• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sếp lớn đều nói chuyện khách sáo như vậy sao?

Tề Diệu Tưởng vội vàng xua tay: "Không sao ạ, làm phiền chú rồi."

Cố Minh Chu ừ một tiếng, khom người chui vào xe dễ dàng bế mẹ cô ra ngoài.

Người đàn ông cao lớn với cánh tay rắn chắc khiến mẹ cô trông có vẻ nhỏ bé, mẹ được người đàn ông ôm ngang trong lòng giống như một con búp bê mềm nhũn không xương.

Tề Diệu Tưởng đi trước dẫn đường, hai mẹ con cô sống tại một khu dân cư cũ, bởi vì khá cũ kỹ nên không có thang máy, Cố Minh Chu ôm một hơi Tề Tư hoàn toàn say mèm lên đến tầng bốn.

Tề Diệu Tưởng sợ sếp lớn mệt, cơ sở vật chất ở khu chung cư cũ này chỉ tầm thường, đèn hành lang cũng rất cũ kỹ. Cô dùng điện thoại chiếu đèn ở phía trước, đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi một câu: "Chú có ổn không ạ? Mẹ con không nặng lắm phải không?"

"Mẹ con rất nhẹ." Cố Minh Chu bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Quả nhiên lúc này vẫn cần một người đàn ông, nếu mẹ tự bắt xe về thì Tề Diệu Tưởng chắc chắn sẽ rất xấu hổ khi làm phiền tài xế.

Cuối cùng cũng về đến nhà, trong nhà không có dép nam, ngày thường cũng không có nhiều khách đến chơi cho nên không chuẩn bị dép sử dụng một lần, Tề Diệu Tưởng nói: "Chú, chú cứ vào đi, không cần cởi giày đâu ạ."

Cố Minh Chu nhìn sàn nhà sạch sẽ, nói: "Được, ngại quá."

Không biết khi nào mẹ sẽ thức giấc, cũng có thể là ngủ đến sáng, vậy nên Tề Diệu Tưởng để cho Cố Minh Chu bế mẹ cô đi thẳng vào phòng ngủ.

Bật đèn lên, Tề Diệu Tưởng xấu hổ thay mẹ vài giây.

Lâu rồi không vào phòng mẹ dọn dẹp vậy mà nó đã bừa bộn thành thế này rồi.

Bình thường Tề Tư bận rộn với công việc nên Tề Diệu Tưởng chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh trong nhà. Biết bao nhiêu quần áo, túi xách và đồ trang điểm, mỗi ngày bà đều sửa soạn trước khi đi làm nên không kịp thu dọn mà chỉ ném chúng lên giường lên ghế. Nhưng thần kỳ chính là lần nào bà cũng có thể tìm thấy chính xác thứ mà mình muốn trong đống đồ đạc ấy. Thỉnh thoảng Tề Diệu Tưởng giúp bà dọn dẹp nhưng cuối cùng bà lại không tìm ra.

Thế là Tề Diệu Tưởng dứt khoát không dọn giúp Tề Tư nữa, Tề Tư nhìn quen mắt là được.

Lúc này trên giường rất bừa bộn, chăn không gấp, quần áo vứt khắp nơi, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng đi lên phía trước đẩy đống quần áo đó sang một bên.

Kết quả là một chiếc q.uần l.ót ren hoa văn được che dưới chiếc váy bị lộ ra ngoài.

Sếp lớn còn ôm mẹ cô đứng ngay bên cạnh, Tề Diệu Tưởng im lặng thở dài, trong lòng thương tiếc thay mẹ 3 giây, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, bình tĩnh dùng váy che lại chiếc q.uần l.ót kia lần nữa.

Cũng may Cố Minh Chu là một người đàng hoàng, ông rủ mắt tránh né, không nói gì mà cúi lưng đặt Tề Tư lên giường.

Sau khi đắp chăn cho mẹ ổn thỏa, hai người đi ra khỏi phòng ngủ.

Dù chưa từng đi làm ngày nào nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn hiểu một số quy tắc ở nơi làm việc.

Đây là sếp của mẹ cô, là người phát tiền lương cho mẹ cô, hơn nữa còn là ba của Cố Dương, ngày thường Cố Dương ở trường thực sự rất quan tâm cô, thường xuyên giảng đề cho cô, dù thế nào thì Tề Diệu Tưởng cũng cần phải chiêu đãi chu đáo một chút.

"Chú ơi, hay là chú ngồi lại một lát nhé." Tề Diệu Tưởng nói: "Để con đi lấy cho chú ly nước."

Cố Minh Chu cũng không từ chối, ngồi xuống ghế sô pha ở trong phòng khách, Tề Diệu Tưởng chạy vào bếp tìm một cái ly mới.

Cô nhớ mẹ có một bộ ly tráng men mua ở trên mạng, dù đắt nhưng rất đẹp, dùng cái ly đó uống nước sẽ có cảm giác như một quý tộc châu Âu. Bình thường mẹ cô không nỡ dùng, lúc mua hoàn toàn là vì dáng vẻ xinh đẹp của nó.

Để chiêu đãi sếp lớn, đương nhiên là phải dùng cái ly tốt nhất trong nhà, không biết mẹ cô đã cất nó nơi nào.

Trong bếp phát ra tiếng leng keng, Cố Minh Chu ở ngoài phòng khách nghe thấy rõ ràng.

Người đàn ông đánh giá qua thì phát hiện căn hộ của hai mẹ con không lớn, chỉ hơn 80 mét vuông nhưng rất sạch sẽ, đương nhiên ngoại trừ phòng ngủ của thư ký Tề.

Trong phòng khách có không ít đồ vật trang trí nhỏ xinh, trông như mua từ siêu thị mini Nghĩa Ô về. Trên tủ tivi còn lố hơn, mô hình búp bê của phim hoạt hình được sắp thành từng hàng chỉnh tề như quân đội.

Trên tường còn treo một bức ảnh chân dung mặc Hán phục của hai mẹ con ở thành phố cổ, chắc là được chụp từ vài năm trước. Tề Diệu Tưởng trong ảnh trông nhỏ hơn bây giờ rất nhiều, hai mẹ con một người mặc màu hồng, một người mặc màu lam, một người cầm đèn hoa sen, một người cầm lồng đèn thỏ. Cả hai nhìn về phía ống kính, ngũ quan trông rất giống nhau, mềm mại thanh tú, như hai chị em vậy.

Trong nhà nhìn rất ấm áp, khắp nơi đều mang đậm bầu không khí của thiếu nữ, không có chút dấu vết nào thuộc về đàn ông.

Tề Diệu Tưởng rốt cuộc cũng tìm được bộ tách trà kia, không biết tìm ra đâu ra thêm một ít lá trà, pha một tách trà cho Cố Minh Chu.

Cố Minh Chu nhìn chiếc ly, kiểu dáng rất đẹp nhưng tay nghề tráng men quá kém, màu sắc không đồng bộ, chắc đây là hàng đại trà từ nhà máy sản xuất ra.

Hơi nhiều lá trà, Cố Minh Chu không nói gì, nhấp một miếng, quả nhiên rất đắng.

"Uống được không ạ? Con không biết nên cho bao nhiêu trà vào nữa." Tề Diệu Tưởng do dự hỏi.

Dù sao thì trà đặc chắc chắn tốt hơn trà loãng, cô không thể keo kiệt với sếp lớn được, cho nên cô đã bỏ thêm rất nhiều lá trà.

"Uống được, cảm ơn con."

Cố Minh Chu đặt cái ly xuống, trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng hỏi cô: "Bình thường con rất thích mua mấy con búp bê hoạt hình kia sao?"

Nói xong ông chỉ vào tủ tivi.

Tề Diệu Tưởng nói: "Dạ? Là mẹ con mua đấy, mẹ thích sưu tầm những thứ này."

Không chỉ có blind box mà còn có đủ các vật trang trí khác nhau, chỉ cần trông đẹp mắt hoặc lấp lánh thu hút thiếu nữ, Tề Tư còn thích mua những thứ đồ vô dụng này hơn cả con gái.

Cố Minh Chu à một tiếng: "Chú cứ tưởng con thích mấy thứ này."

"Dạ không ạ, con không thích mấy thứ này." Tề Diệu Tưởng nói.

Cô tự nhận sở thích của mình còn trưởng thành hơn mẹ rất nhiều.

Con gái là một giống loài sinh vật rất kỳ lạ, khi còn bé thì thích những đồ nho nhỏ đáng yêu, đến khi lớn lên bước vào tuổi dậy thì thì lại nóng lòng thoát khỏi sở thích trẻ con đó, ra vẻ trưởng thành mà lựa chọn những sở thích cho là phù hợp, đến khi trưởng thành hoàn toàn rồi thì bắt đầu thích lại những món đồ trẻ con.

Hiện tại Tề Tư đang ở giai đoạn này, gần đây rất thích mua blind box, thậm chí còn mua nhiều hơn cả đồ trang điểm.

Cố Minh Chu hỏi Tề Diệu Tưởng như đang tán gẫu việc nhà: "Mẹ bận đi làm, con thường ở nhà một mình à?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Đúng vậy ạ."

"Con không đến chỗ ba con chơi sao?"

Tề Diệu Tưởng ngẩn ra, cụp mắt xuống, im lặng lắc đầu.

Nghe được chữ "ba", cảm xúc của cô gái nhỏ lập tức trầm xuống, Cố Minh Chu mím môi nhẹ giọng nói: "Xin lỗi con vì chú đã xen vào việc của người khác."

Để sếp của mẹ xin lỗi mình, Tề Diệu Tưởng không chịu được, vì vậy cô nhanh chóng nói: "Không có không có, chú là sếp, có quyền hỏi mà. Chú hỏi đi ạ."

Nói xong cô lập tức bày ra dáng vẻ sẽ trả lời nghiêm túc.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô gái nhỏ, người đàn ông hơi nhướng mày, cười rất nhẹ.

"Không hỏi nữa, cho dù là sếp thì cũng không nên tuỳ tiện hỏi thăm chuyện của cấp dưới."

Uống xong một ly trà, Cố Minh Chu đứng dậy: "Khuya rồi, chú đi trước, con nghỉ ngơi đi."

Tề Diệu Tưởng cũng đứng dậy, đưa Cố Minh Chu tới cửa.

Vốn dĩ cô muốn đưa Cố Minh Chu xuống dưới tầng nhưng bị Cố Minh Chu từ chối.

Nhìn hành lang tối tăm, Tề Diệu Tưởng nhắc nhở: "Chú ơi, cái hành lang này khá hẹp, chú cao quá, lúc xuống tầng nhớ cẩn thận một chút, bước từng bước nhỏ thôi ạ."

"Được." Khoé môi Cố Minh Chu hơi cong lên: "Nghe mẹ con nói con rất thích ăn socola, lần trước có một khách hàng người Bỉ tặng socola cho bọn chú, con rất thích ăn nó đúng không?"

Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Ngon thì ngon thật nhưng mà đắt quá.

"Gần đây khách hàng kia lại gửi tặng thêm một ít, ngoại trừ socola thì còn có chút bánh kem nữa nhưng đã bị mẹ con tịch thu rồi. Con có số điện thoại không? Chú sẽ cho người trực tiếp mang lại đây."

Mẹ cô ngại phiền nên không tiếp tục nhận quà của sếp, đương nhiên Tề Diệu Tưởng cũng phải lịch sự từ chối: "Không cần đâu chú."

Cố Minh Chu nói: "Con không cần, bình thường Cố Dương cũng không thích ăn những thứ này, vậy đành chờ nó hết hạn rồi vứt đi thôi, con không cảm thấy tiếc sao?"

Tề Diệu Tưởng do dự.

"Hơn nữa hãng bánh kem kia còn chưa được nhập khẩu, trong nước tạm thời vẫn chưa mua được."

"..."

Tề Diệu Tưởng nuốt nước miếng.

Cố Minh Chu lại hỏi: "Thật sự không muốn à?"

Tề Diệu Tưởng thấp giọng hỏi: "Vậy chú có thể đừng nói với mẹ con không?"

"Được." Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười: "Số điện thoại của con là bao nhiêu?"

"Chú, chú không cần cho người đưa lại đây, đến lúc đó còn phải trả phí chạy vặt cho người ta nữa. Chú cứ đưa cho Cố Dương rồi Cố Dương đưa lại cho con là được ạ."

Cố Minh Chu khẽ nhíu mày.

"Cố Dương khá lạnh nhạt, có lẽ sẽ không đồng ý giúp đỡ đâu."

"Không đâu ạ." Tề Diệu Tưởng chớp mắt: "Ngày thường Cố Dương rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, bình thường ở trường nếu con có câu hỏi gì thì cũng sẽ hỏi cậu ấy."

Người đàn ông nhướng mày hơi ngạc nhiên, có lẽ là vì ông không ngờ con trai mình ở trường lại nhiệt tình như vậy.

Nhưng Cố Minh Chu vẫn hỏi phương thức liên lạc của Tề Diệu Tưởng, tuy Tề Diệu Tưởng không biết Cố Minh Chu muốn số điện thoại của cô làm gì, nhưng sếp lớn làm việc nhất định là có tính toán, cô cầm điện thoại đến thêm WeChat của ba Cố Dương.

Trước khi rời đi, Cố Minh Chu còn nói: "Hứa với nhau nhé, chuyện bánh kem chú sẽ không nói với mẹ con, chuyện chúng ta trao đổi số điện thoại con cũng không được nói với mẹ, được không?"

Tề Diệu Tưởng rất muốn ăn bánh kem, gật đầu đáp: "Được ạ."

...

Sáng sớm hôm sau, dù đang say khướt, đầu đau như búa bổ, nhưng Tề Tư là một nhân viên văn phòng có tâm hồn làm việc vẫn buộc mình phải mở mắt ngay khi đồng hồ báo thức vừa reo.

Kéo thân thể nặng nề ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Tề Diệu Tưởng chuẩn bị ra ngoài.

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Tề Tư yếu ớt hỏi: "Đi học à?"

"Dạ." Tề Diệu Tưởng vừa mang giày vừa nói: "Nếu không thì sẽ bị muộn tiết tự học sáng."

Tề Tư thở dài thông cảm.

Những năm cấp ba cực khổ bà đã trải qua rồi, bây giờ đến lượt con gái bà chịu khổ.

Tề Diệu Tưởng liếc nhìn mái tóc dài rối bời của mẹ cùng với khuôn mặt chưa được tẩy trang hoàn toàn, hôm qua cô giúp mẹ tẩy trang, nhưng mascara của mẹ không thấm nước, nước tẩy trang cũng vô dụng, Tề Diệu Tưởng không biết làm cách nào, đành để mẹ ngủ với lớp mascara đó cả đêm.

Tề Diệu Tưởng nhắc mẹ nhanh rửa mặt đi.

Tề Tư a lên một tiếng, đi đến trước gương, phát hiện gương mặt mình vô cùng lem nhem, quần áo trên người cũng chưa thay.

Cuối cùng bà cũng nhận ra gì đó, nhân lúc con gái còn chưa ra ngoài, bà nhanh chóng hỏi: "Hôm qua mẹ về như thế nào vậy?"

"Mẹ không nhớ sao?" Tề Diệu Tưởng nói: "Hôm qua chú Cố đưa mẹ về."

"Sếp Cố? Ông ấy đưa mẹ đến dưới tầng, sau đó là con đỡ mẹ lên sao?"

"Con làm sao đỡ được mẹ, là chú Cố bế mẹ lên đó."

Thân thể Tề Tư cứng đờ.

"... Ông ấy bế mẹ lên? Rồi vào phòng ngủ của mẹ?"

Tề Diệu Tưởng ưm một tiếng, không phủ nhận mà chỉ nói: "Không phải ngày thường con đã nhắc mẹ là phải chăm làm vệ sinh hơn sao..."

Giẫm giẫm chân, sau khi xác nhận đã buộc giày xong xuôi, Tề Diệu Tưởng mở cửa: "Con đi học nha."

Cách âm của căn hộ không được tốt lắm, tiếng con gái đi bộp bộp xuống tầng rất lớn mà Tề Tư vẫn còn đứng im tại chỗ.

Sau khi phản ứng lại, bà chạy về phòng ngủ, cẩn thận dụi mắt, nhưng sau khi mở ra thì không có cái gì gọi là kỳ tích, phòng bà vẫn bừa bộn như một bãi rác.

Bình thường khi đi làm ở công ty, bà cố gắng biểu hiện mình thật tài giỏi trước mặt đồng nghiệp và với sếp, cốt là để đắp nặn một hình tượng chuyên nghiệp ở nơi làm việc, kết quả là ngày hôm qua uống nhiều nên bị lộ bản chất thật.

Hơn nữa còn xảy ra ở trước mặt sếp Cố.

Không biết có làm sếp Cố nghi ngờ năng lực làm việc của bà hay không.

Tề Tư đỡ trán, cảm giác đầu của mình càng lúc càng đau, bà ngã xuống giường.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi đối mặt với Cố Minh Chu bà vẫn luôn thận trọng. Bà sợ một ngày nào đó người đàn ông này hứng lên sẽ hỏi bà về chuyện con gái, vì sao lại nói dối trong lúc phỏng vấn, bà không thể nào giải thích được.

Bởi vì chuyện bà chưa kết hôn mà đã có con là sự thật, nếu vì điều này mà ông sinh ra thành kiến với bà thì bà cũng chịu thôi.

Chưa kết hôn đã có con, mười bảy tuổi sinh con, sao có thể xem là một người phụ nữ đứng đắn được chứ?

Ngay cả bản thân Tề Tư cũng không thể phủ nhận điều đó.

Tuy Cố Minh Chu không hỏi, nhưng trái tim bà như có một sợi dây treo lên mãi không thể hạ xuống, giống như tù nhân đang chờ tuyên án, đi làm trong khoảng thời gian này không có lúc nào bà dám thả lỏng.

Ngày hôm qua bà và Cố Minh Chu đến một bữa tiệc tối để xã giao, Cố Minh Chu không bao giờ để cấp dưới là nữ đỡ rượu giùm. Nhưng Tề Tư muốn chứng minh với Cố Minh Chu rằng thư ký của ông ngoại trừ chút quá khứ đen tối đấy thì không còn gì để bắt bẻ, vậy nên hôm qua bà cố gắng rất nhiều. Cả một bàn đều là sếp lớn, bà giúp Cố Minh Chu lấy lòng họ. Các sếp khen Cố Minh Chu nhặt được bảo bối, có thể kiếm được một người xinh đẹp như vậy làm thư ký.

Nghe các sếp khác khen ngợi như vậy, lúc ấy Tề Tư rất đắc ý, nghĩ thầm: sếp Cố này, ông có nghe thấy không, nếu ông sa thải một thư ký giỏi giang chỉ có chút quá khứ đen tối như tôi thì đó chính là tổn thất của ông.

Bà nhìn về phía Cố Minh Chu nhưng ông lại chẳng vui vẻ gì khi thấy thư ký của mình được khen ngợi. Cố Minh Chu nhìn bà khéo léo giao tiếp với các vị sếp lớn, khen các sếp đến nỗi làm họ cười tươi như hoa, còn mặt mày ông lại cứ nhăn nhó, sắc mặt chẳng tươi vui gì.

Ông xụ mặt gì thế hả? Bà vì công ty, vì ông, cố gắng như vậy mà ông lại không hài lòng sao?

Thật khó hầu hạ.

Chờ bữa tiệc tối này kết thúc hoàn toàn, Tề Tư thậm chí còn uống nhiều hơn lần trước. Khi đi ra khỏi phòng bao, rõ ràng là đôi giày cao gót bước trên sàn nhà nhưng lại mềm mại như giẫm lên mây.

Bà nghe Cố Minh Chu nói nếu lần sau có kiểu tiệc tối như thế này thì bà không cần đến nữa, ông sẽ kêu những người khác đi cùng.

Tề Tư sửng sốt, câu này có nghĩa là bà bị xem nhẹ rồi sao?

Hôm nay bà cố gắng nhiều như vậy, thiếu chút nữa là nôn mửa đến nơi vậy mà Cố Minh Chu vẫn muốn xem nhẹ bà ư?

Chỉ vì lúc đi phỏng vấn bà nói dối có một xíu đấy thôi à?

Tề Tư muốn chất vấn người đàn ông nhưng bà hoàn toàn không có sức lực nữa.

Trước khi say hẳn, bà cảm giác được người đàn ông bên cạnh đỡ lấy bà, bà ngửi thấy mùi hương lành lạnh trên người ông, hình như bà còn nghe thấy ông khẽ thở dài.

Ký ức dừng lại ở đây, bây giờ tỉnh rượu, bà vẫn không thể nhớ nổi ngày hôm qua rốt cuộc mình đã làm gì không tốt mà lại khiến Cố Minh Chu thở dài.

Hơn nữa hôm qua Cố Minh Chu nhìn thấy phòng bà bừa bộn như bãi rác, không chừng lại càng thất vọng hơn về bà.

Tề Tư chậc một tiếng, ngồi dậy khỏi giường định dọn dẹp phòng, mới vừa nhặt một chiếc váy lên thì lộ ra chiếc q.uần l.ót bên dưới bị váy che lại.

"..."

Chưa bao giờ bà lại hận thói quen vứt đồ lót lung tung của mình đến thế, chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm qua sếp đã nhìn thấy căn phòng bừa bộn như bãi rác và đống đồ lót vương vãi thôi đã...

Điều duy nhất có thể xem là may mắn chính là kiểu dáng của chiếc q.uần l.ót này không xấu, thậm chí còn rất tinh xảo.

Tề Tư xấu hổ nhắm mắt lại, ước gì có thể tát mình hai cái.

Bây giờ không cần lo lắng Cố Minh Chu có sa thải bà hay không nữa rồi, bởi vì bà đã có ý định chủ động từ chức.

...

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi. Trong xã hội thực tế này, hầu hết mọi người đều phải cúi đầu vì miếng cơm manh áo. Là một người trưởng thành còn phải nuôi con, Tề Tư không thể tuỳ tiện, dù cảm thấy xấu hổ đến cực điểm nhưng bà vẫn phải đi làm.

Khi đến công ty, một đống tài liệu chất chồng trên bàn cần bà xem qua trước rồi mang đến cho Cố Minh Chu ký. Ngồi tại chỗ làm công tác tư tưởng một lúc, cuối cùng Tề Tư vẫn đứng dậy, gõ cửa văn phòng của Cố Minh Chu.

"Mời vào." Người bên trong nói.

Tề Tư mở cửa, đi tới đối diện Cố Minh Chu đưa văn kiện cho ông.

"Sếp Cố, những tài liệu này cần chữ ký của anh."

Cố Minh Chu ừ một tiếng, giơ tay nhận lấy, Tề Tư đứng tại chỗ, bà có rất nhiều chuyện muốn hỏi Cố Minh Chu nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

"Sếp Cố..."

Cố Minh Chu không ngẩng đầu: "Hửm?"

"Tôi nghe con gái nói tối qua tôi uống nhiều quá, là anh đưa tôi lên lầu, đúng là làm phiền anh rồi..."

Tề Tư cố gắng bào chữa: "Xin lỗi, bình thường tôi bận việc chẳng có thời gian dọn dẹp nên trong nhà có hơi bừa bộn..."

Nhưng Cố Minh Chu nói: "Không bừa bộn, khá gọn gàng."

"Anh không cần an ủi tôi." – Tề Tư mỉm cười ngượng ngùng: "...Tôi có thói quen sinh hoạt không tốt lắm, hay vứt đồ lung tung, cho nên..."

Nghe đến đây, Cố Minh Chu ngẩng đầu lên khỏi tài liệu, trong đáy mắt thoáng qua một ý cười siêu nhỏ, rất khó nhận ra.

Ông hỏi: "Cô vứt bừa cái gì sao?"

"..."

"Không có! Tôi không vứt bừa gì cả." Tề Tư nói.

Một lúc sau, Cố Minh Chu ký từng văn kiện một rồi đưa cho Tề Tư, bảo bà trả lại cho các phòng ban.

Tề Tư thở phào nhẹ nhõm, xoay người cầm tài liệu rời đi.

Đóng cửa lại, bà dựa vào đó một lúc, nhịp tim dần trở lại bình thường.

Vậy chắc ông ấy chưa nhìn thấy nhỉ? Dù sao thì đồ lót của bà cũng đã bị váy che đi, sếp Cố cũng không phải kiểu đàn ông tùy tiện lục lọi đồ của phụ nữ.

Nghĩ đến đây, cảm giác xấu hổ cuối cùng cũng dịu đi một chút. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu sếp Cố định xem nhẹ bà thật thì bà càng nên thể hiện xuất sắc trong công việc để sếp không có cơ hội để chê bai bà.

Sau khi trấn an mình xong, Tề Tư ôm tài liệu rời đi.

Cùng lúc đó, người ở trong phòng ngừng gõ bàn phím, mắt nhìn về phía cửa.

Hôm nay thư ký Tề diện đồ vẫn rất chuyên nghiệp chỉn chu, bà mặc áo sơ mi phối cùng váy đơn giản, không biết bên trong váy có phải là chiếc quần hôm qua ông đã thấy không.

Vì thể diện của thư ký Tề, ông có thể giả vờ ngu ngốc nhưng ông không thể lừa dối chính mình. Cổ họng nghẹn lại, trong lòng dấy lên một nỗi bức bối. Cố Minh Chu nhẹ nơi lỏng cà vạt ra, thở dài, sau đó xoa xoa thái dương.

Con gái của bà còn nhỏ, không biết rằng không nên tùy tiện cho đàn ông vào phòng ngủ của mẹ mình. Lỗi ở ông, ông là người không biết chừng biết mực.

Chính ông là một người đàn ông trưởng thành, biết rõ mình cần tránh bị hiểu lầm nhưng lúc đó vẫn để cho tư tâm đàn ông lấn át lý trí, cố tình giả ngu giả ngốc.

...

Vì chiếc bánh kem mà Tề Diệu Tưởng đã giữ lời hứa là không kể với mẹ chuyện cô và ba của Cố Dương đã thêm nhau trên WeChat.

Nhưng cô có một thắc mắc, nếu không nói với mẹ thì có nên nói với Cố Dương không?

Nhưng không hiểu sao gần đây Cố Dương lại đối xử lạnh nhạt với cô. Mất công hôm đó cô còn khen ngợi cậu ấy trước mặt ba cậu, bảo rằng cậu ấy rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, ai ngờ cậu ấy lại lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

Đôi khi cô muốn hỏi cậu ấy mấy câu bài tập nhưng cậu ấy cũng không thèm nhìn mà chỉ bảo cô hỏi những người khác trong lớp, ngay cả khi những người khác không biết cách làm thì cậu cũng bảo:

"Đi hỏi Kỷ Sầm xem." Cố Dương nói: "Không phải lần trước cậu thi tốt là nhờ cậu ta à?"

Những gì cậu ấy nói đều đúng nhưng cô luôn có cảm giác như cậu ấy đang mỉa mai đâm chọt mình.

Tề Diệu Tưởng nói: "Nhưng mình không thể lúc nào cũng làm phiền Kỷ Sầm được."

Hơn nữa nếu cô cứ đến lớp bên cạnh tìm Kỷ Sầm nhiều như vậy, ngay cả khi mục đích của cô chỉ đơn thuần là hỏi bài thì cũng không thể tránh khỏi chuyện bị hiểu lầm.

Trước đây cô và Kỷ Sầm từng bị đồn yêu sớm, cô vẫn thấy ổn và không bị ảnh hưởng gì nhưng lại hại Kỷ Sầm bị đăng lên confession trường một tuần về chuyện học sinh đứng đầu khối 10 yêu sớm. Cuối cùng, Kỷ Sầm đọc kiểm điểm trong cuộc họp hàng tuần của trường thì hiểu lầm mới được làm sáng tỏ.

Hỏi Cố Dương thì tiện hơn, cậu ấy ngồi sau lưng cô, quay đầu lại là hỏi được ngay.

Nghe lý do của Tề Diệu Tưởng, Cố Dương khẽ nhếch môi: "Ồ, không muốn làm phiền cậu ta nên đến làm phiền tôi."

Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt, rụt bàn ​​tay đang cầm bài tập về, nhỏ giọng hỏi: "...Cậu cảm thấy mình phiền phức sao?"

Thấy ánh mắt cô bỗng trở nên cẩn trọng, Cố Dương hơi mở miệng định phủ nhận không phải, nhưng nếu cậu không thấy cô phiền thì đó là gì?

Không phải là cảm thấy cô phiền, mà là cảm thấy trong lòng mình phiền.

Sao cậu có thể thừa nhận chuyện này? Cố Dương khẽ cau mày không nói gì, ngầm đồng ý với lời nói của Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng mím môi.

Cô tưởng khoảng thời gian này hòa hợp với bọn họ, cô đã tiến bộ, đã biết cách giao tiếp với bạn bè, ít nhất là với đám Lư Văn Giai, mỗi ngày đều vui vẻ hòa thuận với nhau.

Nhưng cô không ngờ mình vô tình phạm sai lầm khiến Cố Dương cảm thấy khó chịu.

Cô nghĩ gần đây cậu ấy đối xử lạnh nhạt với cô là vì cậu vốn dĩ có tính cách lạnh lùng, với ai cũng như vậy. Ngay cả Bách Trạch Văn cũng từng phàn nàn về sự thất thường của Cố Dương giống như con gái đang trong kỳ kinh nguyệt vậy, mỗi tháng đều có vài ngày khó chịu, đối xử với ai cũng không tốt. Bách Trạch Văn bảo cô đừng để ý, làm quen với chuyện này là được.

Nhưng từ khi cô chuyển sang trường mới, Tề Diệu Tưởng trân trọng từng người bạn trong trường của mình, Cố Dương là bạn của cô, cô không thể không quan tâm đến việc cậu ấy nghĩ gì về cô.

Khi bạn bè khó chịu với cô, thay vì nghĩ "Mình có làm gì cậu ấy đâu" thì cô lại tự hỏi "Có phải mình đã làm sai điều gì rồi không".

"Được rồi, mình xin lỗi, sau này mình sẽ không hỏi cậu nữa."

Đầu ngón tay cầm chặt cuốn bài tập, Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng xin lỗi cậu ấy.

Suốt một ngày, cô thật sự không hỏi Cố Dương bất kỳ câu hỏi bài tập nào nữa. Có lúc phải nói chuyện với Ngô Trừng, cô chỉ nghiêng mặt sang, hoàn toàn không nhìn về phía Cố Dương.

Hôm nay Cố Dương không nghe lọt tai bài học nào cả.

Cố Dương cũng không biết mình thật sự muốn gì. Khi Tề Diệu Tưởng tìm cậu, cậu cảm thấy khó chịu, nhưng khi Tề Diệu Tưởng không tìm cậu nữa thì lòng cậu lại càng khó chịu hơn.

Có lẽ khi cậu bảo cô đi hỏi Kỷ Sầm, nếu câu trả lời của cô không phải là "Mình không muốn làm phiền Kỷ Sầm" mà là "Bài này mình chỉ muốn hỏi cậu" thì cậu đã thấy vui rồi.

Nhưng cậu có tư cách gì để yêu cầu Tề Diệu Tưởng nói như vậy đâu? Trong lòng cô, mối quan hệ của cô với Kỷ Sầm tốt hơn nhiều so với cậu.

Dẹp đi.

Cứ vậy đi.

Nhân lúc này để tự mình tỉnh táo lại một chút.

Phải đến tuần sau mới đổi chỗ ngồi, đợi đến tuần sau, cậu sẽ không cất công đi tìm giáo viên chủ nhiệm nhờ sắp xếp chỗ ngồi của mình gần Tề Diệu Tưởng giống như lần trước nữa.

Sau khi đổi chỗ, tốt nhất là nên ngồi xa Tề Diệu Tưởng hơn, nếu cậu ở xa chỗ cô, có lẽ cậu sẽ không còn phiền lòng nữa.

Đây là kế hoạch của Cố Dương, nhưng trời không chiều lòng người. Ba cậu gửi tin nhắn nói đối tác người Bỉ kia lại tặng một ít bánh ngọt, ba cậu phái người đứa tới cho cậu, tiện thể nhờ cậu đưa cho Tề Diệu Tưởng một ít.

... Cậu và Tề Diệu Tưởng đã chiến tranh lạnh hai ngày nay, sao có thể đưa được?

Sau khi nhận được bánh, Cố Dương không biết nên đưa thế nào, đành nhét tất cả vào tủ lạnh.

Cố Dương không hề biết Tề Diệu Tưởng cũng nhận được tin nhắn của ba mình.

Cố Minh Chu hỏi Tề Diệu Tưởng đã nhận được bánh chưa, vì ông đã cử người mang đến cho Cố Dương rồi.

Tề Diệu Tưởng có thể nói gì được? Cô không thể tố cáo Cố Dương, đành nói dối rằng mình đã nhận được bánh rồi, bánh rất ngon, cảm ơn chú ạ.

Cô chờ đến thứ Sáu, ngày mai chỉ học các tiết học buổi sáng xong là được về nhà, Tề Diệu Tưởng vẫn chưa thấy bóng dáng bánh kem đâu.

Tề Diệu Tưởng đưa tay chống cằm, nghĩ đến chiếc bánh kem không có lộc ăn mà lặng lẽ thở dài.

Trái ngược hẳn với tâm trạng u sầu của cô, buổi họp lớp lại đang diễn ra một cuộc tranh luận sôi nổi.

Ngô Trừng và La Yên giấu niềm vui bất ngờ này suốt mấy ngày trời, đó là Đổng Vĩnh Hoa đã đồng ý cho lớp họ chuẩn bị một tiết mục để tham gia bữa tiệc mừng Tết dương lịch. Hơn nữa, thầy ấy sẽ không can thiệp mà để họ tự quyết định tiết mục gì, toàn bộ kinh phí sẽ lấy quỹ lớp chi ra, nếu không đủ thì thầy sẽ tài trợ thêm.

Đổng Vĩnh Hoa không can thiệp, thế thì đúng là quá tự do. Cuộc họp lớp vừa mới bắt đầu chưa đầy hai mươi phút, một nhóm người đã tranh luận ầm ĩ, có cả những đề xuất nghiêm túc và những đề xuất cợt nhả.

Ví dụ, một tiết mục nghiêm túc là một buổi ngâm thơ hoặc biểu diễn hợp xướng. Nếu cảm thấy việc ngâm thơ hoặc hợp xướng là quá nhàm chán thì lập một ban nhạc để hát nhạc rock and roll đốt cháy toàn trường.

Những đề xuất cợt nhả chẳng hạn như cả lớp cùng lên nhảy múa ở quảng trường, tốt nhất là lừa Đổng Vĩnh Hoa đến, để thầy đứng ở vị trí trung tâm làm người múa đầu tiên.

Việc để giáo viên chủ nhiệm dẫn đầu làm chuyện xấu hổ như vậy là điều mà cả lớp đều rất mong muốn, tất cả đều đồng thanh nói ý tưởng này rất hay, cứ làm vậy đi.

Nhưng Ngô Trừng tàn nhẫn nói ra sự thật: "Đừng có mơ, chắc chắn thầy sẽ không đồng ý đâu."

Hình tượng của Đổng Vĩnh Hoa còn nặng hơn cả bụng bia của thầy ấy, sao thầy ấy chịu nhảy múa trước toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường được.

Chưa nói đến việc cả lớp cùng lên sân khấu nhảy múa là chuyện quá khó, có nhiều người vốn không biết nhảy, tay chân bẩm sinh đã không chịu phối hợp nhịp nhàng, bình thường chỉ tập thể dục giữa giờ cũng như bị thiếu hụt tiểu não thì huống chi là nhảy múa.

Trong lớp có hơn năm mươi người, ai cũng góp miệng. Có người cho rằng ca hát nhảy múa khá tốt, có người lại bảo ca hát nhảy múa quá tầm thường nhưng lại không thể nghĩ ra ý tưởng nào mới mẻ. Họ thảo luận rất lâu, cuối cùng không thống nhất được gì.

Có người nói: "Nếu không thì diễn kịch cũng được đấy."

"Diễn vở nào? Vở 'Bão tố' hay là vở của Shakespeare?"

"Tôi từ chối, tôi không muốn học thuộc thoại đâu. Diễn tiểu phẩm đi, diễn vở Con gà trống đẻ trứng ấy, chiến binh số một trong thế giới gà trống. Woa, vở kịch kinh điển bao giờ cũng hay."

"Quê, quá quê."

Lúc đầu La Yên vốn định đăng ký diễn tiểu phẩm. Dạo này cô ấy đã xem khá nhiều video tiểu phẩm trên mạng, khi nghe thấy có người ở dưới đề xuất, lập tức cô ấy hào hứng hẳn lên.

"Ở đây mình có một vở kịch rất hề, hôm nọ mình thấy nó trên mạng, lớp chúng ta diễn cái này thế nào?"

Vừa nói cô ấy vừa bật máy tính rồi kết nối mạng, sau khi chiếu lên màn hình, cả lớp thấy cô ấy gõ một dòng chữ vào thanh tìm kiếm.

[Tiểu phẩm hài hước của Trường Tứ Trung Thanh Hà: Phú Quý và Tiểu Thúy.]

Có người cũng đã xem qua, lập tức nói: "Ố! Tôi biết! Tôi từng xem cái này rồi, đây là tiểu phẩm hài của trường Tứ Trung mấy năm trước trong ngày kỷ niệm thành lập trường, đúng không?"

"Đúng rồi, chính là cái này!" La Yên hưng phấn nói: "Mình còn thấy nhiều trường khác cũng xin trao quyền kịch bản của họ để dựng lại, lớp chúng ta cũng xin trao quyền để làm lại vở này đi, thế nào?"

Sau khi tìm kiếm, ngay lập tức xuất hiện nhiều video liên quan ở phía dưới. La Yên nhấp vào video có nhiều lượt thích nhất.

Đây là video được đăng bởi trường Tứ Trung Thanh Hà, ở đầu video còn kỹ càng ghi chú rằng video này được sáng tạo bởi toàn thể học sinh lớp 10A1 khóa 18 của trường Tứ Trung Thanh Hà.

Tiết mục này đã có từ nhiều năm trước rồi, những anh chị khóa 18 đã tốt nghiệp và lên đại học từ lâu.

Nhưng trong video bọn họ vẫn còn rất ngây ngô, với kịch bản cực kỳ vô lý, không biết có phải để tạo hiệu ứng hài hước hay không mà hầu hết các diễn viên đều đóng vai khác giới. Nữ chính là do một anh khá đẹp trai nhưng lại mặc áo hoa kiểu Đông Bắc, mặt trang điểm đậm. Nam chính thì đúng là con trai thật nhưng diễn xuất quá đơ, lời thoại không có cảm xúc chút nào. Ba của nữ chính lại do một cô gái đóng, chị ấy rất xinh đẹp và diễn xuất cũng khá tốt, chỉ có cái râu giả trên khóe miệng là hơi lố quá thôi.

Có thể nói rằng trạng thái tinh thần của tất cả bọn họ đều khá kỳ quặc, làm gì có ai đầu óc bình thường mà dám đóng vở kịch này đâu.

Sau khi xem xong video, cả lớp đạt được sự thống nhất rất cao.

"Được lắm, được lắm, chọn cái này đi! Phú Quý và Tiểu Thúy, bùng nổ cả sân khấu!"

"Chỉ thích diễn mấy cái trò điên rồ như thế này thôi, không điên thì tôi không diễn."

"Lớp chúng ta sẽ nổi tiếng khắp trường hahahahaha!"

Đề xuất đã được tất cả mọi người thông qua, tiếp theo là đi tìm các anh chị khóa trước ở trường Tứ Trung để xin trao quyền kịch bản rồi chọn diễn viên.

Buổi họp lớp được tổ chức vào tiết Toán buổi sáng. Buổi trưa tại căn tin, Ngô Trừng và La Yên vừa ăn vừa thảo luận về cách chọn diễn viên.

Rất nhiều người chỉ tham gia cho vui, lúc đưa ra ý kiến thì vô cùng nhiệt tình nhưng đến khi phải lên diễn thì lại khúm núm. Mặc dù tiết mục đã được nhất trí thông qua nhưng không phải ai cũng sẵn lòng tham gia diễn xuất.

"Rút thăm đi? Đơn giản dứt khoát." Ngô Trừng nói.

La Yên phản đối: "Không được, nếu đã quyết định diễn thì phải diễn cho tốt. Tôn trọng bản gốc hay vượt qua bản gốc thì cũng không thể chọn những người diễn xuất kém được."

Ngô Trừng nhếch khoé môi: "Chị tôi ơi, chúng ta chỉ diễn một vở kịch hài hước thôi, chị còn muốn tổ chức buổi thử vai à?"

Hai người đang thảo luận, ngoài Lư Văn Giai háo hức muốn nhận một vai ra thì những người còn lại đều giữ im lặng. Ai diễn cũng được, miễn sao đừng chọn họ là được.

La Yên thở dài: "Không phải chứ, cơ hội nổi tiếng ngay trước mắt mà các cậu vẫn không muốn à?"

Việc nổi tiếng trong trường thì có ích gì đâu, chẳng kiếm được tiền lại còn có thể trở thành trò cười cho cả trường nữa.

Đúng lúc này Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn ở lớp bên cạnh bưng khay cơm tới ngồi chung bàn. La Yên vừa nhìn thấy hai người họ thì trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, đôi mắt cô ấy đột nhiên sáng lên.

"Bạn học Kỷ Sầm và bạn học Bách Trạch Văn thân mến."

Kỷ Sầm hơi hơi cảnh giác nhướng mày: "Hả?"

Bách Trạch Văn: "Hả?"

"Mình thấy hai cậu có tố chất đặc biệt, trời sinh nhất định sẽ tỏa sáng, có tin mình không? Mình có thể làm hai cậu trở thành ngôi sao sáng nhất bầu trời!"

"..."

Cái gì?

La Yên vừa nói xong, ánh mắt của những người khác vốn đang lảng tránh liền thay đổi ngay lập tức.

Lúc này, mặc dù sáu người của lớp A28 không nói chuyện với nhau nhưng suy nghĩ trong lòng bọn họ đã đạt được sự đồng thuận cao độ.

Đó là lừa Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn.

Ngô Trừng: "Hai người đến đây đi."

Lư Văn Giai: "Tham gia với chúng mình này."

Vương Thư Huỷ: "Đi đến đỉnh cao cuộc đời."

Không biết vì sao Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn lại nhìn Cố Dương.

Kết quả Cố Dương cũng nói: "Yên tâm, không lừa các cậu đâu."

Dù bọn họ và Cố Dương đã quen nhau nhiều năm nhưng trong lòng Cố Dương đen tối lắm, cậu ta nói thì không thể tin hoàn toàn được.

Ăn xong, trên đường trở về phòng học, hai người kéo Tề Diệu Tưởng sang một bên.

Tề Diệu Tưởng bị hai chàng trai cao hơn cô gần cả cái đầu chặn vào một góc, cô nhỏ bé bất lực, hồi hộp nắm lấy bộ đồng phục của mình nở nụ cười miễn cưỡng.

"... Có việc gì sao hai cậu?"

Kỷ Sầm hỏi thẳng: "Lớp cậu biểu diễn tiết mục gì thế?"

Hóa ra là hỏi cái này, Tề Diệu Tưởng gãi mặt nói: "Chuyện này bây giờ mình thật sự không thể nói được, bọn họ đã nói phải giữ bí mật."

Bạch Trạch Văn hơi cạn lời: "Không nói mà muốn chúng tôi tham gia? Muốn không công mà được hưởng lợi hả, hay là lớp các cậu đang lén lút bán hàng đa cấp vậy?"

"Tuyệt đối không phải!" Tề Diệu Tưởng lập tức phủ nhận.

Kỷ Sầm nheo mắt, khoanh tay trước ngực rồi đột nhiên cúi người xuống nhìn thẳng vào Tề Diệu Tưởng, cẩn thận quan sát từng biểu cảm của cô.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của cậu, Tề Diệu Tưởng tự nhủ mình phải bình tĩnh: "Làm, làm gì vậy?"

"Bạn học Tiểu Tề, hãy nói thật cho mình biết. Rốt cuộc bọn mình có thể tham gia chương trình của lớp cậu không? Không phải gài bẫy bọn mình đấy chứ?"

Tề Diệu Tưởng: "... Cậu hỏi mình, vậy nếu mình nói có thể tham gia là các cậu sẽ tham gia à?"

"Đúng vậy." Kỷ Sầm nói: "Mình tin tưởng cậu, mình tin cậu là người thành thật nhất."

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Sầm ở gần như vậy, Tề Diệu Tưởng nuốt khan.

Thực ra cô có suy nghĩ giống với La Yên. Nói thật, đẹp trai như này mà không diễn xuất thì thật là đáng tiếc.

Đạo đức giằng co vài giây, Tề Diệu Tưởng nghiêm túc nói: "Tham gia không lỗ, nếu lừa cậu thì mình là chó."

Gâu gâu.

Cô thầm gâu hai tiếng trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK