• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể chấp nhận mình bị cô lập, Lư Văn Giai chạy vọt trở về chỗ ngồi của mình.

Bách Trạch Văn ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Làm gì vậy?"

"Cậu nhích sang một chút." Lư Văn Giai nói.

Đoán được ý của cô ấy, Bách Trạch Văn hơi hé môi: "... Cái này không ổn lắm đâu."

Lúc này, mấy bạn học phía sau đùa Lư Văn Giai đang chặn tầm mắt của mình, Lư Văn Giai cũng chẳng quan tâm Bách Trạch Văn có đồng ý hay không, dù sao đây vốn dĩ là chỗ ngồi của cô ấy, cô ấy muốn ngồi thì cứ ngồi. Lư Văn Giai lập tức đưa tay đẩy Bách Trạch Văn sang một bên rồi ngồi xuống cạnh cậu ta.

Bách Trạch Văn không ngờ cô ấy lại có thể ngang ngược như vậy.

Để tránh chạm vào Lư Văn Giai, cậu ta đành cố gắng dựa về phía Kỷ Sầm, nửa người ngồi chênh vênh rất khó chịu.

Vài bạn học ở hàng sau tinh ý phát hiện hai người này lại ngồi cùng nhau, thế là cười khúc khích đầy mập mờ.

Bách Trạch Văn thở dài, ai mà ngờ Bách Trạch Văn cậu cũng có ngày hôm nay.

Xưa nay chỉ có cậu ta đi hóng hớt chuyện của người khác, vậy mà hôm nay lại được nếm trải cảm giác này.

"Chị này, tôi chỉ khách sáo với chị một chút thôi, sao chị lại ngồi xuống thật vậy hả?" – Bách Trạch Văn khẽ nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không muốn nhường chỗ thì chị nói sớm chứ, đã nhường rồi lại không cho người ta ngồi."

"Anh à, tôi có nói không cho anh ngồi đâu, ngồi chung cũng không được hả? Thế kỷ 21 rồi, đừng có tư tưởng phong kiến như vậy được không?" – Lư Văn Giai chỉ vào hai người bên cạnh: "Tưởng Tưởng ngồi chung với Kỷ Sầm kìa, bọn họ cũng có vấn đề gì đâu."

Bách Trạch Văn: "..."

Ai nói là không có vấn đề gì? Hai người họ rõ ràng là có vấn đề mà.

Nhìn sang bên cạnh, nhờ ánh sáng lúc sáng lúc tối của hình ảnh trên màn hình chiếu mà cậu ta thấy khóe miệng của con sói đuôi to gần như kéo đến tận mang tai.

Cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Bách Trạch Văn, con sói đuôi to lia ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta, cắn môi dưới một chút rồi đưa tay lên che miệng lại.

Cười chết mất, con sói đuôi to kia chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này".

Bách Trạch Văn khẽ nhếch mép, kệ vậy, ai bảo đây là lãnh địa của lớp A28 chứ, phận ăn nhờ ở đậu thì chính là như vậy, không có quyền gì cả.

Bách Trạch Văn đành phải miễn cưỡng mình ngồi chung ghế với Lư Văn Giai.

Vì vậy, hai người cùng bàn đã trở thành bốn người cùng bàn, nhưng lại có bầu không khí hoàn toàn khác biệt.

Lư Văn Giai thở dài: "Anh này, anh có thể ngồi qua bên kia chút được không?"

Bách Trạch Văn bất lực nói: "Thưa chị, tôi phải ngồi nửa mông rồi đấy, chưa được nữa sao?"

Lư Văn Giai ngạc nhiên: "Trời vãi, mông của cậu to đến vậy à? Chỉ ngồi nửa mông mà đã chiếm nhiều như thế? Cậu không định giảm cân chút nào hả?"

Bách Trạch Văn giận dữ nói: "Tôi cao 1 mét 78, nặng 60 ký, dáng chuẩn như người mẫu nam đó!"

"Mới cao 1 mét 78 thì có gì mà kêu ca, con trai mà không đến 1 mét 80 thì bị coi là có vấn đề đó."

"Bớt xem phim thần tượng với tiểu thuyết đi, đời thực không có nhiều người cao 1 mét 80 để cho cậu si mê đâu." – Bách Trạch Văn nói với giọng khinh thường: "Với lại tôi còn có thể cao thêm nữa, chỉ 2 centimet thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tới."

"... Con mẹ nó, các cậu có thể ngừng nói chuyện được không?"

Đồng Bác ngồi ở phía trước cuối cùng không nhịn nổi, quay đầu lại mắng họ: "Nghe hai người cứ lải nhải về 1 mét 80 này 1 mét 80 nọ, thích 1 mét 80 đến vậy à, thế lúc chết cũng khắc 1 mét 80 lên bia mộ luôn nhé?"

Lúc này Vương Thư Huỷ cũng quay đầu lại nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp.

Đồng Bác chỉ vào Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm ở bên cạnh: "Mong các cậu có thể hòa hợp tình thương mến thương hơn tí, noi gương bọn họ được không?"

Nhìn hai người bên cạnh, có tình thương mến thương hay không thì còn phải xem xét, nhưng quả thực là rất hòa hợp, vì hai người sẵn sàng hy sinh sự thoải mái của bản thân để dành nhiều không gian nhất có thể cho đối phương.

Không so sánh thì sẽ không có đau thương, Lư Văn Giai và Bách Trạch Văn không nói gì nữa.

Ít nhiều gì cũng nhờ hành động vô tư của Lư Văn Giai, nếu trong lớp lúc này chỉ có một cặp nam nữ ngồi chung thì sẽ trông rất mờ ám, nhưng vì có hai cặp nên không nổi bật như vậy nữa.

Lư Văn Giai thì vô tư, thà chen chúc làm Bách Trạch Văn cảm thấy khó chịu chứ không để mình thiệt thòi. Bách Trạch Văn thường ngày nhìn có vẻ lêu lổng nhưng chuyện này cậu ta lại lịch thiệp một cách bất ngờ, bị Lư Văn Giai chèn ép thành một người vợ nhỏ đáng thương, cậu ta đành phải dựa sát về phía Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng đã cố gắng ngồi ra bên ngoài nhất, nhưng bên đùi của cô vẫn chạm vào đùi Kỷ Sầm.

Cánh tay cũng chạm vào nhau, Kỷ Sầm dựa về phía cô, vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích: "Bách Trạch Văn ép mình."

Tề Diệu Tưởng mím môi, không từ chối sự gần gũi của cậu.

May mà bây giờ là mùa đông, may mà bọn họ đều mặc đồ dày, nếu là vào mùa hè, da chạm da thì sẽ thật là ngại ngùng.

Bọn họ lại ngồi cùng nhau.

Nhớ lại buổi trưa hôm đó, cậu đến lớp cô để giảng bài, bọn họ tạm thời ngồi chung bàn chưa đầy mười phút nhưng đã đủ tư liệu để cô tưởng tượng ra khung cảnh được ngồi cùng bàn với Kỷ Sầm thì sẽ là một điều vui vẻ đến mức nào.

Cô nghiêng đầu sang lén nhìn Kỷ Sầm.

Góc nghiêng đẹp trai của cậu bạn được ánh sáng từ máy chiếu chiếu thành một bức tranh phác thảo tinh tế, từ những sợi tóc mềm mại trên trán đến hàng mi rồi đến sống mũi của cậu.

Khuỷu tay phải của cậu dựa vào bàn học, lòng bàn tay che miệng, vì vậy góc nghiêng khuôn mặt bị ngắt quãng ở phần mũi, tiếp đến các ngón tay có khớp xương rõ ràng che khuất môi và cằm của cậu.

May mà lớp bọn họ đã xem vở kịch này trước một lần rồi, nên lúc này cô không chú ý xem kịch cũng không sao.

Kỷ Sầm vẫn chưa xem nên giờ cậu đang xem khá nghiêm túc.

Nhưng có vẻ như ngưỡng cười của cậu khá cao. Dù mọi người trong lớp đã xem một lần rồi nhưng lúc xem lại những tình tiết hài hước thì vẫn bật cười, còn cậu thì hoàn toàn thờ ơ không phản ứng gì.

Được rồi, không thể nhìn cậu thêm nữa, nếu không sẽ bị phát hiện mất.

Tề Diệu Tưởng quay đầu lại.

Cô không biết rằng thực ra ngưỡng cười của Kỷ Sầm chỉ ở mức bình thường mà thôi, không phải thấp nhưng cũng không cao lắm. Cậu không cười là vì không tập trung hoàn toàn vào vở kịch.

Sự chú ý của cậu tập trung hoàn toàn vào cánh tay và phần đùi đang kề sát cô. Bộ đồng phục mùa đông rộng thùng thình, bên trong còn có lớp áo dày nên cảm giác chạm nhau như vậy dường như rất vừa phải, không khiến người ta quá căng thẳng nhưng cũng đủ để không thể phớt lờ.

...

Do lớp A28 đã từng xem vở kịch một lần rồi, thời gian tiết tự học buổi tối lại có hạn nên vở kịch được phát với tốc độ gấp đôi, ở giữa còn bỏ qua nhiều phần nội dung.

Sau khi vở kịch kết thúc, đèn được bật sáng trở lại, Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm đứng dậy trả lại chỗ ngồi cho hai cô gái, còn mình thì đứng ở một bên.

Mặc dù bọn họ không xem nghiêm túc nhưng nhìn chung vẫn hiểu được vở kịch nói về câu chuyện như thế nào.

Nói ngắn gọn thì đó là sếp tổng bá đạo yêu tôi phiên bản tình yêu nông thôn.

Nam chính là Tư Mã Phú Quý, thiếu gia của một trang trại gà, con trai của gia đình Tư Mã giàu nhất trong làng. Nữ chính là Vương Tiểu Thúy, công nhân nuôi gà trong trang trại, nhà nghèo hơn chó nhưng có khát vọng cao lớn.

Vương Tiểu Thúy vốn có một cậu bạn thuở nhỏ là Chu Hữu Tài. Mặc dù tên của Chu Hữu Tài có chữ "tài"* nhưng gia đình anh ta nhiều đời làm nông, nói chung cũng nghèo không khác gì chó. Ba của Vương Tiểu Thúy tên Vương Thiết Căn, là một người ghét nghèo yêu giàu, không đồng ý cho con gái ở bên Chu Hữu Tài nên đã sắp xếp cho cô làm việc ở trang trại gà lớn nhất trong làng để tạo cơ hội cho con gái gặp gỡ Tư Mã Phú Quý.

Tuy nhiên Tư Mã Phú Quý còn có một vị hôn thê có gia thế tương đương, đó là nhị tiểu thư của một trại chăn heo – Thượng Quan Ngọc Phân. Từ đó mối yêu hận tình thù giữa bốn người bắt đầu phát sinh trong làng.

(*) Hữu Tài nghĩa là "có tiền".

Sau khi xem xong vở kịch và làm rõ cốt truyện, bốn cậu con trai của lớp A29 hoàn toàn nhận ra một điều, khó khăn lắm bọn họ mới thoát được con thuyền hải tặc là lớp mình nhưng kết quả là lại lên con thuyền hải tặc của lớp A28.

Nhưng lúc này muốn nhảy xuống thuyền thì đã muộn rồi, Đổng Vĩnh Hoa lên tiếng: "Được rồi, nhanh chọn diễn viên đi, hôm nay phải tuyển cho xong ai đóng vai gì, đừng để đến ngày mai lại chiếm thời gian của tiết tự học buổi tối."

Chỉ một câu đã vạch trần được mưu đồ trong lòng đám học sinh này.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến giờ tự học buổi tối thì có thể kéo dài bao lâu cũng được.

Thế nên sự nhắc nhở của giáo viên chủ nhiệm vẫn rất cần thiết. La Yên viết trên bảng những tên nhân vật quan trọng trong kịch bản. Còn những nhân vật đến tên còn chẳng có thì chủ yếu là các vai phụ không có lời thoại, chỉ cần xuất hiện chớp nhoáng trên sân khấu – nghĩa là các diễn viên quần chúng thì không cần thử vai, chọn ai cũng được.

"Có ai tự đề cử mình không?" Ngô Trừng hỏi: "Nhân vật nam chính Tư Mã Phú Quý, có ai muốn đóng không?"

Một số chàng trai vội vàng giơ tay.

Ngô Trừng viết tên mấy cậu ta rồi hỏi đến vai nữ chính Vương Tiểu Thúy xem có ai đóng vai này không.

Kết quả là không có bạn nữ nào giơ tay, lại là mấy đứa con trai giơ tay.

La Yên bày biểu cảm bất lực: "Các bạn nam, Vương Tiểu Thúy là nữ chính hiểu không? Đừng có giơ tay lung tung."

"Biết là nữ chính mà, đóng thế vai không được à?"

Nhân vật nữ chính trong vở kịch gốc không phải do con trai đảm nhận hay sao, còn nghe nói đó là hot boy của trường họ.

"Không được." La Yên từ chối thẳng: "Dù là làm lại nhưng cũng phải tạo ra sự mới mẻ của riêng chúng ta, nếu cứ theo như bản gốc thì còn có ý nghĩa gì nữa?"

Nói thì nói vậy nhưng trong lớp không có cô gái nào giơ tay.

Mặc dù là nữ chính nhưng đây không phải là một vở kịch nghiêm túc mà là một vở hài kịch. Nữ chính trong đó phải mặc áo hoa, buộc tóc bím hai bên, còn phải bôi son trét phấn lên mặt. Nói thật, đóng vai nữ chính kiểu này thực sự là một thách thức lớn đối với sự ngượng ngùng của các cô gái.

La Yên không ngờ các cô gái trong lớp lại ngượng ngùng đến vậy, không ai chịu nhận vai.

"Không ai đóng sao?" – La Yên bắt đầu tưởng tượng: "Đây là vai nữ chính đấy, nếu diễn tốt rồi đăng lên mạng, chẳng may có đạo diễn trong giới giải trí nhìn thấy, thế là bất ngờ trở thành nữ diễn viên nổi tiếng, cuộc sống tươi đẹp mỗi ngày kiếm được 208 vạn tệ ở ngay trước mắt. Các chị em, chắc chắn không đóng à?"

Các cô gái phía dưới vẫn im lặng.

Mấy ông đạo diễn trong giới giải trí đâu có mù, La Yên tô vẽ ra cái bánh thế này, ai tin thì người đó là ngốc.

Còn mỗi ngày kiếm được 208 vạn tệ nữa chứ, hiện giờ tình hình tìm việc làm khó như shit chó, mỗi ngày kiếm được 208 tệ là đã tốt lắm rồi.

(*) 208 vạn tệ: hơn 7 tỷ đồng || 208 tệ: hơn 700 ngàn đồng.

Thực ra Lư Văn Giai cũng muốn thử thách diễn vai nữ chính, nhưng ở dưới một mái nhà, đôi khi cũng phải theo số đông. Nếu mọi người đều không giơ tay mà cô ấy giơ tay thì sẽ quá nổi bật.

Đổng Vĩnh Hoa ngồi nghe ở bên cạnh, không chịu nổi nữa, đứng dậy đi lên bục giảng.

"Các cô gái trong lớp chúng ta sao lại thế này. Ai nấy đều nhát gan như vậy, lên sân khấu cũng không dám, đã nhát gan thì càng phải rèn luyện mình, biết không? Đây mới chỉ là ở trường thôi, sau khi các em tốt nghiệp bước vào xã hội thì sẽ gặp nhiều tình huống lớn hơn. Nếu đến lúc đó, sếp bảo các em lên sân khấu nói vài câu mà các em còn không dám, như vậy sao được?"

Đổng Vĩnh Hoa vung tay lên: "Không ai giơ tay phải không? Được, vậy thầy sẽ gọi tên, gọi đến tên ai thì đó phải diễn."

Tất cả con gái trong lớp: "!!!"

Có tàn nhẫn quá không thầy?

Lúc này, Đổng Vĩnh Hoa dùng đôi mắt đáng sợ của giáo viên chủ nhiệm quét qua toàn lớp giống như khi gọi tên học sinh đứng lên trả lời câu hỏi trong giờ học. Toàn bộ con gái trong lớp đều im lặng cúi đầu, cầu nguyện sao cho đừng bị gọi tên.

Đổng Vĩnh Hoa liếc mắt thì lập tức nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đang cúi đầu thấp nhất như ước mình có thể chôn luôn vào nền gạch.

Lúc Tề Diệu Tưởng vừa mới chuyển đến, mẹ em ấy đã nói với thầy là con gái bà có tính cách khá hướng nội, không giỏi giao tiếp với bạn bè, hy vọng thầy cô có thể chú ý và quan tâm đến con bé hơn.

Đây không phải vừa đúng lúc sao?

Hơn nữa, cô gái nhỏ có vẻ ngoài thanh tú, mặc áo hoa to và buộc tóc bím hai bên chắc chắn sẽ rất phù hợp.

Đổng Vĩnh Hoa: "Tề Diệu Tưởng."

Tề Diệu Tưởng cứng đờ ngẩng đầu lên.

"Trước đây mẹ em đã nói với thầy là cần rèn luyện sự tự tin của em, em đóng vai này đi."

Tề Diệu Tưởng hoàn toàn choáng váng.

Mẹ, sao mẹ lại làm vậy với con? Con không phải là con ruột của mẹ sao?

Lúc này Tề Tư đã tan ca về nhà và đang nằm trên ghế sô pha xem tivi, bỗng dưng bà cảm thấy lạnh run, vội vàng tăng hệ thống sưởi trong nhà thêm một độ.

Đám bạn của Tề Diệu Tưởng ai nấy đều sửng sốt. Họ thực sự không thể tưởng tượng được Tề Diệu Tưởng đóng vai nữ chính trong vở kịch tình cảm nông thôn sẽ như thế nào.

Kỷ Sầm ở bên cạnh cô nhắm mắt lại, mím môi, miễn cưỡng lắm mới nhịn cười được.

Nếu là ở thời cổ đại, Đổng Vĩnh Hoa chắc chắn là kiểu hoàng đế độc tài chỉ làm theo ý mình, không nghe ý kiến của ai. Đã quyết định vai nữ chính xong, sau đó thầy lại vung tay gọi những cậu con trai vừa giơ tay xin đóng vai nam chính lên bục giảng để diễn thử, xem kỹ năng diễn xuất của họ thế nào.

Lúc này Bách Trạch Văn đột nhiên giơ tay: "Thưa thầy."

Hoàng đế Đổng nói: "Ồ? Em cũng muốn đóng vai nam chính sao? Được, em cũng lên đây đi."

Bách Trạch Văn giật mình mở miệng: "Thưa thầy không phải em, em nói Kỷ Sầm..."

Hoàng đế Đổng chỉ nghe thấy tên Kỷ Sầm thì nói: "Hửm? Kỷ Sầm cũng muốn đóng vai nam chính sao? Tốt, Kỷ Sầm, em cũng lên đây đi."

Kỷ Sầm bất ngờ bị gọi tên, đầu óc nhảy ra một dấu chấm hỏi.

Hoàng đế Đổng thúc giục: "Đứng đực ra làm gì, mau lên đây đi." Rồi thầy lại nói với các cô gái trong lớp mình: "Nhìn các bạn nam lớp A29 kìa, đã học giỏi mà còn dũng cảm nữa, ai cũng tranh nhau đóng vai chính. Những người như thế sau này ra xã hội mới có cơ hội phát triển, biết không? Các em cũng phải học hỏi người ta."

Bách Trạch Văn: "..."

Kỷ Sầm: "..."

Bỗng dưng bị giáo viên chủ nhiệm lớp A28 đưa lên "đài hành hình", cơ hội để nói lời từ chối cũng chẳng có.

Bỗng dưng họ cảm thấy may mắn vì giáo viên chủ nhiệm lớp họ là Tiểu Bùi, ít nhất thì tai của Tiểu Bùi không phải chỉ để trang trí, vẫn có thể nghe được.

Địch Giai Lương và Đồng Bác đều học lớp A29, bọn họ cười đến nỗi đập bàn, Bách Trạch Văn nhìn thấy thì cười lạnh.

Hai người là người cười nhiều nhất phải không? Được rồi, không ai có thể trốn thoát.

Bách Trạch Văn lại giơ tay: "Thầy ơi, thật ra Địch Giai Lương và Đồng Bác của lớp chúng em cũng muốn đóng vai nam chính."

Hai người vừa nãy cười đến mức đấm vào bàn lập tức cười không nổi.

Một nhóm người lên bục giảng, ngay cả Đồng Vĩnh Hoa cũng không khỏi kinh ngạc. Vai nữ chính không ai muốn đóng, ông đành phải điểm danh chọn đại. Nhưng không ngờ cuộc cạnh tranh cho vai nam chính lại gay gắt đến vậy.

Chọn một đoạn thoại và cảnh trong vở kịch, Đổng Vĩnh Hoa yêu cầu từng người diễn thử một lượt. Một số cậu con trai khi giơ tay thì rất hăng hái, tưởng mình là ngôi sao điện ảnh lưu lạc nhân gian nhưng khi thực sự đứng trên sân khấu và phải diễn thì lại trở nên rụt rè.

Sau một vòng, Đổng Vĩnh Hoa chọn Bách Trạch Văn.

"Bách Trạch Văn, chọn em, em đóng vai nam chính."

Bách Trạch Văn: "..."

Cuộc đời thật khó lường, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thế giới này thay đổi không ngừng, hôm nay Thủ tướng Nhật qua đời, ngày mai Tổng thống Mỹ bị ám sát. Thật không thể lường trước được điều gì. Còn Bách Trạch Văn, vốn cậu ta định đề cử Kỷ Sầm làm nam chính để giúp đỡ người anh em tốt của mình, không ngờ vì diễn xuất quá nổi bật mà lại vô tình trở thành nam chính.

Vừa nhìn qua Kỷ Sầm, ánh mắt xem thường của Kỷ Sầm nhìn cậu ta như nói "Cậu đáng đời."

Nhìn xuống nữ chính phía dưới, thấy nữ chính vẫn đang chìm trong cảm xúc bị mẹ đẩy vào hố lửa, khuôn mặt cô trắng bệch, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm xem ai là nam chính.

Đột nhiên Tề Diệu Tưởng cảm thấy hơi đau bụng. Dù sao đây cũng là số phận của cô rồi, cô đi vệ sinh để bình tĩnh lại một chút.

Người ta thường nói trên thế giới chỉ có hai nơi để khóc, một là nhà vệ sinh, hai là trong vòng tay của ba. Với Tề Diệu Tưởng thì có ba cũng như không, vì vậy lúc này chỉ có nhà vệ sinh mới có thể an ủi cô được.

Cứ như vậy, cô trốn trong nhà vệ sinh cho đến khi tiếng chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng lập ra một kế hoạch trong đầu, lấy hết can đảm đến gặp giáo viên chủ nhiệm để phản đối và từ chối đóng vai nữ chính.

Kết quả là cô chậm một bước, lúc này Đổng Vĩnh Hoa đã rời đi, nhưng các bạn trong lớp không vội ra về. Lớp học vẫn rất đông vui, đám Kỷ Sầm vẫn còn ở lại, một nhóm người đứng xung quanh bàn của Cố Dương, bao vây chặt chẽ Cố Dương.

Tề Diệu Tưởng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đi tới thì nghe thấy Bách Trạch Văn đang nghiến răng đe dọa Cố Dương: "Thằng nhóc cậu có diễn không, có diễn hay là không? Không diễn thì chúng ta sẽ nghỉ chơi."

Cố Dương mím môi, rất tự tin nói: "Không diễn."

Ngô Trừng lập tức nói: "Được lắm. Cậu không muốn diễn đúng không? Vậy ngay bây giờ tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhóm iPhone của chúng tôi. Tôi tuyên bố cậu nghỉ chơi với chín người chúng tôi. Từ giờ trở đi, cậu sẽ sống một mình cô độc."

Cố Dương nheo mắt lại: "Cậu đang uy hiếp tôi à?"

Sau đó cậu ấy nhìn những người khác.

Ngoại trừ Tề Diệu Tưởng với vẻ mặt ngơ ngác thì những người khác đều im lặng, điều đó chứng tỏ họ thực sự đang đe dọa Cố Dương, thậm chí bao gồm cả Kỷ Sầm – người bạn từ lớp mẫu giáo của cậu.

Im lặng giằng co một lúc, Cố Dương một mình chống lại tất cả, cuối cùng cũng phải chịu thua. Cậu ấy nhắm mắt lại, nghiến răng nói: "Giao cho tôi một vai diễn ít lời thoại."

Ngô Trừng và La Yên đập tay nhau: "OK!"

Tề Diệu Tưởng còn chưa hiểu rõ tình hình, thấp giọng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Ngô Trừng nói: "Vãi, cậu vào nhà vệ sinh lâu quá đấy."

Sau đó, Ngô Trừng nói với cô rằng trong thời gian cô đi vệ sinh, Đổng Vĩnh Hoa đã quyết định xong danh sách diễn viên. Tất cả mười người trong nhóm iPhone của họ ngoại trừ Cố Dương đều bị bắt lên sân khấu.

Vậy sao bọn họ có thể tha cho Cố Dương được? Nếu muốn chết thì sẽ chết cùng nhau.

Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Hả?"

... Vậy cô có cần từ bỏ vai diễn không? Dù sao cũng có bọn họ mất mặt cùng cô mà.

Trước khi đi vệ sinh, Tề Diệu Tưởng chỉ biết Bách Trạch Văn được giáo viên chủ nhiệm chỉ định làm nam chính, còn các vai khác thì cô vẫn chưa rõ.

Tề Diệu Tưởng hỏi Lư Văn Giai đầu tiên, Lư Văn Giai nói: "Mình hả? Mình đóng vai tình địch của cậu, Thượng Quan Ngọc Phân."

Sau đó cô lại hỏi Ngô Trừng. Ngô Trừng đóng vai nam phụ Chu Hữu Tài, là tình địch của Bách Trạch Văn. Ngoài Vương Thư Huỷ nhận vai Nhị Nha – cô gái hàng xóm có vấn đề về trí tuệ với ít đất diễn thì những vai còn lại khá quan trọng.

Sau khi hỏi thăm một vòng, có vẻ như không còn nhân vật nào đặc biệt ấn tượng nữa.

Tề Diệu Tưởng nhìn về phía Kỷ Sầm

Cô chưa kịp hỏi thì Bách Trạch Văn đã nói: "Cậu ấy đóng vai ba của cậu đó, Vương Thiết Căn."

Nghe được cái tên này, Kỷ Sầm khẽ thở dài.

Cũng không phải là không thể diễn, chỉ là cái tên của ông ba này thật sự không được thanh nhã cho lắm.

Tề Diệu Tưởng không thể tin nổi. Ba ngoài đời của cô có như không có, hiện giờ đóng kịch còn cho cô thêm một người ba giả, mà người ba giả này lại là Kỷ Sầm.

Trong lòng cô hơi không chấp nhận nổi sự đảo ngược kịch tính này, vẻ mặt Tề Diệu Tưởng cứng đờ: "...Ba?"

"Đây." Bình thường toàn trêu chọc Cố Dương với Bách Trạch Văn, không ngờ lại có ngày được chọc Tề Diệu Tưởng. Kỷ Sầm nhướng mày, lười biếng đáp một tiếng rồi đưa tay xoa đầu cô: "Ngoan nha."


Lời tác giả: Tam Cân: Đầu tiên gọi là ba, sau này gọi là ông xã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK