Có lẽ tính cách của người thành thật đều có một ít “trục", trục nhiệt tình của Bình An chính là thể hiện ở "trọng lời nói", nói phải giữ lời, làm phải có kết quả, đây cũng phong thái quân tử trong sách thánh hiền, cho nên hắn đã thật sự đội mưa đi xuyên qua rừng trúc vào trong thành mua thuốc.
Trời mưa càng lúc càng lớn, trên người Trần Bình An chỉ khoác một chiếc áo tơi làm bằng cỏ tranh, nhưng trên mặt không che được gì cả, nước mưa chảy xuống, làm mờ đi tầm nhìn phía trước.
"Con đường này, hình như đã đi qua rồi."
Xung quanh tối đen như không có một tia sáng, giống như một khối mực nước dày khó có thể tan chảy, Trần Bình An đang chạy thì đột nhiên bị lạc đường.
"Xào xạc, xào xạc, xào xạc."
Rừng trúc trải dài bất tận phát ra những âm thanh kỳ lạ, có thể là nước mưa đánh vào thân trúc, cũng có thể gọi là gào thét ầm ĩ, cũng gọi là...
"Rào rào ~"
Lại là một trận mưa lạnh lẽo, Bình An không hiểu tại sao lại có cảm giác rùng mình.
"Công đức của quỷ thần, thật to lớn biết bao! Dẫu là nhìn thì không thấy, tai cũng không nghe, nhưng thể hiện ra ở mọi vật thì chẳng thể sót thứ gì..."
"Tôn kính thần mà đứng xa, thế là hiểu chữ trí..."
"Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái..."
Trần Bình An đột nhiên có chút sợ hãi, vừa niệm hiền nhân, hiền triết để trấn an bản thân, vừa vội vàng chạy về phía trước. Lúc hắn nói chuyện với mọi người thì lắp bắp, nhưng khi đọc kinh thì đặc biệt trôi chảy.
Cái này cũng có tác dụng, không bao lâu sau Trần Bình An đã bớt sợ hãi, tầm nhìn của hắn 'nhanh chóng' trở nên trống không, bỗng nhiên một mái nhà tranh xuất hiện trước mắt hắn.
Cửa vào của ngôi nhà tranh mở toang ra, bên trong một mảng tối đen không thấy rõ ràng cái gì.
"Trước kia nơi này làm gì có ngôi nhà tranh này."
Trong lòng Trần Bình An có chút nghi hoặc, nhưng trong rừng trúc có nhà tranh cũng không có gì là lạ cả. Thợ săn thường xuyên thức đêm để săn động vật, cho nên đây rất có thể là do bọn họ dựng lên.
"Nếu không thì... đêm nay ở lại đây tránh mưa trước, sau khi phân biệt được phương hướng rồi rời đi sau."
Sau khi Trần Bình An hạ quyết định, thì nói vọng vào trong căn nhà tranh tối đen như mực kia: "Có người, có người trong đó không?"
Không có câu trả lời nào, hình như bên trong không có ai.
Nhưng mà cho dù như vậy, chàng trai thật thà vẫn lựa chọn giải thích với căn nhà trống không: "Ta tên là Bình An, vốn định lên trấn trong đêm. Sau, sau đó thì bị lạc đường, cho nên muốn mượn căn nhà tranh này để tránh mưa, nếu không cẩn thận dẫm lên làm bẩn, đợi khi trời sáng ta sẽ dọn dẹp."
"Rào rào rào."
Ngoài tiếng mưa rơi thì không có tiếng trả lời nào.
"Vậy thì làm phiền rồi."
Trần Bình An lại cúi chào ngôi nhà tranh lần nữa, sau đó mới chịu bước vào.
Cũng trong thời gian này, trong cơn mưa ồn ào này, dường như có một người đang nói chuyện.
"Tên này, thật đúng là ngây thơ~"
Âm thanh uyển chuyển mềm mại vang vẳng bên tai, thanh thúy lanh lảnh như những viên ngọc va vào nhau.
...
Bình An đương nhiên là không nghe thấy cái gì, sau khi hắn đi vào ngôi nhà thì đến ngồi trong một góc, co đôi chân đầy bùn đất lại hết cỡ, giảm nơi bị ướt xuống mức thấp nhất.
Hắn cứ luôn mực ngóng trông mưa nhỏ lại, ngắm nhìn giọt mưa nặng nề rơi xuống nện trên mặt đất, những giọt nước trong suốt bắn khắp bốn phía, hình như rất thú vị.
Nhưng không bao lâu, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt.
Vào những ngày giáp Tết, có một số nữ tử chỗ Trần Bình An cũng sẽ thoa son phấn, hương thơm này Trần Bình An cũng không xa lạ, nhưng hương thơm này hình như còn thơm gấp đôi so với những loại son phấn kia.
Nhưng mà chưa đợi Trần Bình An tự hỏi mùi hương này rốt cuộc là từ đâu mà ra, thì trong ngôi nhà tranh ở nơi vươn năm ngón tay ra cũng không chạm đến được có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, rồi lặng lẽ đi về phía Trần Bình An.
Nói đó là "đi" thì không phải, trông càng giống "bay" hơn, bởi vì nàng ta chân không hề chạm đất, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, nháy mắt đã đến phía sau Trần Bình An, sau đó đưa tay lên bả vai của Trần Bình An rồi thả xuống.
Tất cả những cái này Trần Bình An đều không quan sát được.
Nhưng lúc sắp đè xuống vai của Trần Bình An, thì cánh tay đó đột nhiên dừng lại, thay vào đó là vỗ nhẹ một cái lên vai của Trần Bình An.
"Ngươi là ai vậy?"
Âm thanh này và âm thanh nhận xét Trần Bình An 'quá ngây thơ' lúc nãy là cùng một người.
Trần Bình An nhảy dựng lên, hắn vốn tưởng ngôi nhà tranh này là không có chủ nhân, cho nên vội vàng đứng lên xin lỗi.
"A, thật xin lỗi, ta... Ta còn tưởng rằng không có chủ nhân ở nhà..."
Trần Bình An đỏ mặt giải thích, nhưng không dám ngẩng mặt nhìn lên.
"Phụt, ha ha ha~"
Đại khái là sự ngượng ngùng của Trần Bình An quá buồn cười, chủ nhân kia vậy mà nhịn không được cười thành tiếng một chút.
Trần Bình An có chút kinh ngạc, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Trước mắt lại là một thiếu nữ, tuổi tác chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên thân mặc chiếc áo mỏng màu xanh biếc, lông mày cong vút, đôi mắt sáng ngời như sao, đôi môi nhỏ nhắn như hạt dẻ mới bóc ra. Mái tóc dài đen mượt được búi thành hai búi tóc hai bên, trông vô cùng hoạt bát lanh lợi.
Trần Bình An chưa từng thấy một thiếu nữ xinh đẹp nào như vậy, hắn kinh ngạc nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi nhớ tới câu "phi lễ" của hiền nhân, lại đỏ mặt cúi đầu xuống lần nữa.
Thiếu nữ ngược lại không dễ thẹn thùng như vậy, nhưng nàng ta cũng không nói gì mà tò mò quan sát đánh giá Trần Bình An.
Nàng ta là một mỹ nhân, cho dù là lúc suy nghĩ cũng rất đẹp, nghiêng đầu phồng má hai má nhỏ nhắn, dùng ngón trỏ như cái dụ đánh trống chạm từng nhịp lên trên má nõn nà của mình “bụp, bụp, bụp".
Căn phòng chậm rãi yên tĩnh, mưa bên ngoài hình như cũng nhỏ dần lại, bọt nước mưa bắn lên tung tóe tạo hành gợn sóng như cũ.
"Phụt~"
Âm thanh này đã phá vỡ sự tĩnh lặng lâu dài do màn mưa tạo nên.
"Ngươi đã nói tên của mình..."
Thiếu nữ nói: "Nhưng ta chưa nghe rõ, ngươi có thể nói lại lần nữa không?"
"Tên ta là... Tên ta là Trần Bình An."
Trần Bình An thành thật trả lời.
"Bình An."
Thiếu nữ lặp lại, nàng ta tuổi còn nhỏ, hơn nữa vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, nghĩ tới cái gì thì sẽ nói cái đó, không khỏi thốt lời khỏi miệng: "Ngươi tên là Bình An, vậy nhất định sẽ bình an? Cái tên này đặt như vậy không hay không hay."
"Bình An" chính là tên của lão phu tử đặt cho hắn, Trần Bình An vô cùng kính trọng lão phu tử đã cưu mang nuôi dưỡng hắn này, làm sao có thể để người ta nói chuyện như vậy?
"Vậy, vậy ngươi tên là gì?"
Bình An tức giận nói.
"Tên ta là Ninh..."
Thiếu nữ muốn trả lời, trong bóng tối đột nhiên lại có người ho khan một chút, hơn nữa vậy mà âm thanh này chỉ có một mình thiếu nữ nghe thấy được.
"Ta là Điềm Cửu Nhi, phụ thân, bá bá, di di, bọn họ đều là gọi ta như vậy."
Thiếu nữ trả lời giòn giã, nàng ta cũng không có nói dối, tên lúc nhỏ của mình gọi là Điềm Cửu Nhi.
"Hừ!"
Bây giờ đến sự công kích của người thật thà, Trần Bình An nhàn nhạt nói: "Rượu đều cay, có cái nào là rượu ngọt chứ! Cái tên này đặt như vậy không tốt không tốt."
Trần Bình An bắt chước câu nói của Điềm Cửu Nhi, nhưng cũng không biết vì sao cùng một câu nói nhưng hắn nói ra lại có chút mùi vị "ngây thơ".
"Hả? Rượu ngọt?"
Điềm Cửu Nhi đầu tiên là sửng sốt, đợi đến khi phản ứng lại thì đột nhiên không thể ngừng cười được.
"A ha ha ha ha..."
Nụ cười của thiếu nữ giống như một tiếng chim vàng anh thánh thót, kết hợp với tiếng mưa rơi tích tách, càng lúc càng vui tai.
"Có, có gì buồn cười chứ?"
Bình An cảm thấy mình như đang bị một tiểu cô nương bắt nạt, cũng không đợi mưa bên ngoài tạnh hẳn đã giận dỗi trực tiếp đi ra ngoài.
Điềm Cửu Nhi không ngăn cản, vẫn ôm bụng cười, đây hình như là khoảng thời gian mà nàng ta vui vẻ nhất.
Cho đến khi trong bóng tối của ngôi nhà tranh xuất hiện một bóng người, dáng người của nàng ta uyển chuyển, cứ như là một nữ nhân đã trưởng thành, hơn nữa trên người phủ một cái áo đen, nhìn không rõ dung mạo.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Bình An trong cơn mưa, nhẹ nhàng nói: "Cửu Nhi, đáng lẽ ngươi phải giết hắn."
...