• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Diệu Tưởng đi vào lớp học.

Bàn ghế trong phòng đã được dọn sang một bên, để lại khu vực chính giữa cho học sinh tập luyện. Bên ngoài bầu trời u ám, gió đông thổi mạnh mang theo những bông tuyết nhỏ. Bên trong lớp học, ánh sáng từ đèn huỳnh quang ấm áp và sáng sủa tỏa chiếu, một nhóm người đứng ở giữa lớp học. La Yên đang cố gắng giải thích cách diễn cho Bách Trạch Văn và Cố Dương còn những người khác thì đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thỉnh thoảng chen vào vài câu phụ họa với La Yên làm cho Bách Trạch Văn và Cố Dương vừa tức vừa buồn cười, liên tục cảnh cáo bọn họ câm miệng, bảo là không phải đạo diễn thì đừng có lải nhải.

Học sinh cấp ba ấy à, điểm đặc trưng là sự nổi loạn, càng không cho làm gì thì càng muốn làm. Cả đám lập tức nói hăng hơn, tóm lại là ồn ào huyên náo, chẳng ai để ý Tề Diệu Tưởng đã trở lại.

Cũng không ai để ý Kỷ Sầm đang lười biếng ngồi ở một bên, không quan tâm đến mọi tiếng ồn ào. Trên môi cậu nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu, ánh mắt tập trung vào điện thoại di động chờ đợi câu trả lời của ai đó.

Không thể diễn tả được cảm giác vào khoảnh khắc trái tim bị đâm thủng đó, đột nhiên dũng khí trong người như trào dâng. Tề Diệu Tưởng cất điện thoại đi, cô vòng một vòng, nhẹ nhàng tiến đến phía sau cậu.

Vốn là muốn dọa cậu giật mình, ai dè Kỷ Sầm như có mắt mọc sau gáy, cậu quay đầu lại.

Kỷ Sầm nghiêng đầu nhìn cô: "Lén la lén lút, cậu muốn làm gì?"

"... Có làm gì đâu."

Trò đùa thất bại, Tề Diệu Tưởng chột dạ gãi mặt.

Kỷ Sầm nhẹ hừ một tiếng, chỉ xuống sàn nhà.

Cô nhìn xuống sàn nhà, lúc này mới hiểu ra không phải Kỷ Sầm có mắt ở sau gáy mà là chùm đèn trên đầu đã chiếu bóng của cô xuống sàn, làm bại lộ hành tung của cô.

"Lúc nãy mình thấy cậu đã đưa tay lên rồi, cậu định làm gì mình?" Kỷ Sầm nheo mắt nhìn cô, giọng điệu hơi chất vấn: "Chẳng lẽ cậu định đánh lén một cú vào sau đầu mình sao?"

Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Sao vậy được?"

Sao cô có thể bạo lực với cậu như vậy được.

Ngồi xuống bên cạnh cậu, Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm giải thích: "... Cùng lắm là mình chỉ vỗ nhẹ một chút thôi."

Kỷ Sầm ồ lên một tiếng rồi đưa tay lên nhẹ vỗ vỗ hai cái lên đỉ.nh đầu cô.

"Là vỗ như thế này sao?"

Ngón tay của chàng trai thon dài, bàn tay to rộng nên thường ngày cậu cầm quả bóng rổ bằng một tay chẳng vấn đề gì. Còn đầu của cô gái thì nho nhỏ, tóc lại mềm mượt, hoàn toàn khác biệt so với cảm giác sờ vào quả bóng.

Tề Diệu Tưởng không hất tay cậu ra mà để yên như vậy. Cô cúi đầu nói: "... Cũng gần như thế."

Kỷ Sầm cười, cậu là con một, hồi bé cảm thấy ở nhà một mình buồn quá nên cậu muốn nuôi thú cưng. Nhưng ba mẹ cậu thì bận tối mắt tối mũi, bảo là không có thời gian chăm sóc nên không cho nuôi. Cậu bèn nói cậu tự chăm được.

Ba mẹ cậu không tin, bảo ngày thường con có thể lo được cho mình đã là giỏi rồi, còn đòi chăm mèo chăm chó nữa cơ à.

Cậu không phục, để chứng minh mình biết cách chăm thú cưng, cậu bắt đầu cho những chú mèo con đi lạc ở tầng dưới ăn.

Ban đầu, mấy chú mèo hoang đều sợ cậu, nhưng sau vài lần được cậu cho ăn thì chúng không còn sợ nữa. Có một lần, khi mấy chú mèo đang chăm chú ăn hạt trước mặt cậu, Kỷ Sầm đắn đo hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại được mà nhẹ nhàng đưa tay ra khẽ vuốt đầu một chú mèo hoang.

Nó không trốn tránh, ngẩng đầu lên kêu meo meo với cậu rồi tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn cho mèo.

Kỷ Sầm không biết diễn tả cảm giác đó thế nào, cậu chỉ nghĩ con mèo này thật dễ thương khiến trái tim cậu gần như tan chảy.

Nếu ba mẹ không phản đối thì cậu thực sự muốn ôm chú mèo vào lòng rồi mang nó về nhà.

Cái chạm gần giống như lúc đó, mềm mại và ấm áp. Chỉ khác là bây giờ cậu không xoa đầu mèo mà là đầu của một cô gái.

Yết hầu khẽ động đậy, không thể kìm lại được, Kỷ Sầm xoa xoa tóc cô.

"Bạn học Tiểu Tề, mình phát hiện ra hình như cậu càng ngày càng nghịch ngợm hơn đấy nhé."

Nói xong cậu buông tay xuống, chậc lưỡi giả vờ khinh thường: "Nhưng tiếc là mình phải nói cho cậu biết, cậu không dọa được mình đâu."

Tề Diệu Tưởng nói: "Cậu đã biết trước thì tất nhiên là không dọa được cậu rồi."

"Dù mình không biết trước thì với cái trình này của cậu, cậu cũng chẳng dọa nổi mình đâu, được chứ?" Kỷ Sầm thoải mái tựa lưng vào ghế: "Bây giờ bọn học sinh tiểu học cũng chẳng chơi trò này nữa đâu."

Thật là quá coi thường cô rồi. Tề Diệu Tưởng cảm thấy không phục, cố ý hỏi lại cậu: "Cậu nói mình là học sinh tiểu học, vậy cậu nói xem học sinh cấp ba thì chơi kiểu gì?"

Khóe môi của Kỷ Sầm cong lên.

"Cậu muốn biết à?"

Âm cuối của Tề Diệu Tưởng hơi cao lên: "Ừ."

Kỷ Sầm nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay.

Thật ra Tề Diệu Tưởng biết chắc miệng cậu lúc này chẳng nói được lời nào tử tế đâu, nhưng cô vẫn muốn biết. Cô tò mò xem lần này cậu sẽ lừa gạt cô thế nào.

Tề Diệu Tưởng đến gần hơn.

Thấy cô ngoan ngoãn tiến lại gần, trong mắt Kỷ Sầm ánh lên một tia cười. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu chậm rãi nói: "Ví dụ như vừa rồi cậu đột ngột ôm mình từ phía sau, thế thì chắc chắn mình sẽ bị cậu dọa cho giật mình."

"Lần sau thử xem thế nào?"

Tề Diệu Tưởng mở to mắt.

Nhưng khi chàng trai nói lời này, cậu bày vẻ mặt đứng đắn mà nhìn cô.

Tề Diệu Tưởng không biết phải nói gì nữa: "Kỷ Sầm, cậu... đúng là đồ lưu manh."

Sao cô có thể làm như vậy với cậu.

Kỷ Sầm làm vẻ mặt vô tội: "Ấy, là cậu muốn ôm mình mà, sao mình lại thành người lưu manh chứ?"

... Tề Diệu Tưởng sửng sốt, vội vàng phản bác: "Ai muốn ôm cậu!"

Yết hầu của Kỷ Sầm rung mạnh, cậu cắn chặt môi dưới, nhanh chóng ra hiệu cho cô bằng cách làm dấu "suỵt", rồi chỉ về phía các bạn học đang còn luyện tập, ý bảo cô nhỏ giọng xuống.

Cũng may lúc này phòng diễn tập rất ồn ào, giọng nói của cô đã bị đám người đang diễn kịch át đi.

May mà không ai nghe thấy.

Cô lại nhìn Kỷ Sầm, cậu cười không ngừng lại được, cười đến nỗi không thể thẳng lưng lên, đầu cúi xuống gối, vai cũng run lên.

Giờ thì Tề Diệu Tưởng đã hoàn toàn nhìn thấu Kỷ Sầm.

Lúc đầu cô còn tưởng cậu là người có tài có đức, đối xử tốt với bạn bè, bây giờ nhìn lại, xí, đúng là sói đội lốt cừu mà!

Nhưng bây giờ nhìn rõ cũng vô ích.

La Yên chỉ đạo buổi tập bị làm ồn đến mức nhức cả đầu. Cô ấy quyết định bỏ qua luôn phân đoạn của cha con Tư Mã, chen ra khỏi đám đông tìm được Tề Diệu Tưởng rồi nói: "Tưởng Tưởng, đến lượt cảnh của cậu rồi, mau qua đây!"

"Ồ, tới ngay đây!"

Tề Diệu Tưởng trừng mắt nhìn Kỷ Sầm một cái đầy trách móc rồi chạy đi.

Đây là cảnh của nam nữ chính, còn Cố Dương đóng vai giám đốc nhà xưởng Tư Mã thì bị đuổi xuống sân khấu để nghỉ ngơi.

Cố Dương thuận thế ngồi cạnh Kỷ Sầm, đúng ngay chỗ mà Tề Diệu Tưởng vừa ngồi lúc nãy.

Lúc này Kỷ Sầm đã cười đủ rồi, cả người xiêu vẹo dựa vào ghế, tay thả lỏng đặt trên thành ghế, đầu ngón tay lơ lửng đung đưa lười biếng, trông tâm trạng có vẻ rất vui.

Cố Dương nhìn là biết ngay, đó là động tác gảy dây đàn. Những người học đàn như họ đều có thói quen nhỏ này, cơ bắp hình thành trí nhớ luôn rồi.

"Anh Thang." Kỷ Sầm đột nhiên gọi Cố Dương.

Vừa nãy đối diễn bị đám người kia làm ồn đến phát bực nên bây giờ tâm trạng Cố Dương không tốt, giọng điệu hờ hững: "Chuyện gì?"

"Cậu nói xem, nhìn một người, càng nhìn lại càng thấy người đó đáng yêu là sao nhỉ?"

Sử dụng từ "càng" là vì từ hồi còn học cấp 2 cậu đã thấy Tề Diệu Tưởng rất đáng yêu, dù là vẻ ngoài hay là cái tên.

Kỳ Tư Diệu Tưởng, chỉ nghe một lần là nhớ kỹ.

Nhưng chỉ có cậu nhớ. Lúc đó trời đã tối muộn, thời gian quá ngắn, ngắn đến mức cô đã hoàn toàn quên rằng họ đã gặp nhau hồi cấp 2. Ngắn đến nỗi cô chuyển đến Nhất Trung gần nửa tháng thì cậu mới hoàn toàn nhận ra cô.

Ngày hôm đó, Lâm Diệc Lâm không nói gì với cậu mà đã đột ngột đến tìm Tề Diệu Tưởng, Kỷ Sầm cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu cũng rất tò mò về phản ứng của Tề Diệu Tưởng khi nghe thấy tên của cậu từ miệng người khác.

Nhưng Lâm Diệc Lâm nói với cậu rằng Tề Diệu Tưởng bảo cô không quen biết cậu.

Quả nhiên cô đã quên mất. Thảo nào cô chuyển đến nửa tháng rồi mà vẫn chưa đến tìm cậu, hỏi khi nào cậu sẽ trả lại cây xúc xích mà cậu đã nợ cô.

Trong cảm giác thất vọng, Kỷ Sầm vừa tức giận lại vừa buồn cười. Tức là vì chỉ có mình cậu nhớ, mà cười cũng vì chỉ có mình cậu nhớ.

Nhưng không sao cả, nếu cô không nhớ thì làm quen lại lần nữa, dù sao cô cũng đã chuyển đến Nhất Trung, còn nhiều thời gian.

Cố Dương dùng đầu ngón chân cũng biết Kỷ Sầm đang nói ai đáng yêu, lúc đối diễn thì bị Bách Trạch Văn làm cho khó chịu, giờ hết diễn lại bị Kỷ Sầm làm phiền.

"Có nghĩa là cậu hết cứu được nữa rồi." Cố Dương tức giận.

Khi nói câu đó, Cố Dương còn liếc Kỷ Sầm một cái. Nhưng Kỷ Sầm hoàn toàn không tức giận, dường như cậu không nghe lời nói của Cố Dương, mắt không rời khỏi nữ chính đang nghiêm túc diễn xuất trong đám đông, khóe miệng mỉm cười. Chỉ cần nhìn sườn mặt cậu là có thể thấy tình cảm dành cho người nào đó đã sắp tràn ra khỏi mắt rồi.

Cố Dương nhất thời không biết nên nói gì.

Kỷ Sầm có cảm tình với Tề Diệu Tưởng, chuyện này vốn dĩ chỉ có người trong lớp A29 biết. Sau đó một vài bạn nữ lớp A29 đến tìm Tề Diệu Tưởng, suýt chút nữa làm lộ chuyện. Kỷ Sầm phải cố ý dặn dò mọi người trong lớp mình, đừng vì cậu mà làm phiền Tề Diệu Tưởng, lúc này đám người hiếu kỳ mới ngừng lại.

Vì vậy, nhóm người biết chuyện đến giờ vẫn còn giả làm người câm, nhưng Kỷ Sầm thì ngày càng không giấu nổi, không phải, không phải là không giấu được mà đúng là càng lúc càng rõ ràng.

Rõ ràng đến mức học sinh lớp A28 cũng phát hiện ra manh mối, ngay cả Ngô Trừng chỉ biết cắm đầu vào ăn cũng nhìn ra được. Ngày hôm đó, cậu ta còn lén lút tìm Cố Dương để hỏi xem Cố Dương có phát hiện ra hay không, hình như Kỷ Sầm có gì đó với Tề Diệu Tưởng.

Cố Dương và Kỷ Sầm quen biết nhau từ lúc còn học mẫu giáo, cậu ấy đã chứng kiến Kỷ Sầm lớn lên dưới bao nhiêu ánh hào quang. Từ nhỏ đến lớn có không ít người yêu thầm và tỏ tình với Kỷ Sầm. Vì vậy, dù Kỷ Sầm có vẻ ngoài khiêm tốn và lịch thiệp thì trong xương cốt cậu ta vẫn có chút kiêu ngạo lẫn giả vờ.

Kỷ Sầm không chơi trò yêu thầm, cũng không cần phải thế. Hiện giờ nhìn thì thấy đúng thật, cậu ta không giấu giếm mà thể hiện rất công khai, lại còn trắng trợn táo bạo đến mức mọi người đều nhận ra, ngoại trừ người nào đó không tự tin và có chút ngốc nghếch.

"Học kỳ này sắp kết thúc rồi, cũng nên thẳng thắn với cô ấy đi." Cố Dương nói với giọng điệu rất bình thản.

Cậu ấy vốn tưởng Kỷ Sầm lại nói "không được, phải đợi thêm, lỡ làm cô ấy sợ bỏ chạy thì sao".

Nhưng không, Kỷ Sầm khẽ ừ một tiếng.

Trái lại Cố Dương cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy hỏi: "Cậu không sợ làm cô ấy bỏ chạy à?"

"Chắc là không đâu." Kỷ Sầm nhướng mày: "Nếu bây giờ mà cô ấy còn bị tôi dọa sợ thì chẳng phải cả một học kỳ của tôi đều vô ích sao?"

Cậu kiên nhẫn bắt đầu từ việc làm bạn, giúp cô trở nên cởi mở hơn từng chút từng chút, diễn kịch cùng cô, giúp cô học bài. Không chỉ làm ba của cô trong vở kịch mà ngoài đời thực cậu cảm giác như mình gần như là ba của cô luôn rồi, chỉ thiếu mỗi việc đến nhà đun nước, nấu cơm và tết tóc cho cô thôi.

Nghe Kỷ Sầm nói vậy, đáng lẽ lúc này Cố Dương nên cảm thấy may mắn, ít nhất là sau này cậu ấy sẽ không phải lo lắng quan tâm Tề Diệu Tưởng nữa, có thể được yên tĩnh rồi.

Tuần trước lớp của họ đã đổi chỗ ngồi. Lần này Đổng Vĩnh Hoa đã đổi bạn cùng bàn cho Tề Diệu Tưởng, nhưng không khác biệt nhiều lắm vì bạn cùng bàn mới của cô là La Yên. Vậy nên lúc đổi chỗ, cô vẫn vui vẻ như một đứa ngốc.

Mà chỗ ngồi lần này của cậu ấy cách Tề Diệu Tưởng rất xa, giữa bọn họ có rất nhiều người.

Khi đổi sang chỗ ngồi mới, Cố Dương nghĩ rằng cuối cùng cậu ấy không phải làm "bà mẹ" cho Tề Diệu Tưởng nữa. Nhưng nhìn thấy cô cười tươi vui vẻ từ xa, cậu ấy bỗng nhận ra rằng thực ra cô cũng không cần cậu nhiều như vậy.

Hiện giờ nếu có câu nào không hiểu, Tề Diệu Tưởng sẽ hỏi Ngô Trừng và Vu Diệp các đề khối tự nhiên còn hỏi Quan Tích Thời và Vương Thư Huỷ các đề khối xã hội. Nếu thực sự không làm được, Ngô Trừng sẽ mang bài của cô sang lớp bên cạnh tìm Kỷ Sầm. Còn việc học thuộc lòng và khảo từ vựng tiếng Anh thì cô nhờ Lư Văn Giai. Nói chung, việc học của cô được sắp xếp rõ ràng, có cậu ấy hay không thì cũng chẳng khác biệt.

Không biết vì lý do gì, Cố Dương không cảm thấy vui như tưởng tượng mà thậm chí còn có chút khó chịu.

Nếu Kỷ Sầm thật sự ngả bài với Tề Diệu Tưởng, chỉ có hai khả năng: Một là hai người họ ở bên nhau, từ đó Tề Diệu Tưởng hoàn toàn không cần cậu ấy phải lo lắng nữa; Hai là Kỷ Sầm bị từ chối.

Nếu là vài tháng trước, Cố Dương chắc chắn cầu nguyện cho khả năng đầu tiên. Nhưng hiện tại, cậu ấy không thể nói với Kỷ Sầm "chúc cậu thành công" mà chỉ hỏi: "Cậu không sợ Tề Diệu Tưởng từ chối cậu à?"

"Từ chối thì từ chối thôi." Kỷ Sầm hờ hững nói: "Nếu bị từ chối thì tôi sẽ theo đuổi nghiêm túc hơn."

Giống như lúc nhỏ, cậu thích mèo con ở lầu dưới nên muốn mang nó về nhà, không muốn cho người khác nuôi, chỉ muốn tự mình nuôi.

Nhưng lúc đó vì ba mẹ không cho phép mà Kỷ Sầm không thể mang mèo con về nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó được gia đình khác nhận .

Ba mẹ Kỷ Sầm đều là nhân viên công chức, công việc bận rộn, không rảnh chăm sóc mèo con, cũng không cho Kỷ Sầm nuôi. Thực sự bọn họ cũng đã cân nhắc rồi, họ sợ Kỷ Sầm không biết nuôi rồi đến lúc đó mèo con lại chịu thiệt thòi.

Giống với đại đa số phụ huynh Trung Quốc, vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn không đủ quan tâm Kỷ Sầm nhưng lại yêu cầu rất cao. Lúc nhỏ, hai vợ chồng nhìn ba Cố Dương đưa Cố Dương đi học nhạc cụ, thế là nhất quyết đăng ký cho cậu vào lớp học nhạc cụ, Cố Dương học dương cầm, hai vợ chồng cho Kỷ Sầm đi học violin. Sau này vì giáo viên trong trường phát hiện nói cậu có thiên phú bắn cung, hai vợ chồng lại nhờ người đến hội thiếu niên đăng ký cho Kỷ Sầm học bắn cung.

Khi còn nhỏ cậu không có quyền tự chủ, chỉ có thể nghe theo ba mẹ. Sau này lớn lên một chút rồi, Kỷ Sầm cảm thấy chơi guitar thú vị hơn chơi violin nên bỏ lớp học violin, lại gạ gẫm Cố Dương bỏ lớp dương cầm đi học đàn guitar cùng cậu, sau đó cấp hai quen Bách Trạch Văn, lại kéo thêm cậu ta đi.

Cậu thực sự rất thích bắn cung và vẫn luôn học, vốn dĩ cậu muốn học lên tiếp nhưng sau đó nói từ bỏ là từ bỏ ngay. Cậu từ bỏ làm vận động viên, chuyên tâm học lớp văn hóa, ai khuyên cũng suy suyển được.

Kỷ Sầm mười sáu tuổi thẳng thắn hơn lúc nhỏ nhiều, hiện tại có một người mà cậu rất thích, vì vậy cậu quyết định theo đuổi. Tuy hiện tại nghĩ đến chuyện này có hơi sớm, nhưng mà cậu thật sự có ý nghĩ mang người này về nhà.

"Hửm? Sao cậu không chúc tôi thành công?" Kỷ Sầm hỏi.

Cố Dương cụp mắt, giọng điệu bình đạm: "Tôi không phải Na Anh, tôi chúc cậu thành công thì có ích gì."

(*) Na Anh (HLV The Voice) nhận xét Chương Tử Di không đủ tài năng để ngồi ghế giám khảo The X-Factor cùng câu nói "chúc cô ấy may mắn đi".

...

Một tháng trôi qua trong nháy mắt, lễ Giáng Sinh rơi vào ngày trong tuần, trường học quy định không được phép tổ chức lễ nước ngoài, đương nhiên cũng không thể nào cho học sinh nghỉ. Thế là trên đường xá đều ăn mừng lễ Giáng Sinh, chỉ có Nhất Trung vẫn như thường, gió đông gào thét, những giờ học bất tận và bài tập về nhà làm không đếm xuể.

Ngày lễ Giáng Sinh ở Nhất Trung, thực chất là vào buổi tối hôm Giáng Sinh, các bạn học tặng táo và thiệp mừng cho nhau, xem như ngày lễ Giáng Sinh như vậy là xong rồi.

Cũng may hai ngày nữa là đến đêm hội tết Dương Lịch, có cái để chơi bời.

Hai ngày trước đêm hội mừng năm mới, nhà trường bố trí cho các tiết mục biểu diễn của từng lớp tập dượt ở khán phòng theo từng đợt.

Đêm hội lần này có hai tiết mục của thầy cô, giáo viên Nhất Trung có gánh nặng hình tượng khá nặng, họ không muốn lên sân khấu làm trò cười, vì vậy đều là tiết mục đọc diễn cảm nhàm chán. Còn tiết mục của học sinh có tổng cộng có chín tiết mục, hình thức mỗi tiết mục đều không giống nhau, đều được các giáo viên lựa chọn kỹ càng. Hiện tại đang phổ biến dạng video ngắn, trường học cũng cần quảng cáo, đợi đến lúc chính thức biểu diễn, camera sẽ ghi lại toàn bộ quá trình, cắt ghép biên tập rồi đăng lên trang web chính thức.

Cho nên mọi người đều cố gắng hết mình, phấn đấu có màn biểu diễn hoàn hảo, biết đâu hot trên mạng thì sao.

Đến ngày tập dượt, trang phục biểu diễn của các lớp cũng được chuyển đến, có lớp mặc luôn trang phục biểu diễn đi vào hội trường.

Nhất là những lớp có trang phục biểu diễn đẹp, trong thời tiết lạnh giá, đi trên đường còn thấy mặt đường kết sương, thế mà chỉ vì được người ta quay đầu ngắm nhìn, bọn họ đều không mặc áo khoác mà chỉ mặc đồ biểu diễn mỏng manh đi trên đường.

Xác suất học sinh quay đầu rất cao, thậm chí có lớp còn trang điểm làm tóc trước. Đi trong sân trường, đặc biệt là đi giữa nhóm mặc đồng phục mùa đông và mặc "đồ nhà quê" áo khoác bông dày thì bọn họ trở nên vô cùng thời thượng.

Trên đường đi, họ không những nhận đủ loại ánh mắt tò mò và kinh ngạc mà còn có thể nghe thấy biết bao lời khen ngợi, thậm chí còn có người đến gần hỏi tiết mục của học lớp nào, tại sao trang phục biểu diễn lại đẹp đến vậy.

Nhất là tiết mục của lớp 10A29. Ban đầu bọn họ đăng ký nhảy nhóm nhạc nam nữ, sau đó vì không tìm đủ con trai để nhảy nhạc nhóm nữ nên để cho con gái phụ trách luôn. Vì đều là con gái nên phần ending ở cuối tiết mục sẽ cùng nhảy chung.

Lớp phó văn nghệ Lâm Diệc Lâm lớp họ có gu cực kỳ cao, lại thêm quỹ lớp A29 nhiều nên ngay khi trang phục biểu diễn được chuyển đến đã làm cả lớp kinh ngạc.

Trang phục biểu diễn mang phong cách cặp đôi học viện Hàn Quốc, mặc vào giống như đang diễn trong phim truyền hình Hàn Quốc vậy, so với những bộ đồng phục kiểu váy mà học sinh trường Nhất Trung hay mặc trong đại hội thì đẹp hơn nhiều.

Các cô gái còn cố ý chuẩn bị rất nhiều chi tiết nhỏ cho trang phục biểu diễn của mình, chẳng hạn như cài áo, thắt lưng, vòng chân,... Sau khi trang điểm kỹ lưỡng, cả nhóm cùng nhau đi trên đường, ngay lập tức bị mọi người chụp ảnh đăng lên trang confession.

Phần bình luận đều là wow.

[Đêm hội Tết dương năm nay đầu tư hoành tráng thế này à anh em? Tôi nhớ năm ngoái có đứa đội cả cái bình hoa lên đầu đi diễn Chân Hoàn Truyện mà, sơ sài đến mức muốn cười ồ lên luôn ấy chứ]

[Những cô gái xinh đẹp đối xử tốt với đôi mắt tôi quá qwq]

[Tôi biết cô gái ở giữa! Lâm Diệc Lâm, tôi ở ký túc xá cạnh cô ấy. Cô ấy không trang điểm cũng rất đẹp, tiếc là lớp họ không chọn hot girl mà chỉ chọn hot boy]

[Vậy là ở lớp nào? Có người nào tốt bụng trả lời giúp không]

Có người trả lời rằng đây là lớp 10A29, còn cố tình chú thích là lớp chọn của khối 10.

[Học sinh giỏi cũng theo dõi Kpop sao, bốn bỏ lên năm thì tôi cũng là học sinh giỏi rồi]

[... Vừa đẹp vừa học giỏi, những học sinh giỏi các cậu không muốn sống nữa sao]

[Lớp A29 có con trai không, sao toàn là nữ lên vậy?]

[Kỷ Sầm đâu? Hot boy không biểu diễn trên sân khấu một tí à? Lớp A29 các cậu lãng phí của trời quá]

[Kỷ Sầm thế mà không lên sân khấu à? Nhưng hình như tôi nhìn thấy cậu ấy cũng đến khán phòng rồi mà]

[Không dám tưởng tượng nếu Kỷ Sầm mặc trang phục nhóm nhảy nam này thì sẽ đẹp trai đến mức nào]

Phản ứng như vậy làm thỏa mãn lòng ham hư vinh đến cực điểm, có thể hiểu tại sao mọi người lại thà chết cóng để mặc trang phục biểu diễn này đi trên đường.

Phần lớn các lớp đều nghĩ như vậy, ngoại trừ lớp 10A28.

Vào ngày trang phục được giao đến, một số diễn viên chọn cách đình công vì họ không thể chấp nhận được chuyện trang phục của họ quá lỗi thời.

Bối cảnh của vở kịch là vùng nông thôn trong thời kỳ quốc gia cải cách và mở cửa, mà chủ nhiệm lớp Đổng Vĩnh Hoa sinh ra trong thời kỳ đó, đồng nghĩa với việc từ nhỏ đến lớn thầy ấy đã mặc như này. Vừa nghe đám học sinh chê trang phục thời đó quê mùa, thầy lập tức tức giận, chỉ thẳng mặt cậu học sinh giảng dạy một hồi, nói bọn họ một đám thiếu gia tiểu thư chưa bao giờ chịu khổ, chờ ngày các em đi làm ruộng thì mới sống biết điều được.

Vì vậy cuộc đình công rất nhanh bị Đổng Vĩnh Hoa trấn áp.

Ngay khi tất cả các lớp ăn mặc trang phục biểu diễn đi nghênh ngang quanh trường thì tất cả học sinh lớp A28 đều nhất trí chọn vào khán phòng điểm danh trước rồi mới thay trang phục biểu diễn.

Tề Diệu Tưởng cũng nghĩ như vậy, vì tôn trọng nguyên tác, quần áo của cô được mua đúng như đàn anh Tư khóa 18 của trường Tứ Trung đóng vai Vương Tiểu Thúy, phấn đấu đúng y 100% bản gốc.

Để tạo tiếng cười, hoặc có thể là để trêu chọc đàn anh Tư đóng vai nữ chính lúc đó nên trang phục của nhân vật nữ chính hoàn toàn khác biệt so với các nhân vật khác.

Khăn trùm đầu màu đỏ, khăn quàng cổ màu xanh, áo khoác hoa to, quần cotton màu xám, cộng thêm một đôi giày vải Bắc Kinh rất bền.

Điều duy nhất cô không cần là bím tóc giả, đàn anh Tư là con trai nên cần phải có, còn cô là con gái nên dùng tóc thật bím lại là được.

Tề Diệu Tưởng không phải là kiểu người quan tâm đến ngoại hình, nhưng con gái ít nhiều gì cũng yêu cái đẹp. Trên đường đến khán phòng, cô nhìn thấy trang phục biểu diễn xinh đẹp của các bạn nữ lớp khác, nếu nói không ghen tị thì là nói dối.

Trong phòng thay đồ phía sau sân khấu có quá nhiều người, các cô gái dứt khoát đi vào nhà vệ sinh. Đã đến lúc này, Tề Diệu Tưởng chỉ đành chấp nhận số phận thay quần áo. Lư Văn Giai còn giúp cô thắt bím tóc hai bên.

Không chỉ vậy, La Yên còn cố ý mang phấn má hồng của mẹ ở nhà đến, muốn bôi hai cục má hồng lên mặt Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng kiên quyết từ chối, nhưng cô không thể đấu lại mấy cô bạn, các cô gái giữ cô trong nhà vệ sinh, buộc phải trang điểm cho cô.

Sau khi trang điểm, Tề Diệu Tưởng muốn soi gương nhưng bọn họ không cho, họ nói cô không cần soi gương bởi vì cô chắc chắn xinh đẹp, tỉ lệ được ngoái đầu ngắm nhìn lên đến 300%.

Sau đó Tề Diệu Tưởng được đám con gái hộ tống ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Các chàng trai lúc này cũng đang thay quần áo, vì đây là trang phục vào thời của mình nên Đổng Vĩnh Hoa cực kỳ quan tâm, thầy đang chỉnh lại quần áo cho mấy chàng trai đã mặc xong.

Những bộ quần áo đẹp nhất trong số các chàng trai đều thuộc về hai cha con nhà Tư Mã giàu có: áo khoác da, áo khoác ngắn cách điệu. Bách Trạch Văn và Cố Dương mặc lên trông rất bảnh bao, thậm chí còn mang một chút phong cách cổ điển.

"Cố Dương đẹp trai à nha."

"Này, Bách Trạch Văn được đấy, trông toát ra khí chất người giàu có ha."

Bách Trạch Văn kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đương nhiên, giá trị nhan sắc của anh Bách của cậu mà, quần áo bẩn cũng không kìm nổi."

Rất nhanh sau đó, Kỷ Sầm cũng thay xong rồi đi ra ngoài.

Cậu vừa bước ra, lập tức có người hét lên một tiếng: "Mẹ kiếp."

Bách Trạch Văn nhìn sang, khóe miệng giật giật.

Làm sao người này có thể mặc áo khoác màu xanh quân đội, đội chiếc mũ nhung lớn trên đầu mà lại phù hợp đến vậy?

Chiếc áo khoác quân đội dài ít nhất một mét ba, cực kỳ dày, nhưng Kỷ Sầm cao ráo và có tỉ lệ cơ thể cân đối nên mặc vào trông rất đẹp.

Chiếc mũ nhung cũng dày, khi đội lên đầu càng khiến khuôn mặt cậu thêm nhỏ nhắn đẹp trai. Vòng lông tơ trên vành mũ vừa vặn dừng ngay trên lông mày, che mất vầng trán của cậu. Người khác nhìn vào thì ánh mắt đầu tiên họ chú ý tới chính là hàng lông mày thanh tú và sạch sẽ của cậu.

Trong khán phòng ấm áp, có rất nhiều người có mặt, Kỷ Sầm đi tới, cậu không nhịn được nữa mà cởi bỏ mũ ra, xoa xoa tóc, cau mày phàn nàn: "Nóng quá."

Bách Trạch Văn không muốn để ý đến cậu.

Ba của nữ chính vừa tới đã cướp hết sự chú ý của nam chính, rốt cuộc ai mới là nam chính hả?

Đổng Vĩnh Hoa lúc này đi tới, nhịn không được mà vỗ vai Kỷ Sầm.

"Không tồi, em mặc cái này rất hợp. Kỷ Sầm, sau này em lên đại học rồi, có thể cân nhắc đi nhập ngũ hai năm."

Trong mắt Đổng Vĩnh Hoa, một chàng trai có khí chất trong sáng và chính trực như Kỷ Sầm thì nên đi lính và mặc quân phục, như vậy mới xứng đáng với khí chất của cậu.

Kỷ Sầm cứng họng, vì nể mặt Đổng Vĩnh Hoa nên cậu nói em sẽ cân nhắc.

Các chàng trai thay quần áo xong thì đến khán phòng đợi lên sân khấu, tiện chờ các cô gái thay quần áo xong rồi đến đây.

Thứ tự biểu diễn của lớp A29 và lớp A28 gần nhau nên lúc này bọn họ cũng đang đợi. Có một cô gái nhìn thoáng qua thấy bốn chàng trai trong lớp mình, nhất là Kỷ Sầm, thì lập tức báo cho các bạn cùng lớp.

Cô Bùi chủ nhiệm lớp A29 đang đợi lên sân khấu cũng thấy, ánh mắt cô sáng lên, lập tức đi tới.

Cô Bùi cười nói: "Mấy đứa bọn em trông được lắm nha, bình thường thấy các em mặc đồng phục, không ngờ mặc trang phục cổ cũng ổn ghê. Được lắm được lắm, rất đẹp trai."

Một số cậu bạn được cô giáo trẻ xinh đẹp khen ngợi như vậy, vốn dĩ ban đầu không vui vì phải mặc những bộ quần áo này nhưng giờ lại thấy vui vẻ quá chừng.

"Kỷ Sầm nha, không hổ là hot boy lớp ta, một từ thôi, đẹp."

Cô Bùi vỗ vỗ cánh tay Kỷ Sầm, sau đó cười nói với Đổng Vĩnh Hoa: "Thầy Đổng, em cho thầy mượn bốn học sinh nam đẹp trai nhất lớp em rồi, thầy không đãi em một bữa để cảm ơn sao?"

Đổng Vĩnh Hoa cũng rất vui vẻ, nói không thành vấn đề, nếu biểu diễn thành công thì thầy sẽ mời cô Bùi và chồng cô đi ăn một bữa.

Hai giáo viên chủ nhiệm khách sáo với nhau, Kỷ Sầm không có hứng thú nghe, cậu nhìn trái nhìn phải, Đổng Vĩnh Hoa hỏi cậu đang tìm gì thì cậu vô thức nói: "Tìm con gái của em ạ."

Bách Trạch Văn bật cười. Kỷ Sầm bỗng phản ứng lại, hiện giờ mình đang đứng trước mặt hai thầy cô chủ nhiệm.

Cậu mở miệng muốn bổ sung nhưng hình như Đổng Vĩnh Hoa không hề chú ý đến chi tiết này, thậm chí còn biết Kỷ Sầm muốn hỏi ai.

"Ồ, em tìm Tề Diệu Tưởng à, mấy bạn nữ chắc sắp ra rồi."

Đã gần đến giờ tập dượt trên sân khấu, Đổng Vĩnh Hoa cũng giúp nhìn xung quanh, đột nhiên chỉ vào nơi nào đó: "Này, tới đây."

Một đám con gái bước tới mang theo Tề Diệu Tưởng đi ở giữa.

Khăn quàng đỏ, mặc áo khoác hoa, thắt bím tóc hai bên, trên mặt Vương Tiểu Thúy có hai cục hồng hồng xuất hiện lung linh trước mặt mọi người.

La Yên còn vô cùng hài lòng về trang phục của Tề Diệu Tưởng, đẩy cô vào giữa, giang hai tay nói: "Tèn tén ten, Vương Tiểu Thúy tỏa sáng trên sân khấu, thế nào?"

Các chàng trai im lặng mấy giây thì phá lên cười rung trời.

"Hahahahaha!"

"Một từ thôi, đẹp!"

"Tề Diệu Tưởng được lắm, vì nghệ thuật cống hiến hết mình, thành kính cúi chào cậu."

Tề Diệu Tưởng lúc này xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi nhưng cô vẫn len lén ngẩng lên, cô muốn biết Kỷ Sầm có phản ứng gì.

Kỷ Sầm nhìn thẳng vào cô, giống như nhìn đến nỗi sửng sốt. Chỉ vài giây sau, cậu cắn môi, từ từ quay đầu lại.

Mặc dù cậu đã quay đầu đi, nhưng nhìn vào bả vai run run của cậu, Tề Diệu Tưởng không cần nghĩ cũng biết cậu đang cười cô rồi.

Cô không muốn sống nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK