• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đến kỳ nghỉ đông, ngoại trừ trường học thì ở đâu cũng có nhiều học sinh hơn.

Đặc biệt là thành phố hoạt hình, có thể gọi là nơi tụ tập của học sinh tiểu học và trung học. Bách Trạch Văn nhận được tin nhắn của Kỷ Sầm, nói cậu và Cố Dương đang chờ cậu ta ở chỗ máy rút blind box tại tầng một.

Bách Trạch Văn tìm được chỗ đó, liếc mắt nhìn thấy hai người họ đang ngồi lười nhác dang chân ra.

Hai người này có gu thời trang giống nhau, lúc không mặc đồng phục thì đều mặc nguyên cây đen. Hôm nay phong cách hai người họ đều cực kỳ thống nhất, Cố Dương mặc áo khoác bomber ngắn màu đen, quần và giày cũng màu đen, tương xứng với khuôn mặt lạnh lùng. Cậu ấy đang cúi đầu nghịch điện thoại với dáng vẻ không cho người lạ tiến gần.

Kỷ Sầm mặc một áo khoác kaki kiểu Mỹ, vẫn đội mũ không cởi, giấu mặt vào trong. Trên mặt chỉ mang khẩu trang đen, lộ ra đôi lông mày thanh tú. Cậu nhắm mắt, tựa đầu vào tường, không biết đang làm tư thế gì. Tiến lại gần mấy bước mới nhận ra người này thật ra là đang ngủ?

Đẹp trai kỳ thật là một loại khí chất, một người cúi đầu, một người đeo khẩu trang, cả hai đều không nhìn rõ mặt nhưng lại có cảm giác đẹp trai không tả nổi.

Quả nhiên có mấy cô gái trẻ tới đây rút blind box, thấy hai chàng trai ngồi bên cạnh thì bàn bạc một lúc, cuối cùng họ mua mấy cái blindbox rồi bước tới trước mặt hai chàng trai.

Vì Kỷ Sầm đang nhắm mắt nên các cô gái chọn nói chuyện với Cố Dương trước.

"Chào anh đẹp trai, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện. Vì tụi tôi không may mắn lắm, khá xui xẻo, nên tụi tôi không dám mở blind box. Có thể làm phiền cậu và bạn cậu mở giúp chúng tôi được không?"

Cố Dương ngước mắt lên, liếc nhìn các cô ấy một cái rồi bình tĩnh nói: "Vận may của tôi cũng bình thường."

Cô gái cố gắng nói thêm: "... Vậy bạn cậu thì sao?"

Cố Dương: "Còn tệ hơn."

Vất vả lắm mới nghĩ ra được cách để bắt chuyện, vậy mà lại thất bại rồi. Bách Trạch Văn vốn ở một bên xem náo nhiệt nhưng không nhịn được nữa bèn đi lên trước.

Hôm nay Bách Trạch Văn mặc một chiếc áo khoác cotton màu trắng nhạt, nụ cười tủm tỉm ôn hòa cùng với đôi mắt hồ ly có chút ranh mãnh, trông rất ra dáng chàng thư sinh ngọt ngào.

Cậu ta giúp mấy cô gái mở hộp, mở liên tiếp mấy cái liền. Đừng nói là mẫu giới hạn, thậm chí một mẫu hot còn không có, đã thế còn rút ra một mẫu cực kỳ xấu, xấu đến mức muốn bỏ đi. Mấy cô gái không kìm được mà biến đổi sắc mặt.

Trên mặt Bách Trạch Văn hơi sượng, Cố Dương ở một bên đang xem náo nhiệt cũng âm thầm cười nhạo.

Bách Trạch Văn nói: "Xin lỗi nha, tôi cũng xui."

Các cô gái vội nói không sao đâu, vốn họ còn nghĩ nếu mấy anh chàng đẹp trai này may mắn thì họ sẽ có cớ xin WeChat rồi mời lần sau quay lại đây giúp bọn họ rút blind box. Không ngờ anh chàng đẹp trai này lại là mặt trắng tay đen.

Những chiếc hộp đều được mở ra, các cô gái không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, hỏi mấy chàng trai có phải là sinh viên đại học ở đây không, nếu kỳ nghỉ đông rảnh rỗi thì có thể thêm phương thức liên lạc, rồi sau này hẹn cùng chơi đóng kịch bản ám sát gì đó.

Bách Trạch Văn: "Mọi người là sinh viên đại học sao?"

Trong số đó có một cô gái nói họ là sinh viên năm nhất.

Bách Trạch Văn cười: "Vậy tụi em phải gọi mọi người là chị rồi."

"Hả? Các cậu là học sinh cấp ba sao?"

"Không phải." Bách Trạch Văn cười tươi tắn rạng rỡ: "Năm sau bọn em mới tốt nghiệp và lên cấp hai. Chị xem nè, mẹ em mua cho em đồng hồ thông minh đó. Mẹ nói đợi đến khi học xong cấp hai thì sẽ mua điện thoại cho em."

Nói xong thì xắn tay áo lên, đưa chiếc đồng hồ điện tử của mình cho cô gái xem.

"Ngầu lắm đúng không chị." Bách Trạch Văn hỏi.

Cố Dương ở một bên xem náo nhiệt nhếch nhếch khoé miệng, đôi khi cậu thực sự khâm phục khả năng nói khoác của Bách Trạch Văn.

Dù các nữ sinh đại học này nhìn ra được ba chàng trai này không phải là học sinh tiểu học, nhưng lời nói của Bách Trạch Văn rõ ràng có ý từ chối, bọn họ đương nhiên sẽ không vạch trần.

Sau khi các nữ sinh đại học rời đi, Bách Trạch Văn ngồi xuống bên cạnh Cố Dương, nâng cằm lên, giọng điệu đắc ý nói: "Nhìn thấy chưa, đây là EQ."

Cố Dương vốn dĩ không muốn để ý đến cậu ta. Bách Trạch Văn lại ê lên một tiếng, chỉ vào Kỷ Sầm hỏi: "Cậu ta sao vậy, hôm qua thức suốt đêm nên tới chỗ này ngủ?"

Còn đeo khẩu trang nữa chứ, mùa cúm đã qua, đeo giả vờ làm gì.

"Bị sốt rồi." Cố Dương nói: "Cậu ta nói tối qua sốt tới 38 độ, hôm nay uống thuốc nên đỡ hơn rồi nhưng vẫn bị sốt nhẹ, đầu óc còn hơi choáng váng."

"Hả? Bị sốt rồi?"

Bách Trạch Văn lập tức duỗi tay đẩy Kỷ Sầm: "Tam Cân, bị sốt thật đấy à?"

Kỷ Sầm vẫn luôn dựa đầu vào tường cuối cùng cũng từ từ mở mắt, mí mắt không chịu nổi lại cụp xuống, cách lớp khẩu trang, cậu nói chuyện thều thào, dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Nhìn bộ dáng kia là biết bị bệnh rồi, Bách Trạch Văn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nếu bị bệnh mà vẫn đến trường, Bách Trạch Văn còn ngưỡng mộ một chút, nhưng bị bệnh mà ra ngoài chơi làm người ta chẳng biết nên nói gì.

Bản thân chơi còn không vui thì thôi, mấy người bọn họ còn phải chăm sóc cho cậu ta suốt chặng đường, lỡ như cậu ta đang đi mà bị ngất xỉu thì bọn họ còn phải đưa cậu ta đến bệnh viện nữa.

Bách Trạch Văn hỏi cậu hà cớ gì phải như vậy, ở nhà dưỡng bệnh không tốt à?

Kỷ Sầm không nói chuyện, nghiêng đầu ho một tiếng, thừa dịp những người khác chưa đến, cậu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa sốt vừa ho, Bách Trạch Văn không hiểu nổi, đây không phải tự mình ngược đãi mình sao, tự làm tình làm tội cho chính mình.

Ngoại trừ ba người bọn họ, ba chàng trai khác cũng đến sớm, họ cũng phát hiện trạng thái của Kỷ Sầm không ổn, hỏi cậu làm sao thế, Bách Trách Văn nói bị sốt rồi.

Quả nhiên ba người bọn họ cũng không hiểu nổi.

Nếu nói là sợ lần này không đi chơi cùng mọi người thì lần sau mọi người sẽ không rủ cậu nữa, cái lý do này đặt vào người khác có lẽ còn nghe hợp lý, nhưng đặt vào một người đi đâu cũng là tâm điểm như Kỷ Sầm thì hoàn toàn không thuyết phục được.

Nhưng cậu đã tới rồi, bọn họ cũng không thể ép cậu về nhà dưỡng bệnh được, lát nữa sẽ chú ý đến cậu hơn một chút.

Cô gái đầu tiên đến nơi là Vương Thư Huỷ, nhà cô ở khá xa, không thuận đường với ai nên tới đây một mình. Hôm nay cô không đeo kính gọng mà mang kính áp tròng, không buộc tóc đuôi ngựa như thường lệ mà xoã ra sau vai.

Quả nhiên con gái lúc ở trường và lúc không ở trường là hai người khác nhau. Ngô Trừng giơ ngón tay cái lên, nói suýt chút nữa thì không nhận ra.

Vương Thư Huỷ mất tự nhiên làm động tác chỉnh kính, nhưng khi ngón tay chạm vào khoảng không mới nhận ra hôm nay mình không đeo kính.

Cô lập tức xấu hổ hạ tay xuống, hy vọng không ai thấy.

Nhưng khi ngẩng đầu lên thì cô ấy thấy Bách Trạch Văn với đôi mắt hồ ly cười tủm tỉm nhìn mình.

Mặt Vương Thư Huỷ nóng bừng, giả vờ bình tĩnh hỏi cậu ấy: "Cậu cười cái gì? Mình không đeo kính kỳ lạ lắm à?"

Cô cố ý hỏi như vậy, với hy vọng có thể nghe cậu ấy nói mình không kỳ lạ.

"Tôi cười là vì các cậu đeo kính có phải xem kính trở thành bộ phận trên cơ thể rồi không, đeo hay không đeo mà còn không biết sao?" Bách Trạch Văn nhướng mày: "Nhưng đúng là mắt kính phong ấn nhan sắc thật đấy, thành phố hoạt hình không lừa tôi."

Nói xong, Bách Trạch Văn lại đi trêu chọc Cố Dương, bảo Cố Dương cũng mang một cặp kính áp tròng đi.

Cố Dương trả lời liên quan đếch gì đến cậu.

Bách Trạch Văn nói tôi suy nghĩ cho cậu mà, cặp kính cậu đeo nhìn cứ như "loài người chớ lại gần", cho dù có cô gái nào yêu thầm cậu thì cũng chẳng dám tỏ tình.

Cố Dương lạnh lùng nói: "Vẻ ngoài của cậu trông rất 'loài người hãy lại gần', cũng đâu có ai tỏ tình với cậu đâu."

Bách Trạch Văn phản bác: "Không ai tỏ tình với tôi không có nghĩa là không có ai yêu thầm tôi, OK?"

Cố Dương nhếch khoé môi: "Đúng thật, dù gì cậu đi trên đường nhìn thấy chó cái, cậu cũng sẽ cảm thấy nó yêu thầm cậu."

Bách Trạch Văn: "..."

Nghe bọn họ đấu võ mồm, khoé môi Vương Thư Huỷ cong lên ý cười, cô mừng thầm vì cặp kính áp tròng quả thật không hề vô dụng.

Bảy người lại đợi thêm vài phút nữa, Lư Văn Giai cũng đến, so với lúc ở trường thì cũng không có gì khác biệt, vẫn là dáng vẻ hoà đồng xã giao rộng.

Nhìn thấy Vương Thư Huỷ, cô ấy kinh ngạc mở to hai mắt. "Lão Vương! Cậu đeo kính áp tròng à!"

Đến cuối cùng là La Yên và Tề Diệu Tưởng.

Ngô Trừng nói: "Mẹ ơi, đạo diễn La, ngầu nha. Không ngờ bình thường cậu theo phong cách này, cậu định tốt nghiệp xong đi hát nhạc rock & roll à?"

La Yên nói: "Mình định nếu lên lớp 12 mà học không nổi thì sẽ nghỉ học rồi theo đuổi hip hop. Hip hop không yêu cầu trình độ học vấn, không có bằng cấp thì vẫn có thể theo được, cực kỳ phù hợp với những người không thích học như mình."

Đứng cạnh người đang định theo đuổi hip hop La Yên là Tề Diệu Tưởng, cô ăn mặc một bộ đồ trông vô cùng ngoan ngoãn.

Có một số cô gái nhìn vào là thấy thơm tho mềm mại, ví dụ như Tề Diệu Tưởng, Lư Văn Giai trực tiếp lao tới ôm cô một cái.

"Bé cưng, cậu đúng là một miếng bánh kem chanh."

Con gái có thể nói mấy lời như vậy, nếu con trai nói thì là quấy rối. Đây là lần đầu tiên mấy chàng trai nhìn thấy Tề Diệu Tưởng ăn mặc như thế này, dù cảm thấy đẹp nhưng không thể bày tỏ ra miệng được.

Nhìn Tề Diệu Tưởng trông như miếng bánh kem trước mặt, Bách Trạch Văn hiểu được ra ngay vì sao Kỷ Sầm lại phải đến cuộc hẹn dù đang bị ốm.

Cậu ta liếc nhìn Kỷ Sầm đầy ẩn ý, Kỷ Sầm vẫn đang ngồi chỗ kia nhưng không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, nhìn nhóc bánh kem nào đó thật chăm chú.

Rõ ràng là cậu không nói gì nhưng dường như cái gì cũng đều nói ra rồi, từ trong ánh ánh mắt của Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn dâng lên một tia buồn nôn.

Kỷ Sầm dời mắt về, vừa lúc đụng phải ánh mắt Bách Trạch Văn. Bách Trạch Văn nhếch môi, ánh mắt mang ý "thằng nhãi nhà cậu".

Kỷ Sầm ngẩn ra, cảm thấy hơi chột dạ nên khẽ cụp mắt xuống, lồng ngực vốn đã ngột ngạt càng trở nên khó chịu, cậu cố gắng hít thở vài hơi nhưng không nhịn được, quay đầu cúi mặt ho khù khụ.

Ho đến nỗi làm cho Tề Diệu Tưởng vội hỏi cậu bị sao vậy.

Bách Trạch Văn nói: "Không sao, chỉ bị sốt thôi."

Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Bị sốt rồi? Vậy sao cậu không ở nhà nghỉ ngơi đi?"

Bách Trạch Văn cười xấu xa: "Cậu nói xem? Còn không phải là vì..."

Chưa kịp nói xong thì đã bị đá mạnh vào bắp chân.

Bách Trạch Văn quay đầu lại, Kỷ Sầm đeo khẩu trang, dùng đôi mắt đang bị bệnh mà lạnh lùng liếc nhìn cậu ta.

Bách Trạch Văn chặc lưỡi, thôi kệ, nể mặt cậu ta đang bệnh mà cho cậu ta chút thể diện vậy.

"Còn không phải vì chúng ta sao." Bách Trạch Văn uyển chuyển đổi chủ đề, nghiêm túc nói: "Vì không muốn bọn mình lo bệnh tình của cậu ta nên bạn học Kỷ Sầm mang bệnh tới tham gia buổi tụ tập nhóm. Đây gọi là tinh thần đặt tình bạn lên đầu, các cậu không cảm động sao?"

Ai nấy đều biết cậu ta đang nói nhăng nói cuội nhưng không ai vạch trần điều đó, họ đều hợp tác, nói chiếu lệ rằng họ cảm động đến mức muốn đọc ngay một bài trong "Xuất sư biểu" của Gia Cát Lượng để bày tỏ tâm trạng rơi nước mắt và không biết phải nói gì vào lúc này.

(*) Xuất sư biểu: ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước

...

Một nhóm người tụ tập lại, quyết định đi chơi game trước.

Bách Trạch Văn đẩy mấy chàng trai đi trước, vừa nãy cậu ta mới nói cảm động nhưng bây giờ thì mặc kệ Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm bị ốm ngồi một mình trên ghế cạnh máy rút blind box, trông rất đáng thương.

Chưa bao giờ nhìn thấy cậu yếu đuối và bất lực như vậy. Vốn dĩ các cô gái đang dắt tay nhau cùng đi, Tề Diệu Tưởng muốn đi xem Kỷ Sầm một chút nhưng lại sợ cô quan tâm Kỷ Sầm rồi thành ra phớt lờ ba cô bạn.

Kết quả các cô ấy lại chủ động bảo cô đi cùng Kỷ Sầm, cậu đang bệnh, không có ai trông chừng lỡ như té xỉu thì sao.

Tề Diệu Tưởng thầm nghĩ chắc sẽ không bệnh đến mức vậy nhỉ? Nhưng dù sao cô vẫn rất lo lắng, cô gật đầu bảo các cô ấy đi trước, cô và Kỷ Sầm đi chầm chậm phía sau.

Cô đi đến trước mắt Kỷ Sầm, cong lưng chống đầu gối, vẻ mặt lo lắng: "Kỷ Sầm, cậu không sao chứ?"

Kỷ Sầm ngước mắt lên, tông màu vàng nhạt tiến vào tầm mắt, ánh mắt cậu xẹt qua một tia hoảng hốt, ngơ ngác nhìn cô.

Trên đầu cô gái có một chiếc mũ beret nhỏ, trông rất giống một chiếc bánh chanh có bông kem bên trên. Con gái ở độ tuổi này không cần trang điểm tinh xảo nhưng với làn da trắng trẻo, cặp mắt trong veo, đôi má hơi ửng hồng, chiếc mũi thon nhỏ và đôi môi thanh tú, khuôn mặt nhỏ xinh không thay đổi chút nào, cô chỉ thay quần áo và đội mũ nhưng lại nhìn đáng yêu hơn khi ở trường rất nhiều. Cực kỳ giống một chiếc bánh nhỏ xinh đẹp thơm ngon.

May mà cậu chỉ bị sốt nhẹ.

Nếu không thì cậu sẽ không thể nhìn thấy cô nhóc bánh kem này rồi.

Vì bị bệnh nên lúc này đầu Kỷ Sầm đang mơ hồ, trong đầu cậu toàn là nhóc bánh kem, tần suất chớp mắt chậm hơn một chút, nhìn hơi ngốc nghếch.

Tề Diệu Tưởng đành hỏi cậu lần nữa.

Bên dưới lớp khẩu trang, Kỷ Sầm nhẹ cắn môi dưới, cậu cúi đầu, giọng nói hơi khàn: "Không ổn lắm, người không còn sức lực."

Tề Diệu Tưởng đề nghị: "Hay là cậu về nhà nghỉ ngơi đi?"

"Không muốn về, tới cũng tới rồi."

Kỷ Sầm đứng lên, đột nhiên mất thăng bằng nên hơi đổ người sang bên cạnh, Tề Diệu Tưởng nhanh chóng giơ tay đỡ lấy.

Nhìn bàn tay cô nắm lấy cánh tay cậu, chiếc áo khoác rộng thùng thình khiến tay cô càng thêm nhỏ nhắn, Kỷ Sầm nói: "Mình vẫn ổn mà, cậu đỡ mình một chút là được."

"Cậu bệnh đến mức đứng còn không vững, sao cậu không về đi?" Tề Diệu Tưởng trợn to mắt: "Không hiểu nổi cậu luôn, cậu như vậy cũng đâu chơi được, chỉ có thể đứng nhìn bọn mình chơi thôi."

"Vậy mình nhìn các cậu chơi là được rồi."

"Không được, cậu vẫn nên về nhà đi." Tề Diệu Tưởng nói: "Chỗ này nhiều người, lỡ như cậu xảy ra chuyện thì làm sao."

"Cậu để mắt tới mình, đừng để mình rời khỏi tầm mắt của cậu thì không xảy ra chuyện gì đâu."

Tề Diệu Tưởng hoang mang chớp mắt: "Cậu lớn như vậy, sao mình trông chừng cậu được? Nếu cậu đi lung tung thì mình cũng không giữ được."

Cậu có phải là con nít đâu, hơn nữa cô là con một, chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ.

Kỷ Sầm bảo đảm với cô: "Mình không đi lung tung."

Tề Diệu Tưởng vẫn lo lắng, cô cảm thấy lựa chọn tốt nhất bây giờ là để cậu về nhà nghỉ ngơi, có ai đang bị sốt mà vẫn ở trong khu trung tâm mua sắm đông đúc như vậy đâu.

Vì lo lắng cho cậu nên mọi chuyện khác đều bị xem nhẹ. Lần đầu tiên cô thể hiện sự mạnh mẽ trước mặt Kỷ Sầm, giọng điệu nghiêm túc nói: "Không được, cậu vẫn nên về đi..."

Cánh tay cô đang cầm lấy bỗng nhẹ quơ quơ, cắt ngang lời nói của cô.

Kỷ Sầm cụp mắt nhìn cô, vì đang ốm nên đôi mắt hơi đỏ.

Cậu khàn giọng thỉnh cầu: "Mình bảo đảm nghe lời mà, bạn học Tiểu Tề, đừng đuổi mình về nhà, được không?"

Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên chớp mắt.

Đây là gì thế? Làm nũng sao?

Làm gì có đạo lý con trai làm nũng với con gái chứ. Tề Diệu Tưởng cảm thấy cậu như vậy là quá kỳ lạ rồi, một nam sinh cao lớn, còn cao hơn cô một cái đầu, sao có thể làm nũng với cô chứ.

Cho dù cô thực sự không muốn ở một mình, nhưng có rất nhiều lúc thà ở một mình chứ không chủ động hòa nhập, vì sợ bị đối xử lạnh nhạt, sợ bị phớt lờ, sợ sự dũng cảm мình vất vả gom góp được lại bị người khác hất nhẹ nhàng như hất đổ bát nước, lại lần nữa bị dập tắt.

Nhưng cô lại càng kỳ lạ hơn, cô thế mà không chán ghét chút nào, ngược lại trong lòng cô lại cảm thấy mềm mại, cảm thấy cậu như vậy cũng rất đáng yêu.

Tề Diệu Tưởng phát hiện bản thân thích bộ dạng này của cậu.

Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, cố gắng để mình không cười. Cô giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, hỏi cậu: "Cậu nói sẽ nghe lời mình, vậy mình bảo cậu về nhà thì cậu có nghe không?"

Quả nhiên Kỷ Sầm nói: "Ngoại trừ chuyện này ra thì đều nghe hết."

Cô biết ngay mà.

Tề Diệu Tưởng thở dài: "Rốt cuộc vì sao cậu lại không muốn về nhà? Nếu cậu muốn đi chơi cùng mọi người, thì sau này bọn mình sẽ có rất nhiều cơ hội đi chơi, đâu phải chỉ ra ngoài chơi lần này đâu."

Mọi người cũng sẽ không vì lúc này cậu bị bệnh không chơi cùng mọi người mà lần tới sẽ không rủ cậu nữa.

Kỷ Sầm nói: "Sắp tới năm mới rồi, sau Tết là bắt đầu đi học lại, lần sau muốn đi chơi thì ít nhất cũng phải đợi đến lúc khai giảng học kỳ hai."

Tề Diệu Tưởng khó hiểu: "Vậy thì sao?"

Nếu nói cô thông minh thì thật ra khả năng tiếp thu bài học của cô khá tốt đấy, không thì làm sao đợt thi cuối kỳ này cô lại tiến bộ được nhiều đến thế. Nhưng mà nói cô không thông minh thì cũng chẳng sai.

Kỷ Sầm bất lực nhìn cô, vì bị cảm nên lúc này hô hấp cậu hơi nặng nề, lồng ngực phập phồng rõ ràng.

"Mình không thể đợi lâu như vậy được, cả kỳ nghỉ đông cậu cũng không thể gặp mình, mình không nỡ, bây giờ cậu hiểu chưa?"

Nói xong, cổ họng ngứa ngáy, cậu quay đầu lại ho khan mấy tiếng.

Tề Diệu Tưởng ngốc tại chỗ.

Vậy là vì muốn gặp cô, nên cậu mới mang bệnh ra ngoài?

Nói thế nào nhỉ, thực ra thì lần này đi chơi, cô vui đến mức đêm qua gần như không ngủ được, một phần là vì cô có thể chơi cùng các bạn cả ngày, phần còn lại là vì cô có thể dành cả ngày ở bên cậu.

Hôm nay cô để mẹ tút tát cho mình, ngoài bản tính yêu cái đẹp thì cô còn rất mong chờ phản ứng của cậu.

Ai biết được cậu lại bị bệnh.

Thấy cậu ho đến nỗi muốn long phổi, Tề Diệu Tưởng thực sự đau lòng, cô hơi mở miệng, nhỏ giọng nói: "Hay là cậu vẫn là về nhà đi, đến lúc bệnh nặng hơn lại càng khó chịu."

Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Lúc nghỉ Tết mình sẽ liên lạc với cậu."

Cô hoàn toàn không nhận ra rằng mình không có nghĩa vụ phải đáp ứng yêu cầu gặp mặt của cậu, cô chỉ muốn nhanh chóng dỗ dành cậu để cậu về nhà dưỡng bệnh.

Kỷ Sầm hít một hơi, giọng nói của cậu trở nên khàn nặng vì ho, giọng nói trầm thấp thoải mái của chàng trai cũng yếu ớt đi nhiều.

Cậu hỏi: "Liên lạc thế nào?"

Cô đáp: "Mình sẽ gửi tin nhắn cho cậu."

Kỷ Sầm có vẻ không chịu cô dỗ như thế: "Chỉ gửi tin nhắn? Vậy thì đâu tính là gặp mặt."

"..."

Cậu không hài lòng, Tề Diệu Tưởng cũng không còn cách nào. Năm nay đón tết, cô còn phải về quê cùng mẹ, cho dù không về quê thì cậu cũng phải đón năm mới cùng gia đình nữa.

Kỷ Sầm lại nói: "Không gọi video, đâu tính là gặp mặt?"

Tề Diệu Tưởng cắn môi: "...Được rồi, vậy thì gọi video."

"Nếu đã gọi video..." Kỷ Sầm nói: "Trong dịp Tết sẽ có rất nhiều bộ phim mới ra rạp, nếu ai đó có thể cùng mình đi xem vài bộ phim..."

Tề Diệu Tưởng tức giận nhìn cậu: "Cậu đừng được voi đòi tiên."

Cô chỉ muốn để cậu về nhà thôi, hơn nữa còn vì muốn tốt cho cậu, tại sao cô lại phải đồng ý nhiều điều kiện của cậu như vậy?

"Được rồi, vậy cậu đừng để ý đến mình nữa, để mình bị bệnh chết ở đây luôn đi. Mình cũng không yêu cầu cậu gì cả, lễ Thanh Minh mỗi năm nhớ đến quét tước mộ mình là được."

Nói xong, Kỷ Sầm khó chịu ho lên hai tiếng. Cậu ngồi xuống ghế, đội mũ lên trên đầu, kéo khoá lên đến tận đỉnh mũ, bộ dạng giống như bị tự kỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK