Kỷ Sầm còn chưa kịp phản ứng lại thì Tề Diệu Tưởng đã xuống xe ngồi lên ghế phụ bằng tốc độ ánh sáng.
Tề Tư cầm hai chai nước khoáng mà cây xăng tặng thêm quay lại.
"Kỷ Sầm, con có uống nước không? Chẳng phải con bảo cổ họng không thoải mái à?"
"Dạ, cảm ơn dì."
Kỷ Sầm hoàn hồn, cậu cầm lấy chai nước khoáng mở nắp rồi uống một hớp nhỏ. Nước khoáng thấm ướt đôi môi, cậu uống mà hơi mất tập trung. Uống xong, hàm răng vẫn cắn miệng chai, không biết đang nghĩ gì.
Chai còn lại Tề Tư định để cho mình uống, ai ngờ Tề Diệu Tưởng lại dứt khoát cầm lấy vặn nắp uống ừng ực hai ngụm.
"Con khát đến thế à? Ban nãy mẹ thấy con hát được mấy bài đâu."
Tề Diệu Tưởng phồng má, cô ngậm ngụm nước to rồi gật đầu.
Tề Tư thở dài khởi động xe rời khỏi cây xăng, tiếp tục đưa Kỷ Sầm về nhà.
Mặc dù đã uống một ngụm nước to nhưng vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không đủ lắm. Kỷ Sầm ngồi ghế sau vẫn chẳng có động tĩnh gì, Tề Diệu Tưởng không nhịn được mà nhìn gương chiếu hậu.
Kết quả lại đụng trúng ánh mắt của cậu, vài giây ngắn ngủi nhìn vào mắt nhau, cô thấy như thiếu oxy, vội vàng cúi đầu.
Thấy vẻ mặt chột dạ đi kèm xấu hổ của cô, Kỷ Sầm cắn miệng chai, cảm thấy bản thân hơi dễ dỗ quá.
Cậu không khỏi nghĩ, nếu sau này cô làm sai gì đó mà cậu muốn hỏi tội, cô chỉ cần hôn mình một cái có lẽ cậu cũng bó tay.
Kỷ Sầm thở dài, thế sao được. Bị nắm thóp như thế thì sau này làm gì có địa vị trong nhà nữa.
Biết là không được, bản thân mình phải cứng rắn hơn nhưng vẫn mềm lòng như thế đấy.
Đốt lửa xong không chịu trách nhiệm dập tắt nó, cứ thế để ngọn lửa ấy cháy lách tách trong trái tim cậu. Kỷ Sầm chưa từng thấy người nào không có trách nhiệm như vậy.
Kỷ Sầm nhìn đôi môi đang mím lại của cô qua gương chiếu hậu, vì đã uống nước nên hai cánh môi hồng hào ẩm ướt hơn nhiều. Thực ra căn bản cô chẳng cần đánh son, như vậy thôi đã đủ mê hoặc rồi.
Yết hầu chuyển động, bỗng nhiên đầu lưỡi như chẳng còn chỗ trú trong khoang miệng. Cậu rất muốn hôn nhưng chỉ có thể nín nhịn.
Kỷ Sầm dùng sức cắn miệng chai nước, nghĩ thầm hôm nào đấy nhất định phải nói cho cô biết. Nếu cô còn tùy tiện hôn một cái là xong thì lần sau đừng hòng hôn cậu nữa.
Trong xe đang mở nhạc, Tề Tư thỉnh thoảng nhẩm theo vài câu.Tiếng nhạc át đi tiếng trái tim đang đập thình thịch nơi lồng ngực của thiếu nam thiếu nữ. Ngẫu nhiên vài giây nhìn nhau qua gương chiếu hậu, trong ánh mắt đôi bên như kéo ra những sợi tơ vô hình. Không khí tựa như tỏa ra hương vị chua ngọt nào đó, ngay cả nước khoáng khi uống vào cũng cảm thấy chua chua ngòn ngọt.
Cái cảm giác này thực sự rất gây nghiện, cho đến khi điện thoại đang đặt trên đầu gối của Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên đổ chuông khiến sợi tơ nào đó như đứt đoạn.
Tề Tư cũng nghe thấy, hỏi: "Có phải bạn nào về đến nhà rồi gửi tin nhắn cho con không?"
Tề Diệu Tưởng cầm điện thoại lên xem, nhưng người gửi tin nhắn cho cô lại là Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm: [Lần sau nhớ đưa lưỡi ra đấy nhé.]
Trái tim như bị lỡ một nhịp, cô vội vàng khóa màn hình.
Tề Tư vẫn đang hỏi: [Tưởng Tưởng, ai gửi tin nhắn cho con đó?]
"... Lư Văn Giai ạ." Tề Diệu Tưởng tùy tiện nói ra một cái tên: "Cậu ấy bảo đã về đến nhà rồi ạ."
Tề Tư không nghi ngờ gì còn kẻ chủ mưu nghe thấy cô đang bịa chuyện thì cắn miệng chai không khỏi bật cười.
Tề Diệu Tưởng nghe thấy tiếng cười, cô xấu hổ gửi cho Kỷ Sầm meme bóp cổ.
Kỷ Sầm: [Thè lưỡi.jpg]
Tề Diệu Tưởng cũng bật cười.
Hai người cứ thế ở trên xe lén lút gửi meme cho nhau. Tề Tư đang chú ý lái xe không biết gì hết, bà còn tưởng con gái vẫn đang gửi tin nhắn cho cô bạn Lư Văn Giai. Thỉnh thoảng nhìn sang con gái, thấy con bé cười vui vẻ như vậy bà lại nghĩ không biết Lư Văn Giai gửi gì cho con gái mà nó cười như thế.
Làm sao bà biết được rằng hai đứa gan to bằng trời này đang ve v.ãn mắng yêu nhau dưới mí mắt của bà.
...
Kỷ Sầm về đến nhà.
Ngoan ngoãn nói tạm biệt dì, Kỷ Sầm lại nhìn Tề Diệu Tưởng, cậu khẽ mỉm cười nói: "Bạn học Tiểu Tề, sinh nhật vui vẻ nhé, đi học gặp lại."
Tề Diệu Tưởng đáp lại một câu khai giảng gặp, nhưng trước khi xuống xe cậu lại hỏi hai ngày nữa có muốn cùng nhau đi thư viện làm bài tập hè không.
Ra vẻ đứng đắn.
Tề Diệu Tưởng thầm bóc phốt cậu trong lòng.
Đưa người bạn cuối cùng về nhà, cuối cùng hai mẹ con cũng chuẩn bị về nhà mình.
Trong xe chỉ còn lại hai người, suy nghĩ một lát, Tề Tư hỏi: "Tưởng Tưởng, chuyện mẹ và chú Cố yêu nhau, con cảm thấy có được không?"
Tề Diệu Tưởng dạ một tiếng: "Được chứ ạ, có gì không được đâu."
Tề Tư cứ tưởng chuyện yêu đương với Cố Minh Chu ít nhất cũng khiến con gái ngạc nhiên nhưng thực tế thì chẳng có chút nào, con bé chấp nhận rất nhanh.
Không những thế, con bé còn cổ vũ bà: "Chú Cố là một người đàn ông đáng để tin tưởng, mẹ phải quý trọng nhé."
Tề Tư dở khóc dở cười: "Sao con biết chú ấy là người đáng tin? Con đã tiếp xúc với chú ấy được bao lâu đâu."
"Con nhìn là biết mà." Tề Diệu Tưởng nói: "Mẹ vui vẻ như thế chắc chắn chú Cố đáng tin."
Tề Tư vô thức sờ mặt: "Mẹ vui lắm à?"
"Vâng, hơn nữa còn hơi trẻ con á." Tề Diệu Tưởng nói: "Nhất là lúc ăn cơm chú Cố gắp đồ ăn cho mẹ, rõ ràng con nhớ là mẹ thích ăn sườn lắm mà lúc đấy mẹ còn cố ý bảo mình không thích để chú ấy gắp món khác cho."
"..."
Tề Tư im lặng.
Bà cứ tưởng những biểu hiện hôm nay của mình trước mặt bạn bè của con gái rất chững chạc trưởng thành, còn tưởng những hành động nho nhỏ ấy của mình chẳng ai phát hiện, ai ngờ đâu tất cả đều bị con nhóc này nhìn ra.
Nhóc con này rõ ràng biết mà không nói, thế lúc ăn cơm những người khác...
Vừa nghĩ tới việc đường đường là một người trưởng thành như mình vậy mà lại cư xử như một thiếu nữ bánh bèo đang yêu trước mặt đám nhóc cấp ba là Tề Tư lại cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Lúc yêu đương thực sự không nghĩ được nhiều như vậy, có đôi lúc tính tình và hành vi cứ tự nhiên bộc phát ra, Cố Minh Chu cũng không nhắc nhở bà.
Chết tiệt, mất hết mặt mũi rồi.
Tề Diệu Tưởng vẫn đang nói tiếp: "Còn có á..."
"Stop, con dừng ngay!" Nếu còn nói tiếp thì bà sợ mình chẳng lái nổi xe nữa, Tề Tư nói: "Con không phản đối mẹ với chú Cố yêu đương là được rồi."
Tề Diệu Tưởng quyết định giữ thể diện cho mẹ mình, cô cười nói: "Không phản đối, con rất ủng hộ nhé."
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Tề Tư cảm thấy nhẹ nhõm, thực ra trong lòng bà cảm thấy rất mông lung về mối quan hệ giữa mình và Cố Minh Chu, không có sự chuẩn bị gì hết, chỉ là nhất thời xúc động muốn đánh cược một phen.
Dù sao thì khoảng cách thân phận vẫn còn đó, bà không biết mình và Cố Minh Chu có thể đi đến cùng hay không, hoặc có thể đi được bao xa. Thế nhưng khoảnh khắc được con gái ủng hộ, bà lại thấy tự tin nhiều hơn.
Sau đấy lại nghĩ tới bên phía Cố Minh Chu, không biết ông và Cố Dương thế nào.
So với thái độ chấp nhận Cố Minh Chu của Tưởng Tưởng, trái một câu chú Cố phải cũng một câu chú Cố, dường như thái độ của Cố Dương với bà rất bình thường.
Không tính là lạnh lùng, thằng bé cũng gọi bà là "dì". Nhưng cũng không thể nói là nhiệt tình, tuy rằng Cố Minh Chu từng nói dáng vẻ Cố Dương từ bé đã vậy, đối với người nhà cũng chưa từng nhiệt tình bao giờ. Tính cách Cố Dương như vậy đấy, chỉ có khi ở cùng bạn bè thì mới hoạt bát hơn thôi.
Nhưng hôm nay lúc ăn cơm, Tề Tư cũng không thấy Cố Dương hoạt bát được bao nhiêu. Mấy chàng trai nói chuyện với nhau, thằng bé chẳng hề góp lời, chỉ yên lặng ăn cơm.
Tề Tư đương nhiên cũng mong Cố Dương có thể chấp nhận mình, nhưng có lẽ phải cần một khoảng thời gian.
Cứ từ từ vậy, bức tường trong lòng thằng bé Cố Dương này dường như còn dày hơn ba nó nhiều.
Vừa về đến nhà, Tề Diệu Tưởng liền vui vẻ về phòng mở quà sinh nhật các bạn tặng mình. Tề Tư đi ra ban công gọi điện cho Cố Minh Chu, bà định hỏi tình hình bên phía ông.
Phải một lúc bên kia mới nghe máy: "Alo?"
Giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ không ổn lắm. Tề Tư ngừng giây lát rồi mới hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Cố Minh Chu im lặng vài giây rồi nói: "Không sao."
Là thư ký riêng của Cố Minh Chu, Tề Tư hiểu rõ tính tình ông từ lâu. Nghĩ tới lúc ăn tối xong Cố Minh Chu đưa Cố Dương về trước, bà đoán được ngay: "Có phải anh cãi nhau với con trai anh không?"
Cố Minh Chu không nói gì, xem như thừa nhận.
Tề Tư thở dài, dù sao cũng là chuyện của cha con hai người họ, người ngoài như bà không tiện nhiều lời nên chỉ nói: "Thường ngày vốn dĩ anh rất ít quan tâm nó, giờ khó lắm mới nói chuyện được với nhau, anh bình tĩnh chút đi."
Giọng nói Cố Minh Chu không tốt lắm: "Anh đã bình tĩnh lắm rồi, em biết nó nói cái gì không?"
"Nói gì?"
Cố Minh Chu thở dài: "Không có gì, để anh lại nói chuyện với thằng bé."
Ông không muốn nói, Tề Tư cũng không ép buộc. Trước khi cúp máy, bỗng nhiên bà nói: "Bó hoa bách hợp anh mua cho Tưởng Tưởng ấy, nó thích lắm, bảo rằng ngày mai phải đi mua bình hoa về cắm."
Cố Minh Chu im lặng giây lát, lúc này giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều: "Con bé thích là được. Nếu có hứng thú với hoa cỏ thì sau này anh dặn người định kỳ gửi hoa đến nhà em."
"Không cần đâu, nó chỉ thích trong chốc lát thôi, không có cái kiên nhẫn ấy." Tề Tư nói: "Em hỏi này, anh đã từng tặng hoa cho Cố Dương chưa?"
"......Chưa, con trai tặng hoa gì chứ." Cố Minh Chu đáp.
"Thế những món quà khác thì sao? Ví dụ như những thứ con trai thích ấy."
Cố Minh Chu im lặng.
Tề Tư hỏi: "Anh không nói tức là chưa từng tặng, hay là anh không biết Cố Dương thích gì?"
Cố Minh Chu bóp trán thở dài.
Ông không thể trả lời vì cả hai đều đúng.
Về mặt vật chất, trước nay ông chưa từng bạc đãi Cố Dương. Khi những đứa trẻ khác vẫn đang bị ba mẹ quản lý nghiêm khắc tiền tiêu vặt thì ông đã cho Cố Dương tấm thẻ không giới hạn, thằng bé thích gì thì tự mua là được.
Trong số những đứa trẻ nhà họ Cố, Cố Dương là tự do nhất. Những anh chị em họ cùng lứa, có đứa nào không phải đã học đủ các lớp từ bé đâu, nào là nhạc cụ, thư pháp, cưỡi ngựa. Mà Cố Minh Chu thì hiểu biết rất ít về những thứ này, Cố Dương thích học gì thì tự đi học cái đấy, không thích học thì ông cũng không ép buộc.
Sau này vẫn là Kỷ Lễ Ngôn nói với ông lúc tham gia tiệc tối rằng Cố Dương đang học ghi-ta, còn rủ cả Kỷ Sầm cùng học. Vốn dĩ Kỷ Sầm đang học violin, bị Cố Dương rủ rê thế là cũng đăng ký lớp ghi-ta, không học violin nữa.
Kỷ Lễ Ngôn hỏi sao ông lại có ý cho con trai học guitar, dù sao thì khi phụ huynh muốn cho con học nhạc cụ, thứ đầu tiên nghĩ đến sẽ là violin hoặc piano.
Khi ấy Cố Minh Chu không thể trả lời bởi Cố Dương tự đi học, chẳng liên quan đến ông.
Yêu cầu duy nhất mà ông đặt ra cho Cố Dương là thành tích học tập, nhưng ở phương diện này Cố Dương chưa từng để ông lo lắng. Cố Minh Chu cũng rất khi hỏi, cho đến khi Cố Dương thi cấp ba không tốt ông mới nói chuyện với thằng bé một lần.
Cố Minh Chu hỏi lý do là gì, Cố Dương bảo rằng hôm đi thi thấy không thoải mái nên mới thi không tốt.
Ông không hề trách móc con trai mà nói rằng không sao đâu, chẳng qua chỉ là một lần thi lên cấp ba mà thôi, không đại diện cho điều gì cả. Sau đấy công ty gọi điện tới, Cố Minh Chu lại vội vàng ra ngoài, cuộc nói chuyện cứ thế mà kết thúc.
Những đứa trẻ khác đều mong ba mẹ cho mình tự do, mà Cố Minh Chu cho thằng bé sự tự do lớn nhất thì hai cha con càng đi càng xa nhau.
"Anh còn nói em làm mẹ dễ dàng." Tề Tư thở dài: "Người làm ba như anh dễ hơn em nhiều."
Con trẻ cần tự do, nhưng nó cũng cần quan tâm. Cố Dương lớn như bây giờ vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi giang, kiếp trước Cố Minh Chu có lẽ đã cúng bái rất nghiêm túc. Nếu đổi thành những đứa trẻ khác chắc là đã đi lệch hướng từ lâu.
"Dù sao chuyện của chúng ta nhất định phải qua được cửa ải của tụi nhỏ. Nếu Cố Dương không đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau thì sếp Cố này, anh tự hiểu rồi đấy."
Trước khi cúp máy, Tề Tư hạ tối hậu thư.
Cố Minh Chu chậc một tiếng.
Từ xưa tới nay, chỉ nghe con trẻ yêu đương phải nghe lời ba mẹ, thế mà lần đầu tiên Cố Minh Chu nghe nói yêu đương phải hỏi xem con mình có đồng ý hay không.
Quay về phòng khách đã không thấy Cố Dương đâu nữa, chỉ còn dì giúp việc đang dọn dẹp.
Cố Minh Chu hỏi: "Cố Dương đâu?"
Dì giúp việc trả lời: "Lên lầu về phòng rồi."
Cố Minh Chu chỉ đành lên lầu, đến gõ cửa phòng con trai.
Cố Dương nói: "Cửa không khóa."
Cố Minh Chu đẩy cửa vào thấy con trai đang ngồi ở bàn học yên lặng làm bài tập hè, tựa như cuộc đối thoại gay gắt giữa hai cha con trước khi Tề Tư gọi điện tới không hề xảy ra.
Cố Minh Chu hỏi thẳng: "Cố Dương, rốt cuộc là tại sao con không đồng ý ba với dì Tề ở bên nhau? Con nói những băn khoăn của mình ra, nếu có thể giải quyết thì ba sẽ giải quyết nó."
Cố Dương cũng không ngẩng đầu lên, cậu ấy tiếp tục làm bài tập, giọng nói còn chẳng có gợn sóng gì: "Con không hề không đồng ý, con chỉ nói tùy ba thôi."
"Tùy ba?" Cố Minh Chu cười: "Đây là thái độ đồng ý của con à? Hôm nay lúc dùng bữa, con nói được mấy câu với dì Tề?"
Cố Dương hỏi ngược lại: "Là ba yêu dì Tề chứ đâu phải con, ba nói chuyện với dì ấy không phải là được rồi à?"
Trong giọng nói bình tĩnh ấy như có gai nhọn, sao Cố Minh Chu có thể không nghe ra.
"Rốt cuộc con có ý kiến gì với dì Tề?" Cố Minh Chu cau mày: "Cô ấy là mẹ của Diệu Tưởng, không phải con với con bé là bạn thân à?"
"Con chẳng có vấn đề gì với dì Tề và Tề Diệu Tưởng cả."
Cố Dương giải thích một câu, cậu đặt bút xuống rồi quay đầu nhìn ba mình: "Dù ba không yêu dì Tề thì cũng sẽ yêu những người phụ nữ khác, vẫn sẽ để mẹ con đưa con đi di dân. Cho nên con có đồng ý hay không thì có còn quan trọng không? Con vẫn phải di dân mà."
"Chuyện di dân vẫn chưa quyết định." Cố Minh Chu nói: "Ba cũng đang hỏi ý kiến của con, nếu con không muốn đi thì bên phía mẹ con ba sẽ ——"
Cố Dương nhếch môi: "Con vẫn nên đi thôi, nếu không thì sẽ làm chậm trễ chuyện yêu đương của ba."
Cố Minh Chu hít thở sâu, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.
Khi nào thì có người dám nói chuyện với ông như thế, ngay cả Cố Dương cũng chưa bao giờ cho ông sắc mặt tốt. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, có đôi lúc Cố Minh Chu còn không biết Cố Dương là con trai hay là ông cố của mình.
Cố Minh Chu hạ giọng: "Cố Dương, ba là ba của con, con nói chuyện với ba cho hẳn hoi, thái độ thế nào đây."
"Ba muốn con có thái độ gì đây?" Cố Dương lạnh lùng nói, đôi mắt dưới cặp kýnh trong suốt chẳng có cảm xúc gì: "Chúc mừng ba tìm được người bạn gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, bạn gái ba còn có một cô con gái nghe lời hiểu chuyện. Đợi hai người kết hôn thì ba vừa có vợ lại có con gái, cuộc sống như ý. Lễ cưới hôm đó có cần con mời vũ đoàn tới chúc mừng hay không?"
Lời nói mỉa mai như vậy đã chọc giận Cố Minh Chu.
Trước giờ ông chưa từng đánh con, lúc này cũng không nhịn được siết chặt nắm tay.
"Cố Dương!"
Cảm nhận được ba mình tức giận, Cố Dương chẳng hề sợ hãi mà ngược lại còn cười khẽ nói tiếp: "Đến lúc đó một nhà ba người hạnh phúc biết bao."
"Coi như con không đồng ý ba và dì Tề ở bên nhau thì cũng không thể dùng cái thái độ đó nói chuyện với ba được." Cố Minh Chu hít sâu, cơ hàm căng chặt, cơn giận đã tới đỉnh điểm: "Có lẽ ba thật sự nên để con đi theo mẹ con di dân. Sống cùng mẹ con, có lẽ con có thể học được nên nói chuyện với người lớn như thế nào."
Trong mắt xẹt qua một tia chán nản, rồi lại nhanh chóng biến thành dáng vẻ mỉa mai.
"Con không đồng ý?" Cố Dương gật đầu: "Đúng vậy, con không đồng ý đó."
"Nói cả buổi tối, cuối cùng cũng chịu nói thật rồi." Cố Minh Chu hỏi: "Rốt cuộc tại sao con không đồng ý."
"Bởi vì con thích Tề Diệu Tưởng."
Cố Minh Chu không thể tin được mở to mắt.
"Con nói cái gì?"
Cố Dương bình tĩnh nhìn ba mình: "Con nói là con thích Tề Diệu Tưởng nên con không chấp nhận ba và dì Tề ở bên nhau, cũng không đồng ý Tề Diệu Tưởng làm em gái của con. Nếu ba muốn ở bên dì Tề thì trừ khi không có con."
Lời tác giả: Tam Cân: Anh vợ ơi Σ(⊙▽⊙)
Chắn chắn sẽ là một nhà bốn người, mọi người không cần lo lắng.