• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng để ý tụi nhỏ mua cái gì, em mau đi vào xem tình trạng con bé thế nào đi. Đợi một lát nữa đưa đến bệnh viện kiểm tra xem sao, anh đi xem Cố Dương."

Vốn dĩ Tề Tư đang đi xã giao với Cố Minh Chu, vừa nhận được điện thoại của đồn công an là lập tức tới đây luôn. Ngay cả tài xế cũng không kịp gọi, Cố Minh Chu tự lái xe đưa bà qua.

Nhưng khi đến cửa đồn công an, chưa nhìn thấy Tề Diệu Tưởng thì ngược lại Cố Minh Chu đã thấy Cố Dương đang cùng bạn mình đánh hội đồng mấy tên côn đồ.

Mấy đứa nhóc thường ngày là học sinh xuất sắc ở trường, thế nhưng lúc này trong miệng lại đang chửi "Đờ| mờ| mày #%^$&@", mắng khó nghe vô cùng. Cố Minh Chu cau mày nghe,  cảnh sát bên cạnh vừa khuyên can vừa kéo người ra còn con trai của ông thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt bên dưới cặp kính âm u dọa người, bàn tay không biết tại sao lại chảy máu. Cố Dương bị cảnh sát giữ tay không đánh được thì liền nhấc nhân hung hăng đá lên đầu tên côn đồ đang bò dậy trên mặt đất. Mặc kệ đây là đồn công an, tên côn đồ bị Cố Dương đá sắp hôn mê tới nơi.

Suy cho cùng thì đều là học sinh cấp ba, cảnh sát cũng hiểu được tụi nhóc đang tức giận vì bạn mình nên không thể thật sự mạnh tay được. Sau cùng vẫn là Cố Minh Chu quát lớn một tiếng, Cố Dương thấy ba mình tới thì mới thở hổn hển miễn cưỡng dừng lại.

Mấy tên côn đồ vốn dĩ không sao, nhưng lúc này đầu váng mắt hoa, như bị chấn động não. Cái tên bị đánh nặng nhất ngay cả đứng cũng không vững, có lẽ cũng phải đi bệnh viện kiểm tra.

Giờ thì hay rồi, tất cả phụ huynh đều nhận được điện thoại của cảnh sát, đang trên đường vội vàng tới đây.

Cố Minh Chu bóp lông mày, ông chỉ có thể gọi điện cho Kỷ Lễ Ngôn mời cảnh sát cấp cao này tới đây xử lí giúp đám nhóc này.

Kỷ Lễ Ngôn động tác rất nhanh, biết hôm nay con trai mình về Đồng Châu cùng Cố Dương, xuống máy bay không về nhà mà lại chạy tới đồn công an nên không nhiều lời, bỏ hết việc trong tay chạy qua.

Vừa nghe tin cục trưởng Kỷ muốn đến, đồn trưởng hôm nay không đi làm cũng lập tức từ nhà chạy tới tiếp đón.

Những người nói chuyện được đều lục tục kéo đến, Kỷ Lễ Ngôn sắc mặt u ám hỏi một câu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Khí thế mạnh mẽ như thế, đồn trưởng lập tức quát lên: "Mấy người các cậu còn không mau nói rõ!"

Mấy tên côn đồ lập tức sợ hãi, vốn dĩ bọn chúng chỉ là nhận tiền làm việc, căn bản không hề biết cô gái mà bọn chúng dạy dỗ rốt cuộc có thân phận gì. Tưởng rằng đụng người nào không nên đụng, ngay cả còng tay lẫn ghế sám hối đều không cần, cả đám mặt mũi bầm dập lập tức nói rõ ràng rành mạch đầu đuôi mọi chuyện.

Nghe thấy có người sai sử, Kỷ Lễ Ngôn không nói hai lời liền trực tiếp bảo người lấy điện thoại của đám côn đồ qua rồi ném trước mặt chúng.

"Gọi cho cái người tên Tô Tư Nguyện đó, bảo cô ta qua đây."

Đồn công an nằm ở khu trung tâm thành phố, ngày thường đã có nhiều án lớn án bé. Hôm nay vừa hay là cuối tuần, không có nhiều cảnh sát trực ban. Vụ việc này ầm ĩ tới tận chiều tối, hàng quán xung quanh bắt đầu lên đèn thì mới xem như tạm thời dừng lại.

Tất cả phụ huynh đều đến đủ, đám côn đồ vốn dĩ có tội lại phải đối mặt với quyền uy của cảnh sát nên cũng không dám truy cứu chuyện bị đánh. Phụ huynh biết được con mình tức giận vì bạn nên ngoài miệng thì thuận theo cảnh sát dạy dỗ vài câu rồi đưa về nhà.

Tiễn phụ huynh và tụi nhóc ra khỏi đồn công an, Tề Tư nói xin lỗi họ. Đều vì Tưởng Tưởng nên bọn nhóc mới đánh người, mong rằng về nhà họ đừng trách tội chúng. Phụ huynh ai ấy đều xua tay nói không phải chuyện lớn gì, nếu bạn bè xảy ra chuyện mà đám nhóc này khoanh tay đứng nhìn thì mới là bọn họ dạy con thất bại.

Mấy chàng trai ban nãy ở trước mặt các chú cảnh sát đều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, hứa rằng lần sau tuyệt đối không bao giờ đánh ai nữa, hiện giờ cảnh sát không có mặt thì thái độ lập tức kiêu ngạo.

"Con còn đánh chưa đủ đâu." Bách Trạch Văn lười biếng bĩu môi: "Nếu đây không phải đồn công an thì ông đây chắc chắn sẽ bẻ gãy tay mấy thằng đó, dù sao thì đâu phải nhà mình không trả được tiền thuốc men."

Bách Vinh gõ ngay vào đầu con trai: "Con đủ rồi đấy, còn đòi đánh gãy tay người ta à. Con đang hành hiệp trượng nghĩa hay là đang phản xã hội đấy?"

Bách Trạch Văn bĩu môi.

Những người khác bên cạnh không nói gì nhưng trong lòng cũng nghĩ y chang như vậy.

Nhìn mấy chàng trai, Tề Tư khẽ mỉm cười: "Việc hôm nay dì thay Tưởng Tưởng cảm ơn mấy đứa."

Ngô Trừng gãi mũi: "Dì đừng khách sáo như thế. Nếu không phải tụi con đến muộn thì Tưởng Tưởng đã không gặp phải chuyện như vậy..."

"Sớm biết vậy thì đã không ra sân bay đón Cố Dương và Kỷ Sầm rồi." Đồng Bác thở dài: "Nếu vậy thì chắc chắn có thể chạy ngay qua dạy cho đám côn đồ đó một bài học."

Cũng không đến nỗi động thủ trút giận ở đồn công an.

Địch Gia Lương hùa theo: "Đúng thế..."

Chỉ vì đi sân bay nên các cậu ấy mới không thể cứu người thành công, spotlight đều bị mấy cô gái giành mất, đã thế còn bị Lư Văn Giai mắng cho một trận trong điện thoại, nói rằng còn cần mấy chàng trai các cậu làm gì nữa.

Tề Tư dịu dàng nói: "Nhưng mấy đứa vẫn đến đây không phải sao? Dì cũng cảm ơn mấy đứa đã quan tâm Tưởng Tưởng như vậy."

Nụ cười của đại mỹ nhân, lại thêm một câu cảm ơn dịu dàng như vậy khiến mấy chàng trai đều sửng sốt, rồi lại thấy hơi ngại ngùng.

Sau khi lên xe, mấy vị phụ huynh vừa nãy còn mắng con mình thì giờ lại bày tỏ sự tán thành với hành động ngày hôm nay của chúng.

Ngay cả Bách Vinh vốn ít khi khen con mình nhưng lúc này cũng vỗ vai Bách Trạch Văn nói: "Ba không trách con hôm nay đánh người, con trút giận cho bạn mình, là một nam tử hán."

Được khen ngợi như vậy, mấy chàng trai lại thấy kiêu ngạo ngay tức thì.

...

Sau khi tiễn đám nhóc dũng cảm hành hiệp trượng nghĩa và phụ huynh của bọn chúng ra về, Tề Tư thở phào một hơi. Bà quay lại đồn công an, xử lí nốt những việc còn lại.

Một tên côn đồ trong nhóm lấy điện thoại của mình gọi cho Tô Tư Nguyện, ai ngờ ý thức trinh sát của cô tiểu thư họ Tô này rất mạnh, cô ta trực tiếp tắt máy. Cảnh sát điều tra camera dọc đường mới biết được rằng vừa xảy ra chuyện thì cô ta đã lập tức lên tàu cao tốc quay về thành phố Thanh Hà.

Đồn trưởng cử hai cảnh sát lái xe đi sang thành phố Thanh Hà một chuyến đưa Tô Tư Nguyện quay lại, tiện thể cũng gọi ba mẹ cô ta qua đây.

Cố Minh Chu phụ trách ở lại đợi tin tức, Tề Tư đưa con gái đi bệnh viện kiểm tra. Nếu trên người Tưởng Tưởng xảy ra vấn đề gì thì đời này bà sẽ không để yên cho nhà họ Tô đó.

Suy cho cùng thì đã có người đứng đầu cục công an là ba mình ở đây, lại thấy đám côn đồ kia đã nhận tội, còn bị nhóm Cố Dương tẩn cho một trận nên Kỷ Sầm miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Cậu đi cùng Tề Diệu Tưởng đến bệnh viện kiểm tra.

Nhóm Lư Văn Giai không yên tâm cũng muốn đi theo đến bệnh viện. Gia đình các cô ấy chỉ đành về nhà trước, họ nhờ Tề Tư đợi kiểm tra xong thì đưa bọn trẻ về nhà giúp họ. Dù sao cũng là con gái, buổi tối tự về một mình không an toàn cho lắm.

Tề Tư đồng ý ngay, bà lại tiễn ba vị phụ huynh ra khỏi đồn công an. Nhìn bọn họ ra về, bản thân lại đưa đám nhóc ngồi lên xe cảnh sát chuẩn bị đi bệnh viện.

Trừ Kỷ Sầm và nhóm Lư Văn Giai đi bệnh viện cùng Tề Diệu Tưởng, Cố Dương cũng có mặt. Buổi chiều lúc cậu ấy đánh mấy tên côn đồ ở sảnh lớn đồn công an, không biết điểm dừng nên mu bàn tay không cẩn thận bị lớp đinh trên áo da của tên côn đồ cứa rách. Cậu ấy đã băng bó qua nhưng vẫn phải đi bệnh viện xử lí.

Nhìn vết thương trên tay Cố Dương, Tề Diệu Tưởng áy náy xin lỗi cậu ấy, tại vì mình nên cậu ấy mới bị thương.

"Không sao." Cố Dương bình tĩnh nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, mấy tên lưu manh đó còn thảm hơn nhiều."

Buổi chiều Tề Diệu Tưởng chỉ ngồi bên trong nên không nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc lúc các bạn nam giúp mình trút giận, cũng không biết rốt cuộc đám côn đồ kia bị đánh thành dạng gì. Cô chỉ nghe nhóm Lư Văn Giai kể rằng bị đánh thảm lắm, không ngờ nhóm Cố Dương lại đánh ghê như vậy.

Khi đến bệnh viện, cô được mẹ đưa đi kiểm tra toàn thân. Những người khác đợi ở bên ngoài, chị gái cảnh sát đi cùng nghĩ tới có một tên trong đám côn đồ cũng đang ở bệnh viện, vì bị đánh hôn mê nên lúc này không biết ra sao rồi.

Lư Văn Giai bỗng nhiên nhớ ra: "Mình biết! Đó là cái tên lưu manh chết tiệt bị mình đánh cho hôn mê! Đáng đời lắm!"

Nghĩ đến cảnh tượng ở con ngõ đó, trên mặt La Yên và Vương Thư Hủy bỗng chốc lộ ra vẻ ghê tởm khó chịu.

Cũng may họ tới kịp, nếu không thì sợ rằng Tưởng Tưởng sẽ có bóng ma tâm lí.

Kỷ Sầm thấy vẻ mặt hai cô gái không đúng lắm, cậu cau mày hỏi: "Cái tên bị đánh hôn mê đó làm gì Tưởng Tưởng?"

Lư Văn Giai mím môi nói: "Mình nói cho cậu biết nhưng cậu phải bình tĩnh nhé, tên lưu manh đáng chết đó..."

Sự thật chứng minh lo lắng của Lư Văn Giai không phải không có đạo lí. Cô ấy đã nói uyển chuyển lắm rồi nhưng vẻ mặt Kỷ Sầm vẫn lạnh đi trông thấy.

Tề Vũ bị ống thép vụt vào đầu nằm ở bệnh viện cả buổi chiều, vừa mở mắt còn chưa lấy lại ý thức hoàn toàn thì đã bị hai chàng trai xông vào túm từ trên giường ấn xuống đất.

Vài cô gái bị dọa sợ chết khiếp. Quen biết lâu như vậy, Cố Dương và Kỷ Sầm ở trong lòng họ vẫn luôn là hoàng tử trường học, có giáo dục, có phong độ. Trước nay họ chưa từng thấy hai cậu đánh người mạnh tay như vậy.

Mặt Kỷ Sầm đen xì, cậu vốn chẳng quan tâm Tề Vũ vẫn đang là bệnh nhân mà trực tiếp giáng lên mặt anh ta hai cú đấm thật đau. Chị gái cảnh sát tiến lên ngăn cản, nói rằng đây là anh họ của Tề Diệu Tưởng. Kỷ Sầm nghe thế mặt lại đen thêm vài cấp độ nữa.

"Anh họ?!" Lư Văn Giai một lời khó nói hết: "Vãi thật..."

"Anh họ?" Cố Dương bật cười: "Anh ta cũng xứng làm anh cậu ấy?"

Cậu ấy trực tiếp giẫm một chân lên ngực Tề Vũ, Tề Vũ đau không chịu nổi cắn răng nói: "Mẹ nhà mày chứ ai đấy! Tao đụng gì mày!"

Cố Dương rũ mắt lạnh lùng nhìn Tề Vũ.

"Tao là anh trai của Tề Diệu Tưởng, mày chọc em gái tao, nói thử xem mày có đụng đến tao chưa?"

Cố Dương nghĩ, thay vì để cái loại cặn bã này làm anh trai Tề Diệu Tưởng thì chi bằng để cậu làm còn hơn.

Bên này Tề Diệu Tưởng còn chưa kiểm tra xong thì bên kia Kỷ Lễ Ngôn và Cố Minh Chu đang đợi người đưa Tô Tư Nguyện về ở đồn công an lại nhận được điện thoại nói rằng Cố Dương và Kỷ Sầm đánh người ở bệnh viện, bác sĩ và y tá đều không ngăn được.

"Sao còn đánh ở bệnh viện nữa?" Kỷ Lễ Ngôn chịu luôn: "Này không phải là đang làm loạn à?"

Sau khi hỏi rõ ràng thì Kỷ Lễ Ngôn bắt đầu thở dài.

Cúp máy, ông ấy nói với Cố Minh Chu: "Vốn chỉ chấn động não nhẹ, giờ thì có lẽ phải nghiệm thương."

Cố Minh Chu cũng thở dài, quá trình xét tuyển thẳng của cả hai còn chưa hoàn thành mà chỉ lo đánh người cho hả giận, hoàn toàn mặc kệ sau này phải làm như thế nào.

"Tiền thuốc men thì không thành vấn đề, phải trả bao nhiêu thì sẽ trả bấy nhiêu." Cố Minh Chu nói: "Nếu sau này gia đình đó truy cứu thì còn phải làm phiền cục trưởng Kỷ đây ra mặt giải quyết một chút. Không thi đấu cũng không sao nhưng đừng để đến lúc đó ảnh hưởng việc tuyển thẳng đại học."

Kỷ Lễ Ngôn điên cuồng xoa bóp lông mày: "... Tôi sẽ cố hết sức."

...

Gần mười hai giờ đêm, cuối cùng cảnh sát cũng đưa được Tô Tư Nguyện từ thành phố Thanh Hà quay lại.

Nghe tin con gái gặp chuyện như vậy, vợ chồng Tô Chính Dịch cũng chạy suốt đêm qua Đồng Châu, đi cùng còn có luật sư.

Tề Diệu Tưởng kiểm tra xong quay lại, cũng may là trên mặt và bụng cô chỉ bị xây xát nhẹ, không có vấn đề gì lớn. Tề Tư không muốn con gái gặp mặt cả nhà Tô Chính Dịch, cũng không muốn con bé đối mặt Tô Tư Nguyện.

"Tưởng Tưởng, con về nhà trước nhé. Có mẹ và chú Cố ở đây rồi, chuyện cả nhà đó con không cần lo."

Biết được chuyện Tô Tư Nguyện là người khởi xướng bạo lực học đường Tề Diệu Tưởng suốt mấy năm, các bạn cũng không muốn cô đối mặt với cô ta, miễn phải gợi lại những ký ức không vui trong lòng cô.

Nếu như là trước đây thì Tề Diệu Tưởng nhất định cũng suy nghĩ như vậy. Với Tô Tư Nguyện, có thể trốn cô sẽ trốn, có thể không đối mặt thì sẽ không đối mặt. Ban đầu chuyển trường khỏi Tứ Trung cũng là vì muốn hoàn toàn cách xa cô ta.

Nhưng bây giờ, cô nghĩ mình nên nhìn thẳng vào những điều này.

Về đến đồn công an, cô thấy được Tô Tư Nguyện đã được cảnh sát dẫn về.

Tô Tư Nguyện khiến cô sợ hãi nhiều năm hôm nay cuối cùng cũng ý thức được rằng mình đã gây ra chuyện lớn cỡ nào. Cô ta ngồi trong đồn công an, lộ ra vẻ hoảng loạn và chột dạ khi đối diện với sự tra hỏi nghiêm khắc của cảnh sát.

Khoảnh khắc này cuối cùng Tề Diệu Tưởng cũng nhận ra rằng Tô Tư Nguyện chỉ là dựa vào việc cô nhát gan nên mới không kiêng nể gì như vậy, thế thì trước đây tại sao cô lại sợ cô ta chứ? Tại sao lại cứ chịu đựng sự khinh nhục của cô ta như vậy? Thực ra cô ta căn bản chẳng hề đáng sợ chút nào.

Lẽ ra cô nên gửi cô ta vào tay cảnh sát từ lâu rồi.

Hiện giờ nhìn Tô Tư Nguyện, sự sợ hãi và kinh hoảng trước đây đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại bình tĩnh.

Lúc Tô Tư Nguyện nhìn thấy Tề Diệu Tưởng thì không có phản ứng gì lớn, cho đến khi thấy Kỷ Sầm đứng sau lưng cô thì trong mắt cô ta mới chột dạ cúi đầu xuống.

Đến hiện tại, cuối cùng Kỷ Sầm cũng nhớ ra Tô Tư Nguyện.

Cậu tự cười nhạo chính mình.

Hóa ra đây chính là lí do tại sao năm lớp 9 ấy cậu mãi không đợi được Tề Diệu Tưởng. Kỷ Sầm còn tưởng cô không muốn quen biết mình nên mới không nhìn đến quà đáp lễ của cậu. Ai ngờ rằng là do cậu hồ đồ, chuyện quan trọng như vậy mà lại giao cho người bắt nạt cô.

Nếu cậu quen biết cô sớm hơn, trở thành bạn của cô sớm hơn thì cậu nhất định sẽ đưa tay ra giúp đỡ cô chứ không phải đợi đến khi cô bị ép chuyển trường mới bắt đầu giúp cô xoa dịu những bóng ma tâm lí đó.

Mà không phải mình cậu chán ghét Tô Tư Nguyện, Lư Văn Giai xông thẳng lên nghiến răng hỏi: "Trước khi Tưởng Tưởng tới Đồng Châu, là cậu bắt nạt cậu ấy ở trường đúng không?"

Tô Tư Nguyện phủ nhận: "Mẹ nó là tình nhân của ba tôi, nó là đứa con riêng, tôi dạy dỗ nó thì làm sao? Cái này mà cũng gọi là bạo lực học đường á?"

Lư Văn Giai mở to hai mắt, cô ấy chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như vậy. Cô ấy tức đến mức muốn ra tay trút giận cho bạn nhưng lại bị Tề Diệu Tưởng ngăn lại.

Lư Văn Giai bực bội: "Tưởng Tưởng, cô ta vênh váo tới cỡ đó rồi cậu còn muốn nhịn à?"

Tề Diệu Tưởng không nói gì, cô đi thẳng về phía trước. Dưới ánh mắt cao ngạo của Tô Tư Nguyện, cô tát cho cô ta một cái thật mạnh, cảnh sát bên cạnh thậm chí chẳng kịp ngăn cản cô.

Trên mặt đau rát, Tô Tư Nguyện nghiến răng: "Mày dám đánh tao?"

Lư Văn Giai đứng bên cạnh nhìn mà sung sướng, cô ấy tiếp lời: "Đánh cũng đánh rồi, mày còn muốn chọn ngày nữa hả?"

Vương Thư Hủy và La Yên bảo cô ấy im miệng. Đây là đồn công an đấy, cảnh sát còn đứng đó, đừng có hung hăng thế.

"Sao tôi không dám đánh cậu?" Tề Diệu Tưởng nhìn thẳng vào cô ta: "Tô Tư Nguyện, tôi không sợ cậu nữa đâu, tôi cũng sẽ không cắn răng nín nhịn nữa. Chuyện hôm nay dù ba mẹ cậu có đưa ra điều kiện gì thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận hòa giải."

Tô Tư Nguyện sững sờ, ánh mắt như lóe lên. Đến tận khi Tề Diệu Tưởng đi rồi, ba mẹ cô ta đến nơi, người mẹ đó giờ luôn nuông chiều cô ta lúc này vậy mà lại tát cô ta một bạt tay, đánh cô ta khờ luôn.

Hoàng Đình nói rằng cô ta muốn chết ư, rõ ràng biết trong nhà đang bị điều tra, việc của ba cô ta còn chưa giải quyết xong mà không ngoan ngoãn chờ đợi ở trường, chạy đến Đồng Châu gây chuyện.

Tô Tư Nguyện ôm mặt nức nở: "Tề Diệu Tưởng cũng đâu có cụt tay thiếu chân gì đâu, không phải bảo ba bắt nó kí thêm một tờ thư hòa giải là xong chuyện à?"

Trước đây chẳng phải cũng thế hay sao, ba mẹ sốt ruột cái gì chứ.

Hoàng Đình bị sự ngu dốt của con gái chọc tức.

"Bây giờ ba con ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, bên cạnh Tề Diệu Tưởng không những có ông chủ Cố mà còn có Cục trưởng Cục Công An chống lưng cho nó. Bọn họ kiên quyết muốn truy cứu chuyện này đến cùng. Tư Nguyện, lần này con sẽ bị tạm giam đấy con biết không? Con nói ba con phải giúp con thế nào đây? Đợi con về trường, trường học cũng sẽ tiến hành xử phạt con, hình phạt sẽ bị ghi vào học bạ, như thế con còn thi vào Truyền Thông kiểu gì!"

"Tư Nguyện, con thật sự quá ngu xuẩn đấy!"

Cô ta không thể thi vào Truyền Thông ư?

Nghe lời mẹ nói, khoảnh khắc này Tô Tư Nguyện thật sự sợ hãi.

Cô ta lập tức muốn chạy ra ngoài: "Con... Con đi xin lỗi Tề Diệu Tưởng, con đi xin lỗi nó..."

Nhưng cảnh sát lại nói với cô ta rằng Tề Diệu Tưởng đã ra về từ lâu rồi, hơn nữa trước khi về cô còn nói với cảnh sát rằng tuyệt đối sẽ không chấp nhận hòa giải.

Mặt Tô Tư Nguyện trắng bệch, lúc này hậu quả của việc bắt nạt đã đánh thẳng lên mặt cô ta một cách thiết thực. Hơn nữa khoảnh khắc cô ta phải trả một cái giá cực lớn, cuối cùng Tô Tư Nguyện cũng ý thức được rằng không có ba mẹ giúp cô ta xử lí thì việc này thật sự chẳng thể đổi trắng thay đen được.

Lần này cô ta xong đời thật rồi.

...

Vết thương của Tề Diệu Tưởng không có gì nghiêm trong nên cô chỉ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là có thể tung tăng bay nhảy như xưa, đi đến trường học như bình thường.

Vốn dĩ phụ huynh của mấy chàng trai còn lo lắng rằng chuyện đánh nhau sẽ truyền đến tai nhà trường. Thế nhưng ngày hôm sau Kỷ Lễ Ngôn đã dặn người gọi điện cho từng phụ huynh thông báo rằng hành vi đánh mấy tên côn đồ đó tuy rằng có hơi quá khích nhưng miễn cưỡng vẫn nằm trong phạm vi hành hiệp trượng nghĩa nên sẽ không bị truy cứu, các phụ huynh giáo dục tại nhà là được rồi.

Ngoài ra việc Kỷ Sầm và Cố Dương đánh tên anh họ lưu manh kia của Tề Diệu Tưởng, phía Cố Minh Chu cũng nhanh chóng thanh toán tiền viện phí, Kỷ Lễ Ngôn thì tìm người nhà anh ta tiến hành hòa giải.

Con người chính là kiểu bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Người nhà Tề Vũ biết rằng hai chàng trai đánh con trai mình nhà đều có thế lực ở Đồng Châu, họ không thể đắc tội. Hơn nữa vốn dĩ cũng là con mình phạm sai trước nên cầm tiền rồi cũng chẳng dám ho he gì. Hai người cha già mệt tâm lau mông cho hai thằng con trai mà chẳng gặp phải chút khó khăn nào.

Sau khi biết mình không sao, Kỷ Sầm và Cố Dương bỗng nhiên cảm nhận được chỗ tốt của việc là đời thứ ba của gia đình làm quan / có tiền, thực ra có một người ba làm Cục trưởng / Ông chủ cũng sướng lắm.

Nhất là Kỷ Sầm, trước đây cậu cảm thấy gia đình mình chẳng có gì đặc biệt hơn người cả, thế nhưng khi thấy ba xử lí mọi chuyện giúp mình mạnh mẽ như vậy, hiện giờ cách nghĩ của cậu thay đổi rồi.

Thế là khi vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn đang tiến hành giáo dục con cái một cách sâu sắc, dặn cậu sau này không được tùy tiện đánh người như vậy nữa thì bỗng nhiên Kỷ Sầm nói: "Ba, mẹ, hay là sau này con nối nghiệp của mọi người nhé?"

Vợ chồng Kỷ Lễ Ngôn ngạc nhiên nhìn con mình, quả thực hai người chưa từng nghĩ tới bước này. Thế mà đứa con trai với lí tưởng sống "sau này con làm gì cũng được, dù sao có làm công việc gì thì con cũng chẳng chết đói được" của ông bà hôm nay lại thay đổi như thế.

Kỷ Lễ Ngôn gọi điện cho ông nội của Kỷ Sầm ngay lập tức, thông báo rằng sau này Kỷ Sầm cũng muốn bước lên con đường pháp luật. Ông lão nghe vậy rơi nước mắt, liên tục nói rằng được, được lắm, Sầm Sầm của chúng ta sau này muốn kế thừa truyền thống pháp luật của gia đình.

Sau khi sự việc đã giải quyết, Kỷ Sầm và Cố Dương cũng về trường đi học. Hai người bỗng quay về từ Bắc Kinh, trừ những người biết chuyện từ trước thì những bạn học khác đều nhìn hai cậu như nhìn thấy ma.

Không phải nói phải ra nước ngoài thi đấu lấy huy chương à? Sao được nửa đường lại về đi học rồi?

Các bạn không biết tại sao, Đổng Vĩnh Hoa biết rõ chân tướng thì chỉ đành thở dài buồn bã. Cứ tưởng mình có thể dạy ra hai học sinh giành được huy chương Olympic Toán học quốc tế, vẽ thêm hai nét bút rực rỡ lên trang thành quả giáo dục của ông, kết quả cả hai đứa lại từ Bắc Kinh trở về.

Có điều Kỷ Sầm và Cố Dương lại chẳng có cảm giác gì với chuyện này, thực ra cả hai không có hứng thú với Toán đến mức đấy, chỉ là có thiên phú về mặt Toán học mà thôi. Sau này học đại học, cả hai cũng không có ý định phát triển theo hướng lí luận Toán học nên có tham gia thi đấu, lấy được huy chương hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt lắm.

Việc đã đến nước này, Đổng Vĩnh Hoa cũng chẳng thay đổi được gì. Giờ ông chỉ cầu nguyện cho hai đứa học trò tùy hứng chết tiệt này có thể bình an đỗ xét tuyển thẳng Thanh – Bắc.

Thế nhưng thái độ của hai cậu với việc có được tuyển thẳng hay không lại rất chi là thờ ơ.

Điều mà cả hai đang nghĩ trong đầu đó chính là không tuyển thẳng thì thôi, cùng lắm thì tự mình thi, cũng đâu phải không thi đỗ được.

Đương nhiên những lời này chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không thể nói thẳng trước mặt Đổng Vĩnh Hoa, càng không thể nói với những người khác. Nói như vậy gợi đòn quá mức, nhất là Bách Trạch Văn – người luôn muốn đứng top 1 trước hai người họ.

Kỷ Sầm và Cố Dương về trường đi học, tham gia kì thi giữa học kì hai như thường lệ. Quả nhiên, vừa có kết quả thì Bách Trạch Văn đã mất đi vị trí đầu tiên một cách đau khổ, bảo tọa hạng nhất chỉ tạm thời sủng hạnh cậu ta một chút mà thôi.

"Sao các cậu lại phải về? Tại sao lại về? Tại sao lại cản đường tôi làm hạng nhất?"

Trong căn tin, Bách Trạch Văn dùng hai chiếc đũa từng cái chỉ vào Cố Dương và Kỷ Sầm, chất vấn hai cậu tại sao lại quay lại.

Hai người đều mặc kệ cậu ta, những người khác cũng chẳng để ý đến cậu ta, ai ăn cơm của người nấy.

Bách Trạch Văn: "Hello? Excuse me? Xin hỏi những người đang có mặt ở đây thương xót cho tôi một chút được không?"

Đồng Bác không thèm thương cậu ta: "Làm màu ít thôi, cút ngay cho ông đây."

Ngô Trừng mặt đen xì: "Đại ca à, xin hỏi cậu xếp hạng ba toàn khối thì còn thương xót cái gì nữa? Lần này tôi rớt khỏi top 10 rồi đây này, có ai thương xót tôi không?"

"Cậu rớt khỏi top 10?" Bách Trạch Văn cười ngay được: "Người anh em, cậu tốt thật đấy. Cảm ơn nhé, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi."

Ngô Trừng: "..."

Tề Diệu Tưởng ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, cô cắn đũa thở dài. Trong mắt cô, cả đám này đều đang làm màu.

Nếu ông trời có thể cho cô một cơ hội rớt khỏi top 10 thì có nằm mơ cô cũng cười mà tỉnh.

Từ khi buông bỏ việc học chuyên môn, bắt đầu tập trung học các môn văn hóa, lần này thành tích thi cuối kì của cô cuối cùng cũng đã có tiến bộ một chút xíu. Thế nhưng vẫn cách mục tiêu mới của cô một khoảng cách nhất định.

Cô Bùi đã tìm cô nói chuyện, cô ấy nói rằng dù không đi con đường thi Nghệ thuật nữa thì vẫn có thể tiếp tục thi Truyền Thông. Nhưng trong lòng Tề Diệu Tưởng thực ra đã có một mục tiêu mới còn cao hơn cả Truyền Thông.

Bên này cô đang lẩm nhẩm tính toán mình và ngôi trường mục tiêu còn cách bao xa nữa thì Bách Trạch Văn bên kia vẫn đang thương tiếc bản thân không thể làm hạng 1.

Bách Trạch Văn chắp tay trước ngực nói với Kỷ Sầm và Cố Dương: "Tôi xin hai cậu đó mau mau đỗ tuyển thẳng đi. Tuyển thẳng rồi thì hai cậu không cần đi học nữa, như thế thì tôi lại được làm hạng 1 tiếp."

Kỷ Sầm: "..."

Cố Dương: "..."

Lời nói của cậu ta bỗng nhiên chạm đến điểm mù tri thức của Lư Văn Giai, người cảm thấy mình như một học sinh yếu kém khi so sánh với nhóm bạn học sinh giỏi ở đây. 

"Nếu học kì này hai cậu ấy xác nhận được tuyển thẳng thì lớp mười hai thật sự không cần đi học nữa à?"

"Theo lí thuyết thì không cần đi học nữa, có điều có đi học hay không thì phải xem họ nghĩ thế nào." Ngô Trừng cho cô ấy đáp án.

Lư Văn Giai thở dài một hơi thật dài, chơi chung với học sinh giỏi đúng là tốt thật, lại học thêm được một kiến thức mới.

Cô ấy nhìn Kỷ Sầm và Cố Dương: "Nếu hai cậu được tuyển thẳng sớm thì lớp mười hai có còn tới trường đi học nữa không?"

Cả hai đều ừ một tiếng.

Bách Trạch Văn trợn mắt: "Không phải chứ? Hai cậu có tâm sự gì thế? Học mười hai hạnh phúc thế ư? Tuyển thẳng rồi còn đi học? Ăn chưa đủ khổ hay gì?"

Cố Dương bình tĩnh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Tôi không có tâm sự gì hết, đơn giản là tôi không muốn cậu làm hạng 1 mà thôi."

Bách Trạch Văn: "... Ông nội cậu chứ, coi như cậu đủ ác."

Tiếp đấy cậu ta lại liếc Kỷ Sầm: "Tam Cân, cậu thì sao?"

"Tôi cũng chả có tâm sự gì." Kỷ Sầm khẽ mỉm cười: "Tôi đi học với bạn gái tôi."

Tề Diệu Tưởng sửng sốt.

Bỗng nhiên bị nhét một mồm thức ăn cho chó, Bách Trạch Văn như mất đi hết sức lực và thủ đoạn: "..."

Phục rồi.

"..."

"..."

"...Mấy người yêu nhau đi chết hết cho tôi đi."

"Đợi đấy, ăn cơm xong tôi sẽ đi tìm giáo viên mách hai cậu yêu sớm."

Lời của Kỷ Sầm đã thành công khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng nhân dân, Tề Diệu Tưởng đang yên đang lành tai bay vạ gió nhận được cái liếc mắt của mọi người.

Ăn cơm xong, cả nhóm chuẩn bị về kí túc xá nghỉ ngơi. Chỉ có học sinh ngoại trú Tề Diệu Tưởng định về lớp ngủ trưa, Kỷ Sầm chắc chắn cũng sẽ về lớp với cô.

Còn chưa đến nửa tháng nữa là sẽ diễn ra kì thi đại học năm nay. Lúc đi qua tòa giảng đường của lớp mười hai, Tề Diệu Tưởng tò mò nhìn.

Bây giờ thời tiết đã bắt đầu nóng lên, thời gian nghỉ trưa ánh mặt trời chói mắt chiếu vào qua khung cửa sổ. Cây xanh trồng xung quanh tòa nhà cũng bắt đầu có tiếng ve kêu inh ỏi, ngủ chẳng ngon tí nào.

Trong phòng học của học sinh lớp mười hai, phần lớn các anh chị vẫn đang cặm cụi múa bút thành văn.

Bỗng nhiên Kỷ Sầm nói: "Sang năm là chúng ta rồi."

Tề Diệu Tưởng nhẹ nhàng liếc nhìn cậu: "Là mình, không phải chúng ta, không có cậu đâu."

Kỷ Sầm cốc đầu cô.

"Họ không chào đón mình về học mười hai thì thôi, cậu là bạn gái mình mà cũng không chào đón?"

"Không phải không chào đón, chỉ là cảm thấy không cần thiết." Tề Diệu Tưởng che đầu: "Hơn nữa đến lúc đó tụi mình đang vùi đầu ôn tập, một mình cậu thoải mái ngồi đấy chẳng phải đang kéo thù hận à?"

Kỷ Sầm cũng hiểu rõ điểm này.

Chỉ là cậu không muốn lãng phí một năm thanh xuân của mình mà thôi.

Cũng không muốn khi các bạn đang cố gắng viết vì tương lai của họ thì cậu lại bỏ lỡ một năm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời.

Cậu vẫn muốn trải nghiệm một năm ấy một cách trọn vẹn, để nhiều năm về sau mỗi khi nhớ lại, những hồi ức rung động nhất không phải là đống bài tập khô khan phức tạp mà sẽ là phòng học khi lên lớp cùng các bạn, là căn tin ăn mỗi bữa cơm, là tạp hóa mua đồ ăn vặt, là sân thể dục, là hành lang đứng phạt. Ngoài ra còn có những hàng cây bên ngoài khung cửa sổ, từ vàng tới xanh, những chiếc lá rụng xuống thì những mầm chồi lại mọc lên, bắt đầu tươi tốt. Một năm bốn mùa luân phiên, mọi người cùng nhau chứng kiến xuân hạ thu đông.

Kỷ Sầm nói: "Đến lúc đó nếu mình chọc tức họ thì cậu phải che chở mình nhé."

"Mình không thèm che chở cho cậu."

Tề Diệu Tưởng khịt mũi, giơ nắm đấm chính nghĩa của mình về phía cậu.

"Mình sẽ cùng với họ đánh cậu."

Kỷ Sầm tặc lưỡi.

"Cậu thế này có phải bạn gái của mình không đấy? Mình có lòng tốt học mười hai với cậu, thế mà cậu lại bênh người ngoài vậy hả."

Tề Diệu Tưởng nhếch miệng: "Ai bảo cậu cố ý gây thù chuốc oán, đáng đời."

Kỷ Sầm cũng nhếch miệng, không chỉ học theo vẻ mặt của cô mà còn học cả cách cô nói chuyện.

"Ai bảo cậu cố ý gây thù chuốc oán, đáng đời~"

Mắt thấy nắm đấm giận dữ của Tề Diệu Tưởng sắp giáng xuống, cậu không kịp phòng bị mà cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi cô rồi cười tủm tỉm: "Dù có gây thù chuốc oán thì mình cũng muốn đi học lớp mười hai với bạn gái mình."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Vài giây sau, Tề Diệu Tưởng phản ứng lại mới đuổi đánh Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm nhấc chân bỏ chạy.

Học sinh mười hai học đến mức to cả đầu trong lớp lúc này cứ vậy chứng kiến đôi chíp bông mười một diễn cảnh phim thanh xuân tình yêu bổ mắt.

Có người ship couple thành công thì cười thầm.Có người thì cay đến mức ngứa cả răng, thầm nghĩ nếu tôi có tội thì xin luật pháp hãy đến xử tôi chứ đừng để đàn em Kỷ Sầm lớp 11 được tuyển thẳng không cần thi đại học ở đây show tình cảm chọc tức tôi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK