• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người không ngốc đều có thể nghe ra được trong lời nói của mấy người này có ẩn ý.

Bọn họ giống như biết điều gì đó nhưng lại không nói rõ, rồi cố ý vô tình nói đùa một cách nửa vời để khơi gợi sự tò mò của người khác.

Làm thế nào để hình dung con người ở độ mười mấy tuổi đây, so với con nít thì trưởng thành hơn, so với người lớn lại trẻ con hơn. Ở khoảng giữa trẻ con và trưởng thành, đối với chuyện tình cảm mà nói thì bọn họ hiểu không ít nhưng cũng không nhiều. Đây thật sự là độ tuổi lưng chừng, chỉ cần nhìn thấy hai người có chút mập mờ gì đó là có thể dậy sóng.

Vẻ mặt của đám người lớp A28 đột nhiên trở nên hơi vi diệu.

Thực ra từ lúc bắt đầu câu chuyện trên confessions là bọn họ đã biết giữa Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng có mối liên kết với nhau rồi. Sau đó Kỷ Sầm lại tới lớp họ tìm Tề Diệu Tưởng mấy lần, mặc dù việc hai người này quen biết nhau quả thực làm người ta cảm thấy thần kỳ và kinh ngạc, nhưng nói thật, nếu nghĩ theo hướng kia thì không có.

Suy cho cùng, một người là hạng nhất toàn khối bất khả chiến bại, là người nổi tiếng được công nhận trong trường và là khách quen của confessions, người còn lại thì là một cô gái trầm tính vừa mới chuyển từ trường khác đến, gần giống như vô hình.

Mà bây giờ, Kỷ Sầm bảo vệ Tề Diệu Tưởng ở sau lưng, nói Tề Diệu Tưởng là con gái cậu. Đây là đùa giỡn, bọn họ tất nhiên sẽ không coi là thật, nhưng kiểu bảo vệ trắng trợn như vậy thì không giống như đang diễn kịch.

Người lớp nào trở về lớp đó. Tề Diệu Tưởng thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, Lư Văn Giai đi về ký túc xá nên không vội thu dọn mà cứ nhìn Tề Diệu Tưởng.

Đột nhiên cô ấy hỏi: "Cậu có cảm thấy gì không."

Cô ấy nói được một nửa lại không nói tiếp làm khơi lên sự tò mò của Tề Diệu Tưởng: "Cảm thấy cái gì?"

"Cảm thấy cậu và Kỷ Sầm..."

Lư Văn Giai không nói hết, cố ý bỏ lửng.

Không ngờ Tề Diệu Tưởng vội vàng phủ nhận, động tác thu dọn cặp sách nhanh hơn: "Không có."

Lư Văn Giai mau chóng hỏi lại: "Không có cái gì? Cậu nghĩ mình nói cái gì?"

Tề Diệu Tưởng đeo cặp sách lên: "Không có gì, mình đi đây, bái bai."

Lư Văn Giai sao có thể để cô đi, nếu Tề Diệu Tưởng tự nhiên thoải mái thì có lẽ cô ấy không nghĩ như vậy.

Cô ấy trực tiếp hỏi: "Tưởng Tưởng, cậu có cảm giác gì với Kỷ Sầm vậy?"

Tề Diệu Tưởng nắm chặt quai cặp sách của mình.

"...Cảm giác gì cơ?"

"Cậu biết mà, đâu phải cậu chưa từng đọc tiểu thuyết đâu." – Lư Văn Giai đọc rất nhiều tiểu thuyết, cô ấy phát hiện tình tiết kiểu này trong tiểu thuyết thì không sao cả, nhưng trong thực tế lại cảm thấy rất xấu hổ khi nói thẳng ra: "Thì ví dụ như... cậu đối với cậu ấy, có thiện cảm gì hay không?"

Sau đó Lư Văn Giai thấy dường như trong đôi mắt đen như quả nho kia có thứ gì đó lóe lên hai lần.

Bỗng nhiên cửa lớp vang lên giọng nói của Đổng Vĩnh Hoa: "Tề Diệu Tưởng, sao em lại còn chần chừ chưa đi nữa? Nếu không đi sẽ không bắt kịp chuyến xe buýt buổi tối đâu."

"Vâng vâng."

Lư Văn Giai không nghe được câu trả lời của Tề Diệu Tưởng, vì cô đã ôm cặp sách chạy rồi.

Học sinh ở ký túc xá có thời gian tự học buổi tối muộn hơn, đến khi cô ấy và Vương Thư Huỷ cùng La Yên đi về ký túc xá, bọn họ lại nhắc tới vấn đề này.

"Hai cậu có cảm thấy Tưởng Tưởng với Kỷ Sầm, hình như có gì đó không."

Vương Thư Huỷ và La Yên nháy mắt đã hiểu ý cô ấy.

Vương Thư Huỷ: "Cảm giác bọn họ luôn có gì đó ấy."

Sắc mặt La Yên bỗng nhiên hơi phức tạp: "Giai Giai, không phải cậu thích Kỷ Sầm đấy chứ?"

"Mình đang nói với cậu về bọn họ, cậu đột nhiên nói mình làm gì?" – Lư Văn Giai cạn lời: "Không phải mình đã nói rồi sao. Mình đối với Kỷ Sầm nhiều lắm thì có chút ấn tượng tốt, là kiểu giống như cậu theo đuổi thần tượng ấy."

La Yên lẩm bẩm: "Vậy cậu quan tâm đến chuyện của Tưởng Tưởng và Kỷ Sầm như vậy làm gì?"

Lư Văn Giai: "Nhiều chuyện một chút không được hay sao?"

"Ừm, vậy cậu cảm thấy trong hai người họ là ai thích ai?"

"Nếu là Kỷ Sầm thì mình không chắc chắn lắm. Mình nghe Bách Trạch Văn nói vừa mới khai giảng là cả lớp cậu ấy đã cảm thấy Kỷ Sầm và Lâm Diệc Lâm là một đôi rồi. Bọn họ là bạn cấp hai, Lâm Diệc Lâm thích Kỷ Sầm rất rõ ràng, người lớp bọn họ đều nhìn ra được, nhưng không ai chọc thủng lớp giấy đó. Cũng không biết Kỷ Sầm không biết thật hay là giả vờ không biết. Dù sao hai người họ vẫn không có tiến triển gì, sau đó thì thần dân lớp bọn họ cũng không bàn tán gì nữa."

Vì không chung lớp nên La Yên không quá rõ tình hình của lớp A29, cô nàng cũng chưa từng nghe chuyện Kỷ Sầm yêu đương, bây giờ nghe Lư Văn Giai nói vậy thì mới biết hóa ra lớp A29 có tin đồn như thế.

Lư Văn Giai tiếp tục nói: "Nhưng theo như mình quan sát, chắc chắn Tưởng Tưởng có gì đó với Kỷ Sầm."

La Yên không thấy quá kinh ngạc.

Thực ra, thích một người như Kỷ Sầm thì quá bình thường mà. Bản tính con người ai chẳng thích người giỏi giang, đặc biệt là học sinh thì lại càng ngưỡng mộ những học sinh giỏi. Đừng nói đến học sinh bình thường, ngay cả mấy đứa đầu gấu nổi tiếng trong trường, ngày nào cũng hút thuốc, trốn học, đánh nhau nhưng mỗi lần thấy Kỷ Sầm thì bọn họ cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn chứ đừng nói đến chuyện thốt ra những câu ngông cuồng kiểu như "Giỏi thì có gì hay đâu" đó. Mà cứ mỗi lần biết Kỷ Sầm lại đứng đầu khối, bọn họ lại văng ra một câu tục tĩu mang ý ngưỡng mộ: "Mẹ nó, trâu bò, đây là người sao?"

La Yên nói: "Ý cậu nói là Tưởng Tưởng yêu thầm Kỷ Sầm à? Cậu ấy nói với cậu hả?"

Lư Văn Giai: "Cậu ấy không nói với mình, mình đoán thôi."

"Vậy cậu nói làm gì, đợi hai người họ thực sự bên nhau rồi hẵng nói." – La Yên trợn mắt: "Bây giờ điều quan trọng nhất là nhanh chóng tập kịch cho tốt, làm cho danh tiếng lớp chúng ta trở nên vang dội."

Đạo diễn La rất có tâm với nghề, đây là lần đầu tiên cô nàng làm đạo diễn. Cô nàng chỉ vào Lư Văn Giai nói: "Cậu đoán thì cứ đoán đi, nhưng đừng nói nhảm với bọn họ, nếu làm cho bọn họ xấu hổ thì vở kịch của mình diễn không đạt nữa đấy."

Lư Văn Giai cười ngượng ngùng.

Vậy toi rồi, lúc tan tiết tự học buổi tối cô ấy đã thử hỏi Tưởng Tưởng mất rồi.

Trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, La Yên trốn dưới chăn tiếp tục nghiên cứu kịch bản còn Lư Văn Giai đang đọc tiểu thuyết thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ nhẹ ở đầu giường.

Cô ấy ừ một tiếng: "Sao vậy Lão Vương?"

Giường của Vương Thư Huỷ ở cạnh giường cô ấy, hai người thường nằm quay đầu về cùng một hướng với nhau để dễ thủ thỉ sau khi tắt đèn.

"Cậu thật sự cảm thấy Tưởng Tưởng yêu thầm Kỷ Sầm à?"

"Dù sao thì chắc chắn là có ý gì đó." Nhắc tới đề tài tình cảm gợi lên hứng thú, Lư Văn Giai quay người lại, nằm trên gối nói: "Yêu thầm ấy à, che giấu đến cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt xuyên thấu của mình đâu."

Có điều Lư Văn Giai cũng lường trước được câu nói tiếp theo của Vương Thư Huỷ sẽ cà khịa cô ấy.

Vương Thư Huỷ là một cô nàng mê game, trong đầu chỉ có trang bị và thăng hạng, cô bạn coi thường nhất là yêu đương.

Nhưng hôm nay linh cảm của Lư Văn Giai đã sai, Vương Thư Huỷ không những không cà khịa cô ấy mà còn hỏi cô ấy là: "Cậu trâu bò đến vậy á? Ai yêu thầm ai mà còn nhận ra được?"

Lư Văn Giai hừ hừ hai tiếng: "Mình nói với cậu nhé, mấy cuốn tiểu thuyết đó của mình đều không phải là đọc cho vui đâu."

Sau đó, cô ấy thì thầm kể cho Vương Thư Huỷ một vài ví dụ trong lớp, chẳng hạn như ai yêu thầm ai, ai đang theo đuổi ai.

Vương Thư Huỷ hỏi: "Ngoại trừ mấy người họ ra, cậu còn phát hiện ra ai không?"

Lư Văn Giai nói: "Mình phát hiện ra nhiều như vậy mà còn chưa đủ à? Với lại đâu phải ai cũng có người mình thích, ngoại trừ Tưởng Tưởng ra, ba người chúng ta chẳng thích người nào mà."

Vương Thư Huỷ ồ một tiếng rồi nằm thẳng người lại, lấy điện thoại đi động ra, không tiếp tục nói chuyện với cô ấy nữa.

Nhưng Lư Văn Giai bị cô bạn gợi chuyện nên muốn nói với cô bạn thêm vài câu về mấy tin đồn trong lớp, kết quả lại phát hiện Vương Thư Huỷ đang chơi game.

Lư Văn Giai nghiêng người nhìn màn hình điện thoại di động của cô ấy, phát hiện cô ấy đang chơi xếp hạng với ai đó. Lư Văn Giai ơ lên rồi nói: "Đây không phải là Bách Trạch Văn sao?"

Vương Thư Huỷ nhanh chóng úp điện thoại vào ngực, quay đầu lại trợn mắt nhìn Lư Văn Giai.

"Cậu đừng xem điện thoại của người khác chứ."

"Có phải cậu đọc truyện người lớn đâu mà." Lư Văn Giai nói: "Cậu chơi game đến nghiện mất, hơn nửa đêm mà còn lén lút lập đội đôi chơi game với Bách Trạch Văn."

"Các cậu không chơi, mình đành phải tìm Bách Trạch Văn thôi." Vương Thư Huỷ nhỏ giọng nói.

"Vậy cậu tìm bọn Kỷ Sầm Cố Dương í, nếu thật sự không được nữa thì tìm Ngô Trừng chứ tìm Bách Trạch Văn làm gì. Trình game của cậu ta bình thường mà, không phải lúc trước cậu còn chê rank của cậu ta còn không bằng cậu sao?"

"Lúc trước đúng là mình cảm thấy như vậy, nhưng mà bây giờ mình thay đổi phương pháp rồi. Chơi game cùng bọn Kỷ Sầm thì chỉ có một mình mình bị dẫn đi, nhưng chơi cùng Bách Trạch Văn thì mình dẫn cậu ta, dù sao cũng có cảm giác thành tựu."

Lư Văn Giai giật giật khóe miệng.

"Được rồi, cậu vui là được."

Thấy Vương Thư Huỷ không chịu nghe mình nói về chủ đề tình yêu nữa, Lư Văn Giai tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có từng khuôn mặt được chiếu sáng bởi màn hình điện thoại.

Những ngón tay của Vương Thư Hủy linh hoạt thao tác trên màn hình, rất nhanh sau đó, câu cảm thán kinh ngạc của Bách Trạch Văn hiện lên trong lịch sử trò chuyện ở cuối giao diện trò chơi.

[Vãi chưởng, không hổ là chị Vương của tôi, lợi hại đấy, oác oác giết hết sạch]

Dưới ánh sáng mờ mờ phát ra từ điện thoại di động, Vương Thư Huỷ lặng lẽ cong môi lên.

...

Tại lời thăm dò của Lư Văn Giai mà đêm hôm đó Tề Diệu Tưởng lại nằm mơ.

Giấc mơ lần này còn phi lý hơn lần trước. Cô mơ thấy Kỷ Sầm thực sự trở thành ba của cô, trong giấc mơ, cậu đối xử với cô như một người ba thực thụ.

Mặc dù trên thực tế Tề Diệu Tưởng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của ba, nhưng trong thâm tâm cô luôn có khái niệm về một người ba tốt là phải như thế nào.

Trong giấc mơ Kỷ Sầm là một người ba tốt. Cậu dạy cô học, đưa cô đến công viên giải trí chơi, mua nhiều quà cho cô, chăm sóc cô khi cô bị ốm.

Trong mơ cô bị sốt rồi sinh bệnh, Kỷ Sầm cho cô uống thuốc hạ sốt, nhưng uống thuốc hạ sốt rồi mà thân nhiệt vẫn không thuyên giảm, vì thế Kỷ Sầm lấy khăn ướt ra nói để ba lau người cho con, giúp con hạ sốt.

Cô đã mười sáu tuổi, dù ba có nói gì thì cô cũng là người khác giới, làm vậy quả là không thích hợp. Tề Diệu Tưởng lập tức quấn chặt mình trong chăn, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng lại càng nóng hơn.

Kỷ Sâm dở khóc dở cười nói: con là do ba sinh ra, sao còn xấu hổ với ba thế?

Tề Diệu Tưởng ấp úng nói: rõ ràng là do mẹ sinh mà.

Kỷ Sầm véo mặt cô rồi lại nói: con gái ngốc, nếu ba không góp sức thì con cảm thấy chỉ một mình mẹ mà có thể sinh ra con à?

Cuộc đối thoại giữa "cha con" vô cùng kỳ lạ và mập mờ, giống hệt bầu không khí chung của giấc mơ này vậy, khiến người ta muốn báo cảnh sát. Kỷ Sầm là người rất biết chừng mực và có giáo dục, ngoài đời cậu chưa bao giờ trêu chọc cô bằng những câu đùa đen tối như vậy, thế mà trong giấc mơ lại trêu đùa cô.

Sau đó Tề Diệu Tưởng tỉnh lại.

Nhịp tim cô đập rất nhanh, toàn thân như phát sốt, ở trong chăn nóng hầm hập, rõ ràng là trời lạnh mà cô lại chê chăn quá dày.

Cô xấu hổ nhắm mắt, tự hỏi sao mình lại mơ một giấc mơ kỳ lạ và b.ệnh h.oạn như thế.

Sao lại mơ Kỷ Sầm trở thành ba mình chứ.

Cho dù cô có ý gì đó với Kỷ Sầm thì cô cũng nên mơ cảnh cậu trở thành bạn trai của cô chứ...

Tề Diệu Tưởng thở dài, cảm thấy mình đúng là càng ngày càng bi.ến th.ái.

Mơ một giấc mơ kỳ lạ, ban ngày cô uể oải thức dậy đi học, đúng lúc ra cửa thì gặp mẹ Tề Tư đi từ phòng ngủ ra. Tề Diệu Tưởng cảm thấy vô cùng may mắn vì trong giấc mơ kia mẹ không xuất hiện, nếu không thì giấc mơ đó càng thêm kỳ cục.

Tề Tư nào biết con mình mơ giấc mơ kỳ quái như vậy, bà dặn dò vài câu: "Hôm nay nhiệt độ lại giảm, nhớ mặc thêm áo vào, khăn quàng cổ với găng tay đều đeo hết vô, đừng để bị cảm lạnh phát sốt."

Tề Diệu Tưởng gật đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng mới nói: "Mẹ."

"Sao vậy?"

"Nếu sau này mẹ thật sự tìm ba dượng cho con..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Tề Tư cắt ngang: "Sao con lại nhắc tới chuyện này, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, mẹ không có ý định kết hôn mà?"

"Vậy nếu như sau này mẹ tìm bạn trai..." Tề Diệu Tưởng cắn môi nói: "Mẹ có thể đừng tìm người nhỏ tuổi hơn mẹ không... Nếu như mẹ tìm người quá trẻ, con sợ con không biết hòa hợp với bạn trai của mẹ như thế nào..."

Vẻ mặt Tề Tư khó hiểu: "Hả? Con đang nói cái gì vậy?"

Sao tự nhiên lại nói đến chuyện tình chị em thế này?

Tề Diệu Tưởng cười ngượng ngùng.

"Thôi ạ, xem như con chưa nói gì, con đi học nha."

Sau đó cô nhanh chóng mở cửa rời đi, để lại Tề Tư ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Những ngày sau đó, buổi tập kịch vẫn được tiến hành đâu ra đấy, vì yêu cầu của vai diễn, Tề Diệu Tưởng vẫn phải gọi Kỷ Sầm là ba.

Từ lời trêu chọc lần trước, mọi người đều coi mối quan hệ cha con của Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng như một trò đùa, thường nhắc đến đều trêu ghẹo hai câu.

Vốn dĩ trò đùa này chỉ có trong nhóm kịch bọn họ biết, sau đó trò đùa lan ra toàn bộ lớp A28.

Nguyên nhân là có mấy lần Kỷ Sầm tới lớp họ tìm người, thực chất là tìm Cố Dương, nhưng cậu vừa xuất hiện ở cửa lớp A28 thì Ngô Trừng thấy được, lập tức gọi Tề Diệu Tưởng: "Tiểu Thúy, ba cậu tới kìa."

Vốn dĩ Kỷ Sầm luôn được chú ý, cậu vừa tới tìm người thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, khi Ngô Trừng nói thế, mọi người đương nhiên sẽ tò mò vì sao Ngô Trừng lại nói vậy.

Sau đó trò đùa này được lan rộng khắp.

Mọi người lấy trò đùa này chủ yếu là để trêu chọc, nhưng cũng có không ít người ghép đôi. So với kiểu gọi nhau là "cha – con" vui đùa giữa hai chàng trai, thì một chàng trai và một cô gái cùng với mối quan hệ "cha – con" lại mang một cảm giác khác. Mối quan hệ cha con giữa ba và con gái vốn là một mối quan hệ gia đình bình thường, nhưng khi áp dụng cho hai người khác giới cùng tuổi thì nó lại mang một ý nghĩa mơ hồ, khó giải thích.

Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy như vậy, mỗi lần mọi người nói với cô "ba của cậu", hoặc lúc nói "con gái cậu" với Kỷ Sầm, giọng điệu của bọn họ rất kỳ quái.

Kỳ quái đến mức cô cảm thấy xưng hô này làm người ta cảm thấy rất ngượng ngùng.

Song song với nỗi ngượng ngùng còn cảm thấy dường như có vô số chú sâu nhỏ bò khắp người, rất ngứa, rất muốn tóm nó lại nhưng không thể bắt được vì chú sâu đã bò vào trong tim mất rồi.

Nhưng Kỷ Sầm lại làm như không có việc gì, hơn nữa dường như cậu đã tiếp nhận thân phận mình là một người cha già. Đôi khi tập kịch cùng nhau, đột nhiên cậu không nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đâu thì lập tức hỏi những người khác: "Con gái tôi đâu?"

Sau đó người kia trả lời cậu: "Con gái cậu đi vệ sinh rồi."

Tề Diệu Tưởng quay lại, người đó chỉ vào cô rồi nói với Kỷ Sầm: "Con gái cậu về rồi kìa."

Hoặc lúc mọi người tập luyện xong cùng nhau đi căn tin ăn cơm, vốn dĩ Tề Diệu Tưởng luôn ngồi cùng đám Lư Văn Giai, nhưng lúc này thì khác. Bách Trạch Văn là tên mất nết nhất, cậu ta bảo cô ngồi vào bên cạnh Kỷ Sầm: "Nào nào nào, cậu ngồi cùng chỗ với ba của cậu ha."

Thế là Tề Diệu Tưởng bị cậu ta mạnh mẽ kéo xuống ngồi xuống cạnh Kỷ Sầm.

Cô không còn cách nào, đành cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ này.

Đợi cô ăn cơm xong, Bách Trạch Văn lại nói: "Kỷ Sầm, làm ba kiểu gì vậy? Không thấy con gái cậu ăn cơm xong rồi à, còn không đi lấy cơm cho con gái cậu đi?"

Tề Diệu Tưởng vừa định nói mình tự đi lấy cơm được thì khay cơm của cô đã bị Kỷ Sầm cầm đi.

Tề Diệu Tưởng sửng sốt: "Cậu làm gì vậy?"

"Lấy cơm cho cậu." Giọng điệu Kỷ Sầm tự nhiên: "Muốn thêm thức ăn không? Muốn ăn cái gì, mình đi lấy cho cậu luôn."

Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp nói thì những người khác lại bắt đầu lên tiếng rồi.

Bách Trạch Văn: "Ồ, nhìn người ba này đi, quá chu đáo rồi, vừa lấy cơm vừa lấy đồ ăn."

Địch Gia Lương: "Đúng là còn chu đáo hơn cả bạn trai."

Đồng Bác: "Tề Diệu Tưởng, sau này cậu tìm bạn trai, nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn của ba cậu mà tìm, không chịu giúp cậu lấy cơm là loại thẳng tay, biết chưa?"

Tề Diệu Tưởng mở miệng, nhiệt độ trên mặt cô tăng lên. Mồm miệng mấy cậu bạn này đều rất thiếu đạo đức, cô đành cầu cứu sự giúp đỡ của đám Lư Văn Giai.

Kết quả những người bạn thân nhất của cô đáng lẽ phải về phe cô, giúp cô khiển trách những cậu bạn này, thế mà bây giờ lại chọn cách giả câm giả điếc.

Cô lại nhìn lớp trưởng Ngô Trừng luôn chuyên tâm ăn cơm, chỉ cần đến giờ ăn là mọi tranh luận trên thế giới dường như không liên quan gì đến cậu ấy.

Tất nhiên Tề Diệu Tưởng cũng không mong đợi Cố Dương sẽ ra mặt giúp cô, dù gì cô và Cố Dương đã giận nhau được một thời gian rồi.

Tề Diệu Tưởng xấu hổ lẫn tức giận vì cả thế giới đều đang trêu chọc mình.

Nhưng miệng lưỡi của đám con trai này nói vẫn chưa đủ, bắt đầu làm khó dễ Kỷ Sầm: "Này người cha già, cậu nói một câu đi, sau này bạn trai của con gái cậu ..."

Chưa nói xong thì Kỷ Sầm đã cắt ngang, cậu nhàn nhạt nói: "Đừng nói linh ta linh tinh."

Đột nhiên Tề Diệu Tưởng hơi hơi cảm động nhìn Kỷ Sầm.

Không ngờ người ra tay giúp đỡ cô lúc này lại là Kỷ Sầm.

Đồng Bác không phục: "Tôi nói linh tinh cái gì? Lẽ nào cậu không muốn sau này con gái cậu tìm bạn trai dựa theo tiêu chuẩn của cậu hay sao?"

Kỷ Sầm hơi mỉm cười: "Không muốn."

Bách Trạch Văn nói rất ẩn ý: "Là đàn ông thì phải nói thật."

"Lời nói thật chính là, người cha già là tôi đây quả thật có tính chiếm hữu khá mạnh."

Kỷ Sầm nhẹ nhàng nói một câu như thế, sau đó cậu nghiêng đầu nhìn ánh mắt mở to của Tề Diệu Tưởng: "Tốt nhất là con gái tôi độc thân cả đời, tìm bạn trai làm gì, tôi nuôi cô ấy cả đời là đủ rồi."

Giọng điệu cậu mang theo ý cười, trong đôi mắt màu nâu sáng cũng vương vấn niềm vui, âm cuối hơi nghịch ngợm lẫn lười biếng làm người ta khó phân biệt là đang diễn hay đang nói đùa.

Không chỉ Tề Diệu Tưởng mà những người khác đang ngồi đây cũng không phân biệt được

Lư Văn Giai che miệng, cúi đầu xuống thấp, nửa người trên run run như con dòi. Vương Thư Huỷ và La Yên ngồi bên cạnh cô ấy dùng ngón chân cũng biết được cô bạn này đọc tiểu thuyết quá nhiều, lại bắt đầu tưởng tượng ra vài tình tiết kỳ quái.

Bách Trạch Văn cũng chịu không nổi: "... Ây da mẹ ơi."

Nhưng Tề Diệu Tưởng mới là người không thể chịu nổi nhất, toàn thân cô lúc này nóng đến mức sắp nổ tung.

Cô trừng ánh mắt chết chóc nhìn người chủ mưu đang cười tủm tỉm, sau đó duỗi tay ra hung hăng đẩy mạnh cậu một cái.

Cũng may sức cô yếu, Kỷ Sầm lại cao nên chỉ bị đẩy nhẹ về phía sau một bước chứ không bị ngã.

Tính cả cậu, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Tề Diệu Tưởng luôn luôn yên tĩnh nhưng hiện giờ lại có bộ dạng giương nanh múa vuốt như thế, giống y như chú mèo con xù lông.

"Ai cần cậu nuôi!"

"Cậu biến đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK