Tề Tư có thể cảm nhận được thân hình Cố Minh Chu bỗng chốc cứng đờ.
"Cảm ơn anh." Bà nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, nếu anh không chê và bằng lòng nghe thì em sẽ nói cho anh biết."
Cố Minh Chu để bà ấy tuỳ ý ôm mình, dịu dàng nói: "Em nói đi."
Mấy năm nay, Tề Tư gặp được rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng mỗi lần chưa kịp tiến thêm bước nữa thì chính bà lại tự mình rút lui.
Bà thực sự cần một người để chia sẻ những nỗi niềm trong lòng. Dù Tưởng Tưởng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, nhưng việc một mình nuôi con lớn khôn, gánh vác những lo toan cơm áo gạo tiền hàng ngày vẫn làm bà không tránh khỏi những lúc muốn gục ngã dưới áp lực cuộc sống.
Những chuyện này không thể nói cho Tưởng Tưởng nghe được, vì bà lo Tưởng Tưởng sẽ đổ hết những vất vả mà mẹ đã trải qua lên đầu con bé. Tề Tư lớn lên trong một gia đình không hề mong đợi sự xuất hiện của bà, nên bà hiểu rõ cảm giác bị tổn thương và tự ti khi một đứa trẻ không được ba mẹ chào đón. Vì vậy, bà không muốn con gái mình cũng có những suy nghĩ như thế.
Bà cũng không thể chia sẻ với người khác, mà Cố Minh Chu là người đàn ông đầu tiên làm bà cảm thấy mình có thể hoàn toàn tin tưởng để kể cho ông ấy nghe về quá khứ của mình.
...
Trước chuyến công tác, Tề Tư nói với con gái là bà không thể về sớm, nếu chậm thì có thể là một tuần.
Vậy nên Tề Diệu Tưởng cũng đã chuẩn bị tinh thần suốt cả tuần này mẹ sẽ không ở nhà, dù sao thì cô cũng đã từng ở nhà một mình rồi.
Thứ Hai, cô dậy rất sớm. Đến trường, tiết tự học buổi sáng vừa mới bắt đầu không bao lâu, ghế ngồi còn chưa kịp nóng thì cô đứng dậy nói muốn đi vệ sinh.
Sau đó cô bước ra khỏi lớp, đi ngang qua cửa lớp A29, cô cố tình đi chậm lại, vươn cổ nhìn vào cửa sổ lớp A29.
Nhưng không thấy được Kỷ Sầm.
Cuối tuần trước cô đã bị Kỷ Sầm chặn. Trong khoảng thời gian này, cô gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn nhưng tất cả tin nhắn cô gửi đều có dấu chấm than màu đỏ.
Thật ra cô có thể vào nhóm chat chung tìm Kỷ Sầm, nhưng cô cảm thấy xấu hổ nếu những người khác biết chuyện Kỷ Sầm chặn cô, bọn họ chắc chắn sẽ dò hỏi tới cùng.
Mãi cho đến sáng nay, việc đầu tiên Tề Diệu Tưởng muốn làm sau khi thức dậy chính là gửi tin nhắn cho cậu xem cô đã được xóa khỏi danh sách chặn hay chưa.
Tiếc là vẫn chưa, xem ra lần này Kỷ Sầm thực sự rất tức giận.
Cô muốn gọi điện cho Kỷ Sầm nhưng lại sợ lúc cuộc gọi được kết nối, Kỷ Sầm lại quăng cho một câu: "Ồ, suýt nữa mình quên chặn số điện thoại của cậu, cảm ơn cậu đã nhắc". Tiếp theo số điện thoại cũng sẽ bị chặn luôn, thế thì cô không còn cơ hội nào cả.
May mà bây giờ chưa nghỉ hè, bọn họ vẫn có thể gặp nhau ở trường. Bị chặn liên lạc không sao cả, miễn là hai người đối mặt với nhau, sao cậu có thể chặn cô được nữa?
Tề Diệu Tưởng nhìn một vòng lớp A29 hồi lâu, cuối cùng một bạn ngồi bên cửa sổ cũng chú ý tới cô, mở cửa sổ ra hỏi cô: "Cậu đang tìm Kỷ Sầm à?"
Tề Diệu Tưởng hơi xấu hổ gật đầu.
Bạn ấy nói: "Kỷ Sầm vẫn chưa tới á."
Hiện giờ là tiết tự học rồi, xem như là đến muộn, vậy mà cậu còn chưa tới lớp sao.
Tề Diệu Tưởng hỏi: "Bạn ơi, bạn có thể gọi Bách Trạch Văn giúp mình được không?"
"Được nha." Cậu bạn ngồi bên cửa sổ đồng ý, sau đó quay đầu lại, trong tiếng đọc bài buổi sáng của lớp A29, cậu ta hô to: "Thằng chó chết tiệt! Có người đang tìm cậu."
"Tìm ba làm gì?"
Bách Trạch Văn đang làm bài kiểm tra, quay đầu lại trả lời thì phát hiện Tề Diệu Tưởng đang đứng bên cửa sổ, cậu ta nhíu mày.
Sau khi ra khỏi phòng học, không đợi Tề Diệu Tưởng lên tiếng, cậu ta đã hỏi trước: "Cậu đến tìm Kỷ Sầm à?"
Cô không cần phải nói gì cả. Mọi người đều ngầm đồng ý rằng, chỉ cần Tề Diệu Tưởng xuất hiện ở lớp A29 thì trừ Kỷ Sầm ra cô không tìm kiếm người nào khác.
Tề Diệu Tưởng gật đầu, hỏi cậu ta: "Sao cậu ấy chưa đến lớp thế?"
Bách Trạch Văn: "Sáng nay cậu ta xin nghỉ học."
"Xin nghỉ? Tại sao?"
Bách Trạch Văn không nói nên lời: "Còn có thể là chuyện gì nữa? Bị bệnh chứ sao."
"Bị bệnh á?" Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Bệnh nặng lắm ư?"
"Nặng chứ, nếu không thì tại sao lại xin nghỉ làm gì?" Bách Trạch Văn nói: "Bị bệnh rồi, buổi sáng không thể dậy được, hết cách nên đành xin nghỉ học thôi."
Tề Diệu Tưởng lập tức lo lắng mà cau mày. Cô chợt hiểu ra, hèn gì cậu không bỏ chặn cô, hoá ra là vì cậu đang nằm trên giường dưỡng thương, không có thời gian.
"Bệnh nặng như vậy sao không đến bệnh viện khám?"
"Nói rồi, nhưng cậu ta không dậy nổi, gọi mà vẫn không tỉnh." Mắt Bách Trạch Văn bỗng sáng lên: "Ấy, hay là cậu đến ký túc xá kêu cậu ta đi? Nếu cậu kêu cậu ta, nhất định cậu ta sẽ dậy đó."
Cô đến ký túc xá nam gọi Kỷ Sầm? Tề Diệu Tưởng theo bản năng phản đối đề nghị này.
Mặc dù có quy định con trai không được phép vào ký túc xá nữ, nhưng ký túc xá nam thì con gái có thể thoải mái đi vào, ngày thường không hiếm trường hợp con gái vào ký túc xá nam. Tuy nhiên, đối với một người kỷ luật khuôn phép như Tề Diệu Tưởng, việc một nữ sinh như cô vào ký túc xá nam là điều quá kỳ cục.
Nếu là lúc bình thường, Tề Diệu Tưởng nhất định sẽ từ chối, nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, vậy nên cô vội vàng đi tìm Kỷ Sầm.
Giọng điệu của cô hơi do dự: "... Mình đến ký túc xá của cậu có tiện không?"
"Có gì mà bất tiện chứ?"
Tề Diệu Tưởng hạ quyết tâm: "Được, vậy mình sẽ đi xem cậu ấy."
Lần này người ngạc nhiên lại là Bách Trạch Văn.
Không ngờ cô lại đồng ý? Cậu ta cứ tưởng cô nhất định sẽ từ chối. Bởi vì mỗi khi đi qua khu ký túc xá nam, cô đều cố ý đi nhanh hơn, dường như cô rất sợ ở gần ký túc xá nam lâu quá sẽ bị coi là đồ bi.ến th.ái.
Tề Diệu Tưởng về phòng học nói với lớp trưởng một tiếng. Ngô Trừng vừa nghe cô nói muốn đến ký túc xá nam để tìm Kỷ Sầm thì bảo cô cứ yên tâm đi. Nếu giáo viên tới, cậu ấy sẽ nói giúp cho cô.
Cô đi theo Bạch Văn về ký túc xá nam. Trên đường đi, Bách Trạch Văn tò mò hỏi cô: "Cậu nói xem, cả cậu và Kỷ Sầm đều như vậy rồi, cái mũi tên hai chiều này rõ ràng quá đi chứ, sao hai người không thể ở bên nhau?"
Trong lúc nhất thời, Tề Diệu Tưởng không biết nên trả lời như thế nào.
Bách Trạch Văn tưởng cô còn đang do dự, thế là cậu ta nói: "Cậu nói phải đợi đến khi tốt nghiệp mới tính tiếp. Không phải là tôi không hiểu, dù sao việc học vẫn là quan trọng nhất. Nhưng tôi cảm thấy nếu cậu để Kỷ Sầm chờ cậu đến khi tốt nghiệp, ít nhất cậu cũng nên cho người ta chút cảm giác an toàn."
Tề Diệu Tưởng nghi hoặc: "Cảm giác an toàn là gì?"
"Cảm giác an toàn nghĩa là ngoại trừ cậu ta ra, cậu sẽ không để ý đến những chàng trai khác."
"Vốn dĩ mình có để ý tới ai đâu."
"Vậy chuyện giữa cậu và Cố Dương là thế nào?"
"Mình và Cố Dương có chuyện gì đâu." Tề Diệu Tưởng nói: "Bọn mình không phải đều là bạn bè sao?"
Cho dù ngày hôm đó Cố Dương có nói những lời kỳ lạ, nhưng điều Cố Dương muốn nói cũng là sau này hai người họ nên giữ khoảng cách với nhau. Hơn nữa giữa mẹ cô và ba Cố Dương có ý với nhau, cô và Cố Dương cũng không thể xảy ra chuyện gì.
"Vậy để tôi cho cậu một ví dụ nhé. Nếu một ngày nào đó cậu nhìn thấy Kỷ Sầm và Lư Văn Giai hoặc Vương Thư Hủy đi riêng với nhau và rất thân thiết với nhau. Cậu đi hỏi, Kỷ Sầm trả lời cậu rằng đây là chuyện riêng tư giữa bọn họ, bảo cậu đừng hỏi thăm, cậu cảm thấy thế nào?"
Tề Diệu Tưởng chỉ chớp chớp mắt: "Mình không cảm thấy gì cả, đây là chuyện riêng giữa bọn họ, mình sẽ không tò mò."
Bách Trạch Văn hiểu rồi.
Hóa ra Kỷ Sầm để ý chuyện giữa cô và những chàng trai khác đến mức sắp phát điên, trong khi cô thì lại chẳng có cảm giác gì cả. Cô không cố ý làm Kỷ Sầm buồn, mà chỉ nghĩ đơn giản rằng mọi người đều là bạn bè tốt, giữa hai người bạn, có vài bí mật nhỏ mà người khác không biết là chuyện hết sức bình thường.
Bách Trạch Văn lại đổi cách nói: "Vậy để tôi cho cậu một ví dụ nữa nhé. Chẳng phải bây giờ tôi đang theo đuổi Lâm Diệc Lâm sao? Nếu một ngày Lâm Diệc Lâm nói rằng giữa cô ấy và Kỷ Sầm có chuyện riêng tư mà tôi không thể biết, trăm phần trăm tôi sẽ để bụng. Ví dụ này cậu có thể hiểu được rồi chứ?"
Nghe Bách Trạch Văn nhắc đến Lâm Diệc Lâm, Tề Diệu Tưởng bỗng nghĩ tới Vương Thư Huỷ.
Vậy là Bách Trạch Văn thực sự thích Lâm Diệc Lâm ư? Vậy cậu ta và Vương Thư Huỷ...
Gần đây trạng thái của Vương Thư Huỷ trông không có gì bất thường, cô ấy vẫn đi học như mọi hôm, vẫn ăn uống giống bao lần. Nhưng Tề Diệu Tưởng lại cảm thấy, mặc dù Vương Thư Huỷ có vẻ không bị ảnh hưởng gì, nhưng thỉnh thoảng khi cô ấy thất thần nhìn vào khoảng không, Tề Diệu Tưởng có thể nhận ra sự cô đơn trong ánh mắt của cô ấy.
Sự cô đơn ấy càng rõ nét hơn khi cô ấy tình cờ thấy Bách Trạch Văn và Lâm Diệc Lâm ngồi ăn cùng nhau trong căn tin. Lúc Lư Văn Giai muốn đi đến trêu chọc dăm ba câu thì bị Vương Thư Huỷ ngăn lại, nói rằng đừng làm phiền người ta theo đuổi con gái.
Cô ấy không những không làm phiền Bách Trạch Văn mà còn âm thầm tạo cơ hội cho cậu ta.
Có lẽ trong lòng Vương Thư Huỷ thực sự không có cảm giác gì, nhưng mỗi lần Tề Diệu Tưởng nhìn thấy cô ấy ngẩn người ra, trong lòng cô luôn cảm thấy xót xa giùm cô ấy.
Trước mặt Bách Trạch Văn, Tề Diệu Tưởng không biểu hiện ra ngoài, nhưng mí mắt cô đột nhiên cụp xuống khiến Bách Trạch Văn tưởng rằng cô đã hiểu ví dụ mà cậu ta đưa ra.
"Vậy bây giờ cậu đã hiểu tại sao Kỷ Sầm tức giận rồi chứ." Bách Trạch Văn nói: "Mặc dù tôi cũng thừa nhận cậu ta hơi vô lý, nhưng mà khi thích một người thì sẽ như vậy thôi, sẽ đi ghen tuông những chuyện không đâu. Trường mình có bao nhiêu cô gái thầm thích cậu ta, mà cậu ta vẫn kiên nhẫn chờ cậu đến tốt nghiệp, vậy nên cậu cứ thông cảm một chút đi. Cậu cứ dỗ dành cậu ta vài câu là cậu ta sẽ hết giận ngay ấy mà."
Tề Diệu Tưởng khẽ gật đầu.
Bách Trạch Văn cũng hài lòng gật đầu: "Khá tốt, trẻ nhỏ dễ dạy."
Hai người đi đến ký túc xá, lúc này đang là tiết tự học buổi sáng. Trong ký túc xá nam không có ai, Tề Diệu Tưởng biết bọn họ sống ở tầng hai, ngày thường đi ngang qua cô vô thức liếc nhìn ban công ký túc xá của họ, nhưng cô không ngờ lại có ngày mình thật sự bước vào vì chuyện như thế này.
Ký túc xá tám người tuy có nhiều người như vậy nhưng giữ gìn vệ sinh rất sạch sẽ, không có mùi gì. Bách Trạch Văn đi đến dưới giường trên của Kỷ Sầm, gõ vào mép giường, gọi lớn: "Kỷ Sầm, mau dậy đi."
Tề Diệu Tưởng trơ mắt nhìn chăn bông ở giường trên hơi động đậy, sau đó trong chăn truyền ra một giọng nói buồn ngủ, trầm thấp và rất thiếu kiên nhẫn.
"Cút."
Mỗi ngày nghe Kỷ Sầm chửi "cút" 180 lần nên Bách Trạch Văn cũng quen rồi, cậu ta chẳng thèm để ý, lại gõ giường: "Này, dậy đi, biết ai đến không?"
Kỷ Sầm vẫn không kiên nhẫn: "Ba cậu đến thì cũng vô dụng thôi."
"Ba của tôi không tới..." Bách Trạch Văn nói: "Tề Diệu Tưởng tới."
Người trên giường sửng sốt rồi cười nhạo: "Muốn tôi dậy khỏi giường thì phải nghĩ ra lý do gì đáng tin vào. Cút nhanh đi. Dù sao tôi cũng đã xin nghỉ rồi, tôi sẽ ngủ thêm một lát nữa."
Bách Trạch Văn liếc mắt nhìn Tề Diệu Tưởng đang lúng túng bên cạnh, cậu ta cố nhịn cười nói: "Tôi không bịa đâu, Tề Diệu Tưởng đến thật mà, tôi cố ý bảo cậu ấy đến đấy, sao cậu vẫn không tin thế?"
"Nếu cậu gọi được cậu ấy đến đây, tôi sẽ giặt vớ cho cậu một tháng." Kỷ Sầm vùi mình trong chăn, nói bằng giọng điệu lười biếng: "Cậu ấy ngại muốn chết, làm sao có thể chịu đi vào ký túc xá nam được."
Bách Trạch Văn nói: "Không phải là vì cậu mà mặt dày bước vào ký túc xá nam đó sao? Đừng coi thường sức mạnh của tình yêu."
"Sức mạnh cái rắm." Dừng lại một chút, Kỷ Sầm nói với giọng trầm thấp lười biếng: "Không mạnh đến thế đâu, cậu ấy không thích tôi đến thế đâu."
Tự hỏi tự đáp trôi chảy thế này, hiển nhiên là lúc này Kỷ Sầm đã tỉnh rồi, nhưng cậu cảm thấy Bách Trạch Văn đang lừa cậu dậy, bên dưới giường chắc chắn có gì đó, nên dù Kỷ Sầm đã tỉnh nhưng cậu vẫn không muốn mở mắt ra.
Bách Trạch Văn cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một để bẫy Kỷ Sầm. Cậu ta giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Tề Diệu Tưởng đừng lên tiếng.
Bách Trạch Văn hỏi: "Sao cậu biết cậu ấy không thích cậu đến vậy?"
Kỷ Sầm: "Có thể cảm nhận được."
Bách Trạch Văn: "Sao cậu lại cảm nhận được? Cậu là cao thủ đọc được tiếng lòng à?"
"Chỉ khi gặp phải bài tập không biết làm mới chủ động tìm đến cậu, coi cậu như phần mềm tìm kiếm bài tập. Không cần có thuật đọc tâm, đổi lại là cậu thì cậu cũng cảm nhận được như vậy thôi."
Bách Trạch Văn im lặng nhìn Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.
Cậu trâu bò thế. Hạng nhất cả khối của chúng ta theo đuổi cậu, thế mà cậu lại xem người ta là phần mềm tra xoát bài tập à?
Tề Diệu Tưởng xấu hổ. Cô thừa nhận, vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ nên cô hỏi bài thường xuyên hơn, nhưng ngay từ đầu cậu đã đồng ý rồi, cậu nói nếu có câu hỏi nào cô không biết thì cô có thể hỏi cậu bất cứ lúc nào. Ai biết tự dưng bây giờ cậu lại có ý kiến.
Cô không xem Kỷ Sầm là phần mềm tìm kiếm câu hỏi. Chỉ là thỉnh thoảng cô muốn trò chuyện với Kỷ Sầm nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, sợ cậu thấy cô nhàm chán nên lần nào cũng gửi cho cậu một đề bài, rồi nương theo đó mà mở ra chủ đề tiếp theo.
Bách Trạch Văn nói giúp cô: "Đại ca à, thành tích của cậu tốt như vậy, cậu phụ đạo cho người ta học hành chút thì có làm sao? Cái này gọi là 'cùng nhau làm giàu' có hiểu không?"
"Tôi có nói là không phụ đạo đâu." Kỷ Sầm lẩm bẩm: "Nhưng không thể lúc nào cũng chỉ có phụ đạo. Tôi đâu phải là gia sư, tốt xấu gì cũng nên nói sang chuyện khác nữa chứ. Ngoại trừ việc học ra thì chẳng nói gì khác cả."
Nói đến đây, cậu bổ sung đầy ẩn ý: "Nhưng với Cố Dương thì lại có chuyện để nói."
Bách Trạch Văn tiếp tục: "Vậy sao cậu không nói thẳng?"
"Nói rồi nhưng cậu ấy vẫn không hiểu." Kỷ Sầm chậc một tiếng: "Ngốc muốn chết."
"Vậy cậu muốn thế nào thì mới nguôi giận?" Bách Trạch Văn nhướng mày: "Cậu nói cho tôi đi, tôi sẽ thử xem có thể gợi ý cho cậu ấy biết hay không."
"Đừng cố, cậu ấy sẽ không hiểu đâu."
"Không thử thì sao biết được? Như vậy thì tốt hơn là hờn dỗi một mình ở đây."
Một lúc lâu sau, Kỷ Sầm nằm trên giường mới trầm giọng nói: "Nói cậu ấy giữ khoảng cách với mấy thằng con trai khác. Ngày nào đôi mắt kia cũng mở to chớp chớp như thế thì ai mà chẳng có suy nghĩ sâu xa."
Nhìn ra rồi, Kỷ Sầm cực kỳ thích đôi mắt của Tề Diệu Tưởng. Hiện giờ Bách Trạch Văn nghẹn muốn điên rồi, mà trùng hợp lúc này Tề Diệu Tưởng cũng đang nhìn cậu ta bằng cặp mắt long lanh vô tội to tròn như quả nho.
Chẳng lẽ muốn cô móc mắt mình ra à?
Cậu ta chớp đôi mắt hồ ly hẹp dài của mình rồi nói tiếp: "Không có mà, tôi có nghĩ gì đâu, chẳng lẽ cậu có suy nghĩ gì hử?"
"Cậu có suy nghĩ gì thế? Nào, dù sao thì ngoài tôi ra ở đây cũng chẳng có ai. Cậu cứ nói thẳng ra đi. Chúng ta là anh em thân thiết mà." Môi Bạch Văn cong lên, dần dần chuyển chủ đề sang chuyện người lớn: "Ngoài những câu kiểu như 'Trời ơi cô ấy dễ thương quá đi', 'Sao cô ấy lại đáng yêu đến vậy', cậu còn có những suy nghĩ không hợp với trẻ em sao?"
Lúc này Tề Diệu Tưởng đã xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy.
Thực ra lúc này cô chỉ cần nói một câu gì đó thì chủ đề sẽ kết thúc, nhưng chết tiệt, cô không thể mở miệng được, vì trong thâm tâm cô cũng muốn biết câu trả lời của Kỷ Sầm.
Đột nhiên chăn lại nhúc nhích, dưới máy điều hòa của ký túc xá, Kỷ Sầm quấn chăn chặt hơn một chút, cười lạnh: "... Nói tào lao, tôi cũng đâu phải là hoà thượng."