• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhịn cười thật sự rất khó chịu, Bách Trạch Văn cầm lấy micro nói: "Dì ơi bài hát này quá khó, Kỷ Sầm không hát được nên để con hát cho."

Ai song ca cũng giống nhau, Tề Tư gật đầu: "Được."

Kỷ Sầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhận được ánh mắt ám chỉ của Bách Trạch Văn.

Còn không mau quỳ xuống cảm ơn ba cậu đi!!

Kỷ Sầm thở dài.

Kỳ nghỉ hè này phải dẫn thằng chó chết tăng điểm game rồi.

Giọng của Bách Trạch Văn thật sự rất hay. Bài hát này tuy nghe không khó nhưng cũng không phải dễ hát, nhưng cậu ta vừa mở miệng, chất giọng trầm thấp cuốn hút phát ra chiếc loa trong phòng, Tề Tư thật sự sửng sốt.

Lần trước mọi người cùng đến karaoke hát, Bách Trạch Văn đều hát mấy ca khúc lăng nhăng nhắng nhít nên mọi người nghiễm nhiên xem nhẹ giọng hát dễ nghe của cậu ta. Nhưng lần này vì hát cùng với mẹ của Tề Diệu Tưởng nên hiếm khi cậu ta nghiêm túc, không cố tình làm bậy mà chỉ ngồi yên trên ghế sô pha cất vang tiếng hát.

Ngay cả Lư Văn Giai – bình thường thích cãi nhau với cậu ta nhất cũng hơi ngây người, dưới ánh đèn lờ mờ trong quán karaoke, đôi mắt hồ ly kia hơi rủ xuống, vừa hẹp dài lại thanh tú, thậm chí nhìn có chút thâm tình.

Những chàng trai hát hay là một điểm cộng, ví dụ như lần trước Kỷ Sầm hát bài "Giật điện". Mặc dù biết là cậu hát cho Tề Diệu Tưởng, nhưng khi giọng hát trầm ấm của cậu cất lên, người ta vẫn không thể không rung động.

Bây giờ Bách Trạch Văn cũng thế, không có dáng vẻ cà phất cà lơ, Lư Văn Giai phát hiện cậu ta thật sự rất đẹp trai.

Cậu ta luôn nói rằng có rất nhiều cô gái yêu thầm cậu ta, mới đầu cô ấy còn không tin, nhưng bây giờ nhìn lại, nói không chừng chuyện có người yêu thầm cậu ta là thật đấy chứ.

"Xong rồi, mình bị vẻ đẹp trai của cậu ta đánh bại rồi." Lư Văn Giai tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Vương Thư Huỷ: "Nếu cậu ta nghiêm túc một chút thì chắc chắn có thể theo đuổi được Lâm Diệc Lâm đó."

Vương Thư Huỷ không trả lời lại, Lư Văn Giai nghĩ chắc vì trong phòng hơi ồn, cô ấy nghiêng đầu mới phát hiện Vương Thư Huỷ đang ngẩn người, ánh mắt lặng lẽ và chăm chú nhìn Bách Trạch Văn.

Ở trong mắt Lư Văn Giai, Vương Thư Huỷ vẫn luôn là một người bình tĩnh, gặp chuyện chưa bao giờ hoảng, nhìn mọi thứ cũng rất lạnh nhạt. Tính cách của cô bạn và Bách Trạch Văn hoàn toàn trái ngược nhau. Một người thì trầm tĩnh một người thì mãnh liệt. Một người yên tĩnh kiên định, một người cứ cà phất cà lơ. Nếu không phải một nhóm người bọn họ chơi với nhau, rất có khả năng bọn họ sẽ không thể trở thành bạn bè.

Lư Văn Giai đọc rất nhiều tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có rất nhiều đoạn miêu tả về ánh mắt, cô ấy vẫn luôn cho rằng đây đều là lời tác giả tự đắp nặn, trong hiện thực làm sao có thể có loại ánh mắt chứa đựng nhiều tình cảm như vậy.

Nhưng vào lúc này, kiểu ánh mắt này lại được cụ thể hoá.

Hoá ra khi nhìn người mình thích, đôi mắt sẽ thật sự sáng lên, ánh mắt háo hức nhưng không nói nên lời, bình tĩnh rồi lại mãnh liệt, vui sướng rồi lại chua xót, dường như mang cả ngàn lời nói.

Bài hát này kéo dài khoảng hơn năm phút, khi Bách Trạch Văn hát xong câu cuối cùng "Ở trên mái nhà hát ca khúc của anh, ở trên mái nhà với người anh yêu", trong giọng hát của cậu ta, Vương Thư Huỷ nhanh chóng rút lại dòng suy nghĩ, ánh mắt nóng bỏng trong mắt cô cũng trở về bình tĩnh.

Bách Trạch Văn hoàn toàn không chú ý tới, cậu ta cảm thấy mình biểu hiện ca khúc vừa rồi rất tốt, lúc này đang chờ mọi người khen ngợi.

Tề Tư là người đầu tiên khen cậu ta hát rất tốt, không kém gì những ca sĩ chuyên nghiệp cả.

"Nếu con hát trên livestream chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người hâm mộ đấy."

Tề Tư hỏi cậu ta có từng học hát chưa, Bách Trạch Văn nói chưa từng, chỉ có hồi tiểu học đã thành lập một nhóm nhạc và tham gia một số cuộc thi, nhưng đó chỉ là sở thích và giải trí mà thôi.

Ánh mắt Tề Tư nhìn Bách Trạch Văn càng thêm ngưỡng mộ: "Oa, vậy con đúng là một tuyển thủ tài năng đó."

Bách Trạch Văn vốn là một người có da mặt dày, được một đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy khen ngợi, không khỏi ngại ngùng mà cười cười.

Sau đó Tề Tư lại gọi thêm một vài bài song ca nữa. Nếu Bạch Trạch Văn biết hát, bà chắc chắn sẽ chỉ định cậu ta hát cùng. Hát đến hơn mười giờ, nếu không về nhà thì ba mẹ của những đứa trẻ này sẽ có ý kiến, lúc này Tề Tư mới miễn cưỡng kêu mọi người về nhà.

Giọng Bách Trạch Văn đã hơi khàn, một là do mẹ của Tề Diệu Tưởng chọn mấy bài khó hát, hai là do cậu ta cũng muốn thể hiện bản thân mình nên dốc hết sức lực.

Trước khi Cố Minh Chu rời đi, Tề Tư đã dặn Cố Minh Chu để lại chiếc Mercedes-Benz của ông ấy, ông cần gọi tài xế đến đón là được, như vậy thì lúc bữa tiệc kết thúc bà sẽ đưa bọn trẻ về nhà.

Nhưng xe không đủ chỗ, may là nhà của Đồng Bác và Lư Văn Giai khá gần nên có thể tự về nhà được. Tề Tư gọi taxi cho bọn họ, bảo về đến nhà thì hãy gọi điện thoại cho Tề Diệu Tưởng để cho bà biết họ đã về đến nhà an toàn.

Sau khi tiễn hai người, Tề Tư nói với những người còn lại: "Lên xe đi, dì sẽ đưa các con về nhà."

Nói xong bà mở khoá xe, dẫm chân ga chạy đi.

Đại mỹ nữ lái Mercedes-Benz, đúng là quá ngầu. Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn ở trong xe thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi thi tốt nghiệp xong họ sẽ lập tức đi học lái xe.

Tề Tư lái xe, đương nhiên là Tề Diệu Tưởng ngồi ở ghế phụ, còn lại ba người ngồi ở phía sau, Bách Trạch Văn ngồi ở giữa.

Hôm nay Kỷ Sầm không mở miệng nói câu nào, nói cổ họng hơi khó chịu, lên xe cũng không nói nhiều mà cúi đầu nghịch điện thoại. Tề Tư lái xe không vững lắm, tay lái cứ bẻ tới bẻ lui nên Vương Thư Huỷ hay nghiêng về phía Bách Trạch Văn, hoặc là Bách Trạch Văn nghiêng về phía cô, bả vai hai người sẽ đụng nhau vài cái, trái tim của cô nàng thật sự không chịu nổi nên cũng không nói chuyện.

Hôm nay Tề Diệu Tưởng ở bên ngoài cả ngày nên lúc này năng lượng của cô gần như cạn kiệt. Cô ngồi ở ghế phụ ngáp vài cái, định mở quà sinh nhật mà mọi người tặng cô ngay khi về đến nhà, quà của La Yên chuyển phát nhanh từ Thượng Hải về đây hôm nay cũng đã tới rồi. Cô định chụp ảnh khi unbox quà, bằng không sẽ lãng phí kỹ năng gói quà thần thánh dành cho idol của La Yên dùng để gói quà cho cô.

Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình, trong xe chỉ có Tề Tư và Bách Trạch Văn trò chuyện bâng quơ và tiếng nhạc phát ra từ dàn âm thanh ô tô.

Bách Trạch Văn tò mò hỏi: "Dì ơi, dì với ba của Cố Dương làm sao lại phải lòng nhau vậy ạ?"

Không thể nói với học sinh cấp ba là gặp trên giường được, Tề Tư ậm ờ, chỉ có thể nói: "Không phải dì là thư ký của ông ấy sao, thường xuyên đi công tác với nhau, nhìn thấy vừa mắt thôi."

"Vậy trong hai người ai là người để ý người kia trước ạ?"

"Chắc là..." Rõ ràng là sự thật, nhưng khi nói ra lại cảm thấy ngại ngùng: "Ba của Cố Dương để ý dì trước..."

"À, sau đó ba của Cố Dương theo đuổi dì, sau đó hai người ở bên nhau?"

"... Ừm."

Bách Trạch Văn còn muốn tiếp tục hỏi thăm, cũng may lúc này đã đến nhà của Vương Thư Huỷ rồi, Tề Tư nhanh chóng nói: "Bạn học Thư Huỷ, đến nhà của con rồi nè."

Vương Thư Huỷ hoàn hồn, nói cảm ơn dì, mở cửa xuống xe.

Vừa định đóng cửa, Bách Trạch Văn ở bên trong nói đừng đóng, cậu ta bước xuống xe theo.

Vương Thư Huỷ ngạc nhiên nhìn cậu ta.

Còn chưa tới nhà cậu, sao cậu lại xuống xe cùng cô?

"Dì ơi, dì cứ đưa con đến đây được rồi, dù sao nơi này cách nhà con cũng không xa, đúng lúc hôm nay con lại ăn nhiều, con muốn đi dạo để tiêu hoá một chút."

Đối với một nam sinh cao hơn một mét tám, Tề Tư tương đối yên tâm, không miễn cưỡng nữa, bảo cậu ta chú ý an toàn, về nhà nhớ gửi tin nhắn.

Chiếc xe biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại Bách Trạch Văn và Vương Thư Huỷ trong ánh đèn đường yên tĩnh.

Vương Thư Huỷ hiển nhiên không ngờ tới điều này, ngượng ngùng mím môi, nhẹ giọng: "Mình nhớ nhà cậu cách nhà mình rất xa."

Bách Trạch Văn nói: "Không sao, bắt taxi là được."

"... Vậy sao cậu lại xuống xe ở đây?"

Vương Thư Huỷ biết rõ lý do cậu xuống xe ở đây chắc chắn không phải là điều mà cô đang mong đợi, nhưng cô vẫn ôm một tia kỳ vọng nhỏ nhoi kia xuất hiện.

Quả nhiên Bách Trạch Văn nói: "Tôi phải để lại một cơ hội cho Kỷ Sầm lấy lòng mẹ vợ tương lai chứ, cậu không thấy hôm nay mẹ Tề Diệu Tưởng luôn khen tôi sao? Đoạt hết ánh hào quang của cậu ta, cậu xem khuôn mặt của cậu ta đen đến mức nào."

Tuy không phải là lý do mà cô đang mong đợi, nhưng khi nghe giọng điệu cà phất cà lơ của Bách Trạch Văn, Vương Thư Huỷ vẫn cảm thấy buồn cười.

Bách Trạch Văn hỏi cô: "Nhà cậu ở đâu?"

Lúc trước cũng đã đưa Vương Thư Huỷ về nhà, nhưng chỉ đưa đến trạm xe buýt nên Bách Trạch Văn không biết chính xác nhà cô ở đâu.

Vương Thư Huỷ chỉ vào ngã rẽ cách đó vài trăm mét, ở đó có đường một chiều, băng qua con đường cái đó là đến tiểu khu cô đang sống, bởi vì lo lắng dì phải vòng đường xa để đưa cô về đến nhà cho nên cô chỉ nhờ dì chở đến đây, còn lại vài trăm mét tự mình đi bộ qua là được.

"Vậy còn khá xa ha." Nhìn con đường yên tĩnh ở phía trước, Bách Trạch Văn nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Thật ra không cần tiễn cô một chút nào, con đường này cô đã đi qua vô số lần, rất an toàn.

Trong lòng Vương Thư Huỷ thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Được, cảm ơn nhé."

"Đều là bạn bè với nhau, khách sáo như vậy làm gì."

Hai người cách nhau một cái nắm tay, đi song song với nhau, Vương Thư Huỷ nhìn bóng của mình in trên mặt đất, nếu không phải lo sẽ bị cậu hỏi thì cô đã móc điện thoại ra chụp hai cái bóng trên mặt đất kia một cái rồi.

Dù chỉ là cái bóng nhưng cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người.

Vương Thư Huỷ cố gắng tìm chủ đề nói: "... Hôm nay cậu hát rất hay."

"Đúng không, tôi vẫn luôn hát rất hay, chẳng qua là trước đây che giấu thực lực mà thôi."

Bách Trạch Văn đắc ý hừ một tiếng.

Nếu đổi lại là Lư Văn Giai hoặc Đồng Bác, lúc này nhất định sẽ bóp cổ cậu ta, nói cậu ta tự luyến, chỉ mới khen có hai câu đã muốn lên trời, bạn bè quen nhau đã lâu trêu chọc nhau một chút, đương nhiên cậu ta sẽ không để ý.

Tuy nhiên người ở trước mặt cậu ta bây giờ không ai khác mà chính là Vương Thư Huỷ.

Cô nhìn dáng vẻ đắc ý của chàng trai, chỉ cảm thấy cậu nhướng mày trông thật đẹp trai.

Giai Giai nói không hiểu sao lại có người yêu thầm Bách Trạch Văn, có phải mắt mù hay không mà lại coi trọng Bách Trạch Văn, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy như vậy.

Bách Trạch Văn thật ra rất đẹp trai, có một đôi mắt hồ ly dài hẹp, vừa đa tình lại tinh ranh, chẳng qua là bình thường hay giở trò trông không đứng đắn, nhưng một khi nghiêm túc làm một chuyện gì đó thì sẽ nghiêm túc hơn bất kỳ ai.

Có lẽ là bởi vì trong nhóm bạn của bọn họ đã có một Kỷ Sầm chói loá và một Cố Dương lạnh lùng ít nói. Hai người này gần như có thể đại diện cho hai mẫu con trai được hoan nghênh nhất và chiếm trọn ánh mắt của các cô gái nhất, cho nên mới xem nhẹ Bách Trạch Văn, chứ thật ra cậu cũng rất ưu tú. Mỗi lần thi đều đứng trong top 10 của lớp, mỗi lần ôn tập trước ngày thi, cô đi qua hành lang của lớp A29 đều có thể nhìn thấy cậu đang chuyên tâm luyện đề thi.

Vương Thư Huỷ mỉm cười, gật đầu với cậu ta: "Ừm, quả thật rất có thực lực."

Bình thường Bách Trạch Văn đã quen với việc bị người khác phủ định, bây giờ gặp được người đột nhiên khẳng định mình, trong lúc nhất thời cậu ta thật sự không biết đáp lại như thế nào.

Cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, cậu ta cắn môi dưới, giọng điệu hơi mất tự nhiên: "À... cảm ơn chị Vương đã khẳng định."

"Bách Trạch Văn, về sau cậu đừng gọi mình là chị Vương nữa." Vương Thư Huỷ nhẹ giọng nói: "Rõ ràng mình còn sinh muộn hơn cậu mấy tiếng."

Bách Trạch Văn ậm ờ: "Lúc trước tôi gọi cậu là em gái Vương, không phải là cậu không đồng ý sao?"

Vương Thư Huỷ bất đắc dĩ nói: "Cậu không thể gọi tên mình bình thường được sao?"

Bách Trạch Văn do dự: "Vương Thư Huỷ?"

Vương Thư Huỷ: "Ừm."

"Gọi đầy đủ họ tên, có phải nhạt nhẽo quá không?" Bách Trạch Văn nói.

"Bình thường cậu gọi đám Giai Giai cũng gọi đầy đủ họ tên đó thôi."

"Không giống nhau, chúng ta cùng chơi nhiều ván game như vậy mà."

"Không phải đã rất lâu rồi chưa chơi sao?" Vương Thư Huỷ mỉm cười với cậu: "Không phải cậu vẫn luôn chơi game với Lâm Diệc Lâm à?"

"..."

Bỗng nhiên nghe thấy cô nhắc tới Lâm Diệc Lâm, Bách Trạch Văn theo bản năng ngậm miệng, không thể phủ nhận điều này.

"Sau này cậu vẫn nên gọi đầy đủ tên mình đi, đừng có gọi gì đặc biệt." Vương Thư Huỷ nói: "Bằng không sau này cậu và Lâm Diệc Lâm ở bên nhau rồi cậu ấy sẽ suy nghĩ nhiều, ở phương diện này con gái mẫn cảm lắm."

Bởi vì cô rất nhạy cảm nên cô đã suy nghĩ rất nhiều về xưng hô này, còn cho rằng ở trong lòng cậu mình là người đặc biệt.

Thật ra yêu thầm rất khó kiểm soát, luôn tự mình thêm thắt vào những tình tiết không có, chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà tưởng tượng mình đặc biệt trong mắt người ta, thực ra chỉ là tự mình cảm động mà thôi.

Mặc dù tạm thời không có cách nào để hết thích cậu, nhưng ít ra cô có thể nói cậu đừng cho mình cơ hội ảo tưởng những điều không thực tế.

"Mình đến rồi." Đi đến dưới tầng của chung cư, Vương Thư Huỷ nói với cậu: "Tạm biệt."

Cô gái đi lên tầng, bởi vì lời cô vừa nói mà trong lòng Bách Trạch Văn cảm giác hơi khó chịu không giải thích được, loại khó chịu này thậm chí còn lấn át sự khó chịu trước đó khi bị Lâm Diệc Lâm từ chối đi xem âm nhạc cùng cậu ta.

Ít nhất Lâm Diệc Lâm từ chối lời mời của cậu ta vì cô ấy và gia đình phải đi du lịch, nhưng lý do của Vương Thư Huỷ lại rất gượng ép, thậm chí là nghe cho có lệ.

Đúng thật là cậu ta đang theo đuổi Lâm Diệc Lâm, nhưng vẫn chưa theo đuổi được, thế tại sao Vương Thư Huỷ lại gấp gáp muốn tránh xa cậu ta như thế?

...

Trên xe chỉ còn lại ba người gồm mẹ con Tề Tư và Kỷ Sầm.

Bầu không khí không biết tại sao lại hơi trầm. Tề Diệu Tưởng nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện lúc này cậu không còn nhìn vào điện thoại nữa mà dựa vào ghế sau phát ngốc, khoé môi mím thành một đường thẳng không có cảm xúc.

Chiếc Mercedes-Benz chạy trong nội thành rất tốn xăng, Tề Tư còn liên tục đạp phanh, mà bình xăng vốn đã không còn nhiều. Chưa kịp đến nhà của Kỷ Sầm thì đã nhận được cảnh báo mức nhiên liệu quá thấp, cần đổ xăng ngay.

Tề Tư không còn cách nào khác, đành rẽ vào trạm xăng gần nhất.

Vì còn phải xuất hoá đơn nên Tề Tư phải tắt máy xuống xe, để hai đứa nhỏ ở trên xe chờ mình.

Cửa xe đóng lại, nhìn mẹ đi xa, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng quay đầu lại.

"... Kỷ Sầm."

Trên mặt Kỷ Sầm không chút biểu cảm: "Chuyện gì?"

"Cậu giận à?"

"Mình giận gì chứ."

"Mẹ mình bảo cậu hát, sau đó mình không giải vây giúp cậu..."

Kỷ Sầm mím môi: "Không phải cậu rõ nhất sao, còn hỏi mình làm gì."

Cuối cùng vẫn là Bách Trạch Văn đứng ra giải vây giúp cậu, không những giải vây, Bách Trạch Văn còn để lại ấn tượng trước mặt mẹ cô.

Phải biết rằng trước kia mỗi lần mọi người ở cạnh nhau, cậu là đối tượng được mẹ cô khen nhiều nhất.

Bây giờ thì tình cảm của mẹ cô dành cho Bách Trạch Văn chắc cũng ngang ngửa với tình cảm dành cho cậu rồi.

Bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, Kỷ Sầm không để ý đến cô nữa, Tề Diệu Tưởng không còn cách nào khác, đành phải tháo dây an toàn bước xuống xe rồi mở cửa ghế sau ra.

Kỷ Sầm nhíu mày: "Cậu không ngồi ở ghế phụ chạy ra ghế sau làm gì?"

Tề Diệu Tưởng: "Cho mình ngồi ghế sau với cậu đi."

Kỷ Sầm làm ra vẻ mặt 'mình không tin cậu có cái gan kia': "Cậu không sợ mẹ cậu nghi ngờ à?"

Tề Diệu Tưởng mím môi, nhìn là biết không có can đảm rồi, Kỷ Sầm phất tay đuổi người: "Mẹ cậu sẽ quay lại nhanh thôi, mau chạy lên ghế trước ngồi đi, nếu không lát nữa bị nghi ngờ mình sẽ không giải thích giúp cậu đâu."

Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm nói: "... Không phải mẹ mình vẫn chưa về sao."

Kỷ Sầm nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái.

"Thì còn mấy phút nữa thôi, cậu đừng có nghĩ chỉ trong vài phút là có thể lấy lòng mình."

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt, cười ngượng ngùng.

Kỷ Sầm cảnh giác nhíu mày: "... Cậu định làm gì mà cười gian xảo như vậy."

Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên tiến đến sát cậu, dùng tay ôm lấy hai mặt cậu, trong lúc cậu còn đang ngơ ngác thì bất ngờ hôn lên môi cậu một nụ hôn rõ vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK