• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã bị cám dỗ thì đương nhiên sẽ muốn đồng ý, hơn nữa trên phương diện dạy kèm, có đôi lúc hỏi bạn học có thành tích tốt còn bổ ích hơn nhiều so với đi hỏi thầy cô.

Bởi vì phần lớn học sinh vẫn giữ thái độ kính cẩn đối với thầy cô giáo, sợ làm phiền thầy cô nên không dám đi hỏi bài. Bài dễ quá không dám hỏi vì sợ thầy cô nghĩ sao ngay cả bài dễ như vậy cũng hỏi; bài khó quá thì lại sợ dù thầy cô có giảng nhưng bản thân chưa chắc đã hiểu, lúc thầy cô hỏi có hiểu gì không thì dù không hiểu cũng không dám nói ra mình không hiểu, đành phải trả lời rằng đã hiểu rồi. Kết quả là một câu hỏi thôi mà lãng phí thời gian của cả thầy lẫn trò.

Tề Diệu Tưởng chính là kiểu học sinh như vậy, cô rất ngưỡng mộ những bạn có thể nói đùa với thầy cô trong lớp, nếu đổi lại là cô thì có khi cả đời này cũng chẳng có gan làm như vậy.

Nếu hỏi các bạn thì sẽ không gặp phải vấn đề phiền não kia nữa, mọi người đều là học sinh, đều bình đẳng với nhau. Dù nghe một lần chưa hiểu thì nhờ bạn giảng lại lần nữa, chẳng phải vấn đề gì to tát, trừ khi bản thân học ngu đến mức hết thuốc chữa, bạn học giảng bài kia đành bó tay.

Tề Diệu Tưởng thấy IQ của bản thân ở mức ổn, trước đây Kỷ Sầm giảng bài cho cô vài lần cô nghe hiểu ngay.

Nhưng nếu Kỷ Sầm kèm cô ôn thi cuối kì thì hai người chắc chắn sẽ phải có sự tiếp xúc. Cùng lớp thì còn đỡ, vấn đề là hai người học khác lớp, một là cô sang tìm cậu, hai là cậu sang kiếm cô.

Nhớ tới những gì mình trải qua ngày hôm nay, thế chẳng phải lại đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió à?

Học kì này nhờ có La Yên mà Tề Diệu Tưởng đã được phổ cập rất nhiều quy tắc và tin đồn trong giới giải trí. Hôm nay bị lộ ra thì có lẽ cả ngày hôm sau sẽ lên hot search cả ngày. Chỉ cần không phải là vấn đề vi phạm nguyên tắc thì cứ im lặng không trả lời, qua ngày hôm sau sẽ có hot search mới lên thay hot search cũ là được.

Ai đã từng đi học thì chắc hẳn đều biết rằng những tin đồn lan truyền trong trường học thay đổi còn nhanh hơn cả tin đồn trong giới giải trí nữa. Ai cũng có việc phải làm, bài tập nhiều như thế, học hành vất vả như vậy, chẳng có ai rảnh đến mức ngày nào cũng đi nhìn chằm chằm người khác. Dù có tò mò thì cũng lắm là nói sau lưng người ta vài câu, chỉ cần đợi tới khi tin đồn bớt hot thì sự chú ý của mọi người tự nhiên sẽ đặt lên chuyện khác thôi.

Làm bài tập xong, Tề Diệu Tưởng đi gõ cửa phòng Tề Tư.

Tề Tư đang nằm trên giường đắp mặt nạ nghịch điện thoại, thấy con gái đi vào, bà hỏi sao muộn thế rồi mà vẫn chưa đi ngủ.

"Mẹ ơi, ngày mai con có thể xin nghỉ học không?" Tề Diệu Tưởng tựa vào cửa, cô cố ý ho vài tiếng: "Hình như con bị cảm rồi."

"Cảm rồi à?"

Tề Tư ngồi dậy, bà đi đến trước mặt Tề Diệu Tưởng sờ trán cô, đúng là có hơi nóng thật.

Tề Tư định đi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho con gái thì ai ngờ Tề Diệu Tưởng lại nói đã đo xong rồi, cô lấy nhiệt kế ra đưa cho mẹ xem.

Vừa nhìn đã thấy hơn 38 độ, đúng là nhiệt độ khi bị ốm rồi.

"Mấy ngày nay nhiệt độ giảm lại còn mưa, đúng là thời điểm dễ bị cảm. Thảo nào mẹ thấy con hồn vía cứ như trên mây, hóa ra là bị ốm." Tề Tư thở dài, bà tháo mặt nạ ra rồi nói: "Đi nào, mẹ đưa con đi bệnh viện khám."

Tề Diệu Tưởng: "Dạ, phải đi bệnh viện ạ?"

"Nói thừa, bị ốm không đi bệnh viện thì đi đâu? Mau thay quần áo, mẹ đưa con đi phòng khám 24/24."

Tề Diệu Tưởng hơi chần chừ.

"Không cần đâu ạ, con uống thuốc xong ngày mai ở nhà nghỉ là được rồi."

"Thế sao được, nhỡ bị sốt virus thì sao? Con không biết dạo này lại có virus mới à? Đi mau lên nào, nếu là sốt virus thật thì sợ là con phải nghỉ mấy ngày liền đấy."

Nếu mà bị cảm virus thì hay rồi, nhưng Tề Diệu Tưởng chắc chắn là mình không bị gì hết, đi bệnh viện thì sẽ lộ ngay.

Tề Diệu Tưởng đành phải kiên trì khẳng định bảo mình không bị nhiễm virus, cô chỉ bị cảm nhẹ thôi.

Tề Tư: "38 độ rồi mà là cảm nhẹ à?"

Tề Diệu Tưởng không biết nên nói gì nữa. Thấy con gái không muốn đi bệnh viện như vậy, Tề Tư như cảm nhận được điều gì đó.

Đây không phải lần đầu con gái giả ốm không muốn đi học. Trước đây khi học cấp hai, Tề Diệu Tưởng cũng dùng lý do này. Lúc bị Tề Tư phát hiện, bà còn mắng cô một trận.

Trong mắt Tề Tư, Tề Diệu Tưởng luôn ngoan ngoãn. Trước năm ba tuổi, con gái được ông bà ngoại chăm sóc. Khi ấy ông bà không tốt với con bé, ông bà thà tốt với con nhà người ta chứ cũng không muốn tốt với cháu mình, cũng bởi vậy nên đã nuôi dưỡng thành một Tề Diệu Tưởng trưởng thành sớm nhưng lại yếu đuối nhát gan.

Tề Diệu Tưởng biết Tề Tư đi làm vất vả không có thời gian chăm sóc mình nên mới chỉ mấy tuổi mà cô đã học được cách giặt quần áo và nấu cơm. Không những thế mà thành tích học tập luôn rất tốt, chỉ tới khi lên cấp hai thành tích mới tụt dốc, thậm chí còn không muốn đi học.

Khi ấy Tề Tư còn tưởng con gái đến tuổi dậy thì nổi loạn nên suy nghĩ thay đổi. Bà nói con gái vài lần nhưng lần nào con bé cũng chỉ im lặng lắng nghe và không phản bác gì, thành tích học tập vẫn không có thay đổi gì lớn.

Mãi cho đến khi Tề Diệu Tưởng lên cấp ba, Tề Tư mới biết được tại sao con gái lại không muốn đi học.

Lại là hành động giống như vậy, Tề Tư không trách con gái giả ốm. Vẻ mặt bà căng thẳng ngay lập tức, Tề Tư tiến lên.

"Tưởng Tưởng, con nói thật cho mẹ, có phải ở trường lại có người bắt nạt con không?"

Tề Diệu Tưởng khó hiểu chớp mắt: "Không có ạ."

Tề Tư không tin ngay mà nói tiếp: "Lúc mới chuyển trường tới đây, con còn nhớ con đã nói gì với mẹ đúng không? Nếu ở trường có chuyện gì thì không được nín nhịn một mình mà phải nói với mẹ, nói với thầy cô."

Tề Diệu Tưởng biết ngay là mẹ hiểu lầm, cô nói chắc chắn: "Con nhớ, nhưng mà con ở trường không có gì thật mà, thật đấy ạ."

Tề Tư vẫn nửa tin nửa ngờ: "Thật chứ? Không có ai bắt nạt con thật?"

"Thật mà. Các bạn ở trường con ai cũng rất tốt, hơn nữa mấy bạn ấy mẹ cũng gặp rồi đó, các bạn ấy tốt với con lắm."

Im lặng vài giây, Tề Tư nhíu mày: "Thế tại sao con lại giả vờ ốm để xin nghỉ học?"

Lúc này thì lại đến lượt Tề Diệu Tưởng im lặng, bây giờ cô hối hận rồi.

Phải nói thế nào đây?

Thấy con gái không trả lời được, Tề Tư cũng không hỏi nữa, bà nói thẳng: "Thôi bỏ đi, mai mẹ xin nghỉ tới trường con một chuyến là biết ngay."

Tề Diệu Tưởng vội nói: "Không có gì thật đó mẹ! Con xin thề!"

Nếu biết trước mẹ sẽ làm thế thì cô đã chẳng làm việc thừa thãi như vậy.

Nếu ngày mai mẹ đến trường rồi biết được chuyện của cô và Kỷ Sầm từ chỗ các bạn, mẹ biết Kỷ Sầm đang... theo đuổi cô, thì sau này đừng nghĩ tới việc nói chuyện với Kỷ Sầm nữa. Có khi mẹ còn bắt cô nghỉ chơi với cậu ấy chứ.

Tuyệt đối không được.

Nói chuyện một hồi lâu, Tề Diệu Tưởng thề thốt mãi thì Tề Tư mới hơi hơi đỡ nghi ngờ.

Có điều Tề Tư vẫn không yên tâm nên lại dặn dò con gái, nếu ở trường bị ai đó bắt nạt thì mặc kệ gọi phụ huynh cũng được, gọi cảnh sát cũng được luôn, nhất định không được nín nhịn nữa. Càng nín nhịn thì những kẻ bắt nạt ấy sẽ càng quá đáng hơn, chúng nó sẽ không bỏ qua cho mình chỉ vì thấy mình yếu đuối mà chỉ thấy mình dễ bắt nạt, từ đó chúng nó sẽ chẳng biết kiêng nể gì cả. Cũng bởi vậy nên những nạn nhân bị bắt nạt đa phần đều là những người có tính cách nhút nhát, cô độc, ngay cả việc mách thầy cô cũng không dám.

"Tưởng Tưởng, đây không phải Thanh Hà, đây là Đồng Châu. Ba con không ở đây, đứa con gái kia của ông ta cũng không ở đây, chúng ta đã phân rõ giới hạn với bọn họ rồi. Con mạnh mẽ lên nhé, ai mắng con thì con mắng lại, người ta đánh con thì con đánh trả, cùng lắm thì tới lúc đó mẹ đi xin lỗi thay con là được. Cho dù phải đền tiền thì mẹ cũng sẽ đền, chỉ cần con đừng tủi thân thôi."

Tuy rằng lần này mẹ thật sự nghĩ nhiều nhưng khi nghe những lời ấy, Tề Diệu Tưởng vẫn thấy ấm áp trong lòng, cô gật đầu thật mạnh.

Nhưng Tề Tư hiểu lầm như vậy cũng không phải không có căn cứ, vết xe đổ vẫn còn đó, bà sợ con gái lại trải qua những chuyện ấy một lần nữa.

Khi còn học tiểu học, Tề Diệu Tưởng học rất giỏi, thường xuyên đạt 100 điểm, thầy cô giáo ai cũng khen con bé thông minh. Sau đấy lên cấp hai, nhờ quan hệ của ba ruột mà con gái được chuyển tới trường cấp hai tư thục Anh Tài tốt nhất thành phố Thanh Hà. Học sinh ở đó gia đình không phú cũng quý, tình trạng chia bè kéo cánh rất nghiêm trọng. Nếu một người ghét một người khác, thì người bị ghét ấy sẽ bị nhóm của người kia cô lập mà chẳng cần lí do, dù người ấy chẳng làm gì hết.

Tề Diệu Tưởng chính là cái người bị cô lập ấy. Nhưng cũng có bạn cảm thấy cô không làm sai gì hết nên lén lút giúp đỡ cô, nhưng sau khi bị người khác phát hiện thì những người giúp cô cũng bị cô lập.

Lúc thi cấp ba, Tề Diệu Tưởng cắn răng cắn lợi cố gắng thi vào trường cấp ba công lập tốt nhất thành phố. Khi ấy cứ tưởng rằng bản thân được giải thoát rồi, ai ngờ lại không phải. Đám người kia thế mà không học cấp ba Anh Tài mà học cùng trường với cô. Tháng đầu tiên sau khi lớp 10 khai giảng, hoàn cảnh của Tề Diệu Tưởng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Dù sao thì ba năm cấp hai cũng đã qua, cấp ba cũng chỉ có ba năm. Đợi đến khi học xong cấp ba, cả nước có nhiều trường đại học như vậy, chắc chắn có thể hoàn toàn rời xa đám người đó.

Kỳ thi tháng đầu tiên của năm lớp 10, Tề Diệu Tưởng vốn chẳng có cách nào tập trung tinh thần học tập nên thành tích trượt dốc nghiêm trọng. Những gì cô đã trải qua ở trường học cuối cùng cũng bị phát hiện.

Khi ấy Tề Tư dứt khoát đưa con gái rời khỏi thành phố Thanh Hà, chuyển tới Đồng Châu ở bên cạnh.

Tề Diệu Tưởng chẳng có hi vọng gì với ngôi trường mới, cô lựa chọn làm một luồng không khí, không có ai phát hiện thì tất nhiên cũng sẽ chẳng bị ai cô lập hoặc nhắm vào. Yên bình học xong ba năm cấp ba, đây là kì vọng duy nhất của cô khi chuyển tới đây.

Cho tới ngày hôm ấy khi đang làm bài tập trong giờ ra chơi, Tề Diệu Tưởng phát hiện vài người bạn lớp A29 đang lén quan sát mình. Cũng từ hôm ấy trở đi, cô biết mình không thể làm không khí được nữa.

...

Ngày hôm sau, Tề Diệu Tưởng không xin nghỉ mà vẫn đi học như bình thường.

Mang theo tâm trạng căng thẳng bước vào lớp, mọi người đều đang ai làm việc nấy. Ai chép bài thì chép, ai ngủ bù thì ngủ, ai đọc thuộc lòng thì cứ đọc. Cảnh tượng lúc này chẳng khác gì những tiết tự học sáng thường ngày.

Như thể chuyện ngày hôm qua chưa hề xảy ra.

Cũng đúng, chuyện ngày hôm qua thì hôm qua cũng bàn tán xong rồi. Sắp thi cuối kì, ai nấy đều tiếp tục bận rộn ôn tập.

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, cô về chỗ ngồi ngồi xuống. Lúc này mới để ý thấy bạn cùng bàn La Yên vẫn chưa tới.

Lại nhìn sang bên cạnh, Lư Văn Giai với Vương Thư Hủy cũng chưa thấy đâu.

Ba người họ đều là học sinh nội trú. Dù có ngủ nướng thì từ kí túc xá tới tòa giảng đường cũng chỉ có nhiêu đó, tiết tự đọc buổi sáng hôm nào họ cũng tới trước Tề Diệu Tưởng, thế mà hôm nay vẫn chưa tới.

Giây trước còn đang thắc mắc các bạn đi đâu, giây sau đã thấy ba người họ thở hổn hển chạy vào lớp trước khi chủ nhiệm giáo vụ tới kiểm tra.

Ba người thở d.ốc, ai nấy đều cầm trà sữa nóng hổi trên tay. Riêng La Yên cầm hẳn hai cốc.

Tề Diệu Tưởng còn chưa hỏi thì La Yên đưa để một cốc trước mặt cô.

"Kỷ Sầm mua cho cậu đó."

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Các cậu cùng đi mua trà sữa à?"

La Yên lấy ống hút chọc trà sữa, uống một ngụm cho ấm người, dáng vẻ thoải mái nói: "Ừ, sáng nay lúc tụi mình ăn sáng ở căn tin thì vừa hay gặp cậu ấy cũng ở đó. Chẳng phải hôm qua mình nói đùa bảo cậu ấy mời mình uống trà sữa à, bao lì xì hôm qua mình cũng chưa nhận nên cậu ấy mời mình đi mua trà sữa luôn. À còn có cả Giai Giai với Lão Vương nữa, cậu ấy mời hết luôn, ờ còn cả..."

La Yên lại lấy mấy cuốn sổ ghi chép từ trong balo ra rồi đưa cho Tề Diệu Tưởng.

"Đây là ghi chép từng môn của Kỷ Sầm, cậu đọc Toán với Vật Lý xong thì đưa cho Giai Giai với Lão Vương xem nhá."

"Kỷ Sầm còn dạy tụi mình cách nhớ bài nữa. Với mỗi một dạng kiến thức và công thức, cậu ấy không chỉ chép vào vở rồi học thuộc suông, cậu ấy sẽ nhớ sau đó tìm vài ví dụ về dạng kiến thức ấy. Xong rồi có phải có những đề sẽ thi vài dạng kiến thức một lần đúng không, cũng viết vào đó rồi đánh dấu lại. Dù sao thì kiến thức cũng chỉ có từng đó, thi rồi lại thi. Cứ học như vậy, lúc thi nhìn thấy đề bài thì sẽ nhớ được đề bài ấy cần những dạng kiến thức nào, như thế làm bài sẽ nhanh hơn."

Tề Diệu Tưởng gật đầu, cô đã học được rất nhiều điều rồi.

Nói xong một chuỗi phương pháp học tập, La Yên lại uống một ngụm trà sữa rồi nói tiếp: "Kỷ Sầm bảo mình nói cách này cho cậu, nếu cậu ấy vẫn chưa nói rõ ràng thì cậu nhắn tin hỏi thẳng cậu ấy là được."

Tề Diệu Tưởng lật xem sổ ghi chú được ghi chép ngay ngắn gọn gàng, cô gật đầu đồng ý.

La Yên lại nhớ ra gì đó: "À còn nữa, lúc cậu vào lớp chắc không có ai trêu cậu đâu đúng không."

Tề Diệu Tưởng lắc đầu, La Yên lại gật đầu nói: "Xem ra lời Kỷ Sầm vẫn còn có tác dụng."

"Là sao á?"

"Cậu không biết à? Ừ cũng đúng, cậu không kết bạn với confession." La Yên nói: "Hôm qua Kỷ Sầm gửi bài lên confession, cậu ấy bảo là cô gái cậu ấy đang theo đuổi có tính cách hướng nội, muốn biết gì thì tới A29 hỏi thẳng cậu ấy là được, đừng tới làm phiền cậu."

Nói miệng chi bằng cho cô tự xem, nhân lúc giáo viên chưa tới, La Yên lấy điện thoại cho cô đọc.

Tề Diệu Tưởng không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này là gì.

Phần bình luận trong bài viết tối qua của Kỷ Sầm rất náo nhiệt, phía trên đa phần mọi người đều nghi ngờ đây có đúng là Kỷ Sầm không.

[Có phải Kỷ Sầm không? Chắc chắn không? Confession ơi xác minh danh tính người gửi chưa? Có khi nào là giả không đấy?]

Confession trường Nhất Trung trả lời: [Đã xác minh, đúng thật là Kỷ Sầm nha bồ.]

[Đờ mờ, hóa ra Kỷ Sầm cũng kết bạn với confession nè. Thế không phải ngày nào cậu ấy cũng lướt trúng mấy bài tỏ tình với mình à? Nhục thay mấy người gửi bài đó ba giây.]

Confession trường Nhất Trung trả lời: [Không đâu bồ ơi, cậu ấy mới kết bạn với tui thôi.]

[Confession ơi, không ngờ cậu lại như vậy luôn á. Trước đây bao nhiêu người hỏi cậu số QQ của Kỷ Sầm, ai dè cậu ấy đã ở trong danh sách bạn bè của cậu rồi. Thế mà rắm cũng chẳng đánh lấy một cái.]

Confession trường Nhất Trung trả lời: [Ông cố nội của tui ơi oan cho tui quá. Thề luôn, tối nay cậu ấy mới add tui mà (icon che mặt)]

Bình luận sau đó đều loạn như cào cào, còn có người gào tên Kỷ Sầm.

[Kỷ Sầm cậu có đang đọc bình luận không? Tôi biết chắc chắn cậu đang đọc, có thể chia sẻ bí quyết trở thành thủ khoa toàn khối không? Xin ngài đấy, con rất muốn trải nghiệm cảm giác thi được hạng nhất toàn khối orz]

[Xin +1]

[Xin bí quyết yêu đương mà vẫn thi được hạng nhất toàn khối.]

Confession trường Nhất Trung trả lời: [Kỷ Sầm bảo rằng không có bí quyết gì hết, tất cả là nhờ thiên phú.]

Người hỏi câu này trả lời bằng một cái meme "Đời này chẳng còn gì đáng nuối tiếc".

Tề Diệu Tưởng bĩu môi.

... Hình như hai người vẫn chưa chính thức hẹn hò mà, cậu đang khoe khoang cái gì không biết.

...

Lại qua vài ngày, Tề Diệu Tưởng đã nghiền ngẫm xong ghi chép của Kỷ Sầm. Cô cũng chép lại những chỗ đáng học hỏi vào sổ của mình.

Dùng xong, cô chuẩn bị cầm nó đi trả cho Kỷ Sầm.

Cố Dương nói nếu cô không tiện đi trả thì cậu ấy trả giúp cô cũng được.

Nếu như là ngày trước, Tề Diệu Tưởng cầu còn chẳng được. Nhưng hiện tại, cô nghĩ giây lát rồi ôm ghi chép của Kỷ Sầm trong ngực, khéo léo từ chối đề nghị của Cố Dương: "Không sao đâu, mình tự đi là được rồi."

Trước đây hai người này mà muốn đưa cái gì cho nhau là lại nhờ vả Cố Dương, cứ như Cố Dương là phương tiện liên lạc giữa họ vậy.

Nhưng giờ đây, tác dụng của phương tiện liên lạc dần dần biến mất, đặc biệt là ở phía Tề Diệu Tưởng. Cố Dương phát hiện những ngày đầu Tề Diệu Tưởng sợ tránh Kỷ Sầm còn không kịp, sợ dính líu đến Kỷ Sầm, sợ bị kéo vào tầm mắt của người khác, sợ thu hút sự chú ý của mọi người, cho đến hiện tại cô đã học được cách chủ động đi kiếm Kỷ Sầm.

Cố Dương rủ mắt nói: "Thế cậu đi đi."

Tề Diệu Tưởng thấp thỏm đi sang lớp A29. Trời lạnh nên cửa trên cửa dưới A29 đều đóng chặt, cô chỉ có thể đứng ở cửa sổ len lén nhìn vào.

Thi cuối kỳ sắp tới, học sinh giỏi cũng bận rộn ôn bài. Dù có là giờ ra chơi thì phần lớn học sinh đều ngồi ở chỗ của mình mở sách ôn tập.

Kỷ Sầm cũng đang ôn bài, tay phải cầm bút, tay trái chống cằm theo thói quen. Cậu cúi đầu tập trung tính toán trên tờ nháp.

Thường ngày dáng vẻ lão luyện trong học tập của cậu sẽ khiến người khác có cảm giác dù cậu chẳng bỏ công bỏ sức thì cũng có thể thi được thành tích cao. Thế nhưng thực ra không phải vậy, dù cậu có thoải mái trong học tập nhưng đồng thời cậu cũng rất chịu khó.

Tề Diệu Tưởng không nỡ quấy rầy cậu, cô định lúc sau lại trả cậu cũng được.

Lúc cô định rời đi thì bạn nam ngồi cạnh cửa sổ vì cúi đầu lâu quá nên ngẩng đầu lên hoạt động gân cốt, vừa mới quay đầu thì nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đang đứng ngoài cửa sổ lớp mình.

Bạn ấy đứng dậy, mở cửa sổ ra rồi cười với cô: "Đến tìm Kỷ Sầm à?"

Chưa đợi Tề Diệu Tưởng trả lời thì cậu ấy lại quay về phía Kỷ Sầm gọi to: "Kỷ Sầm, vợ cậu kiếm cậu này."

Tề Diệu Tưởng hoảng sợ mở to mắt.

Cậu ấy gọi cô là gì cơ?! Cô là vợ Kỷ Sầm lúc nào?!

Kỷ Sầm đang làm bài nghe thế giật mình, cậu ngước mắt lên nghiêng đầu nhìn sang. Lúc này những người khác cũng đã nhìn thấy Tề Diệu Tưởng bên ngoài cửa sổ, A29 vốn đang yên lặng trở nên xôn xao ngay lập tức.

Kỷ Sầm tặc lưỡi, cậu cầm bút ném thẳng về phía chàng trai ngồi bên cửa sổ đó.

"Gọi linh tinh cái gì đấy?"

Cậu bạn đó cười hi hi ha ha né tránh.

Kỷ Sầm đi ra khỏi lớp rồi đóng cửa lại, ngăn chặn tầm mắt của đám người hóng hớt trong lớp. Cậu bảo Tề Diệu Tưởng đi ra chỗ cầu thang nói chuyện, nếu đứng ở hành lang lớp cậu thì đám người trong lớp kiểu gì cũng dán lên cửa sổ để hóng.

Tề Diệu Tưởng vẫn chưa lấy lại tinh thần vì danh xưng mà cậu bạn kia tặng cho mình. Khó lắm cô mới dũng cảm chủ động đi sang lớp Kỷ Sầm tìm cậu, giờ thì hay rồi, cô chẳng biết làm sao hết.

Kỷ Sầm hiển nhiên cũng bị cái danh xưng ấy làm cho ngại ngùng, khuôn mặt anh tuấn cười gượng, cậu mím môi giải thích: "Không phải mình bảo cậu ta gọi thế đâu."

"...Ồ." Tề Diệu Tưởng đưa sổ ghi chép cho cậu: "Sổ của cậu."

Kỷ Sầm vừa nhận lấy thì Tề Diệu Tưởng đã nhanh chóng rụt tay lại: "Mình về lớp đây."

Dưới chân cô như được quết dầu, thế nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay cô bị Kỷ Sầm giữ lại.

"Mình thề đấy, không phải mình bảo cậu ta gọi mà. Nếu cậu muốn tránh mình thì mình còn oan hơn cả Đậu Nga nữa."

"..."

Không phải Tề Diệu Tưởng không tin cậu.

Cũng không phải tránh cậu, chỉ là cô cần chút thời gian tiêu hóa thôi.

Trái tim của cô tạm thời không chịu nổi kí.ch th.ích khi người khác gọi cô là... vợ Kỷ Sầm.

Đương nhiên chuyện này không trách Kỷ Sầm được. Tề Diệu Tưởng cắn môi, cô nói khẽ: "Thế cậu nói với cậu ấy, sau này không được gọi lung tung như vậy nữa."

Kỷ Sầm: "Ừ, nếu còn gọi lung tung nữa thì mình đánh gãy chân cậu ta luôn."

Sao có thể đánh gãy chân người ta chỉ để dỗ cô hả giận được. Lúc này Tề Diệu Tưởng cũng dần hiểu được kỹ năng dỗ dành của Kỷ Sầm, há miệng ra là dỗ được ngay, không cần chiến lược gì hết.

Nếu Bách Trạch Văn là tên cợt nhả công khai thì Kỷ Sầm chính là tên cợt nhả thầm kín.

Tề Diệu Tưởng bực mình nói: "Còn chưa đâu vào đâu mà gọi linh tinh cái gì không biết."

Kỷ Sầm khẽ cau mày, cậu đã tóm được từ khóa trong câu của cô.

"Còn chưa đâu vào đâu?"

"Kỹ năng theo đuổi của mình tệ đến thế ư?"

Kỷ Sầm nhếch khoé môi, cậu nói khẽ với vẻ không thể tin được: "Mình còn tưởng ít nhất thì cũng được một nửa rồi chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK