• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đưa Tề Diệu Tưởng ra cổng trường, Kỷ Sầm không về lớp tiếp tục tiết tự học mà về thẳng kí túc xá.

Ai ngờ vừa về đến nơi đã bị nhóm Bách Trạch Văn chặn ở cửa.

"Hôm nay cậu không giải thích cho rõ ràng thì đừng hòng bước vào cánh cửa này."

Kỷ Sầm: "Giải thích cái gì?"

"Cười chết mất, giả vờ đi, cứ giả vờ tiếp đi." Bách Trạch Văn cười gian xảo: "Đừng có tưởng tụi này không biết cậu trốn tiết tự học đi làm gì, đi hẹn hò với người nào đó ở trong rừng đúng không?"

Giọng nói của Bách Trạch Văn khá lớn, nếu không phải lúc này mấy người ở phòng bên cạnh vẫn chưa về thì có lẽ ai cũng sẽ nghe thấy.

Kỷ Sầm cười nhạt.

Quả nhiên bạn học Tiểu Tề không lo thừa tí nào. Tên chó này mồm miệng nhanh nhảu, nếu để cậu ta biết thì có khi ngày mai cả trường cũng sẽ biết.

Kỷ Sầm đá Bách Trạch Văn: "Vào trong rồi nói."

Bách Trạch Văn còn tưởng mình đào được chuyện gì đó bùng nổ lắm, cậu ta tuân lệnh, mời Kỷ Sầm vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.

Kỷ Sầm còn chưa kịp nói gì thì Bách Trạch Văn đã vội vàng hỏi: "Tối nay các cậu tiến tới bước nào rồi? Nắm tay chưa?"

Đồng Bác: "Hôn chưa?"

Địch Gia Lương: "Hôn lưỡi à?"

Càng hỏi càng không thể miêu tả được, vẻ mặt Kỷ Sầm phức tạp: "Dừng."

"Dừng cái rắm ý, đến bước nào rồi cậu nói nhanh lên."

Đôi mắt mấy chàng trai lóe lên ánh sáng như sói như hổ.

Nhưng đáp án của Kỷ Sầm lại khiến toàn dân thất vọng: "Đừng có nghĩ nữa, cái gì cũng không có."

"Hả?" Bách Trạch Văn kinh ngạc kêu lên: "Không phải chứ đại ca, cậu trốn tiết tự học chạy đi tìm người ta. Sau đó chẳng làm gì hết?"

Kỷ Sầm hỏi ngược lại: "Thế tôi có thể làm gì đây?"

Bách Trạch Văn: "Có thể làm rất nhiều nhé. Nếu gan cậu đủ to thì quần cũng cởi rồi."

Kỷ Sầm cau mày, cảnh cáo: "Chó chết tiệt, đừng ép tôi vả mặt cậu."

Bách Trạch Văn bĩu môi, cậu ta cũng tự biết mình đùa hơi quá.

"Thôi được rồi, bây giờ nói chuyện này vẫn sớm quá, thế những cái khác thì sao? Đã ở bên nhau rồi thì nắm tay, thơm miệng cũng không phạm pháp đúng không."

Cả đám đều độc thân từ khi còn trong bụng mẹ nên rất có hứng thú với chủ đề yêu đương này. Kỷ Sầm có bạn gái, họ ước gì có thể đào được từng chi tiết về mối quan hệ giữa hai người ra để hỏi.

Đồng Bác nói: "Này, các cậu ở bên nhau rồi thì sau này bọn tôi có cần gọi Tề Diệu Tưởng là chị dâu không?"

Địch Gia Lương lập tức nảy số: "Gọi là chị dâu Sầm đi."

Trong nhóm họ, sinh nhật của Cố Dương là sớm nhất, từ cuối tháng mười năm ngoái rồi. Sau đấy đến Kỷ Sầm vào tháng tư, rồi tới Bách Trạch Văn và Đồng Bác vào đầu tháng tám. Cuối cùng là Địch Gia Lương.

Gọi chị dâu Sầm không có vấn đề gì cả.

Ba người họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ngày mai nhìn thấy Tề Diệu Tưởng là sẽ gọi chị dâu, nhưng Kỷ Sầm lại nói: "Vẫn chưa ở bên nhau, đừng gọi lung tung."

Bách Trạch Văn: "Gì cơ? Vẫn chưa ở bên nhau? Cậu theo đuổi người ta hay trường kỳ kháng chiến thế?"

Kỷ Sầm lạnh nhạt nói: "Đúng vậy. Còn nữa, dù sau này tôi với cậu ấy ở bên nhau rồi thì các cậu cũng không cần gọi cậu ấy là chị dâu đâu."

Bắt đầu với vẻ mặt phấn chấn cho đến hiện tại với vẻ mặt hoang mang, trái tim hóng hớt của Bách Trạch Văn đã bị dập tắt hoàn toàn.

"Tại sao? Chưa ở bên nhau nên không được gọi thì tôi hiểu, nhưng ở bên nhau có danh phận đàng hoàng rồi vẫn không được gọi là cái lý lẽ gì đấy."

Đồng Bác và Địch Gia Lương cũng không hiểu, họ cảm thấy gọi Tề Diệu Tưởng là chị dâu ngọt ngào lắm luôn. Nếu là Tề Diệu Tưởng xấu hổ không cho gọi thì bọn họ còn hiểu được chứ tại sao Kỷ Sầm cũng không cho?

Kỷ Sầm nói: "Các cậu là bạn của tôi, cũng là bạn của cô ấy. Nếu gọi là chị dâu thì sẽ có cảm giác vì có tôi nên cô ấy mới là bạn của các cậu."

Ba người nhất thời không nói gì.

Đây không phải sự thật ư? Vốn dĩ ban đầu họ quen Tề Diệu Tưởng cũng là vì có Kỷ Sầm mà.

Nhưng Kỷ Sầm không thấy vậy.

Mặc dù ban đầu vì quen cậu nên Tề Diệu Tưởng mới quen họ. Thế nhưng đến hiện tại cô có thể trở thành bạn thân với họ như bây giờ thì lại chẳng có liên quan gì đến cậu hết, nó chỉ liên quan tới mình cô thôi.

Tề Diệu Tưởng nhớ Cố Dương thích ăn quả hạch, Bách Trạch Văn thích ăn cay, Đồng Bác và Địch Gia Lương đều thích ăn đồ ăn vặt có vị rang muối. Mỗi lần đem đồ ăn vặt từ nhà đến trường, cô sẽ dựa theo sở thích của từng người mà lựa chọn.

Dần dần, họ cũng nhớ được khẩu vị của Tề Diệu Tưởng. Các cậu ấy biết Tề Diệu Tưởng không thích hành tỏi và rau thơm nên mỗi lần đi ra ngoài trường ăn, không cần cô nói thì Bách Trạch Văn cũng sẽ dặn ông chủ rằng món ăn của họ đừng bỏ hành tỏi.

Nếu có những món bắt buộc phải có hành tỏi mới thơm thì sau khi lên món, các cậu ấy cũng sẽ đặt nó ở xa một chút, cố gắng không để Tề Diệu Tưởng ngửi thấy mùi.

Tình bạn ấy đều do Tề Diệu Tưởng tự mình gắn kết, nếu bản thân cô không đáng để kết bạn thì cho dù cậu có giới thiệu với cô nhiều người đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Và sự thật chứng minh rằng Tề Diệu Tưởng là một cô gái xứng đáng để kết giao bạn bè, dù không có cậu thì cô cũng sẽ có rất nhiều người bạn tốt ở bên cạnh mình.

Cô không chỉ là bạn gái của cậu mà còn là bạn tốt của mọi người. Mọi người thích cô không phải vì Kỷ Sầm thích cô mà là vì cô xứng đáng được mỗi một người yêu quý.

Tuy rằng Kỷ Sầm cũng rất mong rằng có thể khắc lên thân phận của Tề Diệu Tưởng một dấu ấn thuộc về riêng mình ngay lập tức, tốt nhất là vừa xuất hiện thì ai nấy đều sẽ biết cô là của cậu. Thế nhưng Kỷ Sầm thấy rằng vẫn nên để Tề Diệu Tưởng được làm chính mình.

Trước tiên cô phải là Tề Diệu Tưởng rồi mới là bạn gái của Kỷ Sầm.

Cũng giống như ba cậu vậy. Khi ấy sau khi mẹ cậu sinh cậu xong, ông nội và ông ngoại đều khuyên bà nên từ chức ở nhà chuyên tâm chăm sóc cậu.

Mẹ cậu nói rằng dù thế nào bà cũng không từ chức, nghỉ thai sản xong bà lập tức mặc lên người bộ đồng phục, giao cậu cho bảo mẫu chăm sóc rồi đi làm.

Người lớn trong nhà đều khuyên bà rằng Kỷ Lễ Ngôn sắp thăng chức, đây là thời điểm quan trọng, ông đối ngoại bà đối nội đợi sau này Lễ Ngôn lên làm cục trưởng rồi thì bà vừa ở nhà chăm sóc con cái vừa làm cục trưởng phu nhân. Như vậy chẳng lẽ không thoải mái hơn việc mỗi ngày phải vất vả ngược xuôi vì vụ án ư?

Sau đấy, chính ba cậu đã nói một câu rất ngầu dập tắt ý định của ông nội và ông ngoại.

"So với cục trưởng phu nhân, con cảm thấy Tiểu Viên thích người ta gọi cô ấy là kiểm sát viên Hạ hơn."

Bất cứ điều gì cũng sẽ phải trả giá, chỉ là cái giá này người trả là Kỷ Sầm mà thôi. Ba mẹ thường xuyên không có nhà, đồng nghĩa với việc cậu được bảo mẫu chăm sóc mà lớn.

Nhưng vì có một người ba bằng lòng tôn trọng vợ mình và một người mẹ yêu thích công việc của bản thân như vậy, được tư tưởng của ba mẹ hun đúc nên Kỷ Sầm mới trưởng thành tốt giống như bây giờ. Tuy rằng cũng sẽ có lúc phản nghịch nhưng xét về mặt tổng thể thì cậu vẫn là một đứa trẻ tốt về mọi mặt.

Từ trước tới nay, Kỷ Sầm ăn cơm một mình, đi học một mình, bị ốm cũng một mình, đón sinh nhật một mình, nhưng cậu chưa bao giờ oán trách một lời.

Vì cậu có những người bạn tốt nên sau này sẽ không trải qua một mình nữa.

Cho nên cậu cũng mong rằng Tề Diệu Tưởng sẽ không chỉ có một mình. Kỷ Sầm chỉ có một, không thể phân thân nên sau này chắc chắn sẽ có những lúc không thể ở bên cạnh cô, khi ấy, ít nhất vẫn còn những người bạn là họ.

Hiện giờ họ không hiểu điều này, Kỷ Sầm cũng lười phải giải thích, cậu nói thẳng: "Trừ khi cậu ấy tự đồng ý để các cậu gọi như vậy, nếu không thì cứ gọi tên cậu ấy đi."

Ba người ừ một tiếng.

Không gọi thì thôi.

Vốn dĩ còn tưởng hôm nay sẽ nghe được tin gì bùng nổ lắm, ai dè chỉ có vậy.

Cho nên rốt cuộc là Kỷ Sầm không được, hay là theo đuổi Tề Diệu Tưởng quá khó?

...

Buổi tối sau khi kí túc xá tắt đèn, Bách Trạch Văn thực sự quá tò mò nên đã âm thầm trèo lên giường của Kỷ Sầm.

Dạo này cậu ta cao hơn chút, đợt kiểm tra sức khỏe đầu năm học đã vượt qua ngưỡng 1 mét 8, khi ấy còn đắc chí mãi ước gì có thể dán dòng chữ "Tôi cao 1m8" lên trên trán. Hai chàng trai cao hơn 1 mét 8 chen chúc trên chiếc giường đơn ký túc xá rộng 1 mét 2, nếu không phải sợ đá cậu ta xuống giường lại gãy xương cụt giống lần trước thì Kỷ Sầm thật sự rất muốn đá một phát cho tên chó này lăn xuống dưới.

"Có thể cút về giường của cậu đi ngủ được không?" Kỷ Sầm bị chen đến mức dính sát mặt lên tường, giọng nói của cậu mang theo vẻ bất lực: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ tâm sự thôi." Bách Trạch Văn hưng phấn: "Cậu khoe gáy với tôi làm gì, quay đầu lại đi."

Kỷ Sầm từ chối thẳng thừng: "Tôi không muốn má kề má với cậu."

"Ồ..." Bách Trạch Văn nói ẩn ý: "Nếu bây giờ Tề Diệu Tưởng nằm bên cạnh cậu thì đừng nói là má kề má, tên nhóc nhà cậu lại chẳng ước được môi kề môi ấy chứ."

Kỷ Sầm trợn mắt nhìn bức tường mặc kệ cậu ta.

Bách Trạch Văn hóng hớt: "Ê Tam Cân, cậu nói thật đi. Cậu với Tề Diệu Tưởng thật sự chưa ở bên nhau hả? Không thể nào, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng nhìn ra được chắc chắn Tề Diệu Tưởng cũng có thiện cảm với cậu."

Kỷ Sầm tích chữ như vàng: "Chưa."

"Thế cậu ấy từ chối cậu rồi à?"

"Chưa."

"Chưa từ chối cũng chưa ở bên nhau, thế là sao?"

Kỷ Sầm thở dài: "Việc học quan trọng, ý là sau này tốt nghiệp rồi nói."

"Sau khi tốt nghiệp? Thế cậu đồng ý rồi?"

"Ừ."

Trước đó đã đồng ý, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đợi cô tốt nghiệp, ai biết đâu sự tình có biến.

Mặt áp sát tường, ở nơi Bách Trạch Văn không nhìn thấy, Kỷ Sầm khẽ nhếch môi cười.

Bách Trạch Văn nào biết được Kỷ Sầm đang quay lưng về phía mình cười trộm, cậu ta chỉ cảm thấy Kỷ Sầm hơi thảm.

"Cậu đỉnh thật, khổ vậy mà cậu chịu đựng nổi."

Kỷ Sầm: "Có gì mà không chịu được?"

"Này, cậu đừng giả vờ với tôi nữa, toàn đồng môn xem phim với nhau." Bách Trạch Văn hơi nhổm dậy, cậu ta dí sát vào tai Kỷ Sầm: "Cậu dám nói mỗi lần nhìn thấy Tề Diệu Tưởng, trong lòng cậu chưa từng nghĩ tới phương diện kia không?"

"..."

"Trước tiên tôi bảo đảm với cậu nhé, hiện tại tôi đối với Tề Diệu Tưởng là 100% tình bạn bè đơn thuần. Bằng con mắt trai thẳng của mình, với vẻ ngoài vừa trắng vừa gầy, mặt nhỏ, mắt to, nhìn ngoan ngoãn thì cậu ấy chắc chắn là gu của mấy đứa trai thẳng. Hôm ấy tôi nghe bọn Trần Dục thảo luận tại sao cậu lại thích Tề Diệu Tưởng mà lại không thích Lâm Diệc Lâm, cuối cùng tụi nó kết luận là cậu chắc chắn có gu thẩm mỹ trai thẳng nên thích bé thỏ trắng."

Vốn dĩ nghe cậu ta đánh giá ngoại hình bạn gái mình, Kỷ Sầm đã không vui lắm rồi. Giờ lại nghe thấy tên của Lâm Diệc Lâm, cậu cau mày: "Bớt so sánh hai người con gái với nhau đi, rảnh hóa quá rồ à."

"Cũng đâu phải là tôi nói đâu, bọn Trần Dục so sánh thế mà. Ai bảo trước đây Lâm Diệc Lâm thích cậu rõ ràng đến thế." Bách Trạch Văn lẩm bẩm: "Hồi khai giảng tôi còn hơi có ý với cậu ấy......"

Kỷ Sầm nói thẳng: "Tôi với cậu ấy là quan hệ bạn cùng lớp. Lần trước nói khá rõ ràng với cậu ấy rồi, nếu cậu thích cậu ấy thì theo đuổi đi. Nhưng đừng có kéo tôi theo, cũng đâu phải tôi cản không cho cậu theo đuổi."

Mắt Bách Trạch Văn sáng trưng: "Thật không? Cậu không để ý? Thế tôi theo đuổi thật nhé."

"Theo đuổi đi, chúc cậu thành công." Kỷ Sầm thuận thế đuổi cậu ta: "Giờ thì cút xuống viết kế hoạch theo đuổi của cậu đi, đừng có ở đây phiền tôi nữa, tôi phải đi ngủ."

"Tôi không vội. Trọng điểm bây giờ là cậu với Tề Diệu Tưởng cơ." Bách Trạch Văn vẫn ăn vạ không xuống: "Tụi mình sắp phải đổi sang đồng phục xuân hè rồi, chắc là cậu chưa thấy cậu ấy mặc váy đâu đúng không?"

Kỷ Sầm giật giật lông mày.

Bách Trạch Văn: "Cậu muốn thấy không?"

"..."

Chưa đợi Kỷ Sầm trả lời, bên ngoài ký túc xá bỗng nhiên có một ánh đèn pin chiếu thẳng vào, soi sáng vẻ mặt thô bỉ của Bách Trạch Văn lúc này.

"Này, hai cậu ở trong kia! Tắt đèn rồi còn nói chuyện riêng, giường của mình sao không ngủ, tụm lại ở trên đấy làm gì!"

Kỷ Sầm không thể nhịn nổi nữa đá cậu ta xuống.

"Á!"

Bách Trạch Văn đau đớn kêu lên.

Đá cậu ta xuống xong, Kỷ Sầm lấy chăn trùm lên đầu.

Cậu chưa từng kể với Bách Trạch Văn rằng thực ra mình đã từng thấy Tề Diệu Tưởng mặc váy, chẳng qua là khi ấy họ vẫn chỉ là bèo nước lướt qua đời nhau, cậu không thể nhìn chằm chằm vào váy của cô được.

Nhưng bây giờ...

Cái thằng chó chết.

Kỷ Sầm lại chửi thầm trong lòng.

...

Kỳ nghỉ Quốc tế Lao Động 1/5 kết thúc, trường học chính thức bắt đầu áp dụng lịch học mùa hè. Tiết tự học buổi sáng sớm hơn nửa tiếng, buổi chiều vào học muộn nửa tiếng, theo đó tiết tự học buổi tối cũng sẽ kéo dài hơn. Ngày hạ chí sắp đến, cả trường bước vào giờ mùa hè.

Chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là kì thi đại học năm nay sẽ bắt đầu, lớp mười hai đã bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, hầu như ngày nào cũng thi. Lớp mười một cũng đang ôn tập chuẩn bị cho kì thi kiểm tra chất lượng. Chỉ có đám nhóc lớp mười bọn họ tương đối thong thả, ai nấy như đắm mình vào những cơn buồn ngủ mơ màng của ngày hè. Đài phát thanh của trường những ngày này đều phát những ca khúc liên quan tới mùa hè.

Thi giữa kì vừa kết thúc không lâu, tiết thứ hai của buổi chiều là tiết Toán. Thầy chủ nhiệm Đổng Vĩnh Hoa vừa ngáp vừa đi lên bục giảng, thầy nhìn bên dưới đến cả nửa lớp đang nằm bò ra bàn nên vỗ lên bàn giáo viên.

"Tỉnh dậy đi. Vào lớp rồi, nếu buồn ngủ quá thì đứng dậy, đứng lên vài phút cho tỉnh táo đã." Đổng Vĩnh Hoa lại gõ bảng đen: "Hôm nay ai trực nhật? Đi lên xóa bảng."

Học sinh trực nhật lóc cóc chạy lên lau bảng, Đổng Vĩnh Hoa nói với học sinh: "Trước khi dạy thầy nói chuyện này. Hiện tại đã thi giữa kì xong, chín môn học các em học như thế nào thì trên bảng điểm cũng thấy được rồi. Mấy ngày này trường sẽ phát cho các em phiếu chọn khối, các em mang về nhà bàn bạc với gia đình, điền phiếu rồi để phụ huynh ký tên để tuần sau nộp cho thầy. Nhà trường sẽ dựa theo nguyện vọng của các em để xem xem chia lớp như thế nào."

Nói xong thầy gọi lớp trưởng lên để phát phiếu cho các bạn.

Phiếu được phát đến từng người, dưới lớp mọi người lập tức thảo luận..

"1+2 cậu chọn gì đấy?"

(*) Mô hình 3+1+2 là một hình thức thi tuyển đại học Trung Quốc, trong đó:
"3" là 3 môn thi bắt buộc chung toàn quốc: Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ.

"1" là môn học "chọn trước", thí sinh phải chọn 1 trong 2 môn Vật lý hoặc Lịch sử.

"2" là các môn học "chọn sau", thí sinh phải chọn 2 trong 4 môn: Chính trị, Địa lý, Hóa học, Sinh học.

Trong đó, 3 môn Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ sử dụng đề thi chung toàn quốc. Còn 6 môn Vật lý, Lịch sử, Hóa học, Địa lý, Chính trị, Sinh học do các tỉnh thành tự tổ chức ra đề.

"Không biết nữa, dù sao thì chắc chắn sẽ không chọn Vật lý, mình học Vật lý chẳng hiểu cái gì hết. Cậu thì sao?"

"Không biết á, mình cũng không dám chọn Vật lý nhưng mẹ mình chắc chắn sẽ bắt mình chọn Vật lý vì chọn chuyên ngành dễ hơn. Ngày xưa mẹ mình thi kiểu cũ, dù sao thì bà ấy cũng thấy chọn Tự nhiên có ưu thế hơn so với Xã hội."

"Mình thấy bây giờ thi đại học không khác ngày xưa lắm. Hôm trước mình hỏi một chị lớp mười hai, chị ấy bảo chọn vẫn nhiều người chọn Lý Hóa Sinh lắm, không khác ngày xưa thi chọn Tự nhiên mấy."

"Chịu luôn, Lịch sử và Vật lý sao phải chọn một trong hai nhỉ, mình ghét cả hai môn. Một cái viết mệt chết, một cái học thuộc mệt chết."

Đổng Vĩnh Hoa cho đám nhóc chút thời gian thảo luận, vừa hay cũng để bản thân tỉnh ngủ.

Mười phút sau, Đổng Vĩnh Hoa lại gõ bàn: "Được rồi, đừng thảo luận nữa. Lấy đề thi giữa kì đợt này ra, tiết này chúng ta giảng đề."

Nhìn một loạt các sự lựa chọn trên phiếu, Tề Diệu Tưởng biết được rằng cột mốc đầu tiên trong cuộc đời cấp ba của mình đã đến.

Thực ra trong đầu cô cũng đã có ý tưởng nhưng sau khi hết tiết cô vẫn đi tìm bọn Lư Văn Giai hỏi trước, muốn xem các cậu ấy chọn thế nào.

Chọn khối chia lớp hồi lớp mười, trừ những môn bản thân học tốt ra thì sự lựa chọn của bạn thân cũng là một yếu tố để tham khảo.

Thực ra rất nhiều người cũng không rõ bản thân mình muốn chọn gì, nhưng vì không muốn tách khỏi bạn thân, muốn tiếp tục học với các bạn nên bạn chọn gì thì mình cũng dứt khoát chọn theo.

"Chắc là mình sẽ chọn Lịch sử." Lư Văn Giai thở dài: "Mình thực sự không muốn học Vật lý, Toán Hoá Lý có thể dễ chọn ngành đại học hơn thì mình cũng không muốn học."

La Yên vẫn đang rối rắm, thành tích Vật lý của cô ấy cũng ổn, cô ấy cũng không muốn học thuộc Lịch sử. Học thuộc ngày tháng diễn ra và ý nghĩ Lịch sử của những sự kiện trọng đại đó khiến cô ấy đau cả đầu, thà chui đầu vào mớ công thức Vật lý còn hơn.

Vương Thư Hủy cũng đang suy nghĩ, Vật lý với Lịch sử của cô ấy không khác nhau lắm, chọn môn nào cũng không kém.

Mấy cô gái lại đi kiếm Cố Dương với Ngô Trừng nghe ngóng. Hai chàng trai về cơ bản thì chẳng do dự mà chọn Vật lý, còn về hai môn còn lại thì họ vẫn đang phân vân giữa Sinh – Hoá hay Hóa – Địa.

Lư Văn Giai nghiến răng ghen tị: "Tôi sẽ liều mạng với đám học sinh giỏi các cậu."

"Đừng, tôi không dám làm học sinh giỏi đâu." Ngô Trừng nói: "Nếu thật sự muốn tìm học sinh giỏi đánh nhau thì làm phiền cậu sang lớp bên cạnh kiếm Kỷ Sầm, mấy người họ mới là học sinh giỏi thật sự."

"Tôi không hiểu, khoảng cách IQ giữa người với người sao có thể lớn đến như vậy." Lư Văn Giai đau khổ vò tóc: "Nhưng chỉ cần Kỷ Sầm chia cho mình ít điểm Vật lý thì mình cũng không đến nỗi bị đánh chết cũng không học Vật lý aaaaaa."

Kết quả là buổi tối mọi người cùng đi căn tin ăn cơm lại cùng nhau bàn bạc chuyện chọn môn. Lư Văn Giai thật sự hỏi Kỷ Sầm có thể chia cho cô nàng một ít điểm Vật lý không.

Không những không từ chối mà Kỷ Sầm còn cười nói: "Được chứ, cho cậu 20 điểm."

Lư Văn Giai nghi ngờ: "Hào phóng thế á, lần này Vật lý của cậu được bao nhiêu điểm?"

Bách Trạch Văn chen vào: "Lần này cậu ta Vật lý 97, dù tính sai một câu điện áp rồi tặng cậu 20 điểm thì cậu ta vẫn còn 77 điểm."

Vẻ mặt Lư Văn Giai méo mó đến cùng cực.

Tại sao cô ấy lại phải tự rước lấy nhục nhỉ?

Lư Văn Giai giật giật khóe miệng: "Thế lớp mười hai chắc chắn cậu sẽ chọn Vật lý đúng không?"

Kỷ Sầm lắc đầu: "Vẫn chưa quyết định."

"Còn cần quyết định á?! Nếu tôi thi Vật lý được 97 điểm thì con mẹ nó tôi nhắm mắt cũng sẽ chọn Vật lý, cậu đang phân vân cái gì vậy?"

Bách Trạch Văn lại chen vào: "Vì Lịch sử cậu ta cũng được 97 điểm."

"..."

La Yên ngồi cạnh Lư Văn Giai khẽ vỗ vai cô ấy.

"Đứa bé ngốc, cậu nói xem cậu tìm ngược làm gì. Ngoan, lần sau đừng hỏi nữa."

Lư Văn Giai hối hận: "Mình sai rồi, mình thật sự sai rồi. Ban đầu lúc thi vào cấp ba mình không nên phát huy vượt xa bình thường rồi thi vào cái trường rách Nhất Trung này để quen biết Kỷ Sầm."

Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, vì bị thành tích thi giữa kì của Kỷ Sầm làm nhục mà những chàng trai khác cũng bị Lư Văn Giai ghét lây. Ăn cơm xong, Lư Văn Giai nổi giận đùng đùng mặc kệ họ rồi đi trước. Vương Thư Hủy và La Yên hết cách chỉ đành vội đuổi theo.

Tề Diệu Tưởng cũng muốn đuổi theo nhưng bị Kỷ Sầm giữ lại.

Vẫn còn một lúc nữa mới tới tiết tự học buổi tối nên không cần vội về lớp. Đèn đường dần sáng lên, vì muốn tạo cơ hội cho Kỷ Sầm nên mấy chàng trai đi phía trước để hai người họ đi sau cùng.

Giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách bằng một nắm đấm. Đợt này hai người vẫn luôn đi cùng với các bạn.

Kỷ Sầm hỏi: "Lớp mười một cậu chọn gì? Mình tham khảo một chút."

Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Cậu tham khảo mình? Cậu nghiêm túc không vậy?"

Kỷ Sầm gật đầu: "Nghiêm túc thật mà."

Tề Diệu Tưởng bĩu môi: "... Ban nãy lúc ăn cơm cậu nhục nhã Giai Giai còn chưa đủ, giờ còn muốn nhục nhã mình à?"

Kỷ Sầm dở khóc dở cười: "Mình nhục nhã Lư Văn Giai lúc nào? Cậu ấy bảo mình cho cậu ấy 20 điểm, mình cho rồi mà."

"Cậu không hiểu đâu." Tề Diệu Tưởng bĩu môi: "Cậu là hạng nhất cả khối, chọn môn nào cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại thì còn tham khảo mình làm gì nữa?"

Kỷ Sầm: "Vì chọn môn nào cũng giống nhau nên mới phải tham khảo cậu đó."

Tề Diệu Tưởng: "Là sao?"

"Chọn môn nào đối với mình cũng giống như nhau nên mình mới muốn chọn như cậu chọn." Nói tới đây, cậu lại dựa gần cô một chút, nắm lấy ngón tay cô rồi dần dần nắm cả bàn tay. Kỷ Sầm tủm tỉm nhìn cô: "Như vậy thì mình sẽ có cơ hội học cùng lớp với bạn gái của mình rồi."

Hô hấp của Tề Diệu Tưởng khẽ ngưng lại, trái tim rung động, cô vội vàng nhìn các bạn đang đi phía trước, không ai chú ý tới họ cả.

Cô muốn hất tay cậu ra ngay lập tức.

"Cậu bỏ mình ra nhanh, đã nói phải giữ bí mật với các cậu ấy rồi mà?"

"Họ không quay đầu lại nhìn đâu."

"Nhỡ quay lại rồi thấy thì sao?"

"Thế cậu bảo cậu đang giúp mình xem chỉ tay hoặc mình đang xem giúp cậu là được."

"..."

Cậu nói những lời này bản thân cậu có tin được không?

Tề Diệu Tưởng gỡ từng ngón tay cậu ra: "Mình tin cái đầu cậu đấy, bỏ ra cho mình."

Kết quả Kỷ Sầm không những không bỏ ra mà còn đan chặt mười ngón tay với cô.

Tề Diệu Tưởng căng thẳng đến mức trái tim như sắp nhảy ra ngoài, khó lắm mới gỡ được ngón tay cậu. Từ đợt thi giữa kì xong, Kỷ Sầm cứ như đang thử nghiệm giới hạn của việc bị phát hiện. Cô cảm thấy đi chung với cậu quá nguy hiểm nên vội vàng chạy trước.

Chưa chạy được mấy bước thì bỗng nhiên bị ai đó ôm từ phía sau.

Tề Diệu Tưởng sợ đến mức cứng ngắc tại chỗ.

Dạo này trời nóng bức nên họ đã đổi sang áo khoác đồng phục mỏng. Hơi thở sạch sẽ mà đầy tính xâm lược trên người cậu cứ vậy mà vây quanh cô.

Một chàng trai cao lớn hơn 1 mét 8 cứ thế đè một nửa thân mình lên người cô gái 1 mét 6 nhỏ nhắn, đã thế cậu còn cong người dúi đầu vào sau gáy cô.

"Lần này thi giữa kì cậu lọt top 100 rồi mà, không thể nói với mọi người sao?" Cậu cúi đầu sau gáy cô nói khẽ: "Hôm qua Bách Trạch Văn hỏi mình thi bừa cũng được hạng nhất cả khối sao theo đuổi một cô gái lại kém như vậy, có phải phương diện này mình không được hay không, mình không biết nên trả lời như thế nào."

Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không nghe, cô chỉ thấy Bách Trạch Văn đang nghiêng đầu nói chuyện gì đó với Ngô Trừng, khóe mắt dường như đang nhìn về phía này.

Cô quýnh lên quay người dùng hết sức đẩy Kỷ Sầm ra.

Sau khi Bách Trạch Văn nhìn về phía sau, cậu ta đơ luôn, chân dừng bước tiếp.

Những người khác thấy cậu ta dừng lại thì cũng dừng theo rồi nhìn về phía sau.

Kỷ Sầm bị đẩy ngã trên mặt đất, vẻ mặt cậu hơi bối rối. Mà Tề Diệu Tưởng thì mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt hung dữ đứng cạnh cậu.

Chuyện gì đây?

Bách Trạch Văn hửm một tiếng: "Hai cậu đánh nhau à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK