• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..."

Sao cậu lại giở trò vô lý thế này?

Rõ ràng đã là học sinh cấp ba rồi, vậy mà bây giờ lại như một đứa trẻ nếu không được cho kẹo thì chẳng chịu uống thuốc.

Tề Diệu Tưởng thở dài.

Trước đây cô thật sự không nhận ra Kỷ Sầm lại như thế này, cô từng nghĩ cậu là một sinh giỏi có tính cách rất điềm tĩnh chín chắn.

Nhưng dù cậu có như thế nào thì cô đều thích, cô chẳng thể nào mặc kệ cậu được.

...

Cuối cùng Kỷ Sầm cũng về nhà.

Bách Trạch Văn gọi xe cho cậu, cả nhóm người cùng đứng trước cổng thành phố hoạt hình chờ xe đến.

Xe đến nơi, cân nhắc Kỷ Sầm là một bệnh nhân, Bách Trạch Văn quyết định đi cùng cậu về. Sau khi đưa cậu về nhà an toàn, cậu ta sẽ quay lại gặp mọi người.

Vốn dĩ mọi người định để Tề Diệu Tưởng đưa Kỷ Sầm về nhà, tạo cơ hội cho hai người có thời gian riêng tư nhưng Kỷ Sầm từ chối.

Ngồi lên xe, Bách Trạch Văn không hiểu, hỏi: "Có phải cậu bị sốt làm cho đầu óc không tỉnh táo không? Nhóc đáng thương muốn đưa cậu về nhà mà cậu lại từ chối? Đúng là bỏ lỡ một cơ hội tốt."

Kỷ Sầm nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn: "Lỡ lúc quay về một mình cậu ấy gặp chuyện gì thì sao?"

Cậu lại cong môi cười, nói: "Với lại, cũng không thiếu một cơ hội như vậy."

Bách Trạch Văn: "Đại ca à, cậu ấy mười sáu tuổi, chứ không phải sáu tuổi. Giữa ban ngày ban mặt thì có chuyện gì xảy ra được chứ? Lo lắng quá rồi đấy."

Kỷ Sầm: "Tôi không quan tâm cậu ấy thì quan tâm đến ai chứ?"

"Trước tiên cậu hãy quan tâm đến bản thân mình đi." Bách Trạch Văn đưa tay sờ trán Kỷ Sầm: "Cậu có chắc là bị sốt nhẹ không? Sao tôi thấy trán cậu nóng đến nỗi chiên trứng được vậy?"

"Chắc lại tăng thêm vài độ rồi." Kỷ Sầm nói nhẹ bẫng: "Cảm thấy hơi lạnh."

Nhiệt độ trong xe được điều chỉnh khá cao, Bách Trạch Văn nóng đến mức muốn cởi áo khoác mà Kỷ Sầm lại nói lạnh, chắc chắn là cậu lại phát sốt rồi.

Bách Trạch Văn cũng không biết nên nói gì với cậu nữa.

Kỷ Sầm lại ho vài tiếng khiến tài xế cũng hơi lo lắng, hỏi họ có cần đổi hướng đi bệnh viện không, vì gần đây virus cúm mới lại bắt đầu lây lan.

Bách Trạch Văn đành phải giải thích rằng chỉ là cảm thường và bị sốt thôi, không liên quan gì đến virus.

Tài xế không nói gì, chỉ lặng lẽ tăng tốc.

Chưa đến nửa tiếng, xe đã đến dưới khu chung cư của Kỷ Sầm. Cây cỏ và tiện nghi của khu chung cư này không tính là cao cấp nhưng đây là khu dân cư thuộc quản lý của các cơ quan nhà nước trong thành phố, an ninh rất tốt; ngay cả một con chó đi vào cũng phải đăng ký.

Khu chung cư của Bách Trạch Văn cũng như vậy. Trước đây cậu ta đã đến nhà Kỷ Sầm nhiều lần nên quen thuộc với quy trình đăng ký này. Nhân viên bảo vệ nhận ra Kỷ Sầm, biết đây là con trai của Cục trưởng Kỷ thì vội vàng hỏi thăm cậu bị làm sao.

Khi nghe nói cậu bị bệnh, nhân viên bảo vệ chủ động đỡ Kỷ Sầm đi vào thang máy, đưa con trai Cục trưởng đến tận cửa nhà thì mới rời đi.

Bước vào nhà, cậu không thấy ai, phòng khách trống trải. Ba mẹ Kỷ Sầm giờ này đều đi làm, người giúp việc của nhà cậu không ở lại qua đêm, chỉ đến đây khi được chủ giao việc.

Đi rồi lại về, lúc ở thành phố hoạt hình Kỷ Sầm còn hơi tỉnh táo nhưng bây giờ cậu bị sốt đến mức hoàn toàn không còn sức lực. Bách Trạch Văn đành đưa cậu vào giường, giúp cậu thay đồ và tháo khẩu trang ra.

Tháo khẩu trang ra rồi cậu ta mới phát hiện mặt Kỷ Sầm đã đỏ bừng, giống như được đánh phấn hồng vậy.

Bách Trạch Văn nói: "Cậu không bị khẩu trang làm ngạt thở đã là tốt lắm rồi."

Kỷ Sầm nhẹ ừ một tiếng, chui vào chăn rồi ngay lập tức cuộn chặt mình trong đó.

Có chăn giữ ấm, cơ thể cuối cùng cũng không còn lạnh như trước nữa. Kỷ Sầm đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Này chó chết, cậu thấy tôi đeo khẩu trang với không đeo khẩu trang có khác nhau nhiều không?"

"Có phải là cải trang đâu, có gì khác biệt chứ."

Bách Trạch Văn đáp cho có lệ rồi đi tìm nhiệt kế cho cậu. Khi quay lại, Kỷ Sầm lại hỏi: "Vậy nếu tôi đeo khẩu trang, cậu có nhận ra tôi là Kỷ Sầm không?"

"... Cậu bị sốt đến nỗi ngốc luôn rồi à? Nếu tôi không nhận ra cậu thì hôm nay làm sao tìm được cậu?" Bách Trạch Văn mở chăn ra: "Để tôi đo nhiệt độ cho cậu."

Không đo thì không biết, vừa đo xong đã giật mình, nhiệt độ đã tăng lên 38 độ.

"Bị sốt mà còn chạy ra ngoài hứng gió, đúng thật là yêu đương làm mờ lý trí, đáng đời."

Mặc dù Bách Trạch Văn nói mỉa mai nhưng cơ thể cậu ta vẫn rất chân thật, cậu ta mang thuốc hạ sốt cho Kỷ Sầm, bảo cậu uống xong rồi ngủ.

Nhìn Kỷ Sầm uống xong thuốc hạ sốt, Bách Trạch Văn hừ nói: "Hối hận không, vì đã không để nhóc đáng thương đưa cậu về nhà? Nếu không giờ này người chăm sóc cậu chính là cậu ấy. Trong phim thần tượng mà tôi với chị gái xem cũng có đoạn này, nữ chính chăm sóc cho nam chính bị bệnh, rồi tình cảm của họ cứ thế mà tiến triển nhanh chóng."

Kỷ Sầm cười khàn khàn.

Vì vừa mới uống nước ấm nên giọng Kỷ Sầm nghe có vẻ tốt hơn lúc nãy nhiều. Cậu nhắm mắt nằm trên giường, yếu ớt nói: "Nếu đổi thành cậu ấy bị bệnh thì tôi chăm sóc cậu ấy còn hợp lý hơn."

Bách Trạch Văn cười: "Cái gì mà cậu chăm sóc cho cậu ấy. Cậu diễn vai người ba già đến nghiện rồi à? Yêu đương vốn là hy sinh cho nhau. Cậu chỉ đơn phương chăm sóc cậu ấy mà không đòi hỏi gì lại, tôi thấy cậu đừng theo đuổi cậu ấy nữa, thà nhận cậu ấy làm con gái nuôi cho xong, để thỏa mãn tấm lòng muốn làm ba của cậu."

"Ai nói tôi là đơn phương?" Kỷ Sầm nhẹ giọng nói: "Cậu ấy từng chăm sóc cho tôi mà."

"Hả? Lúc nào?" Bách Trạch Văn suy nghĩ một chút: "Có phải trong khoảng thời gian cậu ấy mang bữa sáng cho cậu không?"

Kỷ Sầm khẽ mỉm cười.

"Không phải, là trước đó nữa." Kỷ Sầm nói: "Nên bây giờ đến lượt tôi trả ơn cho cậu ấy rồi."

Vì cô đã chuyển đến trường của cậu, nên đến lượt cậu giúp cô hòa nhập vào ngôi trường mới. Biến trường học của cậu thành trường của cô, để cô trở thành một phần của nơi này. Chứ không giống như vài tháng trước, lúc nào cũng một mình, như một luồng không khí vô sắc vô vị, chỉ có cậu cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Cậu muốn mọi người đều chú ý đến cô, như vậy cậu mới có thể yên tâm. Chẳng hạn như hôm nay, dù cậu bị bệnh phải về nhà nghỉ ngơi, cậu cũng không hề lo lắng rằng cô sẽ không vui. Vì ngoài cậu ra, cô còn có rất nhiều bạn bè khác bên cạnh.

"Cậu về nhanh đi." Kỷ Sầm bắt đầu đuổi người: "Tôi muốn ngủ rồi."

Bách Trạch Văn nói: "Cậu chắc chắn không cần tôi ở lại với cậu hả? Ba mẹ cậu đều không có nhà, nếu cậu muốn đi tiểu thì không có ai đỡ cậu đi toilet đâu."

"... Tôi chỉ bị sốt chứ có phải bị liệt đâu. Tôi tự đi toilet được mà."

"Được rồi, vậy lúc cậu dậy nhớ phải nhanh chân lên, đừng có tè dầm đấy nhé."

Kỷ Sầm không có sức để mắng cậu ta, chỉ đành nói: "... Biến."

Sau khi trêu chọc thành công, Bách Trạch Văn cười đắc ý, chuẩn bị rời đi.

"Đi đây, cậu ngủ đi, ngủ một giấc chắc sẽ hạ sốt thôi."

"Ừm."

Trước khi đi, Bách Trạch Văn tiện tay đóng cửa giúp Kỷ Sầm. Trước khi khép cửa, cậu ta liếc thấy vài bức ảnh trong khung hình trên tủ đựng đồ gần cửa ra vào phòng cậu.

Có vài bức ảnh mà Bách Trạch Văn rất quen thuộc: một bức Kỷ Sầm chụp cùng ba mẹ, một bức là Kỷ Sầm chụp với Cố Dương hồi tiểu học, còn có một bức là cả ba người họ khi học cấp hai.

Tấm ảnh đơn duy nhất là ảnh Kỷ Sầm thi đấu bắn cung hồi cấp hai. Cậu thiếu niên tuấn tú vẫn còn non nớt, mặc đồng phục đội bắn cung. Khi đó, trong buổi thi có làn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc mềm mại của cậu bị bay sang một bên, nhưng cậu không hề bị phân tâm, cậu dang tay kéo cung, nhắm một mắt, tập trung nhìn về phía trước.

Ngoài những bức ảnh mà cậu ta đã xem qua từ trước, không biết từ lúc nào trên tủ xuất hiện thêm hai bức mới. Một bức là selfie của tám người họ bên bờ sông vào đêm giao thừa, còn một bức là ảnh chụp tập thể diễn viên trong vở kịch "Phú Quý và Tiểu Thúy" của lớp A28 cuối buổi hội Tết dương.

Hôm đó, thầy Đổng của lớp A28 cố ý mang máy ảnh đến, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, thầy kêu gào muốn chụp ảnh lưu niệm cho tất cả mọi người.

Không ngờ Kỷ Sầm đã in ra và đặt trong phòng.

Bách Trạch Văn nhướng mày. Nếu không phải vì sợ ba mẹ mình phát hiện ra thì người nào đó chắc chắn đã cắt riêng ảnh mình và Tề Diệu Tưởng ra khỏi hai tấm này, ghép lại thành một tấm rồi in thành một bức ảnh chụp chung của hai người rồi.

...

Bách Trạch Văn đưa Kỷ Sầm về nhà một chuyến mà cả buổi sáng gần như trôi qua. Đến lúc cậu ta quay lại hội họp với mọi người thì đã đến giờ ăn trưa.

Nhưng lúc này cả nhóm đang chơi rất hăng say, mỗi người vừa gọi một cốc trà sữa lớn nên không ai cảm thấy đói. Họ quyết định chơi tiếp đến khi đói mới tìm chỗ ăn.

Bách Trạch Văn gọi điện cho Cố Dương hỏi họ đang ở đâu. Cố Dương nói họ đang ở phòng hoạt động trên tầng ba.

Vì nghỉ đông và để thu hút các đối tượng từ học sinh tiểu học đến sinh viên đại học trong kỳ nghỉ, nơi này đã tổ chức một hội chợ nghỉ đông. Nó giống như một khu vui chơi nhỏ, bên trong có rất nhiều gian hàng, có chỗ bán đồ ăn, có chỗ bán đồ thủ công mỹ nghệ, cùng với một loạt trò chơi như ném phi tiêu, vòng quay và gắp thú bông. Rất phù hợp cho các bạn học sinh sinh viên đến đây dạo chơi trong kỳ nghỉ.

Bách Trạch Văn lên lầu tìm họ, lúc đó họ đang chơi trò ném vòng. Bây giờ đến lượt của Ngô Trừng ném vòng còn Lư Văn Gia thì đứng bên cạnh chỉ đạo cậu ấy nên ném vào cái nào.

Tề Diệu Tưởng vừa thấy Bách Trạch Văn đến liền hỏi ngay: "Kỷ Sầm vẫn ổn chứ?"

Bách Trạch Văn nhướng mày: "Ồ, cậu quan tâm cậu ấy đến vậy sao?"

Tề Diệu Tưởng đáp: "... Cậu ấy bị ốm, mình quan tâm một chút không được à?"

"Cậu cứ quan tâm đi, tôi có nói là không được đâu. Tôi đã cho cậu ta uống thuốc hạ sốt rồi, chắc giờ này cậu ta đang ngủ ở nhà đấy."

Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, Bách Trạch Văn lại nói: "Lúc về đến nhà, cậu ta kiệt sức hoàn toàn luôn. Tôi còn phải giúp cậu ấy thay đồ ngủ nữa. Không ngờ hiện giờ thằng nhóc Kỷ Sầm không còn tập thể thao nữa nhưng cơ bắp vẫn không hề giảm chút nào. Đừng nhìn cậu ta mặc đồng phục trông gầy vậy chứ lúc c.ởi quần áo ra thì rất đáng xem đấy.

Tề Diệu Tưởng há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Bách Trạch Văn vỗ vai cô, tiếc nuối nói: "Nếu biết thế thì tôi đã để cậu đưa cậu ta về nhà rồi, như vậy cậu có thể thấy được vóc dáng của cậu ta xịn chừng nào."

"..." Tề Diệu Tưởng lầm bầm: "Mình nhìn người cậu ấy làm gì, mình đâu có hứng thú..."

Rồi cô quay đi, không thèm để ý đến Bách Trạch Văn nữa.

Bách Trạch Văn hừ một tiếng.

Lúc này, những người khác đã chơi xong trò ném vòng, mỗi cô gái có một chiếc móc treo nhỏ nhồi bông. Thấy Bách Trạch Văn quay lại, họ hỏi Kỷ Sầm thế nào. Bách Trạch Văn trả lời: "Cũng ổn, chắc ngủ một giấc là sẽ hạ sốt thôi."

Bách Trạch Văn trở lại, cả đám tiếp tục tìm trò chơi. Lư Văn Giai chú ý đến một ông rùa bông siêu to cao gần một mét, cô ấy ầm ĩ kêu muốn chơi cái đó.

Đó là gian hàng bắn cung, ông rùa bông to đùng kia là giải nhất. Trong năm lần bắn tên, cần phải có ba lần bắn trúng điểm 10 thì mới có thể nhận được.

Trò này khó hơn trò ném vòng nhiều. Cái trò bắn cung này, đối với những người chưa bao giờ thử sức thì đừng nói đến việc bắn trúng điểm mười, mỗi chuyện bắn trúng vào bia chứ không bị lệch hướng đã là rất tốt rồi.

Ngô Trừng là người thử sức đầu tiên, nhưng kết quả là hai lần đầu đều không trúng bia. Ba lần sau, cậu ấy đã có chút kinh nghiệm nhưng cao nhất cũng chỉ bắn được bảy điểm.

Cố Dương cũng thử sức, thành tích của cậu tốt hơn Ngô Trừng một chút, nhưng cũng không thể giành được giải nhất là ông rùa bự, chỉ nhận được một cháu rùa bông nhỏ.

Cuối cùng, từng người đều đã thử sức nhưng vẫn không ai giành được ông rùa to kia.

Lư Văn Giai cầm cháu rùa mà Cố Dương đưa cho, thở dài: "Rõ ràng là nhìn rất đơn giản, mình còn tưởng nó cũng giống như ném phi tiêu, không ngờ vừa nãy mình kéo cung còn không nổi."

Cố Dương nhàn nhạt nói: "Trò bắn cung này vẫn để Kỷ Sầm làm thì hơn."

Lư Văn Giai hỏi: "Kỷ Sầm chơi trò này giỏi lắm à?"

Bách Trạch Văn cười.

"Cậu hỏi câu này á hả. Cậu ta không chỉ giỏi đâu, hồi cấp hai suýt nữa thì được tuyển vào đội tuyển quốc gia luôn đấy. Nếu cậu ta ở đây, đừng nói là con rùa to cỡ ông nội kia, cho dù là con rùa to cỡ ông cố ông cụ ông kỵ thì cũng sẽ bị cậu ta bắn trúng."

Không chỉ Lư Văn Giai mà mấy người khác cũng ngạc nhiên há hốc miệng khi biết Kỷ Sầm từng luyện bắn cung.

"Vậy tại sao Kỷ Sầm không vào đội tuyển quốc gia nhỉ? Nếu cậu ấy vào đó, có khi lại tham gia thế vận hội Olympic kỳ tiếp theo ấy chứ. Nếu cậu ấy tham gia Olympic, đến lúc đó chúng ta ngồi xem trận đấu trực tiếp trên tivi, mình có thể khoe với mọi người rằng đây là bạn học cấp ba của mình, nghĩ đến đã thấy thích rồi. Nếu cậu ấy còn giành được huy chương vàng Olympic nữa, trời má ơi..."

Lư Văn Giai bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó.

"Dừng lại đi." Bách Trạch Văn cảm thấy dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ huy chương vàng Olympic dễ lấy lắm à? Hơn nữa, nếu Kỷ Sầm được chọn vào đội tuyển quốc gia thật thì cậu ta sẽ không ở Nhất Trung đâu. Sao còn là bạn học cấp ba của cậu được. Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu ta chưa vào đội tuyển quốc gia đi."

Lư Văn Giai hết hứng.

Cũng đúng nhỉ.

Nếu vào đội tuyển quốc gia, Kỷ Sầm chắc chắn sẽ theo đuổi con đường thể thao. Mặc dù trường Nhất Trung Đồng Châu năm nào cũng có nhiều học sinh có năng khiếu thể thao, nhưng xét về mặt thể thao cạnh tranh thì thành tích ở tỉnh không nổi bật. Nếu Kỷ Sầm theo đuổi thể thao, chắc chắn cậu ấy sẽ không học ở Nhất Trung.

Không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, vì hiện tại Kỷ Sầm đã từ bỏ thể thao để chuyển sang học văn hoá rồi, đã thế còn học văn hoá rất tốt. Cậu luôn đứng nhất khối, cứ cái đà này thì chuyện vào Thanh Hoa hay Bắc Đại như ván đóng thuyền. Không cần luyện thể thao thì cậu vẫn có một tương lai tươi sáng. Có lẽ đây chính là những người xuất sắc, làm gì cũng sẽ thành công.

Hội chợ rất thú vị, cả nhóm ở trong đó chơi đến tận bốn, năm giờ chiều. Đến khi hội chợ sắp đóng cửa, bọn họ mới nhớ ra là phải đi ăn.

Ăn xong có lẽ trời cũng đã tối, kế hoạch bị thay đổi vào phút chót, chắc chắn là không thể đi hát karaoke được, cả nhóm quyết định đi ăn một bữa thật ngon rồi về nhà.

Cuối cùng, sau khi thảo luận, họ quyết định đi đến quán lẩu ở tầng trên cùng của trung tâm thương mại bên cạnh.

Quán lẩu rất đông khách, phải lấy số thứ tự rồi ngồi chờ ít nhất một tiếng đồng hồ. Cả nhóm cảm thấy ngồi chờ khá chán nên quyết định xuống dưới đi dạo để giết thời gian.

Lư Văn Giai nói muốn mua giấy ăn, thế là cả nhóm đã đến cửa hàng tiện lợi thời trang.

Cửa hàng tiện lợi thời trang có sức hấp dẫn với các cô gái, nhưng đối với đám con trai thì thường không mấy thú vị. May mà đối diện cửa hàng ấy là một cửa hàng truyện tranh, bọn họ có thể sang đó dạo chơi.

Lư Văn Giai vẫn đang phân vân không biết nên mua giấy ăn hợp tác với Sanrio hay Disney, có lẽ sẽ không quyết định được ngay. Vương Thư Huỷ và La Yên cũng đang đi dạo. Tề Diệu Tưởng liếc nhìn phía đối diện rồi nói với họ rằng cô cũng muốn sang bên đó xem một chút.

Sang cửa hàng đối diện, Tề Diệu Tưởng tìm một vòng thì thấy Bách Trạch Văn đang đứng ngắm nhìn của những mô hình thủ công chính hãng trên kệ trưng bày mô hình nhân vật.

Thấy Tề Diệu Tưởng đến gần, cậu ta hỏi: "Sao thế? Cậu cũng muốn sa vào thế giới mô hình à? Những thứ này còn đốt tiền hơn cả mua gạo đấy, cậu phải cẩn thận khi nhảy hố."

"Không phải đâu." Tề Diệu Tưởng nói: "Mình chỉ muốn hỏi tại sao lúc đó Kỷ Sầm không vào đội tuyển quốc gia vậy?"

Bách Trạch Văn nhướng mày: "Cậu rất tò mò à?"

"Có một chút." Tề Diệu Tưởng thành thật nói: "Chắc hẳn có lý do gì đó, nếu không thì không thể dễ dàng từ bỏ cơ hội vào đội tuyển quốc gia được."

"Tại sao lại không thể? Biết đâu Kỷ Sầm chỉ muốn tập trung học văn hóa, sau này thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại thì sao."

"Cậu ấy có thành tích các môn văn hóa tốt như vậy, nếu vào đội tuyển quốc gia thì vẫn có thể vào Thanh Hoa hay Bắc Đại mà."

Dù sao thì Tề Diệu Tưởng vẫn không thể nghĩ ra lý do nào khiến Kỷ Sầm từ bỏ cơ hội vào đội tuyển quốc gia.

Nói thẳng ra, nếu cậu vào đội tuyển quốc gia, đại diện cho đất nước tham gia các cuộc thi quốc tế và giành được huy chương thì giá trị của cậu sẽ rất cao. Lúc đó, thành tích học văn hóa chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Trong mắt cô, Kỷ Sầm đáng lẽ phải là người đứng dưới ánh đèn sân khấu, được mọi người chú ý. Việc từ bỏ cơ hội này thật sự quá tiếc cho cậu.

Bách Trạch Văn nói: "Khi huấn luyện viên đội tuyển quốc gia đến để tuyển chọn, Kỷ Sầm đã xảy ra mâu thuẫn với một đồng đội trong đội bắn cung rồi bị thương ở tay. Ban đầu không có gì nghiêm trọng, nhưng huấn luyện viên đó rất coi trọng tinh thần đội nhóm, mà Kỷ Sầm cũng không muốn tiếp tục luyện tập, nên cuối cùng đã không đi."

"Sao lại xảy ra đánh nhau vậy?"

"Là do mâu thuẫn trong đội thôi. Mấy đồng đội của cậu ấy tiếp xúc với bắn cung từ sớm, Kỷ Sầm đến muộn nhất nhưng lại có thiên phú cao nhất. Huấn luyện viên của họ một mực muốn gửi cậu ấy đi tập luyện ở đội tỉnh, cộng thêm việc ba của Kỷ Sầm là phó cục trưởng Cục Công An, quen biết với lãnh đạo Sở thể dục thể thao thành phố, nên mấy đồng đội đó cảm thấy không công bằng nên mới hơi xa lánh cậu ấy... Cụ thể Kỷ Sầm cũng không nói với tôi."

Trên mặt Tề Diệu Tưởng hiện rõ vẻ không thể tin nổi.

Cô luôn tưởng rằng chỉ những người sống nội tâm, không thể hòa hợp với tập thể như mình mới bị xa lánh, không ngờ một người nổi bật và xuất sắc như Kỷ Sầm cũng bị lánh xa.

Bách Trạch Văn nói: "Cậu đừng nói với cậu ta là tôi đã nói chuyện này với cậu nhé. Đối với Kỷ Sầm, đây là một quá khứ đen tối, cậu ta chưa từng nói với ai đâu, chỉ có tôi và Cố Dương biết thôi."

Tề Diệu Tưởng gật đầu thật mạnh.

Chuyện bị xa lánh này, nếu không có nội tâm đủ mạnh mẽ thì rất dễ rơi vào trạng thái tiêu cực.

Cô hơi nể phục mà nói: "... Mình thực sự không thể nhận ra cậu ấy đã từng bị xa lánh. Mình luôn nghĩ cậu ấy là người rất được yêu thích, có nhiều bạn bè."

"Thực ra thì cũng không tệ lắm. Mặc dù có nhiều cô gái thầm mến cậu ấy, nhưng người dám tỏ tình thì không nhiều, nên đôi khi cậu ấy cũng khó nắm được chừng mực. Bạn bè thì nhiều, nhưng người thực sự thân thiết thì chỉ có mấy người như chúng ta thôi."

Cố Dương thể hiện sự xa cách một cách rõ ràng, còn Kỷ Sầm lại có sự xa cách rất khó nhận ra. Đôi khi, dù mặt Kỷ Sầm đang cười nhưng Bách Trạch Văn hiểu rất rõ rằng đó chỉ là một lớp ngụy trang, vì từ nhỏ Kỷ Sầm đã biết cách giả làm một đứa trẻ ngoan là như thế nào.

"À đúng rồi." Bách Trạch Văn nhìn cô nói: "Hồi cấp hai Kỷ Sầm qua trường Anh Tài thi đấu, lúc đó cậu không thấy cậu ta à?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Không có."

Không thể nào.

Bách Trạch Văn tiếp tục hỏi: "Đó là cuộc thi tranh giải vô địch đấy, một cuộc thi lớn như vậy, lại diễn ra ngay tại trường các cậu mà hôm đó cậu lại không đi xem à?"

Tề Diệu Tưởng cụp mắt, cắn môi nói: "Hôm đó... mình xin nghỉ, không có ở trường."

"..." Bách Trạch Văn có biểu cảm phức tạp: "Không thể nào."

Đôi mắt của Tề Diệu Tưởng hơi lảng tránh.

Thấy cô không muốn tiếp tục chủ đề này, Bách Trạch Văn lập tức im lặng.

Thôi, để cô tự hỏi Kỷ Sầm đi.

"Tôi kể với cậu chuyện về Kỷ Sầm, cậu đừng nói cho ai khác nhé. Tôi chỉ nói với mình cậu thôi."

"Hả?" Tề Diệu Tưởng hơi lo lắng: "Vậy nghĩa là nói cho mình biết thì cũng không nên sao?"

"Cậu biết thì không sao đâu." Bách Trạch Văn nói.

Nếu đây là bí mật của Kỷ Sầm vậy thì cô nhất định sẽ giữ kín cho cậu. Hơn nữa, cô cũng hiểu lý do tại sao Kỷ Sầm không muốn người khác biết về bí mật này.

"Cậu yên tâm, chắc chắn mình sẽ không nói cho người khác đâu. Nếu mình nói cho người khác..." Tề Diệu Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói nghiêm túc: "Thì mình sẽ không thi đỗ đại học."

Cái dáng vẻ nghiêm túc thề thốt của cô làm Bách Trạch Văn bật cười, cậu ta chớp mắt nói: "Ôi, không ngờ cậu lại thề độc thế này, được rồi, tôi tin cậu."

Hai người trò chuyện không biết bao lâu, một lúc sau, Ngô Trừng chạy đến nói đã đến số của họ rồi, mau chạy nhanh đi.

Tề Diệu Tưởng lúc này mới phát hiện Vương Thư Huỷ cũng có mặt ở đây, chứ không phải ở cửa hàng tiện lợi thời trang đối diện.

Bách Trạch Văn lên tiếng trước: "Ớ chị Vương, không phải cậu ở cửa hàng đối diện sao? Sao cậu cũng ở đây?"

Cậu ta chỉ mải nói chuyện với Tề Diệu Tưởng, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của cô ấy.

"Vương Thư Huỷ đến đây từ lâu rồi." Ngô Trừng nói: "Chúng tôi thấy hai người đang nói chuyện hăng say nên không muốn làm phiền."

Sau khi họ ra ngoài, họ lại sang cửa hàng đối diện tìm Lư Văn Giai và La Yên. Khi đã tập hợp xong, cả nhóm vội vàng vào thang máy đi lên lầu.

Tề Diệu Tưởng và Bách Trạch Văn đứng ở phía đầu thang máy, hai người vẫn đang trò chuyện, những người ở phía sau cũng không nghe thấy họ đang nói gì.

Lư Văn Giai chậc lưỡi: "Nói thật, nếu không biết Kỷ Sầm có ý với Tề Diệu Tưởng thì mình đã tưởng Bách Trạch Văn cũng đang theo đuổi cậu ấy rồi."

La Yên nói: "Vãi, trước giờ mình cũng tưởng là Bách Trạch Văn thích Tưởng Tưởng mà."

Cả hai người đồng loạt nhìn về phía Vương Thư Huỷ, chờ đợi câu trả lời của cô ấy.

Vương Thư Huỷ hơi mỉm cười: "Mình cũng nghĩ vậy."

Lư Văn Giai và La Yên cùng bày ra vẻ mặt "biết ngay mà, cậu cũng nghĩ thế", đồng thanh nói: "Đúng không, cậu cũng thấy vậy à."

Không thể trách họ nghĩ như vậy, chủ yếu là do Bách Trạch Văn, cậu ta nói chuyện với cô gái nào cũng thân thiết, lại còn có vẻ ngoài đúng chuẩn "điều hòa trung tâm" nữa chứ.

...

Kỷ Sầm mơ màng mở mắt, trong phòng tối om.

Cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, vậy mà lại ngủ đến khi trời tối hù. Chống người ngồi dậy khỏi giường, cậu với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, đã hơn bảy giờ tối rồi.

Ngủ một giấc, cảm giác cơ thể đã khá hơn nhiều. Kỷ Sầm chầm chậm xuống giường, định đi rót một cốc nước ấm để uống.

Mở cửa phòng ra, phòng khách cũng tối om, ba mẹ vẫn chưa về.

Nhưng cậu cũng quen rồi. Cậu thành thạo bật đèn, đi đến máy lọc nước rồi rót cho mình một cốc nước ấm.

Một ngụm nước ấm trôi xuống cổ, cả người lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đi đến cạnh ban công, Kỷ Sầm nhìn qua cửa kính thấy tòa nhà đối diện sáng rực, thậm chí còn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ bên đó.

Ngủ một buổi sáng cộng thêm cả buổi chiều, không ăn cơm trưa nên lúc này Kỷ Sầm cũng đói rồi, cậu cầm điện thoại lên định đặt đồ ăn ngoài.

Đang phân vân không biết nên gọi món gì thì trong nhóm iPhone bỗng nhiên có một loạt tin nhắn gửi đến.

Cậu nhấn vào thì thấy toàn là hình ảnh.

Bọn họ ở quán lẩu, trên bàn đầy ắp các món ăn hấp dẫn, chụp choẹt mấy tấm ảnh rồi gửi hết vào nhóm. Cuối cùng, Bách Trạch Văn còn gửi một bức ảnh chụp tất cả mọi người cùng với nồi lẩu.

Chắc thấy gửi từng người một phiền phức quá nên đã gửi thẳng vào nhóm để mọi người tự lưu lại.

Kỷ Sầm mở bức ảnh chụp chung, cậu bỏ qua Bách Trạch Văn ở phía trước ống kính, nhanh mắt tìm người nào đó.

Người ấy hôm nay mặc đồ như một chiếc bánh kem, trông rất nổi bật, liếc mắt là nhận ra ngay.

Cô ngồi cùng một hàng với ba cô gái khác, cười rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, tạo dáng chữ V nhìn về phía ống kính.

Ngoài cô, những người khác cũng cười rất tươi, kết hợp với nồi lẩu nghi ngút khói. Dù bức ảnh này là ảnh tĩnh nhưng cậu vẫn cảm giác được lúc này quán lẩu đang rất nhộn nhịp, khách ngồi đầy bàn, bọn họ vừa ăn lẩu vừa trò chuyện, không khí chắc hẳn rất vui vẻ.

Bức ảnh này đâu cũng đẹp, vừa nhộn nhịp vừa ấm áp, thứ duy nhất không đẹp chính là cậu không có mặt ở đó.

Tâm trạng cậu phức tạp, vừa thấy mừng cho cô nhưng trong lòng lại chợt dâng lên một nỗi mất mát. Vui là vì dù không có cậu thì cô vẫn có thể hoà hợp với những người khác, còn mất mát là vì ngay cả khi không có cậu, cô vẫn có thể chơi vui vẻ.

Cảm giác này giống như là đối với cô, cậu không quá cần thiết.

Kỷ Sầm không làm họ mất hứng, giả vờ như không thấy tin nhắn, tiếp tục ngồi trong phòng khách trống vắng tự đặt đồ ăn cho mình.

Bỗng nhiên điện thoại lại có tin nhắn, nhưng thông báo hiện lên màn hình không phải là tin nhắn nhóm mà là từ người nào đó.

Tề Diệu Tưởng hỏi: [Cậu còn đang ngủ à?]

Cô cẩn thận hỏi.

Kỷ Sầm: [Mới vừa tỉnh dậy.]

Kỷ Sầm: [Các cậu đi ăn lẩu à?]

Tề Diệu Tưởng: [Ừm ừm]

Kỷ Sầm: [Ăn ngon không? ]

Tề Diệu Tưởng: [Ngon lắm]

Kế tiếp cô lại gửi một bức ảnh, trên bàn đầy ắp món ăn được gửi trong nhóm khi này hiện giờ đã hết hơn phân nửa.

Tề Diệu Tưởng: [Thịt vừa thả vào nồi đã hết sạch, chẳng kịp gắp luôn]

Chỉ cần nghe cô nói như thế, dường như Kỷ Sầm có thể tưởng tượng ra cảnh đám con trai như sói đói vồ mồi, nhất là cái tên Bách Trạch Văn kia.

Kỷ Sầm: [Chiều nay các cậu đi chơi gì vậy? Có đi hát không?]

Tề Diệu Tưởng nói không đi, cậu lại hỏi vậy các cậu đã làm gì?

Sau đó, Tề Diệu Tưởng kể cho cậu nghe chuyện chiều nay họ đã chơi gì ở hội chợ. Cô trả lời tin nhắn hơi chậm, chắc là cô vừa ăn lẩu vừa dành thời gian để nhắn tin cho cậu.

Đặt điện thoại xuống rồi cầm đũa, đặt đũa xuống rồi lại cầm điện thoại, tay không có lúc nào rảnh rỗi. Kỷ Sầm lo cô bận rộn quá nên bảo cô gửi tin nhắn thoại đi, kết quả là cô nói không được.

Kỷ Sầm: [Tại sao? ]

Tề Diệu Tưởng: [Nếu gửi tin nhắn thoại, họ sẽ biết mình đang nói chuyện với ai.]

Kỷ Sầm: [......]

Kỷ Sầm: [Mình có đến nỗi nào đâu mà cậu nói chuyện với mình còn phải lén lút?]

Kỷ Sầm: [Cậu gửi tin nhắn thoại đi.]

Vài giây sau, Tề Diệu Tưởng gửi đến một loạt tin nhắn thoại, giọng điệu lầm bầm: "Không phải nói cậu không ra gì, mà là..."

Tin nhắn thoại chưa nói xong nhưng ngay sau đó lại gửi đến mấy tin, mỗi tin chỉ dài mười mấy giây. Kỷ Sầm có cảm giác đây không phải là Tề Diệu Tưởng. Vì với tính cách của cô, không thể nào gửi cùng lúc nhiều tin nhắn thoại như vậy.

Quả nhiên vừa mở lên, âm lượng lập tức to lên gấp mấy lần, Kỷ Sầm bị ồn đến mức phải đưa điện thoại ra xa.

"Tam Cân, cậu tỉnh rồi à? Khá hơn chưa? Hạ sốt chưa?"

"Cậu có thấy bức ảnh tôi gửi trong nhóm không? Có ghen tị không? Tiếc là cậu bị bệnh, nếu không giờ cậu đã ở đây ăn lẩu cùng chúng tôi chứ không phải ngồi sau màn hình chảy nước miếng, muốn ăn cũng không được. Tôi sẽ thương hại cậu ba giây."

"Đám Ngô Trừng đều biết cậu đã tỉnh dậy rồi, đều nói muốn chào cậu một tiếng."

Tin nhắn thoại nối tiếp nhau, Kỷ Sầm lần lượt mở từng tin, mỗi tin đều là giọng nói khác nhau.

Đầu tiên là giọng của Cố Dương, chỉ kéo dài hai giây: "Cậu đã đỡ cảm chưa?"

Tiếp theo là giọng của Đồng Bác và Địch Gia Lương, cũng giống như Bách Trạch Văn, đều hỏi cậu có ghen tị với bọn họ đang ăn lẩu không.

Sau đó là giọng của Ngô Trừng, nói rằng sáng nay bọn họ đã chơi máy bóng rổ, phá kỷ lục cao nhất của máy. Nếu cậu cũng ở đó thì chắc chắn kỷ lục sẽ còn cao hơn nữa.

Cuối cùng là giọng của mấy cô gái. Lư Văn Giai nói nhiều nhất: "Kỷ Sầm, mình nói cho cậu biết, chiều nay bọn mình chơi bắn cung. Bách Trạch Văn nói cậu bắn cung rất giỏi, hồi cấp hai còn suýt vào đội tuyển quốc gia. Giá mà cậu có ở đây chiều nay thì tốt biết mấy, mình rất muốn giải nhất là ông rùa bông siêu to kia, tiếc là kỹ thuật của mấy tên con trai này đều tệ quá."

Trong đoạn tin nhắn thoại này còn có mấy tiếng phản đối không phục của mấy cậu con trai.

"Cậu bắn không trúng bia mà còn dám nói kỹ thuật của chúng tôi kém?"

"Lư Văn Giai, cậu là người kém nhất trong tất cả mà!"

"Trả cháu rùa cho tôi đi."

Những tin nhắn thoại lộn xộn ồn ào, rõ ràng là mình không có mặt ở đó, nhưng dường như bên tai vẫn vang vọng tiếng ồn ào rõ ràng của họ. Kỷ Sầm không nhịn được cười.

Cậu vẫn chưa dứt cảm hẳn, cổ họng còn hơi ngứa, cười một lúc rồi lại ho vài tiếng.

Có thể tưởng tượng ra họ đã vui vẻ chơi đùa cả ngày như thế nào. Giá mà mình không bệnh thì tốt biết mấy, giờ này cũng không cần phải ngồi một mình cô đơn ở đây.

Nghe xong tin nhắn thoại, cuối cùng cũng chuyển sang những dòng chữ yên tĩnh.

Tề Diệu Tưởng: [Giờ cậu đã biết tại sao mình không gửi tin nhắn thoại chưa?]

Kỷ Sầm: [Biết rồi.]

Kỷ Sầm: [Hôm nay trông cậu chơi vui nhỉ]

Tề Diệu Tưởng vừa định nói "Đúng vậy" thì ngay sau đó, tin nhắn tiếp theo của cậu lại đến.

Kỷ Sầm: [Lần trước đón giao thừa cũng không thấy cậu cười vui vẻ như vậy.]

Kỷ Sầm: [Hóa ra không có mình ở đó, cậu lại vui hơn một chút.]

Cậu bày tỏ nỗi mất mát rất khéo léo nhưng phản ứng của Tề Diệu Tưởng lại vô cùng kích động.

Tề Diệu Tưởng: [Đâu có đâu!]

Tề Diệu Tưởng: [Nếu hôm nay cậu ở đây, mình sẽ càng vui hơn.]

Sau hơn mười giây, Kỷ Sầm hỏi: [Tại sao lại vui hơn?]

Mười mấy giây sau, Tề Diệu Tưởng đáp: [Không có lý do nào cả]

Sau khi trả lời qua loa có lệ, Tề Diệu Tưởng không xem điện thoại ít nhất mười phút. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại rung lên vài lần nhưng cô cũng không để ý.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không chịu được mà lén lút mở điện thoại ra.

Thấy cô mãi không trả lời lại, Kỷ Sầm hỏi: [Người đâu rồi?]

Cô vẫn không trả lời, Kỷ Sầm chợt hiểu ra cô chạy mất rồi: [Được lắm, nói mấy câu rồi chạy đi mất?]

Hai phút sau, Kỷ Sầm đành chấp nhận số phận.

Kỷ Sầm: [Được, cậu cứ chạy đi, đợi khi mình khỏi bệnh sẽ bắt cậu về]

Kỷ Sầm: [Nhóc ma bướng bỉnh]

Kỷ Sầm: [Để mình xem cậu có thể cứng miệng tới khi nào]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK