• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Diệu Tưởng có tính cách mềm yếu, ngày thường nói chuyện luôn nhẹ nhàng, bây giờ bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này của cô trông sống động hơn bình thường rất nhiều.

"Cậu tìm tôi làm gì?"

Kỷ Sầm vừa hỏi, Tề Diệu Tưởng lại không nói nên lời.

".... Cái hốt rác của lớp mình bị hỏng rồi nên muốn mượn cái của lớp cậu."

Đôi mắt màu nâu sáng lóe lên sự thất vọng, chàng trai nói: "Nếu tôi không cho mượn thì sao?"

Sắc mặt Tề Diệu Tưởng cứng đờ, cảm xúc bối rối, cô không ngờ Kỷ Sầm sẽ từ chối cô.

Rõ ràng trước đây cậu đều giúp cô rất nhiều lần.

Có lẽ vì trước đây cậu đã giúp cô quá nhiều nên mới làm cô sinh ra một loại ảo giác, cho rằng việc cậu giúp cô là điều đương nhiên.

Quả thật Kỷ Sầm không có nghĩa vụ phải giúp cô.

Tề Diệu Tưởng cúi đầu nói: "Được rồi."

Tự mình đi mà vẫn không được, loại việc mượn đồ này vẫn nên để Lư Văn Giai đi sang lớp A27 mượn thôi.

Cô muốn đi vòng qua Kỷ Sầm để về phòng học, chàng trai lại để cây lau nhà ướt đẫm đến trước mặt cô.

Sợ ướt giày, Tề Diệu Tưởng vội vàng lùi lại một bước.

Kỷ Sầm đứng trước mặt cô, giọng bình đạm nói: "Bây giờ cậu đã biết cảm giác trưa nay tôi bị cậu ghét bỏ là như thế nào chưa."

Tề Diệu Tưởng ngước mắt lên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.

Thành thật mà nói, lòng tự trọng của Kỷ Sầm có bị tổn thương một chút.

Cậu không phải là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người quá khiêm tốn. Đối với cậu mà nói, chuyện kết bạn vốn chẳng khó khăn, chỉ có kết bạn với Tề Diệu Tưởng làm cậu cảm giác mình vẫn luôn là người chủ động.

Mới giây trước cảm nhận được chút hy vọng từ cô, ngay giây sau lập tức bị cô dội cho xô nước lạnh.

Vốn dĩ cậu tưởng cô tới lớp tìm cậu là để giải thích chuyện ban trưa.

Vòng vo cả buổi chỉ để mượn cái hốt rác.

Nói không tức giận là giả. Nhưng cậu cũng biết, cô không phải là người giỏi biểu đạt.

Cậu nam sinh thở dài.

"Thôi, cậu đợi tôi một chút."

Kỷ Sầm cầm cây lau nhà ra khỏi trước mặt cô rồi sau đó vào phòng học.

Rất nhanh, cậu cầm đồ hốt rác ra đưa cho cô.

Trong tay cô cầm hốt rác, thấy cậu bạn định vào phòng học, Tề Diệu Tưởng bỗng kêu lên: "Kỷ Sầm!"

Kỷ Sầm quay đầu lại.

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Khi nào lớp các cậu dọn vệ sinh xong?"

"Không biết, chắc là mất nửa tiếng nữa." – Kỷ Sầm tưởng cô đang đắn đo xem khi nào thì tới trả hốt rác nên nói: "Nếu cậu sợ trả không kịp thì thứ hai rồi trả."

"Mình không phải nói trả lại đồ hốt rác. " – Dừng một chút, Tề Diệu Tưởng nói: "Mình muốn hỏi cậu có rảnh không."

Giọng nói của cô nghe có vẻ hơi run, người không giỏi giao tiếp chủ động hẹn người khác cần rất nhiều can đảm.

"...Mình mời cậu ăn McDonald's nhé, được không?"

...

Trời tối rất nhanh.

Hai cô gái sau khi đi đổ rác ở tầng dưới toà giảng đường thì trời đã tối đen rồi.

Ngoại trừ học sinh lớp 12, tối nay lớp 10 và lớp 11 không có buổi tự học buổi tối, đây là lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng nhìn thấy toà giảng đường tắt đèn.

Không có ai ở toà giảng đường, tuy tối tăm và hơi đáng sợ nhưng lại có bầu không khí yên lặng khó tả.

Bên phía tòa khối 12 vẫn sáng đèn. Đứng trên hành lang, Tề Diệu Tưởng dựa vào lan can, nhìn qua từng khung cửa sổ phòng học nhỏ, các anh chị cuối cấp đang điên cuồng ghi chép, cô nghĩ, qua hai năm nữa, cô sẽ là một trong những người dưới ánh đèn huỳnh quang kia.

Hy vọng cô có thể an ổn ở trường Nhất Trung học đến lớp 12.

Lư Văn Giai ở phía sau đã khóa cửa phòng học xong, nhìn Tề Diệu Tưởng đứng ở hành lang ngây ngốc thì đi tới hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

Tề Diệu Tưởng chỉ toà giảng đường đối diện.

Lư Văn Giai thầm nghĩ tiết học buổi tối của lớp 12 thì có gì hay để nhìn, cô ấy cảm thán: "Lớp 12 thảm quá."

Sau khi cảm thán, cô ấy kéo Tề Diệu Tưởng ra khỏi toà giảng đường.

Không biết tại sao bình thường đi bộ dọc sân trường rất phiền, nhất là khi sắp muộn học, nhưng bây giờ không có người, cô mới phát hiện hóa ra trường của mình cũng rất đẹp, thậm chí còn có tâm trạng tán thưởng.

Đi đến cổng trường, xe của ba Lư Văn Giai đã đỗ ở đó.

Bây giờ trời tối rồi, gia đình không yên tâm để Lư Văn Giai đi xe về nhà một mình nên ba của Lư Văn Giai đến đón con gái về nhà. Lư Văn Giai muốn mời Tề Diệu Tưởng lên xe cùng mình, tiện thể nói ba đưa Tề Diệu Tưởng về nhà luôn, như vậy thì hai cô nàng có thể tiếp tục nói chuyện ở trên xe, cô ấy sẽ không bị bắt nghe mấy bài hát quê mùa của ba trong xe một mình nữa.

Cô ấy nói những bài hát đó đã lỗi thời, bảo ba rằng lát nữa hãy nghe mấy bài hát thời thượng, nhưng người đàn ông trung niên cố chấp lại trách cô ấy không có gu, không biết thưởng thức ca nhạc.

Nhưng Tề Diệu Tưởng uyển chuyển từ chối lời mời của Lư Văn Giai, nói mình còn làm chút việc.

Biết cô gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn này là bạn mới ở trường của con gái mình, trước khi đi, ba của Lư Văn Giai ló đầu ra khỏi xe, nhiệt tình nói: "Sau này đến nhà chú chơi nhiều hơn nhé, nói mẹ của Văn Giai nấu cho bọn con mấy món ngon ngon."

Tề Diệu Tưởng lịch sự nói: "Được ạ, cảm ơn chú."

"Đừng khách sáo, vậy bọn chú đi trước, con đi một mình về nhà thì cẩn thận, đến nhà gửi tin nhắn cho Văn Giai nhé."

Nhìn xe ba Lư Văn Giai lái đi xa, Tề Diệu Tưởng đứng đó, trong lòng dâng lên một niềm mong đợi về lời mà ba của Lư Văn Giai đã nói.

Sau này cô không chỉ gặp bạn bè ở trường mà còn có thể đến nhà bạn bè chơi.

Nếu chỉ tiếp xúc với nhau trong trường thì nhiều nhất cũng chỉ là bạn chung trường, bạn bè thân thiết thật sự sao chỉ giới hạn trong khuôn viên trường được.

Lúc nghỉ hè đến thăm nhà bạn, trên danh nghĩa là vào phòng làm bài tập nhưng thực tế là trốn trong phòng để thì thấm to nhỏ. Hoặc là hẹn nhau ra ngoài chơi, cùng nhau đi dạo những cửa hàng bán đồ xinh xắn, cùng uống trà sữa, mua một túi bắp rang bơ và cùng nhau xem bộ phim mới nhất.

Cô rất mong chờ, cực kỳ mong chờ.

Đang khi vui vẻ thì đằng sau có người vỗ nhẹ vào vai.

Cô quay đầu lại, là Kỷ Sầm.

Chàng trai đeo cặp một bên vai, hỏi cô: "Cậu chờ có lâu không?"

"Không có." Tề Diệu Tưởng nhìn bầu trời đã tối hẳn, đột nhiên nghĩ tới: "Cậu về muộn như vậy có bị gì không?"

"Không sao, hôm nay ba mẹ tôi đều tăng ca, cậu thì sao? Muộn vậy mà không về nhà, có muốn tôi cho cậu mượn điện thoại gọi về báo một tiếng không?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu, nói: "Mẹ mình hôm nay cũng tăng ca."

Nghe thấy cô chỉ nhắc tới mẹ, trong lòng chàng trai nhận ra điều gì đó nhưng ngoài mặt không nói gì. Cậu lấy điện thoại ra mở bản đồ chỉ đường, điểm đến là tiệm McDonald's gần trường nhất.

Cách trường học khoảng 4 kilomet nên phải đi xe buýt.

Dựa theo chỉ dẫn, hai người bước lên xe buýt. Vốn dĩ xe buýt này đi qua trường Nhất Trung, bình thường hành khách chủ yếu là học sinh trường Nhất Trung, nhưng hôm nay trường tan học sớm, hầu hết mọi người thi chiều xong là về nhà ngay, vì vậy bây giờ trên xe buýt toàn là người lớn đi làm về.

Thế là chàng trai và cô gái mặc đồng phục học sinh bỗng trở nên đặc biệt trên chiếc xe buýt này.

Kỷ Sầm tìm hai ghế trống, vẫy tay bảo Tề Diệu Tưởng đến ngồi.

Ngồi phía sau họ chính là hai người lớn có vẻ như là nhân viên văn phòng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tề Diệu Tưởng đột nhiên nghe thấy bọn họ hâm mộ cảm thán: "Haaa, thanh xuân."

Tề Diệu Tưởng không hiểu tại sao. Là đang nói cô với Kỷ Sầm à?

Cô vô thức quay đầu nhìn Kỷ Sầm, chàng trai đang dựa vào cửa sổ, bên ngoài xe ánh sáng và bóng tối xẹt qua chiếu vào khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang ngẩn người.

Trời lạnh, cửa sổ xe làm bằng kính được đóng kín đang phản chiếu ánh mắt của cậu, Tề Diệu Tưởng dùng cửa sổ xe làm trung gian để đối diện với ánh mắt của Kỷ Sầm.

Khung cảnh trong xe tối tăm, đồng tử của chàng trai hiện lên màu nâu trầm hiếm thấy, nhìn vào mắt cô.

Cậu cong môi, hơi nghiêng đầu, lười biếng hỏi: "Làm gì vậy?"

Tề Diệu Tưởng hoảng hốt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Không có gì."

Sau đó bọn họ thôi nhìn nhau. Cậu nhìn ra ngoài xe còn cô nhìn ra ngoài xe phía bên kia.

Tề Diệu Tưởng nghe thấy hai chị cười trộm phía sau, cũng không biết đang cười cái gì.

"..."

Tề Diệu Tưởng mím môi.

Người trưởng thành có những lúc cười thật kỳ lạ.

Cuối cùng họ cũng xuống xe, đến McDonald's, vừa đúng giờ ăn tối nên trong tiệm có rất nhiều người.

Đợi một lúc mới có chỗ trống, Tề Diệu Tưởng không mang điện thoại, vì vậy đành mượn điện thoại của Kỷ Sầm gọi đồ ăn, đợi về đến nhà cô sẽ trả lại tiền cho cậu.

Tề Diệu Tưởng quyết định mời cơm quá đột ngột nên chỉ có thể làm như vậy. Cô hơi xấu hổ, sao mời người ta ăn cơm còn muốn mượn tiền của họ đãi họ chứ.

Vì để chứng minh mình mời cơm thật lòng, cô nói: "Cậu yên tâm, khi về đến nhà mình sẽ chuyển tiền cho cậu ngay."

Dường như Kỷ Sầm không quan tâm.

"Không sao, lúc nào đưa cũng được, cậu còn muốn ăn gì không, nếu không thì tôi sẽ chốt đơn nhé."

Cửa hàng đồ ăn nhanh phục vụ rất mau. Lúc bắt đầu ăn, Kỷ Sầm mới hỏi cô: "Tại sao tự dưng lại muốn mời tôi ăn McDonald's thế?"

"Ờm." Tề Diệu Tưởng nói: "Thì muốn xin lỗi cậu... vì chuyện buổi trưa."

Kỷ Sầm nhai miếng bánh burger, ồm ồm nói: "Ừ, nể mặt đồ ăn McDonald's, tôi tha thứ cho cậu."

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng cậu phải nói cho tôi biết vì sao không cho tôi ngồi cạnh cậu?"

Không đợi Tề Diệu Tưởng trả lời, cậu lại hỏi: "Cậu làm như vậy là sợ bị đồn đang yêu đương với tôi à?"

Câu tiếp theo, giọng điệu của chàng trai có hơi oán giận: "Tôi cũng đâu có tệ như vậy chứ."

Cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Tề Diệu Tưởng lập tức nói: " Cậu không kém một chút nào!"

"Cậu xem cậu đi, thành tích tốt như vậy, đứng nhất khối, lại còn là cán bộ học sinh. Cậu có biết không? Chủ nhiệm lớp mình luôn nhắc tới cậu, lấy cậu làm gương rồi nói chúng mình như này không tốt như kia không tốt."

Cô nói rất hào hứng, trong tay vẫn đang cầm miếng khoai tây chiên chưa ăn xong, hơi khom người về phía trước, bộ dạng giống như sợ cậu không tin.

Kỷ Sầm "ồ" một tiếng thật dài, đặt bánh burger xuống, người cũng nghiêng phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đặt dưới cằm, dáng vẻ như cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Giáo viên chủ nhiệm của các cậu nói về tôi thế nào? Kể cho tôi biết đi."

Nhớ lại một lát rồi lại suy nghĩ thêm một hồi, Tề Diệu Tưởng hắng giọng, hạ tông nói: "Ngủ, ngủ, ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ. Học môn Vật lý cũng ngủ, học môn Lịch sử cũng ngủ, đến tiết Toán của tôi cũng dám ngủ! Tôi thấy lạ thật đấy, sao các em có thể ngủ được nhờ? Độ tuổi này là thời gian quý giá nhất để học hành. Đầu óc thông minh, học gì cũng nhanh, nhưng lại không biết trân trọng thời gian vàng ngọc này, cả ngày chỉ biết gục xuống bàn để ngủ!"

Giọng nói ngọt ngào và mềm mại của cô gái cố tình bắt chước giọng nói của thầy giáo chủ nhiệm trung niên, nghe buồn cười và dễ thương không thể giải thích được, chính bản thân cô cũng không nhận ra, còn tưởng mình bắt chước rất giống.

Kỷ Sầm nhìn cô không chớp mắt, dùng sức cắn chặt môi dưới. Cậu tự nhủ không được cười, nếu cậu cười, có lẽ cô sẽ không muốn biểu diễn nữa.

"Các em qua lớp A29 bên cạnh nhìn xem, bọn họ có ai ngủ gật trong lớp không? Đi hỏi Kỷ Sầm đi, người ta đứng nhất toàn khối, có phải nhờ ngủ trong giờ học mà đạt được không?"

"Vừa có thiên phú lại vừa chịu khó nên bạn ấy mới có thể đạt hạng nhất toàn khối. Tôi nói nếu như nhá, ngay cả khi Kỷ Sầm không học hành thì sau này bạn ấy cũng không bao giờ chết đói ..."

Nói tới đây, Tề Diệu Tưởng bỗng nhiên khựng lại.

Kỷ Sầm đang lắng nghe chăm chú, thấy cô ngừng nói thì hỏi: "Tôi không chết đói rồi sao nữa?"

Bạn ấy cũng không bao giờ chết đói.

Ai bảo ba mẹ bạn ấy biết sinh ra đứa con có đầu óc thông minh, lại còn có khuôn mặt ưa nhìn. Cho dù không học hành thì sau này Kỷ Sầm ít nhất cũng có thể trở thành ngôi sao trong giới giải trí. Còn ba mẹ các em thì sao? Các em không có đầu óc thông minh, cũng không có khuôn mặt ưa nhìn. Nếu không chăm chỉ học tập, sau này muốn ra đường nhặt chai ve chai hả?

Hôm đó đúng là Đổng Vĩnh Hoa quá tức giận, vì trước đây thầy ấy luôn nhấn mạnh rằng: là một học sinh, đẹp hay xấu không quan trọng, điều quan trọng là phải học hành chăm chỉ.

Sau đó, Đổng Vĩnh Hoa cũng giải thích với các học sinh lớp A28 rằng ví dụ ngày hôm đó đưa ra là không thỏa đáng, bảo các bạn đừng để bụng. Tuy nhiên, những lời nói khi tức giận đó cũng đủ chứng minh là dù thầy cho rằng ngoại hình không quan trọng thì thật ra trong lòng thầy vẫn cảm thấy Kỷ Sầm lớp A29 hoàn hảo cả về thành tích học tập lẫn ngoại hình.

Tề Diệu Tưởng đột nhiên nhận ra cô và Kỷ Sầm đang cách nhau khá gần.

Gần đến mức gương mặt mà giáo viên chủ nhiệm cho rằng có thể trở thành ngôi sao trong giới giải trí hiện giờ đang ở ngay trước mặt cô.

Đôi mắt hai mí thanh tú, đuôi mắt hơi nhếch lên giống cánh hoa, khuôn mặt thiếu niên trong trẻo rõ nét, đôi môi màu hồng nhạt.

Cô hơi hé miệng, nhìn đến ngây người.

Đôi mắt của cô gái vừa đen vừa sáng, rất khó để che giấu cảm xúc của mình, nhất là khi đang nhìn mê mẩn, đôi mắt vẫn không động đậy mà đang còn ngây ngốc.

Nếu lợi dụng lúc này để trêu cô một chút thì chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng một cảnh tượng vô cùng thú vị. Chẳng hạn như khuôn mặt đỏ bừng của cô, hoặc nét mặt né tránh đầy chột dạ và ngượng ngùng của cô.

Nhưng bản thân Kỷ Sầm cũng sửng sốt. Bị cô nhìn một cách táo bạo như vậy, bộ não thông minh của cậu đột nhiên ngừng hoạt động. Cuối cùng cậu khẽ mím môi rồi lùi lại ra sau.

Kỷ Sầm chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, dựa lưng vào ghế. Cậu cầm một miếng khoai tây chiên lên chọc nhẹ vào khóe miệng của cô.

"Này, tôi đang hỏi cậu đấy, rồi sao nữa?"

Tề Diệu Tưởng lấy lại tinh thần.

Lỗ tai thầm nóng lên, cô ờm một tiếng rồi nói: "Phần sau mình quên mất rồi, dù sao cũng chỉ là khen cậu thôi."

Cuối cùng cô kết luận: "Tóm lại, cậu chắc chắn là không tệ chút nào."

Kỷ Sầm "ồ", quay mặt đi: "Vậy mà cậu vẫn ghét bỏ tôi."

"Làm sao mình lại ghét bỏ cậu chứ?" – Tề Diệu Tưởng cảm thấy cậu đúng là biết nói đùa: "Mình sùng... kính nể cậu còn không kịp."

Vốn dĩ cô muốn nói "sùng bái", nhưng cô cảm thấy từ sùng bái có hơi mê đắm quá nên giữa chừng đổi sang một từ nghiêm trang hơn.

Kỷ Sầm híp mắt lại, chợt mỉm cười: "Cậu làm gì tôi còn không kịp?"

"Thích hả?"

"Kính nể, kính nể." – Cuối cùng Tề Diệu Tưởng cũng không kìm được mà phàn nàn cậu: "Sao câu này mà cậu có thể nghe nhầm được thế?"

Kỷ Sầm nhún vai ra vẻ vô tội.

Sau khi ăn xong đồ ăn nhanh, lúc này đã gần tám giờ rồi, nếu không về nhà thì sẽ không biết phép tắc.

Kỷ Sầm kiểm tra bản đồ, phát hiện cả hai cần phải đi một chuyến xe buýt đến trạm trung chuyển trước rồi mới về nhà bằng chuyến buýt riêng.

Nhưng trạm xe buýt quá lạnh, Kỷ Sầm kiểm tra thời gian chuyến xe tiếp theo đến trạm, bọn họ quyết định ngồi ở đây một lát để hưởng hơi ấm, xe sắp đến thì mới ra ngoài.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, gắm nhìn những chiếc xe ô tô vùn vụt chạy trên đường, cảnh đêm của các cửa hàng bên kia phố, còn có Kỷ Sầm đang nghịch điện thoại phía đối diện, Tề Diệu Tưởng nghĩ không có khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn thời điểm này nữa.

Vốn dĩ cô mong được đi ăn McDonald's cùng đám Lư Văn Giai trong kỳ nghỉ, nhưng không ngờ lần đầu tiên cô ra ngoài ăn đồ ăn nhanh với bạn học thế mà lại là ăn cùng Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng hạ quyết tâm: "Kỷ Sầm."

Kỷ Sầm ngẩng đầu nhìn cô: "Hả?"

"Cậu có nghĩ bây giờ chúng ta đã xem như là bạn tốt chưa?"

Kỷ Sầm bật cười: "Đã cùng ăn McDonald's rồi, chẳng lẽ còn không tính sao?"

"Nhưng hôm nay mình đã làm cậu tức giận." – Tề Diệu Tưởng nhẹ giọng nói: "Con người của mình có tính cách không tốt lắm, làm bạn với mình có lẽ sẽ rất mệt."

Cô rất ý thức về những khuyết điểm của bản thân, hướng nội, không giỏi ăn nói, không giỏi từ chối, nội tâm mong manh và cực kỳ nhạy cảm. Cô thường xuyên rơi vào trạng thái tổn thương bản thân chỉ vì một lời nói của người khác, thậm chí còn sa sút tinh thần trong vài ngày.

Cố Dương nói đúng, là vì cô không tự tin nên mới để ý đến suy nghĩ của người khác như vậy.

Nhưng sự tự tin không thể tạo ra trong một ngày, người hướng nội không thể đột nhiên trở thành thiên tài xã giao được.

Cô hy vọng sẽ có người cho cô thời gian, kiên nhẫn chờ cô bớt hướng nội, bớt nhạy cảm và bớt kỳ cục hơn.

"Mình không thấy mệt." Kỷ Sầm nói thẳng.

(*) Vì là bạn rồi nên Kỷ Sầm và bé Tưởng xưng hô mình cậu nha.

Tề Diệu Tưởng hơi kinh ngạc.

"Cậu đã bao giờ làm bài kiểm tra MBTI chưa? MBTI chia ra 16 loại tính cách, mỗi tính cách đều có ưu nhược điểm riêng. Không ai quy định tính cách vui vẻ, hướng ngoại là tính cách tốt, còn hướng nội ít nói là tính cách xấu. Hòa đồng với tập thể là một ưu điểm, nhưng không hợp với tập thể mà chỉ thích ở một mình chắc chắn không phải là nhược điểm."

Giọng điệu của Kỷ Sầm nghe rất bình thường: "Cô đơn không phải là bệnh nếu cậu hưởng thụ sự cô đơn, nhưng nếu cậu không hưởng thụ thì hãy kết bạn nhiều hơn."

Một gánh nặng nào đó trong lòng như được giải tỏa. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng không hòa đồng không phải là khuyết điểm.

Những người nhạy cảm hướng nội không phải là những người ra vẻ, họ cũng không lập dị, cũng không phải là những con quái vật cô độc mong manh.

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác lên tiếng: "Cậu nói chuyện thực sự rất có trình độ."

"Chỉ là học từ trong sách rồi áp dụng thôi." – Kỷ Sầm nghiêng đầu nói: "Nhưng nếu cậu cảm thấy mình nói chuyện có chút trình độ thì sau này cậu có vấn đề gì hãy đến hỏi mình, mình biết gì sẽ nói hết."

Tề Diệu Tưởng do dự: "Nhưng như vậy có làm phiền cậu không?"

Kỷ Sầm nói: "Giữa bạn bè với nhau không phải là nhờ qua nhờ lại nhau sao?"

Tề Diệu Tưởng yên tâm, dùng sức gật đầu: "Được!"

Để cảm ơn Kỷ Sầm hôm nay đã khai sáng cho cô, cô còn nói: "Mình không biết nhiều bằng cậu, nhưng nếu sau này cậu có điều gì muốn nói thì có thể nói với mình. Tất nhiên là nếu cậu không ngại nói với mình."

Dù sao cậu và Cố Dương đã quen nhau từ khi học mẫu giáo, cậu và Bách Trạch Văn là anh em tốt mặc chung một cái quần, hơn nữa bạn bè của cậu còn nhiều như vậy.

Mà cô chỉ là một trong số rất nhiều bạn bè của cậu thôi. Cho dù cậu có muốn tìm người để nói chuyện thì chắc cũng sẽ không đến lượt cô.

Thực ra Tề Diệu Tưởng cũng không kỳ vọng Kỷ Sầm sẽ thật sự coi cô là bạn thân tri kỷ. Cô chỉ mong có thể như bây giờ, trở thành một người bạn có mối quan hệ khá tốt với cậu là được. Người ta nói "gần đèn thì sáng", lây ké chút hào quang học giỏi của cậu, học được sự hào phóng ung dung và cách ứng xử của cậu, như vậy cô đã thấy hài lòng rồi.

Nghe được lời nói của cô, Kỷ Sầm chỉ hơi mỉm cười.

"Mình không ngại nói với cậu đâu."

Dừng một chút, cậu nhẹ giọng nói: "Nhưng không phải bây giờ."

Lời nói quá nhẹ, trong cửa tiệm lại vô cùng ồn ào nên Tề Diệu Tưởng không nghe thấy, cô đột nhiên chỉ ra ngoài cửa kính, hô lên:

"Kỷ Sầm, xe tới kìa!"

Bọn họ thấy chiếc xe buýt mà mình định lên đang chạy về phía trạm xe.

Mải trò chuyện đến nỗi quên mất việc phải lên xe buýt.

"Đi nhanh lên!"

Tề Diệu Tưởng có linh cảm mẹ cũng sắp về nhà, không kịp nghĩ nhiều, cô nắm lấy cánh tay Kỷ Sầm rồi lao thẳng ra ngoài.

Người qua kẻ lại trên con phố, hai người đón gió đêm chạy như bay. Kỷ Sầm bị kéo đi, nhìn thấy cô bạn vì chạy vội mà đuôi tóc bay phấp phới lên trên.

Vào giây phút cuối cùng trước khi cửa xe buýt đóng lại, cậu đã bị cô kéo lên xe.

Cuối cùng cũng lên được xe buýt, Tề Diệu Tưởng mệt đến nỗi không còn sức quẹt thẻ xe, cô ôm ngực thở hổn hển.

Cô sợ lạnh nên mặc nhiều lớp quần áo. Vì vừa mới chạy nước rút nên lớp áo lót bên trong đồng phục đã ướt đẫm, dính vào lưng khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Trên trán cũng có một lớp mồ hôi khiến tóc mái dính bết lại.

Tề Diệu Tưởng ôm cặp đến trước mặt, muốn tìm khăn giấy lau mồ hôi.

Đôi khi bạn càng kiếm một thứ gì đó thì lại càng khó tìm thấy nó.

Lục lọi trong cặp hồi lâu mà không tìm thấy, Kỷ Sầm đoán được cô đang tìm cái gì, bèn nói: "Đang tìm khăn giấy lau mồ hôi phải không? Đừng tìm nữa, mình có này."

Cậu lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi đồng phục rồi rút ra một tờ.

Tề Diệu Tưởng cảm kích đưa tay ra.

Kết quả Kỷ Sầm cũng không đưa thẳng cho cô mà nói: "Cậu vén tóc mái lên đi."

Không biết cậu định làm gì, xuất phát từ sự tin tưởng nên Tề Diệu Tưởng không nghĩ nhiều mà vén tóc mái lên, để lộ vầng trán sáng láng.

Cô để mái nhiều năm rồi, bây giờ đột nhiên lộ trán ra trước mặt người khác, không hiểu sao lại có cảm giác như không mặc quần áo.

Đột nhiên có một tiếng "bẹp", một tờ khăn giấy được vỗ lên trán cô.

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt: "Cậu làm gì thế?"

Kỷ Sầm nghiêm túc nói: "Nhóc cương thi, bây giờ cậu đã bị mình dùng bùa định thân bắt đứng yên rồi, cậu không thể cử động được nữa."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Xem phim cương thi quá nhiều rồi hả.

Mặc dù cô cảm thấy hành vi của Kỷ Sầm có hơi trẻ con, nhưng bọn họ mới chính thức trở thành bạn tốt đối xử chân thành với nhau, cô không thể làm hỏng niềm vui của bạn được, thế là cô phối hợp biểu diễn, nói: "Đạo trưởng, cậu có thể đợi mình ngồi xuống rồi lại dùng bùa định thân mình được không?"

Kỷ Sầm sửng sốt một lúc rồi cười haha. Cậu cười đến mức lồ.ng ng.ực rung lên, trông chẳng giống hot boy lớp chút nào.

Sau cùng bác tài chen ngang vào buổi biểu diễn của bọn họ.

"Bạn học, phiền hai bạn nhanh chóng quẹt thẻ! Sau đó đi ra phía sau ngồi! Đứng ở đây rất nguy hiểm! Nếu bác phanh gấp, hai đứa có thể sẽ thành người thực vật, lúc đó phải đi đại chiến với cương thi thật đấy, hiểu không?"

"..."

"..."

Sau khi hai bạn nhỏ đi xuống ngồi đằng sau, trong lòng bác tài mới thầm cảm thán:

Thanh xuân à, thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK