• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói vương ý cười của Kỷ Sầm vẫn tiếp tục: "Bạn Tưởng Tưởng của chúng ta sao lại không nói gì nữa vậy, bị mình nói trúng rồi hả?"

Còn lâu cô mới để cậu được như ý.

"Nói trúng cái quỷ á, cái đồ không trong sáng nhà cậu." Tề Diệu Tưởng hừ một tiếng, cô từ chối dứt khoát: "Mấy ngày này mình sẽ ở nhà làm bài tập, cậu đừng có mà làm phiền mình."

"Mình không trong sáng, cậu trong sáng." Kỷ Sầm cũng hừ nhẹ: "Cậu trong sáng, cậu hôn mình."

Cô biết ngay cái người này sẽ nhắc lại chuyện đó mà, bây giờ Tề Diệu Tưởng hối hận chết mất, một lần lầm lỡ ôm hận ngàn thu. Chỉ vì trưa hôm ấy không cưỡng lại được cám dỗ nên mới chủ động như vậy. Tên đáng ghét, mấy hôm nay cô chịu đủ lắm rồi.

Buổi trưa lúc gặp nhau ở căn tin, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Nhưng chỉ cần cô vô ý đụng trúng ánh mắt của Kỷ Sầm là cậu sẽ lấy đũa chọc chọc vào miệng, đã thế còn nhìn cô nhướng mày, ngay trước mặt mọi người mà dám trắng trợn ám chỉ chuyện chỉ có hai người biết.

Mãi mới ăn xong bữa cơm, lúc về lớp Tề Diệu Tưởng cố tình không muốn đi cùng với Kỷ Sầm. Nhưng mọi người lại tưởng Kỷ Sầm vẫn đang theo đuổi cô nên họ cố ý đi đằng trước để tạo cơ hội cho cậu, thế là hai người lại đi sau cùng.

Trước đây Kỷ Sầm chỉ len lén nắm tay cô, Tề Diệu Tưởng không muốn bị người khác nhìn thấy, thế là cậu đút tay cô vào trong túi áo đồng phục của mình, nói rằng trời lạnh nên sợ tay cô lạnh. Mà hiện giờ đã là tháng sáu rồi, đâu cần ủ ấm tay nữa. Cô bảo không cần, muốn rút tay ra. Các bạn khác đang đi đằng trước, hai người đi phía sau cứ lôi lôi kéo kéo. Tề Diệu Tưởng đẩy cậu ra, Kỷ Sầm lại nghịch ngợm dính sát vào nhìn như hai đứa học sinh tiểu học.

Lần nào cô cũng bĩu môi chu miệng, nhìn thì có vẻ không tình nguyện chứ thực ra trong lòng lại thích chết đi được. Đương nhiên Kỷ Sầm cũng biết cô nhóc này chỉ biết nói miệng, nếu cô không thích thật thì đã mặc kệ cậu từ lâu rồi, giờ đứng đây lôi lôi kéo kéo thì rõ ràng là ve v.ãn tình tứ mà thôi.

Nhưng cũng từ sau lần đó, tình yêu gà bông tiểu học của hai người đã tiến xa hơn một bước. Kỷ Sầm càng lúc càng to gan, mấy lần đang đi trên đường bỗng nhiên cậu ôm lấy vai cô rồi cúi người xuống dí sát vào mặt cô giả vờ như muốn hôn. Tề Diệu Tưởng bị Kỷ Sầm dọa sợ đến mức đẩy cậu ra ngay lập tức. Những lúc như vậy cậu lại chớp mắt cười bảo: cậu tưởng mình giống cậu chắc, hở tí là hôn.

Nếu như Tề Diệu Tưởng hỏi: "Thế vừa nãy cậu dí sát vào mình làm gì?"

Thì cậu sẽ nói với vẻ cây ngay chẳng sợ chết đứng: "Lông mi cậu có bụi, mình thổi giúp cậu có sao."

Cô sẽ tức đến mức đấm cậu hai cái, Kỷ Sầm lại cố ý kêu đau chạy lên phía trước mách các bạn, nói rằng Tề Diệu Tưởng đánh cậu.

Sau đấy cả đám sẽ quay đầu nhìn cô, mấy khuôn mặt đều khó hiểu, hỏi cô đánh Kỷ Sầm làm gì. Tề Diệu Tưởng có trăm cái miệng cũng chẳng cãi lại được, cô cũng không thể nói Kỷ Sầm trêu mình nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bây giờ Bách Trạch Văn không đi cùng bọn họ nữa, chỉ có Cố Dương sẽ mắng Kỷ Sầm giúp cô. Cậu ấy còn bảo cô cứ đánh hết sức mình, đừng chỉ đánh trên người mà nhắm thẳng đầu Kỷ Sầm mà đánh, tốt nhất là đánh cho cậu ngu người luôn. Như thế thì lần sau Cố Dương mới có khả năng thi được hạng nhất.

Kỷ Sầm nói anh Thang anh ác thật đấy, chỉ vì hạng nhất mà không tiếc thủ đoạn, nếu đánh tôi ngu thật thì ai chịu trách nhiệm đây.

Cố Dương chỉ Tề Diệu Tưởng nói: "Đương nhiên là cậu ấy chịu trách nhiệm, bảo cậu ấy nuôi cậu cả đời là được."

Những người khác bật cười ngay tức thì, ai nấy đều cổ vũ Tề Diệu Tưởng đánh nhanh lên, dùng hết sức mà đánh, dù gì đánh ngu rồi thì nuôi Kỷ Sầm cả đời thôi.

Tề Diệu Tưởng xấu hổ mặt đỏ bừng, cô tức giận lườm Kỷ Sầm và Cố Dương rồi chạy trước.

Ba cô gái vội vàng đuổi theo, bọn Ngô Trừng đứng phía sau cười. Các cậu ấy nghĩ thầm, da mặt mỏng như thế trêu vui thật đấy. Vừa nãy còn cùng Kỷ Sầm trêu chọc bạn nữ, bây giờ Cố Dương lại quay sang nhắc nhở Kỷ Sầm: "Vậy được rồi, chú ý đúng mực chút đi, đừng có trêu quá, lỡ làm người ta chạy mất thì làm sao?"

Kỷ Sầm nhướng mày, cậu chỉ nói không sao, cô sẽ không chạy đâu.

Họ đều cho rằng Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm là kiểu đôi lứa mập mờ chứ không biết đó là tình thú trẻ trâu giữa cặp đôi gà bông từ lâu rồi.

...

Tề Diệu Tưởng biết nếu làm bài với Kỷ Sầm thì cho dù bản thân cô không muốn làm, Kỷ Sầm sẽ làm giúp cô. Nếu bài tập của hai lớp giống nhau thì thậm chí cô có thể chép luôn bài của cậu, chẳng cần động não.

Nhưng cô không muốn như thế, đã hứa với mẹ phải cố gắng để sau này phần mộ tỏa khói xanh nên phải tự mình làm bài tập.

Thấy cô ý chí kiên định muốn ở nhà làm bài, Kỷ Sầm cũng không miễn cưỡng cô nữa. Cậu nói nếu có bài nào không hiểu thì cứ hỏi cậu.

Tề Diệu Tưởng nói không cần, nếu có câu nào khó không làm được thì cô dùng điện thoại lên mạng tra là được, hỏi cậu làm gì.

Kỷ Sầm buồn cười: "Điện thoại có ích bằng mình chắc?"

Tề Diệu Tưởng cố ý nói: "Chứ sao nữa. Điện thoại thông minh mà, chụp ảnh một cái là đáp án sẽ nhảy ra luôn."

Kỷ Sầm hừ một tiếng: "Có phúc mà không biết hưởng, bạn trai cậu còn thông minh hơn cả điện thoại đấy."

Cái người này sao còn đi so mình với điện thoại thế? Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu tự tin thật đấy."

Kỷ Sầm: "Vậy cậu thử là biết ngay."

Ngày thi đại học, tất cả các phương tiện giao thông trong thành phố hầu như đều nhường đường cho các thi sinh. Tề Diệu Tưởng ngủ đến tám giờ thì bị đồng hồ sinh học gọi dậy, vừa mở điện thoại thì đã thấy các app đều đã treo dòng chữ #Thi đại học cố lên#.

Lúc này trong nhóm rất rộn ràng, ai ở gần địa điểm thi cũng gửi ảnh vào nhóm. Ngày thi, lực lượng duy trì trật tự giao thông ở gần điểm thi nhiều hơn ngày thường rất nhiều.

Nhà Lư Văn Giai ở gần trường cấp ba trực thuộc Đại học Đồng Châu, trường này năm nay cũng là một điểm thi. Lư Văn Giai đứng trên ban công nhà mình là có thể nhìn thấy tình hình ở đó, còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu môn thi đầu tiên, cô ấy chụp vài tấm ảnh gửi vào nhóm.

Bách Trạch Văn: [Ồ wow. jpg]

Ngô Trừng: [Hoành tráng ghê, đãi ngộ của thí sinh đúng là khác biệt thật.]

La Yên: [Cái này xịn sò quá đi!]

Đồng Bác: [Đợi đến lúc tụi mình thi đại học có khi còn hoành tráng hơn nữa đó.]

Có truyền hình trực tiếp nên dù đang ở nhà thì dường như cũng có thể cảm nhận được không khí của kì thi đại học.

Mười hai năm đèn sách cuối cùng cũng đến ngày thu hoạch thành quả, chẳng có ai tiếc rẻ lời chúc cho các thí sinh. Tề Diệu Tưởng cũng đăng một bài gắn tag chúc đàn anh đàn chị cố lên.

Lúc Tề Diệu Tưởng đứng dậy đi đánh răng, Tề Tư cũng đã chuẩn bị để đi làm, cô ngạc nhiên: "Ủa mẹ, hôm nay thi đại học mà mẹ cũng phải đi làm á?"

Tề Tư cạn lời với câu hỏi của con gái: "Mẹ cũng mong đất nước nhanh chóng xếp mấy ngày thi đại học này thành nghỉ lễ theo quy định, như thế thì hôm nay không phải đi làm rồi."

Nghĩ mà xem, thi đại học đối với mỗi lứa học sinh là chuyện lớn trong đời nhưng đối với những người đã bước chân vào xã hội như bà mà nói, đây chẳng qua chỉ là một ngày tháng sáu bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi.

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Thế đến lúc con thi đại học, chẳng phải mẹ vẫn phải đi làm sao?"

"Đợi đến ngày con thi đại học, mẹ chắc chắn sẽ xin nghỉ làm rồi ở bên ngoài trường thi đợi tin tốt của con." Tề Tư đi giày cao gót, mở cửa: "Mẹ đi làm đây, con ở nhà làm bài tập, buổi trưa muốn ăn gì thì tự đặt nhé."

Ăn sáng xong, môn thi đầu tiên của kì thi đại học đã bắt đầu, Tề Diệu Tưởng cũng chuẩn bị làm bài tập.

Mấy ngày nghỉ thi đại học này không phải nghỉ vô ích, bài tập môn nào cũng chất thành đống. Nếu gặp câu nào không biết làm thì dùng điện thoại tra cứu rất có ích, nhưng cũng có lúc chỉ tìm ra dạng tương tự, các bước giải đề cũng không đầy đủ.

Nghĩ giây lát, Tề Diệu Tưởng vẫn gửi đề bài cho Kỷ Sầm.

Chưa được một lúc, Kỷ Sầm đã gửi ảnh giấy nháp qua, nét chữ thanh tú có lực, các bước giải cũng tỉ mỉ hoàn chỉnh. Ngay cả công thức chuyển đổi đơn giản nhất cậu cũng không hề lược bỏ, tất cả đều viết cho cô.

Đổng Vĩnh Hoa đã hướng dẫn học sinh lớp A28 phân tích bài thi của Kỷ Sầm rất nhiều lần, các bước giải đề của cậu luôn đơn giản. Không phải vì lười mà có lẽ đó là thói quen của học sinh giỏi, họ cảm thấy có một vài bước không cần thiết phải viết vào, có thể bỏ thì sẽ bỏ. Cố Dương và Bách Trạch Văn cũng có cái thói quen này.

Nhưng bây giờ, Kỷ Sầm đều viết toàn bộ các bước lên giấy, sợ cô có bước nào không hiểu.

Lúc này, Tề Diệu Tưởng cảm nhận rõ ràng rằng tìm một người bạn trai là hạng nhất toàn khối sung sướng cỡ nào. Chưa cần nói đến những thứ khác, ít nhất khi bạn có bài nào không biết làm thì bạn trai còn có ích hơn điện thoại thông minh.

Chưa đợi cô đọc xong, Kỷ Sầm lại hỏi: [Có cần gọi điện giảng cho cậu không?]

Thực ra cậu viết rõ ràng lắm rồi, nhưng Tề Diệu Tưởng cũng muốn nghe giọng nói của cậu.

Có lẽ cậu giảng trực tiếp thì cô sẽ càng hiểu bài hơn.

Tề Diệu Tưởng: [Ừ ừ.]

Kỷ Sầm gọi tới rất nhanh.

Đầu bên kia, giọng nói trầm thấp như bị cuốn theo dòng điện. Cái gì mà sin, cos, tan, lại thêm alpha, beta, omega,... So với cách phát âm "lai Trung" của Đổng Vĩnh Hoa thì những từ ngữ Latin phát ra từ miệng cậu vừa tiêu chuẩn vừa dễ nghe.

Giảng xong một câu, Kỷ Sầm hỏi: "Cậu hiểu chưa?"

"..."

Thực ra Tề Diệu Tưởng nghe giảng chẳng hề nghiêm túc, cô chỉ mải nghe giọng cậu thôi.

Quả nhiên từ chối làm bài tập chung với Kỷ Sầm là một sự lựa chọn sáng suốt vô cùng, nếu không thì có lẽ cả ngày cô chẳng làm được mấy bài. Phiền quá đi, giọng nói hay thế để làm gì. Không nhìn thấy mặt cậu mà lại bị giọng nói của cậu mê hoặc.

Đợi lát nữa xem lại giấy nháp của cậu nghiên cứu sau vậy, Tề Diệu Tưởng chột dạ: "Hiểu rồi. Mình làm câu tiếp theo đây, cúp máy trước nhé."

Kỷ Sầm nói khẽ, giọng nói như hơi không vừa ý: "Xài xong là vứt vậy đó hả."

Cô cũng đâu muốn cúp máy, nhưng mà...

Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm: "Mình phải làm bài mà."

Kỷ Sầm nói: "Cậu cứ làm đi, đâu phải không cho cậu làm đâu. Tụi mình cùng làm, cậu đừng cúp máy, cứ để điện thoại ở một bên, có câu nào không biết làm thì mình giảng cho cậu luôn."

Còn có thể như vậy hả?

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Thế không cần nói chuyện đúng không?"

Kỷ Sầm: "Không cần."

Tề Diệu Tưởng không hiểu: "Thế gọi điện thoại còn có ý nghĩa gì nữa?"

"Có chứ, gọi như thế thì mình có thể nghe được tiếng động bên cậu." Kỷ Sầm nói.

Trong lòng ngọt chết đi được, Tề Diệu Tưởng nói: "...Được thôi."

Thế là ngày hôm đó, kỳ thi đại học diễn ra trật tự tại các điểm thi, mà hai người cũng cứ thế gọi điện thoại. Bên Kỷ Sầm có thể nghe thấy tiếng cô lật sách viết chữ. Con gái đều chú trọng hình tượng, cố gắng không để bản thân phát ra những âm thanh dư thừa. Đồng thời Tề Diệu Tưởng cũng có thể nghe thấy tiếng động bên phía Kỷ Sầm, thỉnh thoảng cậu sẽ lật bài thi, hoặc khi tiếng cậu viết chữ ngừng lại là cô sẽ biết chắc là cậu gặp phải cậu khó, chưa thể hạ bút viết câu trả lời nên đang suy nghĩ.

Kỷ Sầm có thói quen xoay bút, khi không làm được bài thì cậu sẽ xoay bút cho đỡ sốt ruột. Bỗng nhiên Tề Diệu Tưởng nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống bàn, cô im lặng cười khẽ, có lẽ là cậu xoay bút nhanh quá nên bút rơi rồi.

Ngoài tiếng cậu viết bài ra thì sau đấy cô còn nghe thấy tiếng cậu ăn gì đó.

Tề Diệu Tưởng không khỏi hỏi cậu: "Cậu đang ăn gì đấy?"

Miệng Kỷ Sầm như đang bị nhét đầy đồ ăn, cậu nói chuyện cũng nhồm nhoàm: "Dưa hấu."

Cô hơi thèm: "Ngon không?"

"Ngon, ngọt lắm luôn." Cậu dừng lại giây lát rồi cười khẽ: "Nhưng mà không ngọt bằng miệng cậu."

Tự dưng cậu lại không đứng đắn rồi, Tề Diệu Tưởng hơi không chịu nổi: "Cậu còn như thế mình cúp máy đấy."

"Đừng cúp, đừng cúp, mình không nói nữa." Kỷ Sầm nói: "Mình ăn xong rồi, làm bài tiếp đây."

Cuộc gọi cứ như vậy kéo dài đến tận buổi tối. Hôm nay Tề Tư và đồng nghiệp đi liên hoan, ba mẹ Kỷ Sầm cũng phải tăng ca, chỉ có cậu và dì giúp việc nấu cơm ở nhà. Tuy bây giờ ai ở nhà nấy nhưng thực ra chẳng khác gì cùng nhau đi làm bài tập, Tề Diệu Tưởng vẫn luôn nghe thấy tiếng động bên phía cậu, giống như cậu đang ở bên cạnh mình.

Vốn dĩ cô có thói quen nghe nhạc khi học bài, nhưng hôm nay cô phát hiện ra rằng gọi điện thoại với Kỷ Sầm, lắng nghe tiếng sột soạt bên phía cậu có hiệu quả hơn nhiều.

Đến tối, điện thoại nóng một cách đáng sợ, dù không nỡ thì cũng phải cúp máy. Tháo tai nghe ra, Tề Diệu Tưởng mở loa ngoài, cô vừa thu dọn sách vở vừa hỏi thử: "Ngày mai tụi mình có tiếp tục không?"

"Hửm?" Kỷ Sầm thản nhiên: "Không nỡ cúp máy như vậy hả, thế thì đừng cúp. Cậu sạc điện thoại đi, muốn gọi bao lâu thì gọi bấy lâu."

Làm vậy sao được, Tề Diệu Tưởng nói: "Phải đi ngủ chứ?"

"Ngủ mà, cậu để điện thoại bên cạnh là được." Cậu nói tiếp: "Vừa hay để mình xem xem lúc ngủ cậu có nói mớ không."

Cô nghiến răng: "Cậu, đừng, có, mơ."

"Sao đấy, gọi điện thoại làm bài tập thì được, ngủ lại không được." Kỷ Sầm học theo cô: "Cậu, tiêu, chuẩn, kép."

Tề Diệu Tưởng bị giọng điệu của cậu chọc cười, cô định nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa phòng dọa sợ, vội vàng giấu điện thoại xuống dưới vở bài tập.

Mẹ về rồi ư?! Về lúc nào thế?!

Cô nói chuyện điện thoại với Kỷ Sầm, thế mà hoàn toàn không để ý đến.

Tề Tư vừa tan làm, bà về nhà mở cửa, nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của con gái thì đoán ban nãy có lẽ cô đang chơi điện thoại.

Dù sao cũng đang được nghỉ, chơi điện thoại cũng chẳng sao cả. Tề Tư lười vạch trần, bà hỏi: "Sao muộn thế này rồi con vẫn chưa tắm?"

Tề Diệu Tưởng đáp: "Con vừa làm bài tập xong, giờ con đi tắm liền đây."

"Tắm nhanh đi, càng muộn thì áp lực nước càng nhỏ. Với cả hôm nay mẹ đi dạo với đồng nghiệp, cửa hàng đồ lót đang có giảm giá nên tiện thể mua cho con hai bộ."

Tề Tư đi vào, bà lấy túi mua sắm nhỏ ra khỏi chiếc túi tote đi làm của mình.

"Không phải lần trước con bảo đồng phục trường phát mỏng quá à, áo ngực màu đen hồng đó của con bị lộ nên lần này mẹ mua hai cái màu trắng tinh, cũng không có ren nên chắc chắn sẽ không bị lộ nữa. Con xem kiểu dáng có thích không?"

Liếc nhìn ngực con gái, Tề Tư nói rất chi là tự nhiên: "Ngực con vẫn đang phát triển nên nhất định phải mua đồ lót vừa người. Hai bộ này mẹ mua theo size trước đây của con, nếu nhỏ thì nói với mẹ để mai mẹ đem đi đổi size lớn hơn. Con đi tắm nhanh lên, tắm xong thì mặc thử xem."

Tề Tư nói xong thì để đồ lót lên giường, bà không quản con gái nữa mà về phòng mình tẩy trang thay quần áo.

Để lại Tề Diệu Tưởng một mình hóa đá.

Lời nói đột ngột của mẹ làm cô không kịp ngăn cản.

Nhìn chằm chằm hai bộ đồ lót trắng tinh mới cứng trên giường, cô im lặng vài phút. Điện thoại của cô vẫn đang giấu dưới quyển bài tập nhưng hiện giờ cô chẳng có dũng khí để cầm nó lên.

Hiện giờ Tề Diệu Tưởng chỉ biết cầu nguyện Kỷ Sầm tự giác mà nhận thức được rằng, chuyện mẹ mua đồ lót cho cô không phải chuyện mà đàn ông con trai như cậu nên nghe, sau đấy cậu sẽ chủ động cúp máy.

Cầu xin cậu đấy, Kỷ Sầm, mình thật sự xin cậu, khoảnh khắc này cậu hãy ga lăng một chút đi. Nếu không mình thật sự không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

Lại đợi thêm vài phút, giọng điệu dò hỏi mang theo chút buồn cười của Kỷ Sầm vang lên: "Tưởng Tưởng, cậu không đi tắm à?"

Cậu không nói thẳng mà dùng một cách nói vô cùng uyển chuyển để cô biết rằng những lời mẹ cô nói ban nãy cậu đã nghe thấy hết, không bỏ sót một chữ nào.

Kỷ Sầm biết nên làm thế nào để cô xấu hổ. Cái kiểu 'không nói thẳng mà để bạn tự ngẫm nghĩ rồi xấu hổ' thì có độ sát thương cao hơn kiểu 'nói thẳng cho bạn xấu hổ' nhiều.

"..."

Cô không muốn đi tắm, bây giờ cô chỉ muốn đi chết thôi.

Mặt Tề Diệu Tưởng nóng bừng, cô dứt khoát cúp máy.

Nhưng tất nhiên Kỷ Sầm không có ý định tha cho cô, bộ não của hạng nhất toàn khối nảy số rất nhanh. Sau khi cúp máy, cậu lại gửi cho cô một bức ảnh chụp màn hình.

Ảnh chụp màn hình Bách khoa toàn thư Baidu.

[Đen hồng / Anti-fan: Một thuật ngữ phổ biến trên mạng, chỉ một loại fan hâm mộ đặc biệt. Khác với fan hâm mộ truyền thống, anti-fan có động cơ lợi ích và thường xuyên thực hiện các hành vi bôi nhọ, phỉ báng đối với một nghệ sĩ, ngôi sao cụ thể.]

Kỷ Sầm: [Thì ra "đen hồng" nghĩa là như vậy.]

Kỷ Sầm: [Học được rồi.]

A a a a a!

Tề Diệu Tưởng sợ đến mức ném điện thoại đi.

Lúc này Tề Tư đã tẩy trang xong, bà đi ra thấy con gái vẫn chưa đi tắm nên gõ cửa giục: "Tưởng Tưởng, con có đi tắm không thế? Con không đi thì mẹ tắm trước đấy."

Tề Diệu Tưởng há miệng hít thở sâu. Tuy không phải lỗi của mẹ nhưng thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách*. Cô nói: "Mẹ đi tắm trước đi."

(*) Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: thế giới hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.

Sau đấy cô cầm điện thoại lên mở website mua sắm ra, vì vẫn nhớ tên thương hiệu của món đồ lót lần trước mẹ mua nên rất nhanh cô đã tìm thấy chiếc y chang.

Từ sau lần vô tình mở gói hàng của mẹ, món nội y "Trà sữa phủ kem đen" đó đã "bốc hơi" khỏi nhà mất tiêu rồi.

Có một lần Tề Diệu Tưởng gấp quần áo giúp mẹ, trong lúc vô ý cô phát hiện chiếc đồ lót chưa cắt nhãn mác ấy ở góc trong cùng của tủ.

Cô đoán, có lẽ là vì bị cô nhìn thấy nên mẹ xấu hổ không dám dùng rồi nhét nó vào tận cùng góc tủ quần áo. 

Tìm bừa một bức ảnh unbox dưới mục review của người mua, cô tải ảnh xuống. Tề Diệu Tưởng mở khung chat giữa mình và Cố Minh Chu ra rồi gửi qua.

Tề Diệu Tưởng: [Mẹ ơi đồ mẹ đặt giao đến rồi, con bóc giúp mẹ nhé.]

Tề Diệu Tưởng: [Sao tự nhiên mẹ lại mua thứ này? Mẹ muốn tìm ba dượng cho con à?]

Đợi mười mấy giây, cô thu hồi, sau đó lại xóa cả thông báo thu hồi tin nhắn rồi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu chú Cố không nhìn thấy thì coi như mẹ gặp may, còn nếu thấy rồi thì...

Cũng không cần cảm ơn cô đâu, dù sao thì cũng mua rồi mà. Cô cũng rất hy vọng món đồ đó của mẹ có thể phát huy tác dụng của nó.

Nín thở đợi mấy phút, phía bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Có lẽ là không kịp đọc tin nhắn.

Lại đợi thêm vài phút, Tề Diệu Tưởng bỏ cuộc, cô chuẩn bị lấy quần áo đi tắm.

Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị một tin nhắn mới được gửi đến.

Vì sợ Kỷ Sầm lại chọc quê mình nên Tề Diệu Tưởng hé mắt ti hí mở ra đọc.

Cũng may không phải tin nhắn của Kỷ Sầm.

Cố Minh Chu: [Con gửi nhầm người rồi.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK