• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Diệu Tưởng mở to mắt.

Cô tưởng những ngày qua cậu không nhắc đến là định để chuyện này qua đi, không ngờ cậu lại mang ra nói ở đây.

Nhưng trước khi cô kịp phản ứng lại thì tiếng chuông vào tiết học đầu tiên đã vang lên.

"Cậu từ từ nghĩ xem vì sao nhé, nhớ uống sữa đó."

Kỷ Sầm quay lưng rời đi, để lại một mình Tề Diệu Tưởng đang cầm hộp sữa trong tay.

Tiết học đầu tiên là toán, không có thời gian suy nghĩ về chuyện ấy, cô nhanh chóng trở về lớp học.

Hộp sữa trong tay cô quá nổi bật, vì hai người đứng ngay cửa lớp A28, những người ngồi gần cửa lớp muốn xem náo nhiệt nên không đóng cửa, bọn họ rõ ràng nhìn thấy hộp sữa này là Kỷ Sầm đưa cho cô.

Tề Diệu Tưởng vừa vào lớp, đầu óc vẫn còn đang mơ hồ thì tiếng ồn ào của cả lớp làm cô bị phân tâm.

"Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm đưa sữa cho cậu à."

"Được đấy."

Cái đầu chậm chạp hơn cả rùa cuối cùng cũng phản ứng lại, mặt cô đỏ bừng, cúi đầu né tránh ánh mắt của tất cả mọi người. Cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi rồi giấu hộp sữa vào trong ngăn bàn.

Những ánh mắt đến từ hàng ghế trước và sau không vì vậy mà giảm bớt. Kỷ Sầm công khai đưa sữa cho bạn nữ trong lớp mình, điều này có ý nghĩa là gì?

La Yên vốn tò mò định hỏi vài câu nhưng thấy Tề Diệu Tưởng cúi gằm mặt không dám ngẩng lên thì cô ấy nghĩ tạm thời nhịn trước đã.

Thôi, để cậu ấy từ từ bình tĩnh lại đi, đợi đến giờ ra chơi rồi hỏi.

Nhưng những người khác tất nhiên là không kiên nhẫn được, hai cậu bạn nam ngồi sau Tề Diệu Tưởng thò đầu lên hỏi: "Tề Diệu Tưởng, sao Kỷ Sầm lại cho cậu sữa vậy?"

Tề Diệu Tưởng không quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy. May mà lúc này Đổng Vĩnh Hoa đã đến cửa lớp, lấy sách trong tay đập vào cửa, lớn tiếng hét lên: "Ồn ào gì đấy hả? Không nghe thấy tiếng chuông vào lớp à? Tôi đi từ văn phòng qua, cả khối chỉ có lớp chúng ta là ồn ào nhất!"

Cả lớp lập tức im lặng.

Tề Diệu Tưởng thở phào một hơi, trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến tiết toán lại có thể vui như vậy.

Đúng như các bạn đã dự đoán, bước lên bục giảng, trước tiên Đổng Vĩnh Hoa nói rằng kỳ nghỉ đã kết thúc, mọi người cần điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị tốt cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới. Thầy nhấn mạnh rằng đừng để cả một học kỳ trôi qua mà trong đầu không có cái gì, để rồi mang kết quả thi tồi tệ về nhà, đến lúc đó họ hàng đến nhà ăn Tết rồi hỏi chuyện, ba mẹ không dám ngẩng đầu.

Ngay lập tức chạm vào nỗi đau của tất cả mọi người. Kỳ thi cuối kỳ không đáng sợ, chuyện đáng sợ là bị họ hàng kéo đến hỏi tới hỏi lui trong dịp Tết. Nếu trong họ hàng có ai học tốt để so sánh thì cảm giác đó càng thêm ngột ngạt, sẽ bị đùa cợt không còn tí gì.

Cảm giác phấn khích sau kỳ nghỉ Tết tây chỉ qua vài câu của giáo viên chủ nhiệm mà bị dập tắt ngay lập tức, rơi vèo xuống nhiệt độ đóng băng.

Tiết thể dục giữa giờ thứ hai bị hủy vì trời đang mưa. Đến trưa, mưa càng lúc càng to, ngoài cửa sổ tối đen như thể ban đêm đến sớm. Đèn huỳnh quang trong lớp sáng trưng, giáo viên đã ra khỏi lớp, đám học sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ xem có nên lao ra ngoài mưa lớn để đến căn tin ăn cơm hay không.

Trời đất bao la nhưng chuyện ăn cơm là chuyện lớn nhất. Một người mang dù có thể che cho hai người không mang dù, mọi người chia thành các nhóm, dũng cảm đối mặt với gió mưa để đến căn tin ăn cơm. Còn những người không mấy nhiệt tình với việc ăn uống thì nghĩ rằng thôi kệ, đợi mưa tạnh rồi ra tiệm tạp hóa mua chút gì đó lót dạ cũng được.

Nhiều người lần lượt rời khỏi lớp học, Ngô Trừng và Cố Dương cũng chuẩn bị cầm dù đến căn tin ăn cơm, trên đường về sẽ ghé qua tiệm tạp hóa mua bánh mì cho mấy bạn nữ.

Hai cậu bạn đang nhớ xem các bạn nữ ăn gì thì bên ngoài lớp học vang lên một giọng nghi vấn: "Các cậu vẫn chưa đi ăn cơm à?"

Mọi người quay lại nhìn, Kỷ Sầm đang đứng ở cửa, cầm một cái dù trong tay.

Mấy người động loạt nhìn về phía Tề Diệu Tưởng.

Cố Dương nói: "Cậu cũng chưa đi mà."

"Giáo viên lớp bọn tôi dạy quá giờ nên mới vừa tan lớp, không ngờ các cậu vẫn chưa đi." Kỷ Sầm đi tới, hỏi thẳng Tề Diệu Tưởng: "Cậu có mang dù không?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu.

"Vậy cậu có muốn đi đến căn tin không? Nếu muốn đi thì cho cậu dù của mình đấy." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Nhưng trời mưa khá to, mình cảm thấy che dù cũng vô ích. Hay là cậu cứ nói cho mình biết cậu muốn ăn gì đi, mình sẽ mang về giúp cậu."

Biểu hiện của mấy người trở nên vi diệu.

Lúc trước Kỷ Sầm cũng đã đối xử đặc biệt với Tề Diệu Tưởng rồi, ai cũng có thể nhận ra. Nhưng vốn dĩ tính cách của Kỷ Sầm rất tốt, luôn thân thiện với mọi người, nên bọn họ chỉ mặc định rằng chắc là Kỷ Sầm chỉ có chút cảm tình với Tề Diệu Tưởng mà thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, Kỷ Sầm thẳng thắn thể hiện sự đối xử đặc biệt dành cho Tề Diệu Tưởng.

Bọn họ đứng ở đây đông người như vậy, cậu không hỏi xem họ có cần dù hay không, cũng không chủ động nói sẽ mang đồ ăn về giúp họ.

Cuối cùng, vẫn là Ngô Trừng cất giọng hỏi: "Kỷ Sầm, cậu và Tề Diệu Tưởng... không phải là đang hẹn hò đấy chứ?"

Toàn thân Tề Diệu Tưởng căng thẳng.

Kỷ Sần lắc đầu: "Không có."

Bọn họ thầm nghĩ: không yêu đương mà cậu làm lộ liễu như vậy là muốn gì? Không sợ người khác hiểu lầm sao?

Ngay giây sau, Kỷ Sầm lại nói: "Đây không phải là đang theo đuổi đấy sao."

Cứ thế mà nói ra một cách ngọt ngào.

Mọi người đồng loạt chìm vào im lặng.

Giọng của Kỷ Sầm không lớn, lúc này trong lớp khá yên tĩnh, những bạn không ra căn tin ăn trưa đều đang ngồi làm việc riêng. Tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, nghe khá đáng sợ.

Nhưng dù có đáng sợ đến đâu thì cũng bị phớt lờ, vì trong số hơn chục người còn lại ở lớp A28 lúc này, ai cũng vừa biết một tin tức cực kỳ chấn động.

Từ lúc khai giảng đến giờ, người liên tiếp giữ vững vị trí đứng đầu toàn khối, là một "học thần" tiếng tăm lừng lẫy của khối 10 bọn họ – Kỷ Sầm – đang theo đuổi một cô gái!

Và cô gái đó chính là Tề Diệu Tưởng, bạn cùng lớp của họ.

Vãi chưởng!

OMG.

Ôi giời ơi!

Không hề phóng đại chút nào. Ngay khoảnh khắc nghe được tin tức chấn động này, những học sinh có mặt tại đây đều cảm thấy có chút tự hào, như thể con gái mình sắp bước chân vào một gia đình giàu có danh giá vậy.

Ngoài sự tự hào, còn có chút hả hê nữa.

Kỷ Sầm là người thường xuyên xuất hiện trên Confession của trường, bình thường chỉ cần một chuyện nhỏ xíu cũng có thể lên trên đó. Cảm giác biết tin nóng này trước Confession giống như bất ngờ hóng được một tin tức cực hot của một ngôi sao hạng nhất trong showbiz, mà tin tức này vẫn chưa bị tung ra, vẫn chưa lên hot search, mọi người vẫn chưa biết, chỉ có mình mình biết mà thôi.

Cảm giác này thật là sảng khoái!

Ngô Trừng và Cố Dương đều từ chối mua cơm trưa giúp Tề Diệu Tưởng, cuối cùng cô đành phải ăn chiếc bánh sandwich trứng mà Kỷ Sầm mua ở quầy bán quà vặt.

Chiếc sandwich nhỏ kết hợp với hộp sữa mà cậu đưa cho cô vào buổi sáng, vừa vặn hoàn hảo.

Lúc Kỷ Sầm mang sandwich đến cho cô, Tề Diệu Tưởng nói cảm ơn rồi nhỏ giọng nói với cậu: "Chiều nay cậu đừng đến lớp tìm mình nhé."

Kỷ Sầm: "Tại sao?"

"Cậu nghĩ là tại sao?" La Yên ở bên cạnh vừa nhai bánh mì Ngô Trừng đưa cho vừa nói: "Cậu không nói gì mà đột nhiên theo đuổi, lại còn theo đuổi mạnh mẽ như vậy, cậu phải cho cậu ấy một khoảng thời gian để làm quen chứ."

Kỷ Sầm nhướng mày: "Tôi theo đuổi mạnh mẽ lắm à?"

Cũng bình thường mà, chỉ là sáng sớm đưa cho cô một hộp sữa, rồi ban trưa thì ra căn tin mua bữa trưa giúp cô thôi.

Tề Diệu Tưởng cắn miếng sandwich mà không nói gì, Lư Văn Giai đang xem náo nhiệt cũng lên tiếng: "Đối với một người nhút nhát như Tề Diệu Tưởng thì thế đã là rất mạnh mẽ rồi. Cậu không nhìn xem ở trong khối bọn mình cậu nổi bật như thế nào. Đại ca, cậu là người đứng đầu toàn khối đấy!"

"Vậy được rồi." Kỷ Sầm nói.

Sau đó, buổi chiều Kỷ Sầm thật sự không đến nữa, nhưng sóng gió ở lớp A28 vẫn chưa chấm dứt.

Cơn mưa kéo dài đến giờ tan học buổi tối, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen suốt cả ngày, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm vang lên ầm ầm. Một ngày đầy tra tấn của Tề Diệu Tưởng rốt cuộc cũng đã kết thúc.

Suốt buổi chiều, toàn bộ lớp A28 đã truyền xong tin tức Kỷ Sầm của lớp bên cạnh đang theo đuổi Tề Diệu Tưởng của lớp họ.

Vừa tan học đã có người đến hỏi Tề Diệu Tưởng.

"Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm đang theo đuổi cậu thật à?"

"Vậy hai người đã hẹn hò chưa?"

"Chưa hẹn hò? Cậu ấy theo đuổi cậu mà cậu không đồng ý sao? Cậu không có hứng thú với cậu ấy à?"

"Tôi nói cho cậu biết, lúc khai giảng chúng ta có huấn luyện quân sự, lúc đó cậu còn chưa chuyển đến đây, cậu có biết có bao nhiêu cô gái thích cậu ấy không? Trên Confession mỗi ngày đều có ảnh huấn luyện quân sự của cậu ấy, từ lớp 10 đến lớp 11, 12 đều có. Tôi xem mà thấy còn đáng sợ nữa. Cậu thử lướt qua Confession xem! Nhưng mà cậu ấy không hẹn hò với ai cả. Được lắm nha Tề Diệu Tưởng. Học kỳ này còn chưa xong mà cậu đã khiến Kỷ Sầm theo đuổi mình rồi. Cậu làm thế nào vậy?"

"Kỷ Sầm theo đuổi cậu như thế nào vậy? Kể cho mình nghe đi!"

Có quá nhiều câu hỏi, thật sự không biết trả lời ra sao. Tiết tự học buổi tối kết thúc, Tề Diệu Tưởng gần như là chạy trốn ra khỏi lớp học.

Chưa bao giờ cô cảm thấy một ngày ở trường lại khó khăn như vậy, thậm chí còn mệt mỏi hơn cả môn toán và môn lý.

Tuy nhiên, về đến nhà cũng không yên ổn. Vì cả ngày hôm nay cô đều trong trạng thái mơ màng, bài tập mà giáo viên giao trên lớp cô cũng quên không ghi lại, đại biểu môn học viết bài tập phải nộp ngày mai lên trên bảng cô cũng không nhớ. Về đến nhà, cô không biết ngày mai phải nộp môn gì, hiện giờ ngay cả bài tập nào cô cũng không biết.

Cô định cầm điện thoại hỏi các bạn khác, nhưng trong nhóm chat của iPhone hiển thị thông báo lên đến 99+.

Hơn nữa, trong khung chat còn có một hàng chữ đỏ nổi bật.

"Có người nhắc tên bạn."

Tề Diệu Tưởng cẩn thận mở vào xem.

Kéo lên phía trước, cô thấy một liên kết chia sẻ trên không gian QQ. Chưa cần nhấp vào, chỉ cần nhìn từ khung chia sẻ cũng đã thấy đó là một bài viết trên Confession của trường.

Liên kết đó là do Lư Văn Giai gửi, ngay sau đó, trong tin nhắn tiếp theo cô ấy còn @ Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm.

Lư Văn Giai: [Chuyện của hai người bị đăng lên Confession rồi, bây giờ Confession đang náo loạn đó @Kỳ Tư Diệu Tưởng @Powersong]

Lưu Văn Giai: [Chúc mừng cậu, cậu đã nổi tiếng rồi @Kỳ Tư Diệu Tưởng]

Thời gian gửi của tin nhắn này là lúc Tề Diệu Tưởng còn đang trên đường về nhà, điện thoại cô để ở nhà sạc nên không thấy và cũng không trả lời. Nhưng Kỷ Sầm thì luôn giữ điện thoại bên mình nên cậu đã nhìn thấy rồi.

Kỷ Sầm: [? Ai đăng vậy]

Lư Văn Giai: [Sao tôi biết, chắc là người trong lớp bọn mình thôi]

Kỷ Sầm: [Confession không phải chỉ dành cho những người muốn tỏ tình sao? Tôi đang theo đuổi, có gì mà phải đăng lên đó chứ?]

Lư Văn Giai: [... Mình nói thật, cậu nên vào xem Confession rồi tự lướt qua những bài đăng trước đây đi, xem cậu có bao nhiêu bài nhé.]

La Yên lúc này cũng chen vào: [(che mặt) Cậu thật sự không biết mình là siêu sao của trường chúng ta à?]

Kỷ Sầm: [......]

Kỷ Sầm thành thật nói: [Tôi biết mình nổi, nhưng không biết là nổi đến mức này.]

Dù sao thì mỗi ngày ở trường, cậu vẫn đi học và tan học như bình thường, đi trên đường cũng chưa từng bị ai vây quanh. Cậu chỉ biết mình từng lên Confession vài lần, kể cả lần bị đồn là đang yêu sớm với Tề Diệu Tưởng, nhưng tin đồn đó đã được cậu nhanh chóng làm rõ, không gây ra xáo trộn gì lớn. Cậu vẫn ăn uống thoải mái như thường, đâu biết sự xuất hiện của mình trên Confession lại nhiều đến vậy.

Mọi người trong nhóm đều im lặng.

Người khác thì đẹp trai mà không biết, còn Kỷ Sầm thì nổi tiếng mà không hay.

Bách Trạch Văn lên tiếng thán phục: [Ghê thật, thằng nhãi cậu chỉ theo đuổi một người mà đã khiến Confession náo loạn như thế, vậy lúc hai người hẹn hò với nhau chắc Confession sẽ sập mất thôi?]

Ngay sau đó, cậu ta lại nói: [Nếu không còn Confession thì sau này tôi đi đâu để xem náo nhiệt và hóng dưa đây? Cậu phải kiên trì lâu chút, đừng để Kỷ Sầm theo đuổi thành công nhanh quá nhé @Kỳ Tư Diệu Tưởng]

Kỷ Sầm: [? ]

["Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học)" đã bị xóa khỏi nhóm chat].

["Dùng khoản tiền lớn cầu nước tiểu cho trẻ em" đã mời "Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học)" tham gia nhóm chat].

Đồng Bác: [Cho cậu khẩu nghiệp đấy]

Bách Trạch Văn: [Chó Kỷ còn dám đá tôi nữa kìa!]

Bách Trạch Văn: [Bỏ cậu ta đi! Cậu độc thân mới là đẹp nhất! @Kỳ Tư Diệu Tưởng]

[Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học) đã bị xóa khỏi nhóm chat].

Kỷ Sầm: [Còn ai kéo thằng chó này vào, sau này đừng mong tôi giúp tăng điểm nữa.]

["Lão Vương nhà bên" đã mời "Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học)" tham gia nhóm chat]

Vương Thư Huỷ: [Xin lỗi, trình độ chơi game của tôi cũng khá, không cần cậu dẫn đâu.]

Bách Trạch Văn; [Chị Vương của tôi thật uy phong!]

Bách Trạch Văn: [Không ngờ tới chứ gì, tôi có chỗ dựa đấy!]

Kỷ Sầm: [Tôi nhớ cậu nói muốn mượn vở ghi Vật lý của tôi để ôn tập @Lão Vương nhà bên]

[Ngô Ngạn Tổ (phiên bản trung học) đã bị xóa khỏi nhóm chat].

Vương Thư Huỷ: [Đá cậu ta rồi, tiện thể chúc cậu sớm theo đuổi được Tưởng Tưởng nhé]

Kỷ Sầm: [Được, tôi cho cậu mượn]

Lư Văn Giai: [Vậy mình cũng mong cậu sớm theo đuổi được Tưởng Tưởng nhé. Mình muốn mượn vở Toán của cậu. Mình phải làm tốt bài thi Toán cuối kỳ đóooo. Nếu không thì cả năm sẽ bị tồi tệ mất]

Kỷ Sầm: [Không thành vấn đề, cho mượn]

La Yên: [Còn mình nữa @Powersong]

Kỷ Sầm: [Cậu muốn mượn cái gì?]

La Yên: [Không muốn mượn gì, cậu mua cho mình một cốc trà sữa, mình sẽ giúp cậu theo đuổi Tưởng Tưởng]

Kỷ Sầm dứt khoát gửi một phong bao lì xì riêng cho cô nàng.

La Yên: [Cảm ơn ông chủ! ]

...

Một đám phản bội, cứ như vậy mà bán cô đi, tình bạn và thời gian của học kỳ này đúng là lãng phí.

Tề Diệu Tưởng không xem những tin nhắn phía sau nữa mà thoát ra ngoài.

Ngoài tin nhắn nhóm thì còn có vài bạn cùng lớp thông qua nhóm lớp mà gửi tin nhắn riêng cho cô, thậm chí còn có cả Kỷ Sầm.

Cô mở khung trò chuyện với Kỷ Sầm, tin nhắn gần nhất của họ vẫn đang dừng lại vào ngày Tết tây. Cậu gửi cho cô một câu chúc mừng năm mới, cô cũng đáp lại bằng một câu chúc mừng năm mới.

Kỷ Sầm: [Cậu đã xem tin nhắn nhóm chưa?]

Kỷ Sầm: [Cậu ổn chứ? ]

Kỷ Sầm: [Chắc là ngày mai cậu sẽ không nghỉ học đấy chứ?]

Tề Diệu Tưởng: "..."

Cậu hiểu cô thật đấy. Cô thực sự muốn xin nghỉ học ngày mai.

Thở dài một hơi, Tề Diệu Tưởng gửi cho cậu một icon mắt lé.

Kỷ Sầm trả lời rất nhanh.

Kỷ Sầm: [Là mình sai.]

Kỷ Sầm: [Là mình không giữ chừng mực.]

Cậu nhận lỗi nhanh như vậy lại làm cô cảm thấy ngại ngùng khi trách móc cậu.

Tề Diệu Tưởng: [Thôi, chủ yếu là cậu cũng không ngờ sẽ bị đăng bài.]

Kỷ Sầm: [Ngày mai cậu có đến trường không?]

Tề Diệu Tưởng mím môi: [Không muốn đến.]

Kỷ Sầm: [Ui, vậy thì mình chẳng phải là kẻ có tội sao?]

Tề Diệu Tưởng tức giận nói: [Đúng vậy!]

Kỷ Sầm: [Được rồi, vậy mình phải làm gì để chuộc tội đây?]

Không chờ Tề Diệu Tưởng đáp lại, Kỷ Sầm lại gửi: [Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, mình sẽ giúp cậu ôn tập nhé? Để dịp Tết cậu được nhận thêm nhiều bao lì xì.]

Ngón tay của Tề Diệu Tưởng dừng lại trên màn hình, cô lúng túng mím môi.

Toi rồi, cách chuộc tội này thế mà lại làm cô rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK