Trong Long cung không phân biệt được ngày đêm, Trần Bình An không biết rốt cuộc mình đã đợi bao lâu rồi, vả lại tài ăn nói của hắn thật sự quá kém, nhiều cung nữ xinh đẹp đi qua đi lại như thế mà hắn cũng không biết đi bắt chuyện giải sầu như thế nào.
Suy nghĩ trong lòng của đứa trẻ thành thật này chính là bản thân ở Long cung lâu như thế, liệu Cửu Nhi có lo lắng hay không.
Ngay vào lúc hắn đợi tới mơ màng buồn ngủ, đột nhiên cảm giác được có một đám đông người đi vào trong thiên điện, bên tai còn có tiếng ồm cất giọng nói "Thiếu cung chủ đến rồi.”
Trần Bình An giật mình mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy dưới sự vây quanh của rất nhiều cung nữ và thị vệ, Phó Thanh Nịnh chậm rãi xuất hiện.
"Lúc nào cũng có nhiều người hầu hạ như thế, không cảm thấy không tự tại sao?"
Trần Bình An thầm nghĩ, lấy tính cách của hắn mà nói, cuộc sống tất nhiên là càng đơn giản thì càng thoải mái.
Sau khi Phó Thanh Nịnh bước vào thiên điện, nhìn thấy bàn trà bánh đầy ắp cơ hồ chẳng giảm bớt chút nào, trên mặt Trần Bình An toàn là vẻ uể oải mệt mỏi, liền biết người thiếu niên này không quen với sinh hoạt của Long cung.
"Đợi lâu rồi."
Phó Thanh Nịnh nhàn nhạt nói.
Phó Thanh Nịnh là cung chủ đời kế tiếp của Long cung, vậy nên tất nhiên nàng ta không có khả năng nói xin lỗi với Trần Bình An, ngay cả câu "đợi lâu rồi" này cũng vỏn vẹn là nể mặt Trần Bình An đưa Phó Cửu Thương trở về lễ độ nói lời khách sáo với khách quý mà thôi.
Nếu như đây là người có suy nghĩ nhanh nhẹn chắc chắn sẽ lập tức đáp lại: "Không có không có, Long cung khắp nơi đều là cảnh sắc mỹ lệ, bây giờ có cơ hội có thể nhận thức một phen, ta còn chê thời gian không đủ dùng kia kìa."
Nói như thế này, không chỉ có qua có lại đáp lại lời nói khách sáo của Phó Thanh Nịnh, còn nhân cơ hội khen ngợi Long cung, cuộc trò chuyện tiếp sau nói không chừng sẽ trở nên hoà hợp.
Nhưng Trần Bình An chính là một người thành thật, hắn vậy mà lại trả lời đâu ra đấy: "Không sao cả, chỉ là ở nơi này bất phân ngày đêm, ta không biết đã đợi bao lâu rồi, người nhà ở trên bờ có lẽ sẽ lo lắng."
"Hửm?"
Phó Thanh Nịnh chớp đôi mắt màu lam nhạt, có phần kinh ngạc liếc nhìn Trần Bình An.
Có điều Phó Thanh Nịnh từ rất sớm đã được bồi dưỡng như người kế tục Long cung, tâm tư rất thành thục, buồn vui đều không biểu hiện trên mặt, cho nên phần kinh ngạc này chỉ lướt thoáng qua, sau đó nói: "Nếu ngươi muốn biết thời gian trên mặt đất thì trực tiếp hỏi cung nữ là được rồi."
"Ò."
Trần Bình An gật gật đầu.
Phó Thanh Nịnh đợi một hồi phát hiện Trần Bình An chỉ "ò" một tiếng, thật sự không có vế sau nữa..
Phải biết ở trong Bắc Hải Long cung, địa vị của Phó Thanh Nịnh chỉ dưới một người, nàng ta không chỉ nắm giữ hết thảy thiên tài địa bảo của Bắc Hải, còn có thể tùy ý điều động tất cả cao thủ Nguyên Anh cùng Hoá Đan của Bắc Hải.
Hiện tại, ngoại trừ Phó Đạo Tề cùng mấy vị trưởng bối ra, bất luận là ai trò chuyện với nàng ta thì tất cả cũng đều nghĩ cách nói nhiều thêm vài câu, hoặc là cố hết sức tô đậm bầu không khí nói chuyện, đồng thời còn chủ động để Phó Thanh Nịnh bên kia kết thúc chủ đề.
Phó Thanh Nịnh còn là lần đầu tiên gặp phải một người bình thường ném mình lên giữa không trung không trên không dưới trong lúc nói chuyện.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt thanh tú mà trung hậu kia của Trần Bình An, hình như hắn cũng không phải cố ý.
"Ôi!"
Phó Thanh Nịnh cảm thán trong lòng, đương nhiên nàng ta cũng sẽ không lòng dạ hẹp hòi quay người rời đi, chỉ là trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, bình tĩnh nói: "Thần hồn của cửu thúc tương đối suy yếu, bây giờ rất khó để tỉnh lại, cho nên phải tới Tuyền Cơ Ngọc Bích ôn dưỡng vài ngày, tạm thời ngươi vẫn phải ở lại trong Long cung."
"Hả?"
Trần Bình An lập tức nói: "Trên bờ còn có người nhà của ta đang đợi…"
"Ta có thể phái người đi lên nói một tiếng."
Việc này không làm khó được Phó Thanh Nịnh, nàng ta còn tiếp tục nói: "Sau khi giúp đỡ cửu thúc thoát khỏi khó khăn, ngươi muốn cái gì cũng được."
Long cung vẫn là rất hào khí, căn bản không nói "bọn ta cho ngươi xxx" mà trực tiếp nói "ngươi muốn cái gì cũng được", không hề lo lắng liệu yêu cầu của Trần Bình An có vượt ra khỏi phạm vi năng lực của Long cung không.
"Ta không cần gì cả."
Trần Bình An gãi gãi đầu, thật thà nói: "Ta chỉ muốn quay về sớm một chút."
Cái này thì dường như có phần giống tranh luận rồi, bản thân Trần Bình An không phát hiện ra, nhưng cung nữ và thị vệ ở chung quanh đều căng thẳng tột độ, đại khái đều không dám thở mạnh.
"Ôi!"
Trong lòng Phó Thanh Nịnh lại cảm thán một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, dẫn theo người liền muốn rời đi.
Nhưng mà thời điểm sắp bước ra khỏi thiên điện, hình như Phó Thanh Nịnh nhớ ra chuyện gì, đột nhiên quay đầu lại.
Nàng ta đi đầu tiên, nàng ta quay đầu, cả đám cung nữ thị vệ theo phía sau cũng đồng loạt quay đầu lại.
Lúc ấy Trần Bình An có hơi đói, đang cầm một miếng bánh dứa chuẩn bị nhét vào miệng, nhưng nhìn thấy nhiều ánh mắt đều tụ tập lại trên người mình như thế, hắn lại từ từ thả miếng bánh dứa xuống, ngập ngừng nói: "Ta, ta cũng có thể không ăn."
Sao Phó Thanh Nịnh có thể để ý loại chuyện ăn uống nhỏ nhặt này, đôi ngươi trong cặp mắt xanh lam kia của nàng ta nhìn chằm chằm Trần Bình An hỏi: "Người nhà trên bờ của ngươi có phải là tiểu cô nương cầm quạt hung hăng đánh ta không?"
Trần Bình An hơi sững sờ, sau đó gật đầu liên tục nói: "Ừm!"
"Ôi!"
Lần thứ ba Phó Thanh Nịnh cảm thán một tiếng trong lòng, sau đó cuối cùng cũng rời đi.
Đợi sau khi một đám người tấp nập rộn ràng đều đi hết, thiên điện lại quay về trạng thái trống trải quạnh quẽ.
Trần Bình An liếc nhìn miếng bánh dứa ở trước mặt, thời điểm còn do dự có nên cầm lên lần nữa hay không, cung nữ mỹ mạo từng tiết lộ hành tung của thiếu cung chủ cho Trần Bình An biết lúc trước cười tủm tỉm khích lệ nói: "Đói thì cứ ăn đi, vốn dĩ chính là chuẩn bị cho ngươi mà."
"Cảm ơn."
Trần Bình An cảm kích nhìn cung nữ tiểu tỷ tỷ một cái, lúc này mới cầm đồ lên bắt đầu ăn.
"Ăn chậm thôi, uống chút nước đi."
Cung nữ vừa dặn dò Trần Bình An vừa rót ly trà cho Trần Bình An, sau đó tò mò hỏi: "Tiểu ca nhi, vừa rồi nghe đoạn nói chuyện của ngươi với thiếu cung chủ, hình như không muốn ở lại Long cung chút nào."
"Ừm, đúng vậy."
Trần Bình An thật thà nói.
"Tại sao thế?"
Cung nữ có chút khó hiểu: "Trong Long cung món quý đồ ngon, châu báu đan dược tất cả đều đầy đủ, rất nhiều người muốn đến Long cung đều không có cơ hội đâu."
"Long cung có tốt hơn nữa…"
Vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc nói: "Nơi này cũng không có người thân và bằng hữu của ta, so với những châu báu đan dược kia thì bọn họ quan trọng hơn nhiều."
"Ồ~"
Ánh mắt cung nữ chuyển động, giống như đã hiểu ra.
...
Sau khi Trần Bình An ăn một chút đồ dựa vào giường gỗ ngủ thiếp đi, trong đại điện cần chính của Long cung lúc này Phó Thanh Nịnh đang phê duyệt tấu chương.
Trước bàn của nàng ta còn có một người đang đứng, vậy mà lại là vị cung nữ mỹ mạo nói chuyện với Trần Bình An.
"Hắn thật sự nói như vậy sao?"
Đôi mắt của Phó Thanh Nịnh nhìn tấu chương, trong miệng tùy ý hỏi.
"Vâng."
Cung nữ mỹ mạo khom người trả lời: "Chính miệng hắn nói với nô tỳ, người nhà bằng hữu quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
"Ôi!"
Lần thứ tư Phó Thanh Nịnh cảm thán trong lòng, có điều trên mặt vẫn trầm lặng như nước, chỉ hờ hững nói: "Biết rồi."
Dứt lời Phó Thanh Nịnh vẫn phê duyệt tấu chương như cũ, cung nữ không có được sự cho phép không dám rời khỏi nửa bước, cũng không biết qua bao lâu Phó Thanh Nịnh mới đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy thiếu niên kia như thế nào?"
"Ừm…"
Trước khi cung nữ mỹ mạo trả lời, lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt của thiếu cung chủ một cái, phát hiện bản thân căn bản không nhìn thấu được, lúc này mới lo lắng bất an nói: "Nô tỳ cảm thấy tiểu ca nhi là một người thành thật, không láu cá không nói láo, cũng rất có lễ phép."
"Ừ."
Phó Thanh Nịnh khẽ "ừ" một tiếng từ trong mũi, lực chú ý vẫn đặt trên tấu chương.
Đây là một phương pháp chỉ huy của lãnh đạo, không dễ để cho thuộc hạ nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình, thời điểm thuộc hạ không đoán chắc được rất dễ suy nghĩ lung tung, sau đó đường đột nói ra lời trong lòng.
"Thiếu cung chủ…"
Quả nhiên, cung nữ mỹ mạo tưởng rằng ban nãy bản thân nói sai rồi, bắt đầu bổ cứu lung tung, cũng không cẩn thận để lộ ra suy nghĩ chân thật của bản thân: "Tiểu ca nhi này là người thật thà sẽ không vòng vo, khi nói chuyện mới tương đối trực tiếp…"
Lúc này cuối cùng Phó Thanh Nịnh cũng nỡ ngẩng đầu lên, nhìn cung nữ trước mặt nói: "Ngươi là sợ ta tức giận, cho nên đang giải thích giúp Trần Bình An sao?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám."
Cung nữ mỹ mạo hoảng loạn quỳ xuống: "Chỉ là thiếu cung chủ hỏi, nô tù không dám giấu diếm mà thôi."
Phó Thanh Nịnh không đáp lời, tiếp tục cúi đầu xem tấu chương, cứ như vậy không để ý đến cung nữ mỹ mạo một lúc, Phó Thanh Nịnh mới cất tiếng: "Ngươi lui xuống đi, tiếp tục quan sát."
"Vâng."
Cung nữ thở phào một hơi thật dài, bất tri bất giác sau lưng đã ướt đẫm một mảng.
Đợi đến khi cung nữ lui xuống, đại điện trống không chỉ còn một mình Phó Thanh Nịnh, nàng ta buông bút son phê duyệt tấu chương, nhớ lại dáng vẻ không để ý đến Long cung của Trần Bình An.
"Ôi!"
Đây đã là lần cảm thán thứ năm của Phó Thanh Nịnh trong ngày hôm nay rồi.
…