• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sợ rước họa vào thân, Bách Trạch Văn chuồn trước, tiện thể còn lôi cả Tề Diệu Tưởng đi cùng.

Nhưng mang cô đi cũng tốt, cô mà ở đây thật thì bọn họ lại chẳng thể nói chuyện được.

Kỷ Sầm ngầm đồng ý để Bách Trạch Văn đưa Tề Diệu Tưởng đi trước, cậu dời mắt về lại nhìn Cố Dương.

"Sao cậu lại đưa cậu ấy về nhà?" Kỷ Sầm hỏi.

Cố Dương bình tĩnh nói: "Cậu không thấy cậu ấy đang cầm gì sao? Là đồ ăn vặt mà ba tôi gửi cho cậu ấy, cậu ấy đến nhà tôi để lấy."

Kỷ Sầm cau mày: "Vô duyên vô cớ, sao ba cậu lại cho cậu ấy đồ ăn vặt?"

"Làm sao tôi biết được." Cố Dương cũng nhíu mày, không hiểu hành động của ba mình: "Chắc là lấy tiền tăng ca của mẹ cậu ấy đổi thành mấy món đồ ăn vặt này chăng."

Kỷ Sầm không nói gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, rõ ràng là còn hoài nghi về lý do này.

Còn Cố Dương vốn không phải là người thích giải thích, cậu ấy cảm thấy mình đã giải thích đến mức này là đủ rồi, hơn nữa những gì cậu ấy nói đều là sự thật.

"Không tin thì thôi."

Nói xong câu đó, Cố Dương bước đi.

Nhưng lại bị Kỷ Sầm chặn lại, Cố Dương tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Nếu cậu không tin thì đi hỏi Tề Diệu Tưởng, đừng mang cách thẩm vấn tội phạm của ba cậu ra áp dụng với tôi."

Kỷ Sầm nói: "Dù cho những món quà vặt này là do ba cậu bảo gửi cho cậu ấy, thì cậu có thể đưa cho tôi, hoặc đưa cho thằng chó chết kia, rồi bảo chúng tôi chuyển cho cậu ấy, chứ không phải là đưa cậu ấy về nhà cậu."

Cố Dương cười, giọng điệu hơi châm chọc: "Tại sao tôi không thể đưa cậu ấy về? Nhà tôi là nơi cấm kỵ à? Cậu ấy vừa vào nhà thì không thể ra ngoài được sao?"

Kỷ Sầm giữ vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Cố Dương, cậu biết tôi không có ý nói như vậy. Tôi quen cậu nhiều năm như thế, tôi biết rõ thái độ của cậu đối với con gái là như thế nào."

Ngừng lại một chút, Kỷ Sầm tiếp tục nói: "Cậu không đời nào tùy tiện để một cô gái đến nhà cậu."

Cố Dương ngẩn ra.

Kỷ Sầm cắn môi dưới, giọng điềm tĩnh: "Cậu là anh em của tôi, nên chúng ta nói rõ xem cậu có phải là có ý với cậu ấy..."

"Ngay từ đầu có phải là cậu nhờ tôi chăm sóc cậu ấy đúng không?" Cố Dương nhíu mày ngắt lời.

"Tôi đã làm theo những gì cậu nói, nên tôi coi Tề Diệu Tưởng là bạn. Cậu biết ba tôi là sếp của mẹ cậu ấy, ba tôi nói mẹ cậu ấy là một thư ký giỏi, giúp ông ấy giảm bớt nhiều lo toan trong công việc. Ông ấy bảo tôi ở trường quan tâm đến Tề Diệu Tưởng một chút, ông ấy gửi quà vặt cho con gái của thư ký, nhờ tôi giúp chuyển quà, thì có vấn đề gì sao?"

Cậu ấy nói những lời này với vẻ giận dỗi, khi nói xong, cậu ấy không cho Kỷ Sầm bất kỳ cơ hội lên tiếng nào, tiếp tục nói: "Tôi không thể tùy tiện để một cô gái đến nhà tôi, nhưng Tề Diệu Tưởng là bạn của tôi. Mẹ cậu ấy lại làm việc cùng ba tôi, mối quan hệ của tôi với cậu ấy tốt hơn với những cô gái khác một chút, chẳng lẽ không bình thường sao? Kỷ Sầm, cậu ghen cũng phải có chừng mực thôi."

"..."

Kỷ Sầm mấp máy môi, vẻ mặt tuấn tú của cậu bị Cố Dương giận dỗi làm cho hơi méo mó. Cố Dương vốn ít nói, thường là người bị Kỷ Sầm giận dỗi, đây là lần đầu tiên cậu bị Cố Dương làm cho cứng họng.

Một lúc lâu sau, Kỷ Sầm mím môi, vẫn hơi nghi ngờ nhìn Cố Dương: "Cậu nói thật chứ? Cậu thực sự không có ý gì với cậu ấy sao?"

Cố Dương mặt tối sầm nói: "Nói chuyện với cậu như đàn gảy tai trâu, tôi lười nói nữa, tránh ra đi."

Cậu ấy nói xong liền đẩy Kỷ Sầm ra.

Kỷ Sầm gọi một tiếng "anh Thang", rất nhanh tiến lại gần, làm bạn bè với tảng băng trôi như Cố Dương nhiều năm như vậy, cậu biết rất rõ điểm yếu của Cố Dương là chỗ nào.

Người càng lạnh lùng thì càng thích ăn mềm hơn là ăn cứng.

"Tôi xin lỗi." Kỷ Sầm thẳng thắn nhận lỗi: "Là tôi hẹp hòi, nghi ngờ cậu vô lý. Anh Thang à, đừng giận nhé."

Cố Dương vẫn không để ý đến cậu, đi ra khỏi chung cư, bước về phía trường học.

Nhưng Kỷ Sầm chân dài, dù Cố Dương đi nhanh thế nào, cậu vẫn có thể theo kịp.

Lúc này đang là giờ giải lao trước tiết tự học buổi tối, các quầy hàng quanh trường đều đã mở, cửa tiệm cũng bắt đầu hoạt động. Nhiều học sinh ra ngoài mua bữa tối, đoạn đường từ chung cư đến cổng trường vô cùng nhộn nhịp.

Kỷ Sầm nổi bật, toàn bộ khối 10 đều biết đến cậu, cả khối 11 và 12 cũng có nhiều người biết. Cố Dương cuối cùng hiểu được lý do tại sao Tề Diệu Tưởng không muốn tiếp xúc với Kỷ Sầm. Cậu ấy đường đường là một đứa con trai, bị một nhân vật nổi bật trong trường như Kỷ Sầm quấy rầy, đi đường đều bị mọi người dõi theo đã thế thì huống chi là con gái.

Cố Dương đành cảnh cáo Kỷ Sầm: "Kỷ Tam Cân, tôi không phải là con gái, không bị chiêu dỗ dành của cậu lừa đâu. Tốt nhất là cậu giữ khoảng cách với tôi đi."

Gọi cậu bằng biệt danh, có vẻ như Cố Dương đã nguôi giận rồi.

Kỷ Sầm thấy mọi chuyện đã lắng xuống thì lập tức buông tay Cố Dương ra, hơi mỉm cười: "Ok."

Cố Dương: "..."

Thực sự phục cái tên chó này.

Đợi đến khi cậu ta (Kỷ Sầm) quen bạn gái rồi, có thể tưởng tượng ra bạn gái của cậu ta sẽ bị làm phiền đến mức nào.

Cố Dương đột nhiên hỏi Kỷ Sầm: "Cậu với Tề Diệu Tưởng đã yêu đương chưa?"

Kỷ Sầm sửng sốt, lắc đầu: "Chưa."

"... Nếu hai người chưa yêu nhau, thì vừa nãy cậu chất vấn tôi làm cái quái gì."

Cố Dương nhếch mép, tức giận nói với cậu: "Cho dù tôi có ý với Tề Diệu Tưởng thật thì sao? Cậu có tư cách gì để chất vấn tôi chứ?"

Kỷ Sầm nhướng mày, nói: "Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ có cái quyền đó, sử dụng quyền lợi sớm một chút thì có gì đâu?"

Cái tên này quả thực rất giỏi biện luận. Cố Dương cười lạnh: "Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết, vậy tôi có thể giết cậu trước được không?"

"Cậu suy nghĩ kỹ đi, nếu giết tôi thì cậu sẽ không còn anh em nữa, cậu nhẫn tâm vậy à?"

"Loại anh em như cậu thì không cần cũng được."

"Vậy cậu muốn tuyệt giao à?"

"Ừ."

Tuy ngoài miệng hai người nói mấy lời tuyệt giao tàn nhẫn nhưng hành động cơ thể thì hoàn toàn ngược lại.

Kỷ Sầm mỉm cười khoác vai Cố Dương, mặt Cố Dương không biểu cảm, cũng không gạt tay cậu ra.

Trước khi vào cổng trường, Kỷ Sầm đột nhiên nói mình đói rồi kéo Cố Dương đi ăn tối. Thời tiết hiện giờ đã lạnh, nhất là vào buổi tối, rất thích hợp để ăn một bát mì nóng hổi.

Quán mì lúc này đã đầy học sinh, trong không gian nhỏ hẹp của cửa tiệm, trên tivi đang phát "Tom và Jerry". Một nhóm học sinh sắp trưởng thành vừa ăn mì vừa chăm chú xem màn đấu trí đấu dũng của Tom và Jerry trên màn hình.

Vì đông người, chủ quán bận rộn nên làm mì khá chậm, Kỷ Sầm ra ngoài mua xúc xích mang vào ăn, tiện thể cũng mua cho Cố Dương một cây.

Ba mẹ Kỷ Sầm đều là nhân viên công chức, rất nghiêm khắc trong việc giáo dục cậu, không cho phép cậu ăn những món ăn vặt rác như xúc xích chiên. Nhưng Kỷ Sầm khá bướng bỉnh, càng bị cấm thì cậu càng lén mua ăn.

Hồi còn học cấp hai, món cậu thích mua nhất là que cay ở quầy ăn vặt. Mãi đến năm lớp 9, sau khi trở về từ cuộc thi bắn cung ở thành phố bên cạnh, đột nhiên cậu từ bỏ bắn cung, cũng đột nhiên không còn thích ăn que cay nữa mà chuyển sang ăn xúc xích chiên.

Mỗi lần mua xúc xích chiên ở cổng trường, cậu không quên chê một câu rằng xúc xích chiên này không ngon bằng xúc xích chiên ở trường Anh Tài.

Lúc đầu, đám bạn thân của cậu đều không hiểu tại sao Kỷ Sầm lại nói như vậy, họ còn tưởng rằng xúc xích ở cổng trường Anh Tài ngon kịch trần đụng nóc, còn nghĩ cuối tuần nào đó sẽ qua thành phố bên cạnh chơi, tiện thể mua một cây xúc xích ăn thử.

Cho đến khi bọn họ thấy một học sinh chuyển trường từ thành phố bên cạnh sang đây, trông vẻ ngoài ngoan ngoãn ít nói, lúc nào cũng chỉ có một mình. Mỗi ngày tan học, cô luôn mua một cây xúc xích chiên, yên tĩnh đứng ăn tại trạm xe buýt trong lúc chờ xe đến.

Mì đã được mang lên, Cố Dương nhìn vào bát mì đầy hành lá của Kỷ Sầm, nhếch nhếch khoé miệng.

Cái tên này mỗi khi đi ăn cơm cùng mọi người, chỉ cần có mặt Tề Diệu Tưởng thì cậu ta chẳng ăn miếng hành tỏi nào, làm tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu ta không ăn được hành tỏi.

"Tề Diệu Tưởng có biết vì cậu ấy mà cậu cố tình xây dựng hình tượng không ăn hành tỏi không?"

"Hả?" Kỷ Sầm vừa cầm đũa trộn mì vừa nói: "Chắc là vẫn chưa biết đâu."

Cố Dương hỏi: "Vậy cậu định khi nào sẽ nói với cậu ấy là thực ra cậu ăn được hành tỏi?"

Kỷ Sầm cười: "Sao tự dưng cậu lại quan tâm đến chuyện này thế?"

Cố Dương nói: "Bởi vì tôi không muốn vô cớ bị cậu coi là tình địch."

"Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa." Kỷ Sầm giơ đũa lên: "Tôi bảo đảm."

Mặc dù đã nhận được lời đảm bảo nhưng Cố Dương vẫn thúc giục: "Nhanh nói cho cậu ấy biết đi, không biết hai người các cậu còn dây dưa làm gì nữa."

Cố Dương đã giải thích rõ ràng với Kỷ Sầm lý do dẫn Tề Diệu Tưởng về nhà, Kỷ Sầm đã tin, nhưng Cố Dương biết rõ ràng, việc giúp ba mình giao đồ ăn vặt cho Tề Diệu Tưởng chỉ là một cái cớ.

Kỷ Sầm thật sự rất hiểu cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không tùy tiện rủ một cô gái về nhà.

Đó cũng là lý do vì sao đã gần hết một học kỳ nhưng trong nhóm nhỏ của bọn họ, tất cả đám con trai đều đã đến nhà cậu ấy chơi game nhưng mấy cô gái thì chưa bao giờ đến.

Cậu ấy đối với Tề Diệu Tưởng...

Cố Dương bực bội nhíu mày, nhìn Kỷ Sầm với ánh mắt phức tạp. Kỷ Sầm thì hoàn toàn tập trung vào bộ phim "Tom và Jerry" trên tivi, không hề để ý đến ánh nhìn của cậu ấy.

Kỷ Sầm đột nhiên bị một tình tiết hài hước trong chương trình làm cho bật cười, đôi mắt cong lên, nụ cười thật chói mắt.

Cố Dương luôn hiểu vì sao Kỷ Sầm lại được yêu thích như vậy. Lúc còn học mẫu giáo, ba mẹ Cố Dương đang ly hôn. Lúc đó Cố Dương còn quá nhỏ để chấp nhận sự thật rằng ba mẹ mình không yêu nhau. Vào giờ nghỉ trưa, khi tất cả các bạn đều đang ngủ thì Cố Dương không kìm được mà nằm trên giường lén rơi nước mắt.

Cậu bị giáo viên phát hiện rồi hỏi có chuyện gì, vô tình làm đánh thức những bạn nhỏ khác đang nằm ngủ trưa.

Bị mọi người nhìn, Cố Dương cảm thấy xấu hổ nên khăng khăng không chịu nói gì. Cô giáo đành phải nói sẽ gọi điện cho ba mẹ cậu. Lúc này, Kỷ Sầm đang nằm cạnh Cố Dương đột nhiên thầm thì với cô giáo rằng cậu biết tại sao Cố Dương khóc.

Giáo viên hỏi: "Tại sao thế?"

Kỷ Sầm nghiêm túc nói: "Tại hôm qua cậu ấy không được xem tập mới của phim Chú gấu Boonie."

Giáo viên cạn lời còn Cố Dương thì vốn đang khóc bỗng bị chọc cười.

Nhiều năm đã trôi qua, bọn họ đã là học sinh cấp ba và không còn xem "Chú gấu Boonnie" nữa, nhưng Cố Dương vẫn nhớ mãi chuyện đó.

Cậu ấy muốn nhanh chóng dập tắt những suy nghĩ không nên có này, nhưng trái tim thì không thể kiểm soát được, cảm xúc trong lòng cậu ấy nảy sinh một cách không thể kiểm soát.

Chỉ có cách hai người này nhanh chóng ở bên nhau thì cậu ấy mới có thể hết hy vọng hoàn toàn.

...

Về lại trường, buổi tối tiếp tục tập dượt.

Bách Trạch Văn phát hiện Kỷ Sầm và Cố Dương dường như không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn y như cũ. Họ không cãi nhau, không chiến tranh lạnh, trên mặt mỗi người đều sạch sẽ, không có dấu vết bị đánh.

Kỷ Sầm dường như cũng không còn giận Tề Diệu Tưởng nữa, tiếp tục diễn chung với cô như bình thường. Ngược lại, Tề Diệu Tưởng hơi mất tự nhiên.

Bách Trạch Văn thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta phán đoán sai rồi sao?

Không có xung đột như tưởng tượng, buổi tổng duyệt diễn ra suôn sẻ. Ngày mai chính thức là đêm hội Tết dương. Buổi tổng duyệt kéo dài đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, những tiết mục liên quan đến ngôn ngữ có thời gian khá dài nên các học sinh biểu diễn là những người cuối cùng rời khỏi hội trường.

Sợ về muộn lỡ chuyến buýt cuối cùng, các học sinh ngoại trú đã mang sẵn ba lô khi ra khỏi lớp rồi xếp chồng ở một bên sân khấu của hội trường. Sau khi tổng duyệt xong, bọn họ không cần phải quay lại lớp mà chỉ cần lấy ba lô và đi luôn.

Cặp sách của Tề Diệu Tưởng cũng được để chung với các chiếc cặp khác. Ngay khi tổng duyệt kết thúc, mấy học sinh ngoại trú vội vã chạy đến tìm ba lô của mình.

Vì ngại mặc trang phục biểu diễn đi xe buýt, Tề Diệu Tưởng kiên quyết vào nhà vệ sinh để thay đồ. Lúc cô ôm bộ đồ diễn đã thay ra để đi tìm ba lô của mình thì chỗ để ba lô đã trở nên hỗn độn, chỉ còn lại vài cái ba lô không ai nhận nằm lẻ loi trên sàn.

Cô thở dài, đứng giữa đống hỗn độn, bất lực nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy ba lô của mình đâu.

Đột nhiên vai cô bị chọc chọc nhẹ. Cô quay lại, ngay lập tức bị thứ gì đó che khuất tầm nhìn.

Lùi lại vài bước, cô mới phát hiện ra đó chính là cặp sách của mình.

"Bạn học Tiểu Tề, cảm ơn mình đi. Nếu không có mình thì ba lô của cậu cũng thành dưa muối trên mặt đất rồi."

Người đang cầm cặp của cô và nói chuyện với cô chính là Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt, nhìn xung quanh. Lúc này, hầu hết mọi người trong hội trường cũng đã rời đi, các bạn trong lớp A29 cũng đã đi từ lâu.

Tề Diệu Tưởng tạm thời yên lòng, nhỏ giọng nói cảm ơn Kỷ Sầm.

"Sao cậu biết đây là cặp sách của mình?"

Tuy lúc tan học bọn họ đã đi về cùng nhau mấy lần nhưng cô nghĩ cậu sẽ không nhớ cặp của cô trông ra sao, vì đến bây giờ cô còn không nhớ cặp của Bách Trạch Văn và mấy người kia trông thế nào, chỉ nhớ màu sắc hình như đều là màu tối.

Kỷ Sầm tiện tay khảy khảy huy hiệu hình Mori Ran trên ba lô của cô, nói: "Mình nhận ra cái này."

Cái này là do cậu tặng cô, cô luôn gắn nó trên cặp.

"Nhưng trường mình có nhiều người gắn cái huy hiệu này lên cặp mà." Tề Diệu Tưởng không nghĩ chỉ dựa vào đó mà cậu nhận ra cặp sách của cô: "Ngày nào đi học về mình cũng thấy vài cái như thế."

Kỷ Sầm ừ một tiếng, nói: "Nhưng chỉ có của cậu và của mình là một cặp."

Tề Diệu Tưởng nhìn kỹ một lúc, không thấy huy hiệu của mình có gì đặc biệt.

"Hả, sao cậu nhìn ra được thế?"

"Xem như mình có siêu năng lực đi."

Kỷ Sầm không giải thích thêm gì cả. Sau khi trả lại cặp cho Tề Diệu Tưởng, cậu hỏi: "Sao cậu lại đi một mình? Lư Văn Giai và mấy người kia đâu rồi?"

Tề Diệu Tưởng trả lời: "Mấy cậu ấy về ký túc xá trước rồi."

Vào mùa đông, nước nóng ở ký túc xá trường học thường bị thiếu, khu vực lấy nước lúc nào cũng có hàng dài người xếp hàng. Vì vậy, sau khi tổng duyệt xong, Tề Diệu Tưởng đã bảo Lư Văn Giai và các bạn đi trước, không cần phải đợi cô.

Tề Diệu Tưởng nhìn Kỷ Sầm bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi: "Sao cậu vẫn ở đây? Cậu không cần về ký túc xá để lấy nước nóng rửa mặt à?"

"Còn không phải là vì có người thay đồ quá chậm sao." Kỷ Sầm nói ám chỉ.

Tề Diệu Tưởng đeo cặp lên, cảm thấy ngại ngùng: "Thực ra cậu không cần phải quan tâm đến mình đâu. Dù sao để cặp ở đó cũng không bị mất."

"Vậy nếu có người giẫm nát cái huy hiệu mình tặng cậu thì sao?" Kỷ Sầm đột nhiên nheo mắt: "Nhìn ra rồi, cậu chẳng hề trân trọng nó."

Sau đó, cậu bước đến phía sau cô, giả vờ tháo cái huy hiệu đang ghim vào cặp sách của cô.

"Vì cậu không trân trọng nó lắm nên mình sẽ lấy lại."

Tề Diệu Tưởng tưởng cậu nói thật, lập tức quay người lại: "Không được!"

"Mình tặng cho cậu mà, mình muốn lấy lại thì cứ lấy."

Kỷ Sầm lại đi về phía sau cô.

Tề Diệu Tưởng lại quay người lại: "Cậu đã tặng cho mình rồi thì đó là của mình. Sao có thể nói lấy lại là lấy lại được chứ?"

"Cậu có trân trọng nó đâu."

"Mình rất quý nó mà!"

"Mình không thấy vậy."

Hai người và chiếc cặp bắt đầu chơi trò "diều hâu bắt gà con", Tề Diệu Tưởng như một cô gà mẹ bảo vệ con, còn Kỷ Sầm là một chú diều hâu xấu xa muốn cướp gà con vậy.

Cứ như vậy chơi được vài vòng, ban đầu cậu chỉ đùa cô, nhưng thấy cô sợ cậu lấy mất thì Kỷ Sầm bỗng có ý định cướp cái huy hiệu để khiến cô lo lắng thật sự.

Kỷ Sầm nhướng mày, khóe môi nhếch lên thành một vòng cung với vẻ tính kế.

Diều hâu không bắt gà con nữa mà một tay giữ chặt cô gà mẹ vẫn đang vùng vẫy, kéo gà mẹ vào lòng mình rồi đưa tay ra phía sau lưng cô để gỡ huy hiệu trên ba lô của cô.

Đầu mũi của Tề Diệu Tưởng đập thẳng vào khóa kéo trên áo khoác đồng phục của chàng trai. Cơn đau nhói lên, nhưng chưa kịp kêu đau thì ngay lập tức cô đã ngửi thấy mùi hương mát lạnh và sảng khoái từ người cậu.

Ban đầu Kỷ Sầm nghĩ chắc chắn cô sẽ vùng vẫy, thậm chí cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để giữ chặt cô lại. Thế nhưng, người trong lòng cậu bỗng như bị điểm huyệt, cô hoàn toàn cứng đờ, không hề động đậy.

Mải trêu chọc cô, Kỷ Sầm lỡ tay không kiểm soát được tình huống, thấy cô cứng đờ cả người thì lúc này cậu mới nhận ra.

Thế là cậu cũng cứng đờ theo, nhưng phản xạ của cậu vẫn nhanh nhạy hơn cô một chút. Kỷ Sầm ảo não buông tay ra ngay lập tức rồi lùi lại hai bước. Cậu vừa định mở miệng xin lỗi thì một giọng nam trầm vang lên ở cửa hội trường: "Này! Hai em học sinh kia, tối muộn thế này còn làm gì trong hội trường vậy hả!"

Đó là thầy giáo phụ trách tắt đèn và khóa cửa. Kỷ Sầm liếc nhìn xung quanh, lúc đó cậu mới nhận ra rằng tất cả mọi người trong hội trường đã rời đi hết, chỉ còn lại cậu và Tề Diệu Tưởng.

Thầy giáo đang nổi giận băng qua dãy ghế khán giả tiến về phía họ. Tề Diệu Tưởng cũng nhận ra nhưng chỉ ngây người đứng nhìn thầy đang tiến lại gần với khuôn mặt như hung thần.

Kỷ Sầm chậc một tiếng.

Nếu bị bắt gặp, chắc chắn sẽ bị cho là đang yêu sớm. Với cậu thì không sao, nhưng cô lại hay ngại. Nếu lại bị gọi phụ huynh lần nữa, mà lần này là vì lý do kiểu này, có lẽ cô sẽ xấu hổ đến mức muốn nhảy thẳng từ tòa nhà xuống mất.

"Chạy nhé?" Thầy giáo chắc chắn không nhận ra họ.

Không đợi cô kịp phản ứng, Kỷ Sầm đã nắm lấy cổ tay cô, kéo theo cô nhảy xuống khỏi sân khấu.

Thấy họ có ý định bỏ chạy, thầy giáo hô to để bắt họ dừng lại. Nhưng Kỷ Sầm sao có thể nghe lời, cậu kéo Tề Diệu Tưởng vòng qua vòng lại, biến dãy ghế khán giả thành một mê cung, để thầy giáo bị lạc trong đó. Sau đó, cậu nhân cơ hội lẻn ra ngoài qua cửa bên của hội trường.

Vừa ra khỏi hội trường, cơn gió lạnh buốt của đêm đông lập tức thổi vào người họ, khiến cả hai đều rùng mình.

Thầy giáo có thể đuổi theo bất cứ lúc nào nên hiện tại không thể lơ là. Kỷ Sầm tiếp tục kéo cô chạy nhanh về phía trước.

Đến khi gần tới cổng trường, Kỷ Sầm cũng đã mệt nhoài, lúc này cậu mới dừng lại, dựa vào cột đèn đường mà thở hồng hộc.

Tề Diệu Tưởng cũng ôm bụng thở d.ốc, chạy vào mùa đông mệt hơn mùa hè nhiều. Cô nghỉ ngơi một lúc, cố gắng nuốt một hơi rồi mới hỏi đứt quãng: "Không đúng... chúng ta... sao lại... phải chạy nhỉ?"

"Không chạy..." Kỷ Sầm dựa lưng vào cột đèn nói: "Cậu có muốn chúng ta lại bị gọi phụ huynh không?"

Tề Diệu Tưởng: "... Tại sao bị gọi phụ huynh?"

Họ về trễ là vì phải tập dượt, chứ không phải lén lút vào hội trường.

Phản ứng của cô đúng là chậm thật, Kỷ Sầm dở khóc dở cười nói: "Cậu nói xem, là yêu sớm đó."

Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Yêu sớm?!"

Tại sao lại bị hiểu lầm là yêu sớm nữa?

Kỷ Sầm giải thích cho cô: "Cậu cảm thấy một thầy giáo nhìn thấy một nam một nữ đã tối muộn mà còn ôm nhau trong hội trường thì thầy ấy sẽ nghĩ thế nào?"

Tề Diệu Tưởng không nói nên lời.

Hình ảnh của họ lúc nãy quả thực là... rất dễ gây hiểu nhầm.

Nhưng cô vẫn cảm thấy không nên bỏ chạy. Tư tưởng của một học sinh ngoan đã ăn sâu vào tận xương tủy khiến cô nghĩ rằng, nếu lúc này mà bỏ chạy, thì cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

"Thì chỉ cần giải thích rõ với thầy là được mà, nói rằng chúng ta chỉ đang..." – Tề Diệu Tưởng cố gắng nghĩ ra một cách diễn đạt không quá kỳ quặc: "đùa giỡn?"

Kỷ Sầm nghiêng đầu nhìn cô: "Ồ, một nam một nữ, tối muộn đùa giỡn trong hội trường, rồi đùa đến mức ôm nhau, cậu có tin nổi không?"

Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng: "Có gì không tin chứ, thực tế là như vậy mà..."

"Chỉ có cậu, cái đồ ngốc này mới tin." Kỷ Sầm bĩu môi, giọng điệu chậm rãi: "Dù sao thì mình cũng không tin."

Đôi mắt của Tề Diệu Tưởng mở to.

"Sao cậu có thể không tin, cậu là người trong cuộc mà. Sự thật là cậu đang cướp huy hiệu của mình nên mới không cẩn thận mà..."

Quá khó nói, cô đỏ mặt, suýt cắn phải lưỡi mình: "Ôm... ôm nhau là... hoàn toàn ngoài ý muốn thôi."

Kỷ Sầm hỏi lại: "Sao cậu biết là ngoài ý muốn?"

Tề Diệu: "Cái gì?"

Cậu tiến lại gần hai bước, cúi đầu nhìn cô: "Nếu như vừa rồi mình cố tình thì sao?"

Tề Diệu Tưởng lùi lại hai bước, ngượng ngùng mỉm cười, kiên quyết nói: "Đừng đùa nữa, cậu không thể là người như vậy."

"Bạn học Tiểu Tề, mặc dù mình rất cảm động vì cậu nghĩ mình là người chính trực như vậy, nhưng mình rất tiếc phải thông báo với cậu rằng mình không phải như thế đâu."

Kỷ Sầm nói nghiêm túc rằng mình không phải là người chính trực, nghe có vẻ hơi mâu thuẫn. Ngay sau đó, cậu lại nắm lấy cổ tay cô đang được giấu trong ống tay áo đồng phục, kéo cô gần lại.

Chỉ kéo cô gần lại thôi chưa đủ, cậu dùng khuỷu tay đẩy mạnh cô vào lòng mình.

Muốn trách thì trách trời đã tối đen, che khuất đôi tai đỏ ửng của cậu, với lại trên đường cũng không có ai và gió rất lớn, ngay cả khi ôm nhau thì cô cũng không thể cảm nhận được nhịp tim căng thẳng của cậu. Mọi thứ đều hoàn hảo để làm gì đó.

Nhưng cậu không thể làm điều mình muốn, nếu không thì sẽ trở thành kẻ lưu manh. Vì vậy, cậu đành tiếp tục động tác vừa rồi ở hội trường, để cho nhịp tim của cô và của cậu có thời gian hoà hoãn lại.

Sau một cái ôm rất ngắn, ngay khi buông cô ra, Kỷ Sầm vụng về vuốt tóc cô, cố gắng làm cho mình trông như một người sành sỏi.

Cậu nói: "Lúc nãy thì đúng là vô tình, nhưng lần này nhất định là cố ý."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK