• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Trạch Văn không nhịn được cười.

"Cụ thể hơn đi? Ví dụ như?" Cậu ta tiếp tục gợi ý.

Kỷ Sầm nói: "Đừng giả vờ, đồ chó chết tiệt. Cậu cũng là con trai, cái gì mà cậu chẳng hiểu."

Bách Trạch Văn: "Hiểu gì? Tôi có hiểu cái gì đâu."

Kỷ Sầm cười.

"Ở đây cũng không có người khác. Cậu giả vờ ngây thơ làm gì? Có cần tôi nói cho cậu biết tên những người cậu thích không?"

Không đợi Bách Trạch Văn phản ứng lại, Kỷ Sầm ở trên giường đã bắt đầu liệt kê các tên.

"Mikami Yua, Misono Waka, Ohashi Miku..."

Tề Diệu Tưởng ngây thơ nghe những cái tên này càng thêm ngơ ngác và hoang mang, Bách Trạch Văn càng khó đối mặt, cậu ta tự cảm thấy bản thân mình vô cùng th.ô tục.

Bách Trạch Văn hét lên chói tai như con sóc đất: "Aaaaa!"

Cậu ta nhanh chóng trèo lên thang để bịt miệng Kỷ Sầm, Kỷ Sầm nghe thấy tiếng cậu ta trèo lên, cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi chăn để đá cậu ta xuống giường.

Kỷ Sầm chán ghét nói: "Thằng chó chết này, cút đi, đồng phục của cậu bẩn chết mất, đừng lên giường của tôi."

Bách Trạch Văn méo mó mặt mày, vẻ mặt cà lơ phất phơ lúc nãy đã biến mất, đôi mắt hẹp dài hồ ly không còn vẻ ranh mãnh nữa, thay vào đó là sự xấu hổ: "Cái thói ở sạch đáng chết của cậu, cậu nói lung tung gì đấy! Ông đây trong sáng lắm, chưa bao giờ xem phim nóng, OK?!"

Kỷ Sầm: "Cười chết. Trò đùa hài hước nhất năm đã ra đời. Bách Trạch Văn không bao giờ xem phim nóng."

Bách Trạch Văn mắng: "Vậy cậu đi chết ngay đi, cậu lập tức nhảy lầu đi!"

Kỷ Sầm bình tĩnh từ chối: "Tôi không muốn nhảy lầu, tôi muốn từ từ cười nhạo cậu."

"..."

Bách Trạch Văn nghiến răng cầm chiếc gối của Kỷ Sầm lên che đầu cậu lại, Kỷ Sầm đưa tay ra chặn, chiếc giường tầng vốn đã nhỏ bé lại bị hai chàng trai cao hơn 1 mét 8 chen chúc, cả giường như sắp sập đến nơi.

Tề Diệu Tưởng không biết tại sao tình hình đột nhiên lại biến thành thế này, cô chỉ cảm thấy trên chiếc giường này có hai chàng trai cao lớn cùng lúc, giây tiếp theo có nguy cơ đổ sụp.

Bị ảnh hưởng bởi giọng điệu của hai chàng trai, Tề Diệu Tưởng buột miệng lên tiếng: "Đừng đánh nữa! Giường sắp sập rồi!"

Bách Trạch Văn ngoảnh mặt làm ngơ, còn Kỷ Sầm đang hung hăng nghe được âm thanh này thì ngẩn ra, vừa lúc tạo cơ hội cho Bách Trạch Văn, cái gối trong tay cậu ta đập thẳng vào mặt Kỷ Sầm.

Lấy gối ra, Bách Trạch Văn vẫn đang thở d.ốc, nhìn thấy khuôn mặt bần thần của Kỷ Sầm, cậu ta nhếch môi cười: "Bị gối đánh ngu luôn rồi à?"

Kỷ Sầm không trả lời, ngơ ngác nhìn Tề Diệu Tưởng đứng bên dưới giường không chớp mắt.

Bách Trạch Văn nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Kỷ Sầm lại ngu người như vậy.

Tuy cậu ta vô tình bị bại lộ chuyện xem phim nóng trước mặt Tề Diệu Tưởng nhưng cũng may Kỷ Sầm còn thảm hơn cậu ta.

Nghĩ đến đây, Bách Trạch Văn liền nhảy xuống giường, sau đó hung hăng bộc phát, cậu ta hừ nhẹ một tiếng: "Đã bảo là tôi gọi cậu ấy tới đây rồi mà cậu còn không tin, bây giờ ngu người rồi chứ gì."

Sau đó cậu ta lại nói với Tề Diệu Tưởng: "Hai người trò chuyện đi, tôi về lớp trước, lát nữa nói Kỷ Sầm đưa cậu ra ngoài nhé. Cậu ta không bị bệnh, tại sáng nay ngủ nướng không dậy nổi nên mới xin nghỉ thôi."

Nhận ra mình bị Bách Trạch Văn lừa, Tề Diệu Tưởng lập tức trợn to mắt.

Bách Trạch Văn nhẹ vỗ vai cô, cười nham hiểm: "Hứa với tôi, đừng nể mặt Kỷ Sầm, cứ hả hê cười vào mặt cậu ta."

Cửa ký túc xá đóng lại, Tề Diệu Tưởng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Kỷ Sầm..."

Kỷ Sầm được cô gọi thì bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng nằm xuống giường lấy chăn bao người mình lại.

"..."

Nhìn cái chăn trên giường tầng trên phồng lên một cục, Tề Diệu Tưởng cào cào mũi, Kỷ Sầm đang ngại ngùng thế này, hay là cô nên đi trước nhỉ?

Nhưng khó lắm cô mới nhìn thấy bộ dạng này của cậu, bình thường cô đều bị cậu trêu chọc, bây giờ mà đi thì tiếc lắm.

Do dự mấy giây, Tề Diệu Tưởng len lén chạm vào bên dưới giường của Kỷ Sầm sau đó lặng lẽ leo lên thang.

Lúc nãy Bách Trạch Văn lên giường cậu thì bị cậu chê bẩn, vậy nên Tề Diệu Tưởng cũng không dám lên giường của cậu mà chỉ bước lên thang, một tay ôm thang để khỏi bị ngã còn tay kia thì nhẹ vỗ vỗ chăn. Chiếc chăn cũng khẽ động đậy một chút.

Tề Diệu Tưởng: "Kỷ Sầm ơi?"

Người dưới chăn không nhúc nhích.

Cô chọc chọc vào chăn nhưng vẫn không có động tĩnh gì, Kỷ Sầm vẫn đang giả chết.

Tề Diệu Tưởng to gan kéo chăn của cậu lên, nhưng Kỷ Sầm nắm chặt chăn bên trong không cho cô kéo. Sau vài lần giằng co, Tề Diệu Tưởng hơi cắn môi, dùng thêm chút sức.

Kỷ Sầm cũng dùng lực theo.

Tề Diệu Tưởng vừa kéo cậu vừa nói: "Kỷ Sầm, nếu cậu không ra khỏi chăn thì mình đi trước đây."

Khoảnh khắc cô nói những lời này, sức lực của Kỷ Sầm thả lỏng, cậu nhấc chăn lên. Cô không kịp phản ứng, "a" lên một tiếng rồi bị quán tính kéo ngã ra phía sau, sắp rơi khỏi thang.

Đồng tử Kỷ Sầm hơi mở to ra, cậu vội vàng kéo cô lại, may mà cô nhanh chóng nắm lấy mép giường, không bị ngã về phía sau.

Nhưng cô vẫn sợ hãi, vẻ mặt còn đang hốt hoảng, trước khi cô kịp bình tĩnh lại thì Kỷ Sầm đã nhìn cô mỉm cười, có chút hả hê: "Đáng đời cậu, ai bảo cậu kéo chăn của mình."

Tề Diệu Tưởng bất mãn mím môi, suýt nữa gáy cô đập xuống đất vậy mà cậu lại nói cô đáng đời.

"Mình đi xuống đây." Cô tức giận nói.

Kỷ Sầm lập tức ngưng cười, giữ cô lại không cho cô xuống.

Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu để mình xuống, mình không thể đứng trên thang mãi được."

Kỷ Sầm nói: "Vậy cậu lên đi."

Không đợi cô nói gì, cậu đã chồm người tới, đặt hai tay dưới nách cô, bế cô từ trên thang lên rồi đặt cô lên giường như em bé.

Tề Diệu Tưởng ngơ ngác ngồi quỳ trên giường cậu, cô chợt nhớ mình đang mặc đồng phục thì lùi lại hai bước, muốn đi xuống lần nữa: "Không được, mình đang mặc đồng phục... "

"Cậu thì không sao." Kỷ Sầm nói: "Cởi giày ra là được."

Đúng là tiêu chuẩn kép mà, nếu Bách Trạch Văn ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ càm ràm mất.

Nói cô lên giường chỉ là suy nghĩ nhất thời, nhưng khi cô thực sự ngồi trên giường cậu, không biết nên đặt tay chân ở đâu, Kỷ Sầm bỗng nghẹn lời không biết phải nói gì nữa.

"Cậu đúng là rất thích Vua bóng chuyền Haikyuu ha." Tề Diệu Tưởng đột nhiên nói.

Kỷ Sầm sửng sốt, phát hiện ánh mắt của cô đang dừng trên chiếc áo thun của cậu. Đây là chiếc áo thun cậu thuận tay mua khi tham gia triển lãm truyện tranh, cậu không thường xuyên mặc nó ra ngoài, sợ bị người ta coi là otaku*, làm mất hình tượng một hot boy trường học, vì vậy chiếc áo này thường được cậu mặc khi đi ngủ.

(*) Otaku: một từ lóng tiếng Nhật chỉ kiểu người có đam mê cuồng nhiệt với một thứ gì đó, hiểu nôm na là "con nghiện".

Lỗ tai đỏ ửng chưa kịp phai màu thì lại bị cô nhìn thấy bộ đồ ngủ của mình. Kỷ Sầm chợt nhớ ra mình vừa mới ngủ dậy, mặt mũi chưa rửa, răng chưa đánh, tóc tai còn chưa chải. Cậu cười nhạt, cầm ngay cái cốc bên cạnh rồi lấy chăn bao người cô lại.

Trước mắt bỗng tối sầm, Tề Diệu Tưởng muốn gỡ chăn ra nhưng Kỷ Sầm lại cảnh cáo: "Không được gỡ ra."

Tề Diệu Tưởng thực sự không cử động nữa. Thật ra như này cũng khá tốt. Cách lớp chăn nên cô không thể nhìn thấy cậu. Trong lúc hồ đồ cô lên giường của cậu, lại còn thấy cậu đang mặc đồ ngủ, cô cũng cảm thấy... rất ngại.

Nhưng cho dù cô không nhìn thấy cậu vì cô được chăn của cậu che lại thì mùi hương của cậu vẫn quấn chặt lấy cô.

Chiếc chăn của cậu có màu xám đậm, có mùi sả chanh rất dễ chịu, gần giống với mùi trên bộ đồng phục mùa hè của cậu.

Hai người im lặng trên giường gần nửa phút, Kỷ Sầm mới mở miệng: "... Sao cậu lại đến ký túc xá của mình?"

"Bách Trạch Văn nói cậu bị bệnh nên mình tới thăm cậu..."

Kỷ Sầm nói: "Mình không bị bệnh, nó lừa cậu đấy."

"Ừm..."

Cô vừa biết thực ra cậu không bị bệnh, cậu chỉ muốn ngủ nướng thôi.

Lại rơi vào một thoáng im lặng ngắn ngủi, Kỷ Sầm mới thấp giọng nói: "Ừm, vậy cậu đã nhìn thấy mình rồi, cũng biết mình không bị bệnh, cậu có thể đi được rồi đó."

Người trong chăn giống như một khúc gỗ, bất động không nhúc nhích tẹo nào.

"Cậu làm gì đấy, muốn ăn vạ trên giường mình không chịu đi à."

Ngoài miệng thì giống như đuổi người, nhưng cô không đi, khóe miệng cậu lại âm thầm cong lên.

"Không phải..." Cách lớp chăn, có vài câu nói dễ thốt ra hơn, Tề Diệu Tưởng lên tiếng: "Mấy câu mà ban nãy cậu nói, mình nghe hết rồi..."

Kỷ Sầm không nói nên lời.

Khó lắm mới chuyển được đề tài, kết quả cô lại đi vòng về chuyện đó.

Nghĩ đến những lời tâm sự chỉ nói cho đám anh em nghe lại bị cô nghe thấy, trong lòng Kỷ Sầm thầm chửi rủa Bách Trạch Văn mấy câu, giọng điệu cậu hơi cứng nhắc: "... Vậy cậu muốn thế nào?"

"Mình xin lỗi nhé." Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói: "Mình không chủ động tìm cậu không phải vì mình chỉ coi cậu như phần mềm tìm đáp án, mà chủ yếu là sợ làm phiền cậu, dù sao cậu cũng có việc riêng của mình mà."

"Dù có nhiều việc đến đâu thì cũng luôn có thời gian để chat với bạn gái chứ." Kỷ Sầm bĩu môi nói: "Cậu có biết là mỗi lần cậu nhắn tin cho mình, cho dù mình đang tắm, mình cũng sẽ lấy túi chống nước cho điện thoại vào để trả lời cậu không?"

"..."

Hèn gì cậu thường trả lời cô ngay lập tức.

Kỷ Sầm tiếp tục nói: "Cậu thử nghĩ lại bản thân cậu xem, khi nào không có bài tập hỏi mình thì chẳng thèm nói câu nào, bảo cậu nói lời ngọt ngào thì lại đi lên mạng chép, chép thì chép đi, lại còn chép những câu sến súa nữa chứ."

Tề Diệu Tưởng bị cậu nói đến mức không có chỗ dung thân.

"Mới nói cậu vài câu cậu đã giận dỗi, không nhắn tin cho mình một tin nào cả." Kỷ Sầm nói với giọng điệu khó chịu: "Cậu có phải là do trời phái đến để hành hạ mình không?"

Tề Diệu Tưởng hoang mang nói: "Mình có gửi tin nhắn cho cậu mà, nhưng cậu chặn mình làm mình gửi không được."

Kỷ Sầm im lặng một lúc.

"... Vãi." Cậu nói: "Hình như mình quên bỏ chặn cậu rồi."

"..."

Bây giờ đến lượt Tề Diệu Tưởng phục cậu luôn.

Tề Diệu Tưởng tốt tính nói: "Không sao, cậu không phải cố ý là được. Mình còn tưởng cậu thật sự không bao giờ để ý đến mình nữa."

Làm sao cậu có thể phớt lờ cô được.

Trước đó vì chuyện của cô với Cố Dương mà cậu giận, vốn định không thèm để ý đến cô nữa. Nhưng khi nhận được tin nhắn của cô, cậu vẫn không nỡ ngó lơ nhưng cũng không muốn mất mặt, thế là cậu lên mạng tìm một tin nhắn mẫu, dùng một cách khác để trả lời cô, đồng thời cũng tìm cho mình một bậc thang để bước xuống.

Kỷ Sầm không biết phải nói gì cho bản thân mình, may mà cô không giận cậu.

Cách lớp chăn, cậu nói xin lỗi cô.

"Không sao đâu." Tề Diệu Tưởng nói: "Như vậy đi, sau này mình sẽ nhắn tin cho cậu thường xuyên hơn, chỉ cần cậu đừng chê mình phiền là được."

"Sao mình có thể chê cậu phiền chứ?" Sau một lúc im lặng, Kỷ Sầm nói: "... Mình ước gì cậu có thể bám lấy mình mỗi ngày kia kìa."

Tề Diệu Tưởng trong chăn run run bả vai, trong lòng bỗng dâng lên chút ngọt ngào đến tê người.

"Còn nữa, là chuyện giữa mình và Cố Dương. Hôm đó mình gọi riêng cậu ấy ra cầu thang, thực ra mình muốn nói với cậu ấy..."

"Không sao đâu, cậu không cần phải nói với mình." Kỷ Sầm nói: "Bách Trạch Văn nói đúng, Cố Dương cũng là bạn của cậu, cậu và cậu ấy có quan hệ tốt, giữa hai người có bí mật mà mình không biết cũng là chuyện bình thường."

Tề Diệu Tưởng: "Nhưng Bách Trạch Văn nói với mình là mình nên cho cậu cảm giác an toàn."

"..."

Thằng chó chết kia còn biết thông đường mở lối từ hai phía.

Tề Diệu Tưởng thẳng thắn nói: "Thật ra là chuyện của mẹ mình và ba của Cố Dương."

Kỷ Sầm khó hiểu nhíu mày: "Không phải bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi ư? Chẳng phải chúng ta đã nhìn thấy họ... hôn nhau trước cửa quán bar vào dịp Tết sao?"

Tề Diệu Tưởng ậm ờ, cô có cảm giác giống với Kỷ Sầm, nhìn thấy hai người lớn làm vài chuyện thân mật, luôn cảm thấy có hơi kỳ quái.

"... Nhưng sau đó họ không có gì nữa. Nếu họ ở bên nhau, lỡ như sau này còn có ý định kết hôn, mình nghĩ ít nhất họ cũng nên thông báo một tiếng cho mình và Cố Dương biết chứ. Nhưng mẹ mình không nói gì với mình cả, còn chú Cố cũng không nói gì với Cố Dương."

"Có lẽ mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa ổn định?" Kỷ Sầm đoán: "Vậy nên mới không nói cho hai cậu biết."

Tề Diệu Tưởng do dự: "Chưa ổn định... mà đã ra ngoài thuê phòng sao?"

Kỷ Sầm nói: "Đó là chuyện đôi bên tình nguyện. Mẹ cậu và ba Cố Dương đều độc thân, thuê phòng với nhau cũng không phạm pháp."

"... Ừ." Tề Diệu Tưởng nói.

Chuyện tình cảm của người lớn đúng là phức tạp, cô không thể hiểu được.

Những gì cần nói đã nói hết rồi, những gì cần giải thích cũng đã giải thích xong xuôi, hiểu lầm cũng đã được tháo gỡ, chuyến đi này cũng không hoàn toàn vô ích, hiện giờ Tề Diệu Tưởng cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

"Vậy chúng ta... đi học nhé?" Tề Diệu Tưởng nói.

Kỷ Sầm hơi không đồng ý: "Nhưng mình đã xin nghỉ buổi sáng rồi, bây giờ lên lớp, cảm thấy hơi lãng phí."

Tuỳ hứng ghê. Không ngờ chỉ vì cậu muốn ngủ nướng mà lại cáo ốm xin nghỉ.

"... Ừm, vậy cậu ở ký túc xá ngủ tiếp đi? Mình quay lại lớp đây."

"Chỉ có một mình mình thôi." Kỷ Sầm nói: "Đến đã đến rồi, cậu cứ ở lại thêm chút nữa."

"Hả. Không tốt lắm đâu. Dù gì đây cũng là ký túc xá nam mà."

"Không phải cậu cũng vào ký túc xá nam rồi sao?"

"Đó là vì mình tưởng cậu bị bệnh..."

"Bị bệnh là có thể tùy tiện xông vào ký túc xá nam à?"

Cái đầu nhỏ trong chăn cúi xuống xấu hổ.

"... Vậy nên mình mới phải nhanh chóng rời đi."

Cô thậm chí còn quên mất chăn của Kỷ Sầm đang che trên đầu mình, bộ dạng định xuống giường giống như một nhóc ma nhỏ.

Kỷ Sầm buồn cười ngăn cản cô: "Đừng đi, mình đùa cậu thôi."

Tề Diệu Tưởng không chịu nghe, nhất quyết muốn xuống giường. Kỷ Sầm không giữ được cô, cuối cùng thở dài rồi ôm thân hình nhỏ nhắn của cô cùng với chiếc chăn mỏng mùa hè vào lòng mình.

Qua lớp chăn mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng mình đang được hai cánh tay rắn chắc ôm lấy.

Cậu ôm cô, giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua tấm chăn truyền đến tai cô: "Hôm nay cậu đến ký túc xá của mình, mình rất vui."

Tề Diệu Tưởng thấp giọng nói: "Vậy mà cậu còn trốn ở trong chăn..."

"Ở trước mặt cậu mình quê chết mất, cậu còn không cho mình trốn à?" Kỷ Sầm nói: "Lúc mới nhìn thấy cậu, mình còn tưởng mình đang nằm mơ, ai ngờ lại không phải."

"Sao cậu lại nghĩ là mơ?" Tề Diệu Tưởng lén cười: "Khó tin lắm sao?"

Kỷ Sầm thở dài: "Đúng vậy, lá gan cậu bé tí, ai mà ngờ cậu sẽ đến ký túc xá nam vì mình chứ. Giờ nhìn lại, hóa ra trong lòng cậu mình vẫn có chút đặc biệt."

Tại sao lại "có chút"? Tề Diệu Tưởng phản bác: "Không phải là có chút, mà là rất nhiều."

"Thật sao? Trước đây mình không nhận ra đấy. Cảm giác ngoài mình ra, cậu đối xử tốt với tất cả bạn bè." Kỷ Sầm thấp giọng nói: "Đôi khi mình thực sự rất nghi ngờ, rốt cuộc cậu có biết ý nghĩa của hai chữ 'bạn trai' không? Mặc dù trong đó có chữ 'bạn' nhưng mình và cậu chắc chắn không chỉ là bạn bè."

"... Mình biết mà. Vậy sau này mình sẽ chú ý, ngoài cậu ra mình giữ khoảng cách với những người khác."

Kỷ Sầm vỗ vỗ đầu cô, từ chối.

"Không cần, nếu vậy thì mình thành gì chứ? Mình không có ý nói cậu xa cách với những người khác. Lúc cậu mới chuyển đến trường Nhất Trung, mình luôn thấy cậu ở một mình. Bây giờ cậu có nhiều bạn bè như vậy, mình thấy mừng thay cho cậu, thật đó..."

"Đương nhiên cậu có thể đối xử tốt với người khác, mình cũng muốn cậu quen với nhiều bạn bè. Mình chỉ mong rằng, dù cậu có đối xử tốt với ai đi nữa thì mình vẫn là người được cậu đối xử đặc biệt nhất. Ngay cả khi sau này mẹ cậu thực sự kết hôn với ba của Cố Dương, Cố Dương trở thành anh trai cậu, thì trong lòng cậu, mình vẫn phải quan trọng hơn Cố Dương."

Trong tiếng thì thầm cầu xin, cậu ôm chặt cô hơn một chút: "Tưởng Tưởng, thích mình nhiều hơn một chút đi. Cho mình thêm nhiều đặc quyền của bạn trai cậu hơn chút nhé."

Đừng ngại làm phiền cậu, cũng đừng sợ dựa dẫm vào cậu, cho dù cô làm nũng hay nổi nóng cũng không sao. Dù là mặt tốt hay mặt xấu, cậu đều có thể bao dung tất cả vui buồn giận dỗi của cô.

Nghe cậu nói vậy, trong lòng Tề Diệu Tưởng dâng lên một loại cảm giác an tâm và xúc động chưa từng có.

Cô nhạy cảm lại còn nhát gan, hay lo nghĩ cố kỵ vẩn vơ. Kỷ Sầm cảm thấy cô không thích cậu nhiều như vậy, nhưng thực ra cô rất thích cậu. Chỉ là cô không giỏi bày tỏ cảm xúc của mình, thường thì trong lòng đã thích đến mức cực điểm rồi, nhưng cơ thể lại không biết phải làm sao để nói cho cậu biết.

"... Mình rất thích cậu, thật đấy." Cô ở trong lòng Kỷ Sầm, nhỏ giọng nói: "Có thể là vì trước kia ở trường cũ mình không có bạn bè nào cả, vậy nên mình không biết cách... bộc lộ."

Cô khẽ nhúc nhích trong lòng cậu rồi vòng tay ôm chặt lấy cậu. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, ngọt ngào vang lên trong chăn: "Sau này mình sẽ cố gắng bày tỏ nhiều hơn nhé."

Quá ngoan, sao cô lại ngoan như thế.

Càng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu tốt bụng thế này, sao lại có người từ chối làm bạn với cô chứ.

Trái tim cô mềm mại đến mức Kỷ Sầm không nhịn được mà hôn lên đỉnh đầu cô.

Cách lớp chăn mỏng, cô cảm nhận được nụ hôn lưu luyến của cậu, tim cô run lên. Bỗng nhiên cô cảm thấy chiếc chăn này quá vướng víu.

Cô đẩy cậu ra, dứt khoát vén chăn lên, nhìn cậu bằng ánh mắt rực cháy.

Kỷ Sầm sửng sốt: "Sao vậy..."

Chữ "vậy" của cậu hòa tan khi hai đôi môi chạm vào nhau.

Tề Diệu Tưởng bám lên vai cậu, ngẩng đầu lên hôn cậu.

Kỷ Sầm mở to mắt, sửng sốt nhìn cô ở khoảng cách rất gần. Tay cậu vẫn cứng đờ giữa không trung. Vài giây sau, cô lùi lại một chút, cụp mắt xuống hỏi cậu: "Cách bộc lộ như vậy, cậu có cảm nhận được không?"

Kỷ Sầm chậm rãi chớp mắt rồi mới phản ứng lại, trái tim cậu bắt đầu tăng tốc không thể kiểm soát, không chỉ cảm nhận được mà trái tim cậu gần như muốn nổ tung.

Cậu sắp phát điên mất. Lần nào cũng như thế, toàn chơi chiêu đánh đột kích cậu, giống như mấy cảnh jump scare* trong phim kinh dị vậy. Ban đầu vốn đang nói chuyện rất bình thường, đột nhiên lại bị hù một cú thật mạnh, nếu không phải từ nhỏ cậu đã quen xem phim kinh dị thì chắc giờ tim cậu đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

(*) Jump scare: những cảnh hù dọa đột ngột mà không báo trước.

Không cần nhìn vào gương Kỷ Sầm cũng biết mặt mình chắc chắn là đang đỏ bừng, chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì quá nóng.

Cậu cắn môi gãi đầu, tông giọng rất nhẹ không biết là trách móc hay vui vẻ: "... Cậu lại đánh lén mình nữa rồi."

Tề Diệu Tưởng vẫn cúi đầu nên không nhìn thấy được gương mặt đỏ bừng nóng ran của cậu lúc này.

"Cái này đâu tính là đánh lén đâu..."

"Không hỏi mà tự làm thì chính là đánh lén." Giọng Kỷ Sầm trầm xuống, nghe có vẻ hơi không vui: "Nhóc quỷ thích đánh lén này, sao lần này cậu không chạy trốn nữa?"

Đối mặt với lời trách cứ của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng còn tưởng mình đắc tội với cậu rồi.

"Mình..."

Kỷ Sầm ngắt lời cô: "Cậu thế nào? Lần này cậu không chạy trốn được đâu."

Cô đúng là không được, hôn quá nhẹ quá nhanh, lại còn dùng kiểu hôn này để qua loa có lệ với cậu, lần này tuyệt đối không thể kết thúc vội vàng chớp nhoáng như thế.

"Mọi lần trước đây đều không tính. Cậu nhớ kỹ, đây mới là nụ hôn đầu tiên của chúng ta."

Nhàn nhạt nói một câu đe dọa, giây tiếp theo, Kỷ Sầm nắm chặt cằm cô, dứt khoát hôn lên.

Tề Diệu Tưởng mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn cậu. Kỷ Sầm cũng không nhắm mắt, đôi mắt màu nâu sáng của cậu quá đẹp, sáng lấp lánh và trong veo. Ánh mắt giao nhau ở khoảng cách gần như vậy khiến người ta bối rối không biết làm sao, nhưng cả hai đều quá căng thẳng đến nỗi quên mất lúc này cần phải nhắm mắt. Cuối cùng Kỷ Sầm mới nhớ ra, ánh mắt cậu thoáng chút ngượng ngùng rồi đưa tay che mắt cô lại.

Cậu hôn mạnh hơn cô nhiều. Nụ hôn có thể ngắn ngủi nhưng đương nhiên cũng có thể kéo dài. Khoảnh khắc môi chạm môi, hàm răng vô tình va vào nhau. Trong sự va chạm vụng về và ma sát ấy, cơ thể cô bỗng chốc tê dại như bị điện giật từ trái tim lên đến đỉnh đầu, khiến cả người tê dại.

Trong không gian yên tĩnh của phòng ký túc nam, bên ngoài là mùa hè đang gõ cửa, mà ở bên trong là nụ hôn đầu ẩm ướt ngây ngô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK