Tuy rằng khí lực của Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba vẫn còn chưa khôi phục nhưng phu phụ hai người đều dâng cao ý chiến đấu.
Có điều Nguyên Bệ Vân, Thân Đồ Hoằng và cả bốn tên đại yêu ở phía đối diện cũng rất thận trọng, mặc dù đã nắm chắc thắng lợi nhưng vẫn dùng thái độ không hề coi thường địch.
Nguyên Bệ Vân xuất thân kiếm tu, phóng ra một chuỗi phi kiếm tràn đầy sát cơ, Thân Đồ Hoằng phân ra mấy đạo huyết ảnh đặc sệt rải rác khắp nơi xung quanh, đây cũng là thần thông của Huyết Ảnh tông, chỉ cần huyết ảnh không chết thì Thân Đồ Hoằng sẽ không bị giết chết thật sự.
Khuyển Lam, Liêm Dụ, Trú Hổ, An Ngư tất cả đều hiện ra nguyên thân, mỗi tên đều cao mấy mươi trượng, tựa như che khuất mặt trời, vây quanh Tiêu Thị phu phụ.
Tiêu Ma Kha quan sát trái phải một phen, bỗng nhiên nói với Cố Hoành Ba ở bên cạnh: "Phu nhân à, xem ra hôm nay thật sự phải chết rồi, nhưng mà trước khi chết, ta muốn thổi cho nàng nghe một khúc sáo."
Cố Hoành Ba sững sờ, sau đó gật đầu nói: "Thứ phu quân muốn, cũng là thứ ta muốn."
Thế là, dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông Tiêu Ma Kha lấy ra một cây tiêu trúc, nhưng thời điểm đang định thổi thì An Ngư ở trong đám đại yêu hơi có phần không kiên nhẫn.
Nếu đã bàn giao hậu sự xong rồi vậy thì vui vẻ mà lên đường đi, còn muốn đàn với hát gì?
Nghĩ đến đây, An Ngư vung đuôi cá khổng lồ gào thét đập về phía Tiêu Ma Kha.
"Phu nhân, con cá ngu ngốc này không cho ta thổi sáo kìa."
Tiêu Ma Kha mỉm cười, nhẹ nhàng tránh được công kích của An Ngư, sau đó ngang bướng nói: "Ngươi không cho ta thổi, ta cứ muốn thổi đấy!"
Dứt lời, Tiêu Ma Kha trực tiếp đặt tiêu trúc ở bên miệng, tức khắc một bài từ khúc đẹp đẽ êm tai vang vọng ở trên Khê Phong sơn.
Tiêu Ma Kha không chỉ vừa thổi sáo mà còn vừa trốn tránh tấn công của An Ngư, cơ thể lại không hề chậm lại chút nào, tiêu sái né trên tránh dưới trong khe hở của đuôi cá lớn.
Cố Hoành Ba nhìn si mê, mạng che mặt sớm đã không thấy đâu nữa, nhưng cũng không hề để ý chút nào.
Nàng ta đại khái đã quên mất dáng vẻ của bản thân lúc niên thiếu, nhưng sẽ mãi mãi ghi nhớ mùa hạ mười sáu phái đấu kiếm ấy, xung quanh đều là đệ tử trẻ tuổi của các phái đang ầm ĩ khoác lác, chỉ có Tiêu Ma Kha tay cầm tiêu trúc, mặc bộ bạch y phơi phới xuất hiện.
Hắn ta vô cùng kinh diễm như thế, chói lọi rực rỡ, nhất là trong trận tỉ thí cuối cùng, dựa vào bí truyền《Cửu Nhạc Khinh Âm》 của Bách Hoa cốc mà áp chế được vô số thiên tài của đại phái, không ngờ hôm nay lại có thể nghe được ca khúc này lần nữa.
"Cứ coi như là từ biệt với quá khứ đi."
Cố Hoành Ba sửa sang lại tóc mai, đời này thật sự là không có chút nuối tiếc nào cả.
Nghĩ tới đây, Cố Hoành Ba đột nhiên cảm thấy chóng mặt, nàng ta vốn cho rằng là do ban nãy sử dụng "Trụy Minh" tiêu hao quá nhiều linh cơ, nhưng lại cảm thấy hình như ý thức của bản thân cũng lâng lâng, vút qua dòng sông thời gian, thăm qua biển lớn cuồn cuộn, lắng nghe âm thanh năm tháng tách ra...
"Hoá ra…"
Hồi lâu sau Cố Hoành Ba mở mắt ra, tự nói một mình: "Là như thế này."
Cố Hoành Ba hơi khác thường, những người khác không phát hiện ra, chỉ là ở phía không xa Khuyển Lam nhìn thấy An Ngư không tóm được Tiêu Ma Kha, trên mặt có phần khó coi.
Dù sao thì pháp lực của Tiêu Ma Kha vẫn chưa hồi phục, vậy mà vẫn có thể đùa giỡn An Ngư ở trong tay.
"Trú Hổ, ngươi cũng lên đi."
Khuyển Lam mệnh lệnh cho Trú Hổ cũng tiến lên, hai đại yêu hợp lực chắc hẳn là có thể thắng rồi.
"Thôi vậy, đừng đi nữa."
Đột nhiên Nguyên Bệ Vân lên tiếng ngăn cản nói.
"Nguyên chân nhân có ý gì?"
Khuyển Lam trầm mặc, hắn ta cho rằng Nguyên Bệ Vân cố ý muốn xem trò cười của yêu quái tán tu.
Nội bộ của tổ chức "Phúc" kỳ thực cũng có một bộ phận bị xem thường, đệ tử xuất thân từ những đại phái, từng tham gia mười sáu phái đấu kiếm kia căn bản là không nguyện ý tiếp lời với tán tu, có điều sự thật cũng là như thế, những Nguyên Anh chân nhân có truyền thừa này cho dù là công pháp, thiên phú hay pháp bảo cũng đích xác là cao hơn một bậc.
"Nguyên chân nhân không có ý gì khác."
Thân Đồ Hoằng lên tiếng bênh vực: "An Ngư kia đã chết rồi, Trú Hổ cần gì phải mất công đi dâng mạng lên."
"Chết rồi?"
Khuyển Lam bất ngờ nhìn qua đó, An Ngư đang đánh rất khoan khoái kia mà, dáng vẻ nào có giống với chết đâu.
"Chỗ lợi hại của《Cửu Nhạc Khinh Âm》chính là ở đây, làm người ta bị thương trong vô hình."
Nguyên Bệ Vân bình tĩnh nói: "Tiêu Ma Kha thổi xong ca khúc này thì chính là lúc An Ngư mất mạng."
Ba tên đại yêu còn lại đều bán tín bán nghi, một từ khúc mà thôi, có lợi hại đến thế không?
Không bao lâu sau, Tiêu Ma Kha đã thổi xong một ca khúc, nhưng bộ dạng của An Ngư nhìn có vẻ vẫn dồi dào tinh lực như cũ, Khuyển Lam suy nghĩ một chút vẫn gọi hắn ta quay về, chuẩn bị hỏi thăm vài câu.
An Ngư còn không phục, hắn ta cảm thấy bản thân vẫn có thể chiến thêm ba trăm hồi nữa.
Nào biết quay người vừa bước được mấy bước, An Ngư đột nhiên dừng bước chân lại, đồng tử không kiềm chế được trừng to, sau đó trong cơ thể vang lên một trận tiếng nổ "bùm bùm bùm bùm", thịt cá hoa râm cùng vẩy cá cứng rắn bay khắp nơi, để lại một vũng máu.
Nét mặt của An Ngư đầy vẻ khó có thể tin nổi, hắn ta khó khăn quay đầu nhìn Tiêu Ma Kha một cái, sau đó "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, cho đến tận lúc chết An Ngư vẫn không rõ bản thân mình chết như thế nào.
Trước đó Tiêu Ma Kha điều khiển những cánh hoa lê kia, chỉ là chạm vào bên ngoài cơ thể mới phát nổ, còn《 Cửu Nhạc Khinh Âm》này là trực tiếp chui vào bên trong cơ thể, nếu như lúc mới bắt đầu không hề phòng bị chút nào thì thật sự là rất khó để ngăn cản được thần thông này.
Có điều Tiêu Ma Kha vốn dĩ đã kiệt sức, sau khi giết chết An Ngư thì cả người hắn ta cũng không còn chút pháp lực nào nữa, nhưng mà đối phương không có ai dám làm bậy, mọi người đều nhìn ra được Tiêu Ma Kha đây là trước lúc chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
Bây giờ người đầu tiên xông lên rất có khả năng sẽ là An Ngư tiếp theo.
Sau khi Cố Hoành Ba đỡ trượng phu ngồi xuống, quay người liếc nhìn những thành viên của "Phúc" này gồm Nguyên Bệ Vân, Thân Đồ Hoằng, Trú Hổ, Liêm Dụ, Khuyển Lam.
Sau cùng Cố Hoành Ba đặt ánh mắt lên người Khuyển Lam.
Tên cẩu yêu đáng ghét này qua đây năm lần bảy lượt, Cố Hoành Ba ghét nó nhất, nàng ta tỉ mỉ nhìn Khuyển Lam trong phút chốc, đột nhiên nói: "Nghe nói ngươi rất muốn tìm hiểu bốn môn hoan thuật trong《Kính Hoa Thủy Nguyệt》, có phải không?”
"Ta…"
Khuyển Lam tức khắc nghẹn họng, "Trụy Minh" đã khiến cho bản thân vô cùng khốn khổ rồi, đoán chừng những hoan thuật khác cũng không kém bao nhiêu.
Có điều,《Kính Hoa Thủy Nguyệt》là một đạo pháp rất cần ngộ tính, tu vi và cả cơ duyên, rất nhiều đệ tử của Nguyên Thận tông cả đời đều không học nổi một môn thần thông, Khuyển Lam không tin Cố Hoành Ba lại biết cả bốn loại hoan thuật.
Nghĩ đến đây, lại cộng thêm Nguyên Bệ Vân và Thân Đồ Hoằng đều đang đứng xem ở bên cạnh, Khuyển Lam cũng không muốn chưa chiến đã trốn, cho nên vừa đề cao cảnh giác vừa trả lời: "Vậy thì làm phiền Cố chân nhân giúp ta được mở mang tầm mắt rồi, nếu như có thể được thấy ba hoan thuật khác thì Khuyển Lam chết cũng không còn gì hối tiếc."
"Ngộ tính của ta không đủ, vốn dĩ chỉ có thể nắm chắc được "Trụy Minh" mà thôi, hiện tại trong sư môn đại khái cũng chỉ có Tô sư muội lĩnh ngộ được hai loại thần thông."
Cố Hoành Ba thản nhiên nói: "Có điều, chính vào thời điểm trượng phu ta diễn tấu《Cửu Nhạc Khinh Âm》, ta lại cảm ngộ được một thần thông khác, nó gọi là…"
"Huỳnh Diệm!"
Cùng với việc Cố Hoành Ba nói ra tên của thần thông hoan thuật này, đôi mắt của nàng ta đột nhiên biến thành một mảng đỏ thẫm, giây tiếp theo, trên cánh tay của Khuyển Lam bất chợt xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
"Chỉ có thế?"
Ban đầu Khuyển Lam còn cho rằng là thần thông đáng sợ như "Trụy Minh", không nghĩ tới vậy mà lại chỉ là một ngọn lửa cỏn con mà thôi, hơn nữa không biết có phải do bản thân hắn ta da thô thịt dày không mà lại không cảm nhận được bất kỳ cảm giác đau đớn vì bị đốt nào.
Nhưng mà sau khi Cố Hoành Ba dùng môn thần thông này xong, cả người cũng mất đi toàn bộ sức chống đỡ, mềm nhũn ngã vào trong lòng trượng phu.
"Cố chân nhân không phải là doạ ta chứ?"
Khuyển Lam nghĩ tới một khả năng khác: "Cố ý dùng tiểu thuật này để kéo dài thời gian, chờ người khác tới cứu ngươi?"
Cố Hoành Ba bật cười, nàng ta đã không còn sức lực để nói chuyện nữa rồi, nhưng mà trên mặt vẫn mang theo vẻ chế giễu.
Khuyển Lam hừ lạnh một tiếng, duỗi tay định gạt ngọn lửa màu đen đi, nhưng mà, dị biến cứ như thế mà xảy ra rồi.
Ngọn lửa kia không chỉ không dập được mà còn càng cháy càng mạnh, không lâu sau toàn bộ cánh tay đều đã bị bốc cháy, kỳ lạ nhất chính là Khuyển Lam không hề cảm thấy khổ sở chút nào, nhưng những chỗ bị cháy tới đều lộ ra xương trắng.
"Cái này, cái này…"
Khuyển Lam lập tức hoảng sợ, bây giờ hắn ta cũng hiểu rõ đám lửa đen này không phải thứ tốt lành gì, vội vàng cầu cứu về phía Nguyên Bệ Vân và Thân Đồ Hoằng hiểu sâu biết rộng.
"Ngọn lửa này chính là đục khoét xương cốt, chỉ có ba loại người có thể giải được."
Thân Đồ Hoằng lắc lắc đầu nói: "Một loại là người thi thuật, loại khác là Nguyên Anh chân nhân của Nguyên Thận tông cũng biết môn thần thông này, cuối cùng chính là Tượng Tương đại năng."
Hai loại trước là không có khả năng, bây giờ biện pháp duy nhất chính là quay về tổng bộ của "Phúc", ở nơi đó có Tượng Tương đại năng tồn tại.
Nhưng mà trong thời gian đang nói chuyện ở đây, ngọn lửa màu đen kia đã xuôi theo cánh tay thiêu đến nửa thân trên của Khuyển Lam rồi, toàn bộ lông và da thịt ở khoang ngực đều rơi rụng, khúc xương trắng đã lộ rõ ra.
Ngọn lửa đen kia vẫn chưa dừng lại, tiếp tục men theo hướng trên cổ lan ra, một khi thiêu tới đầu thì Khuyển Lam cũng triệt để không thể cứu được nữa.
Đến lúc này, sao Khuyển Lam có thể không biết bản thân đã chết chắc rồi, hắn ta cũng mất đi tất cả phong độ, gào lớn một tiếng giết về phía Cố Hoành Ba và Tiêu Ma Kha.
Nào biết được còn chưa đến gần, phía trước đột nhiên lại bùng lên một ngọn lửa đen chặn đường đi.
Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba ôm nhau ở trong ngọn lửa màu đen, trong đó dường như có tiếng sáo truyền ra, còn có tiếng hát của Cố Hoành Ba:
Thế sự mịt mờ, năm tháng có hạn, hà tất phải bôn tẩu ngược xuôi!
Nhìn vinh hoa hoa trên nước, xem phú quý cỏ đầu sương. Hiểu thấu được then chốt, quên vạn phiền muộn lo âu!
Khen cái gì long lầu phượng các, nói cái gì danh lợi quấn thân ai, đến nơi yên tĩnh rảnh rang, ngâm thơ uống rượu điên cuồng mặc ai!
...
Tất cả mọi người đều nhìn tới ngây ra, đôi phu thê này đã không muốn gia nhập vào "Phúc", cũng không muốn tiết lộ nửa phần sau bí tịch của sư môn, sau hai trăm năm tiêu sái, cuối cùng ôm nhau cùng chết.
Không qua bao lâu, thân thể khổng lồ của Khuyển Lam cũng "đùng đoàng" một tiếng ngã xuống đất.
Trú Hổ và Liêm Dụ đều có phần không biết phải làm sao, sáu tên đại yêu đi ra, không ngờ chỉ còn lại hai tên còn sống, Nguyên Bệ Vân và Thân Đồ Hoằng đều thở dài thương tiếc.
Từ sau khi phản bội sư môn gia nhập "Phúc", thật là lĩnh hội được cái gì gọi là "nhân tình tráo trở, thế thái thất thường", kỳ thực còn không bằng Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba như thế này, năm tháng an nhàn, tiêu sái chờ thời gian trôi qua!
Trên đỉnh núi đằng xa, sau khi nhìn thấy Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba chết, Ninh Ngọc Manh khẽ khóc nức nở, Trần Bình An cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Đệ tử thiếu niên ngao du giang hồ, từ "người và yêu" của Hồ Tứ Nương và Lâm Nguyên Thịnh, đến "Huyền môn và Ma tông" của Tiêu Ma Kha và Cố Hoành Ba, thiếu niên cũng đang chậm rãi trải qua và trưởng thành.
...