"Bị lag sao? " Xem ra mạng ở nông thôn vẫn chưa ổn, Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm nói: "Vậy mình cúp trước nha."
"... Không lag."
Kỷ Sầm hơi không được tự nhiên mà trả lời cô.
Cây pháo hoa mỏng manh chiếu sáng cô gái trên điện thoại của cậu, đồng thời ánh sáng tạo ra một viền vàng nhạt bao quanh đường nét của cô, khiến cậu khó có thể rời mắt.
Dường như cô không nhận ra mình đẹp đến thế nào, còn dại dột ngốc nghếch tưởng rằng mạng bị lag.
Kỷ Sầm mím môi, nhấn nút chụp màn hình, chụp liên tiếp mấy bức ảnh, lưu lại những cái chớp mắt và hơi thở khác nhau mỗi giây phút của cô.
Sau khi bình tĩnh làm xong việc này, Kỷ Sầm mới hỏi: "Cậu đang ở đâu? Tại sao xung quanh lại tối thế."
"Mình đang ở nhà ông ngoại, đường ở nông thôn không có nhiều đèn."
"Vậy sao cậu không ở trong nhà mà còn chạy ra ngoài, không lạnh sao?"
"Không lạnh."
Vừa dứt lời, mũi cô liền sụt sịt.
Kỷ Sầm cười khúc khích, lúc này pháo hoa trong tay cô cũng cháy hết, màn hình lại đen thui.
Tề Diệu Tưởng nói mình lại thắp một cái, Kỷ Sầm nói hay là cô về nhà ông ngoại trước đi, đợi cô về tới nhà chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.
Tiếng bật lửa khựng lại, cô không biết làm sao để nói "mình không muốn về nhà ông ngoại" với Kỷ Sầm. Nhưng nếu cô nói vậy, cậu nhất định sẽ hỏi, vậy nên cô không muốn nói những điều này.
Cô không muốn mang sự tình ở nhà ông ngoại ra nói cho cậu.
Từ bức ảnh cậu chụp gửi cho cô, cho dù chỉ là hình ảnh chụp tivi mơ hồ, cô cũng có thể nhìn ra gia đình cậu có điều kiện rất tốt, so với cô thì một trời một vực.
Trước đây ở trường cô nghe cậu vô tình nhắc tới, ba cậu là cảnh sát, mẹ là kiểm sát viên. Sau đó cô hỏi Bách Trạch Văn mới biết được hoá ra ba của Kỷ Sầm là phó cục trưởng công an, mẹ là phó kiểm sát trưởng.
Ba mẹ cậu là đàn anh đàn em học cùng trường đại học Luật Bắc Kinh. Thời sinh viên, hai người được công nhận là kim đồng ngọc nữ, gia đình hai bên cũng rất môn đăng hộ đối, ông nội và ông ngoại Kỷ Sầm đều là nguyên lãnh đạo tỉnh.
Những ưu điểm của cậu cô đều cực kỳ ngưỡng mộ, tính cách ôn hoà và hài hước của cậu đều được nuôi dạy trong một gia đình tri thức và giàu có như thế.
So sánh với cậu, cô thực sự kém xa. Cô là con ngoài giá thú, trước nay cô chưa bao giờ nhận ra tầm quan trọng của ba đối với sự trưởng thành của cô. Cậu mợ đối xử với cô rất xa cách, người trong làng đều chỉ trỏ về xuất thân của cô.
Tề Diệu Tưởng bỗng im lặng.
Cũng may trời tối đen, Kỷ Sầm không nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô lúc này, cô cẩn thận hít một hơi, cố gắng để luồng khí lạnh trong phổi làm dịu đi cảm giác chua chát trong lòng.
Từ góc nhìn của Kỷ Sầm, chỉ có thể thấy bóng dáng cô đột nhiên dừng chuyển động.
Không hỏi cô vì sao đột nhiên không nói chuyện nữa, Kỷ Sầm hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi cô: "Có phải vì người nhà cậu không cho cậu chơi pháo hoa ở nhà nên cậu chạy ra ngoài chơi không?"
Tề Diệu Tưởng hơi giật mình, khẽ ừ một tiếng.
Kỷ Sầm nhẹ giọng cười.
"Vậy đừng về nhà ông ngoại, cậu chơi đi, mình nhìn cậu chơi."
Sau đó, hai người cách màn hình di động, Tề Diệu Tưởng lặng lẽ đốt một gói pháo. Kỷ Sầm lặng lẽ nhìn cả gói pháo bừng sáng lên rồi lại tắt đi trong tay cô, cũng lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô lập loè dưới ánh sáng của cây pháo hoa.
Đốt xong một vài cái nhỏ, vẫn còn một cái cuối cùng.
Tề Diệu Tưởng hỏi cậu: "Cậu có biết Gia Đặc Lâm không?"
"Biết chứ, lúc nhỏ từng chơi, nhưng bây giờ ở bên này bọn mình không được phép chơi nữa." Kỷ Sầm nói: "Cái đấy chơi rất vui."
Cậu vừa mới dứt lời, Tề Diệu Tưởng xoay camera trên điện thoại, đứng dậy đi về phía trước, khung cảnh trong camera đột nhiên trở nên rõ ràng. Đó là cảnh mấy đứa trẻ đang chơi đùa, bắn Gia Đặc Lâm bên bờ ao.
Pháo hoa nhiều màu sắc bắn ra từ miệng súng giống như sao băng rồi nổ thành những ngôi sao nhỏ trên mặt nước.
Sau đó, máy quay quay lại, khuôn mặt của cô gái trở nên rực rỡ dưới ánh sáng của pháo hoa Gia Đặc Lâm. Đôi mắt cô sáng ngời, cô cho cậu xem chiếc Gia Đặc Lâm trong tay.
"Mình cũng mua rồi, mình bắn cho cậu xem nha?"
Trước hình ảnh "cô nàng dễ thương mang súng" này, Kỷ Sầm bị sốc ít nhất năm giây.
Ngay khi Tề Diệu Tưởng thắc mắc liệu video có bị lag hay không thì Kỷ Sầm đã bật cười một tiếng.
Sau khi cười xong, cậu nói: "Được, cậu bắn cho mình xem đi."
Tề Diệu Tưởng ôm chiếc Gia Đặc Lâm đi tới bên ao. Những đứa trẻ khác đi thành nhóm, tiếng pháo không ngừng vang lên. Khi một người chuẩn bị đốt thì người khác phụ trách khuất động bầu không khí, kêu cậu nhóc ấy nâng lên cao hơn, hãy bắn xa một chút; chỉ có Tề Diệu Tưởng là một mình, nhưng cô không cảm thấy cô đơn chút nào, vì có Kỷ Sầm ở bên cạnh cô.
Cô tạm thời đặt điện thoại dưới gốc cây bên ao để bảo đảm Kỷ Sầm có thể nhìn rõ toàn cảnh, Kỷ Sầm thấy cô nghiêm túc chỉnh màn hình, bỗng nhiên cậu nói: "Cậu đợi một chút."
Tề Diệu Tưởng: "Sao vậy?"
"Hiếm khi bạn học Tiểu Tề muốn biểu diễn pháo hoa Gia Đặc Lâm, không thể để một mình mình xem được."
Sau đó cậu tạm thời ngừng video, đi vào nhóm chat kêu một tiếng.
Kỷ Sầm: [Mọi người có ở đây không?]
Bách Trạch Văn đáp: [Ba cậu ở đây]
Kỷ Sầm [Biến, những người khác đâu?]
Sau đó cậu tag mọi người vào, ngoại trừ Lư Văn Giai và Ngô Trừng vì lý do nào đó không xem điện thoại thì những người khác đều online hỏi cậu sao thế.
Kỷ Sầm: [Bạn học Tiểu Tề phát trực tiếp pháo hoa Gia Đặc Lâm, muốn xem thì mở video nhóm]
Kỷ Sầm bắt đầu video nhóm, không đến một phút, những người khác đều sôi nổi gia nhập.
Tề Diệu Tưởng ngơ ngác nhìn những gương mặt quen thuộc trên màn hình.
Bách Trạch Văn: "Tôi không chơi trò này rất nhiều năm rồi, bây giờ không phải ở thành phố bị cấm rồi sao?"
Kỷ Sầm nói: "Bạn học Tiểu Tề đang ở quê ngoại, bên chỗ cậu ấy có thể chơi."
Mấy người họ bừng tỉnh, nói ở nông thôn đúng là tốt thật, ít quy củ luật lệ. Lúc nhỏ bọn họ cũng đi theo ba mẹ về nhà họ hàng ở nông thôn vào dịp Tết, lúc ấy đón năm mới rất vui, bây giờ lớn rồi, mỗi năm ăn Tết đều là ngồi trên sofa cướp lì xì trên điện thoại, thỉnh thoảng liếc mắt xem Xuân Vãn, cực kỳ nhàm chán.
"Hâm mộ quáaaa." Bách Trạch Văn hét lên trong video.
Cảm giác ấm ấp trong lòng dâng lên, Tề Diệu Tưởng ghen tị với họ vì họ có thể đón năm mới ở thành phố, không cần bị say xe khi đi xe buýt đường dài, nhưng họ lại ghen tị với việc cô có thể về quê, vui vẻ chơi pháo đốt và pháo hoa.
La Yên thúc giục: "Tưởng Tưởng, cậu mau bắn đi, mình đang đợi xem đấy."
"Ừm ừm, giờ nè."
Dưới cái nhìn chăm chú của họ, cô tạm thời đặt điện thoại xuống, chạy đến bên bờ ao, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, bật lửa châm ngòi nổ.
Trong màn hình, Tề Diệu Tưởng mặc một áo khoác lông dày, đội mũ nhung, cả người đáng yêu và ấm áp. Trên tay cô cầm Gia Đặc Lâm, vô cùng khí thế mà giơ nó lên cao, để pháo hoa bắn lên không trung phía trên mặt nước.
Vài phút sau, Gia Đặc Lâm của cô đã bắn xong hết, tiếng hoan hô phát ra từ chiếc di động mà cô đặt ở dưới gốc cây còn to hơn tiếng của các bạn nhỏ xung quanh.
"Tuyệt vời."
"Vãi, tôi cũng muốn chơi, tiếc là tôi ở bên này không bán Gia Đặc Lâm."
"Gia Đặc Lâm thật đã."
"Cảm ơn màn biểu diễn của bạn học Tề Diệu Tưởng, cực kỳ đặc sắc, vỗ tay cho cậu!"
Bách Trạch Văn thậm chí còn lố lăng mà vỗ tay, những người khác nhìn cậu ta vỗ tay thì dở khóc dở cười nhưng cũng vỗ tay vài cái.
Những đứa trẻ khác tò mò nhìn về phía Tề Diệu Tưởng.
Chị gái này chạy ra bờ ao chơi Gia Đặc Lâm một mình, không có ai đi cùng chị ấy, vốn dĩ trông thật đáng thương, hoá ra bạn bè của chị ấy đều đang nghe điện thoại.
Vốn dĩ màn trình diễn chỉ định cho một mình Kỷ Sầm xem, vô tình lại trở thành màn trình diễn mà cô mời mọi người đến xem.
Giữa tiếng hò reo của bạn bè, Tề Diệu Tưởng lén nhìn Kỷ Sầm ở góc trên bên trái màn hình.
Cậu chống cằm, lông mày hơi cong, cũng đang nhìn cô.
Trong tích tắc, tim Tề Diệu Tưởng suýt chút nữa thì hẫng một nhịp.
Làm sao bây giờ, rất thích cậu.
Dù cô lo giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, dù biết mình có thể không xứng với tình yêu của cậu, nhưng cô vẫn thích cậu, không thể khống chế mà thích cậu.
...
Sáng sớm mùng Một Tết, Tề Tư và con gái trở về Đồng Châu.
Suốt dọc đường sắc mặt Tề Tư không tốt lắm, Tề Diệu Tưởng cũng không hỏi, vốn định là mùng Hai mới đi, hiện tại mùng Một đã rời đi rồi, có thể thấy được buổi tối hôm đó mẹ ở nhà ông ngoại tức giận đến chừng nào.
Xe buýt đầu năm vẫn đông đúc chật chội, vất vả lắm mới đưa được con gái lên xe, Tề Tư như trút được gánh nặng thở phào một hơi.
"Ngủ đi, ngủ một giấc là chúng ta về Đồng Châu rồi."
Tề Diệu Tưởng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cô ngủ không yên, mơ mơ màng màng, xe buýt tạm thời dừng ở trạm xăng, các hành khách xuống xe đi vệ sinh. Tề Tư kêu cô tỉnh, hỏi cô có muốn đi vệ sinh hay không.
Tề Diệu Tưởng nói không cần, giọng điệu buồn ngủ, hiển nhiên là còn muốn ngủ tiếp. Tề Tư nói: "Vậy con tiếp tục ngủ đi, mẹ xuống xe hít thở không khí một lát."
Tề Tư xuống xe. Qua cửa sổ, Tề Diệu Tưởng thấy mẹ xuống xe rồi duỗi chân lắc lắc, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng chút.
Điện thoại di động trong áo khoác vang lên, Tề Tư lấy di động ra, nhìn thông báo hiển thị người gọi, sắc mặt lại tối sầm.
Bà đi xa, Tề Diệu Tưởng không biết bà đang nói chuyện với ai, nhưng nhìn khẩu hình kích động và mặt mày cau có của mẹ cũng có thể đoán được là ai đang gọi tới.
Ông nội và cậu vốn định sắp xếp một buổi xem mắt cho mẹ cô, bây giờ hai mẹ con đã đi trước, cuộc điện thoại này chính là bọn họ gọi tới.
Sau khi xe buýt được đổ xăng và chuẩn bị lên đường, Tề Tư lại bước lên xe.
Thấy Tề Diệu Tưởng mở to mắt, bà hơi kinh ngạc: "Sao lại không ngủ?"
Tề Diệu Tưởng mím môi.
"Mẹ."
"Ừm?"
"Sau này chúng ta đừng về ngoại ăn Tết nữa, chỉ hai chúng ta cùng nhau đón Tết thôi, không được sao ạ?"
Vẻ mặt Tề Tư cứng đờ.
"Đêm qua cãi nhau, lại dọa đến con à?" Bà sờ trán con gái: "Đây là chuyện giữa mẹ với ông ngoại và cậu con, con cứ coi như không nghe thấy, cũng không cần quan tâm cái này, con chỉ cần chăm chỉ học hành là được rồi."
"Con có thể coi như không nghe thấy, vậy mẹ thì sao?" Tề Diệu Tưởng không khỏi cau mày: "Rõ ràng là năm nào về cũng toàn là cãi nhau, vì sao vẫn muốn quay về?"
Tề Tư thở dài: "Tưởng Tưởng, con còn nhỏ, con không hiểu đâu."
"Con năm nay đã tròn mười bảy tuổi rồi."
Mười bảy tuổi tuy rằng vẫn chưa thành niên, nhưng chắc chắn không phải là một đứa trẻ.
Tề Diệu Tưởng nói: "Lúc trước con xem phim truyền hình cùng mẹ, nữ chính phim đó có ba mẹ đối xử không tốt, cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ luôn, lúc ấy mẹ còn nói rất sảng khoái."
Nếu cảm thấy sảng khoái, vậy tại sao không làm như thế? Tại sao cứ mỗi năm lại quay về để nhận khinh bỉ?
Tề Tư thở dài, nói: "Biết tại sao mẹ lại xem loại phim truyền hình này không? Bởi vì nhân vật chính dám làm những chuyện mà mẹ không dám làm trong thực tế, nên mẹ mới thích xem."
"Tưởng Tưởng, chúng ta đang sống, không phải đang đóng phim. Nếu cuộc sống thực sự giống như những gì được thể hiện trong phim, nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt, sau đó cả đời không bao giờ liên lạc nữa, nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi."
Lúc học đại học, Tề Tư đã từng cố gắng cắt đứt quan hệ với người nhà trong khoảng thời gian ngắn. Vì chăm sóc con gái, bà dọn ra khỏi ký túc xá, thuê một phòng đơn gần trường. Hôm nào không có lớp học thì đi làm công, có tiết học thì giao con cho dì chủ nhà trông hộ, ngoài tiền phòng nhà hàng tháng, bà còn đưa cho chủ nhà rất nhiều tiền cảm ơn.
Cuộc sống tuy có hơi khó khăn, nhưng có thể vượt qua được, bà không hề nghĩ sẽ đi tìm người đàn ông kia.
Tuy nhiên ba và anh trai bà lại làm ầm ĩ, họ đến trường của bà, tìm giảng viên cố vấn của bà, thậm chí còn đến chặn bạn cùng phòng của bà ở tầng dưới ký túc xá.
Gọi điện thoại uy hiếp bà, nói nếu không xuất hiện thì sẽ báo cáo việc bà có con ngoài giá thú với thầy giáo, khiến bà không thể ở lại trường.
Ba và anh trai buộc bà phải tìm ra người đàn ông đó, người đàn ông đó đang ở giai đoạn thăng tiến quan trọng, nhất định không được xảy ra bê bối, huống chi là chuyện bê bối giữa ông ta và nữ sinh lúc ông ta đang học đại học về quê dạy thực tập.
Vì con đường sự nghiệp của mình, người đàn ông nọ đã đưa cho bà một số tiền lớn, sắp xếp đăng ký hộ khẩu cho Tề Diệu Tưởng, còn hứa sau khi Tề Tư tốt nghiệp đại học sẽ tìm cho bà một công việc ổn định. Thậm chí ông ta còn giúp ba và anh trai Tề Tư mở rộng mối quan hệ trong làng, làm nhà họ Tề nhận được nhiều tiền bồi thường cho ngôi nhà bị phá bỏ hơn những gia đình khác, còn anh trai của Tề Tư thì được sắp xếp một công việc an nhàn ở văn phòng uỷ ban.
Hết thảy đều sắp xếp thoả đáng, ba và anh trai mắng bà ngu ngốc, một mối ngon như vậy mà không ôm, vì lòng tự trọng chết tiệt của mình mà nhất quyết chịu đựng gian khổ.
Họ nói từ nay bà cứ nghe lời họ, đòi thêm tiền người đàn ông kia để ông ta có thể giúp đỡ gia đình bà nhiều hơn. Nếu bà không nghe lời, vậy thì cá chết lưới rách. Bà hại cả nhà họ Tề phải mất mặt với người trong thôn, sau này bà cũng đừng nghĩ sống yên ổn.
Sau này bà tốt nghiệp đi làm, cứ nghĩ rằng sau khi ra trường, có đủ năng lực để thoát khỏi gia đình. Nhưng chỉ cần sống trong xã hội này, trong ánh mắt mọi người xung quanh, sẽ không bao giờ được làm theo ý mình.
Những cuộc điện thoại, những tin nhắn phiền phức, mỗi một chữ đều nói với bà rằng bà không bao giờ thoát khỏi bọn họ.
"Mày có được ngày hôm nay, còn không phải vì tao và mẹ mày dọn tã nuôi mày lớn à. Mày có thể đi học, còn không phải hồi đó anh mày bỏ học phí của nó để cho mày đi học sao. Chứ mày tưởng bây gIờ mày có thể sống tốt được như vậy chắc?"
Sống ở nhà họ Tề mười tám năm, bà bị trói buộc bởi mối quan hệ huyết thống chết tiệt này. Tề Tư hâm mộ với những nhân vật chính trong phim, họ có dũng khí chống lại gia đình của họ. Đặt ở hiện thực, thật sự quá khó để làm được điều ấy, có quá nhiều người giống như bà, đau khổ giãy giụa nhưng lại không thể thoát ra được.
Tề Diệu Tưởng không hiểu những chuyện này, ngược lại là một chuyện tốt, chứng minh con bé chưa từng trải qua những điều tồi tệ như vậy, đây cũng là điều duy nhất Tề Tư cảm thấy may mắn.
Chỉ cần không mệt đến chết, bà sẽ làm những gì mình có thể để con gái lớn lên bình an, tuyệt đối không để con mình đi vào vết xe đổ của bà.
"Đừng nghĩ đến ông ngoại và cậu của con nữa, có mẹ ở đây, mẹ ứng phó là được. Con ngủ đi, ngủ một lúc nữa, rất nhanh là đến Đồng Châu rồi." Tề Tư nhẹ giọng nói.
–
Bởi vì kẹt xe, hai mẹ con phải trải qua ngày đầu tiên của năm mới trên xe buýt.
Sau khi về đến nhà, Tề Diệu Tưởng lấy mì gói rồi bắt chước bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà mẹ cô thích xem làm một tô mì thơm phức. Trong làn khói nóng bốc lên nghi ngút, cô cho thêm trứng vào, nấu mì đến khi sợi mì dẻo và trong lại, trông rất giống trong phim Hàn. Hai mẹ con vừa ăn mì vừa xem buổi chiếu lại Xuân Vãn.
Qua mấy ngày nữa là sẽ quay lại công ty làm việc, Tề Tư dự định mấy ngày tới sẽ ở trong nhà.
Nhưng khi ba ruột của Tề Diệu Tưởng gọi điện thoại tới, Tề Tư không thể tin nổi, thế mà ba của bà – Tề Thanh Tuyền lại đi mách với tên đàn ông đó chuyện bà không chịu đi xem mắt.
Lúc đó Tề Diệu Tưởng đang làm bài tập của kỳ nghỉ đông trong phòng, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động bên ngoài thì giật mình, chạy ra ngoài xem.
Trên bàn có đồ ăn vặt và trái cây đang ăn dở, bộ phim đang chiếu dở dang bị ấn nút tạm dừng, không biết mẹ đi đâu rồi.
Tề Diệu Tưởng gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời.
Cô liếc nhìn cánh cửa, bước tới, lặng lẽ mở cửa hé ra rồi nhìn ra ngoài.
Không có. Cô thay giày đi ra ngoài, cuối cùng nghe thấy tiếng động ở lối thoát hiểm ngoài hành lang.
Tề Diệu Tưởng ghé tai lại gần.
Quả nhiên là mẹ.
"Tôi xem mắt hay không liên quan gì đến ông? Thầy Tô, đừng bảo là ông nghĩ tôi không tìm đàn ông khác là vì ông đấy chứ? Ông yên tâm, tôi không nghĩ như vậy đâu. Tôi chẳng có chút hứng thú gì với gia đình ông hết. Lúc trước nếu như con gái ông không ở trường bắt nạt Tưởng Tưởng thì sự việc cũng sẽ không bị làm ầm ĩ lên như vậy."
"Bây giờ một mình tôi mang Tưởng Tưởng đến Đồng Châu cũng rất tốt. Sau này ông cũng đừng gọi điện thoại cho tôi. Bên phía ba và anh tôi, ông có thể gọi điện báo cảnh sát, báo bọn họ quấy rầy ông. Ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xía vào, nếu họ bị bắt đi thật, tôi ngược lại còn cảm ơn ông đấy chứ."
Không cần nghe giọng người kia, Tề Diệu Tưởng cũng biết mẹ đang gọi điện với ai.
Mẹ kêu người kia là "thầy Tô", là người từng là giáo viên tình nguyện hồi mẹ còn học cấp ba.
Cũng là ba ruột của cô.
Không biết ba ruột của cô nói gì mà giọng điệu Tề Tư trở nên kích động.
"Tại sao Tưởng Tưởng phải bị con gái ông bắt nạt? Tô Chính Dịch, Tưởng Tưởng rốt cuộc có phải con ngoài giá thú hay không, trong lòng ông rõ nhất, nó chào đời sớm hơn con gái ông cả nửa năm đấy."
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng cao giọng hơn rất nhiều: "Tề Tư, nếu cô không sinh ra Diệu Tưởng mà đến bệnh viện phá thai thì bây giờ cô đã không gặp nhiều phiền toái như vậy. Tôi sẽ không phải bị ba và anh trai cô đe dọa, ngày nào cũng phải lo lắng xem họ có tìm đến tận cửa nhà hay không."
Tề Tư cười lạnh: "Đúng, nếu lúc trước tôi bỏ Tưởng Tưởng đi, không sinh ra nó, thì tôi cũng không phiền não như vậy. Đừng nói là sẽ có một của nợ cứ luôn bám theo như thế. Ngay cả đi xem mắt mà còn phải nhìn sắc mặt người khác. Đều là tôi sai. Ai bảo lúc đó còn nhỏ, đầu óc ngu xuẩn, bị ông theo đuổi hai ngày, nói vài câu dễ nghe thì yêu đương với ông. Tôi tự mình phạm sai còn ông không sai chút nào. Tôi nói như vậy ông đã vừa lòng chưa thầy Tô?"
Cuộc tranh cãi ở lối thoát hiểm vẫn tiếp tục, Tề Diệu Tưởng lặng lẽ về nhà.
Nếu cô chưa từng được sinh ra, quả thực đối với ai cũng điều tốt, nhất là mẹ cô.
Cô đúng là của nợ gánh nặng của mẹ.
Bởi vì cô mà mẹ mới mất công việc ổn định ở Thanh Hà, một mình mang cô theo đến sống ở Đồng Châu, ngày nào cũng tăng ca chỉ vì có thể kiếm thêm ít tiền.
Tề Diệu Tưởng nắm bút, không viết nổi một chữ bài tập về nhà nghỉ đông.
Không biết ngồi như vậy trong bao lâu, Tề Tư ở bên ngoài gọi điện thoại xong thì đến gõ cửa phòng Tề Diệu Tưởng.
"Tưởng Tưởng, vẫn còn đang làm bài tập sao?"
"Dạ."
"Vậy con cứ tiếp tục làm bài tập đi, mẹ ra ngoài một chuyến, đừng làm muộn quá, lên giường ngủ sớm nhé."
Nghe lời dặn dò như vậy, Tề Diệu Tưởng cảm thấy không đơn giản chỉ là ra ngoài một lát, đồng tử cô co lại, nhanh chóng hỏi: "Mẹ định đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài giải sầu, tìm một chỗ uống rượu gì đó." Tề Tư nói: "Sắp phải đi làm rồi, mẹ định tận hưởng một chút trước khi đi làm."
Tề Diệu Tưởng cụp mắt xuống: "Vậy mẹ có về không?"
Tề Tư cười: "Chắc chắn rồi, mẹ vẫn muốn trở về ngủ, ý mẹ nói là muộn mới về."
Tề Diệu Tưởng dạ một tiếng, nỗi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút.
Tề Tư dặn dò vài câu, nói Tề Diệu Tưởng nghe lời ở nhà rồi bà thay quần áo, trang điểm đơn giản và đi ra ngoài..
Trong nhà rơi vào yên lặng, Tề Diệu Tưởng cầm điện thoại, muốn tìm các bạn trong nhóm để tâm sự.
Mấy ngày nay bọn họ đều cùng ba mẹ đi thăm họ hàng khắp nơi, phàn nàn trong nhóm rằng nhà có nhiều họ hàng nhưng họ không thân quen, lúc gặp mặt cũng không biết chào như thế nào.
Tề Diệu Tưởng không thể xen vào đề tài này, nhưng bây giờ cần cô cần người trò chuyện cùng.
Người cô có thể nghĩ đến chính là Kỷ Sầm.
Nhưng bây giờ cậu vẫn đang ở trong nhà ông nội, có thể không rảnh rỗi.
Cô thử chụp ảnh đề toán trên xấp bài tập nghỉ đông rồi gửi cho cậu.
Tề Diệu Tưởng: [Câu hỏi này cậu biết làm không?]
Nếu Kỷ Sầm rảnh giúp cô giải quyết câu hỏi này thì có nghĩa là cậu có rảnh để nói chuyện với cô, nếu cậu không rảnh thì cô cũng sẽ không làm phiền cậu.
Chờ nửa phút, Kỷ Sầm trả lời: [Cậu mang bài tập nghỉ đông về quê làm à?]
Kỷ Sầm: [Gấp gáp như vậy, xem ra mình không thể giữ được vị trí nhất khối rồi]
Cậu chỉ nói hai câu mà tâm trạng buồn bực của cô tốt lên không ít.
Tề Diệu Tưởng: [Mình đã về nhà rồi]
Kỷ Sàm: [Về Đồng Châu sớm như vậy, cậu không ở nhà ngoại thêm mấy ngày sao?]
Ban đầu cô muốn kiếm cớ, nhưng sau khi nghĩ lại, cô quyết định nói cho cậu biết suy nghĩ thật sự của mình: [Mình không thích ở đó]
Phía trên khung chat hiện lên "Đối phương đang gõ..." nhưng đợi mấy phút, cô mới nhận được tin nhắn trả lời của Kỷ Sầm: [Vậy thì đừng ở đấy, cậu và mẹ hai người bên nhau cũng rất tốt]
Tề Diệu Tưởng: [Không có hai người, chỉ có một mình mình]
Tề Diệu Tưởng: [Mình bị mẹ bỏ rơi ra ngoài chơi rồi]
Cô nói theo kiểu đùa giỡn, giống như mình là người cởi mở thoải mái.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ với người đàn ông đó ở lối thoát hiểm, cô biết mẹ cần chút thời gian để tiêu hoá nên không thể mang cô đi theo được.
Kỷ Sầm: [Vậy cậu có muốn ra ngoài chơi không?]
Kỷ Sầm: [Mình đi cùng cậu]
Cậu loáng thoáng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô không ổn, không biết mấy ngày nay cô trải qua điều gì, cậu chỉ biết là có lẽ bây giờ cô cần người ở cạnh.
Kỷ Sầm ngồi dậy khỏi sô pha, mặc áo khoác vào.
Trước khi rời đi, cậu lên phòng chơi bài ở tầng trên, ba mẹ cậu và một người chú đang chơi mạt chược với ông nội.
Kỷ Sầm nói muốn đi ra ngoài một chuyến, bữa tối có thể sẽ không về ăn cơm. Ông nội chỉnh kính lão, hỏi cậu: "Sầm Sầm con muốn đi đâu vậy, cơm tối cũng không ăn?"
Kỷ Sầm cười: "Đi cứu mèo con hoang bị mẹ bỏ rơi, bữa tối con phải cho nó ăn hạt mèo."