Mọi người có mặt ở đây đều nghe ra được Kỷ Sầm đang móc mỉa.
Đặc biệt là Bách Trạch Văn, cậu ta như nghe ra được ý khác, cười nói: "Tại sao cậu lại ghen tị với Thanh Hoa Bắc Đại chứ?"
Kỷ Sầm cười nhạt một tiếng, đưa ly trà sữa lên nhấp một ngụm.
Haizz, bây giờ còn phải nhịn cậu ta, Bách Trạch Văn nói với Tề Diệu Tưởng: "Không phải chứ, tôi nói cậu này, cậu đúng là không để ý gì hết. Học hành thì tốt rồi, nhưng mà giao tiếp xã hội cũng cần lắm chứ. Hơn nữa ngày mai cũng đâu có thi đại học ngay. Thời gian xem tin nhắn nhóm cũng không có sao? Tag cậu mấy lần mà cậu vẫn im thin thít."
Cô có thời gian xem nhóm nhưng cô cố ý không xem.
Số lượng tin nhắn trong nhóm mỗi ngày đều là 99+. Có một số người rất giỏi trò chuyện, nhiều khi còn chưa nói được mấy câu mà toàn là đấu ảnh meme, cũng không biết mấy ảnh meme này từ đâu mà ra nữa. Nhất là Bách Trạch Văn, đấu ảnh meme mà cũng có thể gửi hơn 99+ tin nhắn.
Còn về mấy tin nhắn tag cô mà cô không đọc, chuyện này cũng không thể trách cô được, chủ yếu là do mấy người này thường xuyên tag @mọi người lung tung trong nhóm.
Trong đó bao gồm cả Bách Trạch Văn. Gần đây cậu ta vừa mua một đôi giày mới, tag tất cả mọi người để họ cùng chiêm ngắm đôi giày của cậu ta. Còn có Ngô Trừng, một ngày nọ lén chụp gáy của thầy chủ nhiệm giáo vụ rồi gửi vào nhóm tag tất cả thành viên, hỏi có phải thầy chủ nhiệm giáo vụ dạo này đã đi cấy tóc rồi không, sao tóc ở gáy thầy nhiều hơn trước vậy.
Hoặc là Đồng Bác đi trên đường gặp một con chó cũng phải chụp ảnh gửi vào nhóm, sau đó tag tất cả mọi người, nói cuối cùng cậu ta cũng tìm được anh em song sinh khác cha khác mẹ của Bách Trạch Văn rồi.
Sau đó mọi người cười hahaha, Bách Trạch Văn tức giận gửi hơn chục ảnh meme giận dỗi. Đồng Bác cũng không chịu thua. Cứ thế tin nhắn trong nhóm lên tới 99+, tất cả đều là những thứ không bổ ích này.
Làm sao Tề Diệu Tưởng biết được trong vô số những thứ không bổ ích này lại trộn lẫn với sự kiện trọng đại như sinh nhật của Kỷ Sầm được.
Chuyện đã đến nước này, cách nào cũng vô dụng, Tề Diệu Tưởng nói: "Xin lỗi cậu..."
Bách Trạch Văn xua tay: "Cậu đừng nói xin lỗi với tôi, cậu nói với Kỷ Sầm kìa. Tuần trước bọn tôi ở trong nhóm thảo luận nên tổ chức sinh nhật cho cậu ta như thế nào, còn cậu thì ở trong nhóm giả chết. Cậu nói xem như vậy có làm cho người ta thất vọng không?"
Tề Diệu Tưởng nhanh chóng liếc mắt nhìn Kỷ Sầm, cô mím môi, nắm lấy ly trà sữa bên cạnh nói: "Kỷ Sầm, mình xin lỗi..."
Âm thanh mềm mại cùng với đôi mắt đang cụp xuống, Kỷ Sầm cắn ống hút trà sữa, quay đầu đi, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi thì đàng hoàng đi, đừng có mà làm nũng."
Mặt Tề Diệu Tưởng nóng lên.
"Mình không có..."
Kỷ Sầm: "Cậu có."
"Thật sự không có..."
"Mình nói có là có."
Hai người cứ cậu cậu mình mình cãi nhau vài câu như học sinh tiểu học, những người khác trên bàn không hiểu sao lại nổi da gà.
Nên làm gì với bầu không khí vi diệu này, giả vờ như bọn họ không tồn tại sao?
"Được rồi được rồi, đừng có làm quá lên thế. Đã xin lỗi rồi thì thôi, nắm tay nhau đi, sau này vẫn là bạn tốt ha."
Cuối cùng thì Bách Trạch Văn vẫn là người đứng ra hoà giải, kết thúc cảnh cãi vã của hai đứa tiểu học này.
Bách Trạch Văn ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay chúng ta hy sinh giờ nghỉ trưa ở đây là vì sinh nhật của người bạn tốt của chúng ta – Kỷ Sầm. Như mọi người đều biết, ngày 7 tháng 4 của mười bảy năm trước..."
Đồng Bác tàn nhẫn ngắt lời: "Tôi nói cậu có thể bớt xem phim Tiểu Thời Đại đi được không, xem loại phim này suốt ngày sẽ ảnh hưởng não cậu đấy."
"Ông đây nói lời mở đầu cậu cũng có ý kiến à." Bách Trạch Văn nghiến răng nghiến lợi nói: "Với lại ông đây không xem phim Tiểu Thời Đại, tôi chỉ xem mấy đoạn cắt thôi, ok? Ai lại đi xem loại phim não tàn này, đừng xúc phạm chỉ số thông minh của tôi."
Giọng điệu Lư Văn Giai lập tức không vui: "Cậu có ý gì? Xem phim Tiểu Thời Đại thì chọc đến gì cậu?"
Bách Trạch Văn a một tiếng: "Được rồi, cậu đừng tự vạch áo cho người xem lưng nữa. Biết cậu xem phim Tiểu Thời Đại rồi."
Mọi người nói linh tinh quá nhiều. Vốn dĩ tụ tập vào giờ nghỉ trưa để bàn về cách tổ chức sinh nhật cho Kỷ Sầm, nhưng chẳng mấy chốc lại nói liên thiên sang đủ chuyện khác. Đến khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, mọi người vẫn chưa thống nhất được kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Kỷ Sầm.
Hết cách, đành để ngày mai tiếp tục thảo luận vậy.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối rồi về nhà, hiếm khi Tề Diệu Tưởng không đụng đến bài tập mà dùng điện thoại lên mạng xem những gợi ý về quà sinh nhật.
Sau khi tìm hiểu, hầu hết họ đều tổ chức tiệc sinh nhật các kiểu. Họ đều là sinh viên đại học có tiền bạc và thời gian, còn những học sinh cấp ba như bọn họ đã không có tiền lại còn không có thời gian, sinh nhật của Kỷ Sầm còn rơi vào thứ Hai, cần phải đến trường học, đi công viên giải trí hay tổ chức tiệc trong nhà hoàn hoàn không thể được, nhiều nhất là cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm rồi ca hát gì đó.
Lướt một hồi thấy nghiện, cô trực tiếp xem đến mười một giờ, nhìn đồng hồ, nếu không làm bài tập thì phải đến khuya mất. Tề Diệu Tưởng ráng nhịn lại và cất di động đi, chờ ngày mai mang điện thoại lên trường từ từ chọn tiếp.
Vừa mới buông điện thoại xuống, đang định múa bút thành văn, đắm chìm trong biển bài tập về nhà thì điện thoại reo lên vào lúc không thích hợp.
Là tin nhắn từ mẹ.
Tề Tư: [Tăng ca, sẽ về trễ chút, con ngủ trước đi, đừng chờ mẹ nhé]
Lại tăng ca?
Tề Diệu Tưởng nhìn lịch sử trò chuyện đơn giản giữa cô và mẹ, không phải nhờ lấy hàng thì là hỏi đặt món gì ăn. Nhưng một tháng gần đây, cuộc trò chuyện thường xuyên nhất giữa hai mẹ con chính là Tề Tư nói tăng ca, Tề Diệu Tưởng hỏi tăng ca đến mấy giờ, Tề Tư nói không biết, con ngủ trước đi, Tề Diệu Tưởng nói vậy thôi được rồi.
Chờ ngày hôm sau khi thức dậy vào buổi sáng, Tề Tư đã tăng ca trở về, nhưng cụ thể là mấy giờ về thì Tề Diệu Tưởng không biết.
Lúc trước có một ngày Tề Diệu Tưởng có rất nhiều bài tập, hơn nữa còn là bài toán khó, tối hôm đó cô làm bài tập đến rạng sáng tầm hai giờ rưỡi nhưng lúc ấy Tề Tư còn chưa trở về.
Lòng tò mò hại chết con mèo. Đêm nay Tề Diệu Tưởng muốn biết rốt cuộc mẹ cô tăng ca đến mấy giờ.
Sau khi làm bài tập xong và đánh răng rửa mặt lên giường, đặt báo thức để tránh hôm sau lại ngủ quên, Tề Diệu Tưởng chui vào chăn vừa lên kế hoạch cho sinh nhật của Kỷ Sầm vừa chờ Tề Tư trở về.
Đồng hồ ở góc trái màn hình điện thoại hiển thị đã gần ba giờ sáng, Tề Tư còn chưa về, Tề Diệu Tưởng buồn ngủ đến mức như hai mí mắt đánh nhau, nhưng vì cố chấp nên cô đã chọn cách xem một bộ phim kinh dị để duy trì tinh thần tỉnh táo.
Quả nhiên rất hữu ích. Cô chỉ xem được nửa tiếng đã tắt đi vì sợ. Nhưng bộ phim quá có tác dụng chậm, làm cô thức đến gần năm giờ sáng.
Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cuối cùng Tề Diệu Tưởng cũng nghe thấy âm thanh mở khoá cửa.
Cô nhanh chóng nhìn vào điện thoại, thế mà đã là 5 giờ 48 phút sáng rồi, chưa tới một tiếng nữa cô phải dậy đến trường để học tiết tự học buổi sáng.
Nói cách khác, cô chỉ được ngủ thêm một tiếng nữa mà thôi.
Rốt cuộc mình đang làm gì? Làm vậy có ý nghĩa gì đâu? Ngay cả khi biết mẹ tăng ca đến 5 giờ 48 phút sáng mới trở về, sau đó thì sao?
Lúc này, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng ý thức được mình nhàm chán đến cỡ nào.
Cô thở dài, nhắm mắt lại, không đến năm phút, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn xâm chiếm.
Cô mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh giống như mẹ đang nhẹ nhàng mở cửa phòng cô ra, lại mơ hồ nghe thấy điện thoại của mẹ vang lên, mẹ nghe máy, gọi một tiếng "sếp Cố".
Chú Cố?
Cũng đúng, dù sao cũng tăng ca, nhất định là ở bên cạnh chú Cố rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo, Tề Tư rời phòng con gái, thuận tiện đóng lại cửa phòng, đi ra xa để gọi điện thoại.
Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không nghe thấy, cô rất muốn bò dậy để nghe lén mẹ cô nói chuyện điện thoại, nhưng lúc này cô lại cực kỳ buồn ngủ, giống như hàng chục con ma đang áp cô lên giường, thân thể cử động một chút cũng không được.
Thôi kệ, hôm nào lại điều tra tiếp, ngủ trước đã.
Chẳng có gì bất ngờ, Tề Diệu Tưởng đến muộn.
Hơn nữa, không phải cô chỉ đến muộn vài phút mà cô còn ngủ suốt cả một tiết tự học buổi sáng và tiết học đầu tiên.
Ngủ một giấc dậy đã là chín giờ sáng, đồng hồ báo thức đã reo lên vài lần mà vẫn không đánh thức cô dậy được, nhìn thời gian trên điện thoại, Tề Diệu Tưởng chỉ cảm thấy bầu trời như sụp xuống.
Lúc này mẹ cô đã đi làm, ở trong nhà không có ai. Tề Diệu Tưởng nhanh chóng xuống giường đánh răng rửa mặt trong hai phút đạt tốc độ kỷ lục thế giới, cô còn không kịp chải tóc, mặc đồng phục xong liền chạy ra khỏi nhà.
Đã quá muộn để thong thả bắt xe buýt đến trường, Tề Diệu Tưởng đau lòng bắt một chiếc taxi. Tài xế nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục Nhất Trung, đầu tóc lộn xộn thì biết ngay là đi học muộn. Bác ta nhìn thời gian, ồ, đã chín giờ rồi, lúc này hầu hết học sinh đã ngồi trong lớp.
Tài xế cười nói: "Bạn học, chất lượng ngủ của con không tệ nha."
Vẻ mặt của Tề Diệu Tưởng như sống không còn gì luyến tiếc: "Bác tài mau lái nhanh đi, con sắp bị giáo viên chủ nhiệm mắng chết rồi này."
Tài xế: "Yên tâm, đảm bảo mười lăm phút sau sẽ đưa con đến trường học."
Chiếc taxi chạy nhanh như đang trút giận lên đường, Tề Diệu Tưởng ngồi ở ghế sau đã bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên, việc đi trễ đối với một học sinh trung thực mà nói thật sự là một bóng ma tâm lý quá lớn, huống chi còn đến muộn 2 tiết, cô không dám tưởng tượng sẽ đối mặt với giáo viên chủ nhiệm như thế nào.
Khi con người hoảng loạn, họ thường sẽ trút giận lên những người khác nhằm để bản thân mình cảm thấy dễ chịu hơn.
Hôm nay Tề Diệu Tưởng mang theo điện thoại, cô thẳng tay bấm số của mẹ mà không hề suy nghĩ.
Điện thoại vừa kết nối, không có người lên tiếng, Tề Diệu Tưởng ngay lập tức hét lên: "Mẹ, sao hôm nay mẹ không thức con dậy!!!"
"..."
"Mẹ nói chuyện đi chứ!!!" Tề Diệu Tưởng nghiến răng nghiến lợi.
"Mẹ con giúp chú chuẩn bị tài liệu để lát nữa họp."
Đó là giọng đàn ông, Tề Diệu Tưởng nhìn màn hình điện thoại, không gọi sai mà.
Chẳng lẽ là? Giọng nói Tề Diệu Tưởng đột nhiên trở nên ấp úng: "... Chú Cố ạ?"
"Ừm."
Tề Diệu Tưởng ôm trán, lúc này thật sự không còn chỗ dung thân, cô cẩn thận nói: "Xin lỗi chú Cố, con không biết chú là người nhận điện thoại."
Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh: "Không sao, con đi học muộn à?"
Tề Diệu Tưởng thở dài: "Đúng vậy ạ."
"Bây giờ con mới dậy để đi học sao?" Người đàn ông ngừng lại, dường như liếc nhìn thời gian, sau đó trong giọng nói mang theo ý cười trêu chọc: "Chất lượng giấc ngủ rất tốt, rất giống mẹ con."
"..."
Tề Diệu Tưởng lập tức im lặng.
Bên này cô im lặng, dường như Cố Minh Chu cũng ý thức được lời nói của mình khi nói trước mặt cô nhóc có chút không thích hợp.
Nếu Tề Diệu Tưởng không biết chuyện mẹ cô và chú Cố, cô có thể sẽ không nghĩ đến phương diện kia, nhưng cô lại biết, còn đã từng nhìn thấy.
Cứu với, xấu hổ quá.
Lúc này Cố Minh Chu đang cố để bổ sung cho lời nói của mình: "Ý của chú là bình thường trong giờ nghỉ trưa ở công ty mẹ con ngủ rất ngon."
Tề Diệu Tưởng cắn môi dưới: "... À, là vậy ạ."
"... Đúng vậy."
Ai có thể ngờ được, sếp Cố thường ngày luôn tự tin giao tiếp với đối tác lại có lúc lúng túng cạn vốn từ vựng trước một cô nhóc.
Nói thêm lời nào nữa chỉ càng làm cho không khí trở nên chết chóc, Tề Diệu Tưởng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
"Chú Cố ơi, vậy con cúp điện thoại trước đây, con sắp đến trường học rồi." Dừng một chút, cô lại nói: "Còn có... gần đây mẹ con tăng ca rất nhiều, mỗi lần về nhà đều đã khuya. Chú Cố, nếu sau này có việc, chú có thể cho mẹ con làm xong trong ngày, đừng để khuya như vậy được không ạ?"
Cô là một học sinh cấp ba nên không hiểu nhiều chuyện lắm, cứ tưởng tăng ca và làm bài tập cũng giống nhau, công việc làm ban ngày không xong thì để đến buổi tối làm tiếp.
Đương nhiên Cố Minh Chu sẽ không giải thích cho cô bé rằng chuyện tăng ca ngoài giờ của người lớn chúng ta khác với chuyện làm bài tập về nhà của học sinh các con. Trọng tâm của ông ấy là: "Mẹ con nói với con là gần đây bà ấy tăng ca à?"
Mặc dù rất tức giận vì hôm nay mẹ đã không gọi mình dậy nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn rất đau lòng cho mẹ.
"Đúng vậy, mỗi lần tăng ca đều đến rạng sáng mới trở về, rất vất vả."
Bên kia im lặng một lát, Cố Minh Chu nhếch khoé môi không hiểu sao lại cười, nói: "Chú biết rồi, con cúp đi, đi đường đến trường nhớ cẩn thận nhé."
Cúp điện thoại, Tề Diệu Tưởng cũng không biết chú Cố rốt cuộc đã biết cái gì.
Nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến chuyện của hai người lớn, nguy cơ lớn nhất bây giờ của cô là... đến trễ.
Trước nay chưa từng thấy cổng trường vắng vẻ như vậy, những học sinh trực ban đã về lớp đi học từ lâu, các quán ăn sáng đủ thể loại cũng đã đóng cửa, chỉ có Tề Diệu Tưởng đi từ phòng bảo vệ đi vào.
Bác bảo vệ ngạc nhiên khi thấy cô giờ này mới đến trường, chỉ nói một câu: "Bạn học, con đến trễ dữ luôn đấy."
Tề Diệu Tưởng cười một tiếng, vội vàng chạy tới khu dạy học. Lúc này cả trường đều đang học, sau khi qua giờ cao điểm, đường trong trường càng thêm rộng rãi thênh thang.
Thời tiết gần đây đã dần ấm lên, đây lẽ ra là một cơ hội hoàn hảo để ngắm nhìn quang cảnh sân trường, nhưng cô không có thời gian để thưởng thức mà chạy như điên về phía lớp học.
Không biết xui xẻo thế nào mà tiết thứ hai lại là môn Toán của Đổng Vĩnh Hoa.
"Báo cáo..."
Nghe được tiếng báo cáo đầy run rẩy, tất cả học sinh trong lớp đều ngẩng đầu lên nhìn cô, Tề Diệu Tưởng xấu hổ cúi đầu, đã chuẩn bị sẵn sàng nghe Đổng Vĩnh Hoa mắng.
Tuy nhiên lời khiển trách trong tưởng tượng đã không xuất hiện.
Đổng Vĩnh Hoa khá kinh ngạc: "Hả? Không phải mẹ em đã giúp em xin nghỉ buổi sáng rồi à? Sao bây giờ em lại đến đây? Đến bệnh viện truyền nước xong rồi?"
Tề Diệu Tưởng kinh ngạc ngẩng đầu.
Hoá ra là mẹ đã giúp cô xin nghỉ rồi?
Tề Diệu Tưởng vội vàng ấn mu bàn tay trái của mình, gật đầu: "Rồi ạ."
"Vậy nhanh vào đi." Vừa bảo Tề Diệu Tưởng đi vào, Đổng Vĩnh Hoa lại quay sang nói với những người khác: "Các em hãy học tập Tề Diệu Tưởng kìa. Truyền nước xong thì trò ấy vội vã đến trường ngay. Còn mấy em, chắc chắn sẽ muốn nằm ốm cả ngày để khỏi đến trường mất."
"..."
Cả lớp đều nhìn Tề Diệu Tưởng bằng ánh mắt phức tạp, lúc này cô đang vừa ấn mu bàn tay vừa đi như Lâm Đại Ngọc.
(*) Lâm Đại Ngọc là một nhân vật vô cùng nổi tiếng trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng". Cô có sức khỏe yếu ớt và tính tình nhạy cảm, dễ xúc động.
Còn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học chứ không có phải là hai ngày đâu, bạn học à, cậu không cần phải gấp rút thành thế này chứ.
Dây thần kinh căng thẳng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, trở về chỗ ngồi, Tề Diệu Tưởng mệt đến mức nằm gục xuống bàn.
Vừa mới thả lỏng một chút là đã buồn ngủ rồi. May mà Đổng Vĩnh Hoa nghĩ cô vừa mới truyền nước xong nên cho phép cô khỏi ra sân tập thể dục giữa giờ sau khi tiết 2 kết thúc. Thầy còn dặn Lư Văn Giai nếu hai tiết tiếp theo Tề Diệu Tưởng vẫn còn buồn ngủ thì cứ nói với giáo viên là cô bị ốm, cho phép cô ngủ tiếp.
Lư Văn Giai gật đầu, lo lắng sờ vào trán của Tề Diệu Tưởng.
"Tưởng Tưởng, cậu có ổn không?"
Tề Diệu Tưởng buồn ngủ đến mức chỉ có thể ậm ừ vài tiếng cho có lệ, thậm chí còn không nói được lời nào.
Giấc ngủ này được kéo dài đến hết tiết thứ tư, vốn dĩ đám người bọn họ định đến quán trà sữa vào giờ nghỉ trưa để bàn bạc chuyện sinh nhật của Kỷ Sầm nhưng bây giờ Tề Diệu Tưởng lại bệnh thành như vậy, cuộc họp chỉ có thể hoãn lại.
Cô chưa từng có được một giấc ngủ thoải mái như bây giờ. Tề Diệu Tưởng tỉnh dậy, ghé đầu vào bàn ngáp vài cái, sau đó ngẩng đầu, thoải mái lại ngáp một cái rồi vươn vai.
"Người đẹp ngủ trong rừng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi?"
Động tác của Tề Diệu Tưởng bỗng khựng lại. Cô mở mắt ra. Lớp học lúc này vắng tanh, gần như không có ai. Bàn trước mặt cô không biết từ lúc nào lại xuất hiện Kỷ Sầm. Cậu ngồi vắt chân lên bàn, hai tay chống cằm, nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười.
Tề Diệu Tưởng sợ đến mức cả người ép sát vào lưng ghế.
Cậu đã ngồi đây bao lâu rồi? Có phải cậu vừa mới nhìn thấy dáng vẻ cô ngáp rồi vươn vai không?
Vẻ mặt cô chắc chắn là xấu muốn chết. Tề Diệu Tưởng xấu hổ cắn môi, tưởng tượng đến việc bị Kỷ Sầm nhìn thấy, độ nóng trên mặt lập tức tăng lên.
Lúc này Kỷ Sầm đứng lên, vươn tay ra cảm nhận nhiệt độ trên trán của cô.
"Không sốt."
Tề Diệu Tưởng sửng sốt.
Trong lớp còn có người đấy, sao cậu dám chạm vào trán của cô?
Sau đó cậu lấy ra một túi đồ ăn vặt mua ở căn tin đặt lên bàn cô.
"Không biết cậu muốn ăn gì, nên mỗi món mình đều mua một ít, cậu nhìn xem muốn ăn gì thì chọn đi."
Trong lớp truyền đến một tiếng "Woa".
Tề Diệu Tưởng vội vàng quay đầu lại thì thấy hai chàng trai đang ngồi ở hàng ghế sau.
Không được, Kỷ Sầm như vậy thật sự quá lộ liễu, vốn dĩ cậu đã rất nổi bật rồi, mọi người trong trường đều biết cậu, không chừng thêm mấy ngày nữa mọi người trong trường đều cho rằng bọn họ đang yêu đương.
Đến khi tin tức truyền đến tai mẹ cô, cô hoàn toàn xong đời.
Vẻ mặt Tề Diệu Tưởng khó xử: "... Kỷ Sầm, cậu có thể đừng... khoa trương như vậy không?"
Kỷ Sầm cau mày: "Mình khoa trương cái gì?"
Chỉ vào chiếc túi, Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói: "Cậu không cần đưa nhiều đồ ăn như vậy cho mình. Còn nữa, cậu không được tuỳ tiện sờ vào trán của mình... bị người khác thấy sẽ tưởng rằng chúng ta có gì đó..."
Kỷ Sầm không hiểu: "Cái gì cơ?"
"Cho rằng chúng ta..." Sợ bị người khác nghe thấy, Tề Diệu Tưởng lại nhỏ giọng: "Yêu nhau."
Kỷ Sầm hơi giật mình, sau khi hiểu được ý cô, sắc mặt của cậu gần như tối sầm lại.
Đầu tiên cậu nhìn cô với vẻ mặt "không thể tưởng tượng được" trong một lúc, sau đó bỗng nhiên chống cằm mỉm cười.
"Cậu đi ra đây cho mình."
Không đợi Tề Diệu Tưởng lên tiếng, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người khác, Kỷ Sầm trực tiếp kéo cô rời khỏi lớp học.
Tìm một nơi vắng vẻ trong tòa nhà học trong giờ nghỉ trưa thực ra khá dễ. Ví dụ như sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà. Vì lý do an toàn, nhà trường đã khóa sân thượng. Nhưng cầu thang dẫn lên tầng thượng, ngoài những cặp đôi hẹn hò thì hầu như không ai lên đó cả. Hôm nay may mà không có cặp đôi nào hẹn hò ở đó.
Kỷ Sầm kéo Tề Diệu Tưởng lên tầng cao nhất.
Tề Diệu Tưởng vẫn còn kháng cự.
"Vừa rồi đi ngang qua không ít người, cậu đừng lôi lôi kéo kéo như vậy, bị người khác nhìn thấy..."
Còn chưa kịp phàn nàn thì cằm cô bỗng nhiên bị véo mạnh.
Kỷ Sầm véo má cô, thấp giọng cảnh cáo nói: "Tề Diệu Tưởng, cậu nói thêm một câu nữa, mình sẽ hôn cậu ngay lập tức đấy."
"..."
Tề Diệu Tưởng dùng sức bặm môi vào trong, biến mình thành một bà cụ mất sạch răng.
Kỷ Sầm nhìn thấy dáng vẻ của cô thì vừa muốn cười nhưng lại tức giận.
Cậu vẫn giữ chặt cằm cô, ép cô vào góc tường rồi nói: "Được lắm Tề Diệu Tưởng. Hồi trước mình còn thắc mắc tại sao tự dưng cậu lại lạnh nhạt với mình thế. Từ hôm ở công viên về, cậu cứ tránh né mình, đến trường cũng chẳng thèm để ý đến mình một cái. Mỗi lần mình nhắn tin, cậu đều trả lời qua loa, bảo là đi tắm hoặc đi ngủ. Giờ sinh nhật mình sắp đến rồi mà cậu cũng chẳng có tí biểu hiện gì cả."
"Mình còn tưởng là cậu ngại ngùng, tưởng còn chưa đến lúc, làm nửa ngày..."
Kỷ Sầm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại vài giây rồi dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô.
"Thực ra cậu không hề có ý định yêu đương với mình, vậy nên những gì mình nói với cậu ở công viên tối hôm đó đều là tốn công vô ích, đúng không?"