Vì hôm nay tổ chức đêm hội Tết dương nên trừ học sinh lớp 12 ra, tất cả đều không cần phải học tiết tự học buổi tối.
Nhưng có rất nhiều học sinh 12 len lén chạy đi xem đêm hội. Hôm nay là ngày đặc biệt nên các thầy cô cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, đặc xá cho cả đám trốn tiết mà không bị truy cứu.
Đương nhiên cũng có người chẳng mặn mà gì với việc xem biểu diễn, họ chuồn khỏi hội trường đi ra ngoài chơi. Thường ngày tám, chín giờ tối kiểu gì cũng yên ắng vắng lặng, hôm nay thì lại vô cùng náo nhiệt. Ngoài cổng trường, hai bên đường, trong các cửa hàng đều có học sinh đang đứng. Các chiếc xe đi qua con đường này đành phải nhích từng tí như rùa bò, chỉ sợ đụng trúng bạn học sinh nào đó thì to chuyện.
Có là Mercedes G500 thì cũng phải thành rùa trên đoạn đường này thôi.
Tề Tư ngồi ở ghế phụ đã nghe thấy ông chủ nhà mình thở dài ít nhất cũng bốn, năm lần.
Ngày thường Cố Minh Chu đi đâu cũng có tài xế riêng, dù có gặp tắc đường thì ông cũng chỉ cần ngồi ở ghế sau thoải mái thư thái. Bây giờ tự mình cầm lái rồi mới hiểu rằng nghề tài xế này không phải ai cũng làm được.
Đối với những ông chủ lớn như Cố Minh Chu, mỗi giây mỗi phút đều là cơ hội kiếm tiền cho nên chẳng ai muốn lãng phí thời gian chờ đợi lúc kẹt xe cả. Xe lết như rùa, Cố Minh Chu lúc thì nhìn gương chiếu hậu, lúc thì dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng. Tuy rằng chẳng nói câu nào nhưng chỉ cần nhìn lông mày cau lại là biết giờ phút này ông đã khó chịu cỡ nào.
Tề Tư làm thư kí cho ông sắp được nửa năm nên rất hiểu tính Cố Minh Chu. Người đàn ông này mỗi lần mở họp, nếu cấp dưới báo cáo dài dòng không đi thẳng vào trọng điểm thì kiểu gì ông cũng có vẻ mặt như bây giờ.
Là một thư kí thông minh, Tề Tư biết rằng lúc này điều mình cần làm chính là giữ im lặng, coi mình như không khí để tránh ông chủ trút lửa giận lên đầu bản thân.
Khó khăn lắm mới lái xe vào bên trong trường học. Chiếc xe việt dã mà Cố Minh Chu lái đủ cao đủ to, kiểu dáng chiếc xe cũng đủ ngầu. Con trai cho dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì đều có một niềm đam mê trời sinh với xe cộ, nên khi vừa nhìn thấy xe của Cố Minh Chu lái vào trường mình thì bọn họ không khỏi dừng chân cảm thán.
"Ngầu."
"Cái xe này đẹp quá đi."
Đợi xe dừng hẳn, cửa xe mở ra. Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, người đó mặc áo khoác sẫm màu, chín chắn lạnh lùng. Kiểu người như vậy kết hợp với một chiếc xe ngầu như thế trong mắt đám nam sinh cấp ba này quả thực là đẹp trai vô cùng vô tận.
Sau đấy lại có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung bước ra từ ghế phụ, cô ấy mặc áo khoác mang lại cảm giác giống như chiếc áo của người đàn ông, trẻ trung xinh đẹp, đôi chân thon thả để lộ ra bên ngoài cùng đôi giày cao gót quyến rũ, từng bước đi như đang lay động lòng người.
Không biết là bố mẹ của ai, cũng không biết kiếp trước làm bao nhiêu việc thiện mới có thể làm con của cặp ba mẹ như này.
Hai người đều không biết hội trường ở đâu. Cố Minh Chu định tìm đại một học sinh nào đó hỏi thì lại bị Tề Tư giành trước.
"Sao lại phiền anh tự đi hỏi đường chứ, chút việc nhỏ này cứ để cho tôi là được."
Trên đường đến hội trường thì đi qua tiệm trà sữa của trường, Tề Tư nghĩ biểu diễn sẽ tốn nhiều thời gian, cứ ngồi không như thế thì vô vị lắm nên định đi mua cốc trà sữa uống.
Nhưng bà cũng không thể nói mình muốn uống được, thế là bà hỏi người đàn ông: "Sếp Cố, thời gian biểu diễn khá dài, hay là tôi đi mua cho anh cốc đồ uống nhé?"
Cố Minh Chu ừ một tiếng. Hai người đi đến cửa tiệm trà sữa, ở đó có vài học sinh đang đợi xếp hàng đều nhìn bọn họ.
Cũng đúng, trong khuôn viên trường cấp ba mộc mạc ai nấy đều mặc đồng phục này bỗng nhiên có hai người trưởng thành ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện thì kiểu gì mọi người cũng phải liếc nhìn vài cái.
Tề Tư chẳng có cảm giác đặc biệt gì, bà đã quen với các thể loại ánh mắt nhìn mình từ lâu rồi. Ít nhất thì đám nhóc cấp ba này chỉ nhìn bà với vẻ thưởng thức, so với mấy tên đàn ông ở bên ngoài cứ nhìn chằm chằm bà với vẻ bất lịch sự thì dễ chịu hơn nhiều.
Bà biết khẩu vị của Cố Minh Chu, sau khi hỏi ý kiến ông thì chọn cho ông một cốc trà ô long ít đường.
Lúc thanh toán, vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã thì bị Cố Minh Chu cản lại.
Ông chủ lớn đương nhiên sẽ không để ý vài đồng bạc lẻ mua hai cốc trà sữa này, Tề Tư cũng thấy đây không phải là lúc cần khách sáo với sếp nên yên tâm để Cố Minh Chu mời mình.
Thấy nhân viên đã làm xong, Tề Tư vội vàng nhận lấy thì Cố Minh Chu nói để ông cầm.
Tề Tư nhanh chóng nói: "Không cần đâu, tôi cầm được mà. Làm gì có chuyện để anh cầm được."
Hai tay Cố Minh Chu trống không, ông nhìn thư kí của mình tay trái cầm túi xách, tay phải cầm hai cốc trà sữa đi trước dẫn đường. Trên đường có chỗ nào gập ghềnh thì bà cũng quay lại nhắc nhở ông, nói sếp Cố cẩn thận dưới chân.
Đến được hội trường, Tề Tư nói với học sinh trực ban ở cửa rằng mình là phụ huynh đến xem biểu diễn. Vì chỗ ngồi có hạn nên phụ huynh phải đăng ký, bạn học sinh ấy nói: "Dạ được. Cô ghi rõ tên, lớp của con cô và số điện thoại của cô lên đây là được ạ."
Cố Minh Chu nghe vậy cũng bước đến định đăng ký cho mình.
Ai ngờ bạn ấy lại nói tiếp: "À chú ơi, chú không cần viết đâu ạ. Nếu ba mẹ cùng đến thì chỉ cần một người đăng ký là được."
Tề Tư đang viết thì ngẩng đầu lên, bà vội giải thích: "Không phải, cô và chú ấy..."
Cố Minh Chu nói: "Được."
Tề Tư khó hiểu nhìn về phía người đàn ông, Cố Minh Chu hất cằm chỉ phiếu đăng ký, ông lạnh nhạt nói: "Một nhà chỉ cần một người đăng ký, cô đăng ký đi."
Tề Tư nghĩ chắc là ông ngại phiền phức nên không hỏi gì nữa, một người đăng ký thì một người đăng ký.
Đi vào hội trường, lúc này MC đang nói mấy câu khai mạc, chỗ ngồi gần như đã kín.
Chỉ có hàng ghế lãnh đạo và phạm vi các lớp là có sắp xếp trước còn những hàng ghế khách mời phía sau thì không cố định, mọi người có thể tùy ý chọn chỗ mà ngồi, thế nhưng lúc này những hàng ghế ấy cũng đã kín người.
Tề Tư tìm mãi, cuối cùng bà cũng tìm được một ghế trống bên cạnh lối đi.
"Sếp Cố, anh ngồi đi."
Cố Minh Chu nói: "Cô ngồi đi, tôi đứng ở lối đi là được."
Tề Tư từ chối ngay: "Thế sao được? Làm gì có chuyện thư kí ngồi mà để sếp đứng chứ."
Cố Minh Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà, thở dài: "Tề Tư."
"Anh nói đi."
"Bây giờ đã tan làm rồi, cô hiểu không?" Giọng điệu Cố Minh Chu bình tĩnh: "Bây giờ tôi không phải ông chủ của cô, cô cũng không phải là thư kí của tôi. Lúc này tôi chỉ là ba của Cố Dương, mà cô thì là mẹ của Tề Diệu Tưởng."
Tề Tư gật đầu: "Vậy nên?"
"Vậy nên hôm nay cô không cần phục vụ tôi, cô muốn uống trà sữa, tôi thanh toán. Mua xong rồi thì cô cũng không cần cầm giúp tôi, nếu phải có một người xách đồ thì cũng nên để tôi giúp cô."
Nói xong, người đàn ông ấn vai bà để bà ngồi xuống.
Tề Tư ngơ ngác ngẩng đầu, hơi không quen lắm.
"Sếp Cố, tôi..."
"Ngồi đi." Cố Minh Chu lạnh nhạt nói: "Tan làm rồi, dù cô có nhường chỗ cho tôi thì tôi cũng không tính vào hiệu suất công việc cho cô đâu, càng không có chuyện tăng lương nên cô cứ nghĩ kĩ đi."
"..."
Khóe môi Tề Tư khẽ giật.
Vậy anh cứ đứng đó đi.
Thấy cuối cùng bà cũng không từ chối nữa, Cố Minh Chu hơi cong môi.
Đúng là vẫn phải cắt thuốc đúng bệnh, thư kí Tề này của ông đàn gảy tai trâu, chỉ có đụng tới tiền lương hay công việc thì mới có thể uy hiếp được bà.
...
Biểu diễn chính thức không khác mấy so với lúc diễn tập. Khi diễn tập hiệu quả không hề tệ, giờ diễn chính thức lại càng không thể tệ được.
Điển hình nhất là tiết mục của lớp A29, diễn chính còn hay hơn lúc diễn tập nhiều. Những cô gái xinh đẹp nhảy vũ đạo Hàn Quốc dưới ánh đèn sân khấu, bên dưới là tiếng la hét cổ vũ từ đầu tới cuối.
Diễn xong, khi các cô gái nói lời cảm ơn kết thúc thì bỗng nhiên bên dưới vang lên tiếng ai đó thổ lộ: "Lâm Diệc Lâm anh yêu em! Em đồng ý làm vợ anh nhé!"
Một trận la ó vang lên, nhưng cũng may tiếng nói ấy vừa nghe thì đã biết đó là con gái hét nên lãnh đạo nhà trường ngồi bên dưới cũng không ý kiến gì.
Lâm Diệc Lâm mỉm cười bắn tim với bên dưới sân khấu rồi đi xuống sân khấu cùng các bạn.
Vài cô gái chơi thân với Lâm Diệc Lâm đều nói: "Diệc Lâm cậu cứ chờ xem, kiểu gì ngày mai quá nửa bài viết gửi về confession trường cũng là của cậu."
Lâm Diệc Lâm cười nói: "Cũng không chắc đâu, nói không chừng bài của các cậu còn nhiều hơn mình í."
Các cô gái vừa cười vừa khoác tay nhau xuống sân khấu, ai nấy cũng rất hài lòng về sân khấu vừa rồi. Vừa hay lớp A28 cũng đang đứng đó chờ lên diễn, khi các cô ấy bước qua, cả đám đều không khỏi ngước nhìn.
Suy cho cùng thì đây vẫn là trường học, những cô gái vừa xinh vừa học giỏi thì rất khó để người khác không chú ý đến.
Tề Diệu Tưởng cũng ngưỡng mộ nhìn theo.
Vốn dĩ là ánh mắt chăm chú của mình cô nhưng Lâm Diệc Lâm đang cười nói với bạn lại nhìn về phía cô ngay lập tức.
Đôi mắt xinh đẹp được đánh phấn mắt rực rỡ cứ thế nhìn qua, trong một khoảnh khắc nào đó, Tề Diệu Tưởng có cảm giác không biết trốn đi đâu. Cô không biết nên đáp lại hay trốn đi, nhưng Lâm Diệc Lâm lại khách sáo mà mỉm cười với cô.
Cùng lúc đó, vài cô gái đi cùng với Lâm Diệc Lâm cũng nhìn thấy Tề Diệu Tưởng.
Họ lạnh nhạt liếc nhìn Tề Diệu Tưởng, trong những ánh mắt ấy không nhìn ra được cảm xúc gì. Thế nhưng Tề Diệu Tưởng nhạy bén cảm giác được rằng họ không thân thiện với mình.
Trực giác của con gái thần kỳ như vậy đó. Rõ ràng là chưa nói với nhau được câu nào, cũng chưa từng tiếp xúc nhưng chỉ cần một ánh mắt thôi là đã nhanh chóng cảm nhận được rằng người đó thích hay ghét bản thân mình.
Loại trực giác này không chỉ mình Tề Diệu Tưởng có mà mấy người Lư Văn Giai cũng có.
Thỉnh thoảng bốn người tụ tập nói chuyện có nhắc tới bạn nữ nào đó trong lớp, thực ra các cô chẳng thù chẳng oán gì với bạn nữ đó, ngày thường cũng không giao lưu gì với nhau nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác người ta khó ưa và không hợp với mình.
Nếu đi hỏi đám Ngô Trừng, các cậu ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy. Ngược lại, họ sẽ thấy bạn nữ đó rất tốt, thậm chí còn nói đám con gái Lư Văn Giai nhỏ mọn, ghen tị bạn nữ đó quan hệ rộng nên mới nói xấu sau lưng người ta.
Các cô gái nghe xong thì giận lắm, nhưng trong lòng cũng rất rối rắm. Chẳng lẽ thật sự là do bản thân lòng dạ hẹp hòi ghen tị với người ta nên mới không thích người ta sao?
Kết quả là một khoảng thời gian sau, bạn nữ ấy bị mời phụ huynh vì lấy trộm thẻ cơm của bạn cùng bàn. Các cô cảm thấy tự hào ngay lập tức, nhìn đi, trực giác của mình quả nhiên đúng mà, bạn nữ ấy có nhân phẩm không tốt.
Loại trực giác ấy không thể giải thích bằng các nguyên lý khoa học được, chỉ có thể nói rằng đây là một siêu năng lực chỉ dành riêng cho phái nữ.
Chỉ cần một ánh mắt là Tề Diệu Tưởng đã biết mấy người đó không ưa mình.
Trừ cô ra, xung quanh chẳng ai phát hiện ra cả.
Bách Trạch Văn cũng khá thân với vài bạn nữ cùng lớp nên cất tiếng trêu ghẹo: "Các cậu được lắm đấy. Cả hội trường đều hét ầm lên luôn, ngày mai dọn đồ qua Hàn debut được luôn ấy chứ."
Các cô gái cười đáp lại.
"Bách Trạch Văn cậu bớt bớt đi."
"Tôi còn lâu mới tin mấy lời ma quỷ của cậu."
"Cậu để ý tụi tôi có debut không làm gì, lo cho bản thân đi."
Thực ra thì mối quan hệ giữa những bạn lớp A29 rất tốt. Lớp chọn bọn họ có bầu khí học tập sôi nổi, mọi người thường xuyên tụ tập thảo luận bài học. Cả đám ai nấy đều là học sinh giỏi, hiệu suất giảng bài cũng cao nên khi ở chung không tệ chút nào.
Mặc dù ban đầu họ không vừa ý chuyện vài bạn nam lớp mình chạy đi làm trợ diễn cho lớp A28, nhưng bảo các cậu ấy nhảy vũ đạo nhóm nữ thì đúng thực là quá làm khó người ta. Bây giờ diễn cũng diễn xong rồi, lớp A28 vẫn còn đang đợi lên sân khấu, các cô ai nấy đều là người hiểu chuyện nên rộn ràng cổ vũ bốn chàng trai lớp mình. Đợi lát nữa nhớ phải diễn cho thật tốt, đừng có "báo" lớp người ta rồi làm mất mặt lớp mình.
"Nếu diễn không được thì các cậu cũng đừng về lớp nữa, bảo cô Bùi một tiếng rồi cuốn gói sang A28 luôn đi."
Bách Trạch Văn than một tiếng: "Diễn không tốt là bị khai trừ khỏi lớp luôn hả, ác vậy sao?"
"Ừ, ác thế đấy."
Bốn chàng trai đang nói chuyện với bạn cùng lớp nên những người khác cũng không tiện chen lời. Lư Văn Giai đứng một bên nhìn, giọng nói có hơi không hài lòng càu nhàu với ba cô bạn thân. Nhân vật chính bị càu nhàu là Bách Trạch Văn, đôi mắt hồ ly phong lưu ranh mãnh cũng thôi đi, vấn đề là còn cà lơ phất phơ suốt ngày nói nói cười cười với con gái, cái đồ điều hoà trung tâm* biết đi.
(*) Điều hoà trung tâm: phả ra hơi ấm cho tất cả mọi người, ý chỉ người này đối với ai cũng tốt, dịu dàng, săn sóc.
La Yên cũng thấy thế, cô ấy khẽ phụ họa với Lư Văn Giai. Vương Thư Hủy không hiểu sao lại hơi mất hồn nên không đáp lời. Tề Diệu Tưởng cũng không, vì hiện giờ sự chú ý của cô đang đặt hết lên người nào đó.
Xem ra người nào đó ở lớp của mình cũng được hoan nghênh lắm. Lúc này giống y như lúc ở phòng trang điểm, mấy cô gái đều vây quanh cậu. Lúc thì hỏi áo khoác quân đội mặc có khó chịu không, lúc thì lại hỏi râu giả dán đã chắc chưa.
Thậm chí có một bạn nữ còn kiễng chân lên muốn chạm vào râu giả của cậu để thử xem có chắc thật không. Kỷ Sầm thấy vậy thì lùi về sau né tránh, bạn nữ ấy không chạm vào được thì vẻ mặt hơi xấu hổ. Kỷ Sầm cười nói: "Yên tâm đi, nếu dán không chắc thì chỉ có thể dùng keo 502 dán thôi."
Phản ứng hài hước như vậy cũng xem như cho bạn nữ ấy bậc thang bước xuống.
Tề Diệu Tưởng bĩu môi.
Nói Bách Trạch Văn là cái điều hoà trung tâm, cô thấy Kỷ Sầm giống cái điều hoà trung tâm hơn á.
Lúc này giáo viên phụ trách điều khiển sân khấu đi tới hỏi lớp A29 đã diễn xong rồi sao còn đứng đây, bảo họ nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, Lâm Diệc Lâm vỗ nhẹ vào cánh tay Kỷ Sầm cổ vũ cậu: "Cố lên, diễn thật tốt nhé, đừng làm lớp mình mất mặt đấy."
Những cô gái khác cũng hùa theo.
"Đúng đấy, cậu là gương mặt đại diện của A29 mà bọn mình dùng từng lá phiếu chọn ra. Bách Trạch Văn bọn họ có thể mất mặt nhưng cậu thì không được làm lớp mình mất mặt đâu."
Kỷ Sầm bật cười: "Đã rõ."
Tề Diệu Tưởng đứng sau đám Lư Văn Giai âm thầm quan sát, vẻ mặt phức tạp khẽ cắn môi.
Cậu thân với các bạn nữ trong lớp thật đấy.
Cũng đúng, suy cho cùng thì bọn họ mới học chung một lớp, có tình nghĩa bạn cùng lớp mà. Cô chỉ là một người ngoài mà thôi.
Ngay khi Tề Diệu Tưởng đang âm thầm buồn bã thì thầy giáo phụ trách sân khấu đi tới nhắc nhở cả lớp rằng tiết mục trước đó đã kết thúc, lớp A28 chuẩn bị lên sân khấu.
Vừa nghe thấy lời thầy, đoàn kịch lớp A28 đều bày ra dáng vẻ sẵn sàng ra trận.
Bách Trạch Văn đi về phía nữ chính rồi vỗ nhẹ vào vai cô.
"Tiểu Thúy, có tự tin rằng mình sẽ diễn tốt không?"
Tề Diệu Tưởng chưa trả lời thì Kỷ Sầm đi tới nhướng mày với Bách Trạch Văn, cậu nói: "Cậu lo cho bản thân mình có diễn tốt hay không đi. Con gái tôi không cần cậu lo."
Nói xong, cậu cúi đầu nhìn cô động viên: "Đừng căng thẳng, cậu chắc chắn làm tốt mà."
Tề Diệu Tưởng cúi đầu ừ một tiếng.
Kỷ Sầm nói tiếp: "Nếu căng thẳng thì đừng nhìn xuống sân khấu, cậu cứ nhìn trên sân khấu giống như lúc diễn tập là được. Cậu..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Tề Diệu Tưởng cắt ngang, giọng nói nho nhỏ như hơi mất kiên nhẫn: "Cậu đừng lo cho mình nữa. Cậu tự lo cho cậu đi, tới lúc đó đừng có diễn hỏng làm lớp các cậu mất mặt."
Tề Diệu Tưởng không muốn nói chuyện với hai người họ nữa nên quay đi tìm bạn diễn đầu tiên của mình là Ngô Trừng.
Cô đang tỏ thái độ cho cậu thấy đấy à?
Kỷ Sầm không thể tin nổi chớp chớp mắt, cậu hỏi Bách Trạch Văn: "Sao tôi có cảm giác là cô ấy đang giận nhỉ?"
Bách Trạch Văn cũng thấy vậy, cậu ta nhún vai đáp: "Chắc là tại cậu lải nhải nhiều quá?"
...
MC đứng trên sân khấu giới thiệu tiết mục tiếp theo là vở kịch "Phú Quý và Tiểu Thúy" của lớp 10A28.
Với những học sinh hay lướt mạng thì vở kịch này khá nổi tiếng trong cộng đồng học sinh. Dù sao thì họ thường xuyên lướt trúng những đoạn video ngắn về vở kịch nên MC vừa đọc tên tiết mục là ở dưới sân khấu truyền tới tiếng hoan hô ầm ầm.
Nhưng cũng vì thuật toán đẩy video của nền tảng có sự khác biệt nên các lãnh đạo và phụ huynh học sinh ngồi bên dưới không cảm nhận được sự nhiệt tình vừa rồi.
Tề Tư uống xong cốc trà sữa thì cũng đợi được tiết mục của lớp A28. Bà lập tức ngồi thẳng lưng, rút điện thoại ra chuẩn bị quay video.
Vị phụ huynh ngồi bên cạnh bà ban nãy đã đi về trước vì con đã diễn xong, thế nên bây giờ người ngồi cạnh bà là Cố Minh Chu.
Thấy người đàn ông không có tí hành động gì là muốn quay video, bà hỏi: "Sếp Cố, anh không quay phim à?"
Cố Minh Chu: "Tôi không quay."
Tề Tư hỏi: "Chẳng lẽ anh không muốn quay để sau này làm kỉ niệm cho con trai anh sao?"
Con trẻ trưởng thành thực sự rất nhanh, nếu như không quay lại thì có lẽ dáng vẻ của ngày hôm qua sang hôm nay là đã chẳng được thấy nữa. Vì thế nên bà rất thích quay chụp cho Tưởng Tưởng.
Cố Minh Chu đáp: "Cố Dương không thích chụp ảnh."
Lúc Cố Dương còn đi mẫu giáo thì ông và vợ cũ đang bàn bạc chuyện ly hôn. Khi vừa nhận được phán quyết ly hôn thì vợ cũ lập tức ra nước ngoài định cư với nhân tình, thậm chí bà ta còn chẳng thèm tranh quyền nuôi dưỡng con trai.
Công việc của Cố Minh Chu rất bận, ngày thường đều có bảo mẫu chăm sóc Cố Dương. Thế nhưng khi lễ Tết đến, bảo mẫu đều phải về quê nghỉ lễ nên chỉ có ông chăm sóc thằng bé.
Tính cách Cố Minh Chu lạnh nhạt, Cố Dương dường như sinh ra đã giống ba cậu ở điểm này. Hai cha con ở cùng nhau nói được nửa câu cũng ngại mình nói nhiều. Mỗi lần đón lễ, để tránh cho không khí quá quạnh quẽ thì ông đều đưa Cố Dương sang thành phố bên cạnh thăm họ hàng. Nhà họ Cố đông người, anh chị em họ cùng lứa với Cố Dương cũng nhiều, ông nội rất thích gọi cả nhà lại cùng nhau chụp ảnh gia đình.
Chụp ảnh gia đình xong, họ hàng lại đề nghị Cố Minh Chu bế Cố Dương để chụp cho hai cha con một bức.
Thế nhưng Cố Dương lại quay đi bảo không muốn chụp, chẳng cho ba mình tí thể diện nào cả.
Vì ngại họ hàng đều có mặt nên Cố Minh Chu không nổi cáu. Cái cảm giác muốn thân thiết với con trai nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu cũng bị sự kiên quyết của con trai dập tắt.
Vốn dĩ chuyện vợ cũ ngoại tình đối với một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt như ông mà nói là một vết nhơ trong cuộc đời. Cố Minh Chu chỉ có thể nói rằng Cố Dương đúng là do vợ trước của ông sinh ra, giống y như vợ cũ của ông, vừa đẻ ra là đã không hợp ông vậy.
Kể từ đó, Cố Minh Chu cũng không chủ động chụp ảnh cho Cố Dương nữa. Phần lớn những bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của Cố Dương từ hồi còn đi mẫu giáo cho tới hiện tại học cấp ba đều do bạn thân của con trai chụp.
Bởi thế nên Cố Minh Chu không có ý định chụp ảnh cho Cố Dương. Dù có chụp thì có lẽ Cố Dương chưa chắc đã thích.
Cố Minh Chu không quay, Tề Tư cũng không thể bắt ép ông được. Trong lòng bà thầm nghĩ đợi lát nữa lúc quay Tưởng Tưởng thì tiện thể quay Cố Dương vậy.
Vở kịch của lớp A28 chính thức bắt đầu, bức màn được kéo ra. Đập vào mắt khác giả là cảnh tượng nông thôn những năm 70-80.
Thấy cảnh tượng quen thuộc, các lãnh đạo ngồi dưới vốn hơi mất tập trung đã chăm chú trở lại.
Một nhân vật ăn mặc giản dị, trên đầu đội mũ cỏ lên sân khấu đầu tiên.
Tề Tư vẫn nhớ cậu nhóc đó tên là Ngô Trừng.
Có điều Ngô Trừng bây giờ đã không còn là Ngô Trừng nữa mà là Chu Hữu Tài, gia đình ba đời làm nông hay nói cách khác là nghèo suốt ba đời.
Nhưng hiện giờ nhờ quốc gia ban hành chính sách mới mà tình thế đã thay đổi.
"Cải cách mở cửa tốt quá đi mất. Bây giờ có chế độ giao đất cho hộ gia đình, chúng ta ở nông thôn cũng được bao thầu từng hộ, từng nhóm, lại còn có đất canh tác, có cơm ăn, cuộc sống của nông dân chúng ta cuối cùng cũng đã đến ngày tươi sáng!"
Dùng cách nói hài hước về một chính sách đã được học để mở đầu vở kịch, rất có ý nghĩa giáo dục.
Nhân vật nam tự giới thiệu bản thân xong thì nữ chính lên sân khấu.
Tề Tư lập tức phóng to camera, khi cô gái mặc áo hoa từ bên cánh gà nhảy tót lên sân khấu thì cả hội trường đều bật cười.
Tề Tư cười tới mức hai vai run run, tay cầm điện thoại suýt thì không giữ được ổn định.
"Đó là con gái của cô à?" Cố Minh Chu hỏi.
Tề Diệu Tưởng trong trí nhớ của ông là một cô bé với khuôn mặt ngoan ngoãn mà không cần bất cứ thứ gì tô điểm thêm. Một cô nhóc non nớt thanh tú khác hoàn toàn so với cô thôn nữ từ lời nói tới hành động đều khoa trương trên sân khấu.
"Đúng thế, con gái tôi đó. Sao hả, khác biệt nhiều lắm đúng không."
Con gái hóa trang thành cô thôn nữ và những cô nàng ăn mặc xinh đẹp biểu diễn tiết mục trước đó như hai thái cực khác nhau. Thế nhưng Tề Tư không hề cảm thấy có gì đáng để so sánh cả, ai cũng có sự xinh đẹp của bản thân. Là một người mẹ, Tề Tư cảm thấy Tưởng Tưởng của mình là đáng yêu nhất.
Nghe giọng điệu đầy tự hào của bà, Cố Minh Chu thấy buồn cười.
Có thể thấy đây là một vở kịch thập niên xưa, không biết Cố Dương đóng vai gì.
Có điều trước khi Cố Dương lên sân khấu thì bạn của con trai ông là Kỷ Sầm lên trước.
Khi Kỷ Sầm mặc áo khoác quân đội, đầu đội mũ lông to đùng, trên mép còn dính thêm râu giả lên sàn thì tiếng cười bên dưới sân khấu như vang lên cùng lúc.
"Wow!"
"Kỷ Sầm! Đẹp traiii!"
Dù đây là con nhà người khác nhưng Tề Tư vẫn không nhịn được mà chụp thêm vài tấm. Ngay cả Cố Minh Chu ngồi bên cạnh cũng bật cười, nghĩ tới vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn hôm nay không tới, không được nhìn dáng vẻ hiện tại của con trai mình, đúng là đáng tiếc.
Kỷ Sầm vào vai người ba yêu giàu ghét nghèo của nữ chính. Chàng trai 16 tuổi dù có dán râu giả lên mặt thì cũng không thể che được khuôn mặt tuấn tú đó. Trang phục trưởng thành hòa cùng khí chất thiếu niên, nhìn vừa buồn cười lại vừa thấy thoải mái. Quan trọng là cậu không hề có gánh nặng tư tưởng, cậu mặc kệ tiếng la hét bên dưới, trực tiếp nhập vai.
Hai cha con cãi nhau một trận lớn, Vương Thiết Căn không cho phép con gái Tiểu Thúy kết hôn với tên nông dân nghèo kiết xác kia. Vậy nên Tiểu Thúy định lao vào tường tự sát, ép Vương Thiết Căn đồng ý, nhưng lao thì lao rồi mà Vương Thiết Căn vẫn sống chết cũng không đồng ý.
Hai người trên sâu khấu đang đối diễn, cảm xúc dâng lên mạnh mẽ.
Kỷ Sầm ra lệnh: "Ba đã nói rồi, ba không đồng ý cho con ở bên nó. Con lập tức chia tay với thằng nhãi Chu Hữu Tài đó đi, nghe rõ chưa?"
"Con không muốn!" Giọng điệu Tề Diệu Tưởng kích động không kém: "Ba, con đã lớn rồi. Con có quyền quyết định cuộc đời mình sẽ kết hôn với ai, mong ba đừng nhúng tay vào cuộc đời của con."
"Con yêu Hữu Tài, con muốn ở bên anh ấy. Con muốn gả cho anh ấy, cho dù ba không đồng ý thì cũng vô dụng thôi."
Có lẽ là vì bản thân đang hơi giận Kỷ Sầm nên trạng thái hiện giờ của Tề Diệu Tưởng cực tốt, ngay cả ánh mắt cô nhìn Kỷ Sầm cũng toát lên đôi phần giận dữ.
Diễn hay đến mức Kỷ Sầm suýt thì không theo được.
Kỷ Sầm cười lạnh một tiếng, cậu đi tới bên giường nắm cằm Tề Diệu Tưởng.
"Con muốn gả cho nó? Ba nói cho con hay, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa."
"Tiểu Thúy, năm đó mẹ con mất sớm, là ba thay tã cực khổ nuôi con khôn lớn, không phải để con gả cho một thằng nghèo khố rách áo ôm chịu khổ."
"Ba nói cho con biết, ba là ba của con. Ba bảo con gả cho ai thì con phải chấp nhận gả cho người đó. Dù hôm nay con có đâm đầu chết thì đừng có mơ tưởng gả cho bất cứ ai. Nếu con không nghe lời ba thì ba sẽ nhốt con trong nhà cho đến khi con nghe lời thì thôi."
Vốn là một đoạn kịch khiến người xem ngột ngạt, lời thoại muốn miêu tả cuộc đời bi thương không cách nào phản kháng của những người con sống dưới chế độ phong kiến gia trưởng, mục đích muốn khán giả phải suy ngẫm nhiều hơn.
Thế nhưng vì người ba này vừa trẻ vừa đẹp, cô con gái bị ba nắm cằm thì lại quá mềm yếu đáng thương như một cô vợ quật cường. Thế là cảnh tượng thực tế lại có hơi kỳ quái.
Lúc này nam chính Bách Trạch Văn vẫn chưa xuất hiện, cậu ta đứng một bên sân khấu quay đầu nói với mọi người bằng vẻ mặt phức tạp: "Là tôi ảo giác hay sao mà lại cảm thấy kịch bản của chúng ta lệch hướng rồi. Hai người đó đâu có diễn cảnh cha con, nhìn cứ như tổng giám đốc bá đạo và cô vợ nhỏ xinh bị ép buộc thế nhở?"
Những người khác không nói gì, ánh mắt ai nấy đều như đang nói: "Cậu nói chuẩn."
Đạo diễn La Yên thở dài đầy tiếc nuối: "Nếu sớm biết hai cậu ấy có thể diễn ra cảm giác này thì tôi đã không chọn kịch thập niên mà tìm quyển tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo là được rồi, kí.ch thí.ch biết bao."