Thực ra không thể trách Bách Trạch Văn nghĩ như vậy được, tiết Tiếng Anh buổi chiều cô Bùi cũng chú ý tới vệt đỏ trên cổ Kỷ Sầm.
"Kỷ Sầm, cổ em bị làm sao thế?"
Tề Diệu Tưởng ngồi ở chỗ của mình căng thẳng nắm chặt bút trong tay.
Kỷ Sầm nói dối mà mặt không đổi sắc: "Em đánh nhau với Bách Trạch Văn, cậu ta cấu đấy ạ."
Bách Trạch Văn ngồi bên cạnh trợn mắt nhìn cậu bằng ánh mắt không thể tin được.
Không phải chứ anh gì ơi? Chuyện này cũng bắt tôi chịu thay à?
Cô Bùi không hề nghi ngờ Kỷ Sầm, cau mày bảo cả hai đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau rồi lại nói Bách Trạch Văn vài câu, dặn cậu ta đùa thì đùa nhưng cũng phải chú ý, đừng để cổ của Kỷ Sầm bị cấu bươm ra thì lúc đó mới biết sai.
Bách Trạch Văn gánh cái tội to đùng không hề tình nguyện mà vâng một tiếng.
Buổi tối mấy người cùng đi căn tin ăn cơm đều phát hiện vết đỏ trên cổ Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn lập tức nói những lời hồi chiều với Tề Diệu Tưởng.
"Hai người chơi gì thì chơi nhưng cũng phải biết điểm dừng, rõ chưa?"
Suy cho cùng đã học cấp ba rồi, nói thật lòng thì lướt mạng bao nhiêu năm như thế cũng đã hiểu rõ những thứ không nên hiểu. Khi biết được vết đỏ trên cổ Kỷ Sầm là do Tề Diệu Tưởng gây ra, vẻ mặt của cả đám lập tức trở nên vi diệu.
Tề Diệu Tưởng vừa nhìn các bạn thì liền biết nhất định họ đã nghĩ sai nên vội vàng giải thích cô chỉ véo Kỷ Sầm thôi.
Bách Trạch văn kéo dài giọng ồ một tiếng, cậu ta hỏi Kỷ Sầm: "Thật không?"
Kỷ Sầm khẽ thở dài rồi trả lời: "Cậu ấy nói phải thì là phải đi."
Cái dáng vẻ đáng thương khi bị bạn gái uy hiếp nhưng không thể không giúp bạn gái che giấu sở thích khó nói nào đó.
Tề Diệu Tưởng tức hộc máu, cô không thể nhịn nổi mà gào lên với Kỷ Sầm: "Cái gì gọi là mình nói phải thì là phải hả, cậu giả vờ đáng thương thế làm gì?"
Kỷ Sầm nhìn cô rồi cúi đầu nói: "Được rồi, sự thật chính là thế đó."
Tề Diệu Tưởng trợn mắt: "Được rồi cái gì? Cậu được cái gì mà được?"
Bách Trạch Văn xua tay tỏ ý cô bình tĩnh lại đã: "Cậu ta cũng thỏa hiệp rồi, cậu còn hung dữ thế làm gì."
Lập tức Tề Diệu Tưởng rất muốn hộc máu, đúng là càng yêu lâu thì mới biết người này vừa hư hỏng vừa giỏi giả vờ.
Lúc này không chỉ Bách Trạch Văn mà ánh mắt những người khác cũng trở nên kỳ lạ.
Thật sự không nhìn ra một cô gái nhìn ngoan ngoãn như vậy mà lúc yêu đương lại hoang dã đến thế.
Trong mắt Lư Văn Giai như lóe lên tia sáng kỳ lạ, cô ấy nhịn cười khuyên bạn mình: "Tưởng Tưởng này, dù cậu có muốn lưu lại dấu ấn của mình trên người Kỷ Sầm thì cũng nên lưu ở chỗ người khác không nhìn thấy chứ. Để lại trên cổ thế tụi mình nhìn thấy còn đỡ, người khác thấy thì Kỷ Sầm ngại lắm á."
Tề Diệu Tưởng có trăm cái miệng cũng khó mà cãi được: "Không phải mà, các cậu có thể trong sáng chút không. Buổi trưa cậu ấy chọc tức mình nên mình mới véo mà!"
"Cậu ta có thể trêu cậu thế nào mà cậu lại giận tới mức đó?" Bách Trạch Văn nói: "Nói ra đi, tụi mình xử cậu ta giúp cậu."
Nói như thế nào được bây giờ, mấy lời không biết xấu hổ đó của Kỷ Sầm, hai người nói riêng còn được chứ nếu phải nói trước mặt mọi người thì cô không có cái bản mặt đó.
Tề Diệu Tưởng bực mình nói với Kỷ Sầm: "Cậu tự giải thích đi."
Kỷ Sầm: "Mình không nhớ nữa."
"Cậu!"
Kỷ Sầm bỗng nhiên sờ lên cổ mình: "Ôi chao, đau quá." Sau đấy lại nói với Bách Trạch Văn: "Mau xem hộ tôi có phải chảy máu rồi không."
Bách Trạch Văn hùa theo: "Cậu đừng nhúc nhích, để tôi xem nào, hình như chảy máu thật rồi này. Ôi, xuống tay nặng quá đi mất, bạo lực gia đình quả nhiên chỉ có 'không lần nào' và 'vô số lần'. Nghe anh em khuyên đi, kịp thời ngăn cản tổn thương. Hai cậu vẫn còn trẻ, bây giờ chia tay vẫn còn kịp."
Kỷ Sầm lắc đầu nói: "Thực ra bình thường cậu ấy tốt với tôi lắm, tôi vẫn muốn cho cả hai thêm một cơ hội nữa."
Bách Trạch Văn tức mình: "Yêu đương mù quáng."
Bắt đầu diễn rồi đó, cả đám đều bật cười, chỉ có mình Tề Diệu Tưởng nghe vừa tức vừa cười.
Đúng là yêu lâu rồi thì lớp filter dành cho học sinh giỏi Kỷ Sầm càng lúc càng mỏng, càng ngày càng phát hiện con người này không những hư mà còn thích diễn, đúng là không cho ăn đòn thì không biết nặng nhẹ mà.
Bữa này Tề Diệu Tưởng ăn đầy một bụng tức, tiết tự học buổi tối kết thúc, Kỷ Sầm gọi cô nhờ sáng mai mang bữa sáng cho cậu mà cô cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, cứ thế khoác cặp lên rồi đi.
Sau đấy về đến kí túc xá, đám Bách Trạch Văn lên giường chuẩn bị đi ngủ rồi mà Kỷ Sầm vẫn đứng ở ban công gọi điện cho Tề Diệu Tưởng.
Bách Trạch Văn chạy ra nghe trộm vài câu, Kỷ Sầm không bật loa ngoài nên Tề Diệu Tưởng nói gì cậu ta không nghe thấy, chỉ nghe thấy Kỷ Sầm vẫn luôn dỗ dành cô, không biết còn tưởng cậu ta là ba người ta.
Nhân sự trong phòng kí túc xá vẫn không khác mấy hồi lớp mười. Vì lớp mười một chia lại lớp, Đồng Bác và Địch Gia Lương vốn dĩ phải chuyển đến kí túc xá lớp A28 nhưng sau đó họ nói chuyện với hai chủ nhiệm lớp, lại tặng thầy quản lý kí túc một giỏ hoa quả nên hiện tại tuy rằng học khác lớp nhưng vẫn ở chung phòng như cũ.
Bây giờ lại thêm Ngô Trừng, Cố Dương và hai người bạn cũ A29, phòng 208 toàn người quen. Ngày thường Kỷ Sầm gọi điện với bạn gái cũng không cần kiêng dè cái gì, có lúc thầy quản lý bất ngờ tới kiểm tra phòng thì họ còn có thể canh giúp.
Đợi đến khi đèn trong kí túc tắt hết, Kỷ Sầm mới đi vào rồi tắm rửa trong bóng tối.
Trèo lên giường, những người khác đều đang nghịch điện thoại, lần này người nằm ở giường cạnh cậu là Bách Trạch Văn bỗng gọi: "Tam Cân."
Kỷ Sầm: "Gì?"
"Hỏi cậu cái này nhé."
"Nói."
"Nhưng cậu không được mắng tôi tục tĩu."
"Cậu muốn hỏi vấn đề gì?"
Bách Trạch Văn do dự một lát rồi bò dậy, cậu ta muốn trèo qua đầu giường sang giường của Kỷ Sầm. Kỷ Sầm biết ý đồ của cậu ta thế là ngăn cản không cho cậu ta sang.
"Có chuyện gì thì nằm ở giường cậu mà nói, đừng có lên giường tôi."
"Tôi lên giường cậu nói khe khẽ với cậu thôi."
"Tôi chẳng có gì muốn nói khe khẽ với cậu cả."
Hai người ở giường trên ồn ào, Ngô Trừng và Cố Dương ở giường dưới vốn đang chơi game với nhau thì cảm nhận được chấn động cách tai nghe.
Cố Dương bực mình tháo tai nghe ra, Ngô Trừng hỏi: "Các cậu làm gì thế? Muộn rồi còn chơi rung giường hả?"
Vừa nghe thấy hai chữ rung giường, tiếng động trên đó cuối cùng cũng dừng lại, tiếp sau đấy liền nghe thấy giọng nói ghét bỏ của Kỷ Sầm: "Đồ chó cút ngay."
Đồng Bác ở giường đối diện nói: "Đồ chó, cậu từ bỏ đi. Giường của Kỷ Sầm chỉ có bạn gái cậu ấy được lên thôi."
Địch Gia Lương cũng nói: "Bá vương ép buộc thượng cung cũng vô ích thôi, đồng tính nam với trai thẳng không có kết quả đâu."
"Cậu mới đồng tính í, cả lò nhà cậu đồng tính. Ông đây trai thẳng 100% nhé, có chết cũng không cong." Bách Trạch Văn nói.
Vẻ mặt Kỷ Sầm ghét bỏ: "Thế cậu muốn nói gì thì nói đi, đừng có lên giường tôi."
"Đây là cậu nói đấy nhé." Bách Trạch Văn cười đểu, cứ thế hỏi thẳng trước mặt toàn dân kí túc xá: "Cậu với Tề Diệu Tưởng yêu đương lâu như thế rồi, bây giờ đã tiến đến bước nào rồi?"
Kỷ Sầm sững sờ, những người khác nghe thấy câu này thì bỗng chốc cảm thấy điện thoại cũng chẳng có gì vui nữa mà quay ra đợi Kỷ Sầm trả lời.
"Cái gì mà đến bước nào." Kỷ Sầm giả ngốc: "Chẳng biết cậu đang nói cái gì."
Sau đấy cậu nằm xuống trùm chăn kín đầu.
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, áp lực học tập rất lớn, yêu đương chỉ là thiểu số. Phòng kí túc 208 trừ Kỷ Sầm có bạn gái và Bách Trạch Văn đang theo đuổi ra thì nhưng người khác thì một là vô dục vô cầu, không có hứng thú với tình yêu như Cố Dương; hai là có ý với cô bạn nào đó, nhưng chỉ đơn giản là có ý chứ chẳng có hành động cụ thể nào; ba là cả ngày ôm điện thoại, coi điện thoại như cô vợ giả tưởng, nói rằng mãi mãi yêu thích cô vợ giả trong thời kỳ phản nghịch của mình.
So với những phòng kí túc xá nam khác, phòng 208 bọn họ quả thực ít khi nói đến vấn đề kiểu này. Thế nhưng hôm nay bỗng nhiên nhắc đến, hứng thú của mọi người đều bị khơi dậy rồi.
Tuy rằng lúc ăn cơm có trêu đùa vài câu về vết đỏ trên cổ Kỷ Sầm nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng rằng cùng lắm thì đôi trẻ đùa nháo gây ra thôi. Ít nhất là khi ở trong trường hai người không có khả năng dám chơi cái trò kia.
"Tam Cân, tiết lộ cho chúng tôi chút đi, hai người hiện tại lên đến tầng nào rồi?"
Kỷ Sầm không nói gì.
Bách Trạch Văn muốn lên kéo chăn của Kỷ Sầm ra thì bị cậu mắng cút đi.
Bách Trạch Văn hừ hừ: "Cậu không nói chứ gì, vậy mai tôi đi hỏi Tề Diệu Tưởng là được."
Kỷ Sầm: "Không sợ cậu ấy đánh thì cậu cứ đi."
Cố Dương tiếp lời đúng lúc: "Cậu ấy đánh đau lắm đấy."
"Đánh thì cứ đánh thôi, tôi cũng đâu yêu đương mù quáng như cái người nào đó, bị đánh cũng chẳng dám phản kháng. Cùng lắm thì cậu ấy đánh tôi, tôi về mách giáo viên." Bách Trạch Văn chẳng hề để ý.
Kỷ Sầm bỏ chăn ra, thở dài: "Tôi lên đến tầng nào thì liên quan rắm gì đến cậu."
"Quan tâm cậu cũng không được à? Dù sao lúc hai cậu cãi nhau tôi cũng ở giữa giúp các cậu hòa giải còn gì, hỏi một câu thì làm sao?"
Im lặng mấy giây, Kỷ Sầm nói: "Hai."
Câu trả lời chẳng có tí bất ngờ nào, những người khác vẫn muốn hỏi tiếp nhưng Kỷ Sầm không muốn nói nữa. Bản thân cậu không phải kiểu thích bàn luận chuyện yêu đương, cũng không thích chia sẻ với người khác vài chi tiết liên quan đến Tề Diệu Tưởng nên mọi người đối với cách thức ở chung ở đôi trẻ chỉ dừng ở bước tán tỉnh đánh yêu chứ không hề nghĩ đến phương diện kia.
Thấy không hỏi được gì đặc sắc, mọi người tiếp tục nghịch điện thoại.
Bách Trạch Văn trực tiếp cắt ngang: "Kỷ Sầm cậu không được rồi."
Con trai ghét nhất là nghe người khác nói bản thân mình không được, dù có là học sinh cấp ba thì Kỷ Sầm vẫn thấp giọng mắng: "Cậu thì được, ngay cả tầng một cậu cũng đã lên được đâu."
"Sao cậu biết tôi chưa lên?"
Kỷ Sầm ngừng giây lát rồi hỏi: "Thế cậu và Lâm Diệc Lâm ở bên nhau rồi à?"
"Ừ, gần rồi."
Kỷ Sầm hiểu ra: "Thảo nào cậu hỏi tôi mấy cái này."
Bách Trạch Văn lại trở mình, ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Có điều tôi cảm giác hình như chẳng khác gì trước đây, vẫn cùng ăn với nhau rồi ra sân thể dục đi dạo. Hôm ấy Lâm Diệc Lâm hỏi tôi có muốn nắm tay không, thế là tôi liền nắm tay cậu ấy, nhưng dường như cũng không hề có cảm giác tim đập nhanh. Tam Cân, lúc cậu với Tề Diệu Tưởng nắm tay có kích động không?"
Kỷ Sầm thành thật trả lời: "Ban đầu thì có, sau này nắm nhiều rồi thì đỡ hơn."
"Thế thì tôi mới nắm tay lần đầu thôi." Bách Trạch Văn nói.
"Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai." Kỷ Sầm nói: "Có lẽ cậu không thích cậu ấy đến mức đó."
Cậu vẫn luôn có cảm giác rằng Bách Trạch Văn không nghiêm túc về vấn đề tình cảm lắm, hoặc là thực ra căn bản cậu ta vẫn chưa hiểu biết hoàn toàn. Theo đuổi Lâm Diệc Lâm là vì cậu ấy là hoa khôi lớp, xinh đẹp còn biết ăn diện nên ánh mắt cậu ta tự nhiên sẽ bị thu hút.
"Tôi nghĩ tôi thích cậu ấy lắm. Tôi theo đuổi cậu ấy lâu như vậy, vì kéo cậu ấy chơi game mà tôi với bạn game của tôi tàn tiệc rồi."
Kỷ Sầm biết bạn game mà cậu ta nhắc đến là ai: "Cậu nói Vương Thư Hủy à?"
"Ừ, sau khi cậu ấy biết tôi đang theo đuổi Lâm Diệc Lâm thì bảo rằng sợ Lâm Diệc Lâm hiểu lầm nên hủy liên kết game với tôi rồi." Bách Trạch Văn thở dài: "Hình như cậu ấy bỏ game rồi, lâu lắm không thấy online."
"Có lẽ cậu ấy chỉ muốn chú tâm học hành nên mới bỏ game." Kỷ Sầm nói: "Chẳng qua là Vương Thư Hủy nói thế cũng không sai, nếu cậu và Lâm Diệc Lâm ở bên nhau thì tốt nhất nên giữ khoảng cách với những bạn nữ khác."
"Thế sao cậu không giữ khoảng cách với họ mà ngày nào cũng đi căn tin ăn cơm chung vậy?"
"Cậu hâm à? Không thấy mỗi lần tôi đi ăn cơm với họ thì Tưởng Tưởng đều có mặt à? Cậu có thấy tôi đi ăn riêng với họ bao giờ chưa?"
Hình như thế thật.
Chủ đề lệch đi hơi xa, Bách Trạch Văn lại quay lại: "Vậy có khi nào nắm tay chưa đủ không, cậu thấy tôi có nên tìm cơ hội hôn cậu ấy không."
Kỷ Sầm thở dài: "Loại chuyện này tự cậu quyết định đi, không cần hỏi tôi."
"Chuyện này cậu có kinh nghiệm còn gì, cậu là tiền bối, cậu nghĩ giúp tôi thì có làm sao." Bách Trạch Văn nhổm qua, khẽ nói: "Cậu hôn Tề Diệu Tưởng, có phải cũng hôn nhiều rồi thì sẽ không còn cảm giác tim đập nhanh nữa đúng không?"
Kỷ Sầm mím môi, thấp giọng nói: "Không, vẫn luôn có cảm giác đó."
Bách Trạch Văn ồ một tiếng, không biết vì sao ban đầu vốn là xin chỉ bảo vấn đề nhưng vừa nghe thấy đáp án này cậu ta bỗng nhiên cười đểu.
"Ồ, xem ra cậu bị nắm thóp đến tàn đời luôn rồi."
Vẻ mặt Kỷ Sầm ghét bỏ: "Cút ngay."
Cuộc trò chuyện đêm khuya kết thúc, Kỷ Sầm cũng mặc kệ cậu ta. Bách Trạch Văn gác tay sau đầu, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Cậu ta theo đuổi Lâm Diệc Lâm cả một học kỳ, điều này đã trở thành một thói quen. Hôm ấy cậu ta gọi trà sữa cho Lâm Diệc Lâm như thường lệ, vẫn là 50% đường mà cô ấy thích. Lâm Diệc Lâm cầm cốc trà sữa, bỗng nhiên nói với cậu ta rằng, nếu cậu ta không để ý cô ấy từng thích Kỷ Sầm thì hai người họ ở bên nhau đi.
Theo đuổi hoa khôi suốt một học kỳ, cuối cùng đối phương cũng đồng ý với lời tỏ tình của cậu ta. Bách Trạch Văn cứ tưởng rằng bản thân sẽ rất vui vẻ, nhưng không biết có phải vì cuộc chiến kéo dài quá lâu nên đã phá tan niềm vui khi theo đuổi thành công không.
Sau đó, cậu ta và Lâm Diệc Lâm đã liên kết tài khoản cặp đôi trong game, dùng ID cặp đôi chơi vài ván game. Trước lúc offline, cậu ta nhìn ID "Lão Vương nhà bên" đã xám từ lâu trong danh sách bạn bè.
Ở trường, cậu ta và Vương Thư Hủy vẫn là bạn bè như trước, chỉ là họ không chơi game riêng như trước nữa.
Cảm giác mất mát mờ nhạt này khiến Bách Trạch Văn không khỏi thở dài, cậu ta phát hiện Vương Thư Hủy thật sự xa cách cậu ta rồi. Hơn nữa sau này, có lẽ họ sẽ càng ngày càng xa lạ.
...
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, học sinh lớp mười kết thúc kỳ huấn luyện quân sự không lâu thì nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, sau đấy chính là sinh nhật Tổ Quốc mỗi năm một lần.
Trước khi đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này sắp đến. Để học sinh có thể trải qua một lễ Quốc khánh vui vẻ, kết quả thi tháng này sẽ được gửi đến điện thoại của phụ huynh sau khi nghỉ lễ xong.
Vốn dĩ kỳ nghỉ lễ lần này nhóm iPhone còn đang bàn bạc xem có nên tranh thủ bảy ngày nghỉ đi chơi đâu đó không, học sinh cấp ba sức lực nhiều, nghỉ lễ ra đường chen chúc cũng không sợ mệt.
Nhưng dường như trong nhóm có vài người nhận được thông báo nói rằng nghỉ lễ dài phải tham gia các lớp thi đấu, bởi vì cuộc thi các môn sẽ bắt đầu sau khi nghỉ lễ xong.
Sau cùng cả nhóm thống nhất những ai không có thời gian đi chơi thì phải ngoan ngoãn ở nhà làm đề. Nhất là Kỷ Sầm và Cố Dương, hai người này không những đăng kí tham gia thi đấu mà còn đăng kí ba môn bi.ến th.ái nhất tổ hợp Tự nhiên là Toán Lý Hóa. Lư Văn Giai trực tiếp gầm lên trong nhóm rằng cô ấy sẽ liều mạng với đám học sinh giỏi bọn họ.
Nghỉ lễ Quốc Khánh xong, cả tháng mười đều bị thi cử rồi thi đấu lấp đầy. Cuối tháng mười là sinh nhật mười tám tuổi của Cố Dương, cậu ấy mời mọi người ăn cơm. Hôm ấy Bách Trạch Văn còn đưa Lâm Diệc Lâm đi cùng, lúc ăn cơm đương nhiên bị mọi người trêu chọc.
Bản thân độc thân đương nhiên đáng sợ nhưng anh em thoát kiếp độc thân thì đúng là khiến người ta u sầu, nhất là khi đó lại là cái thằng Chó chết kia.
Tuy rằng mọi người thừa nhận rằng thằng nhóc có đôi mắt hồ ly kia đẹp trai thật, ngày thường cậu ta lên confession trường cũng không ít lần. Nhưng đám Đồng Bác vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng thằng nhóc này thế mà lại theo đuổi được hoa khôi lớp Lâm Diệc Lâm. Lúc này đồ ăn cũng chẳng còn ngon nữa, thẳng tay lấy bia rót vào cốc của Bách Trạch Văn, ép cậu ta uống chết tại chỗ.
Ngày thường lúc mọi người ăn cơm với nhau, cùng lắm thì chỉ uống một ít bia hoa quả có cồn thôi. Bữa ăn này Cố Dương tròn mười tám, ỷ vào việc ở đây cuối cùng cũng có người trưởng thành về mặt pháp luật, cả đám cứ thế gọi một tá bia định khiêu chiến một trận.
Với những người vừa bắt đầu biết uống bia, kết quả không hề nằm ngoài dự đoán, một tá bia đủ để khiến cả đám con trai say choáng váng.
Tề Diệu Tưởng chỉ uống một cốc cũng thấy đầu đầy sao, vốn dĩ Kỷ Sầm không cho cô uống, là tự bản thân cô muốn thử cho biết mùi vị của bia nó như thế nào. Thường ngày xem phim thần tượng với mẹ, vai chính trong phim mỗi lần thất tình là uống bia rượu, hơn nữa thỉnh thoảng mẹ mâu thuẫn với chú Cố trong công việc cũng thích đi bar uống rượu giải sầu nên Tề Diệu Tưởng cực kỳ tò mò với rượu bia, trong lòng luôn nghĩ uống bia vui vậy à, vừa uống là bay hết mọi phiền toái?
Nhưng khi bản thân thực sự uống một cốc thì trừ cảm thấy hơi đắng ra, bụng hơi trướng thì cô chẳng hề thấy ngon hay quên đi muộn phiền gì hết.
"Không ngon gì cả." Tề Diệu Tưởng nói nhỏ với Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm cười, cậu khẽ véo má cô: "Thế không uống nữa, uống coca đi."
Lại uống thêm một cốc coca, Tề Diệu Tưởng không nhịn được nữa, cô đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Lư Văn Giai và La Yên cũng chẳng hào hứng gì với bia, uống một ly xong thì không uống nữa, tiếp tục uống coca. Lâm Diệc Lâm thấy bia và coca có kalo quá cao nên chẳng uống ly nào mà chỉ uống nước lọc. Trong mấy cô gái, chỉ có Vương Thư Hủy uống mấy ly.
La Yên thật sự không ngờ rằng một cô gái thường ngày nhìn trầm tính như lão Vương mà khi uống bia lại uống nhiều đến thế.
"Lão Vương, bia này ngon thế à?"
Vương Thư Hủy đã uống đến mức mắt hơi lờ đờ, uống bia còn đầy bụng hơn coca nên cô ấy khẽ ợ một cái, lắc đầu: "Không ngon, đắng lắm."
La Yên không hiểu: "Thế cậu còn uống nhiều thế làm gì?"
Vương Thư Hủy cười khẽ: "Nhưng nó làm người ta nghiện."
"Hả?" La Yên càng không hiểu, cô ấy hỏi Lư Văn Giai bên cạnh: "Có à? Sao mình uống một cốc rồi mà chẳng có cảm giác gì?"
Lư Văn Giai lo lắng nhìn Vương Thư Hủy, không biết nên nói gì.
Hôm nay cô ấy khác thường như thế, có lẽ là vì Bách Trạch Văn đưa Lâm Diệc Lâm đến.
Đọc nhiều tiểu thuyết nên Lư Văn Giai hiểu ngay được ý trong lời Vương Thư Hủy.
Yêu thầm rất đắng rất khổ nhưng nó lại khiến người khác nghiện.
Lư Văn Giai thở dài nhìn về phía Bách Trạch Văn. Lúc này cậu ta uống nhiều rồi nhưng Đồng Bác và Địch Gia Lương cũng không có ý tha cho cậu ta, cả hai vẫn đang rót bia cho cậu ta.
Đồng Bác hỏi Lâm Diệc Lâm rốt cuộc ưng Bách Trạch Văn ở điểm nào, có phải dạo này bị cận nhưng không đi cắt kính không.
Lâm Diệc Lâm không hiểu mấy kiểu làm tổn thương lẫn nhau giữa nhóm con trai, cô ấy tưởng rằng Đồng Bác thật sự cảm thấy Bách Trạch Văn chẳng có điểm tốt nào nên nói thay cậu ta: "Đẹp trai thành tích tốt, mình thích cậu ấy không phải bình thường lắm à?"
Nghe lời khen như vậy, những lời trêu chọc dần dần nổi lên, ngay cả Kỷ Sầm và Cố Dương cũng không nhịn được cười. Đồng Bác và Địch Gia Lương cũng không chấp nhận được mà điên cuồng xoa hai cánh tay, Ngô Trừng thì lại lải nhải bên tai Bách Trạch Văn câu vừa đẹp vừa học giỏi ban nãy khiến cái tên ngà ngà say Bách Trạch Văn đỏ mặt nằm bò lên bàn giả chết.
Lâm Diệc Lâm cũng hơi đỏ mặt, đứng dậy nói muốn đi nhà vệ sinh.
Vừa bước vào nhà vệ sinh vừa hay gặp được Tề Diệu Tưởng đang đứng trước bồn rửa tay.
Cốc bia kia quá dữ dội, không những làm váng đầu mà mặt cũng đỏ.
Tề Diệu Tưởng nhắm mắt nên không để ý thấy Lâm Diệc Lâm. Rửa mặt xong, đương lúc muốn rút giấy lau mặt thì lại phát hiện hộp giấy trong nhà vệ sinh vừa hay hết giấy.
Một mùi thơm nhàn nhạt bay tới, giọng nói của Lâm Diệc Lâm vang lên bên tai cô: "Nếu cậu không để ý thì dùng cái này lau đi."
Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên, cô và Lâm Diệc Lâm không thân lắm, hơn nữa lại thêm chuyện với Kỷ Sầm nên thực ra quan hệ giữa hai người còn rất vi diệu.
Cô nhận lấy khăn giấy, nói cảm ơn rồi cứ thế lau lên mặt.
Lâm Diệc Lâm: "Nhẹ tay thôi, đừng có lau xước mặt đấy."
Một cái khăn mỏng mềm như vậy thì có thể làm xước mặt cô được ư? Tề Diệu Tưởng đương nhiên không tin, hơn nữa cô ở nhà dùng khăn lông lau mặt cũng dùng lực thế này mà.
Cô nói: "Không sao, không xước được đâu."
Lâm Diệc Lâm thở dài: "Lau mạnh như thế sau này có tuổi rồi thì làn da sẽ chảy xệ đấy, để mình lau cho cậu."
Lâm Diệc Lâm cầm lấy chiếc khăn trong tay Tề Diệu Tưởng, cô ấy tháo chiếc kẹp tóc bên tai mình xuống rồi kẹp tóc mái của cô lên.
Sau đấy Tề Diệu Tưởng cảm nhận được Lâm Diệc Lâm đang lau mặt giúp mình, thoải mái đến mức da đầu tê dại.
Cô chậm rãi mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt Lâm Diệc Lâm gần trong gang tấc, không thể không nói rằng cô bạn này thật sự rất xinh.
Bỗng nhiên cảm thấy mình cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy không được hay cho lắm, Tề Diệu Tưởng vội cụp mắt xuống.
Thảo nào Bách Trạch Văn thích cô ấy như vậy, theo đuổi suốt một học kỳ rồi vẫn không từ bỏ.
Nhưng cô vẫn hơi đau lòng thay cho Vương Thư Hủy.
Tề Diệu Tưởng đang nghĩ thì bỗng nghe thấy Lâm Diệc Lâm nói: "Đôi mắt cậu đẹp lắm."
Tề Diệu Tưởng nhất thời sửng sốt: "À.... cảm ơn cậu nhé, cậu cũng xinh lắm."
Lâm Diệc Lâm bật cười.
"Cậu xinh hơn hồi lớp mười nhiều lắm, đương nhiên ý mình không phải là hồi đó cậu không xinh. Chỉ là cậu của bây giờ thực sự xinh lắm, học kỳ này mình đã lướt thấy cậu trên confession mấy lần rồi, nếu không phải mọi người đều biết chuyện Kỷ Sầm đang theo đuổi cậu thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai khác theo đuổi cậu."
Lâm Diệc Lâm học lớp A25, cả hai đều có chung một thầy giáo dạy Toán đó là Đổng Vĩnh Hoa. A25 bọn họ là lớp Xã hội 100% nên yêu cầu của môn Toán không cao lắm, thầy Đổng rất thích lấy học sinh có thành tích tốt ra làm ví dụ. Thường ngày nhắc nhiều nhất là Kỷ Sầm, nhưng đôi khi cũng nhắc đến Tề Diệu Tưởng, nói rằng môn Toán cô bé này tiến bộ rất nhanh, một học kỳ tăng 30 điểm, tiến thẳng vào top 100 toàn khối. Từ đó có thể thấy rằng cái lý luận con gái không giỏi Toán chỉ là lý luận vớ vẩn.
Lâm Diệc Lâm rất khó có thể tưởng tượng rằng người mà thầy Đổng nói đến là Tề Diệu Tưởng. Hồi lớp mười rõ ràng cô ấy thấy cô bạn này không hề tự tin, đi đường luôn luôn cúi đầu, mà hiện tại thì đã khác hoàn toàn.
Lâm Diệc Lâm có hiểu biết về mặt trang điểm, cô ấy đánh giá đường nét khuôn mặt Tề Diệu Tưởng rồi nói: "Mặt của cậu nhỏ như vậy, đường chân tóc cũng rất đẹp. Thực ra cậu có thể thử nuôi dài tóc mái rồi để lộ cả khuôn mặt, như thế có lẽ còn xinh hơn nữa."
Cuộc đối thoại này có nhiều từ xinh như vậy, Tề Diệu Tưởng nghe mà cả người lâng lâng, cô nghe lời: "Vậy thì lần sau mình không cắt mái nữa, nuôi tóc dài."
Lâm Diệc Lâm lại cười: "Cậu nghe lời thật đó haha. Thực ra mình chỉ là kiến nghị thôi, nếu cậu quen để mái rồi thì cứ để đi, dù sao thì cậu để mái hay không thì cũng xinh lắm."
Lau mặt xong, Lâm Diệc Lâm vứt khăn giấy vào thùng rác, Tề Diệu Tưởng nói cảm ơn cô ấy.
"Thế mình về phòng trước đây."
Lâm Diệc Lâm gọi cô lại: "Đợi chút đã."
Tề Diệu Tưởng: "Sao thế?"
"Ban nãy lúc ăn cơm mình đã muốn hỏi cậu rồi. Tiệc mừng năm mới kỳ này đã bắt đầu chuẩn bị, MC đêm hội mỗi năm đều chọn từ câu lạc bộ của bọn mình nhưng năm nay câu lạc bộ không tuyển được học sinh lớp mười nào xuất sắc cả, hơn nữa rất nhiều đàn em nhút nhát không dám lên sân khấu." Lâm Diệc Lâm chân thành nói: "Khuôn mặt của cậu rất nhỏ, rất thích hợp với ống kính. Hơn nữa mình cảm thấy giọng nói của cậu rất dễ nghe, là kiểu ngọt ngào ấy, nói chuyện cũng rất mạch lạc. Bạn Tiểu Tề, cậu có hứng thú không?"
____
Lời tác giả: Sự nghiệp của Tưởng Tưởng đến rồi đây, Lâm Diệc Lâm cũng là em gái tốt, mọi người đều là bé ngoan~