Buổi chiều lúc tan học, trước giờ tự học buổi tối, sân bóng rổ của trường học lúc nào cũng là nơi náo nhiệt.
Bầu trời chập tối, khi tầm nhìn dần trở nên khó khăn, sân bóng rổ bật đèn sáng trưng.
Cố Dương bị Kỷ Sầm nhắn tin gọi đến sân bóng rổ.
Khi cậu ta đến, cầu thang bên ngoài sân đã có mấy bạn nữ lớp A29 đến xem đám Kỷ Sầm chơi bóng rổ.
Lúc này Kỷ Sầm đã khởi động xong, vì ra chút mồ hôi nên cậu cởi áo đồng phục, đang định ném sang một bên thì Lâm Diệc Lâm ngồi ở cầu thang mở miệng hỏi cậu là đồng phục mà ném trên mặt đất bẩn sẽ rất khó giặt, có muốn cô giữ nó không.
Đúng lúc Cố Dương đi tới, Kỷ Sầm chẳng nói câu nào, thẳng tay ném áo đồng phục của mình cho Cố Dương.
Cố Dương giơ tay lên, bắt lấy rất chuẩn.
Đi đến trước mặt Kỷ Sầm, cậu ta ném áo đồng phục trở lại.
"Cậu gọi tôi đến đây chỉ để tôi giữ đồng phục cho cậu à?"
"Việc cỏn con cần gì phải thế." Kỷ Sầm thuận tay buộc áo đồng phục ngang hông mình: "Đương nhiên là gọi cậu tới chơi bóng rổ rồi, chơi chứ?"
Không đợi Cố Dương trả lời, Bách Trạch Văn đã ném một quả bóng rổ tới mời cậu ta chơi.
"Tới đi Cố Dương, 3 đấu 3, nửa hiệp còn lại vừa lúc đang thiếu một người."
Có Cố Dương gia nhập, ba người bọn họ thành lập một đội, cùng ba người khác chơi nửa hiệp còn lại.
Ba người phối hợp ăn ý, không cần thảo luận chuyện chuyền bóng hay phòng thủ. Bách Trạch Văn ngày thường nhìn cà lơ phất phơ nhưng khi nghiêm túc thì kỹ năng cũng chẳng thua kém những người tài giỏi như Kỷ Sầm và Cố Dương. Bọn họ chơi cho tới khi trời tối hẳn, mấy cô gái trên khán đài đang chuẩn bị quay về lớp học để học tiết tự học buổi tối, còn các chàng trai thì đổ mồ hôi đầm đìa mới ngừng lại.
Sau khi các cô gái rời đi, trận bóng vừa rồi cũng kết thúc, ba người ở đội bên kia lần lượt chào hỏi rồi theo các bạn nữ về lớp.
Còn một lát nữa là đến giờ tự học buổi tối, Kỷ Sầm và hai người bọn họ không vội đi, ngồi song song ở cầu thang tận hưởng làn gió mát. Kỷ Sầm đã chuẩn bị nước suối cho Cố Dương, Cố Dương cũng không khách sáo, cầm lấy chai nước ngửa đầu lên uống.
"Giúp tôi một việc." Kỷ Sầm nói.
Quả nhiên chai nước này không phải miễn phí, Cố Dương nhìn cậu: "Giúp cái gì?"
Bách Trạch Văn còn đang thở hổn hển nhanh chóng cướp lời: "Làm anh chàng ship bữa sáng tình yêu giữa cậu ta và nhỏ đáng thương trong lớp cậu."
Cố Dương nghe không hiểu: "Cái quái gì thế?"
"Cái thằng chó chết này đừng làm loạn chứ."
Kỷ Sầm đá Bách Trạch Văn một cái, sau đó giải thích với Cố Dương, muốn cậu ta giúp mình giao đồ ăn sáng cho Tề Diệu Tưởng trong mấy ngày này.
Sáng nay đã giúp Kỷ Sầm đưa đồ ăn sáng một lần, xem cậu ta thành người giao đồ ăn miễn phí thật đấy à? Cố Dương không vui: "Tự cậu đi tìm cậu ấy sẽ chết hả?"
Kỷ Sầm nói: "Tôi không chết, nhưng cậu ấy sẽ chết."
"...Sao cậu ấy lại chết?" Cố Dương càng nghe không hiểu.
Bách Trạch Văn vừa bị đá một cái vẫn không chịu đàng hoàng, chen vào nói: "Nhóc đáng thương của lớp cậu nhát gan lại còn dễ ngại ngùng, không cho Kỷ Sầm tới tìm cậu ấy, sợ người khác phát hiện ra giao dịch không thể cho người ngoài biết của bọn họ."
Khoé miệng Cố Dương giật giật, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Nhưng nghĩ đến cuộc đối thoại hôm nay, Tề Diệu Tưởng một mình đối mặt với cậu ta mà còn có vẻ bất an, chứ đừng nói đến một người tỏa sáng muôn phương như bạn học Kỷ Sầm.
Mấu chốt là bạn học toả sáng muôn phương Kỷ Sầm này, Cố Dương biết rõ, bên ngoài thoạt nhìn giống như người tốt nhưng thực chất bên trong là một bụng xấu xa. Tề Diệu Tưởng ngốc nghếch muốn giúp cậu ta mang bữa sáng nên đã đưa phương thức liên lạc của mình cho cậu ta, xong rồi còn cảm thấy mình mắc nợ cậu ta.
Nếu nói mỗi ngày Tề Diệu Tưởng vất vả mang bữa sáng cho người khác, cậu ta không cảm thấy có gì đáng để thương cảm, nhưng vào lúc này Cố Dương cảm thấy cô nàng ngây thơ đến đáng thương.
Đương nhiên không chỉ cậu ta, Kỷ Sầm cũng cảm thấy lượng bữa sáng mà mỗi ngày cô gái ngốc nghếch mang đến cho mọi người có phần hơi nhiều, thậm chí còn mang cái cặp lớn để phục vụ cho mục đích đó.
Nhưng cậu không phải là học sinh lớp A28, cho nên đối với tình huống của lớp bọn họ cũng không rõ ràng lắm.
Kỷ Sầm hỏi: "Mấy ngày nay ngày nào cậu ấy cũng mua mười mấy bữa sáng giúp người ta, đều là cậu ấy tự nguyện à?"
Bách Trạch Văn cũng cảm thấy kì lạ: "Đúng vậy, cách đây không lâu tôi thấy nhóc đáng thương này làm gì cũng một mình, sao bỗng nhiên lại có nhiều bạn tốt như vậy?"
"Nếu không tự nguyện thì chẳng lẽ kề dao vào cổ ép cậu ấy mua à?" - Cố Dương trả lời từng người một: "Bởi vì cô nhóc đáng thương lớp chúng tôi ngốc nghếch đấy."
"Người khác kêu cậu ấy mang bữa sáng thì cậu ấy cũng mang, ai nhờ cũng không từ chối, có lẽ cậu ấy tưởng làm như vậy là có thể xây dựng mối quan hệ tốt với mấy người bọn họ."
Dừng một chút, Cố Dương nhẹ giọng nói: "Thật ra đa số mọi người chỉ xem cậu ấy là cu li miễn phí mà thôi."
Bách Trạch Văn hơi thương cảm: "Vậy nhóc đáng thương chẳng phải là tốn công vô ích sao."
Cố Dương ừ một tiếng: "Cho nên mới nói cậu ấy ngốc, đây không phải là cách để kết bạn."
Tiếng chuông vào lớp sắp reo, sân bóng rổ dưới ánh đèn lạnh lẽo và trống vắng, chỉ còn ba chàng trai ngồi ở đây tổ chức hội thảo phân tích hoàn cảnh của nhóc đáng thương.
Đương nhiên Cố Dương không tự nguyện tham gia, cậu lười can thiệp vào chuyện của người khác, huống hồ còn là chuyện của con gái.
Kỷ Sầm hỏi: "Nếu cậu đã biết thì sao không nhắc nhở cậu ấy?"
"Bởi vì người nhớ mãi không quên cậu ấy không phải là tôi." Cố Dương liếc Kỷ Sầm: "Nếu cậu muốn xen vào thì chuyển tới lớp tôi đi, cậu xen vào tuỳ thích, đừng kéo tôi vô."
Kỷ Sầm nhướng mày: "Tôi cũng muốn chuyển lắm chứ, nhưng tôi là người đứng đầu khối mà, Tiểu Bùi chắc chắn không cho tôi chuyển, nếu không thì cô ấy sẽ nhận ít tiền thưởng hơn."
Tiểu Bùi chính là cô Bùi giáo viên chủ nhiệm lớp A29 bọn họ, so với các giáo viên chủ nhiệm khác, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm trẻ nhất trong các thầy cô, cho nên lúc không vào học, đám học sinh không biết lớn nhỏ sẽ thường gọi cô là Tiểu Bùi, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi giỡn trước mặt cô ấy.
Những gì cậu nói là lời nói thật, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy khó hiểu.
Điên rồi hả, nghĩ tới việc chuyển lớp thật à?
Khoé miệng Cố Dương giật giật.
"Kỷ Tam Cân, nếu có một ngày cậu chết thì chính là làm ra vẻ giả chết đấy."
Cố Dương gọi Kỷ Sầm bằng biệt danh, mỗi lần cậu ta đôi co với Kỷ Sầm mà cảm thấy khó chịu thì sẽ gọi cậu bằng biệt danh quê mùa này.
Kỷ Sầm không hề để ý, chống khuỷu tay lên bậc thang phía sau, vẻ mặt có chút bất cần, nghiêng đầu hỏi cậu ta: "Vậy trước khi tôi chết, cậu có giúp tôi việc này hay không."
Cố Dương cứ như đàn gảy tai trâu.
"Không."
"Được lắm." Kỷ Sầm gật đầu, ung dung nói: "Vậy nếu có một ngày cậu chết, chính là bị ba cậu phát hiện ra bí mật cậu là học sinh ngoại trú, không những không ở ký túc xá trường mà còn tự mình thuê nhà bên ngoài ở sau đó bị ba cậu đánh chết."
"..."
Uy hiếp cậu ta à?
Âm thầm giằng co vài giây, giọng điệu của Cố Dương không tốt lắm: "Nếu cậu mách với ba tôi, cả đời này cậu đừng nghĩ tới việc tôi giúp cậu giao tiếp với Tề Diệu Tưởng."
"Không sao, dù sao thì tôi vẫn còn sống, chỉ cần còn tồn tại thì có thể nghĩ ra cách khác, nhưng tôi và cậu không giống nhau, bởi vì lúc đó cậu đã bị ba cậu đánh chết rồi."
Kỷ Sầm mỉm cười với cậu ta, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đầy sự châm chọc.
Tiếng chuông tự học buổi tối cuối cùng cũng vang lên, Cố Dương cười lạnh, không phí thời gian với Kỷ Sầm nữa, quay người rời đi.
Kỷ Sầm ở phía sau cậu ta hỏi: "Giúp hay không giúp?"
Cố Dương: "Gọi ba đi."
Kỷ Sầm: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu."
"..."
Thực ra ba của Cố Dương trước nay chưa từng đánh Cố Dương, nhưng người thường không động thủ với con mình một khi đã mất bình tĩnh thì có thể làm cho con mình sợ hãi nhất.
Tính tình bướng bỉnh nước đổ đầu vịt này của Cố Dương phần lớn là được di truyền từ ba cậu ta, bản thân Cố Dương biết tính tình của mình như thế nào, cho nên mới càng sợ ba mình.
Không thể không nói con người Kỷ Sầm này rất biết chọc vào chỗ đau của cậu ta.
Bách Trạch Văn ở một bên xem náo nhiệt, trong lòng cảm thán hai người này không hổ là bạn nối khố mặc chung cái quần từ lúc mẫu giáo, một khi làm tổn thương nhau thì không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Dù sao thì cậu ta cũng không dám nhờ Cố Dương mang đồ ăn miễn phí, cũng không dám bắt Kỷ Sầm gọi mình là ba.
Sau tiết tự học buổi tối, Tề Diệu Tưởng không quên lời hứa của mình với Kỷ Sầm, cô chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
Mẹ Tề Tư đi công tác, trong nhà tối om, chưa kịp bật đèn, Tề Diệu Tưởng không muốn làm mất uy tín của mình nên chạy về phòng, lấy chiếc điện thoại còn đang sạc pin đặt trên bàn bên cạnh giường ngủ lên.
Điện thoại của cô là mẫu cũ từ mấy năm trước, mẹ cô mới đổi mẫu mới nên đưa mẫu cũ cho cô sử dụng. Nhưng đối với học sinh cấp ba còn bận lo cho việc học thì hàng ngày có một chiếc điện thoại thông minh để dùng cũng đã tốt rồi.
Bật điện thoại di động lên, ngoài các tin nhắn do phần mềm gửi đến, QQ và WeChat của cô đều hiện lên những chấm nhỏ màu đỏ.
Nội dung yêu cầu kết bạn của hai tài khoản này giống nhau như đúc.
[Tôi là Kỷ Sầm]
Thời gian hiển thị là bữa trưa hôm nay, có nghĩa là không lâu sau khi cô cho cậu phương thức liên lạc thì cậu đã gửi lời mời kết bạn ngay.
Hoá ra Kỷ Sầm cũng lén mang điện thoại đến trường học.
Điều này khiến cho người thành thật để điện thoại ở nhà sạc pin mỗi ngày như Tề Diệu Tưởng trở nên thật là ngốc nghếch.
Mang điện thoại di động đến trường chơi còn có thể đứng nhất khối, quả nhiên chênh lệch giữa người với người thật sự rất lớn.
Tề Diệu Tưởng yên lặng thở dài, ngón tay nhanh chóng nhấn nút đồng ý lời mời kết bạn của Kỷ Sầm.
QQ và WeChat của Kỷ Sầm rất giống nhau, ảnh đại diện đều là nhân vật anime, Tề Diệu Tưởng chưa xem qua bộ anime này nên cô không biết tên của nhân vật này là gì. Tên Kỷ Sầm cũng có cùng tên, là "power song".
Dịch dễ hiểu là bài hát sức mạnh?
Giống như bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt hình khi xem lúc nhỏ, nghe có vẻ không có ý nghĩa gì lắm.
Cô còn tưởng Kỷ Sầm sẽ lấy một cái tên nghe sang sang một chút, vừa nghe là biết đấy là một người đẹp trai.
Sau khi nhìn thoáng ảnh đại diện và tên của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng không có ý định đào sâu thêm. Cô vào phần ghi chú sửa lại tên thật của cậu, đang nghĩ có nên gửi một biểu tượng cảm xúc coi như chào hỏi không thì bên kia gửi đến một tin nhắn trước.
Kỷ Sâm: [Về đến nhà rồi?]
Tề Diệu Tưởng: [Ừm ừm]
Kỷ Sầm: [Hâm mộ với học sinh ngoại trú ghê]
Xem ra cuộc sống của học sinh nội trú thật sự rất khổ sở, ngày nào Lư Văn Giai cũng phàn nàn với cô.
Tề Diệu Tưởng hỏi: [Cậu còn chưa về ký túc xá sao?]
Kỷ Sầm: [Vừa mới về, đang xếp hàng chờ tắm]
Tề Diệu Tưởng: [À à]
Cô thật sự không biết làm sao để cuộc trò chuyện có thể trở nên thú vị.
Ngay cả khi bình thường nói chuyện với đám Lư Văn Giai ở trường, bất kể đề tài nào đám Lư Văn Giai cũng chiếm ưu thế, trừ khi các cậu ấy tỏ vẻ muốn biết quan điểm của cô thì Tề Diệu Tưởng mới nói, còn không thì cô chỉ biết lắng nghe và gật đầu phụ hoạ.
Trò chuyện với người cùng phái đã như vậy, chứ đừng nói đến là người khác phái.
Nhìn thấy những câu trả lời nghèo nàn của mình, Tề Diệu Tưởng cảm thấy nhàm chán đến mức bản thân còn không chịu nổi.
Cô không giỏi trò chuyện, cô muốn hỏi thẳng Kỷ Sầm khi nào cậu sẽ chuyển tiền cho cô nhưng lại ngại không dám hỏi.
Trông giống như cô quan tâm đến vài đồng tiền đó vậy. Ban ngày ở trước mặt Kỷ Sầm tiêu rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng lại không đủ tiền mua nổi McDonald's. Cô thật sự không muốn mình để lại ấn tượng tính toán chi li cho cậu.
Thực ra khi nào chuyển tiền cho cô cũng không quan trọng, cô không nghĩ Kỷ Sầm là loại người ăn vạ có mấy đồng cũng không đưa cho cô. Chỉ là cô muốn kết thúc cuộc trò chuyện với cậu ấy càng sớm càng tốt, bởi vì vắt hết óc suy nghĩ để tìm chủ đề nói chuyện thật sự rất tiêu tốn tế bào não.
Cũng may là lúc này Kỷ Sầm gửi qua một bao lì xì, ghi ba chữ "tiền ăn sáng".
Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp nhận lấy bao lì xì.
Nhưng khi mở ra, cô phát hiện vấn đề.
Tưởng cậu gõ nhầm số, Tề Diệu Tưởng nói: [Hình như cậu chuyển dư 2 tệ cho mình]
Hai tệ cũng là tiền, dù nhỏ nhưng cũng không thể tham lam, đây là vấn đề đạo đức liên quan tới phẩm chất con người.
Kỷ Sầm: [Chẳng phải trước đây tôi làm rơi xúc xích của cậu xuống đất sao]
Kỷ Sầm: [Tôi đền cho cậu]
Đã hai tuần rồi, vậy mà cậu còn nhớ rõ?
Dù chỉ là một việc nhỏ, một số tiền nhỏ, nhưng cậu vẫn nhớ rõ.
Đáy lòng dâng lên một cảm giác ấm ấp, Tề Diệu Tưởng càng nghĩ càng không thể để cậu bồi thường số tiền này.
Tề Diệu Tưởng: [Không cần đền đâu]
Tề Diệu Tưởng: [Dù sao lúc ấy mình ăn cũng chỉ còn thừa một miếng]
Lúc này Kỷ Sầm gửi tới một tin nhắn thoại.
Không tiện để gõ chữ sao? Tề Diệu Tưởng nhấn mở giọng nói.
Kết quả không phải như cô tưởng tượng là giọng nói trầm ấm hào sảng thuộc về cậu, mà là một giọng nói kéo dài mang theo âm điệu kì quái.
Tề Diệu Tưởng lập tức nhận ra đó là giọng nói của cậu bạn có đôi mắt hồ ly.
"Ấy, cậu để cậu ta đền cho cậu đi, nếu không ngày nào cậu ta đều nghĩ đến miếng xúc xích kia của cậu, mỗi đêm đều cũng không ngủ được ..."
Bên kia còn nghe tiếng nước chảy ồn ào, như thể bọn họ đang thật sự tắm rửa.
Tuy nhiên giọng nói của cậu bạn có mắt hồ ly đột nhiên im bặt, vài giây sau, tin nhắn thoại này được thu hồi.
Tề Diệu Tưởng chớp chớp mắt.
Đợi vài phút, bên kia không có trả lời.
Một cậu thiếu gia mỗi bữa sáng đều nhất quyết ăn ở McDonald's, thế mà lại quan tâm tới miếng xúc xích hai tệ đó như vậy sao?
Đừng vì việc tốt nhỏ mà không làm, đừng vì việc xấu nhỏ mà làm. Với phẩm chất như vậy, trong tập thể học sinh cấp ba – nơi có sự khác biệt về đạo đức rất lớn như hiện nay – thì quả thật là đạt điểm tối đa.
Vậy thì...
Vì để Kỷ Sầm có thể ngủ ngon, Tề Diệu Tưởng nhắn lại: [Được rồi, ngày hôm đó mình chỉ ăn còn một miếng, hay là đền nửa tệ nhé?]
Sau này khi mua bánh kếp cho cậu cô sẽ mua thêm một quả trứng gà.
Vài giây sau, bên kia phản hồi: [Được]
Tề Diệu Tưởng còn đang muốn nói: vậy để mình trả cậu một tệ rưỡi...
Thì lại có một tin nhắn thoại.
Tề Diệu Tưởng tưởng lần này vẫn là giọng nói của cậu bạn có mắt hồ ly kia, cô không nghĩ nhiều mà trực tiếp nhấn mở.
Nhưng lần này giọng nói đó đã trở thành giọng nói ôn hòa của Kỷ Sầm giống như trong trí nhớ.
"Đền cậu nửa tệ."
"Phần còn dư kia, bọn mình nói về một tệ rưỡi nhé?"
Qua điện thoại, giọng nói của chàng trai hoặc ít hoặc nhiều nghe không hào sảng rõ ràng như khi nghe trực tiếp, nhưng màng nhĩ của cô giống như được lông vũ cọ qua.
Không thể chạm vào màng nhĩ, Tề Diệu Tưởng chỉ có thể chạm vào vành tai của mình, hình như có hơi nóng lên.