Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, cuối cùng cũng có được một cái cuối tuần trọn vẹn hiếm hoi.
Sáng thứ 7, Tề Diệu Tưởng bất ngờ bị Lư Văn Giai kéo vào một nhóm chat. Trong nhóm có ba người bạn thân Lư Văn Giai, Vương Thư Hủy và La Yên của cô. Ngoài ra còn có Cố Dương và lớp trưởng Ngô Trừng. Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn lớp bên cạnh cùng với hai người bạn chơi thân cùng lớp A29 với họ là Địch Gia Lương và Đồng Bác.
Còn chưa nhìn rõ mặt ai với ai trong nhóm thì một loạt tin báo đổi tên nhóm điên cuồng nhảy ra.
["Lão Vương nhà bên" đã đổi tên nhóm thành "Bậc thầy chơi game (10)"]
["Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học)" đã đổi tên nhóm thành "Không lên Vương Giả thì đi chết đi (10)"]
["Viên thuốc Kpop" đã đổi tên nhóm thành "Ban cho họ Nữu Hỗ Lộc (10)"]
(*)Gia tộc Nữu Hỗ Lộc thị được xem là gia tộc vinh hiển nhất, đồng thời là cũng gia tộc sinh ra nhiều Hoàng hậu, phi tần của nhà Thanh nhất
["Wriothesley" đã đổi tên nhóm thành "Không muốn đi học chỉ muốn đi ị (10)"]
["Lulujia" đã đổi tên nhóm thành "Baby bus (10)"]
["Chút trai chút gái đời thứ 208 của Địch Nhân Kiệt" đã đổi tên nhóm thành "Đập đá bằng ngực (10)"]
(*)Địch Nhân Kiệt là một vị quan của nhà Đường và triều đại Võ Chu do Võ Tắc Thiên lập ra, giữ chức tể tướng thời Võ Tắc Thiên trị vì, có tiếng liêm minh.
Đập đá bằng ngực: tên một show tạp kỹ
["Dùng khoản tiền lớn cầu nước tiểu trẻ em" đã đổi tên nhóm thành "Ai đổi tên nữa người đó đi chết đi (10)"]
["Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học) đã đổi tên nhóm thành "Chó Đồng đi chết đi (10)"]
["Dùng khoản tiền lớn cầu nước tiểu trẻ em" đã đổi tên nhóm thành "Chó Bách đi chết trước (10)"]
(*)Vì nhóm có 10 người, app sẽ mặc định ghi số (10) phía sau tên nhóm nên tụi nhỏ đặt tên nhóm + chơi chữ với số 10 (có phát âm là shí). Lần lượt là:
1. Bậc thầy/ đại sư: sư 师 (shī).
2. Đi chết đi: chết 死 (sǐ).
3. Nữu Hỗ Lộc thị: 氏 (shì) nghĩa là họ, dòng họ.
4. Đi ị: 屎 (shǐ) nghĩa là phân.
5. Bus: 巴士 (bāshì) nghĩa là xe buýt
6. Tảng đá: 石 (shí)
Dần dần, bọn họ bắt đầu dùng tên nhóm để chửi nhau. Tề Diệu Tưởng không dám nói gì, rốt cuộc Cố Dương không chịu nổi nữa: [Đủ chưa đấy?]
Bách Trạch Văn: [Bớt xen vào]
Bách Trạch Văn: [Không nghĩ tên giúp đi còn ở đấy mà lắm chuyện]
Ngô Trừng: [Nghĩ hộ một cái tên đi @GY]
Cố Dương: [Không rảnh.]
Bách Trạch Văn: [Bắn chết mày.jpg]
Bách Trạch Văn: [Hai người nãy giờ im thế, nghĩ một cái đi @Kỳ Tư Diệu Tưởng @Powersong]
Điểm danh đến tên mình, Tề Diệu Tưởng vội vàng kích hoạt tế bào não. Nghĩ tới nãy giờ mọi người đặt tên đều rất thú vị, quan trọng là còn chơi chữ với số người có trong nhóm.
Cô cũng phải nghĩ ra cái tên như vậy mới được.
["Kỳ Tư Diệu Tưởng" đã đổi tên nhóm thành "Mình muốn thi xếp hạng toàn khối nằm trong top (10)"]
Trong nhóm chat bỗng chìm vào tĩnh lặng, ngay khi Tề Diệu Tưởng đang tự kiểm điểm có phải cái tên mình đặt vô vị quá không thì mọi người bắt đầu gửi: ha ha ha.
Cố Dương: [Chúc cậu thành công nhé.]
Ngô Trừng: [Woa, điều ước giản dị mà thực tế quá.]
Lư Văn Giai: [Ha ha ha ha ha ha đáng yêu quá đi @Kỳ Tư Diệu Tưởng.]
Bách Trạch Văn: [Hay là 9 người chúng tôi out nhóm, giúp cậu nâng cao mục tiêu nhé. Top (1) toàn khối thế nào?]
Nói xong còn không quên quạt gió thêm lửa, cậu ta tag thẳng người nào đó: [Có người muốn khiêu chiến cậu kìa, có sợ không @Powersong.]
Hạng nhất toàn khối nãy giờ vẫn chưa nói gì cuối cùng cũng xuất hiện.
Kỷ Sầm: [Sợ quá]
Kỷ Sầm: [Xin tha mạng]
Bách Trạch Văn: [Ha ha ha ha ha ha ha ha]
Bị sự vui tính ấm áp của mọi người trêu chọc, tuy Tề Diệu Tưởng không có cảm giác bối rối nhưng mặt vẫn cảm thấy hơi nóng.
Cô đã bảo mình không biết mấy trò hài hước này rồi.
Tề Diệu Tưởng: [Mình không biết đặt tên, hay là các cậu đặt đi.]
Bách Trạch Văn: [Hạng nhất của khối kìa, khởi động bộ óc thông minh của cậu nghĩ một cái đi.]
Mấy chục giây sau.
["Powersong" đã đổi tên nhóm thành "Chúc bạn Tiểu Tề thi xếp hạng toàn khối sớm nằm trong top (10)"]
Tề Diệu Tưởng: "..."
Cô muốn rời khỏi nhóm.
Kỷ Sầm: [Thế nào?]
Bách Trạch Văn: [Được! Lấy cái này đi.]
Ngô Trừng: [Được! Lấy cái này đi +1]
Một loạt "+1" dàn hàng xuất hiện, sau cùng Tề Diệu Tưởng tàn nhẫn cắt đứt chuỗi: [Không hay!]
Kỷ Sầm cố ý hỏi: [Không hay chỗ nào?]
Tề Diệu Tưởng vừa gõ phím vừa nghiến răng thật chặt: [Chỗ nào cũng không hay!]
Cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, Kỷ Sầm cũng đổi lại tên nhóm.
["Powersong" đã đổi tên nhóm thành "Iphone (10)"]
Trong nhóm lại chìm vào im lặng.
Thật là một cái tên nhạt nhẽo lạnh lùng.
Nhưng nếu như lại đổi tiếp thì đúng là mãi không chịu dứt, cuối cùng mọi người đều đồng ý dùng cái tên này.
Nghĩ kĩ lại thì cái tên này cũng linh hoạt lắm chứ.
Sau này có thêm người thì cũng sẽ không đổi tên nhóm, coi như là lên đời Iphone thôi.
...
Sau khi nhóm Iphone được thành lập, vài lời mời lập đội chơi game được gửi vào.
Mục đích ban đầu khi tạo nhóm là để chơi game mà.
Nhưng Tề Diệu Tưởng mới chơi, level và rank vẫn chưa thể đấu hạng với bọn họ được. Cô chỉ có thể tự mình leo rank trước.
Bách Trạch Văn thấy chuyện này dễ giải quyết, cứ mượn một tài khoản level cao đưa cho cô chơi là được.
Nhưng Tề Diệu Tưởng suy nghĩ một chốc rồi từ chối.
Cô không giỏi chơi trò này nên dù có đưa tài khoản level cao và nhiều trang bị tốt đi chăng nữa thì cô cũng vẫn chỉ là một con gà mờ mà thôi.
Hơn nữa cô sợ mình sẽ "báo" các bạn, lúc đấy mọi người bị trừ điểm là một chuyện, nếu như ảnh hưởng đến tình bạn của mọi người thì lại to chuyện mất.
Tề Diệu Tưởng vẫn tự mình biết mình, đợi khi nào kỹ năng tiến bộ rồi chơi cùng mọi người vậy.
Những người khác thấy cũng có lý thế là để cô tự leo rank trước đã, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi trong nhóm. Đợi cô chơi quen tay các thao tác cơ bản rồi lại dẫn cô luyện kỹ năng sau.
Mọi người đang chia đội, Tề Diệu Tưởng cũng không rảnh rỗi. Ăn trưa xong, cô từ chối lời rủ rê xem phim cùng mẹ rồi về phòng chơi game.
Khi đang chuyển sang giao diện trò chơi thì một lời mời kết bạn từ người lạ bỗng nhiên xuất hiện.
Lời nhắn kết bạn: [Mình là Kỷ Sầm.]
Ơ?
Đồng ý kết bạn xong, Tề Diệu Tưởng không chắc chắn lắm, hỏi: [Cậu là Kỷ Sầm?]
Nhưng mà trước đấy họ đã kết bạn rồi mà, đây là cái gì thế?
Bên kia trả lời: [Ừ, đây là acc phụ của mình.]
Thì ra là vậy. Để phân biệt với acc chính của cậu, Tề Diệu Tưởng đặt biệt danh cho acc này là "Kỷ Sầm 2", sau đó cô hỏi cậu sao bỗng nhiên lại dùng acc phụ này kết bạn với mình.
Kỷ Sầm 2: [Mình dẫn cậu chơi game.]
Tề Diệu Tưởng: [Hạng tụi mình khác nhau, cậu không dẫn mình được đâu.]
Kỷ Sầm 2: [Dẫn được.]
Kỷ Sầm 2: [Acc này của mình cũng là acc mới.]
Kỷ Sầm 2: [Vào game đi.]
Tề Diệu Tưởng hơi bất ngờ, đến khi vào game cô phát hiện acc của Kỷ Sầm thế mà là level gà mờ thật, một chú gà nghèo rớt mùng tơi, không có tước hiệu, không có trang bị, thậm chí level còn thấp hơn cô một chút.
Không ngờ cậu lại có acc game level thấp như vậy?
Tề Diệu Tưởng hỏi cậu: [Cậu ít khi đăng nhập acc này đúng không?]
Kỷ Sầm 2: [Acc mới lập.]
Kỷ Sầm 2: [Ok vào đi, dẫn cậu đánh đôi trước.]
Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên có cảm giác nói không lên lời.
Vậy là cậu cố ý lập acc mới chỉ vì muốn kéo con gà mờ là cô đây chơi game sao?
Bàn tay đang cầm điện thoại khẽ nắm lại: [Cậu xác định muốn dẫn mình hả? Mình gà lắm đó.]
Kỷ Sầm 2: [Không sao đâu, ai mà chả đi lên từ gà mờ.]
Tề Diệu Tưởng: [Thật đấy, gà lắm luôn.]
Kỷ Sầm 2: [Cậu có gà hơn nữa mình cũng kéo cậu được.]
Tề Diệu Tưởng: [Được thôi, thế cậu đồng ý với mình một chuyện trước đã.]
Kỷ Sầm 2: [Cậu nói đi.]
Tề Diệu Tưởng do dự giây lát, cô nhắn: [Nếu mình gà quá thì cậu có thể mắng mình cho đỡ tức chứ không được nghỉ chơi với mình đâu nhé.]
Là một người mới chơi, Tề Diệu Tưởng có tính giác ngộ này.
Chơi game rồi bực mình, khi cảm xúc dâng lên mắng cô vài câu, chỉ cần mắng không quá đáng thì cô đều chấp nhận được. Hơn nữa Tề Diệu Tưởng cảm thấy Kỷ Sầm có lẽ cũng không phải kiểu con trai sẽ chửi bới người khác.
Cô chỉ sợ nhỡ đâu hết giận rồi cậu lại mang cảm xúc trong game ra hiện thực, ảnh hưởng mối quan hệ giữa hai người thì mất nhiều hơn được. Bởi vậy nên cô phải nói trước với Kỷ Sầm chơi là chơi mà thực là thực, trong game có thể mắng nhưng ngoài đời vẫn là bạn tốt.
Kỷ Sầm 2: [Sẽ không nghỉ chơi.]
Kỷ Sầm 2: [Cũng sẽ không mắng cậu.]
Tề Diệu Tưởng không tin lắm: [Thật không?]
Suy cho cùng thì vào game rồi, không phải cứ muốn là sẽ kiểm soát được cảm xúc.
Kỷ Sầm 2: [Thật hơn cả ngọc trai.]
Kỷ Sầm 2: [Hôm qua vừa ăn McDonald's của cậu, sao mình nỡ chứ.]
Không nỡ.
Bàn tay cầm điện thoại hơi tê, tim cô như bị thứ gì đó cào nhẹ.
Không nỡ nghỉ chơi hay không nỡ mắng cô?
Dù sao thì cũng là không nỡ.
Tề Diệu Tưởng mím môi cười khẽ, cô hoàn toàn yên tâm rồi: [Thế vào game đi!]
...
Bởi vì lúc chơi game không tiện gõ chữ nên Kỷ Sầm gọi điện tới, lúc lời mời tham gia cuộc gọi được gửi qua, Tề Diệu Tưởng theo bản năng cảm thấy căng thẳng.
Trước đây lúc nói chuyện với nhau, có khi Kỷ Sầm không rảnh tay gõ chữ thì sẽ gửi tin nhắn thoại. Cô cũng đã quen với giọng nói hơi mang theo dòng điện của chàng trai, còn về bản thân thì dù có rảnh hay không cô vẫn sẽ kiên trì gửi tin nhắn văn bản.
Gửi tin nhắn thoại thực ra là một hành động rất tự nhiên, nhưng cô lại nhát gan, trong tiềm thức muốn từ chối.
Nhưng hiện tại thì không thể trốn khỏi, hơn nữa cô luôn muốn vượt qua chính bản thân mình. Tề Diệu Tưởng hắng giọng rồi bấm nghe máy.
"Nghe thấy không?" Kỷ Sầm ở đầu bên kia hỏi.
Tề Diệu Tưởng cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh một chút: "À, có nghe thấy."
Kỷ Sầm: "Thế mình chọn đấu đôi đây."
"Ừ ừ."
Kỷ Sầm quả thực nói được làm được. Cho dù trong lúc chơi game có mấy lần ngay cả Tề Diệu Tưởng còn cảm thấy bản thân vô cùng ngớ ngẩn nhưng Kỷ Sầm cũng không tức giận, cậu còn nói cô đừng sốt ruột.
Ván đầu tiên kết thúc, Kỷ Sầm chỉ lại cho cô những chỗ cô thao tác chưa đúng trong ván vừa rồi.
Đang lúc Tề Diệu Tưởng cảm thán cảm xúc của Kỷ Sầm quá ổn định thì ván mới đã bắt đầu. Vì sai lầm của cô mà đồng đội random bực tức, người ta tag tên chửi cô trong khung chat chung, thậm chí có chữ còn bị che mờ nên không thể đọc được câu chửi hoàn chỉnh.
Câu duy nhất không bị che là: [Người khuyết tật bớt chơi game lại, quay về trong bụng mẹ mày tái tạo lại đi.]
Tề Diệu Tưởng bị câu chửi này làm cho ngu người luôn. Lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng lại thì giọng nói nhàn nhạt của chàng trai vang lên: "Report nó rồi."
Sau khi xong ván này, Kỷ Sầm nói cô đợi một lát. Tề Diệu Tưởng không cúp máy, cô vừa làm bài vừa chờ. Khoảng hai mươi phút sau, âm thanh trong tai nghe lại vang lên lần nữa.
Kỷ Sầm nói: "Vẫn chưa thoát game đúng không? Cậu xem có tin nhắn gì không."
Tề Diệu Tưởng "ờ" một tiếng, thế mà lại thấy một lời mời kết bạn.
Là cái người vừa nãy mắng cô, đi kèm lời mời kết bạn là một dòng tin nhắn: [Không cần đồng ý. Xin lỗi em gái nhé, vừa nãy tôi nói thật quá đáng.]
Mới có mấy chục phút mà đã thay đổi chóng mặt như vậy?
Khi cô còn đang kinh ngạc thì Kỷ Sầm hỏi cô: "Người đó xin lỗi cậu chưa?"
"Rồi...... Sao cậu biết thế?"
"Mình vừa mời cậu ta solo một ván, đánh cậu ta phục luôn." – Kỷ Sầm hừ một tiếng: "Coi như cậu ta còn là một người đàn ông, không hèn nhát."
Ngừng một chút, cậu lại hỏi: "Hết giận chưa?"
Tề Diệu Tưởng nói: "Mình đâu có giận đâu."
Kỷ Sầm bên kia sửng sốt giây lát: "Thế mà cậu không giận à?"
Tề Diệu Tưởng thành thật đáp: "Không giận mà. Cậu ta chửi là việc của cậu ta, mình cũng đâu mất sợi tóc nào."
Giây lát sau, chàng trai nở nụ cười bất đắc dĩ: "Được rồi. Phục cậu thật đấy, phải học hỏi mới được."
"Học hỏi gì?"
Cô có chỗ nào để cậu học hỏi ư?
"Tính tình đó." Kỷ Sầm nói: "Thấy người ta chửi cậu mà mình đã tức lắm rồi. Nếu chửi trước mặt mình chắc mình động tay động chân luôn."
Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên: "Cậu biết đánh nhau á?"
Kỷ Sầm hỏi ngược lại: "Nhìn mình yếu ớt thế à?"
Không phải yếu ớt mà là cô cảm thấy cậu là một chàng trai có giáo dục, cảm xúc lại ổn định, cậu sẽ không tùy tiện đánh nhau với người ta.
Đang khi do dự không biết nên hình dung cảm giác cậu mang lại cho người khác như thế nào thì có tiếng gõ cửa phòng.
Tề Diệu Tưởng nói: "Suỵt, đừng nói chuyện, mẹ mình vào."
Cũng không đợi chàng trai đáp lời, cô nhanh chóng tháo tai nghe.
"Vẫn còn chơi game à?" Tề Tư đứng ở cửa phòng: "Cả buổi chiều rồi đấy."
Tề Diệu Tưởng nói: "Đợi lát không chơi nữa ạ."
"Đồ ăn sắp tới rồi, tới lúc đó không được chơi nữa đâu nhé, phải cho mắt nghỉ ngơi một lát." – Tề Tư cười nói: "Đó giờ không thấy con chơi game lâu như vậy, con đang chơi với bạn cùng lớp à?"
Cô gật đầu: "Vâng ạ."
"Xem ra con và các bạn ấy hòa hợp rất tốt ha." – Tề Tư ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Là cô bạn Lư Giai Văn mà trước đây con từng kể với mẹ đúng không? Còn bạn khác tên là gì..."
"Vương Thư Hủy và La Yên ạ." Tề Diệu Tưởng nhắc.
"À đúng rồi, vậy là con chơi suốt cả buổi chiều với đám bạn ấy?"
Thực ra không phải nhưng Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Đúng ạ."
"Sắp ăn cơm rồi, nói với bạn con một tiếng, bảo bạn đừng mải chơi game nữa, phải ăn cơm đó."
Tề Tư chỉ là tò mò con gái ở trong phòng suốt cả buổi chiều làm gì, hóa ra mải chơi game với các bạn nên bà cũng không hỏi thêm nữa, ra ngoài tiếp tục xem phim truyền hình của mình.
Tề Diệu Tưởng thở phào một hơi, cô lại đeo tai nghe lên. Thấy giao diện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, cô thử hỏi: "Kỷ Sầm, cậu còn đó không?"
"Kỷ Sầm không có ở đây." – Giọng nói của chàng trai nghe có vẻ lười nhác: "Mình đã đổi tên thành Lư Văn Giai rồi."
Quả nhiên là cậu nghe thấy hết rồi. Sớm biết thế ban nãy cô đã cúp máy.
Tề Diệu Tưởng lúng túng nói: "Mình sợ mẹ mình hiểu nhầm, thông cảm một tí nhé. Cậu hiểu mà."
Dù gì chơi game với con trai suốt một buổi chiều, phụ huynh nhà ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Tề Tư là một bà mẹ cởi mở, rất nhiều việc bà sẽ cho Tề Diệu Tưởng quyền quyết định cực lớn. Chỉ có chuyện yêu sớm này, bà giống như tất cả các bậc phụ huynh khác, kiên quyết phản đối và sẽ giám sát mọi lúc mọi nơi.
"Mình hiểu mà." Kỷ Sầm nói.
Tề Diệu Tưởng định nói cảm ơn vì đã thông cảm thì chàng trai ở đầu bên kia lại từ từ nói thêm một câu: "Quả thực là rất giống yêu sớm."
"..."
Tề Diệu Tưởng không biết nên nói gì nữa.
Hai má nóng bừng, cô nói: "Không chơi nữa đâu, lát mình còn phải ăn cơm tối nữa, bái bai."
Cúp máy, thoát game xong thì vừa đúng lúc mẹ ở ngoài phòng khách gọi cô, bảo đồ ăn đã tới rồi.
Tề Diệu Tưởng cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Hai mẹ con cùng nhau ăn đồ ăn đặt về, Tề Tư vừa ăn vừa xem phim. Tề Diệu Tưởng ăn vài miếng đã cúi đầu nhìn điện thoại.
Nhóm Iphone rộn ràng suốt cả buổi chiều. 99+ tin nhắn chưa đọc, hơn nữa bây giờ mọi người vẫn còn đang buôn chuyện.
Không phải buổi chiều lập team chơi game à? Sao vẫn có thời gian nhắn tin trong nhóm vậy?
Tề Diệu Tưởng ấn vào nhóm, không kịp đọc những tin nhắn trước đó, cô chỉ đọc một vài tin nhắn mới nhất.
Bọn họ chia thành 2 phe đấu hạng, kết quả hình như không ổn lắm. Thua nhiều thắng ít, thậm chí Bách Trạch Văn còn tụt một rank.
Vừa mới lập team nên vẫn chưa xây dựng được sự ăn ý giữa các cá nhân. Không thể trách đồng đội, dù sao thì mọi người chơi cả buổi chiều cũng mệt lắm rồi. Tuyển thủ Bách Trạch Văn chọn cách đổ hết trách nhiệm lên đầu Kỷ Sầm.
Bách Trạch Văn tag Kỷ Sầm trong nhóm, hỏi cậu chiều nay đi đâu rồi bắt đầu diễn vở kịch tình yêu cay đắng.
Bách Trạch Văn: [Đồ đàn ông nhẫn tâm.]
Bách Trạch Văn: [Anh có biết anh quan trọng với tôi đến mức nào không?]
Bách Trạch Văn: [Tôi có thể mất cả thế giới chứ không thể mất anh.]
Thái độ của các cô gái đều đang hóng hớt.
Lư Văn Giai: [Waoooo.]
Vương Thư Hủy: [Waoooo.]
La Yên: [Đừng nói nữa, nói tiếp là mình lại muốn ship couple đấy.]
Các chàng trai thì lại chẳng hề giữ mặt mũi cho bạn bè.
Cố Dương: [Cậu có thấy buồn nôn không?]
Ngô Trừng: [... Không đến mức đó chứ người anh em.]
Địch Gia Lương: [Cậu đừng để Kỷ Sầm ghét rồi out nhóm đấy.]
Đồng Bác: [Hay không gọi cậu là chó nữa, gọi cậu là gay nhé.]
Dưới sự ồn ào quấy nhiễu của Bách Trạch Văn, Kỷ Sầm mất tích cả buổi chiều cuối cùng cũng xuất hiện.
Cậu cực kỳ lạnh lùng và vô tình, gửi câu trả lời ngắn gọn.
Kỷ Sầm: [Cút]
Bách Trạch Văn chẳng những không cút mà ngược lại cậu ta còn gửi một hàng meme khóc lóc hỏi: [Đồ đàn ông nhẫn tâm, chiều nay rốt cuộc anh làm gì?]
Kỷ Sầm: [Làm bài tập.]
Nhận được câu trả lời này, giọng điệu Bách Trạch Văn thay đổi ngay lập tức.
Bách Trạch Văn: [? Không phải chứ đại ca, mới thi giữa kỳ xong, xin hỏi cậu có thể bỏ bê học hành một chút không? Cậu muốn pressing chết ai hả?]
Bách Trạch Văn: [Cậu đã hạng nhất toàn khối rồi còn muốn thế nào nữa? Hạng nhất toàn quốc à?]
Kỷ Sầm: [Đề thi đại học không thống nhất, thi hạng nhất toàn quốc kiểu gì?]
(*)Vì lãnh thổ rộng, dân số đông và chương trình giáo dục có sự chênh lệch nên Trung Quốc chia vùng để thi đại học, vậy nên đề thi mỗi nơi mỗi khác.
Không phải chứ, cậu còn định lấy hạng nhất toàn quốc thật à?
Đọc sảng văn mất não nhiều quá rồi đấy.
Bách Trạch Văn: [Đừng cố nữa đại ca ơi, cậu còn gây áp lực cho chúng tôi nữa thì mấy người bọn tôi thọ không qua 18 mất.]
Trong nhóm trò chuyện vui vẻ, Tề Diệu Tưởng mở tin nhắn riêng với Kỷ Sầm ra.
Tề Diệu Tưởng: [Sao cậu không nói với mọi người là thật ra chiều nay cậu kèm mình chơi game?]
Kỷ Sầm trả lời rất nhanh: [Mình sợ mọi người hiểu lầm, thông cảm chút nhé, cậu hiểu mà.]
Tề Diệu Tưởng: "..."
Cậu biết chơi boomerang thật.
Tề Diệu Tưởng: [Mọi người sẽ không hiểu lầm đâu.]
Dù sao thì cậu cũng hay kèm đám Bạch Trạch Văn chơi game, đối với bạn bè cùng tuổi mà nói thì đây là chuyện rất bình thường.
Kỷ Sầm: [Sao cậu biết bọn họ sẽ không?]
Tề Diệu Tưởng: [Bởi vì suy nghĩ của người lớn không cởi mở tới vậy á, nhưng mà cùng độ tuổi với nhau thì suy nghĩ sẽ thoáng hơn một ít. Mình cảm thấy chiều nay cậu kèm mình chính là một kiểu giúp đỡ bạn bè, sẽ không hiểu lầm đâu.]
Kỷ Sầm: [Ồ.]
Thì ra cậu cố ý lập acc mới, dành thời gian lặp lại những hướng dẫn cơ bản cực kỳ nhàm chán, tiêu cả buổi chiều kéo cô bạn thăng cấp, chỉ dẫn cô bạn từng bước chơi game, tất cả đều chỉ là một kiểu giúp đỡ bạn bè.
Kỷ Sầm: [Vậy thì phỏng vấn cậu chút nhé, tới mức nào mới có thể làm cậu hiểu nhầm?]
"Tưởng Tưởng." Bỗng nhiên có tiếng gõ bàn, giọng nói của mẹ dọa Tề Diệu Tưởng hết hồn.
Cô vội tắt điện thoại rồi ngẩng đầu lên: [Dạ?]
"Nói bao nhiêu lần rồi, không được cách màn hình điện thoại quá gần, sẽ bị cận thị..... Ơ, con sao đấy?"
Tề Tư chợt phát hiện sắc mặt con gái có gì đó không đúng.
"Kỳ lạ, mẹ đặt không cay mà. Vẫn cay lắm à?" Tề Tư sờ má con gái: "Cay tới như vậy luôn?"