• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy câu này của Cố Dương không phải cố ý khiêu khích Kỷ Sầm nhưng quả thực cậu ấy có hơi không vui.

Cho dù cậu ấy có ý gì với Tề Diệu Tưởng nhưng Tề Diệu Tưởng cũng chẳng có ý gì với cậu ấy. Cô chỉ muốn nói với cậu ấy mấy câu mà làm như cậu ấy muốn cướp Tề Diệu Tưởng đi vậy. Không biết cái người kia ngày nào cũng bày ra bộ dạng 'chính cung' cho ai xem nữa.

"Kỷ Sầm, cậu đừng gây rắc rối nữa được không? Mình và Cố Dương thực sự có chuyện muốn nói riêng mà."

Tề Diệu Tưởng nhìn Kỷ Sầm, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, trừng trừng nhìn cậu từ dưới lên trên với vẻ mặt bất lực.

Kỷ Sầm nhất thời không nói nên lời, Tề Diệu Tưởng kéo Cố Dương đi lên cầu thang bên kia để nói chuyện.

Nhìn thấy cô kéo tay áo đồng phục của Cố Dương, Kỷ Sầm hạ khóe miệng xuống, đột nhiên nói: "Được, vậy cậu đi đi."

Cậu không nói gì nữa mà quay người rời đi, còn tiện tay kéo theo Bách Trạch Văn.

Bách Trạch Văn bị cậu kéo cánh tay, khó hiểu hỏi: "Làm gì đấy?"

"Không phải cậu muốn đến căn tin mua đồ ăn vặt sao? Tôi đi cùng cậu."

Hai người đi xuống cầu thang, Bách Trạch Văn vẫn cứ ngoái đầu lại, giọng điệu hơi do dự nói: "Không phải vậy. Ban nãy tôi nói muốn đến căn tin là muốn tất cả chúng ta cùng đi. Sao thế? Cậu muốn chỉ một mình cậu mà cô lập tất cả mọi người, chỉ chơi với mình tôi thôi à."

Kỷ Sầm nói: "Là hai người kia cô lập tôi."

Đi ra khỏi khu giảng đường, Kỷ Sầm đi thẳng không có ý định dừng lại. Bách Trạch Văn cuối cùng cũng nhận ra cậu khác thường bèn kéo cậu ngừng lại, buồn cười nói: "Người ta chỉ nói chuyện với nhau thôi mà, sao lại cô lập cậu được?"

Kỷ Sầm quay đầu nhìn cậu ta: "Nói chuyện thì nói chuyện thôi, sao cứ phải nói riêng chứ."

"Nói riêng thì sao, còn không cho người ta và bạn tốt có vài bí mật nhỏ mà cậu không biết nữa à." Bách Trạch Văn nói: "Nếu cậu là bạn trai của Tề Diệu Tưởng, cậu không cho phép thì thôi, nhưng vấn đề là cậu có phải là bạn trai đâu."

Đã là bạn trai từ lâu rồi. Kỷ Sầm chậc một tiếng, ra vẻ lười tiếp tục tranh cãi với cậu ta.

Bách Trạch Văn tưởng cậu không còn gì để nói, khoác tay lên vai cậu, nói mấy câu sâu sắc: "Tôi nói cho cậu biết, đây là lần thứ mấy rồi. Cậu có thể cho bạn học Tiểu Tề chút không gian tự do được không hả? Tôi phát hiện tính chiếm hữu của cậu rất mạnh đấy."

Kỷ Sầm bực bội đẩy tay Bách Trạch Văn ra.

"Cậu không hiểu đâu."

"Sao tôi không hiểu chứ. Cậu đang theo đuổi Tề Diệu Tưởng, tôi cũng đang theo đuổi Lâm Diệc Lâm đấy, người hiểu cậu nhất chính là tôi."

"Cậu đang theo đuổi Lâm Diệc Lâm?" Kỷ Sầm nhướng mày nhìn cậu ta: "Cậu thực sự thích Lâm Diệc Lâm à?"

Bách Trạch Văn cũng nhướng mày: "Nói nhảm gì đấy, tôi không thích cậu ấy thì theo đuổi cậu ấy làm gì?"

Kỷ Sầm: "Cậu thích cậu ấy đến mức nào?"

Bách Trạch Văn nhất thời không trả lời được.

Cảm thấy đối phương xinh đẹp, tính cách cũng tốt nên tự nhiên nảy sinh thiện cảm. Vả lại, đúng lúc đang trong độ tuổi rung động của thanh xuân nên theo đuổi và thử hẹn hò cũng không tệ mà.

Làm sao có thể sâu sắc như "nhất kiến chung tình" hay "lâu ngày sinh tình" được. Hầu hết mọi người đều bắt đầu từ một khoảnh khắc có thiện cảm.

Rõ ràng tình cảm của cậu ta dành cho Lâm Diệc Lâm chưa sâu đậm đến mức đó, Bách Trạch Văn nói: "Thích nhiều đến mức nào... Còn chưa đến với nhau mà đã tính xem nhiều hay ít hả?"

Kỷ Sầm nói: "Vậy nên cậu không hiểu được tôi đâu."

Đó không phải là thiện cảm nảy sinh trong một lần, cũng chẳng phải sự xao động của tuổi trẻ, mà là một duyên phận bắt đầu từ rất lâu rồi. Khi ấy, thậm chí còn chưa phải là một loại cảm xúc rõ ràng như "thích", chỉ đơn thuần là một sự biết ơn sâu sắc dành cho người nọ, nhưng ấn tượng ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu đến tận bây giờ.

Bách Trạch Văn an ủi: "Tôi biết cậu rất thích Tề Diệu Tưởng, nhưng cậu không cần phải như thế chứ. Người có thể đạt 150 điểm môn Toán, sao lúc theo đuổi người khác lại thiếu tự tin như vậy?"

"Tôi còn có cách nào." Kỷ Sầm nhíu mày.

"Ai bảo giữa hai chúng tôi, tôi thích cậu ấy nhiều hơn một chút." Giọng điệu chàng trai bình tĩnh, mang theo vẻ "chấp nhận số phận" mà nói: "Không phải một chút, mà là rất rất nhiều."

Cậu biết Tề Diệu Tưởng cũng thích mình, nhưng mức độ thích đó thì còn quá thấp so với cậu. Vậy nên khi cậu nghe nói cô và người khác có những bí mật mà ngay cả cậu cũng không được biết, cậu cảm thấy rất khó chịu. Dù Cố Dương là bạn thân từ nhỏ của cậu thì cũng không thể được.

...

"Vậy là cậu gọi tôi đến đây chỉ để hỏi một đống chuyện về ba tôi thôi à?"

Cố Dương dựa vào thành cầu thang, nhét tay vào túi quần, nhíu mày nhìn cô gái trước mặt với vẻ không nói nên lời.

"A..." Tề Diệu Tưởng gãi mặt: "Tại mình muốn hỏi thăm giúp mẹ mình một chút."

Cố Dương cảm thấy lý do này càng thêm vô lý: "Mẹ cậu là thư ký của ba tôi, nếu dì ấy muốn hỏi gì thì tự dì ấy đến hỏi ba tôi là được mà. Cần gì phải bắt cậu vòng vo hỏi tôi như vậy?"

Quả nhiên không dễ dàng qua mặt Cố Dương được. Tề Diệu Tưởng đành ngập ngừng nói: "Trước kia cậu từng nói ba mẹ cậu đã ly hôn nhiều năm rồi, sau đó ba cậu vẫn luôn độc thân đúng không. Ừm... nếu, mình nói là nếu, nếu bây giờ ba cậu có người yêu mới thì..."

"Ý cậu là sao?" Đầu óc Cố Dương suy nghĩ rất nhanh, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Có phải mẹ cậu đã nhìn thấy ba tôi ở cùng một người phụ nữ nào đó, nên mới sai cậu đến hỏi tôi không?"

"Không có không có! Tuyệt đối không có!" Tề Diệu Tưởng nhanh chóng nói: "Chỉ là suy đoán thôi!"

Cố Dương đột nhiên cười không rõ ý gì, sau đó nhàn nhạt nói: "Ba tôi muốn ở bên ai thì tùy, không liên quan gì đến tôi."

Tề Diệu Tưởng muốn hỏi: "Cậu không phản đối sao?"

Cố Dương thờ ơ hỏi lại: "Tôi phản đối cái gì? Dù sao ông ấy cũng ít quan tâm đến tôi, sao tôi phải quan tâm đến ông ấy chứ?"

Thái độ của Cố Dương quá lạnh nhạt. Thông thường, con cái trong gia đình đơn thân khi nghe tin ba hoặc mẹ có mối quan hệ mới thì sẽ có ba loại phản ứng: một là vui mừng vì cuối cùng họ cũng tìm được hạnh phúc mới; hai là lo lắng nếu họ lập gia đình mới, liệu có bỏ bê mình hay không; và ba là phản đối kịch liệt.

Nhưng Cố Dương hiển nhiên không thuộc loại nào cả. Thậm chí cậu còn không quan tâm đến chuyện tình cảm của ba mình.

Nhưng so sánh tương tự, Cố Minh Chu quan tâm đến Cố Dương được bao nhiêu? Cố Dương nói dối ba mình ở ký túc xá rồi tự thuê nhà ở ngoài gần một năm trời, nhưng đến bây giờ ba cậu vẫn không phát hiện ra.

Dù có giấu giếm kỹ đến đâu, thì cậu cũng chỉ là một học sinh vẫn đang tiêu tiền của gia đình. Chỉ cần kiểm tra các khoản chi tiêu hàng tháng là có thể biết được, mà đến giờ Cố Minh Chu vẫn chưa phát hiện ra. Điều này cho thấy trước giờ ông ấy không hạn chế chi phí sinh hoạt của Cố Dương, thậm chí còn chẳng quan tâm mỗi tháng Cố Dương tiêu bao nhiêu tiền.

Vào lúc này Tề Diệu Tưởng cuối cùng mới xác định được hai cha con nhà này thực sự không biết gì về cuộc sống của nhau.

Mất công lo lắng nhiều như vậy, cuối cùng lại làm những việc vô ích với cặp cha con nhà này. Biết thế ngay từ đầu cô đã mặc kệ rồi, cứ để cho mẹ và chú Cố tự do phát triển. Dù sao họ cũng là người lớn, dù tương lai có kết cục tốt hay xấu thì bản thân bọn họ không hối hận là được.

"Nếu cậu muốn hỏi tôi về ba tôi thì đừng phí sức nữa, tôi không biết gì đâu." Cố Dương quay người định đi xuống cầu thang: "Tôi đi đây."

Tề Diệu Tưởng đột nhiên nói: "Xin lỗi cậu nhé Cố Dương."

Cố Dương quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô: "Sao cậu lại nói xin lỗi tôi?"

"Bởi vì hình như mình đã hỏi một vài vấn đề làm cậu không vui." Tề Diệu Tưởng cẩn thận nhìn cậu ấy rồi nói.

Ánh mắt áy náy của cô chân thành và trong sáng, Cố Dương sững sờ một lúc, thái độ dịu đi đôi chút: "... Cũng không phải là vậy, chủ yếu là tôi không biết ba tôi thường làm gì, nên tôi cũng không thể trả lời cậu được."

"Mình biết mà." Tề Diệu Tưởng nói: "Vậy nên mình mới cần xin lỗi cậu, những vấn đề này mình không nên tự cho là đúng mà đi hỏi cậu."

Cô không thể vì bản thân cô thân thiết với mẹ và quan tâm đến chuyện của mẹ mà cho rằng tất cả các đứa con đều phải quan tâm đến chuyện của ba mẹ mình.

Lông mày Cố Dương khẽ động, thấp giọng hỏi cô: "Tề Diệu Tưởng, cậu không cảm thấy tôi lạnh lùng sao? Ngay cả ba ruột của tôi mà tôi cũng không quan tâm."

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Mình không thấy vậy."

Rất nhiều người đã nói với Cố Dương: dù thế nào đi chăng nữa, ông ấy cũng là ba ruột của cậu, nếu không có ông ấy thì cũng không có cậu, sao cậu không quan tâm đến ông ấy một chút.

Nhưng Cố Minh Chu có bao giờ quan tâm đến cậu không?

Có lẽ Cố Minh Chu đang hẹn hò với một người phụ nữ. Cái "có lẽ" này, thế mà cậu lại nghe được từ con gái của thư ký của Cố Minh Chu.

Cố Dương: "Tại sao?"

"Tại vì ba mình cũng rất ít quan tâm đến mình. Không đúng. Không phải là rất ít, mà là hoàn toàn không quan tâm." Tề Diệu Tưởng nhún vai nói: "Cho nên mình cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của ba mình. Tại sao ông ấy không quan tâm mình mà mình lại phải quan tâm ông ấy chứ? Cậu có thấy đúng không?"

Giọng của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại có chút cứng rắn và bướng bỉnh nhất định, không phù hợp với vẻ ngoài mềm mại thanh tú của cô.

Có lẽ chỉ có những người từng bị ba ruột phớt lờ như vậy mới thực sự thấu hiểu cảm giác của cậu. Ngay cả Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn cũng không thể làm được điều đó.

Hai người kia có gia đình hạnh phúc, ba mẹ yêu thương nhau, từ nhỏ đã lớn lên trong tình yêu thương. Một người sáng sủa dịu dàng, một người tươi tắn phóng khoáng, chỉ có mình cậu lạnh lùng ít nói. Đôi khi Cố Dương còn nghĩ, tại sao trong ba người bọn họ chỉ có mình cậu là không hạnh phúc.

Khóe miệng Cố Dương nhếch lên nở một nụ cười, Tề Diệu Tưởng nhìn vẻ mặt của cậu dường như dịu đi một chút mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy... coi như hôm nay mình không hỏi gì cả nhé." Cô nói: "Chúng ta đi xuống thôi."

Cố Dương nói: "Ừm, lát nữa cậu nhớ giải thích với Kỷ Sầm."

Tề Diệu Tưởng: "Hả? Giải thích gì?"

"Giải thích 'bí mật' giữa chúng ta, vốn dĩ chẳng có gì cả. Chẳng lẽ cậu muốn cậu ấy hiểu lầm sao?"

Tề Diệu Tưởng nghiêng đầu: "Hiểu lầm gì cơ?"

"..." Cố Dương im lặng một lát rồi lên tiếng: "Cậu là ngốc thật hay đang giả ngốc thế? Cậu nói chuyện riêng với tôi, vừa nãy Kỷ Sầm tức giận như vậy mà cậu không nhìn ra à?"

Lúc nãy Kỷ Sầm hình như không vui lắm, nhưng mà Tề Diệu Tưởng cảm thấy không cần thiết phải giải thích như vậy. Thứ nhất, trước đó cô đã nói rất rõ với Kỷ Sầm rằng cô thích cậu, và cả hai đã xác định tình cảm với nhau rồi. Thứ hai, nếu là chàng trai nào đó không quen biết, chắc chắn cô sẽ tránh né, nhưng đây lại là Cố Dương – bạn thân của cả hai, vậy nên Tề Diệu Tưởng không hiểu tại sao Kỷ Sầm lại để ý.

Tề Diệu Tưởng nói: "Nhưng chúng ta vốn dĩ không có gì mà."

Trong giọng nói thản nhiên của cô, Cố Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nghẹn lại, khiến cậu hơi hơi đau xót.

Cậu không tự chủ được mà hỏi: "Cậu không có gì, vậy nếu tôi có gì thì sao?"

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.

Ý cậu ấy là sao?

Cố Dương cụp mắt xuống, lúc này mới hơi hiểu được sự bất lực của Kỷ Sầm. Cô chỉ biết dành hết sự dịu dàng và ấm áp của mình cho người khác, tựa như một vầng trăng sáng ngời, nhưng lại không nhận ra sự thân thiện ấy có thể gây ra những hậu quả gì.

Đó là sẽ được người khác thích lại.

Cậu ấy cần phải hù dọa cô một chút, tạo áp lực lên cô để cô rời xa cậu ấy, nếu không thì cậu ấy quả thật không biết trái tim mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Cố Dương tiến đến trước mặt cô, cúi người xuống, đôi mắt đen nhánh phức tạp nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng nói: "Tề Diệu Tưởng, sau này tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách với tôi, nếu không một ngày nào đó tôi thật sự sẽ không cẩn thận mà thích luôn cả cậu, đến lúc đó tôi với Kỷ Sầm sẽ trở thành tình địch đấy."

Nói xong cậu quay người rời đi.

Để lại Tề Diệu Tưởng đứng tại chỗ sững sờ không biết phải làm sao.

Buổi họp phụ huynh kết thúc, các phụ huynh và học sinh có thể về nhà. Hôm nay mẹ của Tề Diệu Tưởng xin nghỉ không đến trường, vì vậy cô không cần phải đợi đến khi buổi họp kết thúc mới được ra về.

Mẹ đi công tác nên ban đầu Tề Diệu Tưởng định đợi họp phụ huynh xong rồi đi cùng hai cha con Lư Văn Giai về, vì trước đó đã đồng ý với Lư Văn Giai đến nhà bạn ấy chơi và ăn trưa cùng nhau. Nhưng bây giờ Tề Diệu Tưởng không còn tâm trạng này, cô viện cớ hơi mệt trong người, xin lỗi Lư Văn Giai rồi quyết định ra về một mình trước.

Lúc Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn từ căn tin trở về, Tề Diệu Tưởng đã đi rồi, không bao lâu sau khi Tề Diệu Tưởng rời đi thì Cố Dương cũng đi về căn hộ mình thuê bên ngoài trường.

Bách Trạch Văn biết hai người này đều về trước vì ba mẹ đã xin nghỉ không đến buổi họp phụ huynh, cậu ta an ủi Kỷ Sầm: "Hai người họ đi về khác giờ nhau mà, không đi cùng nhau, cậu đừng nghĩ nhiều quá."

Kỷ Sầm không nói gì. Người đến họp phụ huynh cho cậu hôm nay không phải là Kỷ Lễ Ngôn mà là mẹ cậu – Hạ Viên. Sau buổi họp phụ huynh, Kỷ Sầm lên xe mẹ, tựa đầu vào cửa kính bên cạnh ghế phụ ngồi ngơ ngác.

Trong buổi họp phụ huynh hôm nay, cô Bùi chủ nhiệm khen ngợi Kỷ Sầm rất nhiều lần, là mẹ của Kỷ Sầm, Hạ Viên rất tự hào, mặt tươi phơi phới vừa lái xe vừa lặp lại lời cô Bùi đã nói.

Nhưng kể một hồi lâu mà chẳng thấy con trai phản hồi gì, bà liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy con trai đang ngồi ngẩn ra.

"Sao vậy?" Hạ Viên nói: "Cô Bùi lớp con khen con mà sao con còn không vui?"

Kỷ Sầm nhàn nhạt đáp: "Có gì vui đâu ạ."

Hạ Viên nói: "Được rồi, vậy thi cuối kỳ xong mẹ sẽ mua cho con máy chơi game PS đời mới nhất. Đến lúc đó con mời Cố Dương với Bách Trạch Văn đến nhà cùng chơi, cái này vui rồi chứ?"

Kỷ Sầm: "..."

"Mua máy chơi game mà vẫn không vui sao?" Hạ Viên nói: "Cậu nam sinh này lớn thật rồi ha, không còn hứng thú với máy chơi game nữa. Bây giờ con hứng thú với chuyện gì? Nói với mẹ đi, mẹ sẽ làm cho con."

Kỷ Sầm bình tĩnh nói: "Đánh Cố Dương một trận làm con thấy hứng thú."

Bị lời nói của con trai làm cho hoảng sợ, Hạ Viên vội nắm chặt vô lăng.

"... Con với Cố Dương bị sao vậy? Cãi nhau à?"

Lần cãi nhau cuối cùng của hai đứa bạn thân này là hồi còn học mẫu giáo, lúc đó vì chuyện gì mà giận nhau thì Hạ Viên đã quên mất rồi. Hôm đó Kỷ Sầm về nhà với vẻ mặt cau có, nói là sẽ nghỉ chơi với Cố Dương. Thế mà hôm sau lúc đi đón con trai tan học, bà lại thấy cả hai chơi lắp ráp lâu đài Lego cùng nhau, lời nghỉ chơi hoá thành tro tan vào trong gió.

"Không phải cãi nhau." Kỷ Sầm nói: "Ở trường, con thích một bé mèo con trước, con cảm thấy hình như cậu ta cũng thích. Con thấy không vui chút nào."

"Mèo con à?" Hạ Viên cười, vừa nãy mới nói thằng bé đã lớn, ai ngờ lại vì một con mèo mà cãi nhau với bạn. "Có thêm một người thích nó, giúp con chăm sóc nó không phải tốt hơn sao? Con cũng đỡ vất vả hơn mà, cần gì phải chiếm hữu mạnh như vậy."

"Chẳng tốt." Kỷ Sầm trầm giọng nói.

...

Lời nói của Cố Dương quả thật có tác dụng nhất định với Tề Diệu Tưởng. Về đến nhà, cô chẳng có tâm trí làm gì khác, chỉ muốn nằm dài trên giường, cảm giác mát mẻ của làn gió điều hòa khiến cô dần dần thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, cả căn phòng tối om, nguồn sáng duy nhất là chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường.

Tư thế ngủ của cô không được thoải mái cho lắm, lại còn ngủ cả buổi chiều dưới điều hòa mà không đắp chăn nên bây giờ cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Cô uể oải lật người để với lấy điện thoại.

Tề Diệu Tưởng nhìn điện thoại thì nghe máy ngay: "Alo mẹ."

Lúc này, Tề Tư đang ở thành phố kế bên. Giữa buổi tiệc, bà lấy lý do đi vệ sinh để ra ngoài gọi điện về hỏi thăm con gái ở nhà một mình thế nào.

Giọng của Tề Diệu Tưởng nghe không có sức sống, Tề Tư nhanh chóng phát hiện, hỏi cô có bị cảm lạnh không.

Tề Diệu Tưởng nói hơi hơi, Tề Tư thở dài, bảo cô nhanh đến tủ thuốc tìm thuốc uống đi.

"Mẹ cúp nhé, con nhất định phải nhớ uống thuốc đấy, có nghe không?"

Tề Diệu Tưởng dùng giọng mũi vâng một tiếng, hỏi mẹ khi nào về nhà.

"Không biết nữa, còn phải xem tiến độ công trình ở bên đây thế nào đã." – Nói quá chuyên môn con bé cũng không hiểu, Tề Tư suy nghĩ rồi trả lời ngắn gọn: "Nhanh thì vài ngày, chậm thì khoảng một tuần."

Tề Diệu Tưởng a lên một tiếng, nói: "Đừng nói là đến sinh nhật con mẹ còn chưa về đó nhé."

"Không thể nào, sinh nhật của con còn nửa tháng nữa, chắc chắn mẹ sẽ không ở lại lâu như vậy."

Có câu bảo đảm này, Tề Diệu Tưởng thoáng yên tâm.

Trước khi cúp điện thoại, Tề Tư dặn con gái nhất định phải nhớ uống thuốc.

Trùng hợp thật, vừa đi công tác thì con bé lại ốm. Tề Tư thở dài, may mà Tưởng Tưởng lớn rồi, biết tự chăm sóc bản thân, chắc sẽ không có gì đáng lo. Nhưng nghĩ đến việc ở nhà chỉ có một mình Tưởng Tưởng, Tề Tư vẫn không khỏi lo lắng.

Lần này bà cùng Cố Minh Chu qua thành phố lân cận công tác, chủ yếu là để hỗ trợ ông chủ trong việc kiểm tra các dự án xây dựng mà công ty đã thực hiện ở đây, nhân tiện gặp gỡ ban lãnh đạo địa phương cũng như các đối tác kinh doanh.

Nếu không phải vì công việc, Tề Tư tuyệt đối không muốn đặt chân đến Thanh Hà nữa. Bà cứ tưởng lần này Cố Minh Chu sẽ bảo trợ lý đi cùng, không ngờ lại gọi bà đi.

Ở phương diện kia, bọn họ đã thực sự rạn nứt rồi. Sau đó Cố Minh Chu không còn liên lạc với bà bất cứ chuyện gì ngoài công việc nữa. Trong khoảng thời gian đó, bà đã tính đến chuyện nghỉ việc, nhưng nếu tự ý xin nghỉ thì sẽ không được bồi thường nên bà vẫn đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để Cố Minh Chu sa thải mình và nhận được một khoản tiền bồi thường trước khi rời khỏi công ty.

Nhưng mọi chuyện không như mong đợi, tuy chuyện giường chiếu xảy ra mâu thuẫn nhưng Cố Minh Chu không lấy việc công trả thù riêng. Ngược lại, trong công việc ông vẫn đối xử bình đẳng với bà, thậm chí còn thưởng thêm cho bà một khoản tiền vì hiệu quả và lợi nhuận của quý này rất tốt.

Bà cảm thấy mình cầm lên không được mà buông xuống cũng chẳng xong. So với tiền lương và đống tiền thưởng thì ân oán riêng với sếp chẳng là gì cả. Sếp không quan tâm, bà cũng không cần quan tâm. Công việc này dù có khó khăn đến đâu thì bà cũng sẽ tiếp tục.

Người trưởng thành không có chuyện gì là không thể vượt qua được. Chuyến công tác này, nếu Cố Minh Chu đã gọi bà đi cùng, vậy thì bà phải làm tròn trách nhiệm của một thư ký.

Nhưng bữa tiệc hôm nay rất đặc biệt. Trên bàn tiệc không phải là các vị lãnh đạo chính phủ cần nịnh nọt mà là một nhóm người thân họ hàng của Cố Minh Chu.

Đến hôm nay Tề Tư mới biết được Cố Minh Chu hoá ra không phải là một người tự thân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng mà là công tử của một gia đình giàu có và có thế lực ở Thanh Hà. Gia đình ông kinh doanh chủ yếu ở thành phố Thanh Hà, từ ngành bất động sản đến ngành y tế, các ngành nghề vô cùng đa dạng. Nhưng năm ấy Cố Minh Chu không dựa vào gia đình mà tự mình đến Đồng Châu gây dựng sự nghiệp. Có thể là do bản thân có tài kinh doanh, cũng có thể là gia đình âm thầm giúp đỡ ít nhiều, Cố Minh Chu nhanh chóng trở thành một nhân vật đứng đầu trong ngành xây dựng ở Đồng Châu.

Bữa tiệc hôm nay tiếp đón hơn mười vị sếp lớn, phần lớn đều mang họ Cố, đặc biệt là chủ tịch Cố Nghi Nguyên – anh Cả của Cố Minh Chu. Vừa nhìn thấy Cố Minh Chu, ông ấy nhiệt tình ôm chầm và gọi ông một tiếng "chú em".

Sau đó, ông ấy nhìn thấy Tề Tư đang đứng cạnh Cố Minh Chu thì tiến đến bắt tay và gọi đúng họ của bà: chào thư ký Tề, tôi thường nghe em trai tôi nhắc đến cô. Chú ấy bảo mình có một thư ký làm việc rất giỏi. Hôm nay gặp mặt cô, không ngờ thư ký Tề xinh đẹp đến vậy.

Sau đó ông ấy lại nói với Cố Minh Chu: sao em không nói trước cho anh biết thư ký của em lại đẹp như thế.

Cố Minh Chu nhàn nhạt nói: thư ký quan trọng nhất chính là năng lực làm việc, không phải là có xinh đẹp hay không.

Bữa ăn này không giống như một buổi xã giao thông thường mà giống như một bữa tiệc gia đình nhà họ Cố, chỉ có mình Tề Tư là người ngoài và là cấp dưới. Ban đầu bà cảm thấy hơi mất tự nhiên nhưng sau đó bà nhận ra rằng bầu không khí ở đây thoải mái hơn những buổi xã giao kia nhiều. Cả bàn đều là họ hàng, tuy vẫn có những câu chào hỏi khách sáo nhưng nhìn chung không khí rất hài hòa. Thậm chí chủ tịch Cố còn gọi cho bà một ly nước trái cây, nói rằng thư ký Tề là phụ nữ nên không cần phải uống rượu, chỉ cần uống nước trái cây là được.

Vậy nên cho đến bây giờ, toàn bộ rượu đều do ông chủ Cố Minh Chu và người thân uống, còn thư ký là bà thì chưa từng uống một giọt nào.

Dù vậy Tề Tư vẫn cảm thấy hơi băn khoăn. Một bữa tiệc gia đình như thế này, Cố Minh Chu hoàn toàn có thể không gọi bà đến, bà không hiểu tại sao ông ấy lại gọi bà đến đây để làm gì.

Tới cũng tới rồi, không thể đi trước được. Nói chuyện điện thoại xong, vì trong lòng canh cánh con gái đang bị bệnh nên khi quay về phòng tiệc, Tề Tư khó tránh khỏi thất thần.

Mãi đến khi có bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Tề Tư mới hoàn hồn lại.

"Sếp Cố, có gì phân phó sao ạ?"

"Sao cô lại thất thần thế." Cố Minh Chu hỏi.

Bị phát hiện ra, Tề Tư mỉm cười nói xin lỗi trước tiên: "Ngại quá, vừa nãy gọi điện về nhà, con gái tôi hình như bị bệnh nên tôi hơi lo lắng."

"Bị bệnh?" Cố Minh Chu nói: "Tới bệnh viện khám chưa?"

Tề Tư nói: "Vẫn chưa. Không cần phải đến bệnh viện đâu. Chắc chỉ là cảm nhẹ thôi, chỉ cần uống chút thuốc rồi ngủ một giấc là khoẻ."

Cố Minh Chu lập tức cau mày.

"Cô làm mẹ nhẹ nhàng thật đấy."

Sau đó ông lấy điện thoại ra, trông như định gọi điện. Tề Tư nói: "Sếp Cố, anh định gọi xe cấp cứu cho con gái tôi à?"

Trong mắt Cố Minh Chu hiện lên vẻ cạn lời, nhẹ giọng nói: "Cảm lạnh mà gọi xe cấp cứu, tôi không ngốc đến mức đó đâu."

"Vậy anh đang..."

"Giúp cô tìm người đến nhà xem tình hình con gái cô thế nào."

Cố Minh Chu gọi điện thoại bàn ở nhà. Ở nhà ông có các dì giúp việc làm việc theo ca 24/24, họ biết nấu cháo chữa cảm, ông định nhờ một người qua nấu cho con bé một bát.

Kết quả là gọi điện thoại bàn trong nhà hồi lâu không có ai bắt máy, Cố Minh Chu lại gọi cho bảo vệ gác cửa, điện thoại của bảo vệ báo đang bận.

Tề Tư thấy ông gọi mấy cuộc điện thoại cũng không được, ngại ngùng không dám làm phiền ông nữa nên nói thẳng với ông là không cần đâu, thực sự không sao cả.

Cố Minh Chu do dự một lát, cuối cùng bấm số điện thoại của con trai Cố Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK