Vẻ mặt Tề Diệu Tưởng lúng túng, cô biết cậu đang trêu mình.
Dì tưởng bản thân mình có tuổi nghe nhầm nên hỏi lại lần nữa, lúc này Kỷ Sầm mới nói phần cơm một người.
Lấy cơm xong, Kỷ Sầm xoay người bước ra ngoài. Lúc này dì nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đứng xếp hàng phía sau Kỷ Sầm.
"Bạn học, con lấy cơm mà không cầm khay hả?"
Tề Diệu Tưởng vội nói "con không lấy cơm ạ" rồi nhanh chóng rời khỏi hàng.
Sau khi ra khỏi hàng, Kỷ Sầm chân dài đi nhanh nên đã về chỗ, bắt đầu ngồi ăn.
Cậu vẫn ngồi đối diện Cố Dương, cách cô một ghế.
Lư Văn Giai thấy Tề Diệu Tưởng đã về thì dùng đũa chỉ vào khay cơm của cô.
"Cậu thi đến mức hồ đồ luôn rồi hả? Đi lấy cơm mà không cầm khay này."
Tề Diệu Tưởng cười gượng không nói gì, đành cầm khay của mình đi lấy cơm lần nữa.
Khi quay về thì thấy mọi người đang trò chuyện sôi nổi.
Bách Trạch Văn là người có thể nói chuyện với bất kỳ ai. Nhất là khi biết được mấy cô gái cũng biết chơi game thì lập tức lôi điện thoại ra nói muốn kết bạn trong game, đợi khi nào thi xong thì chơi cùng.
Tề Diệu Tưởng mới chơi trò này chưa được bao lâu, vẫn ở giai đoạn người mới. Hơn nữa dạo này bận ôn thi giữa kỳ nên khi Bách Trách Văn hỏi, cô thành thật lắc đầu nói bản thân không biết chơi.
Lập nhóm chơi game cùng nhau thì các thành viên phải có level và rank tương đương nhau. Trình độ gà mờ như cô hiện tại không đủ tư cách tạo nhóm đánh xếp hạng với bọn họ.
Bách Trạch Văn cũng không ngạc nhiên lắm, cậu ta lại quay sang hỏi rank của những cô gái khác.
Khi cậu ta hỏi câu này ngữ điệu có hơi tự cao, bởi vì Bách Trạch Văn có định kiến là rank của bọn con gái chắc chắn không cao bằng mình.
Rank của Kỷ Sầm và Cố Dương đều cao hơn cậu ta, bây giờ ở trước mặt mấy cô bạn này cậu ta cảm thấy mình có thể khoe khoang một lát.
Ai ngờ vừa hỏi thì biết được rank của ba cô gái đều không thấp, nhất là cô gái nhìn có vẻ học thức nhất là Vương Thư Hủy thế mà là rank Vương Giả, hơn nữa một tướng nào đó còn là top 10 khu vực.
(*) Thứ tự rank: Đồng – Bạc – Vàng – Bạch Kim – Kim Cương – Tinh Diệu – Vương Giả
Khoe khoang thất bại, Bách Trạch Văn cười gượng gạo: "Trâu bò thật."
Thấy bản thân không bằng cả con gái, Bách Trạch Văn lại kéo Kỷ Sầm và Cố Dương vào, ý muốn hai bọn họ níu giữ thể diện cho đám con trai.
Tuy Tề Diệu Tưởng ngồi ở giữa bàn nhưng lại không thể góp lời, cô yên lặng cúi đầu ăn cơm của mình.
Giao tiếp ở trường học đơn giản như vậy đó, không chứa nhiều toan tính như người trưởng thành, chỉ cần hai từ "hùa theo" là được. Ví dụ như mọi người đều thích chơi game hay xem hoạt hình, kể cả khi bản thân không có hứng thú nhưng để hòa nhập với tập thể thì nhất định phải cố ép mình tìm hiểu nó.
Bằng không khi mọi người đang trò chuyện về chủ đề nào đó, dù họ không có ý xem nhẹ bạn nhưng tất cả đều đang nói rất vui vẻ, chỉ có bạn chẳng thể góp chung lời nào, hiển nhiên nhìn vào sẽ có vẻ cô độc.
Đợi khi nào thi xong cô sẽ luyện game này hẳn hoi.
Tề Diệu Tưởng thầm nghĩ.
Bách Trạch Văn vẫn đang kể dạo này mình đang nghiên cứu vị tướng nào thì bỗng nhiên bị Kỷ Sầm cắt ngang.
"Chưa nói hết đúng không?" – Kỷ Sầm nói: "Chiều nay còn phải thi Sinh học nữa, cậu ôn bài xong chưa?"
Nghe thấy hai chữ Sinh học, Tề Diệu Tưởng lập tức ngẩng đầu lên.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt Kỷ Sầm, cô lại chột dạ vội vàng cúi đầu xuống.
Thôi toang, hình như buổi sáng thi Địa Lý xong là cô quên hết kiến thức Sinh học ôn từ tối hôm qua rồi.
"Lúc tôi đang nói về game thì chúng ta có thể đừng nhắc tới chuyện thi cử được không? Như vậy làm tụt cả cảm xúc."
Lời của Kỷ Sầm như dội cho Bách Trạch Văn một xô nước lạnh, lúc này cậu ta đương nhiên chẳng còn hứng thú đâu mà bàn về game nữa.
Thế nhưng thi thì vẫn phải thi.
"Thôi bỏ đi, ăn cơm ăn cơm. Ăn xong còn về ôn bài nữa."
Ăn xong, vẫn còn một khoảng thời gian để nghỉ trưa sau đó mới đến giờ thi môn cuối cùng.
Đa phần mọi người đều đang ngủ trưa trong lớp. Vài người không ngủ thì yên lặng lật sách ôn tập, ý muốn đấu tranh lần cuối cho môn Sinh học thi cuối cùng.
Tề Diệu Tưởng cũng quyết định cố gắng vùng vẫy lần cuối. Để không làm phiền các bạn đang ngủ trưa, cô cầm sách ra hành lang học bài.
Hành lang tòa giảng đường thiết kế theo kiểu mở, vừa ra khỏi lớp đã lạnh run cầm cập. Dưới thời tiết này, cây long não to trồng bên ngoài đã bắt đầu suy tàn, lá cây không xanh tươi như mùa hè nữa. Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc rụng xuống hành lang, chỉ khổ học sinh trực nhật phụ trách quét dọn hành lang thôi.
Dù là vậy nhưng trên hành lang vẫn có rất nhiều học sinh đứng học bài trong gió lạnh giống Tề Diệu Tưởng.
Tề Diệu Tưởng ôm sách Sinh học vào lòng, khẽ đọc thuộc những nội dung mà bản thân cảm thấy dễ nhớ nhầm.
"Những bào quan có liên quan tới sự sinh tổng hợp protein là: ribosome, lưới nội chất, bộ máy golgi, ti thể. Các bào quan có liên quan tới vận chuyển chủ động là: ti thể, ribosome. Bào quan liên quan đến chuyển đổi năng lượng là lục lạp, ti thể."
Đây là nguyên văn trong sách Sinh học, Tề Diệu Tưởng đơn giản hóa nó rồi đọc thuộc từng chút một: "Ừm, ti thể là quan trọng nhất, nơi nào cũng cần có nó. Các bào quan liên quan đến protein chủ yếu là ri-lưới-gi-ti... liên quan đến vận chuyển là ri-ti....."
Còn chưa đọc xong thì bỗng nhiên vai cô bị ai đó vỗ nhẹ.
Đang đọc hăng say thì bị ai đó làm phiền, tất cả kiến thức trong đầu đều quên sạch. Tề Diệu Tưởng hơi bực mình, cô quay đầu nhìn, thế mà lại là Cố Dương.
Tuy quen biết Cố Dương đã lâu nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn không dám liệt cậu ấy vào danh sách người quen.
Một là vì tính cách cậu ấy lạnh lùng. Hai là vì bây giờ không cần mang bữa sáng cho Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn lớp kế bên nữa, cô và Cố Dương lại không phải kiểu người chủ động bắt chuyện với người khác nên tự nhiên giữa hai người cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện nữa.
Tề Diệu Tưởng: "...Có chuyện gì sao?"
Chàng trai ừ một tiếng rồi đưa thứ gì đó cho cô.
Tề Diệu Tưởng cầm lấy, đó là bản tóm tắt kiến thức môn Sinh học, nội dung cũng không khác mấy so với những gì cô vừa đọc. Có điều bản này đọc thuận miệng hơn, dễ ghi nhớ hơn.
Quả đúng là lúc sắp chết đuối lại vớ được cọc gỗ.
Đúng là đại biểu môn Sinh học, không ngờ cậu ấy còn cất giữ bảo bối như này.
Tề Diệu Tưởng được quan tâm mà vừa mừng vừa lo: "Cho mình à?"
"Ừ."
"Sao đột nhiên lại đưa nó cho mình?"
Cố Dương bình thản đáp: "Tại vì thấy cậu đứng đây học nửa ngày rồi mà một chút kiến thức cũng chưa thuộc."
Tề Diệu Tưởng sượng mặt.
"Học xong thì mau vào lớp đi, đừng có chưa vào thi đã bị cảm vì trời lạnh, phí hết công sức ôn bài."
Lời nói ra tuy rằng không dễ nghe, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt thế nhưng Tề Diệu Tưởng vẫn cảm nhận được sự quan tâm của chàng trai.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô nói câu cảm ơn rồi lấy hết can đảm nói tiếp: "Cố Dương, nếu sau này cậu cần mình giúp đỡ thì cứ nói với mình, chỉ cần giúp được mình nhất định sẽ giúp."
Trong ánh mắt tràn ngập sự biết ơn của cô gái, chàng trai cau mày nói: "Tôi không có chuyện gì cần cậu giúp cả."
"Có." Tề Diệu Tưởng lại nói: "Ví dụ như lúc ăn trưa hôm nay."
"Trưa nay ăn cơm thì sao?"
Tề Diệu Tưởng thở dài, giọng nói nhỏ dần: "Mình cũng đồng cảm với cậu. Trong ba người chơi với nhau, thi thoảng sẽ có một người khó tránh khỏi việc bị phớt lờ. Như trưa nay lúc ăn cơm, mình thấy cậu ngồi một mình ở một bên....."
Lời còn chưa nói xong đã bị Cố Dương cắt ngang: "Khoan đã."
Tề Diệu Tưởng: "Sao thế?"
"Thế nên trưa nay cậu thấy tôi ngồi một mình một bên nên mới bảo Kỷ Sầm đổi chỗ?"
Tề Diệu Tưởng gật đầu: "Đúng vậy đó."
Nếu không đang yên đang lành cô bảo Kỷ Sầm ngồi xa thế làm gì.
Còn khiến cậu tức giận.
Haizz.
Đợi thi xong môn cuối rồi cô tìm cơ hội giải thích với Kỷ Sầm vậy.
Đang lúc cô buồn phiền nghĩ nên tìm cơ hội như thế nào thì chàng trai trước mặt bỗng nhiên bật cười.
Cố Dương mà cười á?
Cậu thiếu niên cong môi, đôi mắt dưới tròng kính vốn lạnh lùng cũng trở nên hiền hòa.
Tề Diệu Tưởng đã từng thấy Kỷ Sầm cười. Khi Kỷ Sầm cười, gương mặt đẹp trai sáng láng càng thêm phần dịu dàng dễ gần, giống như mặt hồ trong suốt nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Mà Cố Dương cười lại như băng tuyết đọng trên những bông hoa mọc nơi vách đá cheo leo hiểm trở bỗng nhiên tan chảy.
Tề Diệu Tưởng khó hiểu nhìn cậu ấy: "Cậu cười gì thế?"
"Không có gì." Cố Dương không cười nữa: "Cậu mau học đi. Còn nữa, tôi không bị bọn Kỷ Sầm bỏ rơi."
"Nhưng mà rõ ràng mình thấy buổi trưa cậu ngồi một mình...."
Cố Dương hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?"
"Tôi với Kỷ Sầm quen nhau từ hồi còn học mẫu giáo, trở thành bạn thân của Bách Trạch Văn từ năm lớp 7, thế nên tôi vẫn có chút tự tin này. Kể cả lần này tôi có ngồi một mình ở ngoài rìa thì cũng sẽ không bị bọn họ gạt qua một bên."
Chàng trai nói một cách chậm rãi.
"Nếu cậu đang đi trên đường mà không dám cúi xuống buộc dây giày chỉ vì sợ bạn bè mải lo đi về phía trước không đợi cậu, điều này nói rõ là cậu không có tự tin. Cậu sợ cậu ở trong lòng bọn họ không đủ quan trọng nên mới lo lắng bản thân bị phớt lờ."
Bị nói trúng nỗi lòng nhạy cảm nhất của bản thân, vẻ mặt Tề Diệu Tưởng bối rối trong chốc lát.
Cô cúi đầu ôm sách trong lòng, tóc mái che kín đôi mắt. Từ góc độ của Cố Dương, cậu chỉ thấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô gái, đôi môi mím chặt vì lúng túng.
Một cô gái rụt rè hướng nội như vậy, quả thực là trái ngược hoàn toàn với Kỷ Sầm.
Biết bao lần cậu ấy nghi ngờ, Tề Diệu Tưởng trong lời nói của Kỷ Sầm có thật sự là Tề Diệu Tưởng đang đứng trước mặt mình không.
Nhưng mà trường cấp hai Anh Tài không có người thứ hai tên Tề Diệu Tưởng, trường cấp ba Tứ Trung Thanh Hà cũng không, hiện giờ trường Nhất Trung Đồng Châu cũng chẳng có cô gái thứ hai nào tên Tề Diệu Tưởng.
Cố Dương nói tiếp: "Tề Diệu Tưởng, tự tin lên."
"Bạn thân chân chính nhất định sẽ dừng lại đợi cậu buộc dây giày sau đó mới tiếp tục tiến về phía trước."
"Nếu có ai đó không đợi cậu, thì đó là vấn đề của người ta, cậu tìm người bạn khác chịu đợi cậu là được."
Không cần khiến bản thân khổ sở chỉ để làm thân với mọi người, cũng không cần phải làm những điều mình không thích vì muốn hùa theo sở thích của người khác.
Kết bạn với nhau thực ra cũng giống như việc trao đổi từ trường. Nếu thật sự là bạn của nhau thì ngay cả khi không có chung sở thích, ở trời nam biển bắc cũng có thể tìm ra chủ đề để nói chuyện. Bạn bè có từ trường thu hút nhau chơi chung sẽ thoải mái tự tại, dù không nói với nhau câu nào thì cũng không cần cố để tìm chủ đề nói chuyện, cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng.
Đấy mới là ý nghĩa của việc kết bạn chứ không phải vì muốn hòa nhập với tập thể mà gượng ép bản thân kết bạn với những người không phù hợp.
Tề Diệu Tưởng chớp mắt, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, gương mặt đã vui tươi hơn nhiều.
Cô chỉ biết miêu tả nụ cười của Cố Dương và Kỷ Sầm đẹp như thế nào, mà lại không biết bản thân mình cười lên đáng yêu biết bao nhiêu.
Đôi mắt tròn đang cong lên như vầng trăng non, cả khuôn mặt như một đóa hoa cúc họa mi đang lúc nở rộ, vàng tươi rực rỡ, xinh xắn ngọt ngào.
"Cảm ơn cậu đã nói với mình những lời này." – Tề Diệu Tưởng giơ sách Sinh học trong tay lên, nở nụ cười biết ơn với Cố Dương: "Cả bản tóm tắt kiến thức này của cậu nữa."
Cố Dương nhìn cảnh này, bỗng nhiên hơi hơi đồng ý với lời nói của Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm từng nói cô giống như một tia sáng.
Dù là một tia sáng hay là một bông cúc họa mi thì đều khiến người ta không thể rời mắt.
Cố Dương nhìn đi nơi khác nói: "Tóm tắt kiến thức thì cậu đi cảm ơn Kỷ Sầm đi, cậu ta làm hết đấy."
Cố Dương đi vào lớp.
Sau khi vào trong, cậu ấy lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Kỷ Sầm.
Kỷ Sầm: [Đưa cho cậu ấy chưa?]
Cố Dương: [Đưa rồi.]
Cố Dương: [Tôi kể với cậu chuyện này.]
Kỷ Sầm: [Chuyện gì?]
Cố Dương: [Gọi ba đi.]
Kỷ Sầm: [?]
Kỷ Sầm: [Cút.]
Cố Dương: [Đừng có mà hối hận.]
Kỷ Sầm: [Tôi hối hận tôi sẽ là ba cậu.]
Cố Dương cất điện thoại. Kỷ Tam Cân cứ đợi đấy, kiểu gì cũng có một ngày cậu phải gọi tôi một tiếng "ba".
Lúc này Tề Diệu Tưởng vẫn đứng ở hành lang, cô cúi đầu nhìn từng dòng chữ ngay ngắn sạch sẽ, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác nói không nên lời.
Tê tê dại dại, làm cho lồ.ng ng.ực ngứa ngáy.
Môn cuối cùng của kỳ thi giữa kỳ rốt cuộc cũng kết thúc.
Tiếng chuông báo nộp bài vang lên lanh lảnh. Tiếng hoan hô như được giải phóng bỗng chốc vang lên khắp tòa giảng đường. Mặc kệ thi cử như thế nào, tóm lại là thi xong rồi.
Dòng người chen chúc trên hành lang, ai nấy đều vội vàng quay về lớp của mình. Kê lại bàn ghế về đúng vị trí vốn có, sau đấy là tận hưởng cuối tuần tuyệt vời. Lúc này chỉ ước gì giây tiếp theo có thể bay một phát về tới nhà, thứ bảy chủ nhật chơi hết mình thì thôi.
Lúc này, chủ nhiệm lớp sẽ như thường lệ đến phá tan cuộc vui.
Quả nhiên Đổng Vĩnh Hoa đi tới cửa lớp A28. Thấy bên trong loạn như cào cào, thầy ấy vỗ cửa ý bảo đám học trò ổn định một lát.
"Này, này, này, làm cái gì đấy? Mở party đấy à? Có phải thi đại học xong rồi đâu, kêu gào cái gì? Thi xong còn họp phụ huynh. Tôi nói này, có phải các em cảm thấy mình thi tốt lắm nên không lo lắng tí nào đúng không?"
Xô nước lạnh này dội xuống quả nhiên ai nấy đều ớn lạnh đến tận tim gan.
Nếu thầy chủ nhiệm mà đi làm nhân viên cứu hỏa thì còn cần đội phòng cháy chữa cháy làm gì nữa.
Nhìn cả lớp một lượt, Đổng Vĩnh Hoa đi lên bục giảng.
"Chỉ là một kỳ thi giữa kỳ thôi. Sau đấy còn có thi hàng tháng, thi cuối kỳ. Quên hết rồi à?"
Lúc này vẫn có người mặc kệ sống chết thì thầm bên dưới: "Rồi đến nghỉ đông."
Đổng Vĩnh Hoa bực mình lên: "Ai nói đấy! Đứng dậy cho tôi!"
Không ai dám nói gì nữa.
"Muốn nghỉ đông thế thì tuần sau không cần đi học nữa. Tôi cho cô cậu nghỉ đông luôn từ tuần sau, thấy thế nào?"
Vẫn không ai dám lên tiếng.
"Các em đều là học sinh, đến trường là để học tập. Cả ngày từ sáng tới tối chỉ nghĩ tới nghỉ đông thì còn học hành cái gì nữa?"
Trận dạy bảo này lại kéo dài hai mươi phút.
Nói đủ rồi, sau cùng Đổng Vĩnh Hoa dặn: "Tuần sau sẽ có kết quả thi giữa kỳ. Để tôi xem xem các cô các cậu thi cử như thế nào. Nếu thi không tốt thì liên hoan Tết Dương Lịch cuối năm đừng có ai nghĩ tới chuyện đăng ký tham gia. Lúc đấy các lớp khác đi xem liên hoan còn các cô các cậu ngoan ngoãn ở yên trong lớp làm đề thi Toán."
Chiêu này đúng là có tác dụng đối phó học sinh, ngay lập tức bên dưới tràn ngập tiếng gào thét đau lòng.
"Đừng mà thầy Đổng ơi!"
"Thầy nỡ lòng nhìn bọn em phải làm bài thi vào ngày cuối cùng của năm thật ư?"
Đổng Vĩnh Hoa hừ mũi: "Nếu thi không tốt thì cứ chờ xem tôi nói lời có giữ lấy lời hay không. Trực nhật nhớ quét dọn lớp sạch sẽ rồi hẵng ra về, lúc về nhớ tắt đèn khóa cửa. Tan học."
Nói xong, Đổng Vĩnh Hoa rời đi.
Hiện giờ trời tối sớm, tranh thủ lúc trời chưa tối vẫn có thể đi chơi, những ai không phải trực nhật thì đều vội vàng thu dọn cặp sách rồi đi về.
Xui thay, hôm nay là ngày Tề Diệu Tưởng và Lư Văn Giai được phân công trực nhật trong lớp, hai người phải ở lại dọn dẹp, dọn xong mới được về.
Vương Thư Hủy và La Yên vốn định hẹn hai người đi trung tâm thương mại gần đó rồi tiện thể mua trà sữa uống.
Nhưng nếu đợi hai người dọn xong thì trời cũng tối mất, người nhà chắc chắn sẽ gọi điện hỏi sao vẫn chưa về.
Chỉ đành hẹn lần sau.
Lư Văn Giai ngậm ngùi tạm biệt hai người bạn tốt, kéo Tề Diệu Tưởng có họa cùng chịu bắt đầu trực nhật. Trực nhật vào thứ sáu đã chán rồi, thế mà cây chổi lại còn hỏng.
Lư Văn Giai bực mình ném cây chổi gãy: "Bà đây không quét nữa!"
Thế nhưng làm gì còn cách nào khác, lời nói khi tức giận thì cũng chỉ là lời nói, việc thì vẫn phải làm. Bằng không đến lúc đó lớp bị trừ điểm vệ sinh lại bị thầy chủ nhiệm lớp mắng.
Lư Văn Giai đành nhờ Tề Diệu Tưởng gom rác lại trước, cô ấy sang lớp khác mượn chổi.
Tề Diệu Tưởng vốn định gật đầu đồng ý nhưng lại đảo mắt, không biết nghĩ gì, cô ngẩng đầu gọi Lư Văn Giai: "Hay là để mình đi mượn cho."
Lư Văn Giai hơi ngạc nhiên: "Không phải cậu ngại giao tiếp à?"
Tề Diệu Tưởng mỉm cười: "Vậy nên mình mới muốn tập luyện."
Đúng là chuyện hiếm có, người ngại giao tiếp lại chủ động đi giao tiếp. Với tư cách là bạn thân của Tề Diệu Tưởng, Lư Văn Giai đương nhiên là ủng hộ hai tay hai chân.
"Vậy cậu đi đi, cố lên nhé. Mình tin cậu."
Tề Diệu Tưởng gật đầu rồi đi ra khỏi phòng học. Trước tiên cô nhìn về phía cửa lớp A27 một lượt rồi lại nhìn về phía cửa lớp A29.
Sau cùng cô vẫn đi về phía lớp A29.
Mượn chổi là một chuyện, thực ra cô còn có ý định khác.
Cũng không biết bây giờ Kỷ Sầm đã đi về chưa.
Tề Diệu Tưởng bám lấy cạnh cửa của lớp A29, lén lút ló đầu vào nhìn.
Cô cũng không dám nhìn vào một cách lộ liễu, lỡ như bị thành viên lớp A29 nhìn thấy rồi lại bị trêu thì làm sao?
Nhìn một vòng quanh lớp, hình như không nhìn thấy Kỷ Sầm.
Có lẽ là cậu về rồi, thế thôi đợi về nhà rồi cô sẽ nhắn tin qua QQ cho cậu ấy vậy.
Tề Diệu Tưởng thất vọng quay đi.
Ai ngờ vừa quay người lại thì nhìn thấy người mà cô muốn tìm đang ung dung cầm cây lau nhà vừa được giặt sạch đứng đó nhìn cô, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.
Tề Diệu Tưởng sợ tới mức hít vào một hơi lạnh.
Kỷ Sầm nhếch môi, giọng điệu không mặn cũng chẳng nhạt: "Làm trộm à? Tới trộm gì đấy?"
Tề Diệu Tưởng ổn định tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nói: "Không phải. Mình tới tìm cậu."
Kỷ Sầm gật gật đầu: "Ồ, tới trộm tôi à."
Tề Diệu Tưởng nghiến răng.
Với cái khả năng nghe này, sao cậu có thể thi được hạng nhất toàn khối môn Tiếng Anh vậy?
"Mình tới tìm cậu!!! Tìm! Tờ im tim huyền tìm!"
Lời tác giả: Tam Cân: Bà xã tới dỗ tui, tui vui vẻ, nhưng trước tiên vẫn muốn rụt rè chút đã.