• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Minh Chu đi ra ngoài gọi điện thoại.

Ước chừng hai phút sau, ông quay lại phòng riêng nói với Tề Tư: "Tôi đã nói với Cố Dương rồi, nó sẽ kêu dì giúp việc nhà tôi đến nhà cô xem con gái cô. Nếu bệnh nặng thì sẽ đưa con gái cô đi bệnh viện."

Đi công tác xa, có nhiều việc Tề Tư không thể lo liệu, mà chỉ với một cuộc điện thoại Cố Minh Chu đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.

Tề Tư lắp bắp cảm ơn người đàn ông.

Dựa theo sự hiểu biết của bà đối với Cố Minh Chu, Cố Minh Chu có lẽ sẽ nói không có gì, thuận tiện giúp một tay mà thôi.

Nhưng không, Cố Minh Chu nói: "Ừm, quà cảm ơn đâu?"

Tề Tư không kịp phản ứng: "... Ơ? Quà cảm ơn?"

Cầm ly rượu lên, khóe miệng Cố Minh Chu hơi cong lên thật nhỏ rất khó phát hiện.

"Tôi đùa thôi, cô uống nước trái cây của cô đi."

Thu hồi ánh mắt, Cố Minh Chu đứng dậy, nâng ly về phía Cố Nghi Nguyên ngồi chủ toạ, nói: "Anh Cả, em kính anh một ly. Dự án của công ty em ít nhiều gì cũng nhờ anh giúp em nói vài lời tốt đẹp với thị trưởng, nếu không thì quả là chẳng thành."

"Chú khách sáo rồi." Tuy là anh Cả nhưng Cố Nghi Nguyên vẫn nể tình mà đứng lên: "Chú là em ruột của anh, thị trưởng Tư lại là thông gia tương lai của anh, mọi người đều là một nhà, kinh doanh không nói mấy lời khách sáo như thế. Chờ lúc cháu gái em nghỉ hè về Bắc Kinh, em mang theo Dương Dương, người lớn bọn mình tụ tập, đám nhỏ cũng tụ tập với nhau. Người một nhà chúng ta lại cùng ăn một bữa cơm."

Cố Minh Chu cười: "Được."

Kính rượu xong, Cố Nghi Nguyên ngồi xuống, đột nhiên hỏi: "Ồ thư ký Tề, nghe nói con gái cô và Dương Dương là bạn cùng lớp à?"

Tề Tư chớp mắt, sao chủ tịch Cố lại biết chuyện này?

Bà không khỏi quay đầu liếc nhìn Cố Minh Chu, ông ấy tiết lộ hết gia cảnh của bà đấy à?

Không kịp nghĩ nhiều, Tề Tư lập tức gật đầu: "Vâng đúng vậy."

"Đúng là duyên phận." Cố Nghi Nguyên cười nói: "Tôi thấy thư ký Tề còn trẻ như thế, không ngờ con gái đã học cấp ba rồi, xin hỏi thư ký Tề kết hôn năm bao nhiêu tuổi vậy?"

Nụ cười trên mặt Tề Tư đông cứng.

Cố Minh Chu ngắt lời: "Anh Cả, đừng hỏi thăm chuyện riêng tư của thư ký của em."

Cố Nghi Nguyên nhìn em trai và thư ký của chú ấy, hôm nay là tiệc gia đình, không phải là tiệc công việc và cũng không bàn chuyện công ty nhưng chú em vẫn mang thư ký đến. Mấy người họ đều lớn già đầu cả rồi, con cái cũng lớn hết, rõ ràng là Cố Minh Chu có ý đồ riêng, người nhà họ Cố ai cũng biết, nhưng nể mặt chú ấy nên không nói ra.

Sao lại giống như người anh là ông đây đang lo chuyện bao đồng vậy? Cố Nghi Nguyên lập tức bày vẻ vô tội: "Thì anh muốn tìm hiểu chút thôi mà."

"Thư ký của em, em hiểu là được." Cố Minh Chu nói.

Bị em trai từ chối, Cố Nghi Nguyên cười cười, ông không hề giận mà gật đầu: "Được, thư ký em tự tìm, anh hoàn toàn yên tâm."

Sau đó ông ấy lại xin lỗi Tề Tư, nói đáng lẽ ra ông ấy không nên hỏi nhiều như vậy.

Tề Tư vội vàng nói không, bà giải thích: "Thật ra lúc trẻ tôi không hiểu chuyện nên sinh con khá sớm, vậy nên khi nãy mới ngại nói cho anh biết."

Cố Nghi Nguyên không để ý mà xua tay: "Có gì đâu mà ngại, thời xưa mười mấy tuổi đã kết hôn sinh con rồi. Chỉ là bây giờ xã hội phát triển, tư tưởng cũng thay đổi nên mới không khuyến khích kết hôn sớm sinh con sớm thôi. Hơn nữa, sinh con sớm cũng có lợi mà. Đến lúc con gái học đại học, cô còn trẻ trung, có thể từ từ tận hưởng cuộc sống. Vậy rất tốt."

"Thư ký Tề, nếu con gái của cô và Dương Dương học cùng lớp, sau này nếu em trai tôi đưa Dương Dương về thành phố Thanh Hà chơi, cô cũng mang theo con gái của cô đi. Bọn nhỏ càng đông càng vui mà."

Nếu như lúc nãy chủ tịch Cố quan tâm đến chuyện bà kết hôn sinh con lúc bao nhiêu tuổi có thể xem là sếp lớn thân thiện, quan tâm đến cấp dưới của em trai, vậy bây giờ ông ấy còn nhắc đến cả con gái bà, thậm chí còn mời con gái bà đến Thanh Hà chơi, bà có muốn giả vờ làm ngơ cũng không được nữa.

Có lẽ chủ tịch Cố uống vào vui quá nên thuận miệng nói ra, Tề Tư tự nhủ bản thân đừng nên tưởng thật, bà không thể từ chối thẳng thừng nên đành nói nếu lần sau có cơ hội thì sẽ đến.

...

Bữa cơm này ăn rất lâu, nhưng lại là bữa cơm mà Tề Tư ăn uống thoải mái nhẹ nhõm nhất.

Nhà họ Cố đều là những người có giáo dưỡng rất tốt, bất kể nam hay nữ đều nói năng lịch sự văn nhã, dù có uống nhiều rượu cũng không mất kiểm soát. Không hề giống như một số sếp lớn mà bà từng gặp, khi say rượu thì cởi áo vest ra trở thành một tên lưu manh, hoặc là làm khùng làm điên hoặc là nói những lời tục tĩu với phụ nữ.

Trong bữa ăn hôm nay, không có lời mời uống rượu linh tinh nào, Tề Tư cũng không cần nịnh nọt từng vị lãnh đạo, thậm chí bà còn chưa đụng vào ly rượu, suốt bữa ăn chỉ uống nước trái cây.

Sau bữa ăn, hơi men đã ngấm, Cố Nghi Nguyên bảo Cố Minh Chu tối nay về nhà cũ nghỉ ngơi, tiện thể đưa thư ký Tề qua đó ở. Ông ấy nói ở khách sạn không tiện bằng ở nhà mình.

Tề Tư sợ Cố Minh Chu sẽ gật đầu, may mà Cố Minh Chu uyển chuyển từ chối, sau khi lên xe vẫn bảo tài xế lái xe về khách sạn.

Hôm nay Tề Tư không uống giọt rượu nào nhưng Cố Minh Chu lại uống không ít, ông ngồi ở hàng sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bà ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn người đàn ông uống say an tĩnh nhắm mắt, trong lòng Tề Tư có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cảm giác kỳ lạ càng tăng đến đỉnh điểm sau khi nhận được tin nhắn của con gái. Tề Diệu Tưởng nói có hai dì đứng trước cửa nhà, nói là chú Cố cử đến chăm sóc cho con bé, con bé không dám chắc, cũng không dám tùy tiện mở cửa nên nhắn tin hỏi mẹ.

Tề Tư dở khóc dở cười: [Con mở cửa đi, không phải kẻ lừa đảo đâu, là người của sếp mẹ đó]

Hơn mười phút sau, Tề Diệu Tưởng gửi một bức ảnh khác, trong ảnh là bàn ăn nhà bà đầy những bữa tối lành mạnh và bổ dưỡng mà dì giúp việc đã nấu xong ở nhà chú Cố rồi mang đến đây cho cô ăn.

Hơn nữa, mấy món ăn mang đến đây không có món nào cho hành tỏi. Tề Diệu Tưởng rất ngạc nhiên vì chú Cố còn biết chuyện cô không ăn được tỏi hành. Sau đó cô hỏi dì thì mới biết hoá ra khi hai dì đang nấu ăn, Cố Dương ở nhà đi tới nhắc rằng Tề Diệu Tưởng không thích ăn hành tỏi.

Tề Diệu Tưởng định gửi tin nhắn cảm ơn Cố Dương, do dự rất lâu, cuối cùng cô chỉ nói với mẹ rằng chú Cố làm như vậy có hơi lố rồi không, cô chỉ đơn giản là ngủ trưa bật điều hòa quá lâu nên mới hơi bị cảm lạnh.

Tề Tư cũng cảm thấy có hơi lố.

Sự quan tâm của Cố Minh Chu dành cho con gái mình rõ ràng đã vượt xa sự quan tâm của ông chủ đối với gia đình cấp dưới.

Còn có bữa tiệc hôm nay, những lời hỏi thăm ẩn ý và lời mời của Chủ tịch Cố, tất cả những điều này... làm người ta không thể nhận nổi.

Rõ ràng đã nói phân rõ giới hạn với bà, trong khoảng thời gian này đúng thật là đã phân rõ giới hạn, ngoại trừ công việc ra thì họ không có bất kì tiếp xúc cá nhân nào. Từ lúc bắt đầu bà đắm chìm trong những khoái lạc rồi trằn trọc không yên cho đến khi phải cai nghiện, dần dần đưa bản thân trở lại với công việc thư ký.

Nhưng tại sao bây giờ lại vượt quá giới hạn? Tề Tư nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu với ánh mắt phức tạp, muốn tìm thấy điều gì đó trên khuôn mặt của ông ấy.

Nhưng nếu bà có năng lực đọc tâm thật, bà cũng không cách nào đoán được Cố Minh Chu.

Xe tới khách sạn, tài xế dừng xe lại, Cố Minh Chu vẫn chưa tỉnh.

Gọi hai lần cũng không trả lời, tài xế khó xử nhìn thư ký Tề.

"Thư ký Tề, hình như sếp Cố ngủ say rồi."

Tề Tư nhíu mày, tài xế này là người mới, không quen thuộc với Cố Minh Chu nên không biết ông ấy ngủ rất nông, nhất là khi ở nơi không yên tĩnh.

Tề Tư gọi "sếp Cố" hai lần đều không có câu trả lời, tài xế không quen Cố Minh Chu nên cũng không thể động tay. Tề Tư đành phải xuống ghế phụ, đi bộ ra ghế sau đẩy Cố Minh Chu để ông thức giấc.

Tài xế nói sếp Cố chưa tỉnh nên ông ta đi qua kia hút điếu thuốc, khi nào sếp Cố tỉnh rồi, nếu cần ông ta đỡ lên lầu thì cứ gọi ông ta lại đây.

Tề Tư còn có thể nói gì được nữa? Bà cúi người, nửa thân trên thò vào trong xe, tay khẽ chạm vào Cố Minh Chu.

"Sếp Cố, sếp Cố."

Cố Minh Chu vẫn không tỉnh, nhưng Tề Tư rõ ràng đã thấy lông mi của ông rung nhè nhẹ hai lần.

Rõ ràng là đã tỉnh rồi nhưng lại không mở mắt. Ông ấy muốn làm gì đây?

Tề Tư không nhịn được mà hỏi: "Sếp Cố, hôm nay anh định qua đêm trên xe sao?"

Cố Minh Chu vẫn nhắm mắt, ở khoảng cách rất gần, Tề Tư có thể nhìn thấy khóe môi ông hơi cong lên.

"..."

Làm gì thế?

Cái vẻ lạnh lùng, luôn làm theo phép công lúc trước của ông ấy đâu mất rồi? Hiện giờ say xỉn lại bày trò thế này à?

Nhà tư bản lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Giây trước còn phân rõ giới hạn, giây sau đã ở đây giả vờ ngủ với bà. Tề Tư rất ghét đàn ông trở mặt không có lý do, nhưng chính bà cũng bị thái độ khó đoán của ông làm cho lòng hơi ngứa ngáy.

Bà thầm cắn răng, không chịu nhận thua.

"Sếp Cố, anh đang chơi trò Người đẹp ngủ trong rừng với tôi à?" Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Tề Tư bình tĩnh lại, cố ý nói hài hước: "Muốn hôn một cái mới chịu mở mắt sao?"

Môi người đàn ông phát ra một tiếng cười trầm thấp, Cố Minh Chu rốt cuộc cũng không nhịn được.

Biết ngay là ông ấy đang giả vờ ngủ, Tề Tư xuỳ một tiếng: "Đừng giả vờ nữa, sếp Cố, tôi nghe thấy anh cười rồi."

Sau khi vạch trần người đàn ông, Tề Tư lui người chuẩn bị ra khỏi xe.

Bàn tay của người đàn ông đột nhiên ôm lấy eo bà, kéo bà về phía trước. Tề Tư không kịp phòng bị, đầu gối khuỵu xuống, toàn thân bị người đàn ông ôm vào lòng, quỳ lên đùi ông.

Hai tay miễn cưỡng chống lên ngực, Cố Minh Chu chậm rãi mở mắt, nhịp tim của Tề Tư tăng nhanh, lập tức thẹn quá hoá giận: "Anh làm gì vậy! Trẻ con thế!"

Cố Minh Chu khẽ cong môi, hơi rượu phả vào mặt bà mang theo chút trêu chọc.

"Ngay cả trò chơi Người đẹp ngủ trong rừng mà cô cũng nghĩ ra, người trẻ con rõ ràng là thư ký Tề."

"Là anh cứ giả vờ ngủ nên tôi mới nói thế!" Tề Tư phản bác: "Muốn chơi cũng là anh muốn, chứ không thì anh giả vờ ngủ làm gì?"

Cố Minh Chu cũng không phản bác mà lại hỏi: "Vậy nếu tôi muốn chơi, cô có dám chơi với tôi không?"

Tề Tư: "... Cái gì?"

Đôi mắt đen nhánh ấy một lần nữa từ từ khép lại trước mặt bà. Ông ấy ngả đầu vào ghế nhưng tay vẫn siết chặt lấy eo bà không cho bà rời đi. Thậm chí ông còn khép chặt cánh tay để người bà càng dán sát vào mình hơn.

Cố Minh Chu nhắm mắt lại, dùng giọng điệu như mời gọi: "Tề Tư, cô có dám hôn tôi không?"

Họ gần nhau đến mức hơi thở hòa quyện, chỉ cần nhích thêm một chút nữa mũi họ sẽ chạm vào nhau. Tim Tề Tư đập thình thịch, không thể kiểm soát được nữa. Bà chắc chắn rằng, nếu Cố Minh Chu tiến lại gần thêm một chút nữa, bà sẽ không thể kìm lòng được mà ôm lấy cổ ông ấy, áp môi mình vào môi ông ấy, đưa đầu lưỡi mình vào trong miệng ông ấy rồi hôn quấn quýt không rời.

Bà vẫn còn nhớ rõ cảm xúc của đôi môi Cố Minh Chu là thế nào, mềm mại và mạnh mẽ lẫn với chút mùi thuốc lá đắm say. Nếu hôn quá mạnh rồi vô tình chạm vào cằm ông ấy, thậm chí bà có thể cảm nhận được mỗi sáng ông ấy đều cạo râu sạch sẽ, sau một ngày làm việc bận rộn, trên viền cằm ấy sẽ có những sợi râu mọc lún phún rất ngắn. Cái người này, cho dù là râu mà cũng toát lên vẻ quyến rũ gợi cảm.

Bà không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cơ thể Cố Minh Chu. Vất vả lắm mới cai được ông ấy, hiện giờ Cố Minh Chu lại ở trước mặt bà với vẻ ngoài mời gọi như vậy, bà cảm thấy mình sắp thua rồi. Tề Tư khẽ nhếch môi, tim đập thình thịch đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bố tiên sư, mặc kệ, tính bà hèn vậy đấy, chỉ một câu của Cố Minh Chu mà làm bà tiến sát đến gần rồi.

Bà hít sâu một hơi, không suy nghĩ gì mà định hôn xuống.

Chưa hôn được, cằm bà bỗng nhiên bị Cố Minh Chu nắm lấy.

Cằm bị nắm đến nỗi môi hơi chu lên, Tề Tư kinh ngạc nhìn người đàn ông.

Cố Minh Chu mở mắt ra, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của người phụ nữ ông thích đang ở trong tầm tay, thân hình uyển chuyển cũng áp sát người ông, mùi nước hoa xao xuyến kia lúc này đang quanh quẩn trên chóp mũi.

Hơi thở của ông không tự chủ mà trở nên gấp gáp hơn, nhưng ông vẫn kìm nén được bản năng muốn hôn người nọ, không để người ấy đạt được ý muốn ngay lúc này.

Lần trước do ông không kiềm chế được nên mới bị người nọ xem là bạn giường suốt cả tháng trời.

Cố Minh Chu tiếp tục nắm lấy cằm bà, khóe môi cười như không cười: "Tề Tư, em có dám nói ngoại trừ lúc chúng ta lên giường, trong lòng em không có chút cảm giác gì với tôi không?"

Hai má Tề Tư nóng bừng, bà cảm giác như bị đùa giỡn.

"... Cố Minh Chu, anh có ý gì?"

"Lúc đầu người nói muốn phân rõ giới hạn, từ chối lên giường với tôi là anh, bây giờ lại chạy đến quan tâm con gái tôi. Con bé chỉ bị cảm nhẹ thôi mà anh còn cất công cử dì giúp việc nhà mình đến nấu cơm cho con bé. Lúc đầu anh nói là đi xã giao cùng anh, kết quả tối nay chỉ là một bữa cơm gia đình. Vậy mà anh lại dẫn một thư ký là tôi đến đó. Cố Minh Chu, đây là cái anh gọi là phân rõ giới hạn hả?"

Giọng Cố Minh Chu trầm thấp: "Tôi nói phân rõ giới hạn chính là phân rõ giới hạn bạn giường với em. Tề Tư, tôi không phải là vịt*, cũng không phải loại đàn ông gặp phụ nữ xinh đẹp trên đường thì sẽ đ.ộng d.ục. Loại chuyện lên giường này, đối với em mà nói có lẽ là vì em cô đơn, muốn tìm người giải quyết nhu cầu thể xác nhưng đối với tôi thì không phải vậy."

(*) Vịt ở đây là từ lóng mang nghĩa như trai bao

Cảm giác say rượu trong mắt ông dường như tan biến trong giây phút ấy, thay vào đó là ánh mắt nghiêm túc khi nhìn người phụ nữ đối diện: "Mời em đến bữa cơm gia đình là để em hiểu rõ hơn về gia đình tôi. Tôi đã ly hôn từ lâu, chỉ có một thằng con trai là Cố Dương. Thú thật, tôi không phải là một người cha tốt, mối quan hệ giữa tôi và con trai không mấy khăng khít. Lý do tôi quan tâm đến con gái của em là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về."

"Tề Tư, tôi rất thích em. Vậy nên hôm đó em có nhu cầu, tôi không muốn em đi tìm đàn ông khác nên đã đồng ý lên giường với em trước. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chỉ muốn làm với em mà không cần những thứ khác. Tôi muốn có thân phận là bạn trai của em, một mối quan hệ chính thức với em. Em hiểu ý tôi chứ?"

"Trong khoảng thời gian này, tôi nói muốn phân rõ giới hạn với em nhưng thật ra mỗi ngày tôi đều chờ mong em có thể chủ động tới tìm tôi, nói với tôi rằng em đã nghĩ kỹ rồi, trong lòng em cũng có cảm giác với tôi." Cố Minh Chu cụp mắt xuống, bỗng nhiên cười nhạt: "Nhưng nếu cứ chờ đến khi em nghĩ kỹ càng, chắc đến khi tôi về hưu cũng chưa xong quá."

Trong khoang xe ô tô, giọng nói trầm ấm của Cố Minh Chu mang đến cảm giác an tâm, mặc dù lúc này ham muốn thể xác đã biến mất nhưng trái tim của Tề Tư lại đập càng nhanh hơn.

Bà biết rất rõ đây là dấu hiệu của sự sa lầy, không chỉ về thể xác mà còn sâu thẳm trong trái tim.

Lồng ngực Tề Tư hơi ngột ngạt, giống như bị thứ gì đó nắm chặt lấy.

"Thư ký Tề, sếp Cố tỉnh chưa?"

Câu hỏi của tài xế vang lên cách đó không xa, thân thể Tề Tư cứng đờ, cảm xúc lóe lên trong mắt lập tức thu hồi lại, bà nhanh chóng rời khỏi người Cố Minh Chu, vội vàng mở cửa bước xuống.

"... Tỉnh rồi tỉnh rồi."

Trong vòng tay bỗng nhiên trống trải, Cố Minh Chu nhìn chỗ nhăn nheo trên quần vừa mới bị người ấy ngồi, nhắm mắt lại khe khẽ thở dài.

Sau đó bọn họ vào thang máy, chuẩn bị ai về phòng nấy.

Trong thang máy còn có những người khác, giữa họ có một người mẹ đẩy xe nôi. Đến tầng, họ lần lượt bước ra khỏi thang máy. Hành lang ở tầng này rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Tề Tư nói: "... Tôi về phòng trước."

"Đêm nay em có muốn tới phòng tôi không?" Cố Minh Chu hỏi.

Lời mời thẳng thắn như vậy, nếu hôm nay Cố Minh Chu không nói những lời đó, chắc chắn là bà cầu mà không được. Nhưng bây giờ bà lại do dự.

Tề Tư lắp bắp, đang định cố gắng thuyết phục Cố Minh Chu rằng hai người họ chỉ cần quan hệ thể xác chứ không cần tình cảm.

"... Sếp Cố, anh đã từng kết hôn rồi, còn băn khoăn thân phận bạn trai bạn gái như vậy sao?"

Cố Minh Chu nói dứt khoát: "Đúng thế."

Tề Tư: "..."

Cố Minh Chu thấy biểu cảm của bà sắp méo mó hết cả, điển hình của kiểu người chỉ muốn ngủ chứ không muốn chịu trách nhiệm với ông.

Ông không khỏi nhíu mày: "Tề Tư, tôi không tin em không thích tôi. Rốt cuộc là tôi có điểm nào khiến em không hài lòng, không muốn ở bên tôi như vậy sao?"

Hai má Tề Tư nóng bừng, không hiểu sao mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy. Giọng điệu của Cố Minh Chu nghe rõ ràng là vừa không vui vừa bất lực, nhưng bà lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

"Sếp Cố, đó không phải vấn đề của anh." Bà cắn môi nói: "Nếu anh biết về gia đình và quá khứ của tôi, có lẽ anh sẽ hối hận về những gì anh đã nói hôm nay."

Cố Minh Chu hỏi: "Em không nói cho tôi biết, làm sao biết tôi có hối hận hay không?"

Tề Tư nói: "Có thể anh sẽ ghét tôi."

Gia đình của bà, quá khứ của bà, ngay cả bản thân bà cũng cảm thấy như một vết nhơ, huống chi là một người đàn ông quang minh lỗi lạc như Cố Minh Chu.

Cố Minh Chu nhếch môi cười: "Tề Tư, mong em hiểu rõ, hết lần này đến lần khác người bị từ chối đều là tôi, vậy rốt cuộc là ai đang ghét ai?"

...

Tề Tư trở về phòng mình, đóng cửa lại, trong tay bà là thẻ phòng của Cố Minh Chu.

Sau khi đưa thẻ phòng cho bà, Cố Minh Chu bảo bà hãy suy nghĩ kỹ xem bà định dùng mối quan hệ nào với ông.

Dù bà có quyết định thế nào thì quan điểm của ông ấy là: tôi không cần bạn giường, nếu em muốn ngủ với tôi thì hãy làm bạn gái của tôi.

Bà chỉ muốn trao thể xác chứ không muốn trao tình cảm, còn Cố Minh Chu thì muốn trao cả hai.

Lòng tham của nhà tư bản quả là lời giải thích hoàn hảo cho câu nói "lòng tham không đáy". Tề Tư chạm vào tim, cảm thấy nó đập quá nhanh, nhanh đến nỗi làm người ta khó thở.

...

Cơn cảm nhẹ của Tề Diệu Tưởng sang ngày hôm sau đã khỏi hoàn toàn, vì bữa tối ngày hôm qua, cô nghĩ mình nên đích thân nói lời cảm ơn với chú Cố.

Cố Minh Chu chắc là đang bận, hồi lâu sau mới trả lời cô: [Con hết cảm rồi à?]

Tề Diệu Tưởng: [Vâng, khoẻ rồi ạ.]

Cố Minh Chu: [Mẹ không có ở nhà, ở nhà một mình phải chăm sóc bản thân cho tốt]

Cố Minh Chu: [Có chuyện gì thì có thể tìm Cố Dương]

Tề Diệu Tưởng không biết nên trả lời thế nào.

Ai mà ngờ mới ngày hôm qua Cố Dương còn bảo cô hãy giữ khoảng cách với cậu, cậu còn nói với cô những lời rất kỳ lạ.

Chú Cố và mẹ cô hiện tại đang ở bên nhau, nếu sau này hai người họ kết hôn, cô và Cố Dương sẽ trở thành họ hàng.

Tề Diệu Tưởng vỗ vỗ thật mạnh vào mặt, lấy bài tập trong cặp ra, cố làm bài để chuyển hướng sự chú ý.

Còn chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, các thầy cô bộ môn đã giảm bớt lượng bài tập, tập trung ôn tập cho học sinh. Lần thi cuối kỳ này, Tề Diệu Tưởng đã đặt ra mục tiêu cho bản thân là lọt vào top 70 của toàn khối.

Đặt mục tiêu thì dễ, nhưng để đạt được mục tiêu lại không dễ như vậy. Tề Diệu Tưởng làm một đề thi thử môn Toán để tự đánh giá. Trước khi đối chiếu đáp án, cô nghĩ mình sẽ đạt được ít nhất 135 điểm. Nhưng khi dò đáp án rồi, cô nhận ra mình đã quá tự tin. Câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên vốn là câu hỏi dễ lấy điểm nhất nhưng vì sơ suất mà cô lại chọn sai, mất luôn 6 điểm. Kết quả là toàn bộ bài thi cô còn không đạt được mức điểm 120.

Tề Diệu Tưởng ghi lại toàn bộ những câu sai vào vở. Hai câu hỏi cuối cùng của đề Toán là khó nhất, cô xem đáp án rồi mà vẫn chưa hiểu rõ. Lần này, thay vì đi kiếm đáp án trên mạng, Tề Diệu Tưởng chụp ảnh các câu hỏi đó rồi gửi cho Kỷ Sầm.

Nhưng ngày hôm qua có vẻ cậu rất tức giận, không biết cậu có trả lời không.

Vài phút sau, Kỷ Sầm trả lời cô một câu: [Chào bạn, hệ thống phát hiện đã lâu rồi bạn không nói chuyện với bạn trai nên đã tạm dừng dịch vụ bạn trai. Cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ. Nếu bạn cần, vui lòng gia hạn. Để hủy dịch vụ, vui lòng trả lời TD.]

____

Lời tác giả: Chương này có thể tóm tắt là "ba Cố muốn có danh phận" và "Tam Cân muốn được dỗ dành".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK