• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết cậu đang muốn làm gì, nhưng thôi vẫn nên phối hợp với cậu vậy.

Tề Diệu Tưởng: [Gia hạn.]

Kỷ Sầm: ["Hủy đăng ký thành công" đã giúp bạn hủy dịch vụ. Cảm ơn bạn đã tin tưởng sử dụng, chúc bạn vui vẻ.]

Tề Diệu Tưởng: [Rõ ràng là mình gia hạn mà.]

Kỷ Sầm bên này vẫn tiếp tục gửi tin nhắn với nội dung y chang, dù sao thì cũng đều là không cho gia hạn.

Tề Diệu Tưởng: [Gia hạn aaaa.]

Tề Diệu Tưởng: [Gia hạn!]

Gửi mấy tin nhắn liên tục, bên kia cuối cùng cũng gửi một lý do khác qua: [Được rồi. Mời bạn chọn hình thức gia hạn.]

[1. Thanh toán lì xì 520 tệ.]

[2. Một nụ hôn.]

[3. Nói vài câu âu yếm sến súa.]

Tề Diệu Tưởng: [1]

Tề Diệu Tưởng: [(Lì xì)]

Tề Diệu Tưởng: [Tiền tiêu vặt của mình chỉ có 100 tệ thôi... Phần còn lại có thể trả góp không?]

Vài giây sau, Kỷ Sầm trả lời: [Nhóc quỷ nghèo, không có tiền sao cậu không chọn hai cái kia?]

Tề Diệu Tưởng vui vẻ: [Ơ, chưa nhận lì xì sao đã gia hạn thành công rồi?]

Kỷ Sầm: [......]

Sơ ý quá.

Tề Diệu Tưởng: [Mình vừa gửi ảnh đề bài cho cậu á, có thể xem giúp mình không?]

Kỷ Sầm: [Xem cái đầu cậu ấy.]

Kỷ Sầm: [Nói cho cậu hay, bây giờ mình vẫn đang giận đấy. Trước khi mình tha thứ cho cậu, mình sẽ không giảng cho cậu một câu nào đâu.]

Tề Diệu Tưởng chớp mắt.

Vốn dĩ cô còn lo là cậu vẫn đang giận nhưng sao bây giờ cậu nhấn mạnh cậu đang rất giận, cô lại cảm thấy hình như cậu không giận đến thế nữa nhỉ.

Mấy phút sau, Kỷ Sầm lại nhận được tin nhắn của Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng: [Cục cưng ơi cậu có biết hay chăng? Đêm qua mình bị cảm đấy.]

Kỷ Sầm: [......Tự nhiên gọi mình như thế làm gì?]

Kỷ Sầm: [Cậu đừng tưởng gọi như thế thì mình sẽ tha thứ cho cậu.]

Kỷ Sầm: [Sao cậu lại bị cảm thế?]

Kỷ Sầm: [Bây giờ đã đỡ chưa?]

Tề Diệu Tưởng: [Đỡ nhiều rồi, cậu đợi mình nói xong đã.]

Tề Diệu Tưởng: [Vì vậy nên mình đã đi bệnh viện truyền nước rồi. Truyền nước gì nhỉ, nước Nhớ Cậu đó.]

Gửi xong, Tề Diệu Tưởng hồi hộp đợi Kỷ Sầm trả lời.

Cô không biết nói những lời âu yếm, trong đầu cũng chẳng có sẵn lời gì nên tạm thời chỉ nghĩ được đến đây thôi. Hình như hai năm trước câu này hot lắm thì phải.

Vài phút sau, Kỷ Sầm trả lời cô.

Kỷ Sầm: [......]

Kỷ Sầm: [Cậu biến ngay.]

Kỷ Sầm: [Cậu đúng là lạnh nhạt vô tình, mình vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu.jpg]

Tề Diệu Tưởng ngơ luôn. Bình thường cô toàn nghe thấy cậu bảo bọn Bách Trạch Văn biến, hôm nay thế mà cậu cũng bảo cô biến ngay.

Cô gửi meme khiếp sợ qua, ai ngờ khung chat lại hiện một dấu chấm than đỏ lừ, hơn nữa phía dưới còn có một dòng thông báo.

[Tin nhắn đã gửi nhưng đối phương đã từ chối nhận.]

Kỷ Sầm còn chặn cô?!

Toi rồi, giờ thì cậu giận thật rồi.

...

Ngay khi cô đang rơi vào trạng thái tự trách vì bị Kỷ Sầm chặn thì lúc này người mẹ ở thành phố kế bên của cô cũng đang không được ổn lắm.

Chiếc thẻ phòng mà Cố Minh Chu đưa, Tề Tư không dùng tới nó.

Bà ngủ ở phòng mình, mơ một giấc mơ chẳng đâu vào đâu. Bà mơ thấy khi mình còn trẻ, còn mơ thấy thầy Tô.

Những cô gái lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, tính cách thường đi về hai hướng cực đoan. Không phải tự ti cực đoan thì sẽ là cố gắng mạnh mẽ đến mức cực đoan, mà Tề Tư thì có cả hai.

Muốn được ba mẹ quan tâm và yêu thương nhiều hơn nên nỗ lực học tập, lần nào cũng thi được vị trí thứ nhất, mà anh trai bà dù có thi thế nào thì cũng chỉ từ dưới đếm lên. Ở trường cấp hai của huyện năm nào Tề Tư cũng thi được vị trí đầu tiên còn anh trai Tề Hoành Viễn thì ngay cả những trường đại học nguyện vọng hai cũng chẳng vào được.

Nhưng ba mẹ vẫn không thích Tề Tư. Khi bà mang phiếu điểm của mình về nhà, họ chỉ nói rằng con gái học nhiều thì có ích lợi gì, sau cùng chẳng phải cũng chỉ lấy chồng sinh con hay sao. Còn Tề Hoành Viễn học hành không giỏi thì họ lại có thể tìm đủ mọi cớ, nói cái gì mà chỉ là Tề Hoành Viễn không thích đi học, đàn ông con trai một khi đã học hành nghiêm túc thì thành tích sẽ tiến bộ ngay thôi, Hoành Viễn chỉ chưa nghiêm túc học mà thôi.

Tề Tư mất nhiều năm cố gắng làm hài lòng ba mẹ, hi vọng tình yêu thương họ dành cho bà dù chỉ bằng một nửa của anh trai thôi cũng được. Thế nhưng sau cùng lại phát hiện tất cả chỉ là tốn công vô ích, dù bà có ưu tú như thế nào thì cũng chẳng bằng đứa con trai trong lòng họ.

Khi không có được tình thương như mình mong muốn, Tề Tư chỉ có thể ép mình từ bỏ. Sau khi lên cấp ba, bà không cố làm ba mẹ vui lòng nữa. Khi ấy lấy cớ học cấp 3 bài vở bận rộn, ngay cả về nhà bà cũng ít khi về, có thể ở trường thì bà đều sẽ ở lại.

Khi ấy sự xuất hiện của Tô Chính Dịch khiến bà như có được khả năng được yêu thương. Tề Tư là cô gái có thành tích tốt nhất trong lớp, khuôn mặt lại xinh đẹp nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng chỉ có Tô Chính Dịch mới cho bà cảm giác được quan tâm như người lớn trong nhà.

Nguồn lực giáo dục ở huyện rất bình thường, một năm chẳng được mấy người có thể đỗ đại học. Tô Chính Dịch là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp của trường đại học trọng điểm ở thành phố lớn, trẻ tuổi anh tuấn, ăn mặc thời thượng, nói năng hài hước, người đàn ông như vậy có sức hấp dẫn như thế nào với những cô gái trẻ trong thị trấn không cần nói cũng rõ.

Kiểu đàn ông bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên TV cứ thế đáp xuống trước mắt mọi người, khi ấy ít nhất một nửa học sinh nữ trong trường đều thích Tô Chính Dịch.

Trong những năm bị ba mẹ phớt lờ, sở thích duy nhất của Tề Tư là xem phim tìm kiếm một chút an ủi tinh thần. Ảo tưởng nếu có một ngày rời khỏi gia đình đi đến những thành phố lớn phồn hoa, bản thân cũng có thể gặp được một người đàn ông yêu thương bản mình, cho mình một cuộc sống như trong truyện cổ tích.

Tô Chính Dịch rất quan tâm Tề Tư, khi đến hỏi thăm gia đình bà, ông ta luôn miệng khen bà ở trường ưu tú như thế nào. Ba mẹ Tề Tư nghe thế mặt mày rạng rỡ, phá lệ khen bà vài câu. Trong lòng lăn tăn gợn sóng, Tề Tư biết, bà không thể từ chối một Tô Chính Dịch như vậy.

Sau này khi Tô Chính Dịch đến phòng bà, ông ta thấy trên tường treo đầy poster phim thần tượng thì cười trêu ghẹo bà rằng không ngờ cô gái có thành tích tốt như vậy mà lại thích xem phim thần tượng.

Tề Tư xấu hổ, gương mặt thanh tú ngây thơ của thiếu nữ ửng hồng.

Ánh mắt Tô Chính Dịch tối sầm, bỗng nhiên ông ta hỏi rằng xem nhiều phim thần tượng như thế có phải cũng muốn yêu đương hay không?

Tề Tư vội nói không phải, mà lúc này Tô Chính Dịch cách bà rất gần, ông ta vuốt khuôn mặt của bà rồi nói bà đừng yêu đương với mấy thằng nhóc trong trường, tụi nó không xứng với bà.

Bà nói khẽ rằng sẽ không đâu, bà không thích những chàng trai trong trường. Sau đấy Tô Chính Dịch lại hỏi thế bà thích ai?

Trong ánh mắt lấp lửng của Tề Tư, Tô Chính Dịch chọc thủng mảnh giấy giữa thầy và trò.

"Tề Tư, em thích tôi sao?"

Khi ấy ba mẹ bà vẫn ở bên ngoài chuẩn bị trà nước cho ông ta, mà trong phòng, Tề Tư lại bị người đàn ông đè xuống tấm poster mà bà yêu thích nhất nâng cằm lấy đi nụ hôn đầu.

Khi ấy Tề Tư cứ tưởng rằng mình thật sự đã được cứu rỗi, bà đã gặp được người có thể yêu thương mình. Khoảng thời gian ấy quả thực rất ngọt ngào, Tô Chính Dịch thường xuyên tới nhà, nói tốt về bà trước mặt ba mẹ, cũng vì vậy mà thái độ của ba mẹ với bà cũng tốt hơn rất nhiều.

Khi ở trên lớp, một người trên bục giảng một người ở dưới lớp thỉnh thoảng nhìn nhau, khóe miệng đối phương đều không giấu được ý cười. Hai người còn tranh thủ giờ ra chơi hẹn hò ở những góc không có ai qua lại trong trường.

Cho đến khi sự việc bại lộ, giấc mơ được yêu thương cũng tan vỡ hoàn toàn. Ba mẹ mắng bà không biết liêm sỉ, thầy cô và bạn bè ở trường nói rằng không ngờ bà lại làm ra những chuyện ghê tởm như vậy.

Tề Tư tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, nhiệt độ điều hòa đang mở rất thấp nhưng sau lưng bà lại toàn mồ hôi.

Đối với những chuyện xảy ra trong quá khứ, chỉ cần nghĩ tới thôi bà đã cảm thấy đau khổ. Bỏ lỡ kỳ thi đại học năm ấy, cuộc đời năm 18 tuổi còn chưa bắt đầu thì đã ngã vào vực sâu thăm thẳm. Hơn nữa người đàn ông đó còn dựa vào quan hệ gia đình mà quay về thành phố của ông ta, về với quỹ đạo cuộc sống vốn có của bản thân.

Cho tới giờ, ông ta có một gia đình hạnh phúc, có vợ có con gái, sự nghiệp rộng mở. Chỉ có bà vẫn luôn sống trong bóng ma quá khứ, vô số lần hận bản thân khi ấy ngu xuẩn ngây thơ.

Điều duy nhất khiến bà hạnh phúc chỉ có Tưởng Tưởng của bà.

Mà Tưởng Tưởng của bà cũng đang chuẩn bị chào đón tuổi 17 của con bé. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể dẫm vào vết xe đổ năm ấy của mẹ nó được.

Tề Tư hít thở sâu, bà đặt tay lên trán rồi nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ tiếp được.

Cứ thế cho đến khi trời sáng. Hôm sau, Tề Tư do dự hồi lâu, sau cùng lúc ăn sáng bà vẫn trả thẻ phòng lại cho Cố Minh Chu.

Bà thích Cố Minh Chu, nhưng từ bữa cơm ngày hôm qua có thể thấy được rằng người đàn ông ấy đã lớn lên trong một gia đình ưu tú tới cỡ nào.

Bộ phận sinh dục có lẽ rất hợp nhau nhưng linh hồn thì như một người trên trời một người dưới đất, dường như không thể có chung tần số, chỉ có thể làm bạn giường của nhau. Đối với Tề Tư mà nói thì đó là sự lựa chọn tốt nhất rồi, như thế bà sẽ không cảm thấy có gánh nặng về thân phận của Cố Minh Chu. Nhưng nếu làm người yêu thì bà thực sự không có tinh lực ngước nhìn ông, cũng chẳng có đủ can đảm để làm vậy.

"Sếp Cố, anh rất tốt, tôi thích anh." Tề Tư cụp mắt, bà không dám nhìn ông: "Nhưng tôi thật sự không xứng với anh."

Không biết tại sao, rõ ràng là bà từ chối Cố Minh Chu nhưng hiện giờ người xấu hổ lại là bản thân.

"Tôi ăn xong rồi, đợi lát nữa phải đi đến công trường nên tôi về phòng bôi kem chống nắng. Sếp Cố anh cứ ăn từ từ."

Bê chiếc đĩa chẳng ăn được mấy miếng lên, Tề Tư đứng dậy rời đi.

Sau khi bà về phòng, Cố Minh Chu cầm thẻ phòng trên bàn lên. Ông xoay thẻ ở đầu ngón tay, nở nụ cười bất lực.

Tề Tư đã phát cho ông tấm thẻ người tốt, luôn miệng nói bản thân không xứng với ông nhưng lại chẳng nói rõ không xứng ở điểm nào. Thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng cho ông mà trực tiếp từ chối tấm lòng của ông.

Cố Minh Chu ngồi trong nhà hàng buffet rất lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Còn tưởng là tài xế gọi đến, ai ngờ màn hình lại hiển thị là một số điện thoại lạ.

Cũng không gọi cho số công việc mà là số cá nhân, không có nhiều người biết số này của ông. Cố Minh Chu thầm đoán có lẽ là người quen nào đó mới đổi số điện thoại nên không nghĩ nhiều, ông nghe máy.

"Alo, xin chào. Là ai vậy?"

"Cố Minh Chu, là tôi đây."

Giọng một người phụ nữ, vừa quen vừa lạ.

Không dám xác định, Cố Minh Chu không nói gì. Người phụ nữ thấy ông không nói gì, bật cười: "Sếp Cố trăm công ngàn việc, ngay cả giọng của vợ cũ cũng không nhớ ra à?"

Nhớ rồi. Cố Minh Chu kéo khóe môi, lạnh nhạt nói: "Tôi không cảm thấy rằng mình cần phải nhớ giọng của cô."

Người phụ nữ không giận mà chỉ nói: "Anh vẫn không cho tôi mặt mũi như xưa nhỉ. Thôi bỏ đi, dù sao lần này về nước cũng không phải là về tìm anh."

Giây tiếp theo, bà ta đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn gặp con trai tôi."

...

Ở trong phòng trang điểm xong, lúc này tài xế cũng vừa hay gọi điện đến nói rằng đang chờ ở dưới lầu. Tề Tư gọi điện thoại cho Cố Minh Chu, điện thoại hiển thị số máy đang bận.

Bà lại gửi tin nhắn cho ông, dù sao sếp mà chưa chuẩn bị xong thì bà cũng chẳng đi được.

Trong khi chờ Cố Minh Chu trả lời, Tề Tư gọi điện cho con gái để hỏi xem đã đỡ cảm chưa.

Tề Diệu Tưởng nói rằng mình đã đỡ rồi, giọng nói nghe cũng tốt hơn hôm qua nhiều.

Tề Tư thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy con ở nhà chăm sóc tốt cho mình nhé. Nếu cảm thấy không khỏe thì ngày mai đừng cố gắng đi học nữa, mẹ sẽ gọi điện cho thầy chủ nhiệm của con xin nghỉ."

"Không cần đâu, mai con có thể đi học được." Tề Diệu Tưởng nói: "Sắp thi cuối kỳ rồi, nếu xin nghỉ thì con sợ ảnh hưởng việc ôn tập."

Nếu là con nhà người khác thì có lẽ lúc này ước gì mong được nghỉ để khỏi phải đi học, con gái bà thì lại sợ xin nghỉ sẽ chậm trễ việc học.

Tề Tư vừa mừng vừa tự hào: "Được, thế con cố lên nhé. Mẹ đợi tin tốt thi cuối kỳ của con."

Tề Diệu Tưởng vâng một tiếng. Tề Tư định cúp máy thì lại nghe thấy con gái hỏi: "À đúng rồi mẹ ơi, giờ mẹ với chú Cố có đang ở cạnh nhau không?"

"Không, mẹ ở phòng mình, con tìm chú ấy có việc gì?"

Tề Tư đoán có lẽ con gái muốn nói cảm ơn Cố Minh Chu, có điều quả thật nên như vậy. Bà nghĩ hay là đưa số điện thoại của ông cho con gái, để con gái trực tiếp gọi điện là được, nhân tiện cũng có thể rèn luyện khả năng giao tiếp.

Nhưng hình như trọng điểm của con gái bà lại không như vậy thì phải.

".... Mẹ ở phòng mình á? Thế chú Cố... cũng ở phòng của chú ấy ạ?"

Tề Tư không hiểu: "Ừ, nếu không thì sao? Con đang ngạc nhiên cái gì thế?"

"Không ạ..." Tề Diệu Tưởng ho khẽ: "Con chỉ ngạc nhiên là chú Cố có tiền như thế mà đi công tác lại không ở trong biệt thự."

Tề Tư cạn lời: "Tiểu thư ơi, mẹ con đang đi công tác chứ không phải đi nghỉ phép. Với lại người ta dù có tiền thì cũng phải thực tế chứ, con tưởng đang quay phim chắc, gì mà ở biệt thự."

Tề Diệu Tưởng cố bào chữa cho mình: "Không phải tại bình thường mẹ cứ bắt con xem mấy cái phim thần tượng không phù hợp với thực tế cùng với mẹ à."

"Chúng ta xem phim thần tượng vì hiện thực khổ quá nên mới phải xem thứ gì đó ngọt ngào để chữa lành bản thân, chứ không phải để con không phân biệt rõ ràng đâu là thực tế đâu là phim ảnh, ok?" Tề Tư nói.

Bà đang dạy con gái phân biệt rõ thực tế và phim ảnh thì màn hình hiện lên tin nhắn mà Cố Minh Chu gửi tới, ông nói có thể xuống lầu được rồi.

Tề Tư vội vàng cúp máy rồi xách túi đi ra ngoài.

Lúc ăn sáng vừa từ chối sếp xong, bây giờ lại phải đi công trường khảo sát cùng sếp, đây chính là hiện thực cuộc sống.

Không hề nhàn hạ chứ đừng nói đến giống như trong phim thần tượng. Thất tình như trời sập chẳng buồn làm gì hết, thậm chí đi du lịch nói đi là đi. Làm gì có chuyện đó, mọi người ai cũng phải bôn ba vì cuộc sống, dù có thất tình thì ngày hôm sau vẫn phải vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà lên dây cót tinh thần đi làm.

Tề Tư ngồi ở ghế phụ quan sát cẩn thận sắc mặt Cố Minh Chu, thấy vẻ mặt ông rất tệ, trên đường đi còn nhận hai cuộc điện thoại, giọng nói mang theo bực bội khó mà kiềm chế.

Khi đến công trường, quản lý phụ trách tiếp đón liên tục cười, khóe miệng sắp dài đến tận mang tai. Cố Minh Chu thì một nụ cười cũng chẳng cho, khiến vị quản lý công trường nọ tưởng rằng bản thân nịnh nọt chưa đúng chỗ.

Quản lý công trường đổ mồ hôi lạnh, đang nghĩ có nên thay đổi cách nói chuyện với sếp Cố không thì ai ngờ đâu, người trước mặt chưa hầu hạ xong thì phiền thức tiếp theo lại tới.

Cố Minh Chu đề nghị đi xem cột chịu lực, một nhóm người đang vây quanh ông báo cáo rằng cột chịu lực này mua ở đâu, có thể chịu lực cỡ nào, trọng lượng và mật độ ra sao, tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn của quốc gia thì có một quản đốc chạy tới báo rằng có lãnh đạo đến.

"Lãnh đạo nào?" Quản lý công trường ngạc nhiên: "Tôi không nhận được thông báo rằng hôm nay ngoài sếp Cố ra vẫn còn còn lãnh đạo muốn đến khảo sát."

"Đột xuất đến." Quản đốc nói: "Là Cục phó Tô của Cục Phát triển Nhà ở và Đô thị – Nông thôn. Ông ấy vừa họp xong, tiện đường nên lái xe qua bên chúng ta nói muốn xem thử thế nào."

Quản lý công trường nhìn Cố Minh Chu: "Sếp Cố, anh xem..."

Cố Minh Chu đến thành phố Thanh Hà không nhiều lắm, chỉ ăn cơm cùng Cục trưởng vài lần. Vị cục phó này mới thăng chức chưa lâu, Cố Minh Chu vẫn chưa tiếp xúc lần nào.

Dù sao cũng là cục phó, vẫn phải nể mặt ông ta. Cố Minh Chu bảo quản lý đi đón người, vừa hay cũng muốn qua chào hỏi một câu.

Quản lý trả lời rồi vội vàng chạy đi. Nhóm người cũng chuẩn bị đi cùng Cố Minh Chu, lúc này Tề Tư vốn vẫn đi sau ông bỗng nhiên nói muốn đi nhà vệ sinh.

Vẻ mặt Tề Tư không đúng lắm, nhìn bà có vẻ như thật sự như đang có một trong ba cái gấp của đời người.

Cố Minh Chu nói: "Vậy thì đi nhanh đi."

Đây là lần đầu tiên Tề Tư theo Cố Minh Chu đến đây khảo sát. Quản lý sợ thư ký Tề không tìm được nhà vệ sinh, lại thêm nhìn dáng vẻ ăn mặc tinh xảo từ đầu đến chân của bà sợ bà không quen nhà vệ sinh ở đây, thế là đặc biệt gọi một công nhân tới đưa Tề Tư đi.

Người công nhân đưa Tề Tư xuống lầu, khi sắp xuống đến tầng một thì thấy ở chỗ rẽ thang máy có một nhóm người đang đi đến.

Có tiếng nói của quản lý công trường, có cả tiếng của những người khác. Vốn là tổng giám đốc Cố muốn đến chào hỏi cục phó Tô, nhưng cục phó Tô nghe thấy tổng giám đốc Cố cũng đang ở đây thì lập tức bảo rằng không muốn làm phiền tổng giám đốc Cố, tự ông ta đi vào là được, sau đó bảo quản lý mau dẫn đường.

Tề Tư dừng bước, chạm mặt nhóm người này.

Quản lý đang đưa nhóm người bên Cục lên lầu, nhìn thấy Tề Tư thì hơi ngạc nhiên: "Thư ký Tề? Sao cô lại xuống đây một mình? Tổng giám đốc Cố đâu?"

Người đàn ông đứng trong nhóm người bên Cục Phát triển Nhà ở và Đô thị – Nông thôn chính là cục phó Tô trong lời của quản đốc ban nãy.

Cục phó Tô nhìn vẫn tuấn tú lịch sự như xưa, không khác thời hai mươi mấy tuổi là bao, dường như vẫn là dáng vẻ của thầy Tô năm ấy.

Khi nhìn thấy Tề Tư, vẻ mặt vui vẻ trò chuyện trên mặt người đàn ông thay đổi, chuyển sang sững sờ. 

Thấy lãnh đạo sửng sốt, quản lý vội giới thiệu: "Cục phó Tô, đây là thư ký của tổng giám đốc Cố, họ Tề."

Tỉnh lại, Tô Chính Dịch nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ông ta khẽ mỉm cười rồi chủ động vươn tay ra: "Thư ký Tề, chào cô."

Trước mặt nhiều người như vậy, Tề Tư chỉ có thể chịu đựng cảm giác khó chịu, bà giơ tay ra khẽ chạm vào tay ông ta.

"... Cục phó Tô, chào ông."

Không đi nhà vệ sinh được, Tề Tư đứng phía sau Cố Minh Chu mặt không cảm xúc nhìn hai người đàn ông bắt tay giao tiếp.

Vốn chỉ là bỗng dưng muốn qua đây xem thử, Tô Chính Dịch bỗng đề nghị mời tổng giám đốc Cố dùng bữa.

Đương nhiên Cố Minh Chu không từ chối, Tô Chính Dịch lại hỏi: "Thư ký Tề chắc cũng sẽ đi cùng chứ?"

Tô Chính Dịch đã chủ động hỏi, dù lúc này Tề Tư có muốn tìm cớ không đi thì cũng chẳng thể từ chối.

Đã gần trưa nên mọi người đi đến nhà hàng ở gần công trường. Tô Chính Dịch rất khách sáo, không hề có dáng vẻ của lãnh đạo. Ông ta không chỉ chủ động cụng ly với Cố Minh Chu mà còn mời Tề Tư uống cùng.

Ai tinh ý thì cũng có thể thấy ánh mắt Cục phó Tô dù cố ý hay vô tình thì đều lướt qua gương mặt thư ký Tề. Chẳng qua điều này cũng chẳng kỳ lạ, thư ký Tề xinh đẹp như vậy, cục phó Tô chú ý cũng là điều bình thường thôi.

Sau đấy Tô Chính Dịch muốn uống vài ly với Tề Tư, Cố Minh Chu đều ra mặt uống giúp.

Tô Chính Dịch cười: "Có thể thấy được tổng giám đốc Cố rất quan tâm thư ký của mình."

"Thư ký của tôi uống không giỏi." Cố Minh Chu nâng chén: "Nếu Cục phó Tô muốn uống thì tôi uống cùng."

Nói xong, Cố Minh Chu uống cạn.

Với tài lực của Cố Minh Chu, ly rượu này của ông là đã nể mặt Tô Chính Dịch lắm rồi. Dù ông ta có ý kiến về việc Cố Minh Chu đỡ rượu cho thư ký của mình thì lúc này cũng không tiện thể hiện ra bên ngoài.

Tề Tư như ngồi trên đống lửa, bà chịu đựng hồi lâu rồi khẽ nói với Cố Minh Chu: "Sếp Cố, tôi muốn đi nhà vệ sinh."

Cũng không biết có phải ông hiểu nhầm gì hay không mà nói: "Nếu cô không khỏe thì về khách sạn trước đi."

Tề Tư ngạc nhiên nhìn ông.

Cố Minh Chu nói: "Về đi."

Thậm chí ông còn không hỏi Tề Tư tại sao hôm nay trạng thái lại không đúng mà đã cho bà nghỉ phép. Rõ ràng là đang ra lệnh nhưng lại khiến lồng ngực ấm lên, tâm trạng không thoải mái lập tức đỡ hơn rất nhiều.

Sau này có cơ hội thì giải thích sau vậy.

Tề Tư cảm kích nhìn Cố Minh Chu: "... Được, ngại quá sếp Cố, vậy tôi về trước đây."

Ra khỏi phòng riêng, Tề Tư hơi mệt mà bám lên tường.

Trước khi đến đây rõ ràng bà đã xem qua lịch trình của Cố Minh Chu, vốn dĩ không có bữa cơm với Cục Phát triển Nhà ở và Đô thị – Nông thôn này nên bà mới yên tâm qua đây công tác. Ai ngờ rằng đột nhiên lại gặp mặt ở công trường.

Chỉ có thể nói rằng không thể quay về thành phố Thanh Hà này được. Lần sau nếu Cố Minh Chu lại đến đây công tác thì dù có đắc tội với ông, nói cái gì bà cũng sẽ không đi cùng.

Tài xế phải ở lại với Cố Minh Chu, Tề Tư định gọi xe về khách sạn.

Bà lấy điện thoại ra, vừa đợi thang máy vừa mở app đặt xe.

"Tề Tư."

Có người gọi bà, Tề Tư ngẩng đầu lên theo bản năng. Kết quả đó lại là người mà bà không muốn gặp nhất.

Ở đây không có ai khác nên Tề Tư cũng lười phải giả vờ, bà cứ coi như không nghe thấy. Thang máy tới, Tề Tư định đi vào trong thì bị Tô Chính Dịch kéo cánh tay giữ lại.

Khoảnh khắc bị ông ta chạm vào, Tề Tư cả người khó chịu, bà giật tay ra.

"Anh đừng có chạm vào tôi!"

Bị đẩy ra như thế, dù ở đây không có ai thì sắc mặt người đàn ông vẫn hơi khó chịu.

"Tề Tư, có cần phải thế không? Ăn một bữa cơm với tôi khiến cô khó chịu như vậy sao?"

"Thế anh có cần thiết không?" Tề Tư hỏi vặn lại: "Rõ ràng anh biết tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh nữa mà còn mời bữa cơm này để làm gì?"

"Cô chẳng nói tiếng nào đã từ bỏ công việc mà tôi sắp xếp cho cô rồi một mình đưa Diệu Tưởng đến Đồng Châu. Tôi hỏi cô ở bên đó cô làm gì cô cũng chẳng nói." Tô Chính Dịch cười nhạt: "Công việc ổn định cô không muốn, chạy tới Đồng Châu làm thư ký cho Cố Minh Chu. Tư Tư, cô giỏi thật đấy."

Tề Tư tức giận: "Đừng có gọi tôi Tư Tư!"

"Tôi không gọi thì cô muốn nghe ai gọi?" Tô Chính Dịch cúi đầu nhìn bà: "Cố Minh Chu sao? Hình như ông ta thích cô lắm đấy."

Tề Tư lập tức phản bác: "Anh đang nói linh tinh cái gì đấy?"

Tô Chính Dịch nói: "Tôi có nói linh tinh không thì trong lòng cô tự rõ. Tôi với ông ta đều là đàn ông, dáng vẻ khi có ý với một người phụ nữ như thế nào thì tôi là người rõ nhất."

Thậm chí chẳng cần hỏi, nhìn vài lần là sẽ biết ngay.

Hồi tết âm lịch, Tô Chính Dịch nghe được từ chỗ ba và anh trai Tề Tư rằng bà không chịu đi xem mắt. Dù ông ta đã có gia đình, đời này kiếp này không còn khả năng ở bên Tề Tư nhưng khi nghe bà không muốn đi xem mắt, với tư cách là một người đàn ông, trong lòng ông ta vẫn không khỏi vui mừng.

Đàn ông thường hay như vậy, bản thân đã có vợ con nhưng người phụ nữ từng là của mình có tình cảm mới thì ông ta sẽ không vui, cảm thấy tất cả những thứ từng là của mình lại biến thành của người đàn ông khác. Tốt nhất là đời này người phụ nữ của ông ta chỉ có thể là của ông ta, dù Tô Chính Dịch chẳng thể hứa hẹn điều gì nhưng ông ta cũng không thể chấp nhận Tề Tư có người đàn ông khác.

Ai ngờ vừa nãy trên bàn cơm thấy Cố Minh Chu quan tâm đến Tề Tư như vậy đã đập tan giấc mộng đàn ông tươi đẹp của ông ta.

Không có ông ta, xung quanh Tề Tư vẫn sẽ có những người đàn ông khác, thậm chí điều kiện của người đàn ông ấy không hề kém hơn ông ta chỗ nào.

Tề Tư khinh thường: "Cố Minh Chu có đối với tôi ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến anh."

"Không liên quan đến tôi?" Tô Chính Dịch bật cười: "Cố Minh Chu biết cô có con gái không? Dù ông ta biết thì có biết cô đang học cấp ba mà chưa chồng đã chửa không? Tôi đã từng dùng cơm với anh trai ông ta, gia đình họ có gia phong nghiêm khắc, dù Cố Minh Chu có thích cô thì cô nghĩ các người có thể qua lại với nhau sao?"

Sắc mặt Tề Tư tái nhợt: "Tô Chính Dịch! Tại sao cấp ba tôi chưa chồng đã chửa trong lòng anh tự rõ, hiện giờ anh còn dám vác mặt tới đây nói vì chuyện này nên tôi không xứng với Cố Minh Chu?"

"Trước khi rời đi rõ ràng tôi đã đưa tiền cho cô bảo cô phá thai, vì sao cô không phá?" Tô Chính Dịch kích động: "Tư Tư, từ khi cô tới thành phố Thanh Hà, tôi tìm công việc cho cô, sắp xếp hộ khẩu cho Diệu Tưởng, đã thế còn bị ba và anh trai cô tống tiền không ngừng như ký sinh trùng. Như thế tôi đủ tốt với cô rồi đúng không, nhưng cô đã từng để Diệu Tưởng gọi tôi là ba chưa?"

"Con bé không chịu gọi tôi là ba, hiện giờ cô còn muốn tìm một người đàn ông khác để con bé gọi ông ta là ba. Vậy năm qua tôi bù đắp cho mẹ con hai người đều là tốn công vô ích hay sao?"

Tề Tư bị sự vô liêm sỉ của người đàn ông này làm cho khiếp sợ, bà tức đến mức đôi môi run rẩy.

"Tô Chính Dịch, con gái anh đi học bắt nạt Tưởng Tưởng, tìm người cô lập con bé. Đến khi sự việc bại lộ thì anh mời lãnh đạo nhà trường dùng bữa, bắt Tưởng Tưởng ký vào thư hòa giải, không ký thì ép nó thôi học vì sợ chuyện con gái anh bắt nạt bị ghi vào học bạ. Sao việc này anh không nhắc tới đi, bây giờ anh còn dám đứng đây chất vấn tôi vì sao không để Tưởng Tưởng gọi anh là ba, xin hỏi anh có cái tư cách đấy không?"

Bị nói trúng tim đen, Tô Chính Dịch nhất thời không nói lên lời.

Tô Chính Dịch nói bà không xứng với Cố Minh Chu, điều này Tề Tư có thể nhịn. Bà biết bản thân mình đầy vết nhơ không xứng với người trời thanh trăng sáng như Cố Minh Chu, đây là cái giá bà phải trả cho thời thiếu nữ ít hiểu biết.

Nhưng Tề Tư không thể nhịn được Tô Chính Dịch nói Tưởng Tưởng của bà như vậy. Con bé không làm sai gì cả, nếu bắt phải sai thì con bé chỉ sai vì hồi đó đầu thai không chọn ba mẹ cho thật tốt, chọn Tô Chính Dịch làm ba, chọn Tề Tư làm mẹ nên mới phải chịu khổ nhiều như vậy.

Nếu Tưởng Tưởng có thể lựa chọn, chọn sinh ra trong một gia đình thật tốt thì con bé sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều.

Tề Tư chẳng có gì muốn nói với loại đàn ông như Tô Chính Dịch. Nếu ông ta muốn bà trả lại phí nuôi dưỡng thì bà cũng chẳng có ý kiến gì hết, cùng lắm là mấy năm tới vất vả hơn, tăng ca nhiều hơn, chỉ cần có thể cắt sạch quan hệ giữa hai bên là được.

Thang máy đi xuống rồi lại đi lên, Tề Tư vội vàng rời đi, không muốn mâu thuẫn với Tô Chính Dịch ở trong nhà hàng, bà sợ khiến người khác chú ý.

"Đừng có nghĩ nữa, đời này Tưởng Tưởng sẽ không gọi anh là ba đâu."

Tề Tư ném ra câu này.

Tô Chính Dịch thật sự cảm thấy chột dạ, ông ta cản Tề Tư: "Tư Tư, cô cũng biết khi ấy tôi chẳng còn cách nào khác."

Tề Tư lạnh lùng nói: "Tô Chính Dịch, chó ngoan không cản đường."

Nếu lần này để bà đi, khi về Đồng Châu rồi thì lần sau gặp lại cũng không biết là khi nào. Bà đi làm ở công ty nhỏ còn đỡ, Tô Chính Dịch có thể lấy chức vụ ra chèn ép nhưng cố tình bà lại là thư ký của Cố Minh Chu.

Tô Chính Dịch muốn Tề Tư quay lại thành phố Thanh Hà, ông ta kéo bà nhưng lại bị ai đó mạnh mẽ đẩy ra.

Còn chưa nhìn rõ là ai thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng khác thường của một người đàn ông.

"Cục phó Tô, thư ký của tôi thật sự cảm thấy không khỏe. Nếu anh có việc gì thì cứ nói với tôi, để thư ký của tôi về khách sạn nghỉ ngơi đã."

Là Cố Minh Chu.

Sắc mặt Tô Chính Dịch thay đổi.

Ông ta nghe thấy bao nhiêu rồi?

Lúc đang muốn hỏi thì bỗng nhiên mấy người bên Cục đi từ trong phòng ra, họ nói Cục phó Tô đi nhà vệ sinh sao lại lâu như thế, còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi.

Tô Chính Dịch vội nói không sao để họ quay về phòng ăn. Cố Minh Chu thì nói thư ký của mình không khỏe, ông muốn đưa bà xuống lầu.

Một trò hề còn chưa kịp náo nhiệt thì đã kết thúc không rõ ràng như vậy.

Mấy phút đưa Tề Tư xuống lầu, Cố Minh Chu không nói lời nào.

Sau cùng Tề Tư không nhịn được mà hỏi.

"Sếp Cố..." Tề Tư cắn môi, giọng nói bất an: "Tôi và Tô Chính Dịch nói chuyện, anh nghe được bao nhiêu rồi?"

Cố Minh Chu bình tĩnh: "Tôi không nghe thấy gì hết."

Đáp án mà bà không ngờ tới, vẻ mặt Tề Tư phức tạp: "... Một câu cũng không nghe thấy sao?"

Cố Minh Chu: "Ừ. Xe tới rồi, lên xe đi."

Nói xong, ông mở cửa xe giúp bà.

Cố Minh Chu nói mình không nghe thấy gì, nhưng Tề Tư chẳng hề tin.

Dù không nghe thấy toàn bộ thì ít nhất cũng phải nghe thấy một hai câu.

Tề Tư ngồi lên xe, Cố Minh Chu muốn đóng cửa giúp bà thì bị bà chặn lại.

Tề Tư hít thở sâu, ra vẻ thoải mái nói: "Sếp Cố, dù anh có nghe thấy cũng không sao hết. Chỉ cần anh đừng chê bẩn tai là được."

Bà giả vờ như không sao nhưng ánh mắt không yên tâm vẫn để lộ suy nghĩ thật của bà.

Hôm nay gặp Tô Chính Dịch, điều bà sợ hãi không phải là gặp phải ông ta mà bà sợ Cố Minh Chu biết được cái quá khứ ngu xuẩn kia của bản thân.

Nhưng Cố Minh Chu vẫn không nói cho bà biết rằng rốt cuộc mình có nghe thấy bà và Tô Chính Dịch nói chuyện hay không.

Cố Minh Chu giơ tay xoa đầu bà, trong đôi mắt đen ấy ngập tràn ấm áp và bao dung, giọng nói trầm ổn: "Em không muốn tôi nghe thấy thì tôi sẽ không nghe thấy, trừ khi em bằng lòng nói cho tôi biết."

"Bên phía Tô Chính Dịch đã có tôi rồi, em về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ về Đồng Châu."

Ông nói ngày mai sẽ về Đồng Châu.

Cái gì ông cũng không nói, nhưng dường như lại nói lên tất cả.

Tề Tư nhắm mắt, cảm giác yên tâm chưa từng có. Bà chẳng thể đè nén xúc động trong lòng, không xứng với Cố Minh Chu cũng được, có lẽ không thể cùng ông đi đến tận cùng cũng được. Năm mười mấy tuổi ấy, bà vì mù quáng trong tình yêu mà trả một cái giá thật đắt nhưng bây giờ vẫn muốn vì tình yêu mà xúc động một phen.

Chắc chắn là do bà xem phim thần tượng nhiều quá, ảnh hưởng của phim thần tượng lớn thật đấy. Sau này không thể để Tưởng Tưởng xem cùng bà được, bà đã hết thuốc chữa rồi nhưng đừng làm hỏng đầu óc của con gái bà.

Đột nhiên Tề Tư xuống xe.

Cố Minh Chu dở khóc dở cười: "Tôi bảo em về khách sạn, sao em lại xuống xe..."

Ông vẫn chưa nói xong thì đã bị Tề Tư ôm chặt. Chẳng phải là trao tình cảm thôi sao, trao thì trao, cùng lắm thì bà lại đánh liều một phen vì Cố Minh Chu vậy.

____

Lời tác giả: Tam Cân cậu học hỏi ba Cố đi, đừng có hở tí là block người ta thế. Chúc mừng ba Cố và mẹ Tề của chúng ta, sau đó bọn họ có thể mãnh liệt làm.... !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK