Tề Diệu Tưởng thở dài.
Các bạn nữ lớp khác đều ăn mặc xinh đẹp, chỉ có trang phục lớp bọn họ là đặc biệt thế này. Cô cũng muốn mặc váy rồi trang điểm. Ở nhà đồ trang điểm của mẹ chất thành đống, thỉnh thoảng mẹ muốn chọc cô nên kéo cô lại đánh son chuốt mi. Mỗi lần như vậy, Tề Diệu Tưởng đều nói không muốn rồi bày ra dáng vẻ kháng cự, nhưng thực ra khi mẹ cầm cọ xoa xoa đánh đánh ở trên mặt cô, cô cảm thấy rất thoải mái. Trang điểm xong, ngắm mình trong gương, ngoài mặt cô ghét bỏ chứ trong lòng lại vui ơi là vui.
Tề Diệu Tưởng cũng giống như nhiều cô gái khác ở độ tuổi này, cô không muốn người khác biết mình rất yêu cái đẹp, không muốn họ biết bản thân cực kỳ muốn được biến hình như cô bé Lọ Lem, vừa lên sân khấu đã khiến ai nấy đều phải kinh ngạc.
Sợ bị người khác nói bản thân làm đỏm và trẻ con, lên cấp ba rồi mà tối ngày chỉ biết ảo tưởng mấy tình tiết trong phim thần tượng vô bổ.
Tề Diệu Tưởng hướng nội, cô thích khoảng thời gian ở một mình. Khi ấy vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng, cô không thích lên sân khấu, không thích bị mọi người chú ý, không thích lộ mặt. Sự chú ý của mọi người chỉ làm cô cảm thấy lo lắng không yên.
Thế nhưng sâu thẳm trong trái tim mình, có những lúc cô lại cảm thấy mâu thuẫn mà tưởng tượng ra một viễn cảnh. Ở đó cô hi vọng bản thân mình có thể mặc những bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm xinh đẹp sau đó xuất hiện trước mặt mọi người, khiến họ cảm thấy rằng à hóa ra Tề Diệu Tưởng cũng có một mặt xinh đẹp chói mắt như vậy.
Đặc biệt là sau khi có cảm tình mơ hồ với người nào đó, cô càng mong rằng mình sẽ mang dáng vẻ rực rỡ trước mặt người ấy trong một khoảnh khắc, hay ít nhất là lấp đầy ánh mắt cậu.
Thế nhưng dù cho có hướng nội hay rụt rè tới đâu thì cũng sẽ có ước muốn, chẳng có ai thật sự hi vọng rằng cả đời mình cứ trôi qua một cách tầm thường như vậy, cũng chẳng có ai không muốn mình rực rỡ giữa đám đông. Cho dù Tề Diệu Tưởng đã từng mong rằng mình chỉ là một luồng không khí không màu không vị, không thu hút ánh nhìn của người khác và cũng chẳng có cảm giác tồn tại.
Nhưng lần xấu hổ này không giống như trước kia, tuy bị các bạn cười trêu nhưng những nụ cười ấy không hề có ác ý, mọi người chỉ cảm thấy thú vị, các bạn ấy thật sự coi cô là một phần của lớp nên mới trêu chọc cô.
Thế nên tuy rằng xấu hổ nhưng là kiểu xấu hổ làm bản thân vui vẻ, nó không làm cô khó chịu hay muốn khóc.
Thôi kệ vậy, mọi người vui là được. Coi như là thực hiện chút ảo tưởng hư vinh của cô đi, tuy là không giống như trong tưởng tượng lắm.
Tề Diệu Tưởng bị mọi người vây quanh cười đùa, cô chun mũi cười theo rồi cố tình nói với mọi người: "Cười cái rắm í."
Một cô gái luôn trầm tính nhút nhát, thường ngày ngay cả khi cười cũng thẹn thùng, nói năng nhỏ nhẹ thế mà hôm nay lại đột phá bản thân, không những nói "cái rắm" mà còn đang trong lớp trang điểm hài hước như vậy nữa.
Thế là mọi người càng cười vui vẻ hơn.
Cuối cùng Đổng Vĩnh Hoa nói: "Thôi không cười nữa. Có gì buồn cười đâu, thầy thấy Tề Diệu Tưởng trang điểm như vậy rất xinh mà, đáng yêu lắm."
Đổng Vĩnh Hoa thật sự cảm thấy như vậy rất đáng yêu, cô bé mặc áo hoa nhìn đẹp hơn những bộ quần áo lung tung thời nay nhiều.
Thầy chủ nhiệm đã nói vậy rồi, các bạn lại mồm năm miệng mười sửa lại thành "xinh lắm", "đáng yêu lắm".
Tề Diệu Tưởng đâu có ngốc, sao cô không biết bản thân mình lúc này rốt cuộc là đáng yêu hay buồn cười chứ.
Đây là lần đầu tiên cô tết tóc, đường nét thanh tú trên khuôn mặt kết hợp với những bím tóc đơn giản, đôi mắt đen tròn như hai quả nho bên dưới lớp tóc mái, hai má ửng hồng. Nhìn cô lúc này cực kỳ giống với em bé trong tranh được dán trên cửa nhà lúc mọi người đón Tết ở quê khi còn nhỏ.
Thực ra thì ngoài cách ăn mặc gây cười ra thì quả thật là rất đáng yêu.
Lúc này giáo viên phụ trách điều khiển đêm hội đi tới nói với bọn họ rằng có thể chuẩn bị lên sân khấu tổng duyệt rồi.
Đổng Vĩnh Hoa vỗ tay ra hiệu cho học sinh lớp mình đừng buôn chuyện nữa, mau chóng chuẩn bị lên sân khấu.
Cả đám ngậm miệng, theo sự chỉ đạo của Đổng Vĩnh Hoa, con trai thì đi chuyển đạo cụ còn con gái thì chờ ở một bên sân khấu bên trong hội trường. Tề Diệu Tưởng đang im lặng đứng xem tiết mục của lớp nào đó thì bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào gáy.
Cô quay đầu thì thấy một bông hồng nhựa xuất hiện trước mặt mình.
Bách Trạch Văn cà lơ phất phơ nói: "Tiểu Thúy phải phối với hoa hồng, đỏ với xanh, cả một vùng quê luôn."
Bông hoa hồng này là đạo cụ mà nam chính Tư Mã Phú Quý tặng cho nữ chính Tiểu Thúy trong vở kịch.
Giờ Bách Trạch Văn lấy ra tặng luôn, Tề Diệu Tưởng chắc chắn trăm phần trăm là cậu ta cố ý cười chiếc áo hoa Đông Bắc mà cô đang mặc.
Tề Diệu Tưởng không nhận hoa hồng mà trợn mắt với cậu ta: "Không cần."
"Ô kìa, cô vợ này có cá tính thật đấy." Bách Trạch Văn học theo kiểu nói chuyện của Tư Mã Phú Quý trong kịch bản: "Vợ này, em là người đầu tiên dám từ chối ông đây đấy. Được lắm, ông đây thích em rồi đó."
Tề Diệu Tưởng còn chưa kịp nói gì thì Bách Trạch Văn đã bị ai đó ở đằng sau vỗ cho một phát cực đau.
Người đó lạnh nhạt nói: "Cậu thích ai cơ?"
Bách Trạch Văn xoa gáy quay lại, thấy người đánh mình là Kỷ Sầm thì cười, giọng điệu càng không đàng hoàng: "Còn thích ai được nữa, con gái cậu đó."
Kỷ Sầm nhếch môi, diễn với cậu ta: "Cút đi. Con gái tôi mà cậu cũng dám mơ ước à?"
"Sao tôi không dám, chẳng lẽ tôi không xứng với con gái cậu ư?"
"Đương nhiên là cậu không xứng." Kỷ Sầm nói tiếp: "Con gái tôi đáng yêu thế cơ mà."
Tề Diệu Tưởng còn đang đứng hóng chuyện xem họ cãi nhau nghe vậy ngơ luôn, trái tim bắt đầu tăng tốc.
Cảm giác không giống như ban nãy được thầy chủ nhiệm và các bạn trong lớp khen ngợi, họ khen cô đáng yêu chứ thực ra là muốn nói cô mắc cười.
Kỷ Sầm cũng thế phải không?
...Đáng yêu của cậu, là nói cô mắc cười hay là thật sự khen cô đáng yêu?
Tề Diệu Tưởng mím môi rối rắm, hai chàng trai vẫn đang cãi nhau chem chẻm. Bách Trạch Văn nói: "Này người cha già, tôi thừa nhận con gái cậu xinh đẹp đáng yêu. Thế nhưng tôi cũng đâu xấu, nhìn gương mặt đẹp trai của tôi đi."
Cậu ta vừa nói vừa vuốt cằm: "Nói về nhan sắc thì tôi với con gái cậu quá là xứng đôi luôn ấy."
"Xứng cái quần què, cái thằng bóng bẩy nhà cậu." Kỷ Sầm nhướng mày cười.
Bị công kích cá nhân, Bách Trạch Văn không những không tức giận mà còn cười theo: "Được, tôi không xứng, cậu là xứng nhất được chưa. Cha con hai người xứng nhất, tôi xin rút lui."
Sau đấy cậu ta còn thật sự lui sang một bên. Kỷ Sầm cười xùy nói với Tề Diệu Tưởng: "Cái mỏ cậu ta như vậy đấy. Nếu cậu ta còn trêu cậu thì cậu cứ mặc kệ cậu ta."
Tề Diệu Tưởng nói khẽ: "Thì mình mặc kệ cậu ấy mà."
Kỷ Sầm ừ một tiếng: "Mặc kệ thì tốt. Đúng là con gái của ba."
Vừa nói vừa vỗ đầu cô tỏ ý khen ngợi.
Hình như dạo này cậu nghiện xoa đầu cô thì phải.
Tề Diệu Tưởng muốn nói cậu đừng tùy tiện xoa đầu mình. Cứ xoa như vậy làm ngày nào cô cũng lo mình gội đầu có sạch chưa, tóc có dầu không, có mang lại xúc cảm không tốt khi cậu chạm vào hay không.
Ngoài ra thì cô còn muốn hỏi cậu, lúc Bách Trạch Văn trêu cô, cậu dặn cô cứ mặc kệ là được. Thế lúc cậu trêu cô thì cô có cần để ý không?
Cô cũng muốn hỏi rằng có phải bây giờ mình rất xấu không?
Cô không sợ những người khác cười mình, nhưng cô rất để tâm đến việc mình như thế nào ở trong mắt cậu.
Nghĩ một lúc lâu, Tề Diệu Tưởng hít thở sâu rồi quyết định hỏi điều mình để ý nhất. Cô lấy hết can đảm lên tiếng hỏi: "Kỷ Sầm này."
Kỷ Sầm: "Hả?"
"... Mình như này có phải xấu lắm không?"
Kỷ Sầm sửng sốt, hỏi lại cô: "Chắc không phải câu hỏi đòi mạng đâu nhỉ?"
Tề Diệu Tưởng không hiểu: "Câu hỏi đòi mạng gì cơ?"
"Câu hỏi đòi mạng tức là một khi mình trả lời sai làm cậu sẽ không vui thì mạng mình cũng chẳng còn luôn."
Tề Diệu Tưởng mím môi.
Dù bây giờ cậu trả lời là rất xấu thì cô cũng không thể nào lấy mạng cậu được.
Thế là cô nói: "Không phải đâu, cậu nói thật là được."
"Nói thật thì..."
Kỷ Sầm gật đầu xong lại dừng.
Chàng trai cúi đầu quan sát dáng vẻ cô lúc này. Lúc này đôi mắt cô mở to như thể vừa muốn biết mà lại vừa sợ biết được đáp án của cậu.
Kỷ Sầm cong khóe môi lên, trả lời cô: "Không xấu tí nào, rất rất rất đáng yêu luôn."
Tề Diệu Tưởng chớp mắt, niềm vui sướng không biết nhảy ra từ đâu lấp đầy trái tim. Cô đè nén nhịp tim, rõ ràng là đã biết đáp án nhưng lại muốn xác nhận lại lần nữa.
Cách xác nhận rất vụng về, cô nói: "Mình đã bảo không phải câu hỏi đòi mạng rồi, cậu không cần lừa mình."
Kỷ Sầm lập tức đáp: "Mình lừa cậu là chó."
Ánh sáng trên sân khấu không đủ, hai tai Kỷ Sầm hơi đỏ, cậu khẽ ho, ra vẻ nghiêm túc đáp: "Cậu... con gái mình đáng yêu thật mà."
Thật ra mỗi lần gọi con gái và tự xưng là ba, không phải lần nào cậu cũng muốn trêu cô. Có đôi lúc, ví dụ như hiện tại, là vì những lời muốn nói sến sẩm quá, cậu sợ người nào đó nghe xong sẽ nghĩ cậu ăn nói tùy tiện, cũng sợ bản thân cậu ngại ngùng, vậy nên mới mượn vai diễn cha con, mượn cách ăn nói bông đùa trong vở kịch để nói với cô.
Tề Diệu Tưởng ồ một tiếng, cô quay đầu tiếp tục xem biểu diễn tổng duyệt của lớp khác cùng Kỷ Sầm.
Nhưng bây giờ cô xem không vào, các bạn đang nhảy nhót trên sân khấu còn cô cũng đang nhảy múa trong tim.
"Kỷ Sầm." Cô lại gọi tên cậu.
"Hả? Mình thề rồi mà cậu vẫn chưa tin à?"
"Chắc là cậu không gâu gâu trong lòng đâu nhỉ."
Kỷ Sầm không nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Tề Diệu Tưởng cười trộm: "Không có gì."
Cô không nói gì nữa, yên lặng tận hưởng nhịp đập rộn ràng đến từ trái tim.
...
Tiết mục kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt lớp A28 lên tổng duyệt. Bây giờ chưa phải biểu diễn chính thức nhưng lớp bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ đạo cụ. Sau đấy, nam thứ kiêm người mở màn là Ngô Trừng vừa xuất hiện, dưới sân khấu ngay lập tức ào ào thảo luận.
Thì ra lớp A28 không đi con đường bình thường, đêm hội Tết dương thế mà lại biểu diễn một vở kịch niên đại.
Trong hội trường, rất nhiều người đều đang trò chuyện, không hoàn toàn chú ý tới sân khấu. Kết quả là lớp A28 vừa mới lên sân thì phần lớn đều tò mò bước lên phía trước để xem rốt cuộc là trên đó muốn diễn cái gì.
Đợi đến khi nữ chính xuất hiện, ai nấy đều cười ngả nghiêng.
Tề Diệu Tưởng cảm giác mặt mình nóng bừng. Tuy là đã tập rất nhiều lần nhưng đứng trước mặt nhiều người không quen biết như vậy biểu diễn thì vẫn là lần đầu tiên.
Vào khoảnh khắc bản thân thật sự bước lên sân khấu, cảm giác khác hoàn toàn so với khi đứng dưới đó.
Điều này thực sự rất khó khăn đối với một người vẫn quen trốn tránh trong đám đông như cô.
Trước đó đám La Yên đã đoán được rằng Tề Diệu Tưởng sẽ lo lắng nên nói trước cho cô một biện pháp. Đó chính là khi lên sân khấu thì nhìn vào hư không, giả vờ như mình bị cận thị, nhìn xuống sân khấu chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, như thế thì sẽ không thấy ánh mắt của người khác, cũng sẽ không căng thẳng nữa.
Cô làm theo biện pháp đó, nhưng khi hít thở vẫn thấy hơi khó khăn. Khi đọc thoại, giọng nói cô cũng run theo, quả nhiên bị líu lưỡi.
Bên dưới mọi người lại cười to.
Bỗng nhiên Tề Diệu Tưởng thấy hoang mang không biết phải làm sao, cô cảm thấy có phải mình đánh giá bản thân quá cao hay không. Rõ ràng biết mình nhút nhát mà còn không biết tự lượng sức mình diễn vai nữ chính.
Lúc này, Ngô Trừng đang đối diễn với cô cũng thấy được sự căng thẳng trong đôi mắt cô.
Hai tay cậu đang đặt trên vai cô. Trong kịch bản, lúc này là đoạn Chu Hữu Tài tỏ tình với Tiểu Thúy, nói muốn cưới cô về nhà. Nhưng Ngô Trừng chính là Ngô Trừng, lớp trưởng đáng tin cậy biết quan tâm mỗi một bạn trong lớp. Cậu ấy vỗ vai Tề Diệu Tưởng rồi nói khẽ với cô: "Không sao đâu, chỉ là tổng duyệt thôi. Lời thoại đọc sai rồi thì kệ. Đừng căng thẳng, chúng ta tiếp tục."
Tề Diệu Tưởng gật đầu, tuy có hơi lắp bắp nhưng cũng đã đọc xong một câu.
Cảnh tiếp theo là Kỷ Sầm đóng vai Vương Thiết Căn xuất hiện. Cậu vừa lên sân khấu thì tất cả mọi người của khối 10 đều bị thu hút ngay lập tức.
Chàng trai mặc áo khoác quân đội, trên đầu đội mũ lông dày. Dù cho trên người là dáng vẻ của người đàn ông trung niên nhưng cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh. Trông thì buồn cười nhưng cũng không thể ngăn được nhan sắc chói mắt, khí chất thiếu niên tươi mát của cậu.
"Vãi, kia là Kỷ Sầm à?"
"Hóa ra cậu ấy sang lớp A28 diễn à?"
"Cậu ấy không đóng nam chính mà là ba của nữ chính?"
Mọi người dưới sân khấu đều đang thảo luận nhưng Kỷ Sầm dường như chẳng nghe thấy gì mà chỉ tập trung biểu diễn.
Trong mắt nhiều người, Kỷ Sầm đó giờ luôn là con cưng của trời, phương diện nào cũng xuất sắc. Nhưng hình như cậu chẳng sợ bản thân của lúc này sẽ hủy diệt hình tượng của mình trong mắt mọi người, hoặc là nói, vốn dĩ cậu chẳng quan tâm mình ở trong mắt mọi người là như thế nào.
Sự không quan tâm đó của cậu là vì cậu đủ tự tin. Cũng vì đủ tự tin nên mới không cần sự khẳng định của người khác để chứng minh năng lực của bản thân mình, cậu biết bản thân mình có thể làm tốt mọi việc.
Lời thoại của Vương Thiết Căn rất buồn cười, thế nhưng Kỷ Sầm có biện pháp để đọc nó một cách nghiêm túc, giống y chang đàn chị diễn vai này trong bản gốc.
Có lẽ bởi họ đều là những người xuất sắc tự tin.
Tề Diệu Tưởng thật sự khâm phục Kỷ Sầm, đồng thời cũng ngưỡng mộ cậu.
Khi nào cô mới có thể làm được giống như cậu nhỉ, tự tin giống cậu, có thể thoải mái khi đối mặt với ánh mắt của mọi người thì tốt quá.
Khi đối diễn, Ngô Trừng tìm được cơ hội nói thầm với Kỷ Sầm: "Tề Diệu Tưởng hơi căng thẳng."
Kỷ Sầm nhướng mày, nói xong lời kịch của mình, cậu đứng đối diện với cô, thêm vào một câu không có trong kịch bản, nghe thì có vẻ đột ngột và không phù hợp với lời thoại trước đó, nhưng do miệng của nhân vật trong kịch nói ra nên trừ những người biết kịch bản thì không ai phát hiện.
Cậu nói: "Tiểu Thúy đừng sợ nhé, có ba ở đây rồi."
Tề Diệu Tưởng chớp mắt, cô yên lặng gật đầu với cậu.
Có cậu ở đây, còn có các bạn cùng lớp nữa, cô không sao hết.
Trong lòng tự cổ vũ mình, biến những người dưới sân khấu thành những dáng hình mờ ảo, Tề Diệu Tưởng làm theo như những lần tập kịch trong lớp. Tuy rằng vẫn hơi căng thẳng nhưng cô không lắp bắp nữa, lời thoại trôi chảy được thốt ra.
...
Vở kịch của lớp A28 tương đối dài nên lúc tổng duyệt chỉ diễn một nửa, thế nhưng một nửa ấy đã đủ để truyền tải tới tất cả mọi người ở hiện trường.
Hôm ấy hầu như tất cả bài viết được gửi về confession trường đều liên quán đến nội dung buổi diễn tập. Đêm hội còn chưa bắt đầu mà các tiết mục đều đã bị tiết lộ gần hết thông qua những bài đăng này.
Trong đó các bài viết về tiết mục của A28 và A29 chiếm phần lớn. Có người chụp một bức ảnh A29 rồi gửi về, nhờ confession hỏi xem bạn nữ đó là ai để làm quen.
Có mấy bài đăng đều hỏi về Lâm Diệc Lâm. Đây chỉ là vài người đi xem diễn tập, có lẽ đợi tới hôm diễn ra đêm hội thì số người muốn làm quen Lâm Diệc Lâm sẽ còn nhiều hơn.
Nội dung liên quan tới lớp A28 thì đa dạng hơn nhiều. Có người khâm phục tập thể lớp A28 sẵn lòng lên sân khấu, cũng có người thắc mắc sao chủ nhiệm lớp A28 có thể đồng ý cho bọn họ diễn vở kịch hài hước ngớ ngẩn đó, còn có người tò mò tại sao Kỷ Sầm lại sang lớp A28 diễn kịch.
Dưới phần bình luận có rất nhiều người không đi xem diễn tập cũng đang tò mò.
[Tôi có dự cảm mãnh liệt rằng vở hài kịch này sẽ là tiết mục xuất sắc nhất đêm hội lần này. Bản gốc của trường Tứ Trung hot lắm, lướt trúng mấy lần rồi.]
[Nếu đăng lên douyin có khi trường mình cũng lên mục tìm kiếm nóng á.]
[Kỷ Sầm bị lớp A28 nắm thóp à?]
[Không lên sân khấu nhảy nhạc nhóm nam với lớp mình mà lại đi diễn hài kịch với lớp khác. Kỷ Sầm cậu nghĩ kiểu gì đấy hảaaa. Tôi muốn xem cậu nhảy nhạc nhóm nam màaa]
[Có nên nói không nhỉ, Kỷ Sầm giống nam chính niên đại lắm á.]
Những người không xem diễn tập thoải mái nói chuyện trên confession. Tổng duyệt ở hội trường đã kết thúc, lúc này người tham gia diễn tập ai nấy đều đói meo, cả đám lục tục kéo nhau đi căn tin ăn cơm.
Lớp A28 đi sau cùng, có chết họ cũng không muốn vác cái bộ dạng hiện giờ lượn lờ ở căn tin.
Tề Diệu Tưởng là người không muốn nhất, cô kiên quyết thay quần áo tẩy trang xong mới đi.
La Yên cũng biết cô khó xử, dù sao thì lên sân khấu diễn kịch đã là sự đột phá to lớn của bản thân rồi. Thế là cô ấy bảo Lư Văn Giai và Vương Thư Hủy đi ăn với bọn Ngô Trừng trước rồi lấy xí chỗ giùm, còn mình đi thay quần áo với Tề Diệu Tưởng rồi sẽ đến sau.
Trong nhà vệ sinh, trong lúc chờ Tề Diệu Tưởng thay quần áo, La Yên đứng bên ngoài lướt confession xem xem mọi người nói gì về tiết mục của lớp mình.
Có khá nhiều bài viết liên quan tới lớp bọn họ, có lẽ tới hôm diễn chính thức thì lớp A28 sẽ nổi tiếng luôn.
La Yên không nhịn được mà cười đắc ý, cô ấy tiếp tục lướt confession, lúc này có một bài đăng mới.
Là một bài đăng tìm người, trong ảnh là một người mặc áo hoa đỏ quàng khăn xanh rất bắt mắt, không ai khác ngoài Tề Diệu Tưởng.
[Confession ơi, lúc diễn tập hôm nay tôi thấy em gái này, cảm thấy cô ấy rất đáng yêu. Lúc đó đông người quá không dám lên sân khấu (icon che mặt), chỉ biết là cô ấy học lớp A28, nhưng tôi không quen ai học A28 cả. Có thể nhờ confession hỏi giúp không (icon cười ra nước mắt)]
La Yên thầm nghĩ người anh em này đúng thật là sáng suốt, lúc ấy Tưởng Tưởng ăn mặc thành như thế rồi mà vẫn có thể nhìn ra gương mặt thật sự của cậu ấy.
Cô ấy hưng phấn định trở thành người trong cuộc trả lời lại nhưng dưới bài đăng đó đã có rất nhiều người tự nhận là người trong cuộc viết bình luận rồi.
[Tề Diệu Tưởng? Tôi nhớ cậu ấy là tên đó, người mà Kỷ Sầm công khai xin lỗi trong cuộc họp hàng tuần lúc trước là cậu ấy á.]
Có người hỏi: [Hả?? Chắc không? Tôi đã từng tới lớp A28 thấy cậu ấy rồi, trông cậu ấy như vậy á? Tôi nhớ vẻ ngoại cậu ấy giống hoa sen trắng cơ.]
Có người trả lời: [Là cậu ấy. Mặc cái kiểu đấy thì hoa sen trắng cũng phải biến thành mẫu đơn đỏ thôi (icon đổ mồ hôi)]
La Yên cười đến mức lấy điện thoại gõ cửa muốn Tề Diệu Tưởng nhanh chóng chạy ra xem.
Ai ngờ đâu giọng nói bất lực của Tề Diệu Tưởng vang lên: "Mình vẫn chưa thay xong... Mình không cởi được cúc áo."
"Hả? Cậu mở cửa đi mình xem xem." La Yên nói.
Cúc áo của chiếc áo hoa này là kiểu nút bọc ngày xưa, lỗ cúc áo khá nhỏ, hơn nữa trong nhà vệ sinh không được sáng lắm nên hơi khó cởi.
Đóng cửa xong, ngay khi La Yên loay hoay cởi cúc áo cho Tề Diệu Tưởng thì có mấy bạn nữ khác đi vào nhà vệ sinh.
La Yên không để ý tiếp tục chiến đấu với mấy cái cúc áo.
Tại sao lại nói nhà vệ sinh nữ là nơi cất giấu nhiều bí mật nhất, chẳng mấy chốc La Yên đã nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy cô gái đó.
"Diệc Lâm, cậu đọc mấy bài trên confession chưa? Có nhiều người hỏi cậu lắm á, có cần tụi mình trả lời giúp cậu không?"
"Không cần đâu. Mình cũng đâu quen họ, mình không muốn làm quen với bọn họ lắm."
"Cậu xem ảnh của mấy người họ trước đi, nếu đẹp trai thì nói chuyện tiếp."
La Yên lúc nãy vừa lướt confession, giờ nghe vậy là biết ngay mấy người đang đứng bên ngoài là ai. Dù sao thì một người trong số đó chính là Lâm Diệc Lâm lớp A29.
Bởi vì muốn hóng chuyện nên La Yên đưa tay lên suỵt với Tề Diệu Tưởng, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Tề Diệu Tưởng: "..."
Mấy cô gái lớp A29 đứng trước bồn rửa tay vừa tẩy trang vừa nói chuyện.
"Mấy người lớp khác đều hỏi sao Kỷ Sầm không tham gia tiết mục của lớp mình mà lại chạy sang A28. Phục luôn đấy, mình trả lời kiểu gì bây giờ?"
"Có gì mà không trả lời được. Cậu cứ bảo là Kỷ Sầm không muốn nhảy vũ đạo của nhóm nữ là được mà."
"Không muốn nhảy nhóm nữ nhưng lại chịu diễn hài kịch? Chắc chắn là vì Tề Diệu Tưởng lớp A28 nên Kỷ Sầm mới qua đó diễn. Cậu không thấy Tề Diệu Tưởng đóng nữ chính à."
"Tề Diệu Tưởng đóng nữ chính luôn á, không phải lớp bọn họ đều nói cậu ấy rất hướng nội à? Là kiểu nói chuyện với bạn khác lớp thôi mà đã căng thẳng lên ấy."
"Ôi dào, mình cảm thấy cậu ta có hơi giả tạo. Suốt ngày tỏ vẻ hướng nội các kiểu để mọi người cảm thấy cậu ta yếu đuối. Có cơ hội một cái là chỉ ước gì tất cả mọi người đều quan tâm mình. Nếu mà sợ giao tiếp thật thì sao dám lên sân khấu biểu diễn chứ?"
Tề Diệu Tưởng và La Yên trong buồng vệ sinh nghe tới đây thì đều cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vốn dĩ định nghe trộm chuyện vui của lớp A29, sao tự nhiên lại nói tới lớp A28 bọn họ rồi? Hơn nữa còn đề cập đến Tề Diệu Tưởng nữa.
Tề Diệu Tưởng cau mày, lúc này Lâm Diệc Lâm cũng lên tiếng: "Đừng nói thế. Bọn mình không quen thân với Tề Diệu Tưởng. Cậu ấy là người như thế nào bọn mình đâu có biết."
Tuy nhiên lời này cũng chẳng ngăn được những phỏng đoán của người khác về Tề Diệu Tưởng.
"Thế lần trước tụi mình đi tìm cậu ta hỏi có quen Kỷ Sầm không, rõ ràng lúc ấy cậu ta bảo không quen mà, chuyện này chắc chắn là sự thật đúng chứ?
"Thế mà hôm nay lúc tổng duyệt cậu ta với Kỷ Sầm như vậy, có khác gì khắc hai chữ mập mờ lên mặt không? Chịu thật đấy, quen thì cứ nhận là quen đi cần gì phải chối, vừa quay đầu đã mập mờ với Kỷ Sầm, không giả tạo thì là gì?"
La Yên mở to mắt nhìn bạn mình.
Đây không phải phỏng đoán nữa mà là công kích cá nhân. La Yên giơ tay muốn mở cửa ba mặt một lời với đám con gái bên ngoài.
Nhưng lúc này Tề Diệu Tưởng ngăn cô ấy lại, cô im lặng lắc đầu với La Yên, đưa mắt cầu xin cô ấy đừng đi ra.
La Yên há miệng không dám tin mà nhìn cô.
Vì sao? Cậu bị người ta nói tới cỡ đó rồi sao có thể nhịn được?
Tề Diệu Tưởng cụp mắt.
Nói thì cứ nói đi, cô cũng chẳng mất miếng thịt nào, không cần phải khiến mọi người đều xấu hổ. Hơn nữa những lời này nhẹ nhàng hơn hồi cô còn học ở Tứ Trung nhiều.
Cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn đang tiếp tục.
"Hai người họ mập mờ thế rồi sao vẫn chưa yêu nhau luôn đi?"
"Không biết, chắc là thích hưởng thụ cảm giác mập mờ chăng."
"Này, Kỷ Sầm tỏ tình với cậu ta chưa nhỉ?"
"Không phải tỏ tình từ lâu rồi à? Tỏ tình xong vẫn mập mờ được mà, chỉ cần không nói rõ là được."
Hai cô gái trong buồng vệ sinh sững sờ, La Yên nhìn Tề Diệu Tưởng bằng ánh mắt phức tạp, Tề Diệu Tưởng thì mù mờ đáp lại cô ấy.