Tề Diệu Tưởng nhất thời không biết nói gì, mở to mắt nhìn cậu.
Dường như Kỷ Sầm cũng cảm thấy câu nói này hơi kỳ quặc nên ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Sao nào, không phải trong từ bạn trai cũng có chữ 'bạn' đấy sao?"
Từ nào có chữ "bạn" thì có nghĩa là bạn thật à?
Bánh bà xã* cũng có từ "bà xã" đấy thôi.
(*) Bánh bà xã là món bánh ngọt nổi tiếng của Quảng Đông với vỏ mỏng gồm nhiều lớp, làm từ bột mì, mỡ lợn, phần nhân bánh gồm bí đao, hạt mè và dừa bào.
Cô đâu có ngốc, hơn nữa cô còn xem rất nhiều bộ phim thần tượng với mẹ nên cô vẫn phân biệt được từ bạn và từ bạn trai.
"Vậy theo như cậu nói, bạn gái cũng là bạn à."
Kỷ Sầm mặt không đổi sắc: "Đúng vậy."
Ánh mắt Tề Diệu Tưởng từ từ rời khỏi người cậu.
Dưới ánh đèn tờ mờ của sân bóng rổ, Kỷ Sầm nhìn thấy khoé miệng của cô nhếch lên rõ ràng, cậu nhướng mày: "Có người hình như không quá đồng ý với lời mình nói nhỉ."
"Không có mà, vốn dĩ mỗi người luôn có định nghĩa khác nhau về từ bạn." Tề Diệu Tưởng nói: "Dù sao thì mình cũng cảm thấy giữa bạn và bạn trai, bạn gái vẫn có sự khác biệt."
Kỷ Sầm hỏi: "Khác biệt thế nào?"
Tề Diệu Tưởng nghiêng đầu nhìn cậu. Sao cô cảm thấy cậu đã biết rõ còn cố tình hỏi?
Cô nghi ngờ nhìn cậu: "Cậu đâu phải là học sinh tiểu học, bạn và bạn trai, bạn gái khác nhau thế nào chẳng lẽ cậu lại không biết?"
Hơn nữa, hiện giờ ngay cả phần lớn học sinh tiểu học cũng đều biết cả. Đôi khi cô lướt video ngắn thì thường xuyên thấy các em học sinh tiểu học đăng video công khai chuyện tình cảm rồi video trở nên sa đọa sau khi chia tay. Cái cảm giác xấu hổ đó khiến Tề Diệu Tưởng không kìm được mà cảm thán một đứa học sinh cấp ba như cô có phải đã già rồi không, lỗi thời rồi hay không, không hiểu nổi giới trẻ bây giờ nữa.
Ánh mắt Kỷ Sầm vẫn bình tĩnh: "Mình chưa từng có bạn gái, sao mình biết được."
Tề Diệu Tưởng theo bản năng nói: "Mình cũng không có bạn trai, làm sao mình biết được."
"Ai biết bình thường cậu có đọc thứ vớ vẩn gì không." Kỷ Sầm chậm rãi nói.
"Cậu có ý gì thế hả?"
Tề Diệu Tưởng trừng mắt, không biết là mình bị oan hay là bị chọc trúng tim đen.
Nói cứ như cô trưởng thành sớm vậy.
Ở độ tuổi này của bọn họ, trưởng thành sớm không phải là một từ gì tốt đẹp. Trưởng thành sớm có nghĩa là biết quá nhiều chuyện mà đáng lẽ ở độ tuổi của bọn họ không nên biết, chẳng hạn như về chuyện tình cảm, chuyện người lớn, thậm chí cả những vấn đề tế nhị liên quan đến tì.nh d.ục.
Nói theo cách khác, trưởng thành sớm có nghĩa là trong đầu người đó chứa những thứ "đen tối". Ở độ tuổi này của bọn họ, có rất nhiều chuyện không thể lấy ra ngoài nói, cho dù mình hiểu cũng sẽ thừa nhận là mình không hiểu.
Lỗ tai Tề Diệu Tưởng nóng lên, cô đáp lại chàng trai: "Cậu là con trai mà cứ làm bộ trong sáng quá vậy, chắc chắn cậu biết nhiều hơn mình."
"Vậy à?" Khoé môi Kỷ Sầm hơi nhếch lên, giọng điệu vờ tò mò: "Vậy cậu lấy một ví dụ mà cậu cho rằng mình hiểu nhiều hơn cậu ở chuyện kia đi."
Tề Diệu Tưởng: "Thì là chuyện về bạn trai bạn gái đó, chắc chắn cậu hiểu hơn mình nhiều."
Kỷ Sầm: "Chuyện về bạn trai bạn gái gì cơ?"
Tề Diệu Tưởng không nói.
Chắc chắn là cậu đang giả ngu.
Cô không thể nói thêm gì nữa, nếu không sẽ bị cậu trả lời "Không phải cậu cũng hiểu rất nhiều sao". Tề Diệu Tưởng thở dài, sau đó giả ngốc với cậu: "Mình không biết, cậu đừng hỏi mình."
Kỷ Sầm chớp mắt: "Cậu vừa nói cậu biết mà."
"Hiện tại mình không biết." Tề Diệu Tưởng đứng thẳng dậy: "Socola đã đưa cho cậu rồi, xin lỗi mình cũng nói rồi, mình về lớp học đây."
Vừa mới nhấc chân lên, tay áo đồng phục bỗng bị người bên cạnh túm chặt, Kỷ Sầm nói: "Chuông còn chưa reo mà, chờ lát nữa rồi cùng về lớp cùng tụi mình."
Tề Diệu Tưởng không vui: "Mình không biết chơi bóng rổ, ngồi ở đây cũng không có gì thú vị."
"Cậu có thể xem tụi mình chơi bóng rổ mà."
"Các cậu chơi bóng rổ thì có gì đẹp đâu." Tề Diệu Tưởng bĩu môi.
Sau đó bàn tay đang túm tay áo đồng phục của cô bỗng dùng một lực mạnh, Tề Diệu Tưởng bị ép ngồi xuống.
Cô vừa mới ngồi xuống, Kỷ Sầm liền đứng dậy.
Cậu cởi áo khoác đồng phục trên người ra đưa cho cô, sau đó xắn tay áo lên rồi nói: "Đừng đi, cầm áo đồng phục giúp mình, mình sẽ cho cậu xem rốt cuộc chơi bóng rổ có đẹp hay không."
Nói xong cũng không đợi Tề Diệu Tưởng đáp lời, chàng trai bước một bước dài, nhảy hai ba bước xuống khỏi bậc thang, chạy về phía sân bóng rổ.
Vốn dĩ Cố Dương và Bách Trạch Văn đang đánh nhau thì bị cậu gọi lại, cô không nghe rõ Kỷ Sầm nói gì với bọn họ mà chỉ thấy ba chàng trai lập thành một đội rồi đi tìm thêm mấy chàng trai khác đến đây. Một nhóm người lập thành trận đấu bóng rổ tạm thời, tìm khung rổ và bắt đầu nghiêm túc chơi bóng.
Đang là tháng 11 lại còn vào buổi tối, gió lạnh thổi qua đến cả thần tiên cũng rùng mình nhưng chẳng mấy chốc các chàng trai đều đổ mồ hôi. Bách Trạch Văn nóng đến mức thẳng tay cởi áo len ra, tuỳ tiện đặt lên khán đài bóng rổ.
Tề Diệu Tưởng là khán giả duy nhất xem bọn họ chơi.
Cô xem hoa cả mắt, cô không hiểu gì về bóng rổ, chỉ biết rằng khi các chàng trai chơi đều có dáng vẻ nghiêm túc. Lúc cô nhìn thấy Kỷ Sầm nhảy lên để ném bóng vào rổ, hai tay giơ cao khiến áo len bị kéo lên trên để lộ ra phần da thịt ở bụng, dưới ánh sáng mờ mờ, nhìn qua rất trắng trẻo và săn chắc.
Thậm chí cô còn thấy được đường viền màu đen lộ ra trên cạp quần đồng phục của cậu.
Đoán được cái đó là gì, đột nhiên Tề Diệu Tưởng cúi đầu xuống.
Kỳ lạ thật, ngày thường lúc đi học thầy cô viết chữ trên bảng hơi nhỏ một chút đã nhìn không rõ rồi, thế mà hôm nay thị lực của mình lại tốt như vậy sao?
Cô vô thức muốn lấy thứ gì đó che mặt lại, tiện tay cầm món đồ trong tay che lên. Sau khi che mặt xong thì ngửi thấy hương thơm của mùi nước giặt quần áo, lúc này cô mới nhớ ra đây là áo đồng phục của Kỷ Sầm.
Tề Diệu Tưởng nhanh chóng buông áo đồng phục ra.
Cô chột dạ nhìn về phía sân bóng rổ, chỉ mong Kỷ Sầm không nhìn thấy.
May mắn là lúc này Kỷ Sầm đang chuyên tâm chơi bóng nên không chú ý đến cô.
Để không nghĩ linh ta linh tinh, Tề Diệu Tưởng chọn tập trung xem cậu chơi bóng rổ, kết quả là cô xem đến nỗi mê mẩn.
Kỷ Sầm nhận bóng rổ từ đồng đội rồi chạy về phía rổ.
Cậu nhảy lên ghi được hai điểm.
Sau khi ghi bàn thắng, Kỷ Sầm thở hổn hển, ánh mắt nhìn thẳng vào Tề Diệu Tưởng đang ngồi trên khán đài.
Cậu nhướng mày mỉm cười có chút đắc ý. Sau đó cậu hất cằm về phía cô.
Dường như muốn nói: đẹp lắm đúng không?
Tề Diệu Tưởng sửng sốt rồi cười khúc khích.
Tên thối.
Nhưng quả thật là đẹp, rất đẹp.
Cô không hiểu quá nhiều về bóng rổ, chỉ hiểu sơ qua về quy tắc trò chơi, nhưng cô cảm thấy Kỷ Sầm chơi bóng rổ rất đẹp.
Đương nhiên Kỷ Sầm cũng rất đẹp.
Đẹp không chỉ là khi cậu duỗi tay chạy về phía rổ, cũng không phải là âm thanh ma sát với sân khi cậu tranh bóng với những người khác, mà là dáng vẻ đắc ý của cậu khi ghi được điểm, là khi khuôn mặt đẹp đẽ và sạch sẽ đó hơi lấm tấm mồ hôi sức trẻ.
Tề Diệu Tưởng không khỏi nắm chặt chiếc áo mà cậu đã nhờ cô cầm giúp.
...
"Thế nào, xem tụi mình chơi bóng rổ có phải rất đẹp không?"
Trên đường trở về lớp học, Cố Dương và Bách Trạch Văn đi ở phía trước bàn luận về những lúc phối hợp chưa tốt trong trận 3 đấu 3 vừa rồi còn Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đi ở phía sau, cậu hỏi một câu cô đáp một câu.
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Khá đẹp."
"Đúng không." Kỷ Sầm hài lòng: "Về sau nếu cậu không có việc gì thì có thể đến đây xem bọn mình chơi bóng rổ."
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Được."
Suy nghĩ một lúc, cô chủ động nói: "Lần sau nếu đến xem, mình sẽ tiện thể mua nước cho các cậu."
Kỷ Sầm cười: "Ân cần như vậy? Vậy mình muốn uống nước điện giải."
Tề Diệu Tưởng không vận động nhiều nhưng cô cũng biết uống nước điện giải có thể bổ sung khoáng chất sau khi chơi thể thao, cô gật đầu: "Được, vậy mình sẽ mua cho mỗi người các cậu một chai nước điện giải."
"Không cần, chai nước điện giải đó khá đắt, cậu mua cho hai tụi nó hai chai nước khoáng bình thường là được."
"Vậy không được đâu." Tề Diệu Tưởng nhìn bóng dáng của hai người đang đi phía trước, từ chối: "Vừa mới nói đối xử bình đẳng với bạn bè rồi, nếu mình mua cho cậu đồ đắt tiền mà mua cho bọn họ đồ rẻ tiền, đến lúc đó Bách Trạch Văn lại giận mình thì làm sao bây giờ."
Kỷ Sầm nói: "Cậu ta sẽ không giận đâu."
Tề Diệu Tưởng không tin: "Sao cậu biết cậu ấy sẽ không giận?"
"Cậu ta biết giữa cậu và mình có mối quan hệ tốt hơn đó." Kỷ Sầm nói với vẻ hợp tình hợp lý.
"... Vậy cũng không được, đối xử với bạn bè là phải bình đẳng, không có trường hợp ngoại lệ, chính cậu đã nói trước đó, chỉ có..." Tề Diệu Tưởng cắn môi, nói: "Kiểu bạn kia thì có thể thiên vị hơn một chút."
Kỷ Sầm hơi sửng sốt rồi bày ra dáng vẻ không nghe rõ: "Gì cơ? Kiểu bạn kia?"
Sao mỗi lần nghe đến những từ ngữ hơi tế nhị là cậu lại tỏ ra lãng tai thế nhỉ?
Tề Diệu Tưởng bĩu môi.
"... Bạn trai bạn gái đó, không phải cậu đã nói sao?"
Kỷ Sầm ồ một tiếng.
Hai người chậm rãi sánh đôi đi bộ trên đường, giữa cả hai có một khoảng cách, cậu đột nhiên hỏi: "Vậy sau này cậu cũng sẽ thiên vị bạn trai của cậu sao?"
Tề Diệu Tưởng nghiêng đầu nhìn cậu.
Đúng lúc Kỷ Sầm cũng đang nhìn cô, dường như đang đợi câu trả lời của cô.
Cô luôn cảm thấy việc có bạn trai là điều quá xa vời với mình.
Ít nhất phải đợi đến lúc học đại học.
Cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Lần trước khi xem phim thần tượng cùng mẹ, mẹ có nhắc đến chuyện sau này cô sẽ yêu đương, cô còn cảm thấy mẹ suy nghĩ quá xa vời.
Nhưng bây giờ cô lại bắt đầu tưởng tượng nếu có bạn trai thì cô sẽ ở bên bạn trai như thế nào.
Chắc chắn là sẽ không giống khi ở cùng với bạn bè rồi.
... Chắc là sẽ thân mật hơn một chút.
Hai má Tề Diệu Tưởng nóng bừng, vội vàng phủ nhận: "Ai mà nghĩ xa như vậy được chứ."
"Xa lắm sao?" Kỷ Sầm thản nhiên nói: "Khi nào cậu mới định yêu đương? Sau 18 tuổi à? Vậy thì chỉ còn hai năm nữa thôi."
Tề Diệu Tưởng cắn môi, vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Sao cậu cứ hỏi mình chuyện này vậy, không ngờ cậu lại nhiều chuyện như vậy đó."
"Này mà nhiều chuyện á?" Kỷ Sầm rất tủi thân: "Quan tâm chuyện tình cảm của bạn bè trong tương lai cũng không được sao?"
"Vậy mình cũng quan tâm cậu một chút." Tề Diệu Tưởng phản kích: "Nếu sau này cậu có bạn gái, cậu cũng sẽ thiên vị bạn gái của mình sao?"
Kỷ Sầm hơi giật mình, sau đó nghiêng đầu.
"Thiên vị bạn gái của mình hả?"
Đột nhiên cậu dừng bước, hai người phía trước cũng không phát hiện cậu dừng lại, càng lúc cách nhau càng xa, sau đó ngón tay cậu ngoắc ngoắc Tề Diệu Tưởng.
"Mình chỉ nói cho một mình cậu, cậu không được nói với người khác."
Chỉ là thiên vị hay không thiên vị thôi mà, làm gì mà thần bí đến vậy?
Tề Diệu Tưởng thở dài, gật gật đầu, phối hợp nói: "Ừm ừm, mình sẽ không nói cho người khác."
Kỷ Sầm hài lòng gật đầu, cúi người nói vào bên tai cô.
"Đương nhiên mình sẽ thiên vị, hơn nữa mình chỉ thiên vị một mình bạn gái của mình thôi, mình sẽ mua cho cô ấy đồ uống đắt nhất, cũng chỉ cho một mình cô ấy ăn socola."
Nói đến đây, Kỷ Sầm cười nhẹ một tiếng, rủ mắt nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng vì gió thổi lạnh của cô, nhìn mái tóc mượt như nhung bay bên thái dương, sau đó chậm rãi ghé vào tai cô hỏi: "Thế nào, có phải thấy mình là một người bạn trai vô cùng chuẩn mực không?"
Sân trường đột ngột vang lên tiếng chuông, hai người đi ở đằng trước rốt cuộc cũng nhận ra hai người đằng sau tụt lại quá xa.
Bách Trạch Văn hét lên: "Vãi chưởng, hai anh chị à, hai người có học tiết tự học buổi tối không vậy, có khi ốc sên còn chạy nhanh hơn hai người đó, nhanh lên đi!"
Tề Diệu Tưởng lấy lại tinh thần.
Toi rồi! Ngày mai không đi học, hình như tiết tự học tối nay thầy chủ nhiệm lớp họ đã bảo sẽ giảng bài thi toán!
Ngay khi cô chuẩn bị chạy nước rút 800 mét về phòng học thì cổ tay giấu dưới tay áo đồng phục đã bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy.
Cô vô thức run lên, sau đó nghe thấy Kỷ Sầm nói: "Chạy nhanh đi, cậu muốn đến muộn à?"
Cô chưa kịp phản ứng thì Kỷ Sầm đã tiếp tục nắm cổ tay cô, kéo cô chạy về phía tòa giảng đường.
Bách Trạch Văn và Cố Dương đi phía trước, phát hiện Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng ở phía sau chạy tới nên cũng bắt đầu chạy về phía trước như sợ bị bọn họ đuổi kịp.
Vốn dĩ trên đường còn có những bạn học khác không vội đi học tiết tự học buổi tối mà vẫn đang đi thong thả, nhưng khi thấy bọn họ chạy thì tưởng có việc gấp, không hiểu sao cũng chạy theo.
Phía cuối tòa giảng đường, những bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng. Trong sân trường vào một buổi tối mùa đông, dưới ánh đèn vàng mờ mờ, cổ tay của Tề Diệu Tưởng bị chàng trai nhẹ nhàng kéo lấy. Bọn họ chạy ngược gió, tóc mái của cô bị gió thổi tung lên. Cô nhìn vào bóng lưng của Kỷ Sầm, một bóng lưng cao gầy ngược sáng. Cô nhìn vào những sợi tóc được cắt tỉa gọn gàng sau đầu cậu, dưới ánh đèn, những sợi tóc ấy tỏa ra một màu vàng óng mềm mại như sợi chỉ vàng. Má cô bị gió lạnh đập phần phật đến đỏ ửng, nhưng tim cô và cổ tay nơi cậu nắm giữ lại nóng ran.
Cô nắm chặt tay, vung vào không khí, chân cô ngắn hơn cậu nên không thể chạy nhanh bằng cậu. Nhưng để không kéo cậu lại phía sau, cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét lên: "Đi!"
Kỷ Sầm sững sờ, vị trí của hai người thay đổi, cô gái vốn dĩ được cậu kéo chạy đột nhiên lao lên phía trước. Lúc này chính cô là người kéo cậu đi.
Kỷ Sầm: "..."
Nhìn cô mảnh mai yếu đuối, dáng người cũng không cao lắm nhưng không ngờ đôi chân nhỏ ấy lại có thể chạy nhanh đến vậy.
Bách Trạch Văn đang chạy phía trước quay đầu lại, phát hiện Tề Diệu Tưởng đang đuổi theo mình với tốc độ tên bắn, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt kiên quyết, cậu ta khiếp sợ nhanh chóng kéo Cố Dương bên cạnh.
"Vãi chưởng chạy mau! Nữ quỷ đòi mạng kìa!"
...
Đêm đó Tề Diệu Tưởng nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang chơi bóng rổ trên sân, sau đó Kỷ Sầm mua cho cô một chai nước điện giải. Cô nói cảm ơn, Kỷ Sầm nói không cần cảm ơn mà hãy trả tiền nước điện giải cậu đã mua cho cô đi.
Lúc đó cô kinh ngạc nói còn phải trả tiền à?
Kỷ Sầm nghiêm túc nói: tất nhiên là phải trả tiền chứ, mình chỉ mua loại nước đắt tiền này cho bạn gái thôi, cậu đâu phải bạn gái của mình, mau đưa tiền cho mình đi.
Sau đó Tề Diệu Tưởng tỉnh lại.
Một giấc mơ rất nực cười nhưng lại khiến cô đỏ mặt.
Nhìn trần nhà tối đen, cô không hiểu tại sao mình lại mơ thấy Kỷ Sầm.
Và còn vô lý như vậy nữa.
Cô trở mình, cầm chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường lên, nhìn thời gian vẫn chưa đến sáu giờ.
Cô thở dài, đặt điện thoại xuống, đắp chăn bông rồi ép mình ngủ lại.
Mong là sẽ không mơ thấy Kỷ Sầm nữa, kỳ lạ quá đi.
...
Hôm nay là buổi họp phụ huynh. Mặc dù trường không có tiết học nhưng vẫn phải đến trường để điểm danh cho có, có điều không cần phải dậy sớm để đến trường kịp giờ tự học buổi sáng nữa.
Tề Diệu Tưởng không đặt đồng hồ báo thức nên ngủ đến hơn 8 giờ thì bị mẹ đánh thức.
Học sinh cấp ba thường làm mọi việc rất nhanh. Đánh răng, rửa mặt, chải tóc, thay quần áo, tất cả xong xuôi chỉ mất mười phút.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô nhìn mẹ Tề Tư đang ngồi trước gương trang điểm, thong thả chuốt lông mi.
Tề Diệu Tưởng đành phải đi xuống lầu mua bữa sáng trước. Khi cô mua bữa sáng xong quay lại thì Tề Tư đang kẻ mắt.
Đợi cô ăn xong hai quả trứng trà, Tề Tư vừa kẻ mắt xong thì bị lệch, lại phải lau đi và kẻ lại.
Tề Diệu Tưởng: "..."
Cô không nhịn được nói: "Mẹ, mẹ nhanh lên."
Tề Tư đang soi gương, vén mí mắt lên để kẻ mắt vào bên trong, miệng thì ậm ừ: "Sắp rồi, chỉ cần kẻ xong mắt là đi."
Buổi họp phụ huynh bắt đầu lúc 9 giờ 30, cuối cùng hai mẹ con đến 9 giờ 10 mới ra khỏi nhà.
Để không bị trễ, Tề Tư đặt một chiếc taxi tốc hành, suốt đoạn đường liên tục bảo tài xế lái nhanh hơn.
Tề Diệu Tưởng ngồi cạnh mẹ đến chết lặng. Giá như mẹ bớt kẻ hai đường trên mắt thì tài xế đã không phải căng thẳng như vậy.
May mà tài xế cố gắng rất nhiều nên bọn họ đã đến trường đúng lúc.
Khi đến lớp, chỗ ngồi trong lớp đã gần như được lấp đầy, toàn là phụ huynh, bọn họ đều ngồi ở chỗ của con mình. Lư Văn Giai nhìn thấy Tề Diệu Tưởng trước tiên, cất tiếng gọi: "Tưởng Tưởng!"
Tề Diệu Tưởng đáp lại, nhanh chóng bước vào lớp với mẹ mình.
Lúc này Lư Văn Giai mới nhìn người phụ nữ đi theo Tề Diệu Tưởng vào phòng học.
Cô ấy há miệng sửng sốt. Sau đó cô ấy vỗ nhẹ vai Vương Thư Huỷ và La Yên đang nói chuyện với ba mẹ họ ở phía trước.
"Này, đó có phải là mẹ của Tưởng Tưởng không?"
Vương Thư Huỷ và La Yên cũng nhìn về phía đó, lúc này những học sinh và phụ huynh trong lớp nhìn thấy đều không khỏi sửng sốt.
Tề Diệu Tưởng năm nay mười sáu tuổi, ngoại hình mười sáu tuổi thì đúng, nhưng mẹ của cô...
Nói không hề ngoa, quá trẻ và quá xinh đẹp.
Nét mặt của Tề Diệu Tưởng có phần giống với nét mặt của người phụ nữ đó. Cả hai đều có vẻ ngoài thanh tú và tinh tế, nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn chưa trưởng thành, nét mặt trẻ con hơn, trong khi phụ nữ kia thì có tuổi tác lớn hơn lại còn có thêm một lớp trang điểm. Bà ấy mặc áo khoác màu be, bên trong mặc một chiếc váy liền gọn gàng, đi giày cao gót vài centimet, dáng người mảnh mai xinh đẹp, trông tươi tắn động lòng người.
Đúng nghĩa là một "đại mỹ nữ". Bọn họ không phải chưa từng thấy ba mẹ xinh đẹp, chỉ là phụ huynh của Tề Diệu Tưởng trông thực sự quá trẻ. Nếu nói đó là chị gái của Tề Diệu Tưởng thì chắc chắn không ai nghi ngờ.
Được con gái chỉ dẫn, Tề Tư đi đến chỗ ngồi của con. Ba của Lư Văn Giai, người đến dự buổi họp phụ huynh cho con gái hôm nay, khi thấy đại mỹ nữ đến bên cạnh mình thì không kìm được mà hỏi: "Chào cô, cô là... phụ huynh à?"
Tề Tư mỉm cười: "Đúng vậy, tôi là mẹ của Tề Diệu Tưởng."
Sau đó bà chào phụ huynh đằng trước, bên trái và bên phải. Tất cả phụ huynh phía trước, bên trái và bên phải đều đã đến, nhưng chiếc ghế phía sau Tề Diệu Tưởng vẫn còn trống.
Có vẻ như bà không phải là người đến cuối cùng, còn có phụ huynh còn chậm hơn bà.
Chắc là đang trang điểm ở nhà nhỉ?
Tề Tư nghĩ công sức trang điểm hôm nay thật xứng đáng, ít nhất là giữ thể diện cho Tưởng Tưởng.
Sau khi chào hỏi các phụ huynh khác, cuối cùng bà cũng gặp được một vài người bạn tốt mà Tưởng Tường thường nhắc với bà.
"Ồ, con là Lư Văn Giai phải không? Còn con là Vương Thư Huỷ, con là La Yên đúng không? Tưởng Tưởng thường nhắc đến các con, nói mối quan hệ giữa con bé và các con rất tốt, ở trường bọn con thường xuyên quan tâm đến con bé. Cảm ơn các con rất nhiều. Nếu có thời gian, dì mời các con cùng ăn một bữa nhé?"
Sau đó, bà lại khen ngợi phụ huynh của ba cô gái, nói rằng con của bọn họ rất quá tuyệt vời, tính cách tốt, đặc biệt là biết quan tâm đến bạn học.
Khen đến mức ba cô gái và phụ huynh của họ đều cảm thấy ngại ngùng.
Sau khi chào hỏi ba người bạn tốt của Tề Diệu Tưởng, Tề Tư lại cảm ơn lớp trưởng Ngô Trừng và một số cán bộ lớp thường xuyên quan tâm đến Tề Diệu Tưởng. Sau một lượt giao tiếp như vậy, ngay lập tức nâng cao mức độ thiện cảm của con gái mình trong lớp.
Chẳng bao lâu sau, tất cả các bạn cùng lớp và phụ huynh đều biết Tề Diệu Tưởng có một người mẹ vừa xinh đẹp vừa khéo nói.
Trong ấn tượng của các bạn học, Tề Diệu Tưởng luôn là một cô gái trầm tính và hướng nội, cho nên bọn họ thật sự không ngờ mẹ của Tề Diệu Tưởng lại là kiểu người như thế này.
Trong khi Tề Tư đang chào hỏi các học sinh khác, Lư Văn Giai lặng lẽ cảm thán với Tề Diệu Tưởng: "Trời ơi, mẹ của cậu... đẹp quá chừng luôn."
Tề Diệu Tưởng khiêm tốn cười nhưng thực ra trong lòng lại rất vui vẻ.
Chào hỏi xong, Tề Tư hỏi con gái: "Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn học lớp bên cạnh à? Họp phụ huynh xong con đưa mẹ đi gặp bọn nhóc nhé."
Bà xem chỗ này cứ như bữa tiệc vậy, ước gì có thể rót rượu cho từng người một.
Tề Diệu Tưởng còn có gì để nói nữa? Nếu cô có được kỹ năng xã giao của mẹ thì sớm muộn gì toàn bộ học sinh trong trường đều trở thành anh chị em kết nghĩa của cô.
"Được rồi được rồi, mẹ ngồi xuống trước đi, họp phụ huynh xong con sẽ đưa mẹ đến đó."
Tề Tư ngồi xuống ghế của con gái, hỏi: "Này, sao mẹ không thấy cậu bé tên Cố Dương kia?"
Ngô Trừng ngồi ở ghế sau đáp: "Dì ơi, Cố Dương vừa đi vệ sinh, sẽ quay lại ngay ạ."
Vừa nói xong, cậu ta chỉ vào cửa phòng học: "Đây ạ, cậu ấy đã trở lại."
Cố Dương từ nhà vệ sinh về, bước vào lớp thì thấy Tề Diệu Tưởng đã đến, lại thấy chỗ ngồi của cô có một đại mỹ nữ, ánh mắt lạnh lùng dưới cặp kính cận của cậu cũng sửng sốt.
Ồ, một chàng trai nho nhã và đẹp trai. Tề Tư mỉm cười nói: "Con là Cố Dương à? Dì là mẹ của Tề Diệu Tưởng. Chào con nhé, Tưởng Tưởng nói bình thường ở trường con rất quan tâm đến con bé, dì muốn nói lời cảm ơn với con."
Cố Dương hiển nhiên cũng không ngờ một người phụ nữ trẻ như vậy lại là mẹ của Tề Diệu Tưởng, cậu quay về chỗ ngồi của mình, bước chân hơi do dự.
"... Không có gì đâu dì."
Nhìn thấy Cố Dương ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Tề Diệu Tưởng hơi nghi hoặc nói: "Cố Dương, ba mẹ cậu không tới đây sao?"
Cố Dương ậm ừ: "Ba tôi tạm thời có chút việc phải xử lý, sẽ đến trễ chút."
Lúc này có người nói: "Thầy giáo đến rồi."
Vì vậy, thật kỳ lạ, cả lớp bỗng trở nên im lặng. Các bạn học sinh và phụ huynh đều im lặng khi nghe thấy câu "thầy giáo đến rồi".
Nhìn thoáng qua là có thể biết những phụ huynh này cũng từng đi học nên mới theo bản năng phản ứng với câu nói ấy.
9 giờ 45 phút, giáo viên chủ nhiệm Đổng Vĩnh Hoa đứng trên bục giảng.
Đổng Vĩnh Hoa đã từng gặp mẹ của Tề Diệu Tưởng nhưng thầy không ngờ hôm nay bà ấy lại ăn diện đẹp như vậy cho buổi họp phụ huynh nên biểu cảm của thầy hơi sửng sốt.
Tuy nhiên, dù sao thì cũng là giáo viên chủ nhiệm, thấy khôi phục lại sự bình tĩnh rất nhanh. Nhìn quanh lớp, ngoài những người xin nghỉ không đến, hầu hết phụ huynh của lớp đã có mặt đầy đủ, chỉ còn phụ huynh của Cố Dương là chưa đến.
Ba của Cố Dương đã gọi điện giải thích rằng sẽ đến muộn, bảo họ cứ bắt đầu trước. Vì vậy, Đổng Vĩnh Hoa không chờ đợi thêm mà hắng giọng rồi nói bắt đầu.
"Chào các phụ huynh, tôi là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy Toán của lớp 10A28, Đổng Vĩnh Hoa..."
"Thầy giáo, xin lỗi, tôi tới muộn."
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên ngoài cửa lớp, tất cả phụ huynh của lớp A28 đều hướng mắt về phía cửa.
Đứng ở cửa lớp là một người đàn ông mặc áo khoác đen, bên trong là bộ vest ba mảnh chỉnh tề.
Người đàn ông vai rộng cao ráo, tóc ngắn gọn gàng, khí chất lạnh lùng, ngũ quan điển trai sắc bén. Từ đầu đến chân, ông ấy toát lên vẻ đẹp trai và trầm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành.
Hơn nữa, thoạt nhìn là biết ông ấy trông giống như một vị sếp lớn với sự nghiệp thành đạt.
Lư Văn Giai – con nghiện tiểu thuyết – há miệng kinh ngạc.
Tề Diệu Tưởng chưa bao giờ nói với họ rằng mẹ mình là một đại mỹ nữ.
Mà Cố Dương cũng chưa bao giờ nói cho bọn họ biết ba cậu ấy là một tổng giám đốc trung niên đầy uy quyền.
Ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng phải cảm thán, hóa ra ba của Cố Dương trông như thế này. Chỉ có Tề Tư mẹ của cô, sau khi nhìn thấy người đàn ông ấy thì toàn thân cứng đờ rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
"Ồ, ba của Cố Dương tới rồi à?" Đổng Vĩnh Hoa nói: "Anh mau ngồi xuống đi, cuộc họp phụ huynh vừa mới bắt đầu."
Người đàn ông gật đầu rồi bước vào lớp.
Trên đường đến chỗ ngồi của con trai, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Tề Diệu Tưởng, người đàn ông dừng lại, hơi cụp mắt xuống, giọng nói không chắc chắn lắm: "Thư ký Tề?"