• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiệu trưởng trên sân khấu vẫn đang cổ vũ tinh thần cho các học sinh lớp 12, khóa này thi xong thì tiếp ngay theo là đến khối 11. Hơn nữa, học kỳ này khối 11 còn có kỳ thi đánh giá học lực, thế nên vẻ mặt của các học sinh khối 11 cũng không nhẹ nhõm chút nào.

Chỉ có khối 10, vì chưa hoàn toàn bước vào những tháng ngày "đau khổ" của cấp 3 nên vẫn còn ngây thơ và ngốc nghếch. Trong buổi chào cờ, kẻ buồn ngủ thì ngủ gật, người mơ màng thì thẫn thờ, còn kẻ mất tập trung thì cứ để hồn bay đi đâu.

Buổi chào cờ sáng sớm kéo dài gần một tiếng đồng hồ, mặt trời ẩn sau những tầng mây dần nhô lên theo thời gian, không khí ẩm ướt và se lạnh cũng dần trở nên sáng sủa hơn.

Đối diện với lời cảnh báo của Bách Trạch Văn, Kỷ Sầm chỉ cười mà không nói gì. Lúc này, ngay cả ánh nắng cũng ưu ái cậu, làm mặt mày của cậu phản chiếu sắc vàng nhạt, vừa đẹp vừa rực rỡ. Trên khuôn mặt thanh tú của cậu hiện lên nụ cười rõ ràng.

Nhiều bạn nữ của hai lớp bên cạnh đều đang lén nhìn cậu, nhưng cậu lại chỉ chăm chú dõi theo một người đang đứng ở đầu hàng lớp A28.

...

Buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa tại căn tin, từng người tặng Kỷ Sầm món quà sinh nhật mà họ đã chuẩn bị.

Bách Trạch Văn trực tiếp tặng một mã đổi bộ skin game phiên bản giới hạn. Đó là thứ mà cậu ta đã mua với giá cao từ tay dân buôn, để mua được bộ skin này, cậu ta phải xin mẹ ứng trước tiền tiêu vặt vài tháng. Nhưng khi mẹ cậu ta nghe nói ứng trước tiền là để mua quà tặng cho Kỷ Sầm thì bà ấy hào phóng đồng ý ngay.

Cố Dương còn chơi lớn hơn, cậu ấy tặng Kỷ Sầm quyền mua online đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mà Kỷ Sầm yêu thích nhất. Thứ này có tiền cũng chưa chắc mua được.

Ngô Trừng nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, tôi phải liều mạng với đám công tử nhà giàu như các cậu thôi!"

Tuy nhiên, thiếu gia Kỷ lại chẳng mấy bận tâm đến giá trị của quà tặng. Dù là món gì, chỉ cần là quà do các bạn đưa thì cậu đều tỏ ra rất vui vẻ.

Nhưng quà mà bạn bè chuẩn bị cho cậu thực sự rất tâm lý, đều được chọn theo sở thích của cậu. Ngô Trừng biết Kỷ Sầm thích xem Haikyuu, mà cậu ấy cũng rất thích bộ truyện đó nên đã tặng Kỷ Sầm mấy cuốn truyện tranh phiên bản Đài mà mình trân trọng; còn Đồng Bác và Địch Gia Lương thì hợp tác tặng cậu một bộ sách 3D về Stranger Things. Khi mở cuốn sách 3D đó ở căng tin, hình ảnh một con quái vật lớn nhe răng đã khiến mấy người ở bàn bên cạnh hoảng sợ.

Hình ảnh con quái vật sống động, đúng với độ tuổi của các học sinh trung học thích những sinh vật kỳ quái như thế này. Kỷ Sầm ngay lập tức đưa ra nhận xét: "Ngầu quá."

Lư Văn Giai và hai cô gái khác không tiện tặng quà riêng cho Kỷ Sầm nên đã hợp sức chung tiền mua cho cậu một bộ blind box mô hình theo thương hiệu hợp tác của Harry Potter.

Khi ba cô gái háo hức lấy blind box mô hình ra như đang khoe báu vật, ánh mắt của Kỷ Sầm cũng sáng lên.

"Woa, cảm ơn các cậu."

Giá trị cảm xúc lập tức được đẩy lên tối đa, ba cô gái liền cảm thấy số tiền này không phí chút nào.

Mọi người đều đã tặng quà, chỉ còn lại mỗi Tề Diệu Tưởng.

Sớm biết vậy thì hôm qua đã không tặng Kỷ Sầm rồi. Bây giờ đến phần tặng quà, chỉ có mình cô là không còn gì để tặng.

Bách Trạch Văn trêu: "Này bạn học, không thể vì Kỷ Sầm thích cậu mà cậu không tặng quà đấy nhé."

Tề Diệu Tưởng vừa định giải thích thì Kỷ Sầm đã nói: "Cậu ấy tặng rồi, hôm qua đã tặng."

Tề Diệu Tưởng vội vàng gật đầu.

Cô đâu phải là người thiếu EQ, cô đã tặng Kỷ Sầm từ lâu rồi.

Bách Trạch Văn ồ lên một tiếng: "Thật à? Tặng cái gì vậy?"

Kỷ Sầm ngẩn ra một chút rồi nói: "Bí mật."

Bách Trạch Văn nhìn Tề Diệu Tưởng với vẻ nhìn thấy mọi chuyện: "Có phải cậu đã tặng cho cậu ta món quà không thể cho ai thấy không?"

Chưa kịp để Tề Diệu Tưởng trả lời, không biết cậu ta đã tưởng tượng ra điều gì, bỗng kêu lên: "Cậu không phải là... wow, nóng bỏng vậy sao? Các cậu còn chỉ là học sinh trung học cấp ba mà!"

Không thể không nói rằng khả năng liên tưởng của con người là vô hạn. Khi Bách Trạch Văn nói vậy, biểu cảm của cả bàn lập tức trở nên tinh tế vi diệu hơn hẳn.

Ngay cả Tề Diệu Tưởng là người đơn thuần nhất cũng hiểu sai, vội vàng phủ nhận: "Mình không có đâu!"

Bách Trạch Văn nheo mắt lại, lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Hử? Cậu không có gì? Cậu nghĩ đến đâu vậy?"

Tề Diệu Tưởng lúc này mới ngộ ra mình bị Bách Trạch Văn lừa.

Nhưng đã lỡ rơi vào bẫy, giờ thì mọi người đều chờ xem cô sẽ biện hộ cho tâm hồn không trong sáng của mình như thế nào.

Cuối cùng Kỷ Sầm đá Bách Trạch Văn một cái.

"Cậu ấy tặng tôi cái gì thì không liên quan đến cậu, bớt tò mò lại đi, đừng có ép tôi phải tát cậu đấy."

...

Sau khi ăn xong, cả đám định về ký túc xá hoặc lớp để nghỉ trưa. Khi đặt khay thức ăn vào nơi tập trung, Kỷ Sầm nhẹ kéo tay áo đồng phục của Tề Diệu Tưởng.

Dù gì đây cũng là lần đầu tiên hai người đi riêng đến quán trà sữa, mặc dù không có gì phải giấu giếm, nhưng để tránh bị trêu chọc hay tụ tập đông người, họ vẫn quyết định hành động kín đáo. Mỗi người tìm một lý do riêng rồi lần lượt đi đến quán trà sữa để gặp nhau.

Khi Tề Diệu Tưởng đến quán trà sữa, Kỷ Sầm đã gọi trà sữa giúp cô.

Vẫn là trà sữa matcha với 50% đường mà cô yêu thích nhất.

Sau lời tỏ tình thẳng thắn hôm qua, đây là lần đầu tiên họ ở riêng bên nhau, Tề Diệu Tưởng tự nhắc mình phải bình tĩnh.

Cô chầm chậm ngồi xuống đối diện với Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng đang suy nghĩ về lời mở đầu cho buổi trò chuyện hôm nay.

Là tiếp tục chủ đề hôm qua, hỏi cậu nghĩ thế nào, hay là đổi sang chủ đề khác trước đã.

Cô còn đang suy nghĩ thì Kỷ Sầm đã lên tiếng trước: "Ừm, hôm qua mình đã suy nghĩ cả đêm."

Tề Diệu Tưởng chớp mắt: "Hôm qua không phải cậu đã ngủ sớm rồi sao?"

Kỷ Sầm mím môi: "Đừng nói là cậu nghĩ mình ngủ được đấy nhé?"

"..."

Cắn ống hút trà sữa, Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng.

Quả nhiên tối qua cậu cũng không ngủ được, vậy là cô có thể yên tâm rồi.

Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng hỏi: "... Vậy cậu đã nghĩ gì?"

Có phải là đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa họ không?

Tuy nhiên Kỷ Sầm lại nói: "Mình nghĩ về kế hoạch học tập trong tương lai của cậu."

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Kế hoạch học tập?"

"Đúng vậy." Kỷ Sầm lấy điện thoại ra: "Nhưng mình vẫn chưa làm xong, cậu nói cho mình biết điểm các môn trong kỳ thi tháng trước của cậu đi."

Tề Diệu Tưởng ồ lên một tiếng, thấy cậu cầm điện thoại mà không biết đang làm gì, cô bối rối đọc điểm các môn trong kỳ thi tháng trước của mình ra.

Nghe xong, Kỷ Sầm nói: "Điểm Văn, Toán, Anh đều khá tốt, nhưng Vật lý và Địa lý thì hơi yếu một chút. Cậu học cả khối Văn và khối Lý đều khá đều, không bị lệch khối nào."

Tề Diệu Tưởng đáp: "... Hả? Ừ."

Vậy là cậu gọi cô đến quán trà sữa vào buổi trưa chỉ để giúp cô phân tích xem có bị học lệch môn không?

Mười mấy phút sau, Kỷ Sầm đưa điện thoại cho cô: "Xong rồi, cậu xem thử đi, có ý kiến gì thì nói cho mình, mình sẽ giúp cậu điều chỉnh lại."

Tề Diệu Tưởng nhận điện thoại từ tay cậu, phát hiện cậu đã tạo cho cô một bảng kế hoạch học tập.

Trên đó đã lập kế hoạch cho cô thứ Hai Tư Sáu nên học sách gì, còn thứ Ba Năm Bảy thì nên làm bài kiểm tra gì. Ngoài ra, mỗi ngày trong giờ tự học, nếu giáo viên không bắt kiểm tra đột xuất thì cô nên làm gì.

Kỷ Sầm thậm chí còn giúp cô tính cả thời gian nghỉ giữa các tiết học.

"Trong giờ nghỉ giữa các tiết, nếu có bất kỳ câu hỏi nào cậu không hiểu, cậu cứ đến hỏi mình bất cứ lúc nào. Sau này mình cũng sẽ không về ký túc xá vào buổi trưa, nếu cậu không nghỉ trưa, mình có thể giúp cậu học thêm."

Còn về ngày chủ nhật, trong bảng kế hoạch ghi là tùy thuộc vào tình hình.

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Tùy thuộc vào tình hình nghĩa là gì?"

Kỷ Sầm nói: "Mỗi tuần mình đều đi học đàn, giáo viên chủ nhiệm lớp mình còn đăng ký cho mình lớp học bồi dưỡng để thi nữa, nên lịch chủ nhật của mình không ổn định lắm. Nhưng nếu hôm đó mình không bận, cậu muốn làm gì cũng được. Nếu cậu muốn học, chúng ta có thể đến thư viện hoặc Starbucks để tự học cũng được."

Tề Diệu Tưởng gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm.

Kỷ Sầm hỏi: "Cậu có ý kiến gì không? Hoặc nếu thời gian học quá nhiều, mình có thể giúp cậu giảm bớt một chút."

"Cũng tạm, không nhiều lắm..." Tề Diệu Tưởng nói với giọng hơi bối rối: "Nhưng mà sao cậu lại lập kế hoạch học tập giúp mình vậy?"

"Hả? Không phải cậu muốn thi vào top 100 của khối sao?" Kỷ Sầm nói: "Vậy nên mình sẽ cùng cậu học."

"Còn nữa, trước đây cậu nói muốn vào top 10 của khối đó, nếu cậu thật sự muốn vào top 10 thì trong kỳ nghỉ đông và hè cậu cũng cần phải cố gắng hơn nữa."

Cô thực sự muốn lọt vào top 100 của khối, dù sao thì lần trước chỉ thiếu có 9 hạng, thật sự rất tiếc nuối.

Có điều cô muốn lọt top 100 không chỉ vì học hành mà còn có liên quan đến Kỷ Sầm.

Thích Kỷ Sầm và muốn hẹn hò với cậu là một chuyện, nhưng học hành lại là chuyện khác. Dù sao cô cũng còn phải thi đại học, nếu không thì đến lúc Kỷ Sầm vào Thanh Hoa Bắc Đại, còn cô thì vào trường nghề như Lam Tường, thì còn nói gì được nữa.

Mặc dù cô cảm kích vì cậu đã quan tâm đến việc học của mình, nhưng bây giờ cô không muốn nói về học hành mà muốn nói về chuyện khác.

"... Vậy là mấy lời mình nói với cậu hôm qua, cậu đã về nhà rồi nghĩ cả đêm để lập ra kế hoạch học tập cho mình?"

Kỷ Sầm gật đầu: "Đúng vậy."

Tề Diệu Tưởng chu môi lên.

Kỷ Sầm hỏi: "Sao thế? Kế hoạch này có vấn đề gì à?"

"Không có vấn đề gì, rất hoàn hảo, cảm ơn cậu."

Tề Diệu Tưởng nói cậu lát nữa gửi cho cô bản kế hoạch học tập này, cô nhất định sẽ tuân thủ một cách nghiêm ngặt.

Cô hút một ngụm trà sữa thật mạnh rồi nói với cậu: "Vậy bây giờ mình sẽ về lớp viết làm bài kiểm tra Vật lý đây, trà sữa mình mang về lớp từ từ uống."

Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Kỷ Sầm gọi cô lại: "Giờ nghỉ trưa còn chưa hết, cậu đi đâu vậy?"

"Phải nhanh chóng học hành chứ." Tề Diệu Tưởng cố tình nói: "Nếu không thì chẳng phải là phí công cậu lập ra bảng kế hoạch học tập này sao?"

Kỷ Sầm bật cười, nhướng mày một cái, kéo cô ngồi bên cạnh mình, rồi lấy ly trà sữa trong tay cô, nhẹ nhàng gõ lên bàn.

Cậu cúi gần mặt lại, nhìn cô nói: "Chỉ nghĩ đến việc học, không quan tâm đến bạn trai à?"

Sau đó cậu giả vờ như bừng tỉnh, kêu lên: "À, ra là cậu hẹn hò với mình chỉ vì việc học thôi à?"

Tề Diệu Tưởng nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.

"Bạn trai gì cơ?"

Kỷ Sầm ngẩn người. Trong giọng điệu đầy nghi hoặc của cô, ý cười trong mắt cậu bỗng vụt tắt. Cậu hạ giọng, nghiêm túc hỏi: "Hôm qua cậu nói với mình bao nhiêu thứ, làm mình mất ngủ cả đêm. Bây giờ cậu lại không nghiêm túc nữa à? Cậu lại định trêu mình hả?"

Tề Diệu Tưởng chớp mắt một cái.

Cô trêu cậu khi nào chứ?

Kỷ Sầm chậc một tiếng, thấy trong quán trà sữa vẫn còn người khác, cậu liền kéo cô ra khỏi quán ngay lập tức.

Trường Nhất Trung có khuôn viên rất rộng, công tác phủ xanh cũng được làm rất tốt, khắp nơi đều là những con đường rợp bóng cây. Ưu điểm là cảnh quan tuyệt đẹp nên không ít đoàn làm phim hay ekip quay MV đã đến đây lấy bối cảnh. Nhưng nhược điểm là điều này khiến thầy chủ nhiệm giáo vụ bắt quả tang các cặp học sinh hẹn hò trở nên vất vả hơn nhiều.

Ánh nắng tháng Tư chưa quá gay gắt, những cây anh đào được trồng trong trường đã nở khá nhiều. Tề Diệu Tưởng đứng dưới tán cây, tay cầm ly trà sữa, còn Kỷ Sầm khoanh tay nhìn cô, giọng hơi chất vấn: "Hôm qua cậu còn nói muốn ở bên mình, sao ngủ một giấc xong lại đổi ý rồi?"

"Đâu có mà." Tề Diệu Tưởng vô tội nhìn cậu: "Mình tưởng hôm nay cậu gọi mình đến quán trà sữa là để cho mình một câu trả lời, ai dè cậu vừa vào đã nói chuyện học hành gì đó..."

"Câu trả lời?" Kỷ Sầm gần như bất lực trước cô: "Cậu còn không biết câu trả lời của mình là gì sao? Chuyện này mà mình còn phải nói rõ ràng thêm nữa à?"

Tề Diệu Tưởng nắm chặt cốc trà sữa, nhỏ giọng nói: "Không phải trước đây cậu cứ luôn hỏi mình câu trả lời sao..."

"Cậu là đồ ngốc, bản thân chậm hiểu đã đành, còn dám đổ lỗi cho mình nữa à?"

"..."

"Được, muốn câu trả lời đúng không."

Kỷ Sầm nhéo tai cô, ghé sát vào tai cô, ngực phập phồng vài nhịp, cắn nhẹ môi dưới rồi nói: "Mình thích cậu, mình muốn ở bên cậu, mình muốn làm bạn trai cậu. Câu trả lời đủ rõ ràng chưa?"

Cậu thả tay ra khỏi tai cô, cô ngay lập tức lấy tay che lại.

Bị hơi thở của cậu thổi vào mấy lần, cô cảm thấy tai mình như sắp bị nấu chín.

"Rõ ràng, rất rõ ràng..." Tề Diệu Tưởng ấp úng nói: "Vậy còn kế hoạch học tập thì..."

"Không phải cậu nói mẹ cậu không đồng ý cho cậu yêu đương ở cấp ba sao? Thường thì phụ huynh không đồng ý là vì sợ ảnh hưởng đến việc học." Kỷ Sầm nói: "Vậy nên mình làm cho cậu một kế hoạch học tập. Nếu vì ở bên mình mà cậu bị ảnh hưởng đến việc học thì mình sẽ là tội đồ."

Tề Diệu Tưởng hiểu rồi.

Hóa ra cậu nghĩ như vậy, nên khi xác định được tâm ý của cô, điều đầu tiên không phải là nghĩ đến chuyện khác, mà là lo lắng cho việc học của cô.

Vậy nên cậu đã chuẩn bị sẵn tất cả cho cô từ trước.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tại sao cậu lại tốt như vậy?

Có lẽ đây chính là lợi ích của việc hẹn hò với người đứng đầu khối, ít nhất thì không lo bị ảnh hưởng đến việc học, ít nhất khi cô gặp bất kỳ khó khăn nào trong học tập, luôn có một người đứng sau hỗ trợ cô.

Tề Diệu Tưởng nói với cậu: "Thật ra, lý do mẹ mình không đồng ý cho mình yêu đương khi còn học cấp ba khá phức tạp, không chỉ vì sợ ảnh hưởng đến việc học."

Kỷ Sầm: "Vậy còn lý do gì nữa?"

Tề Diệu Tưởng dường như cảm thấy lý do này có chút khó nói.

Kỷ Sầm không hỏi tiếp nữa mà nói: "Nếu sau này mẹ cậu thật sự hỏi tội cậu cứ đổ hết trách nhiệm lên mình."

"Thế sao được, chuyện này đâu phải chỉ do một phía..." Tề Diệu Tưởng bĩu môi: "Mình nhất định sẽ không để mình cậu gánh chịu cơn giận của mẹ mình."

Kỷ Sầm bật cười: "Cậu cũng có trách nhiệm ghê đấy."

Dù có trách nhiệm nhưng sợ thì vẫn sợ, Tề Diệu Tưởng nghĩ rồi nói: "Nhưng nếu chúng ta kín đáo một chút, giấu đến khi tốt nghiệp cấp ba thì chắc không sao đâu."

Kỷ Sầm: "Ừm? Phải kín đáo thế nào?"

"Thì..." Tề Diệu Tưởng cũng không biết phải kín đáo đến mức nào: "Cố gắng đừng để người khác biết?"

"Không để người khác biết, vậy còn Bách Trạch Văn và mấy người họ thì sao?"

"Họ cũng không được, đặc biệt là Bách Trạch Văn, lúc nào cũng hay nói lung tung, nếu không may có ngày lỡ miệng thì mọi chuyện sẽ xong."

Nghe có vẻ cũng có lý đấy.

Nhưng chuyện họ ở bên nhau giấu giáo viên và phụ huynh thì dễ, vì dù sao thì giáo viên và phụ huynh cũng không thể theo dõi họ suốt 24 giờ. Nhưng để giấu Bách Trạch Văn và mấy người bạn luôn ở bên cạnh thì vẫn khá khó khăn.

Kỷ Sầm hiểu ý cô, giọng điệu phức tạp: "... Yêu đương ngầm à?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu: "...Gần gần như vậy?"

Họ đâu phải là ngôi sao thần tượng, sao từ khi ở bên nhau đến lúc công khai lại có một khoảng thời gian dài như vậy.

Nhìn Kỷ Sầm có vẻ không mấy hào hứng, Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng hỏi: "Cậu không muốn à?"

Cô chăm chú nhìn cậu, biết mình không vô lý nên không dám nói gì, đôi mắt tròn như quả nho ánh lên sự lo lắng, má phồng nhẹ, im lặng cầu xin cậu.

"..."

Đúng là bị cô ấy nắm thóp rồi.

Nào là lập kế hoạch học tập, nào là làm bạn trai bí mật, cứ thế này thì sau này cậu còn giữ nổi giới hạn gì nữa chứ.

Kỷ Sầm xoa xoa cái đầu đầy vẻ bối rối của cô rồi thở dài: "Không có, mình đồng ý."

Thôi kệ, cần gì giới hạn nữa, có cô là đủ rồi.

...

Thỏa thuận xong xuôi, giờ nghỉ trưa cũng sắp hết, hai người phải quay lại lớp học.

Tay Kỷ Sầm còn xách theo một đống quà sinh nhật bạn bè tặng, định mang về ký túc xá trước.

Tề Diệu Tưởng muốn giúp cậu cầm một túi blind box. Trên đường đến ký túc xá của cậu, cô hỏi cậu thích món quà sinh nhật nào nhất.

Thực ra, điều cô mong chờ được nghe chắc chắn là cậu thích món quà của mình nhất, nhưng Kỷ Sầm lại nói: "Món nào cũng thích."

Tề Diệu Tưởng: "Nhất định phải chọn một cái à?"

Kỷ Sầm nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Vậy thì chọn đôi giày của Cố Dương đi, mình đã muốn mua nó từ lâu rồi."

Tề Diệu Tưởng dừng bước, chu môi: "Vậy còn quà của mình thì sao?"

"Quà của cậu..." Kỷ Sầm ậm ừ một tiếng: "Thật ra quà của cậu mình còn chưa kịp mở."

Tề Diệu Tưởng kinh ngạc mở to mắt: "Cậu còn chưa mở? Sao cậu không mở đi?"

"Cái này không thể trách mình." Kỷ Sầm nói: "Vì hôm qua cậu nói những lời đó với mình nên mình quên mất việc mở quà của cậu."

Trốn trong chăn cả đêm, không ngừng hồi tưởng lại từng chữ cô nói, cả gương mặt đỏ ửng và đôi mắt sáng lấp lánh lúc đó, làm gì còn tâm trí nghĩ đến quà cáp nữa.

Tề Diệu Tưởng mím môi, tuy có thể thấu hiểu nhưng cô vẫn hơi thất vọng.

"... Nhưng món quà đó, mình cũng chọn rất lâu đấy."

Kỷ Sầm lập tức nói: "Mình về ký túc xá sẽ mở ngay."

"Thôi được rồi, không sao. Nếu cậu bận thì sau này mở cũng được, dù sao cũng đã tặng cậu rồi, cậu mở lúc nào cũng được."

Tề Diệu Tưởng nói như vậy, nhưng Kỷ Sầm lại cảm thấy theo bản năng rằng tuyệt đối không thể để đến sau này mới mở, nếu không sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Vì vậy, sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Tề Diệu Tưởng dọn dẹp xong sách vở chuẩn bị về nhà, vừa định xuống cầu thang thì đã bị Kỷ Sầm chặn lại.

Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu không đi học buổi tối à?"

"Không đi nữa, mở quà sinh nhật cậu tặng quan trọng hơn."

Kỷ Sầm bỏ tiết tự học buổi tối, dẫn cô xuống dưới lầu, tìm một ngọn đèn đường sáng sủa rồi đứng dưới ánh đèn mở quà trước mặt cô.

Túi quà lại còn có cả bao bì, Kỷ Sầm từ từ mở ra, Tề Diệu Tưởng nín thở chờ đợi.

Mở ra xong, Kỷ Sầm ngẩn người.

Không phải vàng hay kim cương, mà là hai bộ huy hiệu anime.

Một bộ là Shinichi và Ran, bộ còn lại là nhân vật Toru Oikawa cậu yêu thích trong Haikyuu!!

Tề Diệu Tưởng nói: "Mình đã hỏi Bách Trạch Văn, cậu ấy nói cậu rất thích nhân vật này trong Haikyuu!!, mình cũng để ý thấy móc khóa trên balo cậu là hình nhân vật này. Hơn nữa, trước đây cậu đã nói thích Shinichi và Ran, là fan Couple của họ, nên mình nghĩ mua đồ liên quan đến họ để tặng cậu."

Cô không hay xem anime, cũng hoàn toàn không hiểu về những món đồ liên quan đến anime, cô bắt đầu tìm hiểu điều này chắc cũng vì cái móc khóa Ran mà Kỷ Sầm tặng cô vào học kỳ trước, vẫn luôn treo trên balo của cô.

Cô cảm thấy cậu thích những món này nên đã tặng cho cậu. Trước sinh nhật Kỷ Sầm, cô đã đi một mình đến cửa hàng anime để chọn rất lâu, không biết nên mua gì, còn chụp ảnh gửi cho Bách Trạch Văn để xin ý kiến. Cuối cùng, Bách Trạch Văn nói rằng những món này có thể mua bất cứ lúc nào, không có gì đặc biệt. Nếu muốn làm Kỷ Sầm vui, phải tặng những món hiếm hoi, khó mua được.

Bách Trạch Văn gợi ý cô nên xem trên các nền tảng mua bán đồ cũ, nếu tiền tiêu vặt đủ thì có thể tìm những món không còn xuất bản nữa.

Vì vậy, cô đã đăng ký một tài khoản trên nền tảng đồ cũ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô – một người ngoài giới đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới và hiểu biết thêm rất nhiều điều mới mẻ.

Ban đầu, cô không hiểu rõ quy tắc mua bán trong cộng đồng của họ, cộng thêm việc là một tài khoản mới không có lịch sử giao dịch, cô đã bị chặn vài lần. Nhưng may mắn là cuối cùng cô cũng gặp được vài người bán tốt bụng, không chỉ bán hàng cho cô mà còn giải thích cho cô rất nhiều kiến thức trong cộng đồng này.

Khi nghe cô nói là mua để tặng bạn, người bán còn nói: "Huhu bao giờ mình mới có một người bạn không hiểu về thế giới 2D nhưng lại sẵn lòng tìm hiểu vì mình nhỉ", "Bạn của cậu thật hạnh phúc."

"Mình đã tra cứu rồi. Cái huy hiệu hiếm nhất bây giờ phải mất mấy nghìn tệ mới mua được, mà còn không có nhiều người bán. Mình không có nhiều tiền tiêu vặt nên chỉ mua cho cậu một bộ rẻ hơn thôi." Cô gãi gãi mặt, nói tiếp: "Khi nào có tiền, mình sẽ mua cái đắt hơn cho cậu. Hy vọng lúc đó còn mua được nó."

Có những món đồ đã hết hàng, thậm chí ra giá còn không có người bán, dù không hiểu tại sao những miếng sắt nhỏ giá thành không cao lại có thể được bán với giá hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tệ, nhưng nếu Kỷ Sầm thích thì tức là nó có ý nghĩa. Vậy nên cô quyết định mua để tặng cậu.

Cô nghiêm túc nói với cậu: "Kỷ Sầm, sinh nhật vui vẻ!"

Hiểu và tôn trọng sở thích của cậu, vì cậu mà tìm hiểu những điều mình không biết, vụng về học hỏi và tra cứu những thứ này cũng vì cậu.

Kỷ Sầm cầm trong tay hai bộ huy hiệu, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác trái tim mình như bị xoa thành một vũng nước xuân là như thế nào.

Tề Diệu Tưởng thấy cậu mãi không nói gì, cũng không bày tỏ thích hay không thích món quà này thì không nhịn được hỏi: "... Món quà mình tặng cậu có thích không?"

Kỷ Sầm nhẹ giọng nói: "Thích."

Tề Diệu Tưởng căng thẳng hỏi: "Vậy trong số các món quà sinh nhật cậu nhận được, có phải cậu thích nhất là món mình tặng không?"

Cô hy vọng cậu có thể nói là thích, dù chỉ để làm cô vui lòng một chút cũng được.

Nhưng Kỷ Sầm lại nói: "Không."

Tề Diệu Tưởng lập tức thất vọng thốt lên một tiếng "à".

Ngay giây tiếp theo, cô được Kỷ Sầm ôm vào lòng.

Cô nghe thấy cậu dùng giọng nói rất êm ái nói với cô: "Bởi vì điều mình thích nhất chính là cậu, cậu mới là món quà tốt nhất mình nhận được trong sinh nhật năm nay."

Cô nắm chặt vạt áo đồng phục của cậu, ngửi mùi sạch sẽ trên người cậu, trái tim Tề Diệu Tưởng đập rất nhanh.

Ôm một lúc, Kỷ Sầm nói: "Bạn học Tiểu Tề, cậu có biết câu mình thích nhất trong Thám Tử Lừng Danh Conan là gì không?"

Tề Diệu Tưởng nghĩ ngợi một chút rồi nói câu kinh điển nhất: "Chân tướng chỉ có một."

Kỷ Sầm không nhịn được cười: "Không phải, mà là câu Shinichi tỏ tình với Ran."

"... Câu nào vậy?" Tề Diệu Tưởng nhẹ giọng hỏi: "Mình vẫn chưa xem tập Shinichi tỏ tình với Ran."

"Là một câu trong bộ phim điện ảnh."

Dưới ánh đèn đường trong sân trường, gió đêm tháng Tư vẫn có hơi lạnh, Kỷ Sầm lại ôm cô chặt hơn một chút.

Cậu nói câu thích cô rất nhiều lần, cũng đã tỏ tình rất nhiều lần rồi.

Nhưng cậu chẳng cảm thấy như vậy là đủ, dù cô đã hoàn toàn nghe được tấm lòng của cậu, cậu vẫn thấy chưa đủ.

Bởi vì cậu không biết phải nói bao nhiêu lần mới có thể diễn đạt được cậu thích cô đến mức nào.

Cô luôn nói mình không có điểm nào nổi bật, nên không hiểu vì sao cậu lại thích cô.

Nhưng trong mắt cậu, cô chính là cô gái tốt bụng, dễ thương và nỗ lực nhất trên thế giới.

Cậu đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, giống như Shinichi và Ran nhất kiến chung tình, bắt đầu từ lần gặp nhau ở phòng y tế hồi lớp 9 rồi tái ngộ ở hành lang hồi lớp 10.

Trái tim đập rất nhanh, giọng Kỷ Sầm cũng hơi hơi run rẩy.

"Tưởng Tưởng, mình thích cậu, thích cậu hơn bất kỳ ai trên Trái Đất này."

____

Câu tỏ tình bên trên nằm trong movie 4 "Sát thủ trong đôi mắt" nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK