Cũng không thể trách các thầy cô có suy nghĩ như vậy.
Tình huống kiểu này quả thực rất phổ biến ở các trường cấp ba.
Cho dù Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, các thầy cô có quản lý kỹ tới đâu thì muốn cấm cũng chẳng cấm nổi những chàng trai cô gái ở độ tuổi thanh xuân mới bắt đầu biết yêu này.
Kể cả lớp 12 có bầu không khí học tập căng thẳng tới vậy mà vẫn có người có thể tranh thủ chút thời gian yêu đương thì nói gì tới học sinh lớp 10 với chương trình học không quá căng thẳng.
Các thầy cô không biết rõ tình hình đều len lén theo dõi cuộc vui. Hai đứa nhỏ đứng chung một chỗ, chủ nhiệm giáo vụ nhìn Kỷ Sầm trước rồi lại nhìn Tề Diệu Tưởng.
Thầy liếc mắt cảnh cáo xung quanh rồi hỏi Kỷ Sầm đầu tiên: "Kỷ Sầm, em nói trước cho thầy biết. Với tư cách là một cán bộ học sinh, trách nhiệm của em là gì?"
Kỷ Sầm ớ một tiếng.
Chủ nhiệm giáo vụ tự hỏi tự trả lời: "Quan tâm tới mỗi một bạn học sinh, giúp đỡ giáo viên quản lý và chia sẻ công việc của trường lớp, có đúng không?"
Kỷ Sầm có dáng vẻ tiếp thu: "Vâng ạ."
Thầy ấy lại quay sang Tề Diệu Tưởng: "Thầy Đổng nói em là học sinh mới chuyển tới, trước kia em học ở trường Tứ Trung đúng không?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu.
Chủ nhiệm giáo vụ: "Thầy muốn hỏi một chút, trường Tứ Trung các em có thể thoải mái đem đồ ăn từ bên ngoài vào trường ăn à? Đồ ăn bên ngoài không được sạch sẽ, nếu xảy ra vấn đề gì, phụ huynh có bắt nhà trường chịu trách nhiệm không?"
Từ trước tới nay hai trường Nhất Trung và Tứ Trung vẫn luôn là đối thủ truyền kiếp, ngay cả khi răn dạy học sinh thầy chủ nhiệm giáo vụ cũng không quên ẩn ý thêm vài lời nói móc đối thủ.
Tuy rằng thầy ấy ẩn ý rất sâu nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn nghe hiểu.
Thầy chủ nhiệm đang nói đến chuyện cô mang bữa sáng vào trường.
"Trường học đặt ra quy định như vậy là vì lo lắng cho sức khỏe của các em. Hơn nữa đâu phải trong trường không có căn tin, đồ ăn trong căn tin chẳng lẽ không dinh dưỡng bằng đồ ăn không sạch sẽ bên ngoài? Sao mấy đứa cứ nhất định phải ăn bên ngoài thế? Đã nói không cho mang biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn cố tình mang vào trường. Ngày nào cũng phái người kiểm tra nhưng vẫn không phòng được các em. Không cho em mang, em lại giỏi quá, nghĩ ra được chiêu hối lộ này."
Nói tới đây, giọng điệu chủ nhiệm giáo vụ nghiêm túc hơn, thầy ấy lại quay sang Kỷ Sầm.
"Thầy giao cho em nhiệm vụ này là để em lợi dụng nó kiếm tiền đấy hả?"
Chủ nhiệm giáo vụ tức đến mức bật cười: "Mang một phần ăn sáng thu 1 tệ, shipper giao hàng ngoài kia giao một đơn kiếm được mấy tệ hả? Ha, hạng nhất toàn khối của chúng ta có đầu óc kinh doanh thật đấy."
Lời nói ra thì là khen ngợi, thế nhưng khi nghe chỉ có cảm giác cà khịa, mỉa mai.
Nếu đổi lại là một học sinh khác dễ ngại ngùng hơn một chút, bị khiển trách ở trước mặt nhiều thầy cô như vậy thì đã xấu hổ không dám ngẩng đầu lên từ lâu rồi. Như Tề Diệu Tưởng vậy, lúc này cô chỉ ước gì cắm đầu xuống dưới.
Mà Kỷ Sầm thì giống như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu không cãi lời thầy, chỉ đứng đó ngoan ngoãn nghe thầy răn đe nhưng trên mặt chẳng có tí xấu hổ nào.
Điều này khiến chủ nhiệm giáo vụ có cảm giác như lời nói của mình chẳng khác nào tiếng đánh rắm, không uy hiếp được học sinh.
Trong tưởng tượng của thầy chủ nhiệm giáo vụ, trên mặt Kỷ Sầm lúc này nên tràn ngập sự xấu hổ và ăn năn, kiểm điểm sâu sắc lỗi lầm mà mình phạm phải.
Học sinh mắc lỗi sẽ khiến người ta tức giận, mà học sinh phạm lỗi còn bày vẻ mặt kiêu ngạo càng làm người khác khó chịu hơn.
Cần phải khiến thằng bé nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Chủ nhiệm giáo vụ nhấn mạnh: "Mới tí tuổi đầu đã biết tham ô mục nát, sau này tốt nghiệp bước vào xã hội rồi còn tới đâu nữa."
Các thầy cô đang đứng hóng chuyện thì lại thấy không cần phải làm quá như vậy, 1 tệ thôi mà, mục nát chừng nào chứ.
Chủ nhiệm giáo vụ nói với Kỷ Sầm: "Còn nữa Kỷ Sầm, ba mẹ em còn là nhân viên quan chức, chẳng lẽ bình thường ở nhà bọn họ cũng không dạy em lấy việc công làm việc tư là chuyện nghiêm trọng đến thế nào sao?"
Các thầy cô lại mắng thầm, sao răn dạy xa xôi thế, kiếm riêng 1 tệ mà thầy nói cứ như phạm phải luật trời vậy.
"Tề Diệu Tưởng hối lộ em là em ấy sai. Nhưng lỗi của em càng nặng hơn, em biết không? Đây không chỉ là vấn đề mang bữa sáng nữa rồi. Là một cán bộ học sinh, lợi dụng chức vụ kiếm chác cho riêng mình. Không những vi phạm kỷ luật nhà trường mà còn phụ lòng tin tưởng mà các thầy cô dành cho em, em có biết tính nghiêm trọng của việc này không? Nếu em không biết thì thầy sẽ gọi điện kêu ba mẹ em tới trường để họ nói với em."
Lúc này, cô Bùi im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Thầy chủ nhiệm, chỉ mỗi phần ăn sáng thôi, không nghiêm trọng tới mức đó chứ? Ba mẹ em ấy rất bận, chỉ vì chút chuyện này mà tới trường một chuyến rồi làm chậm trễ công việc của họ, như vậy không hay lắm ạ."
Nhưng dù sao cô Bùi vẫn còn quá trẻ, lúc này cô ấy càng nói giúp cho Kỷ Sầm thì chủ nhiệm giáo vụ lại càng tức giận.
So với cô ấy, chủ nhiệm lớp A28 Đổng Vĩnh Hoa hiển nhiên càng hiểu rõ những quy tắc bất thành văn nơi làm việc. Lúc lãnh đạo dạy bảo, thầy ấy tuyệt đối sẽ không chen lời, ngồi yên một bên không nói gì hết.
Quả nhiên cơn giận của chủ nhiệm chẳng những không hạ xuống mà càng lúc càng bùng cháy hơn.
"Cô Bùi này, chính bởi vì lúc nào cô cũng bao che cho Kỷ Sầm nên mới để em ấy kiêu ngạo tới mức này đấy biết không?" – Thầy ấy nói năng hùng hồn: "Cô nhìn xem có cán bộ học sinh nào dám giống như em ấy, ngang nhiên lợi dụng nội quy nhà trường để kiếm tiền đâu?"
"Kỷ Sầm, đừng tưởng em có thành tích tốt thì khi mắc lỗi thầy cô sẽ không truy cứu. Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, hạng nhất toàn khối không phải kim bài miễn tử của em, hiểu chưa?"
Kỷ Sầm đã chịu hơn nửa cơn giận của thầy chủ nhiệm. Tề Diệu Tưởng bên cạnh có thái độ nhận sai nghiêm túc, nhìn có vẻ đáng thương, trái lại bị thầy ấy xem nhẹ.
Theo lý mà nói, lúc này cô chỉ cần giữ im lặng hóng chuyện là được rồi.
Thế nhưng đôi vai cô gái run lên, cô lấy hết can đảm lên tiếng ngắt lời dạy bảo của thầy ấy.
Cô không biết ai đã tố cáo với thầy, thế nhưng cho dù là ai thì cô cũng không thể để Kỷ Sầm bị chụp cái mũ tham ô mục nát như vậy được. Trên thực tế, cậu chẳng thu của cô một hào nào.
Ngay cả bữa sáng hôm nay cũng là do cô kiên trì nên cậu mới để cô mang cho.
Tề Diệu Tưởng thà rằng người bị mắng lúc này là bản thân cô chứ không muốn vì chuyện cô mang đồ ăn cho lớp mình mà Kỷ Sầm bị mắng trước mặt nhiều thầy cô như vậy.
Dù cậu không thèm để ý thì cô cũng để ý. Cô không thể để cậu chịu ấm ức được.
Giọng nói Tề Diệu Tưởng có hơi run run: "Thầy ơi, Kỷ Sầm không kiếm tiền đâu ạ. Cậu ấy là vì giúp em..."
Lời cô vẫn chưa nói hết thì đã bị vỗ nhẹ vào cánh tay.
Cô quay đầu thấy Kỷ Sầm đang lắc đầu với mình.
Chủ nhiệm giáo vụ cau mày: "Giúp em cái gì?"
"Giúp bạn ấy mang đồ ăn sáng vào ạ." – Kỷ Sầm tiếp lời, giọng điệu thành thật: "Thầy ơi, đều là do em mê tiền mê bạc, em sai rồi ạ."
Thầy chủ nhiệm giáo vụ khịt mũi một tiếng nhìn Tề Diệu Tưởng: "Em không cần gấp gáp nói đỡ cho Kỷ Sầm, thầy nói em ấy nãy giờ, em tưởng em không sai sao?"
"Thầy không quan tâm trường cũ của em có quy định này hay không, nhưng bây giờ em đã chuyển tới Nhất Trung rồi thì em phải tuân thủ nội quy nhà trường chúng ta, em hiểu chưa?"
Cô gái không dám ngẩng đầu lên, dáng vẻ tủi thân nhìn rất ngoan ngoãn, ngoan đến mức khiến chủ nhiệm giáo vụ nói thầm trong lòng, liệu có phải bản thân nói nặng quá rồi không.
Cô níu chặt ngón tay, giọng nói nghe như sắp khóc tới nơi.
"...Em xin lỗi thầy ạ, lần sau em sẽ không làm thế nữa."
Chủ nhiệm thở dài, đang định nói tiếp thì bỗng nhiên Kỷ Sầm lên tiếng: "Thầy ơi, không liên quan tới Tề Diệu Tưởng ạ."
Thầy trừng mắt lườm Kỷ Sầm, cậu nói tiếp: "Không liên quan cậu ấy thật ạ, là em ép cậu ấy."
"Cái trò gì đây?"
"Lúc đầu cậu ấy không muốn, nhưng sợ em là cán bộ học sinh nên cậu ấy mới đồng ý."
Nhận hết lỗi về phía mình, cũng phong độ đàn ông lắm chứ. Chủ nhiệm giáo vụ cười mỉa: "Ý của em là nói Tề Diệu Tưởng không hề sai. Tất cả đều là lỗi của mình em, một bàn tay em có thể tự vỗ ra tiếng đúng không?"
Kỷ Sầm: "Tề Diệu Tưởng đương nhiên có sai, nhưng là do em dụ dỗ cậu ấy phạm sai lầm nên đương nhiên trách nhiệm của em vẫn là chính ạ."
Thân là nhà giáo nhân dân, chủ nhiệm giáo vụ rất nhạy cảm ở phương diện nào đó, lông mày thầy ấy bỗng nhiên run lên.
"Cái gì mà dụ dỗ với chả không dụ dỗ, em nói chuyện hẳn hoi cho thầy, đừng có mà cà lơ phất phơ."
"Dạ." Kỷ Sầm im lặng vài giây rồi cẩn thận đổi từ khác: "Quyến rũ ạ."
Chủ nhiệm giáo vụ: "..."
Tề Diệu Tưởng: "..."
Đổng Vĩnh Hoa đứng một bên bình tĩnh nãy giờ không nhịn được phì cười một tiếng, thầy ấy vội vàng cầm lấy bình giữ nhiệt giả vờ uống nước, tránh để chủ nhiệm giáo vụ biết thầy ấy bị chọc cười.
Cô Bùi nhịn cười mắng: "Kỷ Sầm, đàng hoàng cho cô nghe không?"
Chủ nhiệm giáo vụ quay đầu: "Cô Lưu!"
Cô Lưu là giáo viên dạy Văn của lớp A29, đồng thời cũng dạy cả lớp A28. Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đều là học sinh của cô ấy, vốn dĩ cô ấy cũng đang hóng chuyện, bỗng nhiên lại bị gọi tên.
Cô Lưu: "Dạ chủ nhiệm?"
Chủ nhiệm giáo vụ nói với giọng không vui: "Tôi nói này, ngày thường cô lên lớp dạy học sinh từ ngữ gì vậy? Trong đầu các em ấy một từ hẳn hoi cũng không có."
Hiện nay internet phát triển, chỉ cần có điện thoại thì khỉ cũng biết lên mạng chứ đừng nói mấy đứa học sinh. Thường ngày gọi học sinh lên kiểm tra học thuộc bài khóa thì chả khác gì muốn giết chúng nó, nhưng mấy từ lóng hot trên mạng thì nhớ nhanh vô cùng. Nếu không thi thơ văn mà thi mấy từ lóng hot trên mạng thì có lẽ ai nấy đều đạt điểm tối đa.
Nếu tội này mà cũng tính lên đầu giáo viên Ngữ Văn thì dứt khoát đưa tất cả giáo viên Ngữ Văn trên toàn quốc đi chém đầu thị chúng luôn đi.
Cô Lưu nhếch khóe miệng, trong lòng thầm mắng một câu lão già.
...
Trong lúc chủ nhiệm giáo vụ răn dạy thì tiết học đầu tiên cũng đã kết thúc.
Có vài học sinh tới văn phòng tìm giáo viên, vừa vào đã nhìn thấy Kỷ Sầm tiếng tăm lừng lẫy cả khối thế mà lại đứng cùng một bạn nữ, hai người đang bị chủ nhiệm giáo vụ dạy bảo.
Ở tuổi nào người Trung Quốc cũng thích hóng chuyện, dù là giáo viên hay học sinh thì cũng không ngoại lệ. Vài học sinh lớp khác muốn hóng nhưng bị một câu "Hóng hớt cái gì hả, không có việc gì làm à? Đi ra ngoài" của chủ nhiệm giáo vụ dọa cho rút lui khỏi văn phòng.
Cả một tiết học Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đều không về lớp. Bạn thân của mỗi người đều thắc mắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa tan học đã lập đội đi tới văn phòng giáo viên.
Lư Văn Giai đi cùng với Vương Thư Hủy, La Yên. Bách Trạch Văn dẫn theo hai người bạn cùng lớp có mối quan hệ khá tốt với Kỷ Sầm, 6 người gặp nhau ở cửa văn phòng.
Lư Văn Giai thường xuyên để ý đến Kỷ Sầm nên cô ấy cũng biết mấy cậu bạn hay tụ thành cùng nhóm với Kỷ Sầm.
Bách Trạch Văn cũng biết nhóm Lư Văn Giai.
Vừa hỏi, hai bên đều kinh ngạc.
Lư Văn Giai: "Kỷ Sầm cũng bị gọi tới à? Tưởng Tưởng cũng thế."
Đám người định vào bên trong thám thính, vừa hay gặp mấy bạn lớp khác bị chủ nhiệm giáo dục đuổi ra.
Chủ nhiệm giáo vụ ở bên trong quát lên: "Đóng cửa lại."
Mọi người đành đóng cửa lại.
Bách Trạch Văn túm được ai đó hỏi luôn: "Bạn này, trong đó xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạn ấy vừa bị chủ nhiệm giáo vụ quát xong, ngay lập tức đổi sang vẻ mặt buôn dưa lê hóng hớt.
"Kỷ Sầm và một bạn nữ bị gọi lên văn phòng, hình như còn bị mời phụ huynh nữa."
"Mình đoán chắc chắn là cậu ấy và bạn nữ kia yêu sớm rồi bị tóm được đó."
"Nhưng mà không biết bạn nữ kia ở lớp nào, nhìn đáng yêu lắm."
"Cậu nói xem hạng nhất toàn khối mà lại yêu sớm, thầy cô sẽ xử lý thế nào nhỉ?"
Một bạn khác nói: "Còn xử lý thế nào được, gọi điện mời phụ huynh tới khuyên bảo chứ sao nữa."
Bách Trạch Văn cả đầu mù mờ: "Hả?"
Bách Trạch Văn nhìn Lư Văn Giai, Lư Văn Giai còn mù mờ hơn cả cậu ta.
Sao mới một tiết không gặp mà hai người này đã yêu sớm rồi? Còn bị mời phụ huynh?
Cửa văn phòng đang đóng, cửa sổ cũng đóng, bên trong xảy ra chuyện gì chẳng ai hay, sáu người chỉ có thể đứng ở bên ngoài sốt ruột.
Thời gian nghỉ giữa giờ là mười phút, chớp mắt đã trôi qua. Thấy sắp vào tiết thứ hai, cuối cùng hình phạt mà chủ nhiệm giáo vụ dành cho hai học sinh là mỗi lớp trừ một điểm, riêng hai người thì lần lượt mời phụ huynh tới trường.
Tiết thứ hai của lớp A28 là tiết Toán của Đổng Vĩnh Hoa. Đổng Vĩnh Hoa cầm lấy giáo án và sách giáo khoa, trước tiên đưa Tề Diệu Tưởng về lớp.
Kỷ Sầm cũng muốn về lớp nhưng bị cô Bùi gọi lại.
Cô Bùi chỉ vào cậu rồi nói: "Một điểm mà lớp bị trừ đó, sau này em phải bù lại cho cô, nghe thấy chưa?"
Kỷ Sầm gật đầu.
Cô Bùi thở dài.
"Chuyện trừ điểm này cứ vậy đi, không được có lần sau. Ba mẹ em dạo này có bận không? Lần trước cô gọi điện cho mẹ em, mẹ em không có thời gian tới trường."
Lần đó cô Bùi gọi cho mẹ Kỷ Sầm là vì cậu lén đem điện thoại đi học. Vốn muốn gọi mẹ cậu đến lấy điện thoại, kết quả là mẹ cậu nói rằng không có thời gian rảnh, có thể gửi chuyển phát nhanh được không.
Cô Bùi rất cạn lời, mời phụ huynh tới trường là muốn nói truyện trực tiếp, phụ huynh không tới thì chuyển phát nhanh còn có ý nghĩa gì nữa.
Sau cùng cô Bùi đưa điện thoại cho Kỷ Sầm, dặn cậu không được đem điện thoại đi học nữa.
Tuy là dặn như vậy nhưng trong lòng cô Bùi cũng hiểu rõ, chuyện này là không thể nào.
Cô ấy cũng không mong đợi Kỷ Sầm sẽ nghe lời.
Thằng nhóc này ngoài mặt thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, thực tế thì lại thích làm theo ý mình.
"Chắc là không rảnh đâu ạ." – Kỷ Sầm nói: "Cuối tuần mẹ em không có ở nhà, sắp hai tuần em không gặp mẹ em rồi."
Cô Bùi: "Ba em thì sao?"
"Ba em đi tỉnh khác họp rồi ạ."
Cô Bùi bỏ cuộc.
"Bỏ đi, cô gọi điện thoại cho họ vậy. Em đúng là biết tìm rắc rối cho cô mà." – Cô Bùi vừa mở danh dạ vừa nói: "Đợi phụ huynh Tề Diệu Tưởng đến trường rồi chắc chắn sẽ rất tức giận. Em giải thích với họ cho tử tế, rõ chưa?"
Kỷ Sầm vừa há miệng muốn nói gì đó thì bị cô Bùi cắt ngang: "Không được phép nói không, con gái nhà người ta nghe lời như vậy, chắc chắn là bị em xúi giục. Cô thấy ban nãy em ấy sắp khóc rồi. Người ta vừa mới chuyển tới đã bị mời phụ huynh vì em, em đúng là làm bậy mà."
Tâm trạng Tề Diệu Tưởng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Đi theo sau chủ nhiệm lớp, tuy là thầy ấy chưa có biểu hiện gì, thậm chí còn không trách cô nhưng thầy ấy càng không trách thì cô càng tự trách.
Thấy sắp tới lớp học, nếu bây giờ không nói thì về lớp rồi cô lại chẳng thể mở lời trước mặt cả lớp được.
"Thầy Đổng..." Cô lấy hết can đảm lên tiếng.
Đổng Vĩnh Hoa quay người lại: "Hả?"
"Em xin lỗi ạ." Tề Diệu Tưởng khẽ nói: "Là em khiến cả lớp bị trừ điểm ạ."
Nhìn cô học trò cúi đầu tự trách, Đổng Vĩnh Hoa nói: "Dù em không trừ thì trong lớp cũng sẽ có bạn khác mắc lỗi trừ điểm. Thầy cũng không trông mong một học kỳ trôi qua mà lớp chúng ta không bị trừ điểm nào."
Tề Diệu Tưởng: "Nhưng mà..."
"Việc này không phải trách nhiệm của một mình em, có cung mới có cầu. Nếu không phải những bạn ở trong ký túc xá muốn ăn bữa sáng bán bên ngoài thì sản nghiệp của em và Kỷ Sầm cũng không phát triển được."
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ngày thường dữ lên với các trò nam trong lớp trông cứ như Diêm Vương nhưng lại rất ít khi tức giận với các trò nữ. Bình thường thầy quản học sinh nam rất kỹ còn tương tác với học sinh nữ thì lại rất ít. Một là vì con gái trong lớp phần lớn đều rất nghe lời, không cần thầy lo lắng; hai là giữa giáo viên nam và học sinh nữ có quá nhiều điều cần phải tránh. Thỉnh thoảng trong lớp có trò nữ mắc lỗi nhỏ, bỏ qua được thì thầy đều bỏ qua.
Gia đình Tề Diệu Tưởng là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có mẹ. Ban nãy lúc thầy chủ nhiệm giáo vụ hỏi ba mẹ cô ai có thể tới trường, thầy Đổng thấy đôi mắt cô hiện rõ vẻ đượm buồn.
Đổng Vĩnh Hoa hỏi: "Gần đây mẹ em có rảnh để tới trường không?"
Vốn dĩ công việc của mẹ đã rất bận, thường xuyên đi công tác. Tề Diệu Tưởng thực sự không muốn vì chuyện này mà mẹ phải đến trường một chuyến.
"Thầy Đổng, nhất định phải mời phụ huynh đến trường ạ?"
Đổng Vĩnh Hoa thực sự cũng thấy chuyện này không cần thiết, thầy nghĩ lại rồi nói: "Thôi bỏ đi, thầy gọi cho mẹ em vậy. Đến được thì đến, không đến được thì trao đổi qua điện thoại cũng ok. Mời phụ huynh đến chỉ vì chút chuyện như vậy, tưởng phụ huynh không phải đi làm chắc."
Tề Diệu Tưởng không ngờ Đổng Vĩnh Hoa lại dễ nói chuyện như thế.
"Cảm ơn thầy ạ."
Đổng Vĩnh Hoa nói: "Cảm ơn thầy thì kỳ thi giữa kỳ lần này thi thật tốt nhé."
Thầy trò hai người cùng nhau tiến vào lớp.
Vừa vào, Đổng Vĩnh Hoa lập tức thay đổi sắc mặt. Thầy đứng trên bục giảng, ném cuốn sách đang cầm trong tay lên bàn.
Dọa cả lớp sợ không dám hít thở vài giây.
"Lớp chúng ta vừa bị trừ một điểm thi đua, biết vì sao không?"
Uy nghiêm của chủ nhiệm lớp ở đó, không ai dám lên tiếng.
"Nếu đã có người muốn ăn đồ ăn bên ngoài thì còn học nội trú làm gì nữa. Để phụ huynh mấy đứa đến làm đơn không học nội trú nữa, mỗi ngày thích ăn cái gì thì ăn cái đấy. Tới lúc đó ăn phải đồ không sạch sẽ rồi nhập viện thì bảo ba mẹ các em đừng tới trường gây rắc rối là được."
Lúc này cả lớp mới bừng tỉnh, hóa ra là chuyện mang bữa sáng. Thảo nào Tề Diệu Tưởng lại bị túm lên văn phòng hỏi chuyện.
Tiếp theo đó Đổng Vĩnh Hoa để cho những người này đứng lên tự thú.
Gần như một nửa con gái trong lớp đều đứng dậy, Mã Dục Tình không có trong số này. Cô ấy khẽ thở phào một hơi, thầm nghĩ may mà ban đầu Tề Diệu Tưởng không giúp cô ấy mang bữa sáng.
Sau đấy lại thở dài.
Cô ấy cũng không ngờ mấy người bạn ở lớp A27 của mình sẽ đi mách lẻo chuyện này với giáo viên, đợi sau khi biết được thì chuyện đã truyền tới tai chủ nhiệm giáo vụ rồi.
Đổng Vĩnh Hoa cho mấy bạn nữ này tối hậu thư: "Sau này các em ai còn nhờ bạn mang bữa sáng nữa thì mời phụ huynh tới trường, để bọn họ sửa đơn thành học ngoại trú."
Rồi lại nói với Tề Diệu Tưởng: "Tề Diệu Tưởng, sau này em không được phép mang bữa sáng cho bất kỳ ai nữa, nghe rõ chưa?"
Tề Diệu Tưởng ngoan ngoãn gật đầu.
Học sinh nữ mắc lỗi không thể không phạt, nếu không thì sẽ không công bằng với các học sinh nam. Sau cùng Đổng Vĩnh Hoa đưa ra hình phạt, bắt đầu từ tuần sau ủy viên vệ sinh sắp xếp lại lịch trực nhật, công việc dọn dẹp vệ sinh trong lớp học và khu vực chung bên ngoài sẽ do các bạn nữ đảm nhận, những người khác nghỉ ngơi một tháng.
Tất cả con trai trong lớp tránh được một kiếp trực nhật, ai nấy đều vui mừng khi người khác gặp họa, len lén vỗ tay dưới gầm bàn.
Trận dạy bảo này sắp trôi qua được 20 phút.
Đổng Vĩnh Hoa vẫy tay: "Được rồi, ngồi xuống hết đi. Lấy đề thi thầy phát hai ngày trước ra, tiết này chúng ta giải đề."
Vừa bị mắng xong, trong lớp rất yên tĩnh, không ai dám thì thầm.
Tề Diệu Tưởng đang nghe giảng đề thì bỗng nhiên trên bàn có một mảnh giấy truyền tới.
Là Lư Văn Giai đưa.
– Tiết trước cậu với Kỷ Sầm bị gọi lên văn phòng là vì chuyện bữa sáng hả?
Tề Diệu Tưởng viết lên giấy rồi truyền lại.
– Ừ.
– Thế sao mình nghe người ta bảo cậu với Kỷ Sầm bị bắt gặp yêu sớm nên mới bị gọi lên văn phòng?
– Hả?
Tề Diệu Tưởng ngỡ ngàng nhìn Lư Văn Giai.
Lư Văn Giai nhún vai xòe hai tay, ý là bản thân cũng ngỡ ngàng không kém.
Cùng ngày hôm ấy, trang confession trường nhận được mười mấy bài gửi về, nội dung không khác nhau là bao. Quản lý trang confession tổng kết thành một bài rồi đăng lên.
Confession vốn là nơi tỏ tình, nhưng trong trường toàn mấy đứa nhát như thỏ đế nên chả có mấy ai tỏ tình thật. Nếu có thì cũng mã hóa hết, viết tắt đủ kiểu, mã hóa tới mức có là mẹ ruột cũng chẳng nhận ra. Ngày thường có rất nhiều bài viết bóc phốt hay càm ràm, dù sao thì cũng đa dạng vô cùng.
Tường Confession trường Nhất Trung Đồng Châu: #Cfs907
[Tường Tường ơi, đăng ẩn danh giúp mình nhé. Nghe nói Kỷ Sầm lớp 10A29 đang yêu đương với một bạn nữ hả? Có người nào biết đấy là ai không?]
[Có ai biết Kỷ Sầm lớp 10A29 không? Bạn tôi có thiện cảm với cậu ấy, hôm nay nghe lớp khác nói cậu ấy yêu đương rồi? Thật hay giả đấy? Ẩn danh giúp ạ.]
[Kỷ Sầm lớp 10A29 yêu sớm bị giáo viên tóm được, nghe nói còn phải mời phụ huynh tới trường, có ai biết tin đồn này là thật hay giả không?]