• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chu Cơ di di…"

Nghe thấy câu nói phải giết chết Trần Bình An, Điềm Cửu Nhi quay người lại, trên khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ không đồng ý.

Nữ nhân tên là "Chu Cơ" này chắc hẳn rất thương Điềm Cửu Nhi, bởi vì sau cùng nàng ta vẫn thở dài một tiếng, mặc cho Trần Bình An biến mất ở nơi sâu trong rừng trúc.

Gian nhà tranh cũng dần yên tĩnh trở lại, nước mưa xuôi theo đầu nan tre chảy xuống "tí tách, tí tách", khắp gian nhà đều là tiếng mưa rơi theo nhịp điệu, chỉ là ban nãy Điềm Cửu Nhi vẫn còn vui vẻ bây giờ biểu cảm lại đột nhiên có phần buồn bã.

"Chu di, có phải ta rất vô dụng không."

Hồi lâu sau, hai mắt Điềm Cửu Nhi đẫm lệ, ngẩng đầu lên: "Thực ra ta cũng biết, hành tung của chúng ta không nên để lộ, nhưng mà, nhưng mà ta…"

"Không sao đâu."

Trong mắt Chu Cơ toàn là trìu mến, nàng ta ôm bả vai non nớt của Điềm Cửu Nhi, nhẹ giọng an ủi nói: "Kỳ thực mấy ngày này ta đã tìm hiểu qua rồi, toàn bộ Bình An trấn đều là người bình thường, nếu đã là người bình thường thì ắt hẳn cũng sẽ không để lộ ra hành tung của chúng ta, giết hay không giết cũng thế thôi."

Tuy rằng nói như vậy nhưng nếu như khi nãy trên người Trần Bình An có một chút dao động khí cơ của tu sĩ thì Chu Cơ sẽ không để hắn sống mà rời đi.

"Ừm!"

Nhưng mà Điềm Cửu Nhi lại thật sự tin như thế, ngoan ngoãn gật gật đầu, lông mi của nàng ta vừa dài vừa cong, đuôi mắt còn vương hai giọt nước mắt lấp lánh trong suốt, dáng vẻ thiếu nữ vừa mới khóc xong thật sự làm người khác mến yêu.

Chu Cơ duỗi tay giúp Điềm Cửu Nhi lau khô nước mắt, Điềm Cửu Nhi cũng vùi đầu vào trong lòng Chu Cơ, buồn bã nói: "Chu di, ta nhớ cha rồi. Cha vất vả như thế, ta không những không giúp được gì, mà còn cần Chu di phải dẫn ta tránh khỏi phân tranh để không làm liên lụy tới cha, miễn cho ảnh hưởng tới bố trí của cha."

"Cửu Nhi, con không cần phải lo lắng cho tông chủ đâu."

Lúc nhắc tới "tông chủ", trong ngữ khí của Chu Cơ toàn là kính phục: "Tông chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất, tu vi uyên thâm, vả lại ông ấy cũng đã bày mưu tính kế rất nhiều năm rồi, ta tin ông ấy chắc chắn có thể nhất thống Yêu tộc, có sợ thì chỉ sợ…"

Chu Cơ hừ lạnh một tiếng: "Có sợ thì chỉ sợ minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, hoặc là những kẻ được gọi là Huyền Môn chính đạo kia, bọn họ không chịu để yên cho Yêu tộc chúng ta thống nhất, sẽ ở sau lưng ngấm ngầm giở trò mờ ám gì đó."

"Cửu Nhi."

Chu Cơ vỗ về sau lưng Điềm Cửu Nhi, dịu dàng nói: "Con là nữ nhi duy nhất của tông chủ, cũng là nhược điểm duy nhất của ông ấy, thời điểm này tránh xa phân tranh chính là trợ giúp lớn nhất với tông chủ. Đợi ba hay năm năm sau, đại thế của tông chủ đã thành, Chu di lại mang con quay về, lúc đó sẽ không còn ai có thể làm hại đến con nữa."

Điềm Cửu Nhi không lên tiếng, chỉ ôm Chu Cơ càng chặt hơn, nói cho cùng nàng ta cũng chỉ là một bé gái mười ba mười bốn tuổi mà thôi.

Muộn hơn chút nữa, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, khắp nơi trong rừng trúc đều là tiếng ếch kêu, trong gian nhà tranh Chu Cơ và Điềm Cửu Nhi không nằm nghỉ ngơi, hai người bọn họ tự ngồi ngay ngắn tĩnh tọa trên một đài hoa sen.

Lúc này có thể nhìn ra được Chu Cơ vốn không phải là người thường, bởi vì lúc nàng ta ngồi thiền, trên đỉnh đầu của nàng ta lại chậm rãi ngưng tụ ra một đám mây trôi, nếu quan sát tỉ mỉ thì còn phát hiện có một con hồ ly sáu đuôi tu luyện ở trong mây.

Con hồ ly sáu đuôi này chỉ cỡ bằng nắm đấm, nhưng quanh thân nàng ta bốc lên thanh khí, lúc hít vào thở ra khí cơ phát ra tiếng ồn, phảng phất như chứa đựng sức mạnh của Trường Giang và Hoàng Hà hợp lại, hơn nữa dưới sự dao động khí cơ khi tu luyện của nàng ta, những đóa hoa trên đài hoa sen cũng tranh nhau đua nở.

Thoạt nhìn thật trang nghiêm lễ độ, nếu như người bình thường gặp phải nói không chừng còn cho rằng là thần tiên hạ phàm.

Ngưng tụ ra mây là ký hiệu của tu sĩ cảnh giới "Nguyên Anh", tu sĩ Nguyên Anh có uy năng "dời núi lấp biển, hái sao chặn sông", kỳ thực trong thế giới của thế tục thì cũng không khác thần tiên là bao.

Khí cơ của Điềm Cửu Nhi và Chu Cơ là xuất phát cùng một nguồn, nhưng số tuổi của nàng ta quá nhỏ, tu vi không đủ, mãi vẫn không thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, những giọt mưa còn vương lại trên lá trúc khúc xạ ra ánh sáng chói mắt, sau đó chúng lại tập hợp lại, lăn dài rồi rơi xuống nền cỏ trên đất, càng làm nổi bật hơn sự yên bình xung quanh nhà trúc.

"Cạch!"

Sau đó ở phía không xa truyền tới một tiếng động, hình như là âm thanh phát ra là do bước chân giẫm lên cành cây.

Đôi mắt khép chặt của Điềm Cửu Nhi đột nhiên mở ra, nàng ta nhìn thoáng qua Chu Cơ.

Thật ra Chu Cơ sớm đã nhận ra rồi, tu sĩ Nguyên Anh không cần dùng mắt để quan sát sự vật, thần thức của bọn họ đủ để bao phủ phạm vi mười mấy dặm xung quanh.

"Là tên thiếu niên tối qua."

Chu Cơ nói ngắn gọn.

"Trần Bình An?"

Điềm Cửu Nhi có phần ngạc nhiên, nhưng thoắt cái lại bắt đầu trở nên căng thẳng, nàng ta lo rằng trưởng bối nhà mình lại nổi lên sát tâm.

"Ài~"

Chu Cơ thở dài một tiếng, Điềm Cửu Nhi chưa từng trải qua lòng người hiểm ác, cho nên tâm tính vẫn luôn ngây thơ đơn thuần, có lẽ trong nhận thức của nàng ta thì thế giới này không hề có người xấu.

May mà Trần Bình An thực sự là một thiếu niên bình thường ở tiểu trấn, xem thử mục đích hắn đi rồi còn quay lại cũng chẳng làm sao, cho nên Chu Cơ không hề ngăn cản.

Một lúc sau tiếng bước chân của Trần Bình An càng ngày càng gần, dừng lại ở ngoài cửa.

"Xin, xin hỏi, còn có người ở trong đó không?"

Giọng nói của Trần Bình An cũng coi như to rõ, chỉ là vẫn căng thẳng không lưu loát như cũ.

Thấy Chu Cơ không có ý định mở miệng, Điềm Cửu Nhi hắng giọng nói: "Chủ nhân có nhà, ngươi có việc gì?"

"Ta tới lau dọn."

Trần Bình An ở ngoài cửa đáp lời.

"Lau dọn?"

Điềm Cửu Nhi chớp chớp mắt nghi hoặc, nàng ta bị Trần Bình An làm cho hồ đồ rồi, tiếp tục hỏi: "Vì sao lại tới lau dọn?"

"Ừm, ừm… tối hôm qua ta đã nói rồi, vậy nên tới đây."

Trần Bình An ấp a ấp úng trả lời.

"Tối qua đã nói? Tối qua đã nói cái gì?"

Điềm Cửu Nhi cau mày suy nghĩ rất lâu, lúc này mới nhớ ra tối qua trước khi Trần Bình An vào nhà tranh hình như hắn có nói một câu rằng "Nếu như không cẩn thận giẫm bẩn mặt đất thì sau khi trời sáng sẽ qua đây lau dọn sạch sẽ".

Nhưng mà khi ấy mình vốn không có hiện thân, tương đương với việc Trần Bình An hứa hẹn với một căn phòng trống, chẳng lẽ như thế mà hắn cũng muốn tuân thủ lời hứa à?

"Trần Bình An, ta hỏi ngươi."

Điềm Cửu Nhi nhả lời như ngọc, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa trong trẻo: "Có phải chỉ cần là chuyện ngươi từng đồng ý thì cho dù có khó khăn thế nào ngươi cũng sẽ làm đến cùng?"

"Đúng!"

Bên ngoài căn nhà truyền tới câu trả lời có hơi ngơ ngẩn nhưng lại vô cùng kiên định của Trần Bình An.

Lúc này Chu Cơ vẫn luôn nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt ra, gương mặt dưới lớp mạng che mặt màu đen đang suy tư.

"Được, vậy ngươi vào đi."

Điềm Cửu Nhi đại khái là không nghĩ Trần Bình An sẽ làm trái lại lời hứa nên đồng ý để hắn đi vào nhà tranh.

Sau khi Trần Bình An tiến vào mới phát hiện có thêm một người, hắn không nhiều lời cũng không nhìn nhiều, chỉ lễ độ thi lễ một cái.

Vẻ mặt Chu Cơ lạnh nhạt, không đáp lại hắn.

Nhưng mà Trần Bình An vẫn làm hết lễ nghĩa, sau đó cúi đầu đi tới vị trí bản thân tránh mưa ngày hôm qua, quả nhiên nhìn thấy một vài vết bùn nhơ nước bẩn.

Trần Bình An khom người dọn dẹp những thanh trúc bị dơ kia, cũng chính vào lúc này, Điềm Cửu Nhi mới phát hiện Trần Bình An bị thương rồi, mắt cá chân của hắn không biết bị thứ gì cứa rách, hơn nữa còn ngâm quá lâu ở trong nước nên miệng vết thương đã hơi có phần trắng lại.

"Trần Bình An."

Điềm Cửu Nhi đứng sau lưng hắn gọi một tiếng, nhắc nhở: "Ngươi bị thương rồi."

"A…"

Đầu tiên là Trần Bình An đáp lại một tiếng, sau khi nghe thấy việc này thì sững sờ trả lời: "Ừ."

Lúc này Điềm Cửu Nhi mới biết vốn dĩ Trần Bình An cũng biết bản thân mình bị thương.

Đương nhiên là Trần Bình An biết, tối qua sau khi hắn ra khỏi nhà trúc, không dễ gì mới tìm được phương hướng chính xác xuyên qua rừng trúc, vào trong thành mua dược thảo ở Vĩnh Hoà Đường, sau đó lại gửi trở về cho Ngũ thúc đắp, có điều lúc ở trên đường mắt cá chân phải của hắn cũng bị đầu thanh trúc sắc nhọn cứa bị thương.

"Ta giúp ngươi…"

Điềm Cửu Nhi tâm địa lương thiện, nàng ta không nỡ để Trần Bình An kéo theo một cái chân bị thương đi làm việc, lúc đang định qua đó thì Chu Cơ đột nhiên dơ tay ngăn lại.

"Chu di…"

Điềm Cửu Nhi không hiểu được cách làm của trưởng bối.

Chu Cơ không giải thích, nàng ta đã sống mấy trăm tuổi rồi, loại yêu quái hay tu sĩ nào nàng ta cũng đã từng gặp, nàng ta không quá tin tưởng việc thiếu niên này đặc biệt tới đây chỉ vì thực hiện một lời hứa nhỏ bé không đáng nhắc đến.

Trần Bình An không biết suy nghĩ của người ta, dưới ánh nhìn chăm chú của hai đôi mắt, hắn tìm hai bó trúc ở phía ngoài nhà trước, sau đó sắp xếp lại những cành lá không gọn gàng, sau cùng là mang vào bày trên mặt đất.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn lại thi lễ với Chu Cơ và Điềm Cửu Nhi, lúc này mới khập khà khập khiễng rời đi.

Trong suốt cả quá trình, Trần Bình An ngoại trừ phát ra vài tiếng hô hấp nặng nề thì không nói lời gì khác.

"Chu di…"

Điềm Cửu Nhi lại gọi một lần nữa.

"Đi đi, đi đi."

Lần này Chu Cơ không ngăn cản nữa, Điềm Cửu Nhi vội vàng chạy ra ngoài căn nhà, gọi Trần Bình An lại: "Ngươi đợi một chút."

"Hả?"

Trần Bình An chậm rì rì quay người lại.

"Ngươi bị thương rồi, kéo dài quá lâu sẽ rất nghiêm trọng."

Trong tay Điềm Cửu Nhi không biết từ lúc nào có thêm một lọ thuốc nhỏ, nàng ta nói với Trần Bình An: "Mau ngồi xuống đi, ta bôi thuốc cho ngươi."

"Không, không cần đâu, ta không đau…"

Trần Bình An là một đứa trẻ thật thà, đối diện với ý tốt của người khác, nhất là với ý tốt của người lạ không thân thiết, thực ra phản ứng đầu tiên của hắn là định từ chối.

"Không cho phép từ chối!"

Điềm Cửu Nhi đại khái hiểu được suy nghĩ của Trần Bình An nên dành lời trước nói ra câu này, sau đó lại thúc giục nói: "Mau ngồi xuống mau ngồi xuống, đây chính là thuốc cha ta cho ta đấy, trị thương rất hiệu quả."

Thiếu nữ nhả lời như ngọc, thái độ của nàng ta cũng tự nhiên thoải mái, Trần Bình An do dự một hồi, cuối cùng vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Vậy mới đúng chứ."

Điềm Cửu Nhi mỉm cười mở nắp lọ thuốc, ngay lập tức có một mùi thuốc nồng đậm tản ra, lúc bôi lên miệng vết thương Trần Bình An chỉ cảm thấy mát lạnh dễ chịu.

Kỳ thực công hiệu của thuốc này rất lớn, cho dù là đối với tu sĩ thì cũng giúp ích rất nhiều, dùng để trị thương tích của người thường giống như là lấy gáo vàng múc nước giếng bùn, nhưng mà một người là "làm người không biết tiện tằn", người còn lại thì căn bản là không biết những kỳ trân dị bảo này, cũng xem như là tụ tập lại với nhau.

Chu Cơ ở trong nhà lặng lẽ quan sát, đối với nàng ta và Điềm Cửu Nhi thì linh dược không phải thứ vật phẩm hiếm lạ gì, nhưng từ lúc trốn khỏi phân tranh đến giờ, hình như đã rất lâu Điềm Cửu Nhi không có vui vẻ như vậy rồi.

"Dù sao thì vẫn là người cùng tuổi, Cửu Nhi ở cùng với ta chưa từng cười như vậy bao giờ."

Chu Cơ suy nghĩ chốc lát, lại đánh giá Trần Bình An: "Thiếu niên này nhìn trông đôn hậu hiền lành, cũng không phải người tu đạo, biên giới của Bình An trấn cách xa Trung Châu, vả lại còn nắm chắc trong thần thức của ta, không bằng tạm thời ở lại nơi này trước, Cửu Nhi cũng có thể không cần phải bôn ba vất vả khắp nơi nữa…"

Chu Cơ nghĩ tới rất nhiều nhân tố, có ý muốn làm hàng xóm với Bình An trấn, nhưng mà nàng ta vẫn rất cẩn thận, có một vài lời cần phải nói với Trần Bình An.

Phát hiện Chu Cơ đi qua bên này, Trần Bình An vội vàng đứng dậy thi lễ, trước kia hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đeo mạng che mặt, cho nên vẫn có chút sợ sệt.

"Trần Bình An."

Đối diện với cái chấp lễ của Trần Bình An, Chu Cơ vẫn xem nhẹ như cũ, nàng ta lạnh lùng nhìn thẳng trong chốc lát, thờ ơ nói: "Sau khi ngươi trở về trấn, không được nói với bất kỳ ai hành tung của ta và Cửu Nhi, có thể làm được không?"

"Ồ."

Trần Bình An hơi sững sờ, gật đầu đồng ý.

"Hửm?"

Chu Cơ nhíu hàng mày thanh tú thon dài, nàng ta cảm thấy Trần Bình An đồng ý quá hời hợt, cho rằng thiếu niên này không nhận thức được tính nghiêm trọng, vì vậy tăng thêm ngữ khí: "Ngươi phải nhớ cho kỹ, nếu như ngươi không cẩn thận nói ra ngoài thì ta sẽ giết hết toàn bộ người trong Bình An trấn!"

Điềm Cửu Nhi chu môi, rất không đồng tình với cách làm của Chu Cơ di di.

Thật ra không chỉ có Điềm Cửu Nhi không đồng tình, Trần Bình An cũng cảm thấy rất khó hiểu, hắn không biết tại sao cô cô đeo mạng che mặt này lại hung dữ như vậy, lại muốn giết sạch tất cả hương thân của Bình An trấn.

Các hương thân tốt biết bao nhiêu, tại sao lại muốn giết bọn họ?

Thế là cái "lõi" của người thật thà lại lên sàn, Trần Bình An vốn không hề biết trước mắt hắn là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh, hắn chỉ muốn nghiêm túc biểu đạt suy nghĩ của bản thân mình.

"Ta đồng ý không nói vậy thì sẽ không nói."

Thiếu niên không giỏi ăn nói căng đỏ mặt: "Cho dù người khác có cầm đao kề lên cổ ta, ta cũng tuyệt đối không để lộ ra nửa chữ!"

Lúc này, mặt trời đã lên cao rồi, tia nắng nhàn nhạt xuyên qua từng tầng lá trúc, rơi ở trên mặt, trên người và còn cả trên chiếc áo vải màu tro cũ dính bùn của Trần Bình An, dưới ánh mặt trời, thiếu niên nơi tiểu trấn hiền lành bình thường, không có chút tu vi này đột nhiên khiến cho Chu Cơ cảm nhận được một loại năng lượng.

Thứ năng lượng này gọi là kiên định.

Chu Cơ nhìn chằm chằm Trần Bình An một lúc, quay người rời đi.

"Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, bởi vì ta và Chu di không muốn bị người khác nhận ra, ngươi đừng nói ra là được rồi."

Điềm Cửu Nhi quan tâm vội vàng an ủi: "Ngươi xem thử vết thương xem như thế nào rồi?"

Đối với Điềm Cửu Nhi giống như tiên nữ này, Trần Bình An lại cực kỳ thuận theo, hắn nghe lời nhìn xem miệng vết thương ở mắt cá chân, phát hiện vậy mà đã lành rồi.

Lành rồi?

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã lành rồi?

Còn không lưu lại sẹo?

Trần Bình An sờ mắt cá chân nhẵn bóng, nhìn Điềm Cửu Nhi cười xinh như hoa, đột nhiên ngây người hỏi: "Ngươi là tiên nữ trên trời sao?"

"Ta không phải tiên nữ."

Điềm Cửu Nhi chớp chớp mắt xinh đẹp: "Ta là yêu quái."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK