• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Sầm tỏ vẻ khó hiểu: "Liên quan gì đến đám con gái của lớp mình?"

Tề Diệu Tưởng nhận ra mình lỡ lời, vô tình để lộ luôn lý do khiến bản thân khó chịu.

Vì mấy bạn nữ lớp họ vô duyên vô cớ nói xấu cô nên cô không thích họ. Lại thấy cậu có quan hệ tốt với mấy cô bạn đó nên cô càng không vui.

Nhưng cô không thể thẳng thắn thừa nhận mình không vui giống như Kỷ Sầm được, vì cô vốn dĩ không phải là người thẳng thắn.

Kỷ Sầm có lớp của mình, trong lớp cậu cũng có bạn bè của cậu. Cô không thể ích kỷ đến mức đòi hỏi cậu không được thân thiết với cả bạn cùng lớp của cậu được.

Về mặt lý trí, Tề Diệu Tưởng hiểu rất rõ rằng cô không có tư cách để cảm thấy khó chịu vì điều này. Nói cách khác, cho dù những cô gái đó có nói xấu cô thì sao chứ? Họ đâu có nói xấu Kỷ Sầm. Cô và Kỷ Sầm là hai cá thể độc lập, chuyện cá nhân của cô chẳng liên quan gì đến cậu.

Nhưng cô không thể lý trí được.

Sao cậu có thể thân thiết với mấy cô gái nói xấu cô được chứ?

Hôm nay, mấy cô gái đó còn ăn mặc đẹp như thế, trong khi cô lại trông quê mùa đến vậy.

Hơn nữa, họ còn học cùng lớp với Kỷ Sầm, học lực cũng rất tốt, lại biết nhảy, đa tài đa nghệ. Trong khi cô thì không có gì nổi bật, đợt thi giữa kỳ lần trước, dù điểm số của cô có cải thiện nhưng so với họ thì vẫn còn kém xa.

Không có sự so sánh thì không đau thương, Tề Diệu Tưởng lập tức cảm thấy tự ti.

Họ không hài lòng vì cô thân thiết với Kỷ Sầm, điều này cũng có thể hiểu được. Kỷ Sầm xuất sắc như vậy, họ đương nhiên sẽ cảm thấy cô không xứng với cậu.

Thậm chí ngay cả Tề Diệu Tưởng cũng tự hỏi, cô dựa vào điều gì chứ.

Cô dựa vào gì mới có thể làm bạn với Kỷ Sầm, chứ đừng nói đến là mối quan hệ hơn cả bạn bè? Cho dù Kỷ Sầm có cảm tình với cô thật, cô cũng không dám tin và càng không dám chấp nhận.

Lẽ ra chỉ cần nhận thức rõ sự thật này là xong, nhưng cô lại không thể kiềm chế được.

Cô không nhịn được mà sinh lòng ghen tị, không nhịn được cảm xúc không vui, nhưng cô lại không thể nói với Kỷ Sầm, vì cô lo cậu sẽ nghĩ cô là người nhỏ mọn.

Tề Diệu Tưởng vội vàng cúi đầu.

"Mình chỉ đưa ra một ví dụ thôi." Tề Diệu Tưởng nói: "Bây giờ Cố Dương đã đi rồi, mình cũng phải đi, mẹ đang chờ mình."

Kỷ Sầm không nói gì.

Sau khi hoàn tất công việc ở lớp mình, vì lo cô đã về nhà rồi mà Kỷ Sầm gần như đã chạy đến đây.

Hội trường sắp tắt đèn rồi, nếu cứ giữ cô lại như vậy, chỉ khiến mẹ cô lo lắng hơn thôi.

Và dù có đứng đây suốt cả đêm với cô, cũng chưa chắc cậu có thể hỏi được gì từ cô.

Dù nhìn cô có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong lại rất bướng bỉnh. Dù trong lòng có suy nghĩ gì, cô thà chịu đựng một mình chứ tuyệt đối không chịu hé lộ một chữ.

Kỷ Sầm không phải là người thích để vấn đề sang ngày mai. Trong một số khía cạnh, cậu cũng rất bướng bỉnh. Nếu có một bài toán mà cậu không giải được, nó khơi dậy tính thách thức của cậu, cậu sẽ không để bài toán đó qua ngày mai. Dù có phải thức trắng đêm, cậu cũng nhất định phải giải xong bài toán đó.

Nhưng hiện giờ không phải là giải toán, nếu cô không muốn giao tiếp, cậu đành phải nhượng bộ.

Cuối cùng Kỷ Sầm thở dài: "Ngày mai rồi nói sau."

...

"Sao lâu như vậy con mới ra ngoài?"

Tề Diệu Tưởng lên xe, mẹ Tề Tư ngồi ghế phụ quay lại hỏi cô.

Tề Diệu Tưởng nói: "Đạo cụ trong lớp chúng con hơi nhiều, dọn dẹp khá khó ạ."

Tề Tư đáp "ồ", không nghi ngờ gì, rồi bà bắt đầu nói về màn biểu diễn buổi tối.

"Mới đầu mẹ còn lo con sẽ cảm thấy hồi hộp, không ngờ con lại làm tốt đấy."

Người làm công có EQ cao không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lấy lòng sếp. Sau khi khen màn biểu diễn của con gái mình, Tề Tư lại chuyển chủ đề sang con trai của sếp, bà cố tình khen ngợi: "Các bạn trong lớp con đều biểu diễn khá tốt, ừm, Cố Dương cũng diễn rất xuất sắc, phải không sếp Cố?"

Cố Minh Chu đang lái xe bỗng dưng bị nhắc tới, bình tĩnh đáp: "Cũng tạm, nhưng con gái cô diễn hay hơn."

Tề Tư vội vàng nói: "Anh đừng nói thế trước mặt nó, không thì nó sẽ đắc ý lên mây đấy."

Tề Diệu Tưởng ngồi ghế sau nhỏ giọng nói: "Con đắc ý khi nào chứ?"

Tề Tư chậc lưỡi: "Ý mẹ bảo là con phải khiêm tốn chút."

"Con lúc nào mà không khiêm tốn chứ..."

Tề Diệu Tưởng trông rất oan ức, rõ ràng là từ lúc lên xe cô chưa nói một lời nào, toàn là mẹ cô nói suốt.

Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau, Cố Minh Chu đang lái xe đột nhiên cười khẽ.

Tề Tư lập tức lấy nụ cười của Cố Minh Chu ra làm văn: "Con thấy chưa, con nói nhiều quá chú Cố cũng cười con rồi kìa."

"Tôi đâu có cười con gái cô." Cố Minh Chu liếc Tề Tư một cái, hơi nhướng mày: "Tôi cười là cười cô đấy."

Nghe vậy, sắc mặt Tề Tư có hơi ngượng ngùng, còn Tề Diệu Tưởng thì khẽ hừ một tiếng.

Vì để nịnh bợ ông chủ mà cố tình hạ thấp cô, cuối cùng bị ông chủ nói cho.

"Sếp Cố, chúng ta đều là ba mẹ cả mà." Tề Tư thì thầm với người đàn ông: "Lúc tôi dạy dỗ con cái, xin hãy cho tôi chút mặt mũi."

Cố Minh Chu nói: "Không phải là tôi không nể mặt cô, nhưng con gái cô thực sự diễn rất tốt, nên khen thì vẫn phải khen"

Tề Tư chỉ có thể gật đầu nói: "Đúng, anh nói rất đúng."

Thế giới rộng lớn, lời nói của ông chủ là lớn nhất, bà còn có thể nói gì nữa?

Nghe Cố Minh Chu nói vậy, Tề Diệu Tưởng ở ghế sau mở to mắt: "Chú ơi, thật sao ạ?"

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người đều bận rộn đòi chủ nhiệm lớp thưởng, chẳng ai nói với cô là cô diễn như thế nào.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy phần diễn của mình cũng ổn, nhưng đó chỉ là cảm giác của bản thân, cô vẫn hy vọng có được những lời đánh giá khẳng định đến từ người khác.

"Thật đấy." Cố Minh Chu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô bé, vẻ mặt ông ôn hoà: "Chú không rành về diễn xuất nhưng chú có thể thấy con rất nhập vai, cách đọc thoại của con rất rõ ràng."

Tề Diệu Tưởng có tính cách điềm đạm, luôn là đứa trẻ ít nói, ngay cả khi lên tiếng thì giọng nói cũng rất nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cô nghe ai đó khen mình nói rõ ràng.

Tề Tư cũng lần đầu tiên nghe thấy, bà hơi ngạc nhiên: "Sếp Cố, không ngờ anh nhận xét cũng khá chuyên nghiệp đấy."

"Không liên quan gì đến chuyên nghiệp cả, chỉ là cảm thấy khi con gái cô đọc thoại tạo cho người ta có cảm giác dễ nghe." Cố Minh Chu nói: "Theo cá nhân tôi thấy, con gái cô còn nói rõ hơn cả mấy người dẫn chương trình hôm nay."

"Thật sao?" Tề Tư quay đầu lại: "Tưởng Tưởng, đêm hội Tết Dương năm sau của trường con ấy, con cân nhắc vị trí dẫn chương trình đi?"

Tề Diệu Tưởng vội lắc đầu: "Thôi, chắc chắn không đến lượt con đâu."

"Tại sao lại không đến lượt con? Phải tự tin vào bản thân mình chứ."

Nói xong, Tề Tư lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh đưa cho con gái xem.

"Nhìn này, mẹ đã quay cho con rồi, diễn xuất không thành vấn đề, huống chi là dẫn chương trình. Với lại chú Cố còn khen con nói rõ ràng nữa kìa."

Tề Diệu Tưởng nhận lấy điện thoại, cô thấy trong album toàn là ảnh biểu diễn của cô. Kể từ lúc cô mới lên sân khấu, điện thoại của Tề Tư gần như không ngừng chút nào, lúc chụp hình lúc quay phim.

Khi chụp cô, đương nhiên cũng chụp được cả những diễn viên khác diễn cùng với cô. Tề Diệu Tưởng nói: "Mẹ, mẹ gửi hết những bức ảnh này cho con nhé, con sẽ gửi cho các bạn trong lớp xem."

Tề Tư nói: "Không phải con mang điện thoại theo sao? Con tự làm đi."

Nói là làm, Tề Diệu Tưởng lập tức lấy điện thoại ra.

Chiếc xe đang di chuyển trên đường, hai người lớn trò chuyện về công việc còn Tề Diệu Tưởng ngồi ở ghế sau chăm chú chọn ảnh. Vì số lượng ảnh quá nhiều, nhiều bức trông có vẻ giống nhau, cô vừa lướt xem vừa chọn, thỉnh thoảng cười khe khẽ. Hóa ra, cảm giác khi bọn họ diễn trên sân khấu và cảm giác của khán giả ngồi dưới xem là hoàn toàn khác nhau.

Sau đó, cô lật đến một bức ảnh có mặt Kỷ Sầm, là khi cô và Kỷ Sầm đang diễn cùng nhau, mẹ chụp cô thì cũng tình cờ chụp luôn cả Kỷ Sầm.

Tề Diệu Tưởng lặng lẽ chuyển tất cả những bức ảnh có Kỷ Sầm về điện thoại của mình.

Khi xe đến dưới nhà, tất cả ảnh cũng đã được chuyển xong.

Sau khi tạm biệt Cố Minh Chu, hai mẹ con lên lầu về nhà. Vừa về đến nhà, Tề Tư liền ném túi xuống, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Bà uống hết một cốc trà sữa, vì đi với sếp nên bà không có cơ hội đi vệ sinh, về đến nhà cuối cùng cũng được giải thoát.

Tiếng thở dài thoải mái của Tề Tư vọng ra từ nhà vệ sinh làm Tề Diệu Tưởng cảm thấy mẹ mình thật là tương phản. Ai mà ngờ một đại mỹ nữ rực rỡ trước mặt người ngoài khi đi vệ sinh ở nhà lại có thể sảng khoái đến thế.

Tề Diệu Tưởng quay về phòng mình, tiếp tục ngắm những bức ảnh này. Nếu không phải vì hiện giờ đã muộn và ký túc xá đã tắt đèn thì cô đã gửi tất cả ảnh này lên nhóm rồi.

Có điều không gửi cho họ thì cô vẫn gửi cho người khác. Tề Diệu Tưởng chọn vài bức ảnh chụp Cố Dương rồi gửi cho Cố Minh Chu.

Cố Minh Chu có lẽ vẫn đang lái xe nên chưa trả lời tin nhắn. Khi Tề Diệu Tưởng đi đánh răng và quay lại, Cố Minh Chu đã hồi âm.

Chú ấy trả lời: "Đã nhận được."

Cứ như thể thứ Tề Diệu Tưởng gửi cho ông không phải là ảnh của con trai ông mà là tài liệu công việc vậy.

Tề Diệu Tưởng không biết phải nói gì.

Chỉ thế thôi sao?

Thế là cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi meme "OK" để đáp lại.

Nhưng lúc này, Cố Minh Chu lại gửi cho cô một tin nhắn: [Lần trước chú nhờ Cố Dương mang đồ ăn vặt đến cho con, con đã ăn hết chưa?]

Chuyện Cố Minh Chu gửi đồ ăn vặt cho Tề Diệu Tưởng là giấu Tề Tư nên khi ở trên xe có mặt Tề Tư, ông không thể hỏi công khai được, chỉ có thể hỏi riêng.

Cô chưa ăn hết, nhiều như vậy làm sao có thể ăn hết được.

Nhưng nếu nói chưa ăn hết, cô lại sợ chú Cố sẽ hiểu nhầm rằng cô không thích ăn đồ ăn vặt, nên Tề Diệu Tưởng đành nói rằng đã ăn hết rồi, còn cố ý nhấn mạnh cô ăn rất ngon.

Cố Minh Chu nói cô thích thì tốt, nếu đã ăn hết rồi thì ông sẽ gửi thêm ít đồ ăn vặt mới cho cô.

Tề Diệu Tưởng nhanh chóng nói rằng không cần ạ. Chú Cố đã gửi cho cô quá nhiều đồ ăn vặt rồi, nếu còn gửi thêm nữa thì cô ngại nhận lắm.

Cố Minh Chu nói không sao cả, đồ ăn vặt đều là do đối tác gửi tặng. Ngoài việc gửi một phần cho cô ăn, ông cũng đã chia cho các nhân viên khác trong công ty, để họ mang về nhà cho con cái họ ăn.

Tề Diệu Tưởng nhớ trước đây mẹ cô đã từng nói công ty của họ là công ty xây dựng, sao cô lại cảm giác đối tác của họ giống như là một công ty đồ ăn vặt, gửi đồ ăn vặt mãi không hết.

Nhưng chuyện công việc của người lớn, hiện giờ Tề Diệu Tưởng vẫn chưa hiểu lắm, cũng không tiện hỏi. Có thể là chú Cố đang giúp một công ty đồ ăn vặt xây dựng tòa nhà chăng.

Cố Minh Chu nói sẽ gửi đồ ăn vặt cho các nhân viên, Tề Diệu Tưởng hỏi: [Chú ơi, chú cho người khác nhiều đồ ăn vặt, vậy Cố Dương phải làm sao ạ?]

Cố Minh Chu vẫn nói: [Cố Dương không thích ăn đồ ăn vặt.]

Tề Diệu Tưởng: [Nhưng mỗi lần con chia đồ ăn vặt cho các bạn cùng lớp, con cũng chia cho Cố Dương. Cậu ấy không nói mình không thích đồ ăn vặt, lần nào cậu ấy cũng ăn hết ạ]

Tề Diệu Tưởng: [Con thấy cậu ấy hình như rất thích ăn quả hạch.]

Là một người ba ở với Cố Dương mười mấy năm, Cố Minh Chu luôn nghĩ Cố Dương không thích ăn đồ ăn vặt.

Mà Tề Diệu Tưởng – một cô gái mới chuyển trường, chỉ quen Cố Dương chưa đầy nửa năm, đã phát hiện ra Cố Dương thích ăn quả hạch.

Cố Minh Chu hồi lâu không trả lời.

Tề Diệu Tưởng đợi rất lâu, đến khi chuẩn bị lên giường ngủ mới nhận được phản hồi từ Cố Minh Chu.

Cố Minh Chu nói: [Chú biết rồi, lần sau chú sẽ chuẩn bị nhiều quả hạch hơn.]

Như vậy mới được chứ.

Vậy thì dù cô có chia đồ ăn vặt được nhận từ ba Cố Dương cho cậu ấy, cũng coi như cô chẳng nhận không.

Tề Diệu Tưởng tự khen mình lanh trí, cô trả lời: [Vâng, vâng.]

...

Ngày cuối cùng của năm cũ, không cần học tiết tự học buổi tối. Sau khi học xong tiết học chiều cuối cùng của năm, giáo viên bộ môn vừa rời khỏi lớp thì ngay lập tức Đổng Vĩnh Hoa bước lên bục giảng.

Đám học sinh đều nghĩ thầy sẽ giao bài tập về nhà, nhưng Đổng Vĩnh Hoa lại nói: "Ai mang điện thoại thì gọi về cho gia đình, ai không mang thì mượn điện thoại của bạn khác gọi về, bảo rằng tối nay không về nhà ăn cơm, lớp chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan, ăn xong rồi hãy về."

Lời vừa dứt, cả lớp im lặng ít nhất mười giây rồi sau đó bùng nổ tiếng reo hò vang trời.

"Oa!!!"

"Thầy Đổng muôn năm!"

Cứ nghĩ Đổng Vĩnh Hoa chỉ nói đùa, không ngờ thầy mời cả lớp đi ăn thật.

Về việc mời ăn, Đổng Vĩnh Hoa đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu chỉ mời những bạn tham gia biểu diễn kịch thì có thể làm các bạn không tham gia cảm thấy không thoải mái. Vì vậy, Đổng Vĩnh Hoa cắn răng quyết định mời cả lớp cùng đi ăn, tổ chức một buổi tiệc liên hoan cho cả lớp.

May mà người nắm giữ tài chính trong gia đình là vợ thầy cũng đồng ý. Bà ấy nói mời học sinh ăn còn hơn mời đám bạn bè lêu lổng bên ngoài, dứt khoát chuyển tiền cho thầy.

Có tiền trong tay, sáng sớm hôm nay Đổng Vĩnh Hoa đã gọi cho một khách sạn lớn gần trường nói muốn đặt vài bàn tiệc lớn.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, Đổng Vĩnh Hoa không quên dặn lớp trưởng Ngô Trừng sang lớp bên cạnh gọi Kỷ Sầm và ba người kia.

Ngô Trừng nhận lệnh, lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi và chạy ra khỏi lớp.

Chẳng bao lâu, cậu ấy chạy trở lại nói lớp bên cạnh đang họp lớp, cậu không tiện làm phiền nên sẽ quay lại sau.

Đổng Vĩnh Hoa nghĩ cần nhanh chóng đi ăn để học sinh có thể về nhà sớm. Nếu không thì đợi đến khi trời tối, chẳng may có học sinh gặp phải sự cố trên đường thì giáo viên chủ nhiệm là thầy sẽ rất khó giải thích.

Vì thế thầy nói: "Vậy mấy em ở lại đây chờ họ, còn những người không có việc gì thì đi đến nhà hàng trước rồi gọi món trước đi."

Chủ nhiệm lớp đã ra lệnh, cả lớp lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chẳng bao lâu sau, hầu hết mọi người trong lớp nối đuôi thầy chủ nhiệm bước ra khỏi lớp.

Ngô Trừng đương nhiên không muốn đợi một mình, bèn kéo Cố Dương ở lại đợi cùng. Sau đó, cậu ấy còn nhờ thêm bốn cô gái ở lại để cùng đợi.

Tề Diệu Tưởng không hiểu sao lại có vẻ không muốn ở lại chờ, cô nói mình hơi đói nên muốn đi trước rồi chờ ở nhà hàng.

Dáng cô nhỏ nhắn mảnh khảnh, đang ở độ tuổi cần bổ sung dinh dưỡng nhiều nên Ngô Trừng đương nhiên không thể ép cô ở lại chờ cùng họ.

Tề Diệu Tưởng muốn đi trước nên ba cô gái Lư Văn Giai chắc chắn sẽ cùng cô rời đi.

Ngô Trừng nói: "Vậy các cậu đi đến nhà hàng trước đi, tôi và Cố Dương sẽ ở lại đợi họ."

Bốn cô gái cùng nhau ra khỏi lớp, Ngô Trừng ở lại lớp cảm thấy buồn chán nên kéo Cố Dương chơi một trận game.

Chưa kịp chơi xong một ván thì lớp bên kia đã họp lớp xong.

Lớp mình vừa tan họp, Bách Trạch Văn không kìm được nhảy sang lớp bên cạnh nhưng chỉ thấy có Ngô Trừng và Cố Dương.

"Hả? Những người khác đâu?"

Ngô Trừng đang chơi game, không ngẩng đầu lên, hời hợt đáp: "Họ đến nhà hàng trước rồi, chẳng lẽ hơn năm mươi người trong lớp tôi phải ở đây chờ đón cậu sao?"

Bách Trạch Văn thở dài: "Đại ca à, vở kịch của lớp các cậu thành công như vậy, chúng tôi cũng có công lao chứ bộ. Không có thành ý, thật sự không có thành ý."

"Mấy người lớp cậu không chào đón cũng không sao, nhưng mấy cô bạn kia thì sao?"

Không cần nghĩ cũng biết Bách Trạch Văn đang hỏi ai, Cố Dương bớt thời gian ra trả lời: "Tề Diệu Tưởng đói nên mấy người họ đi trước."

"Đói đến mức không thể đợi vài phút à?" Bách Trạch Văn cười nói: "Kỳ lạ, vội vã đi ăn như vậy mà chẳng thấy cậu ấy cao thêm bao nhiêu."

Ngô Trừng và Cố Dương đang tập trung chơi game nên không đáp lại, nhưng trong lòng họ cũng nghĩ đúng là như vậy. Theo lý mà nói, nếu ăn nhiều thì chiều cao chắc chắn sẽ không thấp, nhưng Tề Diệu Tưởng lại là một trường hợp ngoại lệ. Thường ngày ở căn tin, cô ăn không ít, trong giờ giải lao cũng ăn nhiều đồ ăn vặt, nhưng vóc dáng vẫn nhỏ nhắn, cơ thể cũng không có nhiều thịt, không biết những thứ cô ăn vào bụng chạy đi đâu hết rồi.

Lúc này, ba người còn lại của lớp bên cạnh – những người không vội đi ăn – cũng đã đến. Thấy trong lớp chỉ còn Ngô Trừng và Cố Dương, Kỷ Sầm nhìn quanh rồi hỏi: "Tề Diệu Tưởng và mấy người kia đâu rồi?"

"Tề Diệu Tưởng nói đói nên mấy người kia đi cùng với cậu ấy đến nhà hàng trước rồi."

Trận game kết thúc, Ngô Trừng cất điện thoại: "Các anh em, đi thôi."

Khóa cửa lớp học lại, sáu cậu con trai cùng nhau xuống lầu. Bách Trạch Văn đi bên cạnh Kỷ Sầm, bất chợt khoác tay lên cổ cậu, hỏi với vẻ hàm ý: "Cậu ấy không đợi cậu, có vẻ như cậu khá thất vọng nhỉ?"

Kỷ Sầm không có biểu cảm gì, gạt tay Bách Trạch Văn ra: "Biến đi."

Nhưng câu nói của Bách Trạch Văn bị những người khác nghe thấy. Đồng Bác nói: "Người ta đi trước là vì đói bụng muốn đi ăn, chứ không phải vì không đợi cậu mà đi với thằng khác đâu, cậu nghĩ thoáng ra đi."

Địch Gia Lương phụ họa: "Đúng đấy, nhìn cậu ấy gầy như vậy, nếu không ăn thêm chút nữa để cao lên thì đến lúc đó chiều cao chênh lệch quá nhiều cũng không hài hoà đâu. Đàn ông ấy à, phải nên rộng lượng chút, đừng so đo với cơm cháo làm gì."

Im lặng vài giây, Kỷ Sầm nhíu mày hỏi: "Tôi so đo cái gì?"

"Cậu còn không so đo sao?" Bách Trạch Văn nói: "Ngày hôm qua cậu ấy muốn đi cùng Cố Dương chứ không đi cùng cậu, sau khi về ký túc xá, người càm ràm Cố Dương là ai?"

Cố Dương vốn không nói gì, nghe thấy câu đó thì nhíu mày, nhìn Kỷ Sầm không vui: "Cậu lại càm ràm gì về tôi nữa?"

Kỷ Sầm dời mắt: "Có gì đâu."

Cố Dương cười lạnh: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin à? Kỷ Sầm, cậu có vấn đề gì không? Cậu ấy tránh mặt cậu, cậu đi tìm cậu ấy để tính sổ, chẳng liên quan gì đến tôi, đâu phải tôi bảo cậu ấy tránh cậu."

Cả đám nói qua nói lại, chỉ có Ngô Trừng là người ngoài câu chuyện, chẳng nghe hiểu một câu nào.

"Hả, các cậu đang nói về ai vậy?"

Bách Trạch Văn: "Tề Diệu Tưởng chứ còn ai nữa."

Ngô Trừng càng không hiểu: "Tề Diệu Tưởng có chuyện gì? Tại sao cậu ấy lại phải tránh Kỷ Sầm?

Bách Trạch Văn nhún vai: "Kỷ Sầm theo đuổi quá mãnh liệt làm cậu ấy bị sợ đấy."

"..." Ngô Trừng hét lên: "Cái gì?!"

Cậu ấy nhìn Kỷ Sầm với vẻ kinh ngạc: "Kỷ Sầm, cậu thích Tề Diệu Tưởng á?"

Kỷ Sầm nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Khó nhận ra vậy à?"

Kỳ thực không khó để nhận ra, thái độ của Kỷ Sầm đối với Tề Diệu Tưởng có phần tinh tế khác biệt, điều này ai cũng có thể thấy. Nhưng giờ chính miệng Kỷ Sầm thừa nhận thì vẫn khiến người khác cảm thấy hơi khó tin.

Ngô Trừng cười gượng: "Tôi cứ tưởng cậu với cô bạn cùng lớp tên Lâm Diệc Lâm có gì đó rồi chứ."

Kỷ Sầm bất lực: "Sao mọi người đều nghĩ như thế nhỉ? Bình thường tôi với Lâm Diệc Lâm chẳng mấy khi tiếp xúc, cùng lắm thì chỉ là cùng đi đến văn phòng giáo viên để họp thôi."

"Không phải tôi nghĩ thế đâu, mà là mấy người trên Confession ấy. Mỗi lần có bài viết về cậu hoặc Lâm Diệc Lâm thì dưới phần bình luận đều nói hai người trông như một cặp vậy."

Bách Trạch Văn cười cà lơ phất phơ.

"Cậu cũng kết bạn với Confession à? Khai thật đi, có phải muốn lén xem có ai viết bài tỏ tình cho mình không?"

"... Tôi có kết bạn đâu, thật đấy." Ngô Trừng vội vàng chối: "Là Lư Văn Giai cho tôi xem, mấy cô gái bọn họ ham đọc mấy bài tỏ tình đó lắm."

Kỷ Sầm hỏi: "Tề Diệu Tưởng cũng xem à?"

"Xem chứ. Trước đây cậu ấy ngồi cùng bàn với Lư Văn Giai, ngày nào cũng bị Lư Văn Giai kéo vào xem, còn bị kéo đọc tiểu thuyết nữa." Ngô Trừng thở dài: "Hồi trước là một cô gái trong sáng lắm, giờ thì nghe mấy câu chuyện cười nhạy cảm là hiểu ngay tức thì."

"Thật không đấy?" Bách Trạch Văn nói: "Vậy lát nữa ăn cơm, tôi sẽ kể vài câu chuyện cười nhạy cảm để thử xem cậu ấy thế nào."

Ngay sau đó, ống quần của Bách Trạch Văn bị Kỷ Sầm đá một cái.

"Đừng có nhồi nhét mấy thứ bẩn thỉu đó vào đầu cậu ấy."

Kỷ Sầm khẽ liếc Bách Trạch Văn một cái rồi hơi mỉm cười với Ngô Trừng.

"Anh Trừng, giúp tôi một việc nhé, không phải giúp không công đâu. Ba ngày nghỉ Tết dương lịch tôi sẽ giúp cậu lên cấp."

...

Sáu người thong thả đến muộn thì những người khác cũng vừa mới gọi món. Mấy chục người được chia thành bốn, năm bàn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ngoài lớp A28 của họ thì còn có nhiều người khác cũng ra ngoài ăn tiệc đón năm mới, có cả đồng nghiệp chung công ty và bạn bè gia đình tụ tập. Tóm lại, đại sảnh nhà hàng rất nhộn nhịp. May mà Đổng Vĩnh Hoa đặt chỗ sớm, nếu không thì có lẽ không còn chỗ ngồi.

Vì có giáo viên chủ nhiệm ở đây nên mọi người đều giữ khoảng cách, nam nữ tự giác ngồi ở các bàn khác nhau, phân chia rõ ràng. Tề Diệu Tưởng ngồi cùng với các bạn nữ trong lớp.

Kết quả là Ngô Trừng đến, cậu ấy nói với Đổng Vĩnh Hoa vài câu. Đổng Vĩnh Hoa nói: "Ồ, mấy đứa em thân nhau muốn ngồi cùng một bàn à? Vậy thì cứ ngồi đi."

Ngô Trừng tuân lệnh, ngay lập tức tìm các thành viên trong nhóm iPhone của họ rồi bàn bạc với các bạn học khác để cho họ một bàn tròn mười chỗ.

Tề Diệu Tưởng do dự nhìn qua chỗ ngồi, thực ra ngồi cùng một bàn cũng không vấn đề gì, chỉ cần không phải ngồi gần cậu là được.

Nhưng Ngô Trừng đã sắp xếp chỗ ngồi cho cô rồi.

"Đến đây Tiểu Thúy, ngồi chỗ này nhé, cậu ngồi cùng với ba cậu."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Cô nhìn quanh, thật ra thì nhóm bạn của họ đều khá thân thiết, ai ngồi cạnh ai cũng không vấn đề gì, chỉ có mình cô là chưa ngồi xuống, còn tất cả mọi người đã ngồi hết rồi.

Quả đúng là sợ gì thì gặp nấy.

Kỷ Sầm vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Ngồi đi, hay là cậu muốn đứng ăn cơm?"

Đứng ăn cơm thì càng kỳ hơn nên Tề Diệu Tưởng đành chấp nhận số phận mà ngồi xuống.

Có điều cô còn may mắn là người ngồi bên kia là Lư Văn Giai. Tề Diệu Tưởng nắm chặt tay vịn ghế, định âm thầm dịch ghế về phía Lư Văn Giai.

Cô không thể dịch ghế được, tưởng chân ghế bị kẹt trên sàn, nhìn xuống thì thấy chân của Kỷ Sầm đang đạp lên thanh ngang của ghế cô.

Tề Diệu Tưởng: "..."

Kỷ Sầm: "Hôm qua bảo là quá muộn, phải vội về nhà, hôm nay không muộn rồi chứ, cậu có thể nói được chưa?"

Tề Diệu Tưởng cố tình giả ngu: "Nói cái gì?"

Kỷ Sầm: "Hay là nói về Lâm Diệc Lâm đi?"

Khi nghe thấy cái tên đó, Tề Diệu Tưởng lập tức mở to mắt.

Kỷ Sầm nhàn nhã nói: "Mình nghe nói trên Confession luôn có người hiểu lầm rằng mình và cậu ấy có gì đó."

Cậu ngừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Không biết người đang ngồi trước mặt mình có hiểu lầm gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK