Bữa lẩu kéo dài đến hơn tám giờ gần chín giờ tối, có vài phụ huynh gọi đến thúc giục.
Sắp tới Tết nguyên đán, trên đường giăng đèn kết hoa, khắp nơi trên phố bày hàng quán. Sau khi nghe những bài hát năm mới, cả đám bước ra khỏi trung tâm thương mại, cảm giác buổi tối mới vừa bắt đầu mà bọn họ đã phải buồn bã về nhà.
Mọi người vừa cùng nhau chờ xe buýt vừa tiếp tục cuộc trò chuyện chưa nói xong ở quán lẩu. Xe ai tới trước thì đi trước, tuy biết rằng học kỳ sau sẽ gặp lại nhưng vẫn có chút không nỡ.
Xe của Tề Diệu Tưởng đợi đã đến, cô và La Yên ngồi cùng một chuyến sau đó mỗi người lại đổi chuyến khác. Hai người vừa mới lên xe, ai ngờ Bách Trạch Văn cũng lên xe theo.
Đồng Bác nhắc nhở: "Tên chó chết, cậu lên nhầm xe rồi."
Bách Trạch Văn quay đầu lại cười nói: "Hai người họ là con gái, đi đường không an toàn, tôi đưa hai cậu ấy về nhà."
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, bỏ lại những người khác ở phía sau.
Xe buýt mà còn an toàn với chả không an toàn, bây giờ còn chưa muộn, hơn nữa hai cô gái còn bầu bạn với nhau.
Không thể hiểu được, không biết cậu ta lại muốn làm gì.
Những người khác cũng lười nghĩ tới, dù sao thì ngày thường Bách Trạch Văn nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó, nếu cậu ta đã muốn đưa hai cô gái về nhà vậy thì cứ đưa đi.
Nhưng cậu ta đã mở đầu, nếu đám con trai còn lại không đưa các cô gái về nhà thì thật bất lịch sự. Lúc Lư Văn Giai vừa lên xe, cô ấy nhanh chóng nói không cần rồi chạy nhanh vào xe, nói bái bai mọi người.
Chỉ còn lại một cô gái là Vương Thư Hủy.
Ngô Trừng hỏi cô ấy: "Vương Thư Hủy, có cần đưa cậu về nhà không?"
Vương Thư Hủy nói không cần.
Lúc này, chuyến xe buýt mà cô đợi là đến muộn nhất. Ngô Trừng vốn định đợi với cô nhưng cô vẫn nói không cần, đèn đường sáng như vậy, nơi nơi đều là người, một mình cô đợi xe cũng không sao.
"Được, vậy cậu về đến nhà thì nhớ nhắn trong nhóm một tin nhé."
Tất cả mọi người đều lên xe buýt về nhà mình, chỉ còn một mình Vương Thư Hủy ở lại trạm xe buýt.
Sau khi náo nhiệt qua đi, dường như sự cô đơn lại càng thêm sâu đậm, lần này không có ai đợi xe buýt cùng cô.
Quả nhiên lần trước chỉ là trùng hợp mà thôi. Bách Trạch Văn có thể đợi xe buýt cùng cô, cũng có thể đưa những người khác về nhà. Lần trước cậu ấy đợi xe buýt cùng cô, lần này cậu ấy đưa những người khác về nhà.
Vương Thư Hủy biết điều này rất bình thường, mọi người đều là bạn bè, cô không nên vì chuyện nhỏ này mà ghen với bạn bè.
Cô thậm chí còn không có tư cách để ghen, nhưng thích một người chính là như vậy, làm bản thân vừa nhạy cảm lại vừa không có lý lẽ.
Nghĩ đến lúc ở cửa hàng hoạt hình, cậu và Tưởng Tưởng trò chuyện vui vẻ như vậy, không quan tâm đến xung quanh, thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của cô. Lúc ăn lẩu, cô giả vờ vô ý hỏi cậu ấy hồi nãy ở cửa hàng đã nói chuyện gì, cậu ấy chỉ cười cười, nói đấy là bí mật, không thể nói được.
Không giống như Cố Dương luôn duy trì thái độ xa cách với con gái, cũng không giống Kỷ Sầm chỉ đối xử đặc biệt với Tưởng Tưởng, dường như Bách Trạch Văn đều có mối quan hệ tốt với tất cả các cô gái. Cậu ấy rất biết cách để dỗ con gái vui vẻ, khi đùa giỡn cũng rất đúng mực sẽ không làm các cô gái thấy phản cảm.
Một chàng trai như vậy, nếu được làm bạn với cậu thì sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu thích cậu thì lại rất khổ. Chỉ cần cậu đối xử với mình tốt một chút thì sẽ không kìm được mà mong đợi thêm điều gì, nhưng cậu đối xử với người khác cũng tốt, vì vậy mọi hỉ nộ ái ố chỉ có thể tự mình tiêu hoá, không thể nói với ai, đây là bí mật của cô.
Xe còn chưa tới, ba cô đã gọi điện đến. Người đàn ông chất vấn cô tại sao vẫn chưa về nhà, cô nói vẫn đang đợi xe, người đàn ông lập tức chỉ trích cô, nói cô đi chơi khuya mới chịu về nhà, ông ta đi làm bên ngoài cực khổ để nuôi cô, cô chẳng những không biết cảm ơn mà còn ra ngoài ngoài tiêu tiền của ông bừa bãi.
Vương Thư Hủy không dám cúp máy, chỉ có thể im lặng. Bên tai là tiếng chỉ trích của ba, vì cả ngày hôm nay đeo kính áp tròng nên mắt của cô hơi khô, nhưng cô không thể dụi nó, đành phải để đôi mắt của mình chịu đựng cảm giác khó chịu.
Trước mắt là khung cảnh đón mừng năm mới, cô nghĩ, nếu lúc này có người cùng cô chờ xe buýt thì sẽ tuyệt lắm, nếu bây giờ có chàng trai có đôi mắt hồ ly kia thì tốt biết bao.
La Yên và Tề Diệu Tưởng cũng không đi chung cả đường, họ chỉ ngồi chung một chuyến xe buýt, đến trạm tiếp theo mỗi người phải đổi chuyến xe khác.
Không biết vì lý do gì mà Bách Trạch Văn lại muốn đưa họ trở về nhà. Bách Trạch văn leo lên xe cùng hai người họ, lúc ở trên xe thì nghe các cô nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu, mãi cho đến khi hai người xuống xe nói lời tạm biệt, La Yên đi trước, cậu ta mới nói với Tề Diệu Tưởng mục đích thật sự của mình.
Buổi chiều ở cửa hàng hoạt hình, Tề Diệu Tưởng chủ động hỏi thăm về Kỷ Sầm, có lẽ cô không có mục đích gì nhưng nếu cô đã chủ động quan tâm chuyện của Kỷ Sầm thì cho thấy cô rất muốn biết về Kỷ Sầm.
Nếu không có hứng thú với một người, sẽ không ai rảnh đi tìm hiểu về người đó. Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm đã làm bạn từ thời cấp hai nên cậu ta biết rất nhiều về Kỷ Sầm.
Bách Trạch Văn bày ra dáng vẻ "Cậu cứ việc hỏi đi", Tề Diệu Tưởng không muốn làm mất hứng của cậu ta, hơn nữa cô cũng rất muốn biết nên cô dứt khoát tận dụng ngày hôm nay để hỏi những gì mà cô đang tò mò.
Trên xe buýt trở về nhà, Tề Diệu Tưởng đã biết rất nhiều sở thích và thói quen của Kỷ Sầm.
Ví dụ như phim hoạt hình yêu thích nhất của cậu ấy là "Vua bóng chuyền Haikyu". Cậu thích chơi Three Kingdoms. Tác phẩm kinh điển mà cậu ấy thích nhất là Harry Potter, cậu đã đọc hết toàn bộ quyển sách, nhớ từng câu thần chú trong đó, hi vọng một ngày nào đó sẽ nhận được giấy báo nhập học từ Học viện pháp thuật.
Khi Universal Studios vừa mới khai trương, Kỷ Sầm muốn đến Bắc Kinh chơi, vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn bận đi công tác nên không thể dẫn cậu đi. Vì thế trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp lớp 9, cậu đã lên mạng tìm cho mình một hướng dẫn viên du lịch, tự mình lén mua vé tàu cao tốc đến Bắc Kinh để đi Universal Studios.
Khi trở về, quả nhiên cậu bị vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn mắng cho một trận, dám tìm bừa một người trên mạng, lỡ như bị lừa bán đi nước ngoài thì làm sao. Hai vợ chồng cấm cậu trong suốt kỳ nghỉ hè không được ra khỏi nhà, mãi cho đến khi khai giảng lớp 10 mới được thả ra.
Trong buổi lễ khai giảng cấp ba, Kỷ Sầm được thầy chọn làm đại diện cho học sinh khối 10 lên sân khấu phát biểu, chàng trai khí phách hăng hái, nở một nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn không thể nhìn ra được trước đó cậu đã bị ba mẹ nhốt ở nhà trong suốt kỳ nghỉ hè.
Hồi đó, chữ ký cá nhân trên QQ của cậu thậm chí còn là "Đi chơi ở Universal Studios thực sự rất vui, cực kỳ thích chơi, lần sau còn sẽ đến đó". Thái độ kiêu ngạo biết sai mà không thèm sửa, cũng may là ba mẹ cậu không thêm QQ của cậu, nếu không thì sẽ bị cậu làm cho tức chết.
"Cậu đừng nhìn cậu ta nhân mô cẩu dạng*, đối với ai cậu ta cũng lễ phép nhưng thật ra cậu ta còn khó đối phó hơn cả Cố Dương đấy." Bách Trạch Văn nói.
(*) Nhân mô cẩu dạng: thân phận là người nhưng hành xử như chó
Tề Diệu Tưởng bật cười, dưới sự miêu tả của Bách Trạch Văn, hình ảnh Kỷ Sầm trong đầu cô càng hiện lên rõ ràng.
Một chàng trai tài giỏi lại có chút nổi loạn, không phải kiểu ngoan ngoãn truyền thống. Cậu có tính cách phóng khoáng, đối xử với mọi người rất ôn hoà nhưng thỉnh thoảng cũng nghịch ngợm và bốc đồng, mà một khi đã bướng lên thì mười con trâu cũng không kéo nổi.
Bách Trạch Văn hỏi: "Này, cậu không muốn hỏi tôi trước đây cậu ta học bắn cung như thế nào à? Cậu không tò mò sao?"
Tề Diệu Tưởng lắc đầu, cô hiểu cảm giác bị xa lánh không dễ chịu chút nào, chuyện kia đối với Kỷ Sầm chắc chắn là một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp cho nên chỉ có những người có mối quan hệ tốt với cậu như Bách Trạch Văn và Cố Dương mới biết, trừ khi một ngày nào đó cậu sẵn lòng kể cho cô nghe, nếu không thì cô chắc chắn sẽ không bao giờ hỏi đến.
"Được rồi, vậy để cậu ta tự nói với cậu đi." Bách Trạch Văn nói: "Tạm thời cậu không có hứng thú về chuyện cậu ta học bắn cung, vậy những chuyện khác cậu cũng không cảm thấy hứng thú sao?"
Tề Diệu Tưởng nói: "Những chuyện khác cậu đã kể cho mình nghe rất nhiều rồi."
Bách Trạch Văn: "Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu."
Tề Diệu Tưởng: "Chuyện gì?"
"Chuyện tình cảm đó." Bách Trạch Văn nói: "Cậu không tò mò trước kia cậu ta từng có mối tình nào hay không à? Tôi còn tưởng rằng các cô gái đều giống nhau, luôn tò mò về chuyện này."
"..."
Im lặng hồi lâu, Tề Diệu Tưởng hỏi: "Vậy trước kia cậu ấy từng yêu đương rồi sao?"
Bách Trạch Văn: "Không có, chỉ có một thôi."
Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng.
Mặc dù không quá bất ngờ với câu trả lời này, nhưng khi nghe được câu trả lời khẳng định, trong lòng cô vẫn vui vẻ trong vài giây.
Chỉ là không biểu hiện ra ngoài, cô giả vờ bị sốc: "Thật sự không có à, không phải hồi trước cậu nói với mình là có rất nhiều người yêu thầm cậu ấy sao?"
"Yêu thầm chứ không tỏ tình, mà cho dù tỏ tình thì cũng không nhất định phải đồng ý, không phải Kỷ Sầm cũng tỏ tình với cậu sao, cậu cũng không đồng ý cậu ta đó thôi."
"..."
Bách Trạch Văn tò mò hỏi: "Nói thật cho tôi biết đi, cậu định đùa giỡn cậu ta trong bao lâu?"
Tề Diệu Tưởng mím môi: "Mình không có đùa giỡn cậu ấy."
"Vậy sao cậu không đồng ý?" Bách Trạch Văn trợn to mắt: "Hay là cậu không có chút cảm giác gì với Kỷ Sầm?"
Tề Diệu Tưởng do dự vài giây, Bách Trạch Văn lập tức tiếp lời: "Cậu do dự, nghĩa là cậu có cảm giác với cậu ta, thế mà còn nói không phải đùa giỡn cậu ta."
"Mình thật sự không có đùa giỡn cậu ấy mà." Tề Diệu Tưởng cúi đầu, nắm ngón tay lại, nhỏ giọng nói: "... Mẹ mình không cho mình yêu sớm."
Bách Trạch Văn bị cô chọc cười.
Cậu ta không ngờ Kỷ Sầm vẫn luôn bị đùa giỡn là vì lí do này, cô nhóc này cũng ngoan quá đi.
"Cậu đang nói nhảm đấy à? Có người mẹ nào lại cho phép con mình yêu sớm đâu, nhưng trong trường bọn mình vẫn có rất nhiều người yêu sớm sau lưng phụ huynh đó. Lý do này của cậu quá gượng ép rồi."
Tề Diệu Tưởng cũng không biết nên nói với Bách Trạch Văn như thế nào, đành im lặng nghe Bách Trạch Văn hát bài "Nghe lời mẹ" bên tai.
Xe đã đến trạm, Tề Diệu Tưởng nghe không nổi nữa nên nóng lòng muốn xuống xe, kết quả là Bách Trạch Văn cũng xuống theo, nói trên đường không an toàn, cậu ta muốn đưa cô về đến dưới nhà.
Tề Diệu Tưởng đi rất nhanh nhưng Bách Trạch Văn lại có đôi chân dài nên dễ dàng đi theo bên cạnh cô. Cậu ta lảm nhảm: "Tôi nói thật nhá, Kỷ Sầm rất được hoan nghênh, nếu cậu có cảm giác với cậu ta thì nhân lúc còn sớm hãy bắt lấy đi, nếu không đến lúc đó cậu ta được người khác tỏ tình rồi yêu đương với người khác thì..."
Lời nói bị Tề Diệu Tưởng cắt ngang: "Không phải cậu nói là được tỏ tình không nhất thiết phải đồng ý sao?"
"Đúng vậy, nếu người cậu ta không thích tỏ tình với cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ không đồng ý rồi. Nhưng thật ta trong lòng cậu ta vẫn luôn nhớ thương một cô gái từ lúc học cấp hai đến bây giờ, nếu là cô gái đó thì không chắc."
Tề Diệu Tưởng dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Bách Trạch Văn nhướng mày: "Sao cậu không đi?"
Biết rõ còn cố hỏi.
Tề Diệu Tưởng phồng má cong môi hỏi: "... Cậu ấy là người con gái như thế nào?"
Chàng trai đột nhiên cười ẩn ý: "Làm sao? Cậu có cảm giác nguy cơ à?"
"..."
Hai người rơi vào im lặng, dưới ngọn đèn đường cách nhà không xa, có một người thì cười tủm tỉm còn một người thì rơi vào rối rắm.
Tề Diệu Tưởng vừa định mở miệng, bên cạnh lại vang lên một âm thanh kinh ngạc.
"Tưởng Tưởng?"
Tề Diệu Tưởng nhìn sang, thấy Tề Tư mẹ mình trong tay xách theo một túi nhựa chứa đầy đồ ăn vặt mua từ một siêu thị gần đó.
Đúng lúc gặp được mẹ cô đang đi siêu thị về, cuộc trò chuyện giữa hai người đành bị gián đoạn. Bách Trạch Văn có hơi tiếc nuối vì đã không giúp Kỷ Sầm tìm hiểu suy nghĩ chân thật của Tề Diệu Tưởng, nhưng sau này sẽ có rất nhiều thời gian, không thiếu thời điểm như hôm nay.
Cậu ta lễ phép chào hỏi "dì ạ" rồi chuẩn bị rời đi.
Đáng lẽ lúc này là cậu ta sẽ rời đi rồi hai mẹ con quay về nhà, nhưng Tề Tư lại chủ động nói vì để cảm ơn cậu ta đã đưa Tưởng Tưởng về nhà nên muốn mời cậu ta đi ăn lẩu cay ở một cửa hàng gần đó.
Bách Trạch Văn nhanh chóng từ chối, nhưng mẹ Tề Diệu Tưởng thật sự quá nhiệt tình như thể nếu cậu ta không đồng ý thì hôm nay bà sẽ không cho cậu ta rời đi, thế là Bách Trạch Văn đành phải gật đầu.
Cậu ta vốn tưởng rằng mình sẽ đi cùng hai mẹ con cô, ai ngờ Tề Tư đưa túi nhựa trong tay cho Tề Diệu Tưởng và bảo cô về nhà trước.
Tề Diệu tưởng bèn tự về nhà một mình, trước khi đi cô nhỏ giọng nói với mẹ một câu: "Mẹ, Bách Trạch Văn thật sự chỉ đưa con về nhà thôi, mẹ đừng hiểu lầm."
Tề Tư: "Biết rồi, con trở về đi."
Tề Diệu Tưởng đi rồi, để lại Bách Trạch Văn một mình đối diện với người mẹ xinh đẹp của cô.
Đương nhiên cậu ta cũng nhìn ra mẹ của Tề Diệu Tưởng chắc là đang hiểu lầm gì đó, trong lòng có hơi thấp thỏm, đang nghĩ nên giải thích như thế nào thì Tề Tư dẫn cậu ta đi ăn lẩu cay.
Bà mua cho cậu ta một chén lẩu cay làm bữa ăn khuya, lại hỏi cậu ta sống ở đâu, ân cần gọi giúp cậu một chiếc taxi để đưa cậu ta về.
Lúc cậu ta chuẩn bị lên xe rời đi, Tề Tư mới nói: "Bạn học Bách này, dì có thể nói chuyện với con vài câu hay không?"
Bách Trạch Văn: "Dì nói đi ạ."
"Hai mẹ con dì là gia đình đơn thân, dì lại bận công việc nên nhiều khi không có thời gian để quan tâm Tưởng Tưởng. Trước kia con bé ở trường cũ đã gặp nhiều chuyện không hay nên mới chuyển sang trường mới, dì chỉ hy vọng con bé có thể bình an và thuận lợi học xong cấp ba."
"Tưởng Tưởng khá đơn thuần, tính cách hơi yếu đuối, bất kể là con trai hay con gái, dù không phải là bạn bè thì con bé đều sẽ đối xử rất tốt. Có nhiều lúc rõ ràng con bé không muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại không biết từ chối người ta như thế nào, cuối cùng chỉ đành một mình tủi thân. Cũng bởi vì cái tính cách này mà con bé chịu đựng rất nhiều khó khăn ở trường cũ. Là bạn của con bé, dì thật sự rất cảm ơn con đã quan tâm đến Tưởng Tưởng. Dì hy vọng trước khi các con tốt nghiệp cấp ba thì vẫn luôn là bạn tốt, được không?"
Giọng nói của Tề Tư rất dịu dàng, đôi mày thanh tú trong đêm tối trông có vẻ rất thân thiện nhưng lại rất nghiêm túc.
Bách Trạch Văn sửng sốt, gật đầu.
Tề Tư khẽ mỉm cười: "Cảm ơn con."
Sau khi xe chạy đi, cuối cùng Bách Trạch Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta gãi đầu với tâm trạng phức tạp.
Vốn tưởng rằng mẹ Tề Diệu Tưởng trông trẻ đẹp như vậy, chắc chắn tư tưởng sẽ cởi mở hơn so với các bậc phụ huynh bình thường, nào ngờ mẹ cô cũng mang tư tưởng truyền thống của cha mẹ Trung Quốc.
Bây giờ cậu ta đã tin tại sao Tề Diệu Tưởng lại nói mẹ cô không cho phép cô yêu sớm rồi.
Có lẽ đây là lực sát thương từ những người phụ nữ xinh đẹp, rõ ràng là thái độ rất tốt nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy chột dạ.
Không thể để bản thân áy náy một mình, Bách Trạch Văn lấy điện thoại ra quyết định gửi tin nhắn cho Kỷ Sầm.
Bách Trạch Văn: [Tôi đưa nhóc đáng thương về nhà, gặp được mẹ vợ tương lai của cậu]
Kỷ Sầm: [Đừng gọi bậy]
Nếu là ngày thường Bách Trạch Văn sẽ nói là sao có thể gọi bậy, đây là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng bây giờ Bách Trạch Văn lại đổi ý: [Được rồi, tôi đã gặp mẹ cậu ấy]
Kỷ Sầm: [Sau đó thì sao?]
Bách Trạch Văn: [Sau đó tôi cảm thấy thân phận con rể tương lai của cậu không dễ làm đâu]
Bách Trạch Văn: [Tuy đường còn dài nhưng đi rồi sẽ đến, con rể Kỷ hãy cố lên, phải tin tưởng vào chính mình]
Kỷ Sầm: [... Chó chết tôi nói cậu đừng gọi bậy]
Bách Trạch Văn: [Mẹ nó, tôi đang cổ vũ cậu đấy! Cậu có thể đừng rối rắm chuyện xưng hô được không? Chẳng lẽ tương lai cậu không muốn kết hôn, không muốn người ta làm vợ cậu, không muốn người ta làm mẹ vợ của cậu à? Cậu có dám nói cậu không muốn không?]
Bên kia im lặng một lúc rồi trả lời cậu ta: [Tôi có muốn hay không không quan trọng]
Bách Trạch Văn vừa định trả lời bằng meme "giả vờ, tiếp tục giả vờ đi" thì Kỷ Sầm lại gửi tới: [Cho dù bây giờ tôi có muốn thì cậu ấy cũng không chỉ là vợ tôi, cậu ấy có tên riêng của mình]
Trước đây trong lớp mọi người hay gọi đùa cô như vậy nên Kỷ Sầm đã dặn mọi người trong lớp sau này đừng gọi cô như vậy nữa.
Bọn họ còn tưởng là Kỷ Sầm ngại ngùng, nhưng thật ra không phải. Kỷ Sầm chỉ hy vọng khi người khác nhắc đến Tề Diệu Tưởng thì điều hiện lên trong đầu là tên của cô chứ không phải là người nào đó của cậu. Tề Diệu Tưởng chính là Tề Diệu Tưởng, cô là một cá thể độc lập, không bị ràng buộc bởi bất kỳ người nào.
Bọn họ vẫn còn trẻ, chưa biết tương lai mọi thứ sẽ như thế nào, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết cả. Khi tương lai thật sự đến, cậu không muốn một danh hiệu lẽ ra phải mang theo ý nghĩa cam kết và hẹn ước lại trở thành một trò đùa trong miệng người khác khi nói về cô.
Sau khi bọn họ trưởng thành, nếu thật sự may mắn có thể đi đến lễ đường kết hôn, không cần bất kỳ người nào nói, cậu cũng sẽ chủ động gọi cô như vậy.
Bách Trạch Văn bị sốc trước giọng điệu nghiêm túc của Kỷ Sầm.
Mặc dù bình thường cậu ta thích nói đùa nhưng vẫn biết chừng mực, một khi chủ đề nào bị đùa đến giới hạn của bạn bè mình thì cậu ta lập tức nhận sai.
Kỷ Sầm: [Sau này đừng gọi như vậy trước mặt cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ rất xấu hổ]
Bách Trạch Văn: [Ok hiểu rồi]
Bách Trạch Văn: [Tôi hơi tò mò, nếu sau này hai người các cậu yêu đương, cậu sẽ kêu cậu ấy là gì? Không thể nào yêu nhau rồi mà còn gọi đầy đủ tên của cậu ấy đấy chứ?]
Kỷ sầm: [Sao thế được]
Bách Trạch Văn càng tò mò: [Vậy cậu sẽ gọi cậu ấy là cái gì?]
Kỷ Sầm: [Nói chung là như các bạn trai bạn gái khác, gọi thế nào cũng được]
Bách Trạch Văn suy nghĩ một chút rồi hỏi: [Cục cưng?]
Ngay khi hai từ này được gửi đi, bản thân Bách Trạch văn cũng nổi hết da gà.
Quá buồn nôn, thật khó để có thể tưởng tượng ra cảnh Kỷ Sầm nói hai từ này ra khỏi miệng.
Nhưng Kỷ Sầm lại rất bình tĩnh trả lời: [Chỉ cần Tiểu Tề không chê nó buồn nôn, gọi tên gì cũng được]
...
Về đến nhà, việc đầu tiên mà Tề Tư làm là hỏi con gái có chuyện gì, bây giờ bà đang nghi ngờ Tề Diệu Tưởng yêu sớm.
Giọng điệu Tề Diệu Tưởng kiên định, cô kiên quyết nói không có, Bách Trạch Văn chỉ đơn thuần là đưa cô về nhà.
Nhưng sự nghi ngờ không phải hình thành trong một ngày, Tề Tư không khỏi nghĩ đến lần đón giao thừa bên bờ sông của bọn trẻ, Bách Trạch Văn mua cho Tề Diệu Tưởng quả bóng bay, tại sao các chàng trai khác lại không mua, mà chỉ có Bách Trạch Văn mua.
Kể từ lúc đó bà rất chú ý đến Bách Trạch Văn, kết quả hôm nay cậu ta lại đưa Tề Diệu Tưởng về nhà.
"Vậy tại sao Bách Trạch Văn lại đưa con về nhà?" Giọng điệu Tề Tư nghi ngờ hỏi: "Không phải trong nhóm các con còn có mấy chàng trai khác hay sao, tại sao họ lại không đưa con về?"
Tề Diệu Tưởng hơi khó hiểu: "... Nhưng những bạn nam khác tặng con cũng có gì khác đâu mà mẹ lại nghi ngờ Bách Trạch Văn thế?"
Chẳng lẽ nhìn Bách Trạch Văn rất giống một kẻ cặn bã?
Lúc trước đám Lư Văn Giai có âm thầm phân tích khuôn mặt của đám con trai này. Với những người khác, bọn họ phân tích khác nhau, duy chỉ có Bách Trạch Văn là bọn họ lại thống nhất, về mặt ngoại hình và khí chất của Bách Trạch Văn thì đều nhìn giống cặn bã.
Trước đó chỉ cảm thấy đây là phân tích vui thôi, bây giờ Tề Diệu Tưởng phải cảm thấy kinh ngạc trước nghệ thuật nhận diện khuôn mặt.
"Này, con đừng nói. Tóm lại để mẹ nói với con là bây giờ mẹ thật sự nghi ngờ con và Bách Trạch Văn, nếu không phải Bách Trạch Văn mà là mấy chàng trai khác đưa con về, con nói bọn họ chỉ đơn thuần là đưa con về nhà thì mẹ còn có thể tin tưởng con một chút."
Tề Diệu Tưởng: "..."
Tiêu chuẩn kép quá đi.
Cô mím môi, ngập ngừng hỏi: "... Nếu là Kỷ Sầm đưa con về thì sao?"
Ai ngờ Tề Tư lại nói: "Kỷ Sầm thì không sao."
"Nếu hôm nay là Kỷ Sầm hoặc con trai của sếp Cố đưa con về, mẹ nhất định sẽ không nghi ngờ con và bọn họ yêu sớm, bởi vì mẹ tin hai chàng trai này không phải loại con trai chưa đến tuổi trưởng thành đã vội vàng yêu đương với con gái."