"Kiểu người như vậy sau này sẽ không tìm được phù dâu đâu."
"Đồng ý."
Người nào người nấy góp một câu trêu chọc, Tề Diệu Tưởng không nghe nổi nữa, lên tiếng: "Không gửi không gửi, không gửi cho cậu ấy nữa là được chứ gì."
Không phải chỉ là gửi ảnh thôi sao,làm gì mà nghiêm trọng như vậy? Một miệng của cô không thể chống lại ba người cùng nói, đành vén váy giận dữ bỏ đi.
...
Cùng lúc đó, trong phòng học nhạc, Kỷ Sầm ôm cây đàn guitar ngồi một bên, đợi rất lâu nhưng không có ai đáp lại.
"Mấy cô gái kia rõ ràng chỉ là k/ích thích sự tò mò của cậu thôi, đợi ngày mai khi đêm hội bắt đầu thì cậu sẽ thấy, không phải còn một ngày nữa thôi sao?" Bách Trạch Văn vẫy tay: "Mau luyện tập đi. "
Kỷ Sầm mặc dù ngoài miệng "ừm" nhưng vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Tề Diệu Tưởng.
Đợi mấy phút vẫn không có phản hồi, chắc là cô đã lên sân khấu diễn tập rồi.
Buổi diễn tập kết thúc cũng đã hơn mười giờ tối, trước khi thay váy, Tề Diệu Tưởng nhờ Lâm Diệc Lâm chụp vài bức ảnh cho mình.
Dường như nhìn thấu ý đồ của cô, Lâm Diệc Lâm nói: "Ngày mai mình sẽ cải thiện lớp trang điểm của cậu thêm một chút, lúc đó sẽ còn đẹp hơn, cho nên mình nghĩ tốt nhất là cậu nên giữ bí mật đi nhé, dù sao ngày mai cậu ấy cũng có thể nhìn thấy mà."
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Được."
Vì buổi diễn tập đã quá muộn nên sau khi thay váy và tẩy trang, những người trong khán phòng đã rời đi gần hết. Tề Diệu Tưởng đi lấy cặp sách, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm: [Thăm dò.jpg]
Kỷ Sầm: [Nghe nói ở đây có tiên nữ hạ phàm]
Kỷ Sầm: [Muốn nhìn tiên nữ]
Được gửi từ hai giờ trước, Tề Diệu Tưởng vừa đi ra cổng trường vừa nhịn cười trả lời: [Ngày mai đi]
Kỷ Sầm trả lời rất nhanh: [Buổi diễn tập kết thúc rồi?]
Tề Diệu Tưởng: [Ừm ừm]
Kỷ Sầm: [Cậu đã về nhà rồi?]
Tề Diệu Tưởng: [Không, mình còn đang ở trường, bây giờ chuẩn bị bắt taxi về nhà]
Kỷ Sầm: [Chờ đã, mình đưa cậu đi bắt taxi]
Tề Diệu Tưởng đợi ở cổng trường, hơn mười phút sau, cô nhìn thấy dưới ánh đèn đường có một thân hình cao gầy, thở hổn hển ra làn hơi trắng chạy về phía cô.
Cô đứng tại chỗ yên tĩnh nhìn, mặc dù đã rất thân mật nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu, vẫn cảm thấy rung động như cũ.
Kỷ Sầm đứng trước mặt cô, nhìn đồng phục học sinh của cô, hỏi: "Váy của cậu đâu?"
"Thay rồi mà." Tề Diệu Tưởng nói: "Mình không thể mặc nó về nhà được."
Kỷ Sầm hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Tề Diệu Tưởng nhìn ra ý đồ của cậu, hỏi: "Không phải là cậu muốn nhìn mình mặc lễ phục nên mới nói đưa mình đi bắt taxi đấy chứ?"
Kỷ Sầm không nói gì, nhưng động tác sờ mũi đã bộc lộ suy nghĩ thật sự của cậu.
Tề Diệu Tưởng bĩu môi: "Xin lỗi nha, làm cậu thất vọng rồi, bây giờ cậu có thể rời đi rồi đó."
Nói xong, cô đang định rời đi thì Kỷ Sầm nhanh chóng ôm lấy cô, cười nói: "Đừng mà, mình đưa cậu đi bắt xe."
Tề Diệu Tưởng cố hất tay cậu ra: "Không cần, chân mình dài, có thể tự đi được."
"Vậy à, hóa ra tiên nữ cũng có chân dài." Kỷ Sầm bày vẻ mặt kinh ngạc: "Mình tưởng tiên nữ đều cưỡi mây vượt gió nên không cần chân dài chứ."
Tề Diệu Tưởng suýt nữa thì không nhịn được cười.
Kỷ Sầm nắm tay cô, phát hiện tay cô hơi lạnh, cậu xoa xoa tay cô trước rồi nhét tay cô vào trong túi áo đồng phục của mình.
"Đi thôi tiên nữ, mình đưa cậu đi gọi xe."
Hai người đi trên đường, miệng Kỷ Sầm cũng không nhàn rỗi, không ngừng hỏi cô xem chiếc váy đó trông như thế nào, màu gì, kiểu dáng ra sao.
Tuy bây giờ không thể cho cậu xem nhưng có thể miêu tả một chút cho cậu, Tề Diệu Tưởng nói: "Màu xanh, bên ngoài có một lớp voan, bên trên có lớp voan lấp lánh, rất đẹp."
Kỷ Sầm càng nghe càng muốn xem, nhưng Tề Diệu Tưởng kiên quyết từ chối, nhất định phải đợi đến ngày mai.
"Cậu cho mình xem đi, dù sao cũng chỉ sớm hơn một ngày thôi."
"Ngày mai hẵng xem, dù sao cũng chỉ muộn một ngày."
"Mình không đợi được."
"Một ngày rất nhanh sẽ trôi qua."
Cả người Kỷ Sầm gần như áp vào người cô, cậu ôm cổ cô từ phía sau, nửa người gần như đè lên cô, hai chân cố tình giảm tốc độ để ngăn cô đi nhanh hơn, giống như một con rùa bám vào lưng cô vậy.
Cậu ghé vào tai cô không ngừng nói: "Cho mình xem đi, chỉ xem một lần thôi."
Tề Diệu Tưởng cảm thấy hơi nặng nhưng cô cũng cảm thấy được cậu ôm như thế này rất ấm áp, cô không muốn cậu buông ra nên liên tục nói không cho xem.
Kỷ Sầm ngay lập tức giở trò gian lận. Chân cậu đóng đinh tại chỗ, ôm cô từ phía sau, cô nói gì cũng không cho cô đi trừ khi cô cho cậu xem ảnh.
Tề Diệu Tưởng cao 1 mét 6 dáng người nhỏ bé, sao có thể chống lại được chàng trai cao 1 mét 8, hơn nữa học kỳ này nhà trường đã sắp xếp cho mọi người kiểm tra sức khoẻ, Kỷ Sầm lại cao lên rồi, 184.5 centimet.
Khi đó Bách Trạch Văn tức giận đến mức đăng lên vòng bẹn bè, gào rống mắng là rõ ràng năm nay cậu ta cao lên nhiều như vậy, sao vẫn thấp hơn Kỷ Sầm 2 centimet.
Mục đích của bài đăng đó trên vòng bạn bè thực ra là để khoe khoang rằng cậu ta cao 1 mét 82. Kẻ ngốc cũng nhìn ra điều đó, chỉ là lười vạch trần cậu ta mà thôi.
Nếu cô cũng chỉ thấp hơn Kỷ Sầm 2 centimet thì cũng chẳng đến nỗi ở đây mà cứ cọ đế giày vào mặt đường, một centimet cũng không di chuyển được.
Sau khi giãy giụa mấy lần, Kỷ Sầm vẫn ôm cô, lắc qua lắc lại khiến cô choáng váng. Cô "a" lên một tiếng, đưa tay ra sau lưng cào cào để cậu phát ngứa.
Kỷ Sầm sợ nhột, lập tức lui về sau buông cô ra, Tề Diệu Tưởng bắt lấy thời cơ, cất bước bỏ chạy.
Chạy được có mấy mét, chưa đầy mười mét đã bị bắt lại rồi. Kỷ Sầm trả đũa cù lét cô.
Mùa đông lạnh, đồng phục dày nên khó cù. Kỷ Sầm dùng chút sức khiến Tề Diệu Tưởng vừa cười vừa kêu, vặn người như cái bánh quai chèo trong lòng cậu, cố gắng né tránh.
Kỷ Sầm cứ cù vào cằm và cổ cô. Tay cậu lạnh ngắt, mỗi khi chạm vào cổ cô vừa lạnh vừa ngứa, Tề Diệu Tưởng chịu không nổi nên rụt cổ lại để trốn.
Hai người giống như hai học sinh tiểu học nghịch ngợm chơi đùa, nhìn thấy cô không thể chạy trốn, chỉ có thể giãy giụa trong vòng tay cậu, Kỷ Sầm cười đắc thắng, cho đến khi lòng bàn tay cậu vô tình chạm vào ngực cô.
Dù đang mặc quần áo rất dày nhưng cậu vẫn cảm nhận được độ cong. Trò đùa giỡn vốn dĩ đơn thuần lại trở nên không đơn thuần nữa, hai người đồng thời sửng sốt. Sau đó Tề Diệu Tưởng nhanh tay đẩy cậu ra rồi đánh cậu thật mạnh.
Thời tiết tháng mười hai rất lạnh, má cô nóng bừng, cô giận dữ hét vào mặt cậu: "Cậu phiền chết đi được!"
Kỷ Sầm giải thích nói: "Mình không cố ý."
Tề Diệu Tưởng không nghe, liên tục đánh vào cậu. Cô đánh vốn rất đau, cách quần áo cũng thấy đau. Ban đầu Kỷ Sầm thành thật chịu đòn vài cái nhưng thấy cô đánh nhiều như vậy còn chưa hết giận, cậu đột nhiên cũng hơi giận dỗi.
Cậu cũng không làm sai cái gì, rõ ràng là cô không cho xem ảnh trước mà.
Kỷ Sầm chậc một tiếng, lập tức nắm lấy cổ tay cô, trong ánh mắt hung hăng của cô, cậu nói: " Không phải là vô tình chạm vào thôi sao, sao cậu lại tức giận đến như vậy chứ?"
Dừng một chút, cậu lại nhỏ giọng nói: "Lúc trước cậu còn nói có thể sờ, bây giờ vô tình chạm vào thì cậu lại tức giận như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa."
Nếu biết trước cô sẽ trở mặt, hôm đó chắc chắn cậu sẽ không khách sáo.
Đôi mắt của Tề Diệu Tưởng đột nhiên mở to, cô định đánh cậu bằng cú đấm sắt của mình nhưng Kỷ Sầm giữ chặt tay cô, cô không thể di chuyển chút nào.
Kỷ Sầm mím môi dưới, nói: "Lúc trước cậu cũng chạm vào mình rồi, mình đâu có nói gì đâu."
Hơn nữa còn là nơi quan trọng nhất của đàn ông, cậu đã cho cô chạm rồi.
Ký ức đột nhiên bị triệu hồi trở lại, nghĩ đến tay mình thật sự đã chạm vào cái kia của cậu, Tề Diệu Tưởng lập tức nổ tung.
"Đó là cậu bảo mình chạm vào! Có phải mình chủ động đâu hả!"
"Thì vừa nãy mình cũng là không cẩn thận, có phải cố ý đâu mà."
"Ai biết cậu có phải cố ý hay không." Tề Diệu Tưởng tức giận: "Cậu có nhiều kịch bản lắm, lời nói cũng không đáng tin chút nào."
Câu nói này hoàn toàn chọc Kỷ Sầm xù lông nhím. Cậu nhướng mày, lưỡi chạm vào răng cười sâu xa.
Ngay lập tức, cậu kéo cô vào lòng, bàn tay đặt lên trên, đầu ngón tay còn hơi véo nhẹ vào trong một chút, vẻ mặt đầy vẻ ngang ngược nói: "Lúc nãy là vô tình, còn bây giờ là cố ý."
Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "... Cậu!"
"Đồ b.iến th.ái!"
Cô đỏ mặt mắng cậu là đồ b.iến th.ái mấy lần, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và tức giận, đôi môi hồng hào đóng mở không ngừng nghỉ giây nào. Lúc phát âm chữ "thái", đầu lưỡi cô còn thò ra một chút.
Kỷ Sầm nhìn cô chằm chằm, yết hầu lăn lộn, thầm nghĩ dù sao cũng bị cô mắng là đồ b.iến th.ái rồi, vậy thì triệt để làm theo luôn.
Không nói nhiều lời, cậu dứt khoát cúi đầu chặn miệng cô. Tề Diệu Tưởng giãy giụa vài cái, trong đêm đông, khuôn viên trường vắng vẻ, Kỷ Sầm cạy miệng cô ra, những âm thanh giãy giụa nức nở bị cậu nuốt hết vào trong miệng.
Cuối cùng khi được buông ra, Tề Diệu Tưởng không còn thở được nữa, chỉ cảm thấy môi và lưỡi tê dại, toàn bộ sức lực trong người dường như bị rút cạn.
"Nếu mình thật sự là đồ b.iến th.ái, mình đã kéo cậu vào khu rừng nhỏ từ lâu rồi."
Giọng Kỷ Sầm vẫn còn hơi khàn, cậu nắm lấy cằm cô rồi cúi đầu nhìn cô với ánh mắt đắc ý: "Cậu còn mắng mình nữa không? Còn mắng thì mình sẽ cắn đầu lưỡi cậu đó, cậu tin không."
Tề Diệu Tưởng lập tức ngậm miệng lại.
Hôn cũng hôn đủ rồi, khoảng thời gian này những gì trong lòng nghĩ ngợi cũng được giải tỏa một chút. Kỷ Sầm cũng không đòi xem ảnh lễ phục nữa, ngày mai xem cũng không muộn.
Vẻ mặt sói đuôi to vừa trêu chọc vừa đe dọa cô bỗng biến mất trong nháy mắt, Kỷ Sầm cười vô hại, cúi xuống nhìn cô, xoa đầu cô nói: "Lúc này mới ngoan nè."
"..."
Tề Diệu Tưởng giận mà không dám nói gì.
...
Đêm hội mừng năm mới ngày hôm sau diễn ra như đã định.
Khán phòng năm nay cũng đông đúc, ngoài học sinh và giáo viên còn có rất nhiều phụ huynh đến tham dự.
Năm ngoái Tề Tư và Cố Minh Chu đến xem đêm hội nhưng năm nay đêm hội trùng với dịp Giáng Sinh nên hai người lớn đi hẹn hò, còn con cái nhà mình ấy à, mai mốt về xem video là được.
Nếu nói Tề Diệu Tưởng không thất vọng là giả. Vì năm ngoái cô xuất hiện trong một vở hài kịch và ăn mặc mộc mạc quê mùa, còn năm nay cô là người dẫn chương trình ăn mặc rất đẹp, kết quả mẹ cô chỉ lo hẹn hò với chú Cố, chẳng đến xem gì hết.
Hôm nay Lâm Diệc Lâm đã cải thiện lớp trang điểm cho cô. Sau khi trang điểm xong, cô nhìn vào gương thấy mình còn xinh đẹp hơn hôm qua.
Tề Diệu Tưởng lập tức nhờ Lâm Diệc Lâm chụp cho cô vài bức ảnh rồi gửi cho mẹ cô.
Tề Tư: [Wow]
Tề Tư: [Kiếp trước chắc chắn mẹ đã hành thiện tích đức nên kiếp này mới có thể sinh ra một tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy]
Tề Diệu Tưởng rất hài lòng với lời tâng bốc của mẹ, cô quyết định tha thứ cho mẹ vì hôm nay không đến dự đêm hội.
Tề Tư: [Mẹ vừa cho sếp mẹ xem ảnh của con rồi]
Sau đó có một tin nhắn thoại được gửi đến.
Tề Diệu Tưởng bấm vào, áp điện thoại vào tai nghe.
Tin nhắn thoại bắt đầu bằng việc Tề Tư nhỏ giọng thúc giục: "Mau nói đi chứ, bảo anh khen hai câu khó như vậy à? Lần đầu tiên con bé làm MC, cổ vũ chút không được sao."
Sau đó Cố Minh Chu thở dài một tiếng, giọng điệu không được tự nhiên: "... Tiểu tiên nữ xinh đẹp."
Toàn thân Tề Diệu Tưởng đột nhiên nổi da gà.
Tại sao cụm từ "tiểu tiên nữ" phát ra từ miệng chú Cố lại kì quặc như vậy.
Cô lập tức dặn mẹ đừng ép chú Cố nói những điều như vậy nữa, thực sự không cần thiết.
Lúc này giáo viên phụ trách đi tới nói người dẫn chương trình chuẩn bị lên sân khấu. Tề Diệu Tưởng đặt điện thoại xuống, vén váy cùng những người dẫn chương trình khác rời khỏi phòng thay đồ.
Đêm hội mừng năm mới của trường trung học Nhất Trung Đồng Châu chính thức bắt đầu, giữa những tràng pháo tay vang dội, sáu người dẫn chương trình dẫn đầu bước lên sân khấu.
Ánh đèn chiếu thẳng vào giữa sân khấu, khán giả phát ra những âm thanh wow kinh ngạc.
Sáu người dẫn chương trình đều được lựa chọn cẩn thận, chưa nói đến ngoại hình mỗi người, các chàng trai đều mặc vest và đeo cà vạt, còn các cô gái mặc những bộ lễ phục khác nhau.
Nếu nói về những chuyện khiến học sinh nổi bật nhất trong thời đi học thì làm MC trong đêm hội của trường chắc chắn là một trong những ví dụ điển hình.
Màn hình lớn trên sân khấu liên tục hiển thị các bình luận tương tác, các fanclub bắt đầu gửi tin nhắn ủng hộ cho MC của mình, bên cạnh đó cũng có những bình luận từ khán giả.
[Wow đội hình MC năm nay mạnh quá]
[Trường chúng ta có nhiều người đẹp trai xinh gái như vậy sao?]
[Nếu ba nữ MC đều đồng thời theo đuổi tôi thì....]
[Các anh em phía trên mau tỉnh dậy, bớt ảo tưởng đi]
[Xin phương thức liên lạc của MC mặc váy xanh với!!]
[Lâm Diệc Lâm, bạn xinh đến mức tôi đi đời luôn rồi (khóc) (khóc) (khóc)]
[Tề Diệu Tưởng da trắng như sữa! Tề Diệu Tưởng tiên nữ hạ phàm! Tề Diệu Tưởng đẹp nhất vũ trụ! Tề Diệu Tưởng – mãi luôn yêu cậu!]
Slogan theo đuổi idol này vừa nhìn liền biết là của La Yên.
Ngay lập tức bình luận đó được đẩy lên đầu danh sách. Thậm chí cả Bách Trạch Văn đang chờ ở hậu trường cũng sao chép rồi bình luận, thể hiện sự ủng hộ nhiệt tình.
Mấy người họ ở hậu trường không nhìn thấy sân khấu, chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai của khán giả dưới sân khấu truyền đến.
Rốt cuộc là đã trang điểm xinh đẹp đến mức nào mà khiến khán giả bên dưới phấn khích đến vậy, Bách Trạch Văn thật sự rất tò mò. Đúng lúc đó, Lư Văn Giai đang ngồi ở hàng ghế đầu chụp một bức ảnh chất lượng cao và gửi vào nhóm chat.
Lư Văn Giai: [Tưởng Tưởng hôm nay đẹp điên rồi!!!]
Lư Văn Giai: [Mau xem đi!!! @powersong]
Chỉ mới nhìn vào bức ảnh nhỏ đã cảm thấy rất xinh đẹp rồi, Bách Trạch Văn bấm vào bức ảnh, cậu ta choáng váng ngay và luôn.
"Mẹ nó, đây là muốn ra mắt làm nữ minh tinh đấy à."
Kỷ Sầm lúc này đang đi vệ sinh, trong WC tín hiệu không tốt nên không cầm di động theo, đương nhiên khi được Lư Văn Giai tag cũng không thể trả lời được. Bách Trạch Văn mau chóng đưa cho Cố Dương và Ngô Trừng ở bên cạnh xem.
Cả hai đều sửng sốt một lúc, hóa ra lớp trang điểm của con gái thực sự rất thần kỳ. Họ đã quen nhìn khuôn mặt của Tề Diệu Tưởng, nhưng bây giờ nhìn ảnh, họ có hơi không rỡ rời khỏi bức ảnh này.
Lúc Kỷ Sầm đi vệ sinh về, những gì cậu nhìn thấy là cảnh tượng ba người họ chụm đầu vào điện thoại di động.
Cậu cũng nghiêng người tới: "Các cậu đang nhìn gì thế?"
"Đang nhìn bạn gái của cậu đó." Bách Trạch Văn giơ điện thoại lên, "Đây chính là tiên nữ."
Kỷ Sầm cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào bức ảnh ít nhất một phút.
Mái tóc dài xoăn xù kiểu công chúa buông xõa đến ngang eo, trên đầu điểm xuyết những viên pha lê long lanh. Lớp trang điểm tự nhiên lấp lánh trên gương mặt, dưới ánh đèn sân khấu càng thêm lung linh. Chiếc váy dạ hội bằng lụa voan màu xanh dương trễ vai, hoàn toàn khoe trọn chiếc cổ trắng ngần thon dài.
Bách Trạch Văn hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"
Kỷ Sầm trả lại điện thoại cho cậu ta, giọng điệu không được tự nhiên nói: "... Sao tóc cậu ấy đột nhiên dài thế?"
"Thì là tóc giả thôi." Bách Trạch Văn nói: "Cậu không nhầm chứ? Bạn gái của cậu ăn mặc như tiên nữ từ đầu đến chân, thế mà cậu chỉ tập trung vào bộ tóc giả?"
Kỷ Sầm không để ý đến cậu ta, cậu ngồi sang một bên quay đầu hỏi những người khác: "Khi nào chúng ta lên sân khấu?"
Cố Dương nói: "Vẫn còn sớm."
Kỷ Sầm nói ồ, cúi đầu nghịch điện thoại di động, cậu lặng lẽ lưu bức ảnh Lư Văn Giai gửi vào album, không mở ra xem nữa.
Bách Trạch Văn cảm thán thằng nhãi cậu thật nhẫn nại, hôm nay bạn gái của cậu xinh đẹp như vậy mà cũng không có phản ứng gì. Chỉ có Cố Dương ngồi cạnh Kỷ Sầm mới để ý thấy tai cậu đang đỏ bừng.
Cũng không biết đã đợi ở dưới sân khấu bao lâu, cuối cùng cũng có người đến thông báo bọn họ có thể lên sân khấu. Vừa bước đến bên cánh gà, bọn họ đụng phải Tề Diệu Tưởng đang đi xuống. Bách Trạch Văn lập tức gọi to: "Hi tiên nữ!"
Hôm nay cả bốn người họ cũng ăn mặc rất bảnh bao. Họ cao ngang nhau, lại cùng mặc sơ mi quần tây theo phong cách học đường, đúng là có phong thái của F4 trường học.
Tề Diệu Tưởng nhìn bốn người ngượng ngùng cười, hơi hơi mong đợi mà hỏi Kỷ Sầm: "Thế nào? Trông đẹp không?"
"Ừm. Khá đẹp."
Giọng điệu Kỷ Sầm bình tĩnh, nói rồi dời mắt đi.
Đôi mắt mong chờ của Tề Diệu Tưởng đột nhiên cụp xuống.
... Hôm qua còn đòi xem, hôm nay cuối cùng cũng được thấy, thế mà phản ứng của cậu chỉ chừng này thôi sao?
Được rồi, có lẽ không xinh đẹp tuyệt vời đến nỗi làm cậu kinh ngạc. Tề Diệu Tưởng mím môi, nói "Cố lên" rồi vén váy đi uống nước.
Chờ cô đi rồi, Kỷ Sầm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm ngực điều chỉnh nhịp tim.
Chết mất, sao có thể đẹp đến thế, suýt nữa thì tim đã ngừng đập.
Đến khi lên sân khấu, nhịp tim đã dần ổn định lại. Cả bốn người cuối cùng cũng điều chỉnh nhạc cụ, ánh đèn sân khấu lại sáng lên.
MC vừa giới thiệu xong, chỉ nói tiết mục tiếp theo là bài hát được trình bày chung bởi lớp 11A28 và 11A29, còn ai sẽ biểu diễn và hát bài gì thì MC không nói gì thêm. Vì vậy, cho đến khi ánh đèn sân khấu sáng lên, tiết mục bất ngờ này mới chính thức bắt đầu.