Cố Minh Chu giận đến mức đau đầu.
Không thể nói thêm được nữa, người đàn ông thường ngày điềm tĩnh nay dứt khoát đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Cố Minh Chu rời đi, Cố Dương cúi đầu nhắm mắt một lát rồi lại tiếp tục làm bài tập hè.
Sau kì nghỉ hè này, chưa chắc cậu ấy đã có thể tiếp tục theo học ở Nhất Trung cho nên số bài tập này dù có làm xong thì có lẽ cũng phí công làm.
Tuy nhiên cậu ấy phải tìm việc gì đó để làm, chẳng có học sinh nào thích làm bài tập nhưng lúc này nó lại là việc duy nhất có thể dời đi sự chú ý của cậu ấy.
Làm lung tung xong hai bài, bỗng nhiên tầm mắt Cố Dương trở nên mơ hồ không rõ. Cậu ấy thở dài tháo kính ra, lấy khăn lau kính trong ngăn kéo ra lau.
Nhưng khi đeo lên, tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ.
Không phải kính bị bẩn, Cố Dương thở dài. Đầu ngón tay không ngừng dụi mắt như muốn xóa bỏ cảm giác chua xót ấy.
Cậu ấy biết Cố Minh Chu không yêu mình, cũng hiểu rõ lý do tại sao lại như vậy.
Cách đây không lâu, người mẹ ruột đang định cư ở nước ngoài Biện Lôi của cậu ấy bỗng nhiên về nước đề nghị muốn đưa Cố Dương ra nước ngoài sống cùng. Nguyên nhân là vì bà ấy đã ly hôn với tình nhân, dạo gần đây lại kết hôn với người Anh bản địa. Người đàn ông này có tiền có của nhưng tiếc rằng không thể có con, ông ta từng nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ nhưng chẳng có ai khiến ông ta hài lòng. Ông ta luôn nghe nói trẻ con Trung Quốc vừa thông minh vừa hiếu học nên muốn nhận một đứa trẻ Hoa kiều làm con nuôi.
Thế là Biện Lôi liền nghĩ tới Cố Dương, ban đầu khi tiến hành kiện tụng ly hôn với Cố Minh Chu, cả hai người đều từ bỏ tranh giành quyền nuôi con. Sau cùng thẩm phán giao Cố Dương cho người có kinh tế tốt hơn là Cố Minh Chu.
Biện Lôi không muốn nuôi Cố Dương là vì lúc đó bà ta đang chìm đắm trong yêu đương cuồng nhiệt với tình mới, vội vàng muốn ra nước ngoài với hắn ta. Mà Cố Minh Chu không muốn quyền nuôi dưỡng Cố Dương vì khi ấy ông không xác định Cố Dương có phải con ruột của mình không. Biện Lôi ngoại tình trong hôn nhân, khoảng thời gian bà ta có thai Cố Dương thì bên ngoài vẫn còn hai người tình nữa.
Sau này sự việc bại lộ, Cố Minh Chu giận dữ hỏi vợ rốt cuộc Cố Dương là con ai, của ông hay là của hai tên tình nhân đó.
Bản thân Biện Lôi cũng chẳng thể xác định, khi ấy Cố Dương đang học mẫu giáo, Cố Minh Chu trực tiếp sắp xếp làm giám định cha con.
Cũng may Cố Dương đúng là con ông, không may Cố Dương cũng là con ông. Vì thế nên thẩm phán giao Cố Dương cho Cố Minh Chu, ông không thể không chấp nhận.
Không có một người đàn ông nào có thể chịu được sự phản bội như vậy, càng đừng nói tới người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng như Cố Minh Chu. Ông chưa từng yêu vợ mình, kết hôn chẳng qua chỉ là nghe lời gia đình mai mối. Tuy vậy nhưng ông rất nghiêm khắc với bản thân mình, dù hôn nhân không có tình yêu thì Cố Minh Chu cũng sẽ chung thủy đến cùng. Dù ông không yêu vợ mình thì cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Thế nhưng vợ ông lại phản bội ông, thậm chí con trai còn có khả năng không phải của mình, điều này đã trực tiếp đánh nát kiêu ngạo cùng tự tôn của một người đàn ông.
Tình cảm là thứ khó vượt qua khảo nghiệm và thử thách nhất. Xét nghiệm ADN có thể xác minh quan hệ cha con nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống thì dù có đào nó lên thì mối quan hệ ấy cũng xong rồi. Tình cảm khi đã có ngăn cách thì vĩnh viễn chẳng thể xóa bỏ.
Cho dù sau này xác nhận Cố Dương là con ruột của mình thì Cố Minh Chu cũng chẳng có cách nào ở chung với thằng bé như một người ba bình thường.
Ông chỉ có thể không ngừng bù đắp cho con mình về mặt vật chất. Cố Dương từ nhỏ đến lớn đi học đều ở kí túc xá, một tuần về nhà một lần. Nhưng mỗi lần về nhà thì phần lớn Cố Minh Chu đều ở công ti tăng ca hoặc đi công tác, cha con hai người rất ít khi thấy mặt nhau.
Thỉnh thoảng Cố Minh Chu sẽ gọi điện hỏi thăm vài câu, nhưng Cố Dương biết đa phần là ba mình làm việc xong bỗng nhiên nhớ đến đã lâu chưa liên lạc với con trai nên mới gọi mà thôi.
Mỗi lần gọi điện đều không quá năm phút, giữa hai ba con chưa từng có cái gọi là nói chuyện phiếm, cũng chưa từng chia sẻ cuộc sống hằng ngày, tựa như hai đường thẳng song song.
Lần này Biện Lôi về nước nói muốn gặp con trai, Cố Minh Chu thân làm cha đã sắp xếp một cuộc gặp mặt cho hai mẹ con, nhưng với Cố Dương mà nói, mẹ cậu ấy còn xa lạ hơn ba cậu ấy nhiều.
Từ lâu cậu ấy đã quên mẹ mình trông như thế nào. Cố Minh Chu hận vợ mình ngoại tình nên khi ly hôn đã xử lý sạch sẽ hết tất cả đồ đạc có liên quan đến Biện Lôi, ngay cả ảnh cưới cũng không giữ lại một tấm nào. Ảnh gia đình khi Cố Dương một tuổi cũng bị ném vào máy cắt giấy nghiền nát.
Đối với người khác mà nói, ảnh chụp là thứ lưu giữ những hồi ức quý giá. Nhưng với Cố Minh Chu thì lại khác, đó là thứ công cụ tàn nhẫn nhắc nhở đoạn hôn nhân thất bại của ông.
Khi ấy Cố Dương còn nhỏ, cậu ấy không hiểu tại sao ba lại xử lý sạch sẽ những thứ có liên quan đến mẹ trong nhà, ngay cả bức tranh màu nước cậu ấy vẽ một nhà ba người trong tiết mĩ thuật khi đi nhà trẻ cũng bị ba ném vào máy cắt giấy.
Cậu ấy nói ba đừng cắt bức tranh đó, cậu ấy đã vẽ nó rất lâu nhưng ba lại lạnh lùng nói với cậu ấy rằng gia đình họ tan vỡ rồi, mẹ cậu ấy đi rồi, giữ lại bức tranh ấy cũng không có ý nghĩa gì hết.
Khoảnh khắc bức tranh bị lưỡi dao của máy cắt giấy cắt nát, Cố Dương không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Cậu ấy hận mẹ mình phạm phải lỗi lầm lớn như vậy làm cậu ấy bị ba ghét bỏ, cũng hận ba lạnh lùng vô tình. Rõ ràng là mẹ sai, cậu ấy không làm gì sai hết, tại sao lại ghét bỏ cậu ấy.
Từ đó về sau, Cố Dương không chụp ảnh cùng ba nữa. Trong những năm tháng trưởng thành, người xuất hiện nhiều nhất trong những bức ảnh cùng cậu là Kỷ Sầm.
Cố Dương quá hiểu ba mẹ mình, so với Cố Minh Chu thì Biện Lôi cũng vô tình chẳng kém. Nếu không phải người chồng hiện tại của bà ta cần một đứa trẻ thì còn lâu bà ta mới nghĩ đến đứa con đang ở Trung Quốc xa xôi của mình.
"Dương Dương, ra nước ngoài với mẹ đi. Tin mẹ, ba dượng của con là một người rất tốt, ông ấy nhất định sẽ tốt với con hơn ba ruột của con một trăm lần."
Nghe mẹ ruột giả dối gọi tên mình, Cố Dương chỉ cảm thấy châm chọc.
Cậu ấy bình tĩnh hỏi: "Con đi với mẹ, ba con có đồng ý không?"
Biện Lôi nói: "Ông ấy nói con tự mình quyết định."
Để cậu ấy tự quyết định cũng tức là Cố Minh Chu chưa bao giờ có ý định tranh giữ cậu ở lại.
Giống như khi ấy ba mẹ ly hôn, cả hai đều không muốn nuôi cậu cho nên dứt khoát đẩy quả bóng là cậu cho thẩm phán, để thẩm phán quyết định.
Hiện tại không có thẩm phán nên họ giao quyền quyết định cho cậu ấy, thích ở với ai thì ở, không níu kéo cũng chẳng luyến tiếc.
Ban đầu cậu ấy cũng tìm lý do cho ba mình, tự lừa dối bản thân rằng có lẽ ba cũng yêu cậu ấy, chỉ là họ đã xa cách quá nhiều năm nên mới không giỏi thể hiện tình cảm.
Nhưng hôm nay, khi thấy ba săn sóc thư kí Tề, tặng Tề Diệu Tưởng hoa bách hợp thì cậu ấy mới ý thức được rằng ba cũng biết thể hiện tình cảm, chỉ là ba không yêu thương cậu ấy nên mới không thể biểu đạt mà thôi.
Cố Dương nhếch môi giễu cợt.
Nếu đã như vậy thì còn ở lại đây làm gì nữa, chi bằng nhường lại vị trí cho gia đình mới của ba còn hơn.
...
Kì nghỉ hè của lớp mười sắp kết thúc.
Kì thi chia lớp lớp mười một sẽ tổ chức vào ngày thứ hai sau khi khai giảng. Nỗ lực suốt mùa hè, Tề Diệu Tưởng cảm thấy có lẽ bản thân vẫn còn cơ hội tiến vào lớp trọng điểm.
Còn về việc chọn môn, vì cứ do dự mãi nên Tề Tư đã gọi điện cho Đổng Vĩnh Hoa. Tuy rằng thường ngày thầy Đổng thích mắng mỏ học sinh nhưng vào những thời khắc quan trọng thì thầy ấy vẫn là một giáo viên chủ nhiệm rất đáng tin cậy. Suốt cả mùa hè này không biết đã có bao nhiêu phụ huynh tìm thấy ấy hỏi về việc con mình chọn môn, Tề Tư vừa gọi đến thì Đổng Vĩnh Hoa đã lấy ra ngay thành thích thi cuối kì học kì trước của Tề Diệu Tưởng ra, sau một hồi phân tích, thầy ấy kiến nghị Tề Diệu Tưởng chọn Vật Lý trước.
Trong mắt Tề Diệu Tưởng, học đại học vẫn là một chuyện rất chi là xa xôi. Nhưng vừa nghe thầy chủ nhiệm phân tích cặn kẽ rốt cuộc nên chọn tổ hợp nào để vừa bảo đảm lúc thi đại học có thể phát huy hết sức mình lại vừa có thể có nhiều sự lựa chọn nhất khi điền nguyện vọng thì cô mới ý thức được rằng hóa ra khoảng cách giữa lớp mười và lớp mười một lại lớn đến thế. Lớp mười chỉ cần chuyên tâm học tốt chín môn, những chuyện khác không cần quan tâm. Thế nhưng lên mười một rồi, trừ việc học tốt các môn ra thì còn phải suy xét đến việc thi trường nào, học ngành nào, tốt nghiệp rồi thì làm công việc gì.
Tề Tư hỏi con gái có hứng thú với chuyên ngành nào không, ví dụ như học y hoặc học mấy thứ như quản lý.
Tề Diệu Tưởng mê mang lắc đầu, cô hoàn toàn chưa nghĩ tới khúc này.
Tề Tư nhắc nhở: "Con nên suy nghĩ cho tương lai của mình đi nhé. Lớp mười một rồi mười hai nhanh lắm, chớp mắt là qua rồi."
Vì Tề Diệu Tưởng vẫn chưa chắc chắn mình muốn học chuyên ngành nào, hơn nữa cô học không chuyên một môn nào cả, nên có rất nhiều sự lựa chọn. Đổng Vĩnh Hoa suy xét một lát rồi vẫn đề nghị cô chọn Vật Lý, tuy rằng hiện tại đang thi hành chế độ thi đại học mới nhưng khi đăng kí nguyện vọng thì Tự nhiên vẫn chiếm ưu thế hơn, phạm vi lựa chọn chuyên ngành cũng rộng hơn. Đặc biệt là tổ hợp thuần Tự nhiên Lý Hóa Sinh, tổ hợp ba môn nhiều như vậy nhưng tổ hợp này vẫn bất động giữ vững ngôi vương. Năm nào số lượng học sinh chọn tổ hợp này cũng là nhiều nhất, nếu tương lai muốn học y thì ba môn này chắc chắn là sự lựa chọn đầu tiên.
Nhưng Tề Diệu Tưởng không có hứng thú với việc học y, ngày thường lên mạng lướt trúng một số vlog cuộc sống của sinh viên y thì cô cảm thấy học y còn đáng sợ hơn học cấp ba.
Đổng Vĩnh Hoa nói: "Thế Lý Hóa Sinh, Lý Hoá Địa, Lý Hoá Chính, Lý Sinh Chính, bốn tổ hợp này em chọn một cái đi."
Tề Diệu Tưởng quyết định đi hỏi các bạn.
Cô hỏi trong nhóm mọi người chọn tổ hợp nào, chẳng mấy chốc các bạn trả lời không cùng lúc.
Lư Văn Giai – kẻ thua cuộc hoàn toàn trên con đường Tự nhiên nên đương nhiên là sẽ chọn tổ hợp Xã hội hot nhất là Sử Địa Chính. La Yên và Vương Thư Hủy chọn Lý Hóa Chính, tuy không phải thuần Tự nhiên nhưng vẫn là một tổ hợp hàng top. Đồng Bác, Địch Gia Lương còn có Ngô Trừng đều chọn thuần Tự nhiên Lý Hóa Sinh. Bách Trạch Văn cũng muốn khiêu chiến ngôi vương học sinh giỏi tổ hợp thuần Tự nhiên nhưng vì ba cậu ta và họ hàng có nhiều người là công chức, trong nhà đã vẽ sẵn đường nên ba cậu ta vẫn muốn con mình học môn Chính trị để tiện sau này thi công chức, sau cùng cậu ta chọn Lý Hóa Chính.
Chỉ có Kỷ Sầm và Cố Dương không trả lời, Tề Diệu Tưởng gọi cho Kỷ Sầm trước hỏi cậu chọn tổ hợp nào để cô tham khảo.
Là học sinh ngồi vững ở vị trí hạng nhất cả khối, chín môn học Kỷ Sầm chẳng có môn nào là học yếu cả. Trong đó hai môn cậu giỏi nhất là Toán và Tiếng Anh thì lại là hai môn bắt buộc khi đi đại học nên với cậu mà nói thì chọn cái gì cũng giống nhau.
Nhưng cậu vẫn chưa quyết định chọn môn nào, không phải vì cậu đang phân vân mà là vì thầy cô và gia đình cậu mới là người phân vân.
Nhất Trung Đồng Châu và Tứ Trung của thành phố Thanh Hà kế bên đã là đối thủ suốt bao năm nay. Thủ khoa kì thi đại học hàng năm hầu như đều đi ra từ hai ngôi trường này, thỉnh thoảng mới có hắc mã từ các trường khác. Kỷ Sầm là hạt giống có hi vọng giành ngôi vị thủ khoa Thanh Bắc nhất nên việc cậu chọn môn gì đương nhiên sẽ trở thành hạng mục nghiên cứu trọng điểm của tất cả giáo viên.
Đầu tiên là theo hướng tham gia thi đấu để tranh một suất tuyển thẳng Thanh Bắc; Chiết Đại và Phúc Đán xếp sau thì không cần xem xét. Hiện tại chính sách rất nghiêm, chỉ tiêu tuyển thẳng càng ngày càng khó. Dù tuyển thẳng không thành công thì thi đại học phải giành được vị trí đầu tiên.
Cô Bùi chủ nhiệm đã gọi cho ba mẹ cậu mấy lần rồi nhưng thảo luận suốt cả mùa hè, bây giờ sắp khai giảng rồi vẫn chưa thảo luận xong.
Ba mẹ Kỷ ngày nào đi làm cũng phải giải quyết một đống vụ án, tan làm về nhà rồi còn bị giáo viên oanh tạc điện thoại nên khoảng thời gian này đầu óc hai người cũng sắp nổ tới nơi. Sau cùng họ để Kỷ Sầm tự mình quyết định, chỉ cần cậu đừng chọn tổ hợp nào tàn canh gió lạnh như Sử Hóa Sinh là được.
Kỷ Sầm hỏi ngược cô: "Cậu chọn cái nào?"
Tề Diệu Tưởng kể cho cậu nghe một vài tổ hợp mà thầy Đổng đề cử.
"Quan trọng là mình vẫn chưa quyết định học gì." Tề Diệu Tưởng tò mò: "Cậu thì sao, cậu muốn học gì thế?"
Kỷ Sầm trả lời: "Không biết nữa, biết rồi thì mình đã không băn khoăn như bây giờ."
"Cậu cũng không biết á?" Cô nói: "Hồi nhỏ cậu không có ước mơ gì à?"
"Có chứ, mình muốn làm pháp sư." Kỷ Sầm thở dài: "Nhưng mà đến giờ Hogwarts vẫn chưa gửi thư báo nhập học cho mình, mình cảm thấy ước mơ này của mình có lẽ không thành rồi."
"..."
Không biết nên nói gì, có lẽ là fan Harry Potter ai cũng từng có ước mơ như vậy.
Tề Diệu Tưởng cạn lời: "Thế trừ pháp sư ra thì sao?"
Kỷ Sầm: "Iron Man hoặc Armor Hero cũng được."
Tề Diệu Tưởng: "Còn thế nữa là mình cúp máy đấy."
Kỷ Sầm cười bảo cô đừng cúp máy, lúc này cậu mới chịu trả lời nghiêm túc: "Nếu phải nói một ước mơ thực tế thì có lẽ đó là vận động viên bắn cung."
"Nhưng hiện tại không phải cậu không học bắn cung nữa mà?"
"Đúng đó, cho nên ước mơ của mình tan biến rồi." Kỷ Sầm lại thở dài: "Mình khổ quá mà."
"..."
Kể khổ xong, Kỷ Sầm lại nói: "Cậu chọn gì đó, mình chọn theo cậu."
Tề Diệu Tưởng do dự: "Không được đâu, thi đại học quan trọng như vậy, cậu lại giao quyền lựa chọn cho mình, ngộ nhỡ lật xe thì sao?"
Kỷ Sầm bật cười, khí phách của học sinh giỏi lại nổi lên: "Mình sẽ lật xe á?"
Ừ nhỉ, cũng đúng.
Thảo luận một lúc lâu, Tề Diệu Tưởng cũng tự mình quyết định được rằng sẽ chọn Lý Hóa Chính. Hóa học và Chính trị đều là hai môn rất tốt, hơn nữa tổ hợp này có cả Tự nhiên và Xã hội, sau này lúc điền nguyện vọng phạm vi cũng rất rộng.
Kỷ Sầm cũng thấy đây là một lựa chọn tốt, quyết định chọn ba môn này.
Cứ như vậy, trong nhóm iPhone trừ Cố Dương ra thì chín người họ đã quyết định xong. Tuy rằng khác nhau, sau này không thể được chia đến cùng một lớp nhưng vẫn sẽ học chung một tầng, buổi trưa vẫn có thể đi căn tin ăn cơm với nhau, chẳng có trở ngại gì lớn.
Qua ngày hôm sau, Cố Dương vẫn không trả lời tin nhắn, nhưng vì cậu ấy thường xuyên không trả lời nên mọi người cũng quen rồi.
Kì nghỉ hè bỗng nhiên kết thúc, kì thi chia lớp diễn ra đúng như dự kiến.
Ngày thi xếp lớp, vài người lớp A28 phát hiện Cố Dương không đi thi, lúc này mọi người mới ý thức được rằng hình như có điều gì đó không đúng lắm.
Dù có chơi trò mất tích thì cũng không thể không đi thi được.
Thi xong môn thi buổi sáng, Ngô Trừng dẫn bốn cô gái đi hỏi Đổng Vĩnh Hoa, Đổng Vĩnh Hoa nói rằng học kì này Cố Dương đã đến trường báo danh, học phí cũng đã nộp nhưng báo danh xong thì liên xin nghỉ.
Đổng Vĩnh Hoa nói: "Ba em ấy dự định cho em ấy đi du học, nhưng hình như vẫn còn thủ tục nào đó chưa làm xong nên chưa quyết định rốt cuộc có đi hay không. Vì vậy nên lúc khai giảng đã đến đăng kí để đề phòng, khoảng thời gian này xin nghỉ là vì Cố Dương phải đi học lớp dự bị du học."
Năm người bị sốc.
Chuyện lớn như vậy sao chưa từng nghe Cố Dương nhắc qua?
Ngô Trừng lập tức chạy đến lớp A29 nói chuyện này cho nhóm Kỷ Sầm.
Quả nhiên phản ứng các cậu ấy cũng vậy, đơ luôn.
Bách Trạch Văn dại ra mà chọc cánh tay Kỷ Sầm: "Cố Dương muốn xuất ngoại? Cậu ta có nói với cậu không?"
Kỷ Sầm cau mày lắc đầu.
Bách Trạch Văn trợn mắt: "Ngay cả cậu cũng không biết? Vãi chưởng, thằng nhóc này giấu kĩ thật đấy."
Kỷ Sầm hỏi Ngô Trừng: "Chủ nhiệm lớp các cậu có nói Cố Dương học bổ túc ở đâu không?"
Ngô Trừng lắc đầu: "Không nói, mình đoán là thầy ấy cũng không biết."
Tề Diệu Tưởng lập tức nói: "Mình có số điện thoại của chú Cố, để hôm nay về nhà mình gọi hỏi chú ấy xem sao."
Kỷ Sầm: "Hỏi được rồi thì gửi địa chỉ vào nhóm nhé." Cậu thở dài nói với những người khác: "Hiện giờ sốt ruột cũng không có ích gì, tóm lại chúng ta thi xong đã."
Vẻ mặt Bách Trạch Văn phức tạp: "Đờ mờ cậu ta muốn làm gì vậy chứ, hồi tháng tám sinh nhật tôi thấy vẫn ổn mà, sao bây giờ không nói tiếng nào đã muốn đi nước ngoài rồi, diễn phim cẩu huyết à?"
...
Hôm ấy về nhà Tề Diệu Tưởng gọi điện thoại cho Cố Minh Chu ngay.
Nhưng Cố Minh Chu không nghe máy, lúc ấy mẹ cô cũng không có nhà, không biết có phải hai người đi hẹn hò rồi không. Tề Diệu Tưởng lại gọi cho mẹ, Tề Tư nói hôm nay có một bữa tiệc công việc rất quan trọng nên sẽ về muộn.
Tề Diệu Tưởng lo lắng nói: "Thế mẹ hỏi chú Cố giúp con Cố Dương đi học lớp dự bị nào, tụi con đi tìm cậu ấy."
"Du học?" Tề Tư hoang mang: "Cố Dương muốn đi du học ư?"
Ngay cả mẹ cũng không biết chuyện này, xem ra chú Cố không nói cho mẹ biết.
Tề Diệu Tưởng không khỏi thầm phê bình hai cha con này, họ đang muốn cô lập cả thế giới đấy à?
Tề Tư nói sẽ hỏi giúp cô, vài phút sau một vị trí định vị được gửi tới điện thoại của Tề Diệu Tưởng.
Cô lập tức gửi nó vào trong nhóm chat.
Người đầu tiên trả lời là Bách Trạch Văn, cậu ta nói chờ ngày mai thi xong sẽ lập tức giết đến đó.
Tuy nhiên tất cả đều vô ích. Ngày hôm sau thi xong môn cuối cùng, cả nhóm xin nghỉ tiết tự học buổi tối rồi bắt xe đi đến cơ sở giáo dục du học trên định vị.
Những học sinh ở đây đều là học sinh chuẩn bị đi du học, thế nhưng không có Cố Dương. Chị gái đứng ở quầy tiếp kiểm tra giúp xác định quả thật Cố Dương đăng kí học ở đây thế nhưng cậu ấy chỉ đi học mấy tiết trước đó rồi vẫn luôn xin nghỉ.
Giọng điệu Bách Trạch Văn lúc này không biết nên khen hay cạn lời rồi: "Được lắm thằng nhóc này, trường học xin nghỉ, bên này cũng xin nghỉ. Cậu ta không sợ bị ba mình phát hiện à."
Đồng Bác chợt nghĩ tới: "Căn hộ cậu ấy thuê bên ngoài trường ấy, giờ còn thuê không?"
Cả đám lại quay về trường mà không có chút hi vọng nào, quả nhiên căn hộ ấy đã trả lại từ hồi hè.
Từ khu chung cư đi ra, bấy giờ mọi người mới muộn màng nhận ra rằng Cố Dương dường như thật sự mất tích rồi.
"... Bây giờ phải làm sao?" Lư Văn Giai lo lắng: "Có báo cảnh sát không?"
Ngô Trừng nhìn Tề Diệu Tưởng: "Hay là cậu gọi cho ba cậu ấy đi? Có lẽ chú ấy biết cậu ấy ở đâu?"
Bách Trạch Văn lạc quan nói: "Đúng thế, nói không chừng giờ cậu ấy đang ở nhà cũng nên."
Vì hôm nay đã hẹn nhau cùng đi tìm Cố Dương nên Tề Diệu Tưởng cố ý mang điện thoại theo. Dưới sự chú ý của mọi người, cô lập tức gọi điện cho Cố Minh Chu.
Hôm nay Cố Minh không phải dự tiệc nên ông nghe máy rất nhanh.
Tề Diệu Tưởng đang sốt ruột nên không còn quan tâm cái gì là chào hỏi lễ phép, điện thoại vừa thông là cô hỏi luôn Cố Dương đang ở đâu?
Cô ấn loa ngoài, lúc này tất cả mọi người đều đang chờ đáp án của Cố Minh Chu.
Nhưng câu trả lời của Cố Minh Chu lại khiến cả đám thất vọng vì ông cũng tưởng rằng Cố Dương đang đi học.
Tề Diệu Tưởng không nhịn được hỏi: "Thế cậu ấy đi học xong thì sao ạ? Có về nhà không chú?"
Cố Minh Chu nói không.
Giọng nói của Tề Diệu Tưởng không khỏi nặng hơn: "Chú ơi, sao trái tim của chú lớn thế. Cố Dương không về chú cũng không lo lắng ạ?"
Đối mặt với lời nói có phần trách móc của Tề Diệu Tưởng, Cố Minh Chu im lặng giây lát rồi nói: "Chú nói với con, Cố Dương nó tự thuê một căn hộ ở bên ngoài, khoảng thời gian này vẫn luôn ở đó."
"Căn hộ ấy cậu ấy trả từ lâu rồi ạ!"
Lúc này Tề Diệu Tưởng thực sự hơi tức giận, thế mà trước đó cô còn nói với mẹ rằng chú Cố là một người đàn ông đáng để tin tưởng. Kết quả giờ ngay con trai mình ở đâu cũng không biết.
"Chú ơi, tại sao chú lại không quan tâm Cố Dương như vậy chứ? Cậu ấy không phải con trai chú sao?" Tề Diệu Tưởng kích động: "Hơn nữa giờ cậu ấy đang học ở Nhất Trung tốt như vậy, sao chú lại phải đưa cậu ấy ra nước ngoài chứ?"
Cố Minh Chu nói: "Việc đi nước ngoài không phải chú yêu cầu, mẹ thằng bé muốn đưa nó di dân, là nó tự quyết định muốn đi với mẹ."
Dừng giây lát, người đàn ông lại nói tiếp: "Là Cố Dương tự nói, nó không đồng ý chú và mẹ con ở bên nhau nên dứt khoát ra nước ngoài, nhắm mắt làm ngơ."
"Không đồng ý?"
Lần đó Cố Dương nói với cô rằng cậu ấy không đồng ý, cậu ấy bảo rằng mình nói đùa, không lẽ không phải nói đùa ư?
Tề Diệu Tưởng không tin nói, vội hỏi: "Thế cậu ấy có nói vì sao không đồng ý không ạ?"
Cố Minh Chu thở dài, trầm giọng: "Nó nói nó thích con nên nếu sau này chú và mẹ con kết hôn, nó không chấp nhận được chuyện con trở thành em gái nó."
Điện thoại đang bật loa ngoài, Tề Diệu Tưởng sững sờ, những người khác cũng thế.
Họ đều đồng loạt nhìn sang Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm cau mày, không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu nghiêng đầu quay đi, đầu lưỡi chọc vào hàm răng, cảm giác vô lý muốn bật cười.
Trong sự im lặng phức tạp, Bách Trạch Văn lúng túng nói: "Đờ mờ, thật sự là cốt truyện đẫm máu."
____
Lời tác giả: Không có chi tiết bạn bè xích mích đâu nhé, dù tôi rất muốn viết, nhưng phải phù hợp với thiết lập nhân vật, Tam Cân và anh Thang đều là những đứa trẻ ngoan, họ sẽ xử lý tốt việc này.