• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật sự không còn cách nào khác cô mới cầu xin cậu cho cô thở, Tề Diệu Tưởng cảm thấy mình sắp ngạt chết.

Nghe lời thỉnh cầu mềm như bông của cô, Kỷ Sầm cảm thấy chính mình cũng sắp chết.

Sao lúc cô cầu xin có thể ngoan như vậy, sao miệng cô có thể ngọt như thế.

Đúng là không nên tùy tiện uống rượu bia, Kỷ Sầm không biết rốt cuộc trong bia này có gì, giống như là hạ thuốc, rõ ràng rất buồn ngủ và choáng váng nhưng lại có sức lực để hôn môi.

Cậu dựa vào vai Tề Diệu Tưởng ngủ suốt một chặng đường, giữa chừng có tỉnh lại mấy lần, cảm nhận được sức lực và hương thơm thoang thoảng từ mình hạc xương mai mà mình đang dựa vào, cậu lại yên tĩnh nhắm mất, đột nhiên không muốn về nhà sớm như vậy.

Thậm chí cậu còn nghĩ rằng nếu cậu cứ tiếp tục dựa vào vai cô thế này, cho dù cả đời xe không lái đến nhà cậu thì cũng chẳng sao.

Nhưng chiếc xe vẫn lái đến nhà cậu, cậu không muốn xuống xe nên giả ngốc tiếp tục làm nũng, cuối cùng để cô theo cậu lên tầng.

Cậu từng nói với Bách Trạch Văn rằng mỗi lần hôn đều có cảm giác, nhưng mỗi lần sẽ có cảm giác sâu sắc khác nhau. Ở trường, họ hôn nhau trên cầu thang gần sân thượng, vì sợ có người đột ngột đến nên chỉ có thể hôn nhẹ. Hoặc là trong quán trà sữa, họ dùng chung một ống hút, lợi dụng ống hút để hôn gián tiếp.

Loại cảm giác này lướt qua liền dừng lại, giống như một dòng điện xẹt qua trái tim, sau khi tách ra, tuy vẫn còn đọng lại nhưng vẫn chưa đủ.

Ở bên nhau lâu như vậy, cô hầu như không còn đỏ mặt nữa. Thỉnh thoảng cậu đến gần, bầu không khí thích hợp, cô cũng sẽ chủ động hôn cậu. Cô rất thích tấn công bất ngờ, nhưng cậu vẫn cảm thấy hôn như vậy vẫn chưa đủ.

Kỷ Sầm không biết mình phải tham lam đến mức nào mới có thể thỏa mãn, nghĩ đến việc cô đang ở nhà mình, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, men rượu lên não, một cảm xúc vừa ngây thơ vừa thẳng thắn trỗi dậy không thể kìm chế.

Thở cái gì, hôn chết cô luôn, lúc này Kỷ Sầm thậm chí còn nghĩ như vậy.

Cậu không nghe lời cô, yêu cầu của cô bị nụ hôn nuốt chửng. Mãi đến khi đầu lưỡi tê dại, không còn sức lực dây dưa nữa thì cậu mới hơi tách ra, hai người chạm trán nhau thở hổn hển.

Tề Diệu Tưởng hoàn toàn bị nụ hôn của cậu làm cho choáng váng, mặt đỏ ướt át, hai cánh môi ánh nước.

"Có thể về trễ một chút không?" Kỷ Sầm không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: "Trễ một chút mình sẽ đưa cậu về nhà, được không?"

Trong lòng Tề Diệu Tưởng run lên.

Cô không nói gì, Kỷ Sầm biết, đây là sự đồng ý của cô.

...

Mở miệng là hôn, nụ hôn kéo dài như vô hạn, giữa chừng có nghỉ ngơi một lúc, cậu nói "tiếp nào" rồi lại lấp kín miệng cô.

Buổi chiều trôi qua trong sự lãng phí thời gian, cho đến khi ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, Tề Diệu Tưởng mới cảm giác mình đã bị hôn lâu như vậy.

Có rất nhiều thứ đáng tham quan trong phòng của Kỷ Sầm. Ví dụ các loại bằng khen hoặc cúp mà cậu đặt trong tủ kính trưng bày, còn có các loại truyện tranh và tác phẩm văn học kinh điển mà cậu sưu tầm được, cùng với cây đàn guitar cổ điển và những tấm ảnh của cậu cùng gia đình và bạn bè treo trên tường.

Cô rất muốn xem, muốn biết tất cả mọi thứ về cậu, nhưng giờ cô chỉ có thể bị cậu ôm trên giường, nằm và hiểu biết môi lưỡi cùng độ ấm trên đầu ngón tay của cậu.

Kỷ Sầm bắt đầu hôn lên vành tai và cổ của cô, nhẹ nhàng mút vào. Những cái chạm nhẹ nhàng, vụng về ban đầu dần trở nên sâu sắc hơn. Cánh tay ôm cô từ từ luồn vào chiếc áo hoodie rộng thùng thình, v.uốt ve eo cô, ý định muốn chạm vào vị trí trên cao trở nên rõ ràng.

Tề Diệu Tưởng biết cậu muốn làm gì, cô đã đọc mấy cuốn tiểu thuyết của Lư Văn Giai giới thiệu cho mình, bản thân cũng đã lướt thấy trên mạng. Nếu Kỷ Sầm muốn chạm vào nơi đó, tuy rằng có hơi sợ nhưng cô không chán ghét, cũng không kháng cự.

Ngực bắt đầu hơi căng lên, không biết là đang căng thẳng hay là mong chờ. Cuối cùng đầu ngón tay của cậu khẽ chạm vào phía dưới áo lót, Tề Diệu Tưởng không nhịn được mà run rẩy, khẽ ưm một tiếng.

Ngay tức khắc cô cắn môi xấu hổ, hai tay đặt trên người cậu cũng bắt đầu nắm chặt quần áo của cậu. Cô không biết sao mình có thể phát ra loại âm thanh ưm ư đó, vừa mỏng manh vừa mềm mại, giống như được thỏa mãn.

Đầu ngón tay của Kỷ Sầm cứng đờ, ngay sau đó cậu đột nhiên rút tay ra khỏi áo hoodie của cô.

Hơi ấm từ lòng bàn tay của cậu đột nhiên biến mất, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác buồn bã mất mát, còn không biết vì sao cậu lại dừng lại thì Kỷ Sầm đã dùng sức ôm chặt cô vào lòng.

Cậu vùi đầu thật chặt vào xương quai xanh của cô, hồi lâu cũng không thấy động đậy.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn của cậu phát ra từ vùng cổ của cô: "... Sao cậu không từ chối?"

Tề Diệu Tưởng cắn môi: "... Sao, sao mình lại phải từ chối?"

Giọng của Kỷ Sầm khàn khàn.

"... Cậu không từ chối, mình thật sự sẽ chạm vào đấy."

Cô cố chịu đựng nỗi xấu hổ, lắp bắp nói: "Vậy cậu... nhẹ nhàng một chút..."

Kỷ Sầm sửng sốt hồi lâu mới thở dài, hơi hơi bất lực.

"Cậu đừng nói những lời này trêu chọc mình."

"Nếu thật sự chạm vào thì sẽ xong đời, có lẽ hôm nay cậu không thể về được."

Vẫn còn quá sớm, cậu không thể vô trách nhiệm như vậy được.

Đang nói, đột nhiên cậu thấp giọng hỏi: "Tưởng Tưởng, cậu có thể giúp mình một chút không?"

"Hả?" Tề Diệu Tưởng theo bản năng hỏi: "Giúp thế nào?"

Kỷ Sầm nắm lấy tay cô, dắt tay nhẹ nhàng đặt lên nơi đó, cậu không nhịn được mà hít hà một hơi, hơi thở dồn vào cổ cô bỗng trở nên nặng nề hơn.

Đầu óc Tề Diệu Tưởng nổ tung, theo bản năng muốn rút tay ra.

Cô không rút ra được, vì bị cậu giữ chặt tay ấn xuống.

"Cậu có thể giúp mình không?" Cậu cắn môi nói: "Nếu không mình thật sự sẽ nghẹn chết mất."

Tề Diệu Tưởng ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất, Kỷ Sầm cũng ngại ngùng, rõ ràng đã học qua trong tiết Sinh học rồi, tiểu thuyết và phim truyền hình cũng đã xem qua, nhưng đến hiện giờ mới phát hiện chuyện này thật sự rất ngại ngùng.

Lòng bàn tay cô rất mềm nhưng những ngón tay lại cứng ngắc khiến cô không thể cử động được, Kỷ Sầm giữ bàn tay cô trong lòng bàn tay của mình, một tay khác của cậu gắt gao ôm chặt cô, dùng sức ép chặt phần mềm mại trước ngực cô vào người mình, cảm nhận chúng bị đè ép như kem bơ dưới lực ôm của cậu.

Kỷ Sầm đột nhiên trầm giọng gọi cô: "Tưởng Tưởng."

Được gọi nhũ danh trong tình huống như vậy, cô cũng không dám nghe, Tề Diệu Tưởng miễn cưỡng trả lời: "Hả?"

"Hôm nay cậu mặc áo lót màu đen hồng sao?"

Tề Diệu Tưởng trợn to mắt: "Cậu... hỏi cái này làm gì?"

"... Cậu để mình tưởng tượng một chút." Giọng điệu của Kỷ Sầm không ổn định, thúc giục nói: "Mau nói cho mình biết đi."

"... Không." Giọng nói của Tề Diệu Tưởng nhỏ như muỗi kêu: "Màu trắng."

Kỷ Sầm gian nan mà ừ một tiếng, lại hỏi: "Cậu còn đồ lót màu khác không?"

"... Còn, còn có màu hồng nhạt, màu vàng, màu xanh lam..."

Mặt Tề Diệu Tưởng đỏ như máu, nhưng vì giúp cậu, cô vẫn ngoan ngoãn nói cho cậu.

"Cậu mặc màu vàng nhất định sẽ rất đẹp." Kỷ Sầm cười một tiếng: "Cậu thật sự rất hợp với màu vàng nhạt, mình nhớ lúc sinh nhật cậu mặc cái váy kia, rất đẹp."

Những câu hỏi và câu trả lời xấu hổ cuối cùng cũng kết thúc trong sự run rẩy của cậu.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy lòng bàn tay của mình đã bị ma sát đến trầy da, cô không dám nhìn, Kỷ Sầm cũng không cho cô nhìn, lấy bịt mắt ở mép giường rồi mang vào cho cô.

Sau đó là tiếng khăn giấy cọ xát, cậu nhẹ nhàng lau lòng bàn tay cho cô.

Bịt mắt được gỡ ra, Kỷ Sầm đã mặc quần vào, toàn bộ khăn giấy đều ném vào thùng rác. Nếu không phải trên mặt cậu còn mảng đỏ hồng chưa tan đi, thật sự rất khó có thể tưởng tượng vừa rồi bọn họ mới làm gì.

Khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau, Kỷ Sầm cụp mi xuống còn nhanh hơn cả cô, bình thường đều là cô ngại ngùng, hôm nay là lần đầu tiên cậu ngại ngùng hơn cô, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng hơi đáng yêu của cậu, nào còn có dáng vẻ học sinh giỏi thong dong kiêu ngạo ngày thường, Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên mím môi cười.

Kỷ Sầm nhíu mày: "... Cười cái gì đó?"

Tề Diệu Tưởng lập tức ngừng cười, lắc đầu: "Không cười cái gì cả."

Cô nói cô không cười nhưng đôi mắt cô vẫn cười.

"Không được cười." Để không thấy cô cười, Kỷ Sầm ôm cô vào lòng, giả vờ hung dữ nhưng trên môi lại nở nụ cười: "Lần sau mình sẽ làm cho cậu khóc luôn đó, có tin không?"

Tề Diệu Tưởng chẳng sợ chút nào, ở trong lòng ngực cậu cười hì hì: "Cậu sẽ không nỡ làm mình khóc đâu."

Để cô đắc ý vài ngày, sau này sẽ làm cô khóc đến khi cô không thể rời giường được nữa. Kỷ Sầm hừ nhẹ một tiếng: "Ai nói mình không nỡ? Về sau nhất định sẽ làm cho cậu khóc."

...

Tề Diệu Tưởng rất tò mò phòng của Kỷ Sầm, tham quan phòng cậu từ đầu đến đuôi một lượt rồi mới rời đi.

Kỷ Sầm kiên nhẫn giải thích về căn phòng của mình với cô, căn phòng này ghi lại quá trình trưởng thành của cậu trong suốt mười năm qua, cậu chia sẻ hồi ức vui vẻ này cho cô.

Tề Diệu Tưởng đứng trước chỗ trưng bày, nhìn cúp thi đấu bắn cung của cậu.

Cô nói: "Cảm giác cậu đã từ bỏ môn bắn cung thật đáng tiếc."

Kỷ Sầm nói: "Cũng không xem là từ bỏ, chỉ là không đi theo con đường huấn luyện chuyên nghiệp thôi, bình thường vẫn sẽ đi ra sân vận động một chút."

Dừng một chút, cậu cười hỏi: "Thế nào, cậu luyến tiếc việc mình từ bỏ bắn cung sao?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu thật mạnh.

"Ừm, bởi vì mình cảm thấy dáng vẻ khi cậu bắn cung... rất đẹp."

Khi ngắm bắn vào bia, lưng cậu thẳng tắp như một cây thông, vẻ mặt tự tin và điềm tĩnh. Khoảnh khắc mũi tên được bắn ra, tốc độ gió thổi tung những lọn tóc mái, tạo nên một hình ảnh vô cùng cuốn hút.

"Không phải vì mình bắn cung giỏi mà cậu luyến tiếc, mà là vì mình bắn cung đẹp." Kỷ Sầm gõ nhẹ lên trán của cô, dở khóc dở cười: "Trước kia sao không phát hiện cậu là một người mê mặt đẹp chứ."

Tề Diệu Tưởng cười hì hì, không phủ nhận.

"Nếu hồi lớp 9 mình quen cậu, chắc chắn mình sẽ khuyên cậu đừng vì vì cái nhìn của người khác mà từ bỏ bắn cung."

"Cậu vốn dĩ có cơ hội quen mình hồi lớp 9 rồi mà." Kỷ Sầm bĩu môi nói: "Lúc đó mình còn đưa phương thức liên lạc cho cậu, ai bảo cậu không thêm mình."

Tề Diệu Tưởng cười nhưng vẫn không nói gì.

Kỷ Sầm sẽ không biết rằng, thực ra lúc đó cô không hề nhận được số liên lạc nào cả. Kỷ Sầm nói cậu đã chuyển túi đồ ăn vặt đó cho một cô gái họ Tô, cậu quên mất tên của cô ta rồi. Nhưng ngay khi nghe thấy, cô đã biết ngay đó là Tô Tư Nguyện, số liên lạc của cậu có lẽ cũng bị Tô Tư Nguyện bỏ mất rồi.

Nhưng tất cả đều đã qua, bây giờ cô và Kỷ Sầm đã gặp lại ở Nhất Trung, những cái trước đó đã không còn quan trọng, cũng không cần thiết phải nhắc lại.

Ở trong phòng suốt buổi chiều, lúc ra ngoài phòng khách đã tối om, Kỷ Sầm đưa Tề Diệu Tưởng ra cửa, lúc hai người đang thay giày, Kỷ Sầm bỗng nhiên chú ý hai đôi dép lê dường như đã thay đổi vị trí.

Ban đầu đôi dép lê màu đen của ba cậu ở bên trái, còn đôi dép lê màu xám của mẹ cậu ở bên phải, nhưng bây giờ thì ngược lại.

Trước kia không có việc gì làm, Kỷ Sầm thường xuyên đọc sách trinh thám của ba nên biết rất nhiều hành trình phá án của chuyên gia, thường họ sẽ dựa vào tình tiết nhỏ không đáng kể này để phá án.

Cuối cùng Kỷ Sầm cũng hiểu ra, khi còn nhỏ cậu đi vệ sinh ban đêm có nghe thấy động tĩnh nghe được trong phòng ngủ của ba mẹ, khi đó cậu còn không hiểu bọn họ đang làm gì, cứ tưởng ba mẹ ở bên trong đang cãi nhau nên còn đi gõ cửa, không biết cảm nhận của ba mẹ lúc đó là như thế nào.

"..."

Hy vọng là ngay từ đầu cậu đã nhớ lầm vị trí đặt hai đôi dép lê của ba mẹ.

...

Tuần này đến tham quan phòng của Kỷ Sầm, tuần sau Tề Diệu Tưởng lại được mời đến nhà của Lư Văn Giai để qua đêm.

Đi cùng cô còn có La Yên và Vương Thư Hủy, buổi tối ngày hôm đó, Vương Thư Hủy thẳng thắn với ba người một chuyện.

Cô ấy yêu thầm Bách Trạch Văn.

Tuy Tề Diệu Tưởng và Lư Văn Giai đã biết từ trước nhưng vì thể diện bạn bè nên vẫn ăn ý làm ra dáng vẻ kinh ngạc.

Khi một cô gái sẵn sàng kể ra câu chuyện yêu thầm đầy chua xót của mình, chỉ có một nguyên nhân thôi, có lẽ là cô ấy sắp từ bỏ hoặc đã nguôi ngoai rồi.

Tuần trước sau khi về nhà, gửi đi tin nhắn "không sao đâu", Vương Thư Hủy không nhịn được mà khóc trên xe.

Lư Văn Giai và La Yên đều bị dọa sợ, vội vàng hỏi cô ấy làm sao vậy, Vương Thư Hủy không nói gì, chỉ yên lặng khóc.

Sau khi về nhà ngủ một giấc, Vương Thư Huỷ đã nghĩ thông suốt hoàn toàn.

Đêm nay ở nhà Lư Văn Giai, cô bình tĩnh kể lại nỗi lòng yêu thầm của mình trong một năm qua, nói ra những lời này, nút thắt trong lòng cô cuối cùng cũng được cởi bỏ. Ba cô gái còn lại không cắt ngang, im lặng nghe những đắng cay chua ngọt trong một năm này. Tề Diệu Tưởng và La Yên ngủ dưới sàn đứng dậy, ôm Vương Thư Hủy nằm trên giường.

Sau đó Tề Diệu Tưởng và La Yên đều ngủ, Vương Thư Huỷ vẫn không ngủ được, người nằm cạnh cô cũng không ngủ được, lặng lẽ nói cho cô nghe một bí mật.

Lư Văn Giai nhẹ nhàng nói: "Thật ra mình cũng thích thầm Kỷ Sầm một khoảng thời gian."

Vương Thư Huỷ kinh ngạc trợn to mắt.

"Cho nên mình rất hiểu tâm trạng của cậu." Lư Văn Giai nói: "Thầm mến có phải rất đau khổ hay không? Trơ mắt nhìn người khác trở thành nữ chính, còn mình thì không làm được gì, cũng không có can đảm, càng không có tư cách."

Vương Thư Huỷ: "Giai Giai..."

"Mình đã đọc nhiều tiểu thuyết yêu thầm như vậy, thật ra mình rất ngưỡng mộ những cô gái có thể trở thành nữ chính trong câu chuyện yêu thầm đó. Nhưng không còn cách nào khác, hiện thực chính là tàn khốc như vậy, tiểu thuyết thì dù sao cũng là tiểu thuyết. Im lặng kết thúc là cái kết bình thường nhất trong những câu chuyện yêu thầm."

Nói đến chỗ này, đột nhiên Lư Văn Giai trở nên vui vẻ lại: "Nhưng mà bây giờ mình hoàn toàn buông bỏ rồi. Kỷ Sầm rất tốt, Tưởng Tưởng cũng rất tốt, đương nhiên, mình cũng rất tốt. Cho dù không làm nữ chính của Kỷ Sầm thì mình cũng là nữ chính độc nhất vô nhị trong cuộc đời chính mình, cậu nói có đúng không?"

"Lão Vương, cậu cũng là một người độc nhất vô nhị. Cậu nghĩ xem, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba, vào đại học, chúng ta sẽ gặp được nhiều người hơn, sẽ thấy được nhiều phong cảnh hơn, không chừng lúc đó cậu quay đầu nhìn lại, cậu sẽ phát hiện đoạn tình cảm đơn phương này cũng không tính là gì, nhiều nhất thì nó cũng chỉ là khúc đệm nhạc trong cuộc đời của cậu mà thôi."

"Lão Vương, tin mình, cậu nhất định sẽ buông bỏ được mà." Lư Văn Giai nhẹ nhàng nói.

Vương Thư Huỷ không ngờ người an ủi cô lại là Lư Văn Giai, cô gái vô tư nhất trong đám con gái bọn họ.

Con gái chính là một sinh vật kỳ quái như vậy đó, dù vẻ bề ngoài của họ có lạc quan đến đâu cũng không ảnh hưởng đến sự mẫn cảm sâu bên trong nội tâm được.

Vương Thư Huỷ nghẹn ngào mà ừ một tiếng.

Lư Văn Giai lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng nói: "Mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo phố."

"Ừ."

Vương Thư Hủy và Lư Văn Giai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong phòng yên tĩnh, Tề Diệu Tưởng ngủ dưới đất bỗng nhiên mở mắt, hốc mắt ươn ướt, không nhịn được nhỏ giọng nức nở một tiếng.

Giây tiếp theo, miệng cô bị bịt lại.

Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, trong đêm tối đôi mắt của La Yên sáng cực kỳ. La Yên lấy điện thoại dưới gối nằm ra, ý bảo Tề Diệu Tưởng xem điện thoại.

Tề Diệu Tưởng yên lặng gật đầu, lấy điện thoại ra, thấy La Yên đã gửi cho mình một tin nhắn.

La Yên: [Nếu cậu khóc, Giai Giai nhất định sẽ tự trách bản thân.]

La Yên: [Coi như chúng ta chưa nghe thấy cái gì đi]

Tề Diệu Tưởng: [Ừ]

Trong đêm nay, bốn cô gái đều không hẹn mà dùng cách thức kín đáo nhất để bảo vệ bí mật cho nhau.

...

Bốn người chơi hết mình trong suốt cuối tuần. Đến thứ Hai, Vương Thư Huy gọi Bách Trạch Văn ra khỏi lớp, nói rằng cô thực sự không để tâm đến chuyện bất ngờ ngày hôm đó. Cô còn nói sau này họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn chơi game, nhưng với điều kiện là Bách Trạch Văn phải rủ thêm Lâm Diệc Lâm, cô sẽ dẫn cả hai người họ chơi game.

Bách Trạch Văn ngập ngừng hỏi cô, liệu sau này bọn họ có còn là bạn bè không.

Vương Thư Huỷ nói đương nhiên rồi.

Bách Trạch Văn cuối cùng cũng nhẹ nhõm mỉm cười, nhưng sau khi Vương Thư Hủy xoay người rời đi, trong mắt cậu ta xẹt qua một tia mất mát.

Vương Thư Hủy trở lại lớp học trước, vừa lúc Lư Văn Giai đến lớp họ vì không giải được một bài toán, Tề Diệu Tưởng đang giải thích cho cô ấy. Nhưng sau khi giải thích nhiều lần mà Lư Văn Giai vẫn rối rắm, đúng lúc này thì Kỷ Sầm bước vào, Tề Diệu Tưởng đưa bài cho Kỷ Sầm bảo cậu giảng cho Lư Văn Giai.

Kỷ Sầm liếc nhìn câu hỏi, lấy bút tính toán trên tờ giấy nháp, vừa tính vừa giải thích cho Lư Văn Giai. Chưa tới vài phút, Lư Văn Giai thốt lên tiếng kinh ngạc cảm thán, giơ ngón tay cái lên với Kỷ Sầm, nói không hổ là học sinh đứng đầu khối, thật trâu bò.

Kỷ Sầm nói quá khen, kết quả là Tề Diệu Tưởng ghen tị, nói với Lư Văn Gia từ nay đừng có hỏi cô chỉ Toán cho nữa.

Lư Văn Giai mau chóng nói mình không có ý đó, vây quanh bàn của Tề Diệu Tưởng giải thích đây không phải là vấn đề của cô mà là do cô nàng học toán quá kém nên cô giảng bài mới không hiểu.

Kỷ Sầm ở bên cạnh xem hai người diễn.

Lư Văn Giai nói: "Kỷ Sầm cậu mau giúp mình dỗ cậu ấy đi!"

Kỷ Sầm cười nói: "Tự cậu đắc tội thì cậu tự dỗ, tôi không muốn đến lúc đó bị cậu ấy giận lây đâu."

"Kỷ Sầm!" Lư Văn Giai rống lên: "Cậu là một người lạnh lùng vô tâm, nếu sau này hai người có cãi nhau thì cậu đừng bao giờ mong mình sẽ nói tốt giúp cậu! Mình chỉ khuyên chia tay ngay đó."

Vương Thư Huỷ nhìn cảnh này mỉm cười, đột nhiên hiểu được ý nghĩa của sự buông bỏ.

Tất cả những tâm sự chua xót của thiếu nữ đều tan biến trong đêm đó, từ nay về sau, mỗi ngày của cô ấy đều là những ngày nắng đẹp.

...

Gần đến đêm hội giao thừa, người dẫn chương trình của đêm hội vẫn chưa được quyết định. Nhận được lời mời của Lâm Diệc Lâm, Tề Diệu Tưởng muốn tham gia buổi phỏng vấn tuyển chọn người dẫn chương trình. Mặc dù Lâm Diệc Lâm nói cô có thể rủ bạn bè cùng tham gia, nhưng khi hỏi các bạn, không ai hứng thú với việc trở thành người dẫn chương trình cả.

Có điều khi đến ngày phỏng vấn, Kỷ Sầm và Lư Văn Giai đều đi cùng cô.

Đến lượt Tề Diệu Tưởng lên phỏng vấn, cô lo lắng hít sâu một hơi, người phỏng vấn là Lâm Diệc Lâm cũng cười với cô, bảo cô đừng lo lắng, coi như tất cả mọi người ở dưới là củ cải đi.

Người ở bên ngoài phòng phỏng vấn là Kỷ Sầm cũng mỉm cười với cô, dùng khẩu hình miệng để nói cô "cố lên". Lư Văn Giai điên cuồng vẫy vẫy tay, làm động tác "cố lên" với cô, Vương Thư Hủy và La Yên cũng học theo, nhìn cô làm động tác cố lên.

Trong nháy mắt Tề Diệu Tưởng có dũng khí. Giây tiếp theo, cô mỉm cười, một giọng nói ngọt ngào và trong trẻo vang lên trong phòng: "Chào mọi người, mình là Tề Diệu Tưởng lớp 11A29..."

Kết quả phỏng vấn mấy ngày sau sẽ được công bố, Lâm Diệc Lâm tự mình đến thông báo.

"Còn hơn một tháng nữa sẽ đến Tết dương lịch, cậu nhanh chóng luyện tập đi nhé."

Để chúc mừng Tề Diệu Tưởng phỏng vấn thành công, thuận lời trở thành người dẫn chương trình trong tiệc tối Tết dương lịch, Kỷ Sầm mời mọi người đến quán uống trà sữa trước tiết tự học buổi tối.

Vào ngày phỏng vấn, vì bận việc nên mấy người Bách Trạch Văn không đến xem cô được, vì vậy bọn họ muốn Tề Diệu Tưởng tái hiện lại buổi phỏng vấn ngày hôm đó, cho bọn họ xem thực lực của cô.

Biết cô dễ ngượng, không thích trổ tài trước mặt người khác, Bách Trạch Văn chỉ trêu một chút, không mong đợi cô sẽ làm thật. Kết quả Tề Diệu Tượng khụ một tiếng, thật sự đứng lên, thuật lại cuộc phỏng vấn ngày hôm đó một lần nữa.

Giọng nói trong trẻo, phát âm rõ ràng, hơn nữa quản lý biểu cảm rất tốt, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, thật sự rất có phong thái của người dẫn chương trình.

Chờ cô nói xong, Bách Trạch Văn woa một tiếng, hào hứng vỗ tay. Cậu ta vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo.

Tề Diệu Tưởng thẹn thùng đắc ý nhún vai.

Uống trà sữa xong, cả đám người đi trong bóng đêm trở lại lớp học chuẩn bị cho tiết tự học buổi tối. Bách Trạch Văn câu lấy bả vai của Kỷ Sầm, thần bí hỏi cậu: "Tam Cân, cậu gặp nguy hiểm rồi."

Kỷ Sầm nhíu mày: "Tôi gặp nguy hiểm cái gì?"

"Cậu không nhớ à? Năm ngoái bạn gái cậu diễn vở kịch quê mùa ấy, mặc cái áo hoa to sặc sỡ, hai má ửng đỏ như trái cà chua, vậy mà cuối buổi biểu diễn vẫn có người lên Confession tỏ tình. Năm nay khác rồi, đây là dẫn chương trình đêm giao thừa đấy, cậu ấy sẽ trang điểm thật xinh, mặc váy tiên nữ thật đẹp, đứng trên sân khấu lấp lánh." Bách Trạch Văn nói. "Cậu cứ chờ mà xem, đảm bảo ngày hôm sau trên Confession sẽ đầy hình bạn gái cậu, cậu tin không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK