• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Kỷ Sầm bị đẩy ngã mà vẫn mang vẻ mặt không dám tin, mấy người không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bách Trạch Văn vội vàng chạy tới đỡ Kỷ Sầm dậy, còn chu đáo như bà mẹ già, phủi bụi ở lưng và mông cho cậu.

"Cậu xem cậu đấy, khi không lại đi chọc cho người ta bực làm gì."

Lại quay sang Tề Diệu Tưởng nói: "Còn cậu nữa, dù cậu ta có chọc giận cậu thế nào thì cũng không nên dùng bạo lực chứ."

Tề Diệu Tưởng đỏ bừng mặt: "Nhưng mà vừa nãy cậu ấy..."

Nói được vài chữ lại không nói tiếp được nữa.

Kỷ Sầm nhướng mày nhìn cô: "Mình thì làm sao?"

Bách Trạch Văn cũng hỏi: "Vừa nãy cậu ta làm gì cậu, nói ra đi, anh đây sẽ giúp cậu dạy dỗ cậu ta."

"..."

Tề Diệu Tưởng giận dữ lườm Kỷ Sầm một cái rồi chán nản nói: "Thôi, mấy đứa con trai các cậu thì là một hội hết, mình đi tìm đám Giai Giai đây."

Nói xong cô bỏ họ lại, chạy về phía đám con gái Lư Văn Giai.

Nói thì có vẻ như là bỏ rơi mấy cậu con trai, nhưng dáng vẻ chạy vụt đi, tóc bay tung phía sau cứ giống như đang chạy trối chết.

Hết cách rồi, bị một người hay ngại ngùng bỏ cậu lại chạy mất, Kỷ Sầm đành phải đi cùng với đám Bách Trạch Văn.

Bách Trạch Văn nhìn Kỷ Sầm với vẻ bất đắc dĩ: "Cậu đã làm gì cậu ấy vậy?"

Kỷ Sầm tỏ vẻ vô tội: "Có làm gì đâu, chỉ hỏi cậu ấy lên 11 muốn chọn môn gì thôi mà."

Còn tiện tay nắm lấy tay cô rồi ôm một cái thôi, thật sự không có gì cả.

Ngô Trừng không tin: "Cậu chỉ hỏi cậu ấy chuyện chia khối mà cậu ấy lại đẩy cậu xuống đất? Cậu đang đùa tôi à? Tề Diệu Tưởng không phải kiểu con gái bạo lực đâu."

Lớp nào cũng sẽ có những cô gái thích động tay động chân với con trai, lớp A28 cũng không ngoại lệ. Có vài cô gái thường xuyên đùa giỡn với các bạn nam, nhưng mức độ tiếp xúc cơ thể như thế, rốt cuộc là đùa giỡn hay là trêu ghẹo thì chỉ có họ mới biết, nhưng Tề Diệu Tưởng thì chắc chắn không phải là kiểu đó.

Tề Diệu Tưởng trong lớp rất trầm tính, ngoài vài bạn nam thân thiết với cô, cô hầu như không nói chuyện với những bạn nam khác.

Gần đây thời tiết trở nên nóng hơn, mọi người cũng đã thay những bộ đồng phục dày cộp, thân hình mỗi người trở nên rõ ràng hơn. Đồng phục mùa đông thực sự quá ảnh hưởng đến việc phát huy lợi thế của những bạn có dáng đẹp bởi mọi người đều quấn mình như bánh chưng. Mùa hè thì tốt hơn, ai cũng ăn mặc thoải mái.

Một hôm, các chàng trai trong ký túc xá của Ngô Trừng đã nói về điều này.

Các cô gái khác trong lớp thì họ đã bàn luận từ hồi mới vào lớp mười, sau đó Tề Diệu Tưởng chuyển đến nhưng lúc đó cô không giao tiếp nhiều trong lớp, thuộc dạng người "vô hình" nên họ xem nhẹ cô.

Nhưng kể từ buổi tiệc đón năm mới năm ngoái, bóng dáng của cô bắt đầu xuất hiện trên Confession. Rồi đến gần đây khi thời tiết dần ấm lên, cô đã thay đồng phục, dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn lại còn có tóc mái thưa trên trán. Khi học thể dục, cô thường buộc tóc lên, để lộ phần da sau tai và cổ trắng muốt. Mỗi lần đi qua cô, dù không có tiếp xúc cơ thể, cũng có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu tỏa ra từ cô.

Lúc này, các chàng trai lớp A28 mới ngỡ ngàng nhận ra Tề Diệu Tưởng của lớp họ hình như cũng khá xinh đẹp.

Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt mềm mại thanh tú, rất dễ ngượng ngùng. Khi cười, đôi mắt cô như vầng trăng khuyết, không phải kiểu đẹp mang tính công kích mà là vẻ đẹp nhẹ nhàng, dễ chịu và có sức chữa lành.

Thế nhưng họ đã nhận ra quá muộn, cô vừa mới chuyển đến lớp không lâu đã bị Kỷ Sầm ở lớp bên cạnh để mắt đến rồi.

Dù gì người ta cũng là học sinh giỏi nhất khối, ngay cả trong việc nhìn người cũng rất chuẩn. Những ánh mắt của người khác rơi trên người hoa khôi lớp A29 Lâm Diệc Lâm, chỉ riêng Kỷ Sầm nhận ra cổ phiếu tiềm năng Tề Diệu Tưởng.

Các chàng trai thở dài.

"Thôi bỏ đi, Kỷ Sầm theo đuổi cậu ấy lâu như vậy mà vẫn không thành công, tôi càng không có hy vọng gì rồi, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ thôi."

"Cô gái mà ngay cả học sinh giỏi nhất khối cũng không chinh phục được, chi bằng tôi cứ ở bên bà xã Kamisato Ayaka sống cuộc sống yên ổn thôi."

"Cậu mơ đi, Kamisato Ayaka là bà xã của tôi!"

(*) Kamisato Ayaka: nhân vật trong game Genshin.

Vẫn chưa theo đuổi được người ta lại còn làm người ta tức giận mỗi ngày, nhất định phải cho cậu học sinh giỏi này chút thuốc nhỏ mắt, tạo cảm giác lo lắng mới được. Ngô Trừng vỗ vai Kỷ Sầm nhắc nhở: "Mùa xuân đã đến rồi, mùa gì của động vật cậu cũng biết đấy. Kỷ Sầm, nếu cậu không nhanh thì cậu ấy sẽ bị mấy người trong lớp bọn tôi theo đuổi thật đó."

Bách Trạch Văn cũng quyết định cho Kỷ Sầm một liều thuốc mạnh.

"Tam Cân, chẳng lẽ đến lúc tôi theo đuổi được Lâm Diệc Lâm rồi mà cậu vẫn chưa chinh phục được Tề Diệu Tưởng sao?"

"..."

Kỷ Sầm nheo mắt.

Làm bạn trai ngầm, hiện giờ ngay cả thằng chó chết Bách Trạch Văn này cũng dẫm lên đầu cậu rồi.

...

Không nhận được bất kỳ lời khuyên chia khối hữu ích nào từ bạn bè, Tề Diệu Tưởng quyết định sẽ hỏi ý kiến mẹ.

Năm Tề Tư thi đại học vẫn đang áp dụng hình thức thi cũ, chọn khối tự nhiên là Lý Hoá Sinh; chọn khối xã hội là Chính Sử Địa, đâu có nhiều sự lựa chọn đa dạng như bây giờ, nên bà cũng không hiểu rõ lắm.

Điểm Văn và điểm Lý của Tề Diệu Tưởng đều khá tốt, đặc biệt là môn Hóa. Năm đó Tề Tư bị những công thức Hóa học này hành hạ không ít, nhưng Tề Diệu Tưởng lại cảm thấy những công thức Hóa học kết hợp với nhau thật thú vị.

Cầm trên tay bảng nguyện vọng, Tề Tư cũng cảm thấy bối rối: "Mẹ cũng không biết, hay là con hỏi bạn bè của con thử xem?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Hôm nay con đã hỏi rồi, mấy bạn ấy cũng đang băn khoăn."

"Kỷ Sầm mà cũng băn khoăn chuyện này?" Tề Tư nói: "Mẹ cứ nghĩ thằng bé nhắm mắt cũng có thể chọn được."

Nghe mẹ bất ngờ nhắc đến Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt, không trả lời.

"Người đứng đầu khối mà còn băn khoăn thì có vẻ chọn cái này không dễ chút nào." Vì đã băn khoăn như vậy, Tề Tư dứt khoát nói: "Vậy con tự quyết định xem chọn gì nhé, mẹ sẽ ký cho con trước."

"Hả? Con tự quyết định ạ?" Tề Diệu Tưởng tỏ vẻ khó xử: "Vậy nếu chọn sai thì phải làm sao?"

Tề Tư nghiêm túc nói: "Cuộc sống vốn dĩ là không ngừng thử và mắc lỗi sai, ai mà chưa từng đi một hai con đường vòng? Mẹ đây còn là sinh viên thi lại nữa, đường vòng mẹ đi còn nhiều hơn con đấy."

"Điểm của con bây giờ tốt mẹ hồi đó nhiều, cứ chọn môn nào con thích đi, mẹ tin tưởng một trăm phần trăm rằng con sẽ đậu đại học."

"Con biết mình có thể đậu đại học..." Tề Diệu Tưởng vừa chống cằm vừa băn khoăn nói: "Nhưng con muốn chọn kỹ càng, cố gắng thi vào trường tốt nhất mà."

"Trường tốt nhất?" Tề Tư không hiểu: "Sao thế, con định thi vào Thanh Hoa Bắc Đại à?"

Tề Diệu Tưởng không trả lời, chỉ lo lắng nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ thấy có khả thi không?"

Tề Tư chớp mắt ngạc nhiên.

Bà biết kể từ khi con gái chuyển đến trường Nhất Trung, điểm số ngày càng tốt hơn. Học kỳ này, thầy Đổng đã gọi điện cho bà mấy lần, nhắc nhở bà ở nhà thường xuyên giám sát Tề Diệu Tưởng học tập, để cố gắng thi vào lớp trọng điểm trong kỳ thi chia lớp 11. Lớp trọng điểm có nhiều suất tham gia các cuộc thi, mà Tề Diệu Tưởng có điểm Hóa và Anh khá tốt, có thể cố gắng tham gia thi đua gì đó. Dù sao thì các trường đại học tốt luôn thích tuyển các học sinh từng tham gia các cuộc thi.

Nhưng Tề Tư chưa bao giờ yêu cầu Tề Diệu Tưởng phải thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, bởi vì hai trường này mỗi năm có biết bao thí sinh muốn vào mà không được. Bà chỉ mong con gái có thể thi vào một trường đại học trọng điểm là được rồi.

Tề Tư thật sự không ngờ con gái mình lại có hoài bão lớn như vậy, còn lớn hơn cả ước mơ hồi còn trẻ của bà.

So với con gái, ước mơ của bà thật chẳng đáng gì.

Năm lớp 11, bà yêu giáo viên tình nguyện rồi có thai ngoài ý muốn. Giáo viên tình nguyện bình thường luôn dịu dàng và ân cần với bà, ngay đêm phát hiện ra bà có thai thì để lại cho bà một khoản tiền phá thai rồi lên xe trốn về thành phố.

Bà bị ba mẹ nhốt ở nhà đánh một trận thê thảm, suýt chút nữa thì sảy thai. Sau đó bà được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bào thai này rất nguy hiểm, nếu phá bỏ sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này, có thể dẫn đến vô sinh vĩnh viễn. Bác sĩ hỏi bà có chắc chắn muốn phá thai không.

Tề Tư rất quyết đoán đáp rằng mình chắc chắn. Trải qua chuyện này, bà thà cả đời mình sẽ không sinh con được nữa, nhưng ba mẹ bà khi nghe nói bà có thể sẽ không sinh được con thì vừa tức giận vừa lo lắng nói phụ nữ mà không sinh con được thì còn gì là phụ nữ nữa, lập tức cho bà nghỉ học, bắt bà ở nhà sinh con.

Suốt cả năm lớp 12, khi các bạn đều ở trong lớp chuẩn bị cho kỳ thi đại học thì chỉ có bà ở nhà, mỗi ngày đều hối hận vì sự ngu ngốc và không biết nhìn người của mình.

Sau khi sinh con, ba mẹ bà vừa nhìn thấy đó là một bé gái thì vô cùng thất vọng. Ban đầu họ tưởng nếu là con trai thì sẽ coi như cháu trai ruột mà nuôi dưỡng.

Họ không muốn chăm sóc đứa cháu gái này nên bảo Tề Tư đừng quay trường học mà tìm việc làm để nuôi con.

Hôm đó Tề Tư không ngủ cả đêm. Sáng hôm sau, bà đặt đứa trẻ lên giường, không quan tâm đến việc ba mẹ có muốn giúp mình nuôi con hay không. Bà cầm số tiền mình tiết kiệm bấy lâu, lén lấy trang hộ khẩu của mình, thu dọn hành lý và rời khỏi nhà.

Ba mẹ nghĩ rằng bà lên thành phố làm việc, nhưng sau đó mới biết Tề Tư đã đăng ký học lại tại một trường ôn thi.

Không còn đường lui, Tề Tư cắn răng học tập, mỗi ngày học đến ba bốn giờ sáng rồi sáu giờ lại dậy học từ vựng. May mắn là học tập không giống như đàn ông, nó sẽ không phụ lòng bà. Năm đó, điểm thi đại học của bà xếp trong top 1000 của toàn tỉnh, và bà đã đậu vào chuyên ngành quản lý kinh tế hàng đầu của một trường 985.

Nhưng cũng vì vậy mà bà đã trở thành một người mẹ vô trách nhiệm, bà đã bỏ con gái lại nhà ba mẹ mà không quan tâm đến việc họ đối xử với con bé ra sao.

Cho đến kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học, trường tổ chức hoạt động nghiên cứu tại nông thôn, vừa khéo lại nằm ở huyện bên cạnh quê bà.

Lúc đó Tề Tư đang thích nghi với cuộc sống mới của mình. Việc quyết định học lại và thi đại học chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời bà. Đã hơn hai năm bà không trở về nhà, cũng đã hơn hai năm không gặp con gái. Bà không biết con gái hiện giờ ra sao.

Cuối cùng bà cũng trở về nhà một chuyến, cuối cùng cũng gặp được con gái.

Ông ngoại không muốn mua quần áo mới cho cô bé nên cô bé mặc đồ thừa của anh họ hồi nhỏ, vừa cũ vừa rộng. Bà ngoại cũng lười không buộc tóc cho bé nên bé để tóc ngắn. Cô bé gần ba tuổi nhưng hoàn toàn không nhận ra được đây là một bé gái, gầy gò như que củi, chân cũng không đứng vững, nói cũng không sõi, khi nói chuyện đầu lưỡi cứ díu vào. Lúc đứng trước Tề Tư, đôi mắt to tròn của cô bé ngập tràn sợ hãi nhìn bà, không biết bà là ai.

Ông bà ngoại nuôi cô bé như một đứa trẻ hoang dã, không đăng ký hộ khẩu cho bé, thậm chí còn không đặt tên cho, vì chỉ là một đứa cháu gái không đáng tiền. Họ còn không cho con bé mang họ Tề, mà chỉ gọi bé là "nha đầu".

Anh họ Tề Vũ biết đứa em họ này rất dễ bị bắt nạt, cho dù bắt nạt cô bé thì cậu ta cũng không bị người lớn trong nhà mắng mỏ. Sau này cậu ta thường để cô quỳ bò trên đất làm ngựa cho mình cưỡi. Cưỡi ngựa một mình còn chưa đủ, cậu ta còn gọi bạn bè đến cưỡi ngựa chung. Một khi cô bé chán làm ngựa và muốn phản kháng, anh họ sẽ cởi quần áo của bé ra nói rằng bộ quần áo mày đang mặc là của tao, mày không làm ngựa cho tao thì phải trả lại quần áo cho tao.

Mặc dù chưa đến ba tuổi nhưng cô bé đã biết mình phải mặc quần áo. Cô bé khóc lóc nói: anh ơi, em cho anh cưỡi ngựa, xin anh cho em mặc quần áo đi.

Tề Tư lúc đó mới thật sự hối hận, hối hận vì đã không nhìn người cho đúng, hối hận vì sự ngu dốt và ngây thơ của mình mà tin vào cái gọi là "tình yêu đích thực" rồi nghĩ rằng tình yêu có thể vượt qua mọi thứ; mà không biết rằng đối với một cô gái, đàn ông và tình yêu là những thứ không đáng tin cậy nhất; thứ bà có thể dựa vào chỉ có chính mình.

May mà bà còn trẻ, còn có cơ hội để sửa sai trong cuộc đời mình. Nhưng con gái bà thì sao? Chỉ vì bà mà nó bị vứt lại sống ở quê, trở thành một đứa trẻ hoang không có cả tên gọi?

Một đêm mất ngủ nữa, Tề Tư quyết định sẽ gánh vác trách nhiệm này. Sáng hôm sau, bà ôm con gái rời khỏi nhà ông bà ngoại. Ngồi trên xe buýt, bà đã đặt cho con một cái tên mới, nói với con rằng từ nay con không còn gọi là nha đầu nữa mà sẽ được gọi là Tưởng Tưởng, Tưởng trong Kỳ Tư Diệu Tưởng.

Tề Tư dọn ra khỏi ký túc xá rồi thuê một căn phòng nhỏ gần trường học. Ban ngày bà đi học còn buổi tối thì đi làm thêm. Khi nhận được đồng tiền đầu tiên từ công việc part-time, bà không mua son môi cho mình mà lại dành tặng con gái một chiếc váy nhỏ.

Mặc chiếc váy voan nhỏ nhắn đó, tuy tóc vẫn ngắn nhưng ít nhất trông cô bé cũng giống như con gái.

May mà con gái của bà khi đó còn nhỏ, trước ba tuổi không có trí nhớ sâu đậm, khi lớn lên Tề Tư đã quyết định rằng dù có vất vả đến đâu, dù có làm việc đến lao lực mà chết thì bà sẽ loại bỏ mọi khó khăn cho gái, để con gái lớn lên bình an hạnh phúc.

Bây giờ con bé không chỉ trưởng thành mà còn có những hoài bão to lớn như vậy.

Con bé mạnh hơn bà rất nhiều.

Tề Tư thở dài.

"Mẹ, sao mẹ đột nhiên thở dài thế?" Tề Diệu Tưởng bất an nhìn mẹ: "Mẹ cũng nghĩ con không thể sao?"

Tề Tư lắc đầu.

"Không, đây là tiếng thở dài vui mừng của mẹ. Ai mà ngờ một chú chim nhỏ như mẹ lại có thể sinh ra được một con thiên nga lớn như thế chứ."

Thở dài xong, giọng điệu của Tề Tư đột nhiên hưng phấn trở lại: "Thôi không nói nữa. Tưởng Tưởng, con nên lựa chọn cẩn thận, lựa chọn nghiêm túc vào. Đời này mẹ của con không có duyên vào Thanh Hoa Bắc Đại nhưng sau này phần mộ của mẹ có khói toả* hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào con đấy."

Tề Diệu Tưởng: "......"

Sao không phải là được hãnh diện lúc còn sống mà phải chờ đến lúc chết mới có khói toả?

(*) 死后的坟头冒青烟: tổ tiên sau khi chết đắc đạo thành tiên, phần mộ tỏa khói xanh bay về trời. Tượng trưng cho sự cát tường, ý chỉ sau này gặp may hoặc có thành tựu to lớn.

Sau hai ngày, lớp trưởng đến thu phiếu đăng ký nguyện vọng. Tề Diệu Tưởng dựa vào tình hình các môn của mình mà chọn trước hai tùy chọn. Dù sao thì đến kỳ thi chia lớp cuối năm lớp 11 vẫn có thể sửa lại mà.

Thời tiết ngày càng nóng, học sinh lớp 11 và 12 đã mặc đồng phục mùa hè từ lâu, chỉ riêng học sinh lớp 10 vẫn còn khoác áo dài tay.

Cũng đành chịu thôi, kỳ này trường đặt đồng phục trễ hơn mọi năm. Lúc trước vất vả lắm mới được phát đồng phục mới, ai ngờ lại có vấn đề về chất lượng. Học sinh mang đồng phục về cho phụ huynh xem thì bị các phụ huynh phàn nàn dữ dội, nhắn tin tới tấp cho giáo viên. Thế là đồng phục vừa phát đã bị thu lại, gửi trả về nhà máy.

Học sinh lớp 11 và 12 còn có thể lấy tạm đồng phục mùa hè năm ngoái ra mặc chứ lớp 10 thì không có. Trường lại quy định bắt buộc phải mặc đồng phục mỗi ngày, nên bọn họ đành khoác tạm chiếc áo dài tay lên người.

Kỳ thi đại học tháng Sáu đang đến gần, trường Nhất Trung được chọn làm một trong các điểm thi. Để dọn chỗ cho các thí sinh, trường đã tổ chức một buổi tổng vệ sinh toàn trường trước kỳ thi.

Thi đại học xong là đến hội thao, hội thao vừa kết thúc lại đến kỳ thi cuối kỳ. Thi xong cuối kỳ là bước vào kỳ nghỉ hè liền luôn.

Hơn nữa, sau khi tổng vệ sinh xong, trường sẽ cho khối 10 và 11 nghỉ, còn khối 12 thì đi thi. Bọn họ được nghỉ, nghĩ vậy thấy cuộc sống cũng không đến nỗi quá khổ sở.

Cuối cùng, chiều hôm nay số đồng phục mùa hè cũng lò dò đến nơi. Giờ nghỉ trưa, các lớp 10 đang lim dim buồn ngủ thì giáo viên chủ nhiệm bước vào từng lớp gọi các bạn nam dậy để đi lấy đồng phục.

Nghe thấy đồng phục đã về, mọi người liền phấn khởi bật dậy khỏi bàn học.

Chẳng bao lâu sau, Ngô Trừng dẫn đầu một nhóm mười mấy bạn nam mang đồng phục của toàn bộ học sinh lớp A28 đến.

Được bỏ vào một túi lớn, mỗi người sẽ có hai bộ đồng phục mùa hè, một bộ để mặc hàng ngày và một bộ để tham gia các hoạt động của trường.

Bộ đồng phục mặc hằng ngày không có gì đặc biệt, chỉ là áo ngắn tay và quần dài, kiểu dáng thì giống nhau cho cả nam và nữ. Nhưng bộ đồng phục cho các hoạt động của trường thì lại rất bất ngờ, là áo sơ mi trắng kiểu phương Tây. Các bạn nam sẽ có cà vạt, còn bạn nữ sẽ có nơ bướm, bạn nam vẫn là quần dài, còn bạn nữ thì mặc váy ngắn.

Đây mới đúng là hình ảnh mà mọi người hình dung về đồng phục! Nhưng tiếc là chỉ được mặc khi tham gia hoạt động. Nếu mặc thường ngày thì chắc chắn sẽ bị nói là "quá nổi bật". Đổng Vĩnh Hoa nói nhân lúc các lớp khác chưa nhận đồng phục, mọi người hãy vào nhà vệ sinh thử xem có vừa không. Nếu kích cỡ không phù hợp thì nhanh chóng thông báo để đăng ký đổi.

Có những bạn nam thoải mái, thẳng thừng cởi áo trong lớp để thay. Còn các bạn nữ thì chắc chắn không thể làm vậy, họ ôm đồng phục đi thành từng nhóm về phía nhà vệ sinh.

Các bạn nam nhanh nhẹn, thay đồ cũng nhanh chóng. Dù mọi người đều ào ào chạy vào nhà vệ sinh để thử đồng phục mới nhưng cũng không mất nhiều thời gian. Các bạn nữ thì khá đặc biệt, bình thường giờ nghỉ giữa giờ đã có nhiều người xếp hàng ở nhà vệ sinh nữ, hiện giờ càng đông đúc hơn.

Có những bạn nữ cực kỳ ngại ngùng, không quen thay đồ trước mặt mọi người nên chui thẳng vào buồng vệ sinh.

Khi đám Tề Diệu Tưởng đến, các buồng vệ sinh đã chật kín người.

Tề Diệu Tưởng cũng không thấy ngại ngùng gì, dù sao mọi người đều là con gái, thấy nhau cũng không sao. Hơn nữa, hồi lễ hội Tết tây năm ngoái, mọi người cũng đã cùng nhau thay đồ rồi.

Tề Diệu Tưởng giơ tay lên, cởi áo trên người mình ra thì Lư Văn Giai ở phía trước thốt lên: "Tưởng Tưởng, áo ngực của cậu đẹp quá!"

Khi cô ấy nói vậy, mấy cô gái khác nhìn sang.

Áo ngực phối màu đen hồng với điểm nhấn là chiếc nơ nhỏ đính ở phần ngực.

Không biết áo ngực này có tác dụng định hình không, nhưng bình thường nhìn Tề Diệu Tưởng gầy, tay chân mảnh khảnh nhưng vòng một lại rất đầy đặn.

Lời khen của Lư Văn Giai rất tự nhiên, là sự ngưỡng mộ đơn thuần giữa các cô gái. Tề Diệu Tưởng không thấy ngại ngùng, thoải mái đáp: "Là mẹ mình mua đó."

La Yên cũng ghen tị nói: "Mẹ cậu tốt quá, mẹ mình chỉ chịu mua cho mình mấy chiếc áo ba lỗ quê mùa này thôi."

Nói xong, cô ấy còn ưỡn ngực lên, khoe chiếc áo ba lỗ mình đang mặc.

"Mình tự định mua vài cái áo ngực đẹp trên mạng mà mẹ mình lại bảo học sinh cấp ba mặc áo ngực đẹp làm gì, ảnh hưởng đến việc học. Bó tay luôn đấy. Chỉ là một cái áo ngực thôi mà, mặc vào chỉ mình mình thấy, có ảnh hưởng gì đến việc học đâu?"

Tuy nhiên, sau khi thay đồng phục xong, mấy cô gái mới hiểu ra lợi ích của áo ba lỗ.

Đồng phục mùa hè là loại vải mỏng, cả hai bộ mùa hè đều có áo trắng, rất dễ bị xuyên thấu. Nhất là chiếc áo ngực đen hồng mà Tề Diệu Tưởng đang mặc, nó lấp ló dưới lớp đồng phục, thực sự khó mà khiến người khác rời mắt.

Tề Diệu Tưởng thở dài, áo ngực màu tối đúng là ít bẩn và dễ giặt nhưng vào mùa hè thì vẫn nên mặc màu sáng thôi.

Lư Văn Giai ấp úng nói với La Yên: "Mình hiểu tại sao mẹ cậu lại bảo là đồ lót đẹp sẽ ảnh hưởng đến việc học rồi."

La Yên: "Tại sao?"

Liếc nhìn phần trước ngực của Tề Diệu Tưởng, Lư Văn Giai nói với giọng phức tạp: "Chiếc áo này không chỉ ảnh hưởng đến việc học của chúng ta, mà còn cả..."

Vương Thư Huỷ đỡ gọng kính, bình tĩnh nói: "Còn ảnh hưởng đến cả việc học của Kỷ Sầm nữa."

Lư Văn Giai cười đầy gian xảo: "Hiểu ý ghê."

La Yên lập tức cũng hiểu ra, nheo mắt lại: "Í, hai cậu đúng là b.iến th.ái thật đấy, nhưng mình thích."

Cô gái đơn thuần như Tề Diệu Tưởng, nói thẳng ra là vẫn còn đánh giá thấp sự "ác ý" của lòng người. Thực ra, bây giờ nếu cô cứ thoải mái như bình thường, thậm chí mắng bọn họ một tiếng "đồ b.iến th.ái" thì chuyện này cười một cái cũng cho qua. Nhưng cô lại không làm thế.

Khi nghe đến tên Kỷ Sầm, cô lập tức ôm chặt lấy ngực mình, cảm thấy ngượng ngùng.

Và chỉ vì hai chữ "Kỷ Sầm" mà khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng vì xấu hổ, các đường nét trên gương mặt biến dạng, nghiến răng nghiến lợi, trông như một tiểu thư khuê các bị trêu chọc nên thẹn quá hoá giận.

Đúng là dễ bị bắt nạt, ai nhìn vào mà không muốn trêu chọc một chút chứ. Đừng nói là Kỷ Sầm, ngay cả bọn họ cũng vậy.

Lư Văn Giai cũng không màng đến việc mình vẫn chưa thay đồng phục mới, cô ấy liếc mắt ra hiệu cho hai người kia rồi quay lưng chạy ra khỏi toilet.

"Mình phải đi nói với Kỷ Sầm! Hôm nay Tưởng Tưởng mặc áo ngực màu đen hồng!"

Hai người còn lại lập tức hiểu ý, đồng loạt đáp: "Mình cũng đi," rồi cùng nhau chạy ra khỏi toilet.

"Ê!!!!"

Sợ bọn họ sẽ đi nói thật, Tề Diệu Tưởng vội vàng mặc áo khoác đồng phục lên người rồi nhanh chóng đuổi theo.

Khi cô đuổi kịp, ba người đã chạy đến cửa lớp A29, gọi Kỷ Sầm ra ngoài.

Áo đồng phục của lớp A29 vừa mới được nhận, Kỷ Sầm đang đứng trên bục giảng giúp lớp trưởng phát đồng phục. Thấy ba cô gái hớn hở gọi mình như khỉ con, cậu ngơ ngác không hiểu họ tìm cậu gì nhưng vẫn bước ra ngoài.

Kỷ Sầm: "Gọi tôi có việc gì vậy?"

Chưa kịp dứt câu, một bóng dáng nhỏ nhắn nhưng nhanh như chớp không biết từ đâu lao ra, hung hăng đập một cú vào lưng Lư Văn Giai.

Cú đánh mạnh thật, khiến Kỷ Sầm hoảng sợ lùi lại một bước.

Lư Văn Giai còn chưa kịp kêu lên đã bị Tề Diệu Tưởng bịt miệng, kéo đi nhanh chóng. Nhưng Tề Diệu Tưởng ngay lập tức nhận ra rằng chỉ giải quyết được một Lư Văn Giai, còn lại La Yên và Vương Thư Huỷ vẫn đứng đó.

Vấn đề cần phải được giải quyết tận gốc rễ, và gốc rễ đó chính là Kỷ Sầm.

Vậy là cô lập tức thả Lư Văn Giai ra rồi quay lại kéo Kỷ Sầm chạy đi.

Kỷ Sầm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu vốn đang phát đồng phục trong lớp, bỗng nhiên bị ba cô gái gọi ra ngoài, rồi lại bất ngờ bị Tề Diệu Tưởng kéo đi.

Tề Diệu Tưởng kéo Kỷ Sầm đến một góc cầu thang trên sân thượng không có ai.

Kỷ Sầm tựa lưng vào tường, ngơ ngác nhìn Tề Diệu Tưởng đang thở hổn hển trước mặt mình.

Cậu thấy mặt cô đỏ bừng, tóc mái dính vào trán, trông như sắp bị nóng đến độ ngất đi.

Kỷ Sầm lấy khăn giấy mang theo bên mình ra lau mồ hôi trên trán cô rồi lo lắng nói: "Nếu cậu nóng thì cởi áo khoác ra đi?"

Tề Diệu Tưởng lập tức phản ứng bằng cách ôm chặt ngực lại: "Mình không cởi! Mình không nóng!"

"..." Kỷ Sầm có biểu cảm phức tạp: "Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, sao la oang oang thế?"

"Bọn họ, ba người kia, vừa nãy có nói gì với cậu không..."

Kỷ Sầm: "Nói cái gì?"

Nói gì cơ?

Tề Diệu Tưởng quyết định thử thăm dò, cô suy nghĩ vài giây rồi nói: "Cậu có biết nhóm người chuyên bôi nhọ ngôi sao nào đó trên mạng gọi là gì không?"

Kỷ Sầm không biết tại sao cô bỗng nhiên lại hỏi cậu về kiến thức trong giới fandom, nhưng vẫn đáp: "Là anti fan hả?"

(*) 黑粉 : vừa có nghĩa là màu đen hồng, vừa có nghĩa là anti-fan.

Nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, Tề Diệu Tưởng xác định cậu không biết nên cảm thấy yên tâm.

"Không có việc gì, đi thôi."

Kéo chặt khóa áo đồng phục, Tề Diệu Tưởng chuẩn bị đi xuống lầu.

Chưa kịp đặt chân lên bậc thang, sau gáy cô đã bị ai đó kéo lại.

Kỷ Sầm búng nhẹ vào trán cô.

"Nói thật đi, các cậu rốt cuộc đang bày mưu tính kế gì vậy?"

"Không có mưu kế gì cả."

Kỷ Sầm rõ ràng không tin, cậu nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ. Để xoa dịu Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng chỉ còn cách kéo tay áo đồng phục của cậu, nghiêm túc nói: "Mình không có mưu kế gì với cậu hết, mình thề."

"Vậy cậu kéo mình đến đây làm gì?" Kỷ Sầm nhìn cô: "Trước kia không phải là cậu không muốn đi lên đây với mình sao, nói sợ bị người khác phát hiện cơ mà?"

Trong lúc khẩn cấp, cô chỉ có thể đến đây, vì trường học đông người, cô tạm thời không nghĩ ra được nơi nào khác.

Tề Diệu Tưởng cười gượng: "Ôi, chỉ muốn hỏi cậu, dạo này học hành thế nào?"

"Hỏi chuyện học hành thì cần phải đến đây sao? Ở đâu cũng có thể hỏi." Rõ ràng biết cô đang tìm cớ nhưng Kỷ Sầm cũng không định vạch trần cô mà chỉ bĩu môi nói: "Mình còn tưởng cậu kéo mình đến đây là muốn làm gì, làm mình còn có chút kỳ vọng nữa."

Tề Diệu Tưởng hiểu ý của cậu.

Thực ra cô không có ý định đó, nhưng giờ phải nhanh chóng đẩy Kỷ Sầm đi để còn đi tìm đám Lư Văn Giai tính sổ, thế là cô cũng không quan tâm đến việc ngượng ngùng nữa, chỉ thì thầm nói: "Vậy cậu cúi đầu xuống đi."

Kỷ Sầm lập tức nghe lời, cúi đầu xuống.

Tề Diệu Tưởng mím môi, lén lại gần hôn nhẹ lên má phải của cậu.

"Được rồi... đi thôi, về lớp nào."

Kỷ Sầm kéo cô vào lòng, nhéo má cô rồi nói: "Haizzz, khi nào chúng ta mới đổi chỗ hôn được nhỉ?"

Đối với yêu cầu này của cậu, hiển nhiên Tề Diệu Tưởng cảm thấy khó xử: "À thì... trong trường chỗ nào cũng đầy người, đổi đi đâu được chứ..."

Kỷ Sầm cười khẽ hai tiếng, giải thích: "Ý mình không phải là đổi chỗ kiểu này."

Cậu cúi đầu xuống, ánh mắt hơi trầm lại, chăm chú nhìn vào đôi môi cô, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào đó: "Là chỗ này."

Tề Diệu Tưởng cảm thấy tim đập nhanh hơn vì ngón tay cậu khẽ chạm vào môi mình, nhưng đồng thời cô lại thấy có hơi băn khoăn.

... Chuyện như thế này còn phải hỏi ý kiến của cô sao? Bắt cô trả lời thế nào đây?

Chẳng lẽ phải bảo là lúc nào cũng được à? Ai mà nói nổi câu đó chứ!

Nhưng nếu cô không trả lời, liệu cậu có vì thế mà không đổi chỗ hôn nữa không?

Hèn gì sinh nhật của cậu đã qua được hai tháng mà đến giờ cậu vẫn chưa làm lại chuyện mà họ đã làm ở công viên tối hôm đó.

Hơn nữa, lần trước họ còn đeo khẩu trang, cũng không thực sự chạm vào nhau.

Vẻ mặt Tề Diệu Tưởng cứng đờ.

Nói ra thì cũng thật xấu hổ, bên phía các cô gái đã bắt đầu lấy Kỷ Sầm ra đùa giỡn về chuyện "đen tối" rồi, mà phía Kỷ Sầm thì còn đang nghĩ đến chuyện khi nào họ mới có thể thân mật hơn việc hôn má.

Cô cũng không biết nên nói là đám con gái quá b.iến th.ái hay là Kỷ Sầm quá ngây thơ.

Mặc dù cậu tôn trọng cô đến mức ngay cả chuyện này cũng phải chờ cô gật đầu, cô cảm động thật, nhưng thực sự không cần phải như vậy.

Kỷ Sầm nào biết rằng cô gái nhỏ này hiện tại không nói gì nhưng thực ra đang nghĩ trong lòng rằng cậu quá ga lăng. Cậu thấp giọng hỏi: "Tưởng Tưởng, rốt cuộc khi nào mới có thể đổi chỗ đây?"

Đừng gọi cô bằng tên thân mật khi hỏi những câu như thế này, thật sự rất ngại ngùng.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô thật sự rất muốn bỏ chạy.

Tất cả đều là lỗi của chiếc áo ngực, sau này cô nhất định không mặc cái này nữa!

Thở dài một hơi, Tề Diệu Tưởng đã hạ quyết tâm.

Cậu hỏi cô như vậy, dù cô có muốn cũng không nói ra được. Nói nhiều không bằng làm nhiều, thế là cô không nói gì, chỉ nhón chân lên kéo áo đồng phục của cậu xuống.

Kỷ Sầm nghĩ vì bị hỏi mà cô lại ngại ngùng, định dùng hôn má để đối phó cậu, nên cậu cũng không tránh đi, mắt vẫn mở to. Kết quả là đột nhiên cậu có một cảm giác mềm mại trên môi, và thế là hai người đã hôn nhau nhè nhẹ.

Kỷ Sầm: "...?"

"... Được rồi, đã đổi chỗ rồi." Tề Diệu Tưởng không dám nhìn cậu, cúi đầu nói: "Về lớp thôi, sắp vào tiết rồi."

Nhân lúc cậu còn đang ngẩn người, cô lập tức chạy xuống cầu thang, biến mất nhanh như cắt.

Bỏ lại Kỷ Sầm đứng một mình tại chỗ.

Khi cậu phản ứng lại thì cảm giác trên môi đã gần như biến mất.

Cậu cắn nhẹ môi dưới, quá nhanh, nhanh đến nỗi nhịp tim của cậu vừa mới bắt đầu tăng tốc, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận một cách trọn vẹn thì mọi thứ đã kết thúc rồi.

Chỉ trong một giây vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Nụ hôn đầu của cậu, thế mà cô lại tuỳ tiện lấy đi như vậy ư?

Chuyện này là sao? Cô tuỳ ý giải quyết nụ hôn đầu của bọn họ ngay tại chỗ này, hơn nữa lại còn nhanh chóng như thế, chỉ chạm vào một cái đã xong, có tôn trọng suy nghĩ của cậu không vậy?

___

Lời tác giả: Tưởng Tưởng chủ động, Tam Cân chết máy

Tam Cân: Nụ hôn đầu thật là tuỳ tiện, tôi không phải loại đàn ông tùy tiện như thế (¬_¬")

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK