• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Sầm cau mày nhìn Bách Trạch Văn như một tên ngốc.

Bách Trạch Văn khéo léo che giấu ánh mắt của mình, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa bầu không khí mập mờ của hai người bọn họ.

"Có chuyện gì thế?"

Thầy chủ nhiệm giáo vụ nhận thấy bên này có động tĩnh không thích hợp thì vội bước tới.

Tề Diệu Tưởng thấy vậy lại càng thêm luống cuống.

Cô có thể cầu mong Kỷ Sầm không phát hiện ra nhưng thầy chủ nhiệm giáo vụ thì không thể.

Dù sao thì tất cả các thầy chủ nhiệm giáo vụ trên thế giới này đều có cặp mắt tinh tường. Ai không mặc đồng phục, ai lén nhuộm tóc, ai mang điện thoại đến trường, chỉ cần kiểm tra một cái là biết ngay, chính xác hơn cả radar.

Lúc này chỉ còn cách đặt niềm tin mong manh vào một người không mấy khả quan.

Tuy hiện tại chưa tiếp xúc nhiều với Kỷ Sầm nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn có cảm giác cậu là một người tốt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Sầm, đôi mắt đen tròn xoe dưới tóc mái bằng ngoan ngoãn lộ vẻ lo lắng, chớp chớp liên hồi, thể hiện sự cầu cứu.

Cô không biết khả năng đọc suy nghĩ của người đứng đầu khối thế nào, nhưng dù sao thì cô cũng thấy khóe miệng của cậu bạn đã nhếch lên.

Đôi mắt hiền lành, sạch sẽ hơi cong lên, khóe mắt hơi tròn, mềm mại dịu dàng. Làn da cậu trắng, đôi mắt sáng long lanh trong buổi sáng ẩm ướt lạnh lẽo lại có cảm giác ấm áp khô ráo khiến Tề Diệu Tưởng cảm thấy như bị mê hoặc trong tích tắc.

Tề Diệu Tưởng đột nhiên hiểu được lý do tại sao Lư Văn Giai lại mến mộ cậu rồi.

Sau đó Kỷ Sầm chỉ về một hướng rồi nói với thầy chủ nhiệm giáo vụ, giọng nói có phần gấp gáp: "Thầy chủ nhiệm, hình như bên đó có người không mặc đồng phục vừa lẻn vào đấy ạ."

Thầy chủ nhiệm giáo vụ quay đầu lại, quả nhiên có một cậu bạn không mặc đồng phục đang cố lẻn vào từ bên rìa cổng trường.

"Ê! Em kia ! Làm gì vậy hả! Tại sao lại không mặc đồng phục!"

Thầy chủ nhiệm giáo vụ rời đi.

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bắt được học sinh xui xẻo không mặc đồng phục, thầy chủ nhiệm giáo vụ tra hỏi lớp và tên của cậu ta. Kỷ Sầm dời mắt về, nhìn đôi vai của cô gái vốn đang căng thẳng giờ đã thả lỏng ngay lập tức.

"Mau vào đi." Cậu nhắc cô.

Tề Diệu Tưởng muốn nói cảm ơn với cậu nhưng vừa nhìn thấy cậu bạn có đôi mắt hồ ly bên cạnh, mặc dù cậu ta chưa nói gì, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý như đã nói lên tất cả.

Nó làm cô nhớ lại ngày cô bị mọi người la ó hò hét trước cửa lớp.

... Không biết cậu ấy có thật sự hiểu nhầm cô với Kỷ Sầm không... Thôi kệ, không nói nữa, dù sao thì Kỷ Sầm cũng không thiếu câu cảm ơn này của cô.

Đắn đo nửa ngày, Tề Diệu Tưởng chẳng nói gì cả, cầm balo chạy như bay về phía lớp học.

Có vẻ như kể từ khi chuyển đến trường mới cô luôn đến muộn.

Tuy nhiên lần đến muộn này cô không còn xấu hổ như lần trước. Trong giờ đọc bài buổi sáng ồn ào, ngay khi Tề Diệu Tưởng xuất hiện ở cửa lớp, ánh mắt của một nhóm nữ sinh lập tức sáng lên.

"Tề Diệu Tưởng, rốt cuộc cậu cũng tới rồi."

Giờ đọc bài buổi sáng không có giáo viên trông coi, Tề Diệu Tưởng giúp các bạn gái mang bữa sáng đến, họ vui vẻ vây quanh cô.

Mặc dù có quy định rõ ràng là không được mang bữa sáng tới trường, nhưng không ai lại đi tố cáo bạn học chỉ vì việc này.

Tề Diệu Tưởng phải thừa nhận rằng, giây phút cô được vây quanh, trong lòng cô cảm thấy rất vui.

Cô rất chu đáo, ai muốn ăn vị nào, có cay hay không cay, cô đều ghi nhớ trước rồi sau đó lấy từng cái bánh trong cặp sách ra, phân phát chính xác cho những cô bạn có khẩu vị khác nhau.

Các cô gái tụ tập quanh bàn của cô, mọi người đều vui vẻ nói lời cảm ơn với cô.

Nhất là bạn cùng bàn Lư Văn Giai, vào giờ khắc này, sự yêu mến của cô ấy dành cho Tề Diệu Tưởng đã đạt đến đỉnh điểm.

"Tưởng Tưởng, cậu mang cái cặp sách lớn như vậy chỉ để mang đồ ăn sáng cho chúng mình sao?"

Kể từ khi cô ấy gọi Tưởng Tưởng trong giờ tự học tối hôm đó, Tề Diệu Tưởng cũng không từ chối, cho nên cô ấy vẫn gọi Tề Diệu Tưởng như vậy.

Lư Văn Giai không nhịn được, vội đưa tay ôm lấy bạn cùng bàn ngoan ngoãn của mình.

"Cậu tốt quá chừng."

Rốt cuộc là ban đầu cô ấy vô tri đến mức nào nên mới tưởng rằng Tề Diệu Tưởng là một cô gái lạnh lùng chứ.

Tề Diệu Tưởng lớn nhường này mà chưa từng được các cô gái cùng tuổi khen ngợi như vậy, cũng chưa bao giờ được ôm như thế.

Hồi tiểu học và trung học cơ sở, cô cũng đã thấy các bạn gái thân thiết xung quanh mình có những cử chỉ gần gũi và dính lấy nhau, bây giờ cô mới hiểu được cảm giác đó là như thế nào.

Tề Diệu Tưởng rất vui vẻ, chủ động hỏi cô ấy: "Ngày mai cậu muốn ăn sáng món gì? Vẫn là bánh kếp ngũ cốc à?"

Lư Văn Giai cất giọng ngạc nhiên: "Thật á? Cậu vẫn sẵn lòng giúp mình sao?"

"Ừm." Tề Diệu Tưởng nói: "Không phải cậu nói bữa sáng ở căn tin rất khó ăn sao? Mình sẽ mang đến cho cậu mỗi ngày, như vậy cậu sẽ không phải ăn sáng ở căn tin nữa."

Câu nói này bị cô gái ngồi ở bàn phía sau nghe thấy, cô ấy lập tức chồm lên hỏi có thể tiếp tục giúp cô ấy mang bữa sáng vào ngày mai không.

"Còn mình nữa, còn mình nữa, Tề Diệu Tưởng, ngày mai có thể giúp mình mang bữa sáng đến không? Cảm ơn nhé ~"

Tề Diệu Tưởng gật đầu, xé một tờ giấy nháp và ghi lại từng yêu cầu của bọn họ.

Lư Văn Giai muốn hỏi cô có thể mang được nhiều như thế không, nhưng khi thấy Tề Diệu Tưởng với vẻ mặt nghiêm túc, cô ấy lại không đành lòng làm mất hứng thú của cô nên nuốt ý muốn nói trở vào.

Một truyền mười, các cô gái nội trú trong lớp bắt đầu tìm Tề Diệu Tưởng để đăng ký.

Còn các bạn nam ở ký túc xá thì ngượng ngùng không dám tìm Tề Diệu Tưởng, chỉ có thể nhìn với vẻ hâm mộ.

Ngay cả lớp trưởng Ngô Trừng cũng hâm mộ.

"Hâm mộ quá, mấy bạn nữ ở ký túc xá hạnh phúc thật, mỗi ngày đều có người giúp mang bữa sáng cho. Cố Dương, khi nào cậu cũng giúp tôi mang bữa sáng một lần?"

Nói xong, Ngô Trừng mở hai mắt đầy mong đợi chờ câu trả lời từ bạn cùng bàn – Cố Dương.

Nhưng Cố Dương đang im lặng học thuộc bài thơ, nghe thấy vậy, cậu ấy không thèm ngước mắt lên mà từ chối thẳng: "Không mang đâu."

Ngô Trừng khoa trương nói: "Cậu là đồ lạnh lùng, không có tình người, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, không bao giờ."

Cố Dương: "Tùy cậu."

Ngô Trừng chỉ vào Tề Diệu Tưởng.

"Cậu có thể học hỏi Tề Diệu Tưởng không? Nhìn người ta kìa, chỉ cần mang bữa sáng là ngay lập tức trở thành người nổi bật trong lớp chúng ta."

Theo ngón tay của Ngô Trừng, Cố Dương liếc nhìn Tề Diệu Tưởng.

Cô gái đang cúi đầu, mái tóc ngang vai rủ xuống, che khuất phần lớn khuôn mặt, cô rất nghiêm túc ghi tên từng người vào danh sách đăng kí bữa sáng.

Đúng thật là tự chuốc lấy rắc rối.

Cố Dương thu ánh mắt lại, nói với Ngô Trừng: "Nếu cái giá để trở nên nổi bật là phải đi ship miễn phí đồ ăn cho người khác thì thôi cứ là một kẻ râu ria đi."

Ngô Trừng thở dài.

"Cố Dương, cậu có biết tại sao mặc dù điều kiện ngoại hình của cậu và Kỷ Sầm tương tự nhau nhưng trong lớp Kỷ Sầm có rất nhiều cô gái thầm mến cậu ta, còn lớp bọn mình thì không có cô gái nào thầm mến cậu không?"

Cố Dương mím môi, tiếp tục bày bộ mặt lạnh lùng: "Bởi vì tôi không muốn đi ship đồ ăn à?"

"..."

Vì lại giúp người khác mang bữa sáng nên Tề Diệu Tưởng đành phải tiếp tục sử dụng chiếc cặp sách lớn.

Mua một chiếc cặp sách mới chỉ để mang bữa sáng cho các bạn trong lớp thì rõ ràng là hơi quá nên cô mượn tạm chiếc túi du lịch mà Tề Tư mẹ cô hay mang đi công tác.

Đúng lúc Tề Tư nhận được thông báo rằng ngày mai bà phải đi công tác cùng sếp, làm việc mỗi ngày đã đủ mệt rồi, bà cũng lười đi tìm túi khác trong tủ, vì thế quyết định sử dụng chiếc túi đã cho con gái mượn.

Vì vậy, chờ Tề Diệu Tưởng hết tiết tự học buổi tối về nhà, bà hỏi con gái để lấy lại chiếc túi.

Không ngờ Tề Diệu Tưởng lại không muốn trả, nói là mình sẽ cần nó một khoảng thời gian.

Tề Tư khó hiểu: "Không phải con đã có cặp sách rồi sao? Bị hỏng rồi à?"

Tề Diệu Tưởng: "Không đủ lớn ạ."

Tề Tư "a" lên một tiếng.

"Cường độ học tập ở trường Nhất Trung căng thẳng đến vậy hả? Con mới là học sinh lớp 10 mà đã cần một chiếc cặp to như thế, đến khi lên lớp 12 chắc mẹ phải mua cho con cái vali mất."

Tề Diệu Tưởng giải thích là cô không dùng để mang sách mà là mang đồ ăn sáng, cô đã đồng ý mang bữa sáng cho các bạn cùng lớp rồi.

Tề Tư vẫn cảm thấy hơi lố: "Mang bữa sáng thì cũng không cần túi lớn như vậy chứ? Con định đang mang cả bữa tiệc Mãn Hán cho các bạn cùng lớp à?"

Tề Diệu Tưởng nói: "Không chỉ có một người ạ."

Vừa nói, cô vừa lấy danh sách bữa sáng ra khỏi túi áo đồng phục đưa cho mẹ xem.

Tề Tư nhìn danh sách dài dằng dặc này, không biết nên nói gì.

"Mỗi ngày con giúp mọi người mang nhiều phần bữa sáng như vậy, con không thấy phiền phức à?"

Quả thực có chút phiền toái.

Nhưng Tề Diệu Tưởng lại vui vẻ nói: "Vẫn ổn ạ, dù sao cũng tiện mà."

Cô đã nói như vậy, Tề Tư cũng không có lý do gì để lấy lại cái túi. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lúc, trước khi chuẩn bị đi ngủ bà vẫn gõ cửa phòng con gái.

Tề Diệu Tưởng đã hoàn thành bài tập cần nộp vào ngày mai, giờ cô đang chăm chỉ làm bù bài tập của các bài trước đó. Tuy hồi cấp hai cô có thành tích khá tốt, nhưng trong tháng đầu tiên của lớp 10, cô gần như không học được gì ở trường cũ. Vì vậy, ngoài việc phải làm bài tập hàng ngày như những bạn khác, cô còn phải bổ sung các kiến thức đã học trước đó để theo kịp tiến độ giảng dạy của các thầy cô.

Kỳ thi giữa kỳ sắp đến, Tề Diệu Tưởng không kỳ vọng mình sẽ được kết quả quá cao, chỉ mong không bị đứng cuối bảng là được rồi.

Cô gái nhỏ chỉ mới mười sáu tuổi mà trông còn bận rộn hơn cả nhân viên văn phòng.

Tề Tư rót cho con gái một ly sữa.

Sau khi do dự một lúc, bà quyết định đến nói chuyện với con gái.

"Mẹ biết con vừa chuyển đến trường mới, chưa quen biết ai nên muốn kết bạn. Nhưng con đừng quá gượng ép bản thân, thực ra không cần phải làm thân với tất cả mọi người. Bạn bè quan trọng ở chất lượng chứ không phải số lượng."

Tề Diệu Tưởng hiểu ý mẹ muốn nói, cô gật gật đầu.

Tề Tư nói: "Nếu con cãi vã rồi sinh mâu thuẫn với bạn cùng lớp thì lần này nhất định phải nói cho mẹ, biết chưa?"

"Dạ."

"Được rồi, vậy con làm bài tập tiếp đi, làm xong thì đi ngủ sớm, mẹ không làm phiền con nữa."

Tề Diệu Tưởng vội gọi mẹ lại.

Tề Tư: "Sao thế?"

"Mẹ, mẹ có thể cho con thêm mấy hộp socola lần trước mẹ đưa cho con được không?" – Tề Diệu Tưởng nói: "Con muốn mang đến trường đưa cho các bạn cùng lớp, nhưng chỉ một hộp thôi thì không đủ."

Một hộp socola chỉ có mười mấy viên, nhưng lớp của cô có ba mươi mấy bạn nữ lận.

Tề Tư vừa nghe con gái nói thì biết con bé hoàn toàn chẳng để tâm đến những gì bà vừa bảo.

Trong một lớp học, không phải ai cũng phù hợp để trở thành bạn bè.

Nhưng bà không thể dập tắt nỗi hào hứng của con gái, con bé sẵn sàng kết bạn thì còn tốt hơn là để hộp socola kia trong tủ lạnh đến khi hết hạn.

"Sếp của mẹ cho mẹ cái hộp này, để lát nữa mẹ sẽ tìm trên mạng mua loại tương tự giúp con."

Chuyện socola đã được giải quyết xong. Sau khi mẹ cô rời đi, Tề Diệu Tưởng lại xem danh sách bữa sáng.

Hôm nay, một nửa số bạn nữ trong lớp đã nhờ cô mang giúp bữa sáng.

Thực ra cô đồng ý giúp mang bữa sáng cho nhiều người như vậy không phải để kết bạn với nhiều người, cũng không phải để làm vừa lòng tất cả.

Cô chỉ muốn duy trì mối quan hệ hòa nhã với mọi người, như vậy thì chắc chắn sẽ không xảy ra mâu thuẫn nữa, cũng không cần phải chuyển trường nữa.

Trước mắt tính tới hiện tại, cô cảm thấy trường Nhất Trung rất tốt, lớp 10A28 rất tốt và nhóm bạn Lư Văn Giai cũng vậy.

Còn về cậu bạn tên Kỷ Sầm lớp bên, cô thấy cậu cũng là người tốt.

Vì vậy cô không muốn lại phải chuyển trường.

Ngày hôm sau, Tề Diệu Tưởng lại mang cặp sách to tới trường.

Nhưng vì hôm qua nghe răn bảo đến khuya, hôm nay cô cố ý dậy sớm hơn thường ngày 20 phút. Mua xong bữa sáng vẫn còn cách một khoảng thời gian chuông mới reo, đủ để cô đi đến lớp trước khi giờ đọc bài buổi sáng bắt đầu.

Vẫn như mọi hôm, hôm nay cổng trường vẫn có cán bộ học sinh trực cổng. Quả nhiên Tề Diệu Tưởng đã nhìn thấy Kỷ Sầm.

Ngày hôm qua cậu đã bao che giúp cô, hôm nay cậu cũng sẽ làm vậy chứ?

Càng trốn tránh càng dễ bị nghi ngờ, Tề Diệu Tưởng nghĩ vậy, cô nắm chặt dây đeo cặp sách bước thẳng về phía trước.

Mặc dù cô lo những bạn trong lớp 10A29 sẽ hiểu lầm cô có suy nghĩ không đúng đắn gì với hotboy lớp họ, nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt, cô chỉ có thể đến gặp Kỷ Sầm để cậu cảm nhận sự hiện diện của cô.

May mà hôm nay chàng trai mắt hồ ly thích trêu chọc không có mặt.

Nếu chỉ có Kỷ Sầm, miễn là cô không nói chuyện với cậu thì chắc sẽ không quá xấu hổ.

Cô không cố tình tránh mặt Kỷ Sầm, và dĩ nhiên Kỷ Sầm cũng đã nhìn thấy cô.

Vẫn là chiếc cặp sách lớn của ngày hôm qua, mặc dù cô cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhưng tiếc là không thể thành công.

Tuy không tránh né cậu nhưng cô cũng không dám nhìn thẳng vào cậu, trên mặt cô viết bốn chữ lớn "có tật giật mình".

Chú ý tới ánh mắt của chàng trai, Tề Diệu Tưởng thầm cầu nguyện trong lòng.

Cầu nguyện rằng cậu bạn Kỷ Sầm, người vừa đẹp trai vừa có thành tích tốt lại còn là cán bộ học sinh này sẽ giúp đỡ cô giống như hôm qua, thả cô vào trường.

Sắp qua ải rồi!

Tề Diệu Tưởng đã lướt qua Kỷ Sầm.

"Tề Diệu Tưởng."

Đây là lần thứ hai Tề Diệu Tưởng nghe thấy tên mình từ miệng của Kỷ Sầm.

Khác với sự khách sáo và xa lạ lần đầu tiên, lần này giọng điệu gọi tên cô của cậu rõ ràng là nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô quay đầu lại, hy vọng cậu chỉ đơn thuần gọi tên cô.

Nhưng mà sao có thể.

Kỷ Sầm giơ tay chỉ vào cặp sách của cô, chậm rãi nói: "Thơm hơn cả ngày hôm qua, có phải là hơi quá rồi không?"

Tề Diệu Tưởng: "..."

Quả nhiên mùi thơm mà hôm qua cậu nói tới là mùi của bữa sáng trong cặp sách của cô.

May mà cô không tin vào lời của cậu bạn có mắt hồ ly đó, tự mình đa tình cho rằng Kỷ Sầm khen người cô thơm.

Việc đã đến mức này, Tề Diệu Tưởng kháng cự cũng vô ích, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Mũi của cậu nhạy thật."

"Vậy mà cậu vẫn bước về phía tôi, có phải cậu biết tôi chưa ăn sáng nên cố tình làm tôi thèm không?" – Kỷ Sầm hất cằm về phía cô: "Lại đây, mở cặp sách của cậu cho tôi nhìn chút, rốt cuộc là món gì mà thơm vậy."

Tề Diệu Tưởng đành phải bỏ cặp sách trên vai xuống.

Kỷ Sầm xách thử, quả thực nó nặng đến bất ngờ.

Chẳng trách nó càng làm vóc dáng của cô thêm nhỏ bé hơn.

Nhìn thấy cặp sách sắp bị mở ra, Tề Diệu Tưởng không nhịn được hỏi: "Ờ thì, tôi muốn hỏi một chút, nếu mang bữa sáng vào trường mà bị bắt được thì lớp sẽ bị trừ bao nhiêu điểm vậy?"

Ma sói tự thú, câu hỏi của cô làm Kỷ Sầm tự động hiểu ngay bên trong cặp sách chứa gì, cậu buồn cười, nói: "Trừ 0.5 điểm."

Tề Diệu Tưởng thở dài.

Chắc chắn cô sẽ bị chủ nhiệm lớp dạy dỗ một trận.

Cặp sách vừa được mở ra, chưa kịp nhìn vào bên trong, Kỷ Sầm đã bị một mùi thơm mê người phủ kín cả mặt.

Sau khi hết ngạc nhiên, cậu nhìn cô, giọng nói không kiềm chế mang theo ý cười: "Cậu mở tiệm đồ ăn sáng bên trong cặp sách à?"

Tề Diệu Tưởng cảm thấy xấu hổ, khẽ nhếch nhếch khóe môi.

"Thảo nào lại thơm như vậy." Kỷ Sầm nói.

Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên hỏi: "Vừa rồi có phải cậu nói là cậu chưa ăn sáng đúng không?"

Kỷ Sầm gật đầu: "Ừ, sao vậy?"

Tề Diệu Tưởng lấy phần bánh kếp của mình trong cặp sách ra.

Vì phải tranh thủ thời gian để mang bánh kếp đến cho mọi người nên cô cũng chưa kịp ăn sáng.

"Vậy mình mời cậu ăn sáng, hôm nay cậu có thể tha cho mình không?"

Cùng đường rồi, cô chỉ còn cách mua chuộc cậu bằng chiếc bánh kếp này thôi.

Bánh kếp vừa mới được làm xong không lâu, lúc này bị lộ ra trong không khí hơi se se lạnh nhưng vẫn tỏa ra hơi nóng và mùi thơm phưng phức.

Kỷ Sầm nhìn chiếc bánh kếp rồi lại nhìn Tề Diệu Tưởng.

Cô đang nhìn cậu đầy mong đợi, đôi mắt mở to như quả nho đen.

Cậu mím môi, nén nụ cười nơi khóe miệng, hắng giọng nghiêm túc nói: "Không được."

Tề Diệu Tưởng thất vọng cụp mắt xuống.

Đúng là một học sinh giỏi mặt lạnh vô cảm.

Là cô quá ngây thơ rồi, thế mà cô lại ủ mưu có thể hối lộ cậu bằng một chiếc bánh kếp.

Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, chàng trai tiếp tục nghiêm túc nói.

"Trừ khi cậu mời tôi thêm vài lần nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK