• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ mình bọn họ nghĩ như vậy, lúc Kỷ Sầm nhéo cằm Tề Diệu Tưởng trên sân khấu, một số khán giả dưới khán đài không khỏi xuýt xoa, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Cho dù là đang diễn kịch, lời thoại tuân theo trí nhớ nhưng sự tiếp xúc của cơ thể của họ là thật, hành động bóp chặt cằm cô gái của chàng trai cũng là thật.

Khi nam phụ Chu Hữu Tài có cảnh diễn, rõ ràng là anh ta có rất nhiều câu thoại bày tỏ tình yêu với nữ chính Vương Tiểu Thúy, hơn nữa hai người còn có hành động ôm nhau nhưng dưới sân khấu khán giả đều cười, hoàn toàn không có loại phản ứng như thế này.

Bây giờ là cảnh ba của nữ chính và nữ chính đối đầu nhau, thế mà dưới khán đài có những tiếng la ó đầy ám muội đến từ khán giả – thứ mà lẽ ra không nên có trong phân cảnh nghiêm túc này.

Ngô Trừng đóng vai nam phụ hơi hơi nghi ngờ: "Ý là sao? Nam phụ cầu hôn nữ chính bọn họ cũng không hào hứng đến thế, nhưng khi ba của nữ chính nói sẽ nhốt nữ chính trong nhà thì bọn họ lại tỏ ra hào hứng hẳn lên? Là do màn trình diễn của tôi quá tệ hay là do tư tưởng của họ có vấn đề vậy?"

"Lớp trưởng, cậu tin mình đi, cậu diễn không có vấn đề gì cả." La Yên vỗ vỗ vai Ngô Trừng, an ủi nói: "Là khán giả có vấn đề, bây giờ họ không thích xem chuyện tình cảm bình thường mà thích xem mấy kiểu kích thích thôi."

Ngô Trừng ồ lên một tiếng, trong lòng cảm thấy an ủi phần nào.

Nhưng nam chính Bách Trạch Văn còn chưa xuất hiện đã bắt đầu sốt ruột, giọng điệu có hơi lo lắng: "Đạo diễn La, lát nữa tôi và nữ chính diễn cùng nhau, nếu bọn họ không kích động như vậy thì phải làm sao?"

Dù sao thì Ngô Trừng cũng chỉ là nam phụ, Bách Trạch Văn mới là nam chính. Hơn nữa vở kịch còn có tên là "Phú Quý và Tiểu Thúy", tên nhân vật của cậu ta được xếp trước nữ chính, nếu như bị vai phụ là ba của nữ chính chiếm spotlight thì từ nay về sau cậu ta sao còn tồn tại ở trường Nhất Trung được nữa?

"Cái này cậu yên tâm." An ủi nam phụ xong, đạo diễn La lại an ủi nam chính: "Lát nữa cậu lên sân khấu, cho dù cậu với nữ chính có tạo ra cảm giác cặp đôi hay không thì mình đảm bảo khán giả dưới sân khấu sẽ có phản ứng vô cùng kích động."

Sự thật chứng minh đạo diễn xứng đáng làm đạo diễn, có khả năng dự đoán xuất sắc. Ngay khi Bách Trạch Văn vào vai Tư Mã Phú Quý mặc áo khoác đen thời trang và để kiểu tóc cậu ấm giàu có hoang dã ở nông thôn phía trên sân khấu thì khán giả ngay lập tức hét lên.

Đặc biệt là hai lớp A28 và lớp A29 bên dưới khán đài tâng bốc Bách Trạch Văn.

Có mấy người hô khẩu hiệu ủng hộ: "Bách Trạch Văn làn da phát sáng! Bách Trạch Văn môi hồng răng trắng! Bách Trạch Văn mái tóc bóng bẩy!"

Có người thì khen đểu: "Ngô Ngạn Tổ của Nhất Trung! Lưu Đức Hoa đến từ Đồng Châu!"

Có bạn thì đạp người này tâng người kia: "Tên chó chết nhà cậu, hôm nay còn đẹp trai hơn Kỷ Sầm gấp mười ngàn lần!"

Lúc Kỷ Sầm lên sân khấu, phản ứng của đám người này cũng không nhiệt tình đến vậy. Mặc dù Bách Trạch Văn có thể nhìn ra mấy thằng này thực chất là muốn làm nhục mình nhưng cậu ta cũng chẳng ngại.

Cậu ta ưỡn ngực, phô ra khí thế của nam chính.

Khi Vương Tiểu Thúy vô tình đâm phải chiếc xe ba bánh nhập khẩu của Phú Quý, anh ta yêu cầu Tiểu Thuý bồi thường nhưng cô không trả, thậm chí còn mắng anh ta là dăm ba cái đồ tiền bẩn, Tư Mã Phú Quý nheo mắt cười khẩy, bước tới bóp lấy cằm Vương Tiểu Thuý.

Trong mắt Tề Diệu Tưởng hiện lên một tia khó hiểu.

Động tác này có trong kịch bản sao?

Không có, lúc diễn tập cũng không, thế mà hiện giờ Bách Trạch Văn lại làm thêm một cảnh như vậy.

Đạo diễn La: "Cậu ta làm gì thế?"

Phó đạo diễn kiêm nam phụ Ngô Trừng cười nhạo: "Diễn thêm ấy mà."

Đồng Bác đang chờ lên sân khấu bày biểu cảm 'trông thấy ghê': "Cậu ta bị khùng à, đã là nam chính rồi mà còn thêm nhiều cảnh diễn như vậy, cậu ta tưởng mình là Đại Như đấy à?"

(*) Đại Như: Như Ý trong phum Như Ý Truyện

Địch Gia Lương cũng nói: "Thêm cảnh thì thôi, lại còn thêm cái hành động sến súa như vậy, nếu Tề Diệu Tưởng buồn nôn thì là lỗi của ai?"

Đồng Bác nhanh chóng nhéo cánh tay Địch Gia Lương, hất cằm chỉ vào Kỷ Sầm bên cạnh.

Địch Gia Lương nhanh chóng sửa sai: "Ồ, hành động này đương nhiên không có vấn đề gì hết. Chỉ có người là sến súa thôi. Ví dụ như vừa rồi hot boy của lớp chúng ta làm động tác này trông không hề sến một chút nào, cực kỳ sảng khoái tươi phơi phới."

Kỷ Sầm nhếch khóe miệng.

Bách Trạch Văn trên sân khấu hoàn toàn không hề hay biết về những lời châm chọc tàn nhẫn của đám bạn thân, vô tư đắm chìm trong tính cách độc đoán của vai diễn của mình.

"Này cô gái, em thu hút sự chú ý của tôi thành công rồi đó." Bách Trạch Văn nâng cằm Tề Diệu Tưởng lên, hạ giọng nói với cô: "Bây giờ ông đây có hứng thú chơi với em."

Sắc mặt Tề Diệu Tưởng nhăn lại, nhanh chóng đẩy Bách Trạch Văn ra.

Bộ dạng chán ghét thật sự không giống diễn xuất chút nào.

Phản ứng của khán giả cực kỳ sôi nổi đúng như Bách Trạch Văn hy vọng nhưng lại không như ý muốn của cậu ta. Bởi vì mọi người đều cười ồ lên, chẳng ai ship cậu ta với nữ chính cả.

Mặc dù lúc này cả Vương Tiểu Thúy hay Tề Diệu Tưởng đều cực kỳ ghét người trước mặt nhưng theo tình tiết cố truyện, nam nữ chính cuối cùng vẫn yêu nhau.

Giống như hầu hết các bộ phim thần tượng, tình yêu giữa cậu ấm và lọ lem luôn gặp nhiều trắc trở. Ba của Vương Tiểu Thuý rất hài lòng với con rể Tư Mã Phú Quý, nhưng ba của Tư Mã Phú Quý thì lại không nghĩ vậy.

Cốt truyện đã đi được một nửa, ba của Tư Mã Phú Quý cuối cùng cũng xuất hiện.

Cùng kiểu tóc vuốt ngược, cùng kiểu áo khoác ngắn, Cố Dương cũng giống như Kỷ Sầm dán một bộ râu giả ở khóe miệng để tăng thêm cảm giác già nua.

May mà bộ râu giả không thể che giấu được vẻ đẹp trai của cậu. Cố Dương vừa bước lên sân khấu thì khán giả bên dưới nhiệt tình hét lên: "Tiểu Thuý, mau chia tay với Phú Quý đi, quyến rũ ba anh ta. Đừng làm vợ Phú Quý, hãy làm mẹ trẻ của Phú Quý!"

"..."

Suýt nữa thì Tề Diệu Tưởng đông cứng cả người.

Cùng lúc ấy, Tề Tư ngồi ở hàng phía sau hưng phấn nói với Cố Minh Chu: "Sếp Cố, con trai anh đóng vai ba của nam chính đó!"

Nhìn bộ trang phục "nhà giàu" của Cố Dương, với tư cách là một người ba, lần đầu tiên Cố Minh Chu không biết bình luận thế nào. Ông buồn cười thở dài, lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh của con trai mình trên sân khấu.

Ngay khi ba của nam chính bước lên sân khấu, ông ta không hề nói lan man dài dòng mà xổ ra câu nói kinh điển: "Nói đi, bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời xa con trai tôi."

Nữ chính cũng nói lời từ chối kinh điển.

Ba của nam chính cũng không tức giận, bình tĩnh ngồi xuống ghế, giọng điệu bình thản: "Tôi đã hỏi hàng xóm của cô là Lý Cẩu Đản, hoàn cảnh gia đình cô không ổn lắm. Ba cô có bệnh về chân, cứ hai tháng thì phải đến bệnh viện quận khám bệnh, nếu cô bằng lòng từ bỏ Phú Quý, tôi có thể chi trả tiền thuốc thang cho cô."

Khán giả xem đến nỗi choáng váng, bọn họ cảm thấy phong cách của vở kịch này luôn thay đổi theo thời gian. Khi nữ chính diễn với những người khác thì đó là vở kịch nông thôn hài hước, khi diễn với ba nữ chính thì là vở kịch trái luân lý đạo đức, đến cảnh diễn với ba nam chính thì lại trở thành vở kịch hào môn máu chó chính thống.

Đương nhiên điều này cũng có liên quan đến kỹ năng diễn xuất và khí chất của Cố Dương.

Kỹ năng diễn xuất của Cố Dương không tính là tốt nhưng bản thân vai diễn của cậu ấy cũng không yêu cầu có kỹ năng diễn xuất cao, chỉ cần lên sân khấu và làm ra vẻ ngầu ngầu là được.

Yêu cầu này với Cố Dương mà nói thì đúng là quá đơn giản, La Yên và Ngô Trừng ở một bên nhìn hài lòng, hai người họ vô cùng tự hào về ánh mắt tuyển diễn viên tinh tường của mình.

Tề Tư đang quay video hai đứa nhỏ trên khán đài thì đột nhiên nói: "Sếp Cố."

Cố Minh Chu ừ một tiếng.

Tề Tư không khỏi bật cười: "Sao tôi lại có cảm giác con trai anh diễn nhân vật này, mấy cái động tác thần thái đó đều là học từ anh vậy?"

Im lặng hai giây, Cố Minh Chu trầm giọng nói: "Thư ký Tề, không muốn làm việc nữa thì có thể nói thẳng."

Tề Tư dứt khoát im lặng.

Chỉ đùa chút thôi mà, sao lại đe doạ người ta thế? Không có chút phong thái của một ông chủ lớn gì cả.

...

Vở kịch này của lớp A28 chiếm thời gian biểu diễn dài nhất, tuy cốt truyện quê mùa nhưng vô cùng máu chó, lời thoại cũng rất thú vị. Khán giả xem từ đầu đến cuối không cảm thấy mệt mỏi mà còn cực kỳ thích thú.

Tình yêu của Tư Mã Phú Quý và Vương Tiểu Thúy trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng Tư Mã Phú Quý vì tình yêu mà từ bỏ thân phận người thừa kế trại nuôi gà.

Tư Mã Phú Quý còn không biết ra đồng trồng lúa, nếu không có hào quang của người thừa kế thì làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Vương Tiểu Thúy được. Sau khi bàn bạc, cả hai quyết định cùng nhau rời quê và vào Nam làm thuê.

Tư Mã Phú Quý nói: "Tiểu Thúy, chúng ta tới Thâm Quyến đi, tới Thâm Quyến làm công!"

Vương Tiểu Thuý có hơi do dự: "Thâm Quyến cũng có trại nuôi gà sao? Em chỉ biết trộn thức ăn cho gà, ngoài ra không..."

Tư Mã Phú Quý hưng phấn nói: "Tiểu Thúy, đừng chỉ lúc nào cũng nghĩ đến việc nuôi gà. Em biết không? Hiện tại đang là thời điểm cải cách mở cửa, Chủ tịch Tiểu Bình đã thiết lập Thâm Quyến thành đặc khu kinh tế, ở đó không chỉ có trại nuôi gà mà còn rất nhiều nhà máy khác. Khi đến Thâm Quyến, em có thể đến nhà máy dệt để dùng máy may, hoặc đến nhà máy điện tử để siết ốc vít. Chỉ cần em chịu học tập thì khắp nơi đều là cơ hội làm việc. Cho dù không tin anh thì em cũng phải tin Chủ tịch, tin vào Đảng, tin vào nước Trung Quốc mới của chúng ta!"

Vẻ mặt Vương Tiểu Thúy cảm động: "Được, chúng ta đi Thâm Quyến thôi!"

Nhiều năm sau, Tư Mã Phú Quý và Vương Tiểu Thuý ở Thâm Quyến làm giàu thành công, bọn họ mang vinh quang trở về quê hương, được cả làng chào đón, kết thúc có hậu.

Cuối cùng, tất cả các diễn viên đều bước lên sân khấu để cúi chào bế mạc.

"Cảm ơn Đảng của chúng ta, cảm ơn nhà nước Trung Quốc mới. Chúng em muốn dùng vở kịch này để tỏ lòng thành kính với Tổ Quốc vĩ đại, chúc Tổ Quốc thịnh vượng và ngày càng tốt đẹp hơn!"

Cái cảnh chào bế mạc này đã đưa toàn bộ bố cục và ý nghĩa của vở kịch lên một tầm cao mới.

Tiếng vỗ tay thật dữ dội, khán giả vừa cười vừa vỗ tay, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng đứng dậy vỗ tay.

Cuối buổi tiệc, khi hiệu trưởng lên đài phát biểu, thầy đã nhắc đến vở kịch của lớp A28. Thầy nói rằng vở kịch này rất hay, có tiếng cười và nước mắt, vốn cho rằng cuộc sống của bọn nhỏ hạnh phúc thì sẽ không có tư tưởng giác ngộ cao như vậy.

Ai nói tuổi trẻ chỉ được chơi đùa? Hãy nhìn những học sinh lớp A28 này xem, tư tưởng yêu nước của họ cao hơn vài người lớn chưa từng đi học nhiều.

Được xướng tên và khen ngợi trước mặt toàn trường, khuôn mặt của tất cả học sinh lớp A28 và giáo viên chủ nhiệm Đổng Vĩnh Hoa đều tươi như hoa.

Cuối cùng, hiệu trưởng nói: "Qua bữa tiệc hôm nay, với tư cách là hiệu trưởng, tôi cảm nhận sâu sắc sự xuất sắc của các học sinh Nhất Trung chúng ta, không chỉ trong học tập mà còn về mọi mặt năng lực, các em đều rất xuất sắc. Tôi tin rằng sau này, khi các em tốt nghiệp và bước vào xã hội, các em chắc chắn sẽ áp dụng được năng lực này vào công việc và cuộc sống của mình, trở thành một người trưởng thành thật ưu tú."

"Bây giờ tôi xin thông báo rằng bữa tiệc mừng năm mới tại trường trung học Nhất Trung đã kết thúc thành công tốt đẹp. Xin chúc các thầy cô, các em học sinh cũng như các bậc phụ huynh đến xem buổi biểu diễn ngày hôm nay một ngày đầu năm mới vui vẻ! Chúc mừng năm mới!"

Sau câu chúc của hiệu trưởng, trên trần khán phòng có một tiếng nổ lớn, vô số dải ruy băng rực rỡ rơi xuống.

Tất cả học sinh trong khán phòng vừa hét lên vừa giật lấy dải ruy băng.

"Năm mới vui vẻ!"

"Chúc mừng năm mới!"

"Nghỉ lễ thôi!"

...

Đêm hội kết thúc, sự náo nhiệt trong khán phòng vẫn còn tiếp tục.

Lãnh đạo nhà trường đã rời đi, những học sinh có phụ huynh đến xem biểu diễn thậm chí còn không kịp thay trang phục biểu diễn mà đi lên khán phòng để tìm phụ huynh, những bạn không có phụ huynh đến xem thì cùng nhau tụ tập, hào hứng thảo luận về màn trình diễn vừa rồi.

Tề Diệu Tưởng nhận được tin nhắn của mẹ, nói bây giờ trong trường có nhiều người, bà với sếp đi ra xe trước rồi ở trong xe đợi cô, sau đó sếp sẽ lái xe đưa bọn họ về nhà.

Tề Diệu Tưởng [Ơ? Vậy Cố Dương thì sao?]

Tề Tư: [Cố Dương là học sinh nội trú, không cần về nhà]

Tề Diệu Tưởng: [Không phải, ý con là chú Cố ​cố ý đến đây để xem buổi biểu diễn của chúng con, chú ấy và Cố Dương không phải cần gặp nhau nói vài lời sao? Chú ấy cứ thế bỏ đi luôn ạ?]

Tề Tư: [... Có lẽ vậy]

Chục giây sau, Tề Tư trả lời: [Sếp mẹ nói không cần, ông ấy và con trai không quan tâm đến điều này.]

Sau đó bà gửi meme là một nụ cười giả lả.

Tề Diệu Tưởng đột nhiên không biết nên nói gì.

Sau khi thay đồ xong, học sinh lớp A28 vây quanh Đổng Vĩnh Hoa hò hét yêu cầu thầy bao ăn uống.

"Thầy Đổng ơi, lớp chúng ta vừa mới được hiệu trưởng nêu tên đó, một chút khen thưởng cũng không có ạ?"

"Đúng vậy, nhiều lớp biểu diễn như thế mà hiệu trưởng chỉ cố tình nhắc đến lớp chúng ta, thầy phổng cả mũi luôn nha."

Đám học sinh cậu một câu tôi một câu, ngoài mặt Đổng Vĩnh Hoa thì thấy phiền nhưng thực ra trong lòng đang rất vui vẻ.

"Vậy các em tự nói xem, muốn khen thưởng cái gì."

Có người đề nghị: "Từ nay về sau sẽ không bao giờ giao bài tập toán nữa!"

Những người khác sôi nổi phụ họa.

"Đồng ý!"

Đổng Vĩnh Hoa nhếch khóe môi: "Em xem thầy thèm đáp lại các em không?"

Tất nhiên học sinh cũng không mong chờ Đồng Vĩnh Hoa thật sự đồng ý, cười hihi haha.

Cuối cùng Đổng Vĩnh Hoa tự quyết định: "Như vậy đi, chiều mai được nghỉ, các em đừng vội về nhà. Lớp chúng ta tổ chức liên hoan lớp, thầy mời, đãi các em đi ăn tiệm."

Đôi mắt của đám học sinh đột nhiên sáng bừng cả lên.

"Thật sao!"

"Ông chủ tuyệt vời!"

"Thầy Đổng em yêu thầy!"

Vừa nghe có liên hoan lớp, lại còn là chủ nhiệm lớp bao, cả đám người càng ồn ào hơn. Đổng Vĩnh Hoa bị làm ồn đến mức đinh tai nhức óc, gọi Ngô Trừng nói: "Nhớ ngày mai gọi bốn đứa đám Kỷ Sầm đi cùng."

Bốn người Kỷ Sầm là lớp A29, đêm hội kết thúc bọn họ bị giáo viên chủ nhiệm gọi về làm culi dọn đồ cho các bạn nữ trong lớp nên lúc này không có ở khán đài.

Ngô Trừng gật đầu: "Được ạ."

Đổng Vĩnh Hoa cũng bảo các học sinh đừng quên ngày mai còn có buổi học cuối cùng của năm cũ, vậy nên bây giờ thu dọn xong rồi thì ai ở ký túc thì mau về ký túc, ai về nhà thì mau về nhà.

Sau khi chỉ đạo xong xuôi, Đổng Vĩnh Hoa bịt tai chạy ra khỏi khán đài.

Chủ nhiệm lớp đi rồi, Ngô Trừng phân chia công việc cho những người còn lại thu dọn đạo cụ biểu diễn, con trai phụ trách thu dọn đạo cụ, con gái phụ trách gấp quần áo biểu diễn của mọi người.

Lúc thu dọn đồ đạc, Lư Văn Giai đang lướt điện thoại. Quả nhiên đêm hội vừa kết thúc thì các nhóm chat cùng với các tài khoản đăng bài mà cô nàng tham gia nhảy thông báo liên tục, độ thảo luận của lớp A28 bọn họ trực tiếp bùng nổ.

Rất nhiều người chụp ảnh, quay video gửi vào nhóm để chia sẻ, thậm chí là trên diễn đàn lâu ngày không hoạt động cũng có thêm mấy bài viết mới về đêm hội năm mới.

Confession tối nay phần lớn là bài đăng ảnh chụp và xin thông tin liên lạc của các bạn tham gia biểu diễn trong đêm hội.

Lư Văn Giai lướt qua, phát hiện tiết mục lớp A28 bọn họ có rất nhiều bài đăng.

Có bài về Bách Trạch Văn và Cố Dương, rất nhiều người đều đang hỏi phương thức liên lạc. Kỷ Sầm cũng không ít, nhưng vì cậu nổi tiếng trong trường nên khi có người đăng ảnh cậu lên confession hỏi là ai thì ngay lập tức nhận được một loạt dấu hỏi ở khu bình luận.

[? Hóa ra trong trường chúng ta đến bây giờ vẫn có người không biết Kỷ Sầm à]

[? Bạn học cậu dùng mạng 2G à]

[? Hay là bạn xem những bài đăng trước đó về Kỷ Sầm đi, ngay cả tôi học lớp 12 mà cũng biết cậu ấy]

Bài đăng về các chàng trai rất nhiều, các cô gái cũng đóng góp không ít.

[Confession ơi, có thể đăng giúp mình không? Mình muốn hỏi mọi người đã xem tiệc mừng năm mới hết chưa? Cô gái lớp A28 diễn vai Tiểu Thúy kia rất đáng yêu, nhất là khi nói mấy câu thoại ngớ ngẩn, đôi mắt to to khuôn mặt nho nhỏ. Tôi không cần làm quen mà chỉ là cảm thán một chút thôi. Hóa ra trường chúng ta còn có cô gái dễ thương này (khóc) (phấn khích) (say mê)]

Khu bình luận cũng có đội hình chỉnh tề:

[Cậu thảm rồi, cậu rơi vào biển tình]

[Cậu thảm rồi, cậu rơi vào biển tình +1]

Biết Tề Diệu Tưởng hay ngại, Lư Văn Giai không gửi cái này cho cô xem, bản thân cười đủ rồi sau đó đưa cho La Yên đọc.

La Yên rất hài lòng.

Có lẽ nghỉ Tết xong, video biểu diễn được edit hoàn chỉnh, người quản lý tài khoản truyền thông của trường chắc chắn sẽ đăng lên mạng. Lúc đó họ không chỉ nổi ở trường, nếu may mắn còn sẽ nổi tiếng trên mạng nữa.

Chỉ tưởng tượng thôi mà La Yên đã vỗ vỗ vai Tề Diệu Tưởng: "Tưởng Tưởng, sau này nếu cậu nổi tiếng rồi vào giới giải trí đóng phim thì nhất định phải giúp mình liên lạc với thần tượng của mình đó nhé. Dựa vào cậu hết đấy."

Như thế này là đã vạch sẵn con đường sự nghiệp cho cô luôn rồi, nói cứ như diễn kịch ở trường là có thể trở thành minh tinh của giới giải trí vậy.

Tề Diệu Tưởng khá thực tế, cái bánh ảo này nghe một chút thì được chứ coi là thật thì thua.

Im lặng làm xong việc của mình, cô vội vàng đến gặp mẹ. Sau khi tạm biệt mọi người, cô xách cặp lên chuẩn bị rời đi.

Vừa rời đi, cô sực nhớ ra gì đó rồi lại vòng về, Ngô Trừng hỏi cô có phải quên gì không, cô lắc đầu, nhìn sang Cố Dương, thử hỏi: "Cố Dương, có muốn cùng đi không?"

Tề Diệu Tưởng để ý trước khi bọn họ đi lên chào bế mạc thì mẹ cô ở trên khán đài đã vẫy tay chào cô, cô nhìn thấy mẹ thì ngay lập tức vẫy tay lại, đồng thời cô cũng nhìn thấy chú Cố ​​đang ngồi cạnh mẹ cô.

Cô theo bản năng nhìn Cố Dương, phát hiện đôi mắt Cố Dương giống hệt cô, cũng dừng ở trong khu vực khán phòng, cậu và chú Cố một người đứng trên sân khấu, người còn lại ngồi ở khán đài, không ai chào đối phương.

Tuy có hơi lo chuyện bao đồng, nhưng để Cố Dương nói một câu với chú Cố cũng tốt mà.

Cố Dương giật mình trước lời rủ đột ngột của Tề Diệu Tưởng, Ngô Trừng đẩy cậu ấy nói: "Dù gì cũng sắp xong rồi, bọn tôi sắp về ký túc xá, cậu đi với Tề Diệu Tưởng trước đi."

Lớp trưởng nói có thể rời đi, Cố Dương không từ chối, xách cặp đi cùng Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng vốn định đưa Cố Dương đến chỗ đậu xe của chú Cố trước, nhưng vừa bước ra khỏi hội trường, cô đã đụng phải Kỷ Sầm mới đi làm culi cho lớp của cậu về.

Vì có trách nhiệm với tiết mục của lớp, nên dù trong lòng có chút cảm xúc lạ thì Tề Diệu Tưởng vẫn chăm chỉ biểu diễn phần của mình trên sân khấu.

Nhưng lớp A28 là lớp A28, và lớp A29 là lớp A29, dù sao thì họ cũng là hai lớp khác nhau. Bây giờ đêm hội đã kết thúc, sau này không cần phải tập luyện cùng nhau nữa, Kỷ Sầm cũng cần phải về lớp A29 của cậu.

Cậu thay bộ đồ thập niên ra, cởi bỏ bộ râu giả, mặc đồng phục học sinh của mình và trở lại thành Kỷ Sầm.

Hot boy lớp A29 Kỷ Sầm.

Trong thời gian này thường xuyên luyện tập cùng nhau, cô gần như quên mất rằng cậu học lớp A29, không phải là lớp A28, cậu còn có lớp của cậu, còn có mối quan hệ thân thiết với các chàng trai... và các cô gái nữa.

Vậy nên ngay khi đêm hội kết thúc, cậu đi về lớp của mình, điều này rất bình thường. Tề Diệu Tưởng khẽ thở ra.

Nhưng cô không ngờ cậu lại quay trở lại lần nữa.

Cố Dương cũng không ngờ tới, hỏi cậu: "Sao cậu lại tới đây? Lớp cậu dọn xong rồi à?"

Kỷ Sầm gật đầu: "Xong rồi. Các cậu muốn về nhà à?"

Cố Dương ừ một tiếng.

Thấy Tề Diệu Tưởng không nói gì, Kỷ Sầm do dự vài giây rồi nói với Cố Dương: "Anh Thang, hay là cậu đi trước nhé?"

Cố Dương sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được ẩn ý của Kỷ Sầm.

"Được, vậy tôi đi trước đây."

Cố Dương vừa bước chân ra thì cảm giác một quai cặp sách của mình bị kéo lại.

Cậu ấy hơi kinh ngạc nhìn Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng không buông tay, mím môi hỏi cậu ấy: "Không phải chúng ta đã nói đi cùng nhau rồi sao? Tại sao cậu lại đi trước."

Cố Dương không biết trả lời thế nào, đành phải nhìn Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm hiển nhiên cũng nhìn thấy cô nắm lấy quai cặp của Cố Dương, rõ ràng là cô không muốn Cố Dương đi trước.

Lần trước cậu đã nhìn thấy hai người đến chung cư cùng nhau, nhưng lần trước Bách Trạch Văn kéo cô đi, cô cũng ngơ ngác đi theo Bách Trạch Văn.

Lần này cậu bảo Cố Dương đi trước thì cô lại không vui.

Có lẽ buổi tối nên cô không muốn đi một mình, Kỷ Sầm nói với cô: "Nếu cậu không muốn đi một mình thì lát nữa mình sẽ đưa cậu ra ngoài."

Nhưng Tề Diệu Tưởng từ chối ngay: "Không cần, mình và Cố Dương đi cùng nhau là được."

Nút thắt trong lòng cô vẫn chưa được giải quyết, hơn nữa cô phải dẫn Cố Dương đi tìm chú Cố, cô không thể để Cố Dương rời đi trước được.

Lời nói của cô khiến sắc mặt Kỷ Sầm tối sầm lại.

"Cậu nhất định phải đi cùng cậu ta? Mình đi cùng cậu không được sao?"

Tề Diệu Tường thấp giọng nói: "Khi khác đi nhé, hôm nay mình phải đi với Cố Dương," Sau đó giật dây đeo cặp của Cố Dương rồi nói: "Đi thôi."

Cố Dương không biết hai người họ cãi nhau vì chuyện gì, lúc cô nhất quyết đòi đi cùng mình, tuy trong lòng cậu rất vui nhưng cậu lại không thể biểu hiện ra ngoài, vì Kỷ Sầm đang ở đây và cậu không muốn bị cuốn vào chuyện này.

Cố Dương rút quai cặp ra khỏi tay cô.

"Cậu đi cùng Kỷ Sầm đi, tôi đi trước."

Nói xong câu đó, Cố Dương nhấc chân bước đi, nhanh đến mức Tề Diệu Tưởng không kịp đưa tay bắt lấy.

"Cố Dương, cậu đừng đi!"

Tề Diệu Tưởng đột nhiên sốt ruột, cô vội vàng đuổi theo chưa được hai bước thì cặp sách của cô đã bị người phía sau giật lại.

Tim cô thắt lại, cô biết chắc chắn Kỷ Sầm đang kéo cô.

Thấy Cố Dương đi xa, một mặt cô không thể nào bình tĩnh đối diện với Kỷ Sầm, mặt khác cô còn muốn đưa Cố Dương đến gặp chú Cố. Vì nhiều lý do nên cô không muốn bị ở lại cùng Kỷ Sầm.

Thế là cô dứt khoát dùng chiêu "ve sầu thoát xác", cởi cặp ra bỏ chạy.

Thấy cô vì muốn chạy mà ngay cả cặp sách của mình còn từ bỏ, Kỷ Sầm vừa tức vừa cười. Cậu phản ứng rất nhanh, một tay giữ cặp sách của cô, một tay nắm lấy cổ tay cô.

Cổ tay cô bị nắm lấy, lúc này trong khán phòng vẫn còn học sinh, tính tình ngại ngùng nên cô không dám lên tiếng bảo Kỷ Sầm buông cô ra. Cô chỉ im lặng giãy giụa. Nhưng đều vô dụng, chỉ cần chàng trai dùng sức thì cô sẽ không thể thoát ra được.

Cửa khán phòng sẽ có người ra kẻ vào, Kỷ Sầm cũng biết cô hay ngại ngùng, cậu không nói lời nào mà chỉ kéo cô đến một nơi không người.

Cửa sau của khán phòng nằm cạnh bụi cây xanh của trường, không có đèn đường, bình thường có nhiều học sinh lén lút đến đây hẹn hò, nhưng hôm nay là đêm hội năm mới, bụi cây xanh yên tĩnh đến nỗi âm thanh duy nhất là tiếng gió lạnh thổi qua lá cây.

Trời rất lạnh nhưng cả hai đều không cảm thấy lạnh.

"Rốt cuộc là cậu sao thế?" Kỷ Sầm hỏi: "Mình cảm thấy hôm nay cậu cứ luôn giận với mình."

Tề Diệu Tưởng cúi đầu phủ nhận: "Không có giận cậu."

Cô thực sự không hề giận cậu, cô chỉ cảm thấy khó xử thôi.

"Nếu không giận vậy vừa rồi ý của cậu là gì, Cố Dương đã đi rồi mà cậu còn đuổi theo cậu ta."

Những ngón tay giấu trong ống tay áo đồng phục siết chặt lại, Tề Diệu Tưởng nói: "Mình đã đồng ý trước với Cố Dương là đi cùng cậu ấy rồi."

"Có nhất thiết phải đi cùng nhau như đã hứa không? Mình đã nói với cậu rồi mà, mình cũng có thể đưa cậu đến cổng trường."

Tề Diệu Tưởng hơi hơi cảm thấy Kỷ Sầm không chịu nói lý lẽ. Cho dù cô không cảm thấy khó chịu, nhưng cô đã hứa với Cố Dương rồi, vì sao cậu đột nhiên xuất hiện thì cô phải nhượng bộ?

Cho dù cô thích Kỷ Sầm thì cũng không thể bỏ qua những người bạn khác chỉ vì cậu được.

Trong lòng cô không chỉ là thích cậu mà cô còn muốn phát triển tình bạn với những người khác nữa.

Tề Diệu Tưởng đành nghĩ ra một cớ để từ chối cậu.

"Cậu không tiện đường, mình không cần cậu đưa mình đâu."

"Lẽ nào không tiện đường thì không thể tiễn cậu sao?" Kỷ Sầm bình tĩnh hỏi: "Nghĩa là mình phải thuê nhà sống ở ngoài trường thì mới có tư cách để tiễn cậu à?"

Tự dưng bị chụp mũ kiểu vầy, Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Sao cậu phải tiễn mình? Đâu phải là mình không biết đường."

"Mình không bắt buộc phải tiễn cậu."

Dừng một chút, Kỷ Sầm hít một hơi thật sâu, dịu giọng nói: "Mình thấy cậu nhất quyết muốn đi cùng Cố Dương, lòng mình cảm thấy không vui, cậu hiểu không?"

Tề Diệu Tưởng: "..."

Sự thẳng thắn bất đắc dĩ của cậu khiến trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy không biết phải làm sao. Cô nắm chặt đầu ngón tay, nói: "Mình đi cùng Cố Dương thì cậu cũng có thể đi cùng các bạn nữ lớp cậu là được mà..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK