Nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng cảm thấy khó chịu, lại càng phiền lòng hơn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy hào quang trên người Kỷ Sầm là một loại xiềng xích.
Cô không muốn trở thành cái bóng dưới hào quang của cậu, cô muốn đuổi kịp bước chân cậu, sánh vai bên cậu. Thế nhưng khoảng thời gian này, cô phát hiện rằng mình đuổi theo cậu rất mệt. Ước mơ của cô gặp phải đả kích, cô càng ngày càng cách xa ước mơ của mình, cũng càng lúc càng cách xa Kỷ Sầm.
Từ trước đến nay cô đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hiện giờ trời Nam đất Bắc, cậu càng ngày càng giống bốn chữ "con cưng của trời", còn cô thì cứ trì trệ, không biết tương lai bản thân sẽ ra sao.
"Kỷ Sầm, cậu có thể đừng như thế hay không?" Tề Diệu Tưởng thở dài: "Nếu cậu được tuyển thẳng thì không cần thi đại học nữa, cậu nhẹ nhõm rồi. Nhưng mình thì không, mình vẫn phải đi học nhiều lắm, mình còn nhiều thứ phải học lắm, mình không rảnh thật mà."
"..."
Kỷ Sầm im lặng.
Vài giây sau, cậu thì thầm: "Mình biết cậu vất vả. Nếu cậu cảm thấy áp lực quá lớn thì có thể nói với mình, phàn nàn với mình, mình đều sẽ nghe."
Tề Diệu Tưởng không nhịn được mà nói: "Mình nói với cậu thì có ích gì? Cậu có thể đồng cảm với mình sao?"
Kỷ Sầm lại im lặng, không đợi cậu lên tiếng thì Tề Diệu Tưởng lại nói tiếp: "Cậu không thể đâu Kỷ Sầm. Cậu làm gì cũng sẽ thành công, cũng giống như cậu từng nói. Ban đầu cậu từ bỏ bắn cung không hề cảm thấy đáng tiếc, vì ước mơ đối với một người như con cưng của ông trời mà nói thật sự quá dễ dàng để đạt được. Cùng lắm thì đổi ước mơ thôi, cậu vốn sẽ không có những phiền não giống mình."
"... Cho nên cậu nghĩ mình không thể đồng cảm với cậu, cậu thà tự mình mâu thuẫn chứ cũng không muốn nói với mình sao?" Kỷ Sầm thở dài: "Tưởng Tưởng, cậu biết cậu bây giờ giống gì không?"
"Giống như cậu của hai năm trước." Kỷ Sầm nói: "Hai năm nay chúng ta ở cạnh nhau, lẽ nào vẫn không đủ để cậu tin rằng mình có thể thấu hiểu cậu ư? Cậu né tránh trao đổi như vậy có khác gì Tề Diệu Tưởng của hai năm trước đâu?"
Tề Diệu Tưởng nói nhỏ: "Không khác gì cả, bởi vì mình căn bản chính là kiểu người như vậy."
Câu trả lời phủ nhận bản thân mình của cô khiến Kỷ Sầm vẫn luôn cố gắng thấu hiểu cô cuối cùng cũng hơi bực bội.
"Cậu vốn dĩ chính là kiểu người như vậy?" Cậu lặp lại câu nói của cô rồi bật cười: "Cho nên cậu vui thì cái gì cũng nói với mình, giờ cậu không vui thì một câu cũng chẳng nói, muốn bạo lực lạnh mình. Tề Diệu Tưởng, cậu coi mình là cái gì thế?"
"Kỷ Sầm, cậu khác mình." Tề Diệu Tưởng cắn môi: "Cậu cái gì cũng có... Xuất phát điểm của chúng ta không giống nhau, thiên phú cũng không giống nhau. Những phiền muộn của mình đối với cậu có lẽ chỉ là hạt cát giữa sa mạc, không đáng để nhắc tới. Sao cậu cứ bắt mình phải nói ra?"
Kỷ Sầm không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng lên tiếng, giọng nói không giấu được vẻ mệt mỏi và bất lực.
"Tề Diệu Tưởng, cậu đúng là kì lạ, kì lạ đến hết thuốc chữa."
Đây có lẽ là câu nói nặng nề nhất mà cậu nói với cô, người luôn kiêu ngạo tự tin như cậu cũng là lần đầu tiên bày tỏ sự bất lực của mình với kiểu người như cô.
Trước đây cậu từng nghĩ mình có thể truyền cho cô năng lượng, cậu có thể khiến cô cởi mở hơn, tươi sáng hơn. Cậu còn tưởng rằng mình làm được rồi, thế nhưng cô lại giẫm lên vết xe đổ như ngày hôm nay, lại giống như một con rùa chỉ biết trốn vào trong mai khiến cậu cảm thấy thất bại, cảm thấy dường như mình chẳng hề giỏi giang đến thế.
Từ năm lớp chín cậu đã luôn mong chờ được làm quen với cô, cậu gửi đồ ăn vặt, để lại cách thức liên lạc của mình nhưng đều không nhận được bất kì hồi âm nào. Cậu có thể hiểu thành khi ấy cô vẫn chưa quen cậu nên mới bỏ qua phương thức liên lạc của cậu.
Nhưng bây giờ, khi cậu lại bị cô từ chối. Có lẽ những gì đang trải qua khiến cô không vui, cô không tin tưởng cậu, cô cũng không muốn nói cho cậu biết.
"Cậu nói cậu vẫn đang đuổi theo mình, làm thế nào cũng không đuổi kịp. Nhưng thực ra người luôn chạy theo ở phía sau là mình, người không đuổi theo kịp cũng là mình."
"Tề Diệu Tưởng, cậu thật sự khiến mình cảm thấy mệt mỏi."
"Mình không biết hiện giờ rốt cuộc trong lòng cậu nghĩ mình như thế nào. Có lẽ cậu cảm thấy mình là con cưng của trời chẳng bao giờ ngã xuống, nhưng mình nói cho cậu biết, mình cũng chỉ là một người bình thường thôi. Mình không có siêu năng lực gì cả, cũng chẳng kiên cường không gì có thể đánh bại. Hồi lớp chín cậu gặp mình ở phòng y tế trường Anh Tài, khi ấy mình đang khóc, bởi vì mình nghĩ mình không thể học bắn cung được nữa. Nếu mình tiếp tục học thì chỉ khiến mình càng không vui hơn, vậy nên mình mới chọn dừng lại đúng lúc để không bị tổn thương."
"Mình thích cậu nhưng cậu cứ như vậy thì mình cũng sẽ buồn, sẽ mệt mỏi."
"... Cậu đang làm tổn thương mình cậu biết không?"
Nói tới đây, cậu khẽ thở dài, trong hơi thở mang theo sự yếu ớt nghẹn ngào như không biết phải làm sao.
Tề Diệu Tưởng khẽ hỏi: "Cho nên đối với mình, cậu cũng muốn kịp thời ngăn cản tổn thương ư?"
Dừng lại vài giây, Kỷ Sầm nói tiếp: "Mình không muốn."
Tề Diệu Tưởng sửng sốt.
"Nếu bạo lực lạnh mình có thể khiến trong lòng cậu dễ chịu hơn chút thì chúng ta cứ như thế trước đi đã. Cậu tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, dù có vất vả thì cũng đừng quên một ngày ba bữa ăn cơm đúng giờ, cậu gầy lắm rồi."
Nói xong câu cuối cùng, Kỷ Sầm cúp máy.
Tề Diệu Tưởng khó chịu đến mức không nói thành lời.
Dù bị cô từ chối nói chuyện nhưng câu cuối cùng cậu vẫn dặn cô ăn uống cẩn thận.
Cậu đang quan tâm cô, mà cô thì lại đang làm tổn thương cậu.
...
Mời Tề Diệu Tưởng ăn xúc xích, Bách Trạch Văn cũng không nhìn ra được gì. Cô chỉ nói bài vở bên kia không thuận lợi lắm, bị đả kích nên qua một khoảng thời gian là sẽ tốt thôi.
Nhưng một khoảng thời gian sau cô không những không khá lên mà còn càng ngày càng tệ đi.
Cho đến hôm ấy Đổng Vĩnh Hoa gọi tên cô bảo cô đứng dậy, thầy ấy cầm bài thi Toán mà ngay cả 120 điểm không cũng đạt được của cô, thất vọng mà trách rằng dạo này cô đi học càng ngày càng mất tập trung.
Cô Bùi chủ nhiệm sẽ quan tâm đến lòng tự trọng của cô, không dám nói nặng lời với cô. Nhưng Đổng Vĩnh Hoa thì không dịu dàng như thế, học sinh ngoan học tập thụt lùi, thầy ấy nên mắng sẽ phải mắng. Hơn nữa phải nói trước mặt cả lớp thì mới có hiệu quả.
Quả nhiên Tề Diệu Tưởng bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên, nhưng tình hình vẫn không có chuyển biến tốt.
Khó khăn trong học tập ai cũng sẽ gặp phải, sắp lên lớp 12 nên mọi người đều lo lắng. Ngày thường không bận gì thì sẽ hẹn nhau đi quán trà sữa, cuối tuần còn cùng nhau đi khu trò chơi điện tử. Hiện giờ ít đi chơi, tiết tự học buổi tối ngày trước còn trò chuyện với nhau, giờ thì càng lúc càng yên lặng chỉ còn tiếng bút và giấy cọ xát nhau.
Bách Trạch Văn không biết tại sao từ sau khi quyết định thi Truyền Thông thì Tề Diệu Tưởng chẳng những không có động lực mà ngược lại càng ngày càng uể oải.
Cảm giác có gì đó không đúng lắm càng ngày càng rõ ràng. Hôm ấy cậu ta gọi mấy cô gái ra quán trà sữa muốn hỏi thăm tình hình, kết quả mấy cô bạn cũng không biết.
Thật ra họ đã để ý thấy Tề Diệu Tưởng có gì đó không đúng lắm từ lâu rồi, nhưng Tưởng Tưởng không muốn nói nên các cô ấy cũng không dám hỏi.
"Kỷ Sầm đâu?" Lư Văn Giai nói: "Không thể chỉ vì đi Bắc Kinh mà mặc kệ bạn gái chứ. Phải gọi điện quan tâm Tưởng Tưởng chứ."
"Cũng không thể trách Kỷ Sầm được." Bách Trạch Văn thở dài: "Kỷ Sầm nói là dạo này không dám gọi điện cho Tề Diệu Tưởng, cậu ấy sợ rằng gọi điện thì Tưởng Tưởng sẽ nói chia tay nên tạm thời cứ như vậy, không liên lạc với nhau."
Lư Văn Gia há hốc miệng: "Gì cơ? Chia tay!?"
Cô ấy lập tức quay sang nhìn La Yên và Vương Thư Hủy, hai cô bạn cũng đang bối rối.
Ngạc nhiên xong, Vương Thư Hủy khẳng định: "Tưởng Tưởng nhất định đã gặp phải chuyện gì đó rồi, không thể mặc kệ cậu ấy được."
Lư Văn Giai và La Yên cũng đồng ý, bây giờ Kỷ Sầm đang ở nơi xa nên chỉ đành dựa vào mấy người bọn họ thôi.
"Thế bây giờ nên nói thế nào?" Bách Trạch Văn lo lắng: "Nếu cứ tiếp tục thế này thì đừng nói có thi đỗ được Truyền Thông không, sợ là cậu ấy trầm cảm mất."
Cả nhóm mặt ủ mày chau suy nghĩ một lúc, Lư Văn Giai bỗng nhiên nghĩ ra gì đó: "Trước đây có phải cậu ấy bảo học chuyên ngành bên kia không thuận lợi lắm không? Hay là bọn mình đi qua đó điều tra thử?"
La Yên nói: "Nhưng mà mình có biết cậu ấy học ở đâu đâu, mình nghĩ chắc chắn Tưởng Tưởng sẽ không nói cho bọn mình biết đâu."
"Cậu ấy không nói thì đi hỏi người khác." Bách Trạch Văn vặn tay: "Cô Bùi, mẹ cậu ấy, ba Cố Dương chắc chắn phải có một người biết đúng không."
Chuyện này cô Bùi và ba Cố Dương có biết không thì không biết nhưng dì Tề chắc chắn sẽ biết.
...
Bây giờ Tề Diệu Tưởng đang ở trong trạng thái phải căng da đầu đi đến thành phố Thanh Hà học.
Khi cô Tăng ném một đống bản thảo vào mặt cô, nói rằng năng lực chuyên môn của cô chẳng đáng một đồng thì cô chỉ cảm thấy tê dại.
Ban đầu Tề Diệu Tưởng sẽ khóc, nhưng khi ấy sẽ bị cô Tăng trách móc rằng chút phê bình này cũng không chịu nổi. Tố chất tâm lí kém như thế thì sau này làm MC rồi, bị khán giả mắng vài câu là đã khóc trước ống kính hay không.
Mẹ nói rằng cô Tăng là một giáo viên rất giỏi chuyên môn, phải nhờ vả rất nhiều nơi mới tìm được cô ấy nên cô cũng không muốn từ bỏ dễ dàng. Tề Diệu Tưởng vẫn luôn cố gắng tập luyện, mong rằng có thể nhận được dù chỉ là một lời công nhận của cô giáo. Thế nhưng nỗ lực suốt bao lâu thì thái độ của cô Tăng vẫn càng ngày càng ác liệt.
Một tiết học cứ kết thúc như thế, Tề Diệu Tưởng nộp học phí rồi chuẩn bị ra về.
Im lặng ôm một đống tài liệu chuyên ngành đi vào thang máy, cô cũng không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu nữa, có lẽ một ngày nào đó cô không gắng gượng được, không thi vào Truyền Thông nữa.
Thang máy đến nơi, cô vẫn cúi đầu ngây ngốc.
"Mẹ nó chứ đen thật đấy, sao lại gặp mày nữa."
Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu thấy khuôn mặt chán ghét của Tô Tư Nguyện.
"Thế mà mày vẫn học lớp của cô Tăng à." Tô Tư Nguyện nói: "Nếu ngày nào tao cũng bị cô giáo mắng như thế thì đã biết ngại mà nghỉ học từ lâu rồi. Da mặt mày dày thật đấy, không có thiên phú thì cút sớm đi chứ."
Ghét thang máy mà Tề Diệu Tưởng đi đen đủi, Tô Tư Nguyện định đi thang máy khác.
Vừa hay một thang máy khác cũng đến, cô ta đang định đi vào thì bỗng nhiên bị ai đó kéo ra.
"Tề Diệu Tưởng mày làm cái gì đấy!"
"Sao cậu biết tôi bị cô Tăng mắng?" Tề Diệu Tưởng nhìn cô ta nói: "Chúng ta đều học 1:1, lúc tôi đi học không có ai khác, sao cậu lại biết được?"
Tô Tư Nguyện im lặng giây lát rồi lại tăng giọng lên: "Cô Tăng nói với tao không được chắc? Mày học dốt như thế cô giáo thích lấy mày ra làm ví dụ không được à?"
"Tôi đi học lâu như vậy rồi cô Tăng chưa từng lấy học sinh khác làm ví dụ."
Tô Tư Nguyện cười: "Bản thân mày là ví dụ tiêu cực tốt nhất rồi còn cần cô giáo lấy ví dụ cho mày à?"
"Thế ví dụ tích cực thì sao?" Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu học lâu thế rồi sao cô Tăng vẫn chưa lấy cậu làm ví dụ cho tôi thế?"
Giọng Tô Tư Nguyện mất hết kiên nhẫn: "Rốt cuộc mày muốn nói cái gì?"
"Tại sao cậu lại biết từng chi tiết tôi học với cô Tăng?"
Không đợi cô ta trả lời, Tề Diệu Tưởng lại hỏi: "Trước đây cậu từng nói cậu đi học lớp cô Tăng là nhờ quan hệ của ba cậu, ba cậu và cô Tăng quen biết đúng không?"
"Liên quan đếch gì đến mày, mẹ mày chứ, bỏ tao ra. Tao mà đến muộn là tao không tha cho mày đâu."
Tô Tư Nguyện giằng tay ra đi thẳng vào thang máy, ai biết được Tề Diệu Tưởng cũng đi vào theo.
"Mày vào làm gì?!"
Tề Diệu Tưởng mặc kệ cô ta, thang máy đi thẳng lên tầng nhà cô Tăng. Đợi đến nơi, cô ra trước cô ta.
Tô Tư Nguyện hét lên ở đằng sau: "Này!"
Tề Diệu Tưởng ấn chuông cửa, cô Tăng mở cửa thấy cô thì đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau đấy vẻ mặt cô ấy lập tức lạnh xuống hỏi cô sao lại đến nữa.
"Cô Tăng, mẹ em nói rằng cô là một giáo viên rất giỏi, dẫn dắt rất nhiều học sinh thi đỗ Truyền Thông nên em vẫn luôn tin tưởng cô."
Nói xong, Tề Diệu Tưởng chỉ Tô Tư Nguyện nói: "Thưa cô, hôm nay em hỏi cô một câu thật lòng. Đó giờ cô vẫn luôn đả kích em, hạ thấp em, rốt cuộc là vì em thật sự rất kém hay là vì ba cậu ta là Tô Chính Dịch đã cho cô lợi ích gì đó?"
Tô Tư Nguyện và cô Tăng đều sửng sốt nhưng cô Tăng phản ứng nhanh hơn, cô ấy lập tức phủ nhận.
"Nói cái gì đấy! Việc này thì liên quan gì đến ba em ấy! Bản thân em học không giỏi thì về nhà cố gắng tập luyện, đừng có trách người khác!"
"Trước ngày hôm nay, quả thật em không trách cứ bất kì ai cả. Cô nói em kém, em về nhà liều mạng luyện tập, thậm chí em còn từng nghĩ có phải em thật sự không thích hợp học làm MC hay không." Giọng cô bình tĩnh: "Nhưng hình như là em đã đánh giá cô quá cao rồi, không phải giáo viên nào cũng có đạo đức nghề giáo."
Đôi mắt cô Tăng thoáng qua vẻ chột dạ.
"Tề Diệu Tưởng, cô cảnh cáo em, nói chuyện phải biết tôn trọng cô, em đang bôi nhọ cô đấy!"
"Có bôi nhọ hay không thì em không rõ." Tề Diệu Tưởng nhìn cô Tăng: "Tiết sau em sẽ bảo mẹ em cùng đến, nếu là em hiểu lầm cô thì em bằng lòng xin lỗi. Hơn nữa sau này em cũng sẽ không đến học nữa, học phí em đã nộp cô cũng không cần trả lại cho mẹ em đâu."
Tề Diệu Tưởng quay người rời đi.
Cô Tăng lập tức liếc mắt ra hiệu cho Tô Tư Nguyện.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tô Tư Nguyện lập tức đuổi theo.
"Tề Diệu Tưởng!"
Thấy cô ta đuổi theo vào thang máy, Tề Diệu Tưởng cười: "Tô Tư Nguyện, cậu biết bây giờ tôi không sợ cậu nữa nên cậu lợi dụng giáo viên phê bình tôi, cậu đúng là lao tâm khổ tứ thật đấy!"
Tô Tư Nguyện cũng cười: "Thế mày có chứng cứ không?"
"Có chứng cứ không thì điều tra là biết ngay." Tề Diệu Tưởng nói: "Trước đây cậu bắt nạt tôi có thể đổi thành đùa giỡn giữa bạn bè với nhau. Nhưng bây giờ là ba cậu và cô Tăng, nếu giữa hai người họ có giao dịch gì đó thì đó là vi phạm chức vụ, không phải lấy lí do vui đùa là bỏ qua được đâu."
Mặt Tô Tư Nguyện biến sắc.
Ba cô ta là nhân viên công chức, cô Tăng là giảng viên đại học. Một khi bị phát hiện ba cô ta lợi dụng chức vụ giúp người nhà cô Tăng đi cửa sau thì sự nghiệp hai người họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Không chỉ như thế, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến việc cô ta muốn thi Truyền Thông.
Cô ta không thể để Tề Diệu Tưởng nói ra chuyện này.
"Được, mày đi nói với mẹ mày bảo mẹ mày đi tố cáo đi. Chỉ cần mẹ mày dám đi tố cáo thì chuyện ngày trước mẹ mày nhờ ba tao vào làm trong nhà nước, cả chuyện mẹ mày 17 tuổi đã làm tình nhân của ba tao rồi đẻ ra cái đứa con riêng như mày đều sẽ bị tất cả mọi người biết được. Đến lúc đó để xem ai thân bại danh liệt trước."
Đồng tử Tề Diệu Tưởng khẽ co lại.
Tô Tư Nguyện cong môi, đôi mắt hiện lên vẻ ác độc: "Có giỏi thì mày đi mách đi, nếu mày tố cáo cô Tăng thì không những không điều tra ra gì mà ngược lại chuyện của hai mẹ con mày còn bị người khác biết, lúc đấy có khi mày phải đổi chỗ sống đấy."
"Bây giờ mày giỏi rồi, không sợ tao nữa. Nhưng mày phải nghĩ cho mẹ mày đi, chẳng phải bây giờ mẹ mày đang dựa vào một ông chủ lớn à. Mày nghĩ xem, nếu người ta biết được mẹ mày mới 17 tuổi đã quyến rũ giáo viên cấp ba của mình, còn đẻ ra mày nữa thì mày nghĩ người ta còn có thể chấp nhận mẹ mày không? Dù có thể đi chăng nữa thì cái đám quỷ hút máu nhà mày đeo bám ba tao nhiều năm thế, cuối cùng cũng có thể đổi người mà bám rồi."
"Còn mày nữa, tao biết giờ mày ở Nhất Trung rất tốt. Không chỉ thế còn yêu đương với Kỷ Sầm, nhưng mà cậu ấy có biết mày là con riêng không? Mày nghĩ một chàng trai như cậu ấy, gia đình cậu ấy sẽ chấp nhận mày là con riêng chắc? Còn đám bạn của mày nữa, Tề Diệu Tưởng, ngày trước mày bị tao cô lập, mày nghĩ nếu bạn mày biết thì có ghét mày không?"
Tô Tư Nguyện mỉm cười: "Cho mày một kiến nghị nhé, quay về Đồng Châu nói với mẹ mày rằng mày không có tố chất nên không thi Truyền Thông nữa, sau này không đến lớp của cô Tăng nữa, tất cả coi như chưa có gì xảy ra."
Thang máy xuống đến tầng một, Tô Tư Nguyện đẩy Tề Diệu Tưởng ra.
"Về nghĩ cẩn thận đi."
Tề Diệu Tưởng ngây ngốc đứng ở cửa thang máy.
Chỉ cần cô nhịn một lần này, chịu đựng mọi tổn thương tinh thần mà cô Tăng gây ra, từ bỏ thi Truyền Thông, xem như chưa có gì xảy ra thì mẹ có thể tiếp tục với chú Cố, các bạn cũng sẽ vĩnh viễn không biết thân thế của cô.
Giống như hồi khai giảng năm lớp mười ấy, cô bị Tô Chính Dịch ép kí vào thư hòa giải miễn tất cả hình phạt dành cho Tô Tư Nguyện, cùng mẹ tới Đồng Châu, làm quen Kỷ Sầm, làm quen các bạn, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của trường học.
Cô nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, thế nhưng nhận được lại là người ta bắt nạt cô càng lúc càng quá đáng hơn. Suốt mười mấy năm nay, cô càng lúc càng nhạy cảm và tự ti. Tề Diệu Tưởng cảm thấy bản thân không xứng đáng có những điều tốt đẹp, càng không xứng có bạn bè. Mỗi một người ban đầu tốt với cô, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cảm thấy 'mình xứng đáng có được' mà là 'cô không xứng'.
Cô chưa bao giờ dám kể những điều mình đã trải qua cho bất kì ai, thậm chí cả người quan tâm chăm sóc cô nhiều nhất như Kỷ Sầm, đó là hồi ức đau khổ nhất nơi đáy lòng cô.
Kỷ Sầm nói cô hết thuốc chữa, quả thực như vậy, chẳng có thuốc nào cứu được cô nữa rồi. Từng bị bạn học coi thường cười nhạo, con trai cợt nhả trêu đùa, balo cùng sách vở bị xé nát và vô số lần bị nhốt trong WC vào buổi tối. Chẳng có ai từng bị bạo lực sẽ bằng lòng để người khác biết được đoạn hồi ức tối tăm, mất mặt, hèn nhát ấy của mình. Cô chỉ muốn chôn giấu nó ở đáy lòng, để nó dần biến mất theo thời gian.
Cô cứ tưởng gặp được Kỷ Sầm, gặp được các bạn thì cuối cùng cuộc đời cô sẽ trở nên tươi sáng.
Kỷ Sầm là bầu trời trong vắt, mà cô thì chỉ như một cái bóng, sự hèn nhát và tự ti trong xương cốt cô cuối cùng vẫn làm tổn thương cậu.
Quả nhiên ở cùng với một người nhạy cảm có nội tâm mâu thuẫn như cô thì ngay cả Kỷ Sầm cũng sẽ mệt mỏi. Mỗi lần nghĩ tới những lời cậu nói, cô tự trách mình rất nhiều, cô chán nản nghĩ hay là buông tay đi, người như cô sẽ làm chậm trễ cậu mất.
...
Tề Diệu Tưởng ngây ngẩn về đến nhà.
Tình cờ mẹ cũng đang ngồi ở phòng khách, thấy trên bàn có mấy cái cốc dùng một lần, cô khẽ hỏi: "Có khách tới ạ?"
"À, là vài đồng nghiệp của mẹ, nhưng mà họ vừa về rồi."
Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng rồi chuẩn bị về phòng, bỗng nhiên Tề Tư gọi cô lại.
"Tưởng Tưởng, có phải con gặp phải chuyện gì không vui hay không?"
Tề Diệu Tưởng cúi đầu: "Không ạ."
Tề Tư kéo con gái ngồi xuống sô pha, nghĩ ngợi giây lát bà dịu dàng nói: "Tưởng Tưởng có nhớ đã từng hứa gì với mẹ không. Nếu con tủi thân thì nhất định phải nói với mẹ, không được giấu trong lòng, không được chịu đựng một mình, con quên lời hứa này rồi à?"
Tề Diệu Tưởng cắn môi, đôi mắt long lanh nước.
"Nếu con không nói thì mẹ đoán nhé." Tề Tư nói: "Từ hồi con đi thành phố Thanh Hà học lớp của cô Tăng thì mới trở nên kì lạ như bây giờ, ở đó con gặp chuyện gì rồi?"
Đợi nửa phút mà con gái vẫn không chịu nói, Tề Tư cầm điện thoại lên: "Con không nói thì mẹ gọi điện hỏi cô Tăng."
Tề Diệu Tưởng ngăn mẹ lại.
Tề Tư nhẹ nhàng vỗ về: "Một số chuyện không tiện nói với bạn bè thì vẫn có thể nói với mẹ mà. Mẹ mang thai mười tháng sinh con ra không phải để con đến thế giới này chịu tủi thân."
Tề Diệu Tưởng thấp giọng: "Nếu ban đầu mang thai con mẹ phá con đi thì tốt rồi..."
Như vậy thì cô sẽ không tới thế giới này, không trải qua những chuyện đó. Như thế thì mẹ cũng sẽ không vì sinh ra cô mà phải chịu nhiều vất vả, phải cẩn thận từng li từng tí không dám nói với ai về quá khứ của mình.
Bây giờ khó khăn lắm mới gặp được chú Cố, nhưng lại vì cô, vì ông ngoại và cậu ruột mà sợ sẽ làm phiền chú Cố, không dám thẳng thắn với chú ấy.
Tề Diệu Tưởng rưng rưng, bắt đầu nức nở: "Nếu... nếu ban đầu mẹ không sinh con ra thì bây giờ chắc chắn mẹ sẽ sống rất tốt."
Với cô mà nói mẹ là cả bầu trời, nhưng với mẹ mà nói thì cô lại là gánh nặng.
Nghe con gái nói nếu ban đầu không sinh nó ra thì tốt rồi, đôi mắt Tề Tư bỗng chua xót. Bà nâng khuôn mặt con gái, vừa lau nước mắt cho con vừa lau nước mắt của mình.
"Tưởng Tưởng nghe mẹ nói này, mẹ chưa từng hối hận đã sinh ra con. Điều duy nhất mà mẹ hối hận chính là sau khi con được ba tuổi mới đón con về bên mình, để con ở nhà ông bà ngoại chịu nhiều khổ sở như vậy."
"Không có một người mẹ nào sẽ ghét bỏ con mình sinh ra là dư thừa. Dù có khổ hơn nữa thì chỉ cần vì con, mẹ đều cam tâm tình nguyện. Tưởng Tưởng là người mà mẹ yêu thương nhất trên đời này, không có ai so được với con ở trong lòng mẹ, dù chú Cố cũng không thể."
Tề Diệu Tưởng nấc nói: "Mẹ ơi..."
"Con khó chịu quá... Khó lắm con mới có nhiều bạn bè như vậy, khó lắm mẹ mới có chú Cố, sao bọn họ cứ bắt nạt con..."
Năm nay cô đã tròn mười tám nhưng thời khắc này vẫn khóc ở trong lòng mẹ, kể cho mẹ nghe những ấm ức của mình như một đứa trẻ.
...
Kể cho mẹ nghe những ấm ức của mình, giải phóng cảm xúc của mình xong, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống. Tề Diệu Tưởng khóc mệt, cũng buồn ngủ.
Cô nằm tựa trên đầu gối mẹ mình, Tề Tư vuốt tóc con gái bảo cô về phòng ngủ, ngủ một giấc dậy tất cả đều sẽ tốt hơn.
Đóng cửa phòng cho con gái, bà quay về phòng mình.
Bốn đứa trẻ trốn trong phòng bà nhìn bà với đôi mắt đỏ hoe, chúng ở trong này nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con.
Lư Văn Giai ngậm nước mắt nói: "Dì ơi..."
Tề Tư hít sâu một hơi rồi nói: "Tưởng Tưởng không nói chuyện trước đây của con bé cho mấy đứa không phải vì nó không xem bọn con là bạn bè. Con bé chỉ sợ sau khi mấy đứa biết được sẽ ghét nó, chuyện này cũng trách dì năm ấy tuổi trẻ bốc đồng, sinh nó ra nhưng không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, còn hại con bé bị bắt nạt."
Thực ra bà vẫn lo lắng liệu có nên nói những chuyện này cho bạn bè của Tưởng Tưởng hay không.
Tụi trẻ cố ý đến tận nhà tìm bà muốn hỏi rõ dạo này Tưởng Tưởng bị làm sao, tại sao cứ ngây người uể oải, tại sao có tâm sự nhưng thà tự mình chịu đựng chứ không muốn nói với các bạn để cùng đồng cảm chia sẻ.
Nếu không phải thật sự quan tâm Tưởng Tưởng thì sẽ không đến tận đây.
Tình cảm trên thế gian này đều là ánh sáng, tình thương của mẹ là ánh sáng dịu dàng, tình cảm bạn bè là ánh sáng rực rỡ.
"Cảm ơn bọn con đã không ghét bỏ Tưởng Tưởng." Tề Tư cúi người thật thấp: "Dì thật sự cảm ơn mấy đứa rất nhiều."
"... Nếu không có mấy đứa ở trường quan tâm con bé, tốt với con bé thì dù là dì cũng chẳng có cách nào khiến con bé thật sự vui vẻ."
Vương Thư Hủy vội vàng đỡ Tề Tư dậy, hít mũi rồi nói khẽ: "Dì ơi đừng nói cảm ơn, Tưởng Tưởng cũng tốt với bọn con lắm."
Vương Thư Hủy thích chơi game, khoảng thời gian cô hủy kết bạn game với Bách Trạch Văn, là Tề Diệu Tưởng cố ý tập chơi game mấy đêm liền để chơi với cô ấy.
Lư Văn Giai thích đọc tiểu thuyết, mỗi lần Tề Diệu Tưởng đi hiệu sách đều sẽ nhìn một lượt rồi gửi tin nhắn cho cô ấy, nói rằng quyển sách nào đó cô ấy thích hết hàng trên mạng có bán ở hiệu sách. Lư Văn Giai vội vàng bảo cô đừng mua, mua thẳng ở hiệu sách đắt lắm nhưng tin nhắn vừa gửi qua thì Tề Diệu Tưởng đã nói với cô ấy rằng đã mua cho cô ấy rồi.
La Yên đu idol, cô ấy thích một nhóm nam Hàn Quốc có mười ba thành viên. Ban đầu Tề Diệu Tưởng còn mù mặt, chẳng phân biệt được ai với ai, nhưng bây giờ cô đã có thể gọi thẳng tên và biệt danh của từng người, còn biết ai với ai là CP hot nữa.
Cô ghi nhớ tất cả sở thích của các bạn, chưa từng qua loa với bất kì ai. Cô sẽ nghiêm túc mà tìm hiểu mọi người.
Cô chẳng thể quyết định được chuyện mình sinh ra trên đời, mà dì Tề cũng có nỗi khổ của riêng mình. Sao họ có thể ghét cô chứ, thích cô còn chẳng kịp nữa kìa.
Vài cô gái còn đang sụt sịt, chàng trai duy nhất Bách Trạch Văn cũng chua xót nơi đầu mũi.
Cậu hít mũi nhịn xuống nói với Tề Tư: "Dì ơi, nếu thật sự muốn cảm ơn thì con nghĩ nên cảm ơn Kỷ Sầm sẽ tốt hơn."
"Vì ban đầu là Kỷ Sầm đưa Tưởng Tưởng đến bên cạnh bọn con ạ."
Khi ấy họ còn chưa quen thân cô, là Kỷ Sầm nói với cậu ta Tề Diệu Tưởng là một cô bạn rất tốt nên cậu ta mới thử làm bạn với cô, không để cô lẻ loi một mình nữa.
"Dì sẽ nói với Kỷ Sầm." Tề Tư do dự: "Nhưng chẳng phải con đã nói Tưởng Tưởng và Kỷ Sầm đang cãi nhau ư? Dì không rõ bên phía Kỷ Sầm thế nào, liệu có thông cảm cho Tưởng Tưởng không..."
Bách Trạch Văn khẽ cười: "Dì ơi, nếu Kỷ Sầm dám không thông cảm cho Tưởng Tưởng thì không cần dì nói, con sẽ là người đầu tiên đánh vỡ đầu cậu ta."
Sở dĩ cậu ta dám khẳng định như vậy là vì cậu ta hiểu bạn mình.
Sao có thể không thông cảm đây, Kỷ Sầm sẽ chỉ đau lòng cô, thương cô thôi, hơn nữa còn thương chết luôn ấy chứ.
Tề Tư hỏi: "Kỷ Sầm... thật sự rất thích Tưởng Tưởng à?"
Bốn người nhìn nhau rồi đồng thanh: "Cậu ấy thích lắm luôn ạ."