• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tẩy não mình thành công, cô vẫn cần chút động lực ủng hộ, Tề Diệu Tưởng tự đặt ra mục tiêu cho mình.

Ừm, nếu thi tháng lần này cô có thể lọt top 100 của khối.

Trong lớp của họ có hơn 1300 học sinh, trong kỳ thi cuối học kỳ 1, Tề Diệu Tưởng đã tiến lên vị trí thứ 230 toàn khối, mặc dù mục tiêu lọt vào top 100 có hơi khó khăn, nhưng chỉ có khó khăn mới tạo ra động lực.

Nếu ngay cả top 100 cũng không vào được, thì lấy tư cách gì mà yêu người đứng đầu khối!

Chắp tay lại, Tề Diệu Tưởng cầu nguyện với trời.

Làm ơn, hãy để cô lọt vào top 100 của khối, nếu cô có thể lọt vào top 100 của khối, cô thậm chí bằng lòng trả giá cho việc yêu sớm.

...

Ông trời thật trêu ngươi, có lẽ vì cầu nguyện với thật nhiều mong muốn nên ông trời cảm thấy cô bé này hơi tham lam, kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp 10, Tề Diệu Tưởng đứng thứ 109 toàn khối.

Vào ngày có kết quả các môn, trong tiết học Đổng Vĩnh Hoa khen thưởng các học sinh có tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi tháng.

Trong số đó có Tề Diệu Tưởng. Mấy năm gần đây tỷ lệ trúng tuyển đại học của trường Nhất Trung được duy trì ở mức 98 đến 99%, thế nên việc có thể lọt vào top 10% của bảng xếp hạng khối là rất tốt, chỉ cần có thể duy trì được số điểm này cho đến lớp 12 thì chắc chắn sẽ vào được một trường đại học trọng điểm.

Đổng Vĩnh Hoa hiếm khi khen ngợi người khác, ngay cả những học sinh nằm trong top 50 của khối, vì thầy cảm thấy đó chỉ là thành tích bình thường của họ, nhưng thầy không bao giờ ngần ngại khen ngợi những học sinh có tiến bộ vượt bậc.

Thứ hạng càng cao thì càng khó tăng lên, Tề Diệu Tưởng có thể trực tiếp tăng hơn 100 bậc trong kỳ thi này, cho thấy cô đã học tập rất chăm chỉ trong kỳ nghỉ đông.

"Lớp chúng ta có một số học sinh đạt trên 140 điểm môn toán, đều rất giỏi, nhưng lần này, thầy rất muốn khen ngợi một bạn, Tề Diệu Tưởng mời em đứng lên."

Đột nhiên bị giáo viên gọi tên, tuy là khen ngợi, nhưng trong tiềm thức Tề Diệu Tưởng vẫn căng thẳng, cô nhanh chóng đứng dậy.

Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn vào cô, Đổng Vĩnh Hoa nói: "Bài kiểm tra toán thi tháng lần này mặc dù có độ khó không cao và cũng không có câu hỏi nào cực kỳ khó, nhưng điểm của Tề Diệu Tưởng lần này cao hơn 20 điểm so với điểm trung bình môn toán của học kỳ trước, 110 điểm và 130 điểm. Tăng 20 điểm này khó đến mức nào, không cần thầy nói thì trong lòng các em là hiểu rõ nhất. Cửa ải môn toán này, nếu bình thường các em có thể tăng được một điểm thì khi thi đại học không biết có thể bỏ lại bao nhiêu người phía sau."

Có người nhỏ giọng thốt lên một tiếng wow.

Đổng Vĩnh Hoa nhìn cô nhóc với ánh mắt đánh giá cao: "Khá tốt, cái đầu em không cao nhưng bộ óc rất thông minh đấy. Hãy tiếp tục cố gắng và phấn đấu đạt được 140 điểm trong kỳ thi tiếp theo, vào hội những người đứng đầu môn toán nhé. Ngồi xuống đi. "

Tề Diệu Tưởng đỏ mặt ngồi xuống, bạn cùng bàn Lư Văn Giai lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói: "Trâu bò lắm Tưởng Tưởng."

Xuyên suốt tiết học toán tiếp theo, tuy bề ngoài Tề Diệu Tưởng vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại cuộn sóng, cảm xúc vẫn đang trong trạng thái hưng phấn cao độ.

Vốn dĩ cô khá tiếc nuối vì chỉ kém top 100 của lớp vài các tên, nhưng bây giờ cô được khen ngợi, xem ra sự tiếc nuối cũng không đến mức nuối tiếc.

Từ đêm hội Tết dương học kỳ 1 đến việc được giáo viên chủ nhiệm khen ngợi vì điểm môn toán có tiến bộ vượt bậc, Tề Diệu Tưởng phát hiện ra rằng, hoá ra việc được người khác chú ý không hề khiến người ta khó chịu chút nào, cũng không khiến cô cảm thấy rụt rè hay sợ hãi, mấu chốt là những ánh mắt nhìn cô đều là những ánh mắt thân thiện và ngưỡng mộ.

Nếu là loại ánh mắt như vậy, cô hy vọng có thể nhận được nhiều hơn một chút.

Cho nên kỳ thi tiếp theo, cô nhất định phải tiến bộ hơn nữa.

Kỳ thi tháng kết thúc, không khí học tập căng thẳng trong lớp cuối cùng cũng dịu bớt. Hết một tuần, trưa thứ bảy tan học, đám học sinh chơi thân với nhau đang bàn bạc xem cuối tuần này sẽ đi đâu để thư giãn.

Tề Diệu Tưởng chạy như bay về nhà, việc đầu tiên cô làm là hỏi mẹ: "Mẹ, chuyển phát nhanh của con mẹ lấy giúp rồi sao?"

Lúc này Tề Tư đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, ăn đồ ăn vặt và xem chương trình tạp kỹ hài mới nhất, bà nghe thế thì nhấc ngón chân chỉ vào chiếc kệ chuyên để đồ chuyển phát nhanh ở góc nhà.

Tề Diệu Tưởng lập tức bỏ cặp sách xuống tìm, trong góc có mười mấy đơn hàng, cô tìm thấy ba cái của mình, còn lại đều là đơn hàng của mẹ.

Tề Tư thường thích mua mấy món đồ để trưng bày, trong nhà có nhiều blind box và đồ trang trí như vậy đều là thành quả của bà. Đôi khi Tề Diệu Tưởng cũng cảm thấy mẹ mình hơi lãng phí, nhưng Tề Tư nói rất có lý: mẹ kiếm tiền, mẹ muốn xài thế nào thì xài thế ấy, đời nào đến lượt con gái lại đi quản mẹ mình.

Bình thường hàng chuyển phát nhanh vừa đến, việc đầu tiên mẹ làm khi về nhà là mở ra ngay để tìm thấy niềm vui từ việc mở những gói hàng này.

Nhưng bây giờ sao lại...

Tề Diệu Tưởng hỏi: "Mẹ, cái kệ đựng hàng không thể nhét thêm nữa rồi, sao mẹ không mở đi?"

"Hả?" Tề Tư lười biếng đáp: "Mẹ đang xem show mà, không có thời gian, lát nữa sẽ mở sau."

Nhìn đống chuyển phát nhanh lộn xộn rồi nhìn mẹ nằm ườn sô pha như người không xương, tóc rối bù như bà điên, bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, chẳng giống với hình tượng đại mỹ nữ xinh lung linh khi ra đường chút nào. Khoan nói đến chuyện xinh đẹp lung linh, thậm chí còn có chút bê bối, ăn xong gói đồ ăn vặt và vỏ hạt mà cũng không ném vào thùng rác, cứ thế vứt bừa trên bàn.

... Nếu biết vậy, cô đã không đề nghị với chú Cố, chi bằng để mẹ đi tăng ca ở công ty cho rồi. Hiện giờ mẹ không tăng ca, ngày nào cũng làm nhà cửa bừa bộn, Tề Diệu Tưởng thực sự cảm thấy hơi khó chịu.

Sau khi mang đơn hàng của mình về phòng, Tề Diệu Tưởng lấy máy hút bụi và giẻ lau ra bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Còn Tề Tư vẫn tiếp tục xem show giải trí, cười ngặt nghẽo.

"Mẹ, mẹ đứng dậy, con hút sô pha đã."

"Mẹ, mẹ có thể đừng vừa ăn khoai tây chiên vừa nằm trên ghế sô pha không, ghế sô pha đầy vụn khoai tây chiên mẹ làm rơi này."

"Mẹ, nhấc chân lên con hút sàn."

Nửa tiếng sau, phòng khách lại lần nữa được dọn dẹp sạch sẽ, đồ ăn thừa trên bàn cũng được đặt ngay ngắn, Tề Diệu Tưởng nhét thùng rác nhỏ trên bàn vào tay Tề Tư.

Tề Diệu Tưởng nói: "Mẹ ăn xong thì vứt vỏ đồ ăn vặt vào thùng rác, đừng vứt lung tung."

Tề Tư cầm lấy thùng rác nhỏ.

Kỳ lạ thật." Bà cảm thán: "Sao một con ma lười biếng như mẹ lại sinh ra một đứa có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như con chứ. Tưởng Tưởng, con có thật sự là con đẻ của mẹ không?"

Tề Diệu Tưởng không nói gì, dọn dẹp phòng khách xong thì chạy đi thu dọn kệ đựng hàng chuyển phát nhanh.

"Mẹ, nếu mẹ không mở đồ chuyển phát nhanh thì con giúp mẹ mở nhé, mở xong con tiện xuống lầu đổ rác, vứt đống hộp đựng đi."

Tề Tư nằm trên sô pha ngáp một cái: "Được."

Được sự đồng ý của mẹ, Tề Diệu Tưởng bắt đầu mở gói hàng chuyển phát nhanh của mẹ ra.

Mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, quần áo váy vóc, còn có một số blind box vừa được tung ra thị trường gần đây và vài cái mô hình.

Không có gì đặc biệt, đó đều là những thứ mẹ cô thường mua, cho đến khi cô mở chiếc hộp cuối cùng. Đây là hộp riêng tư nên nhìn từ bên ngoài không thể biết nó là gì.

Hộp quà rất tinh tế, ở trên đính một chiếc nơ cùng với một tấm thiệp gấp màu đỏ rượu có khắc một hàng chữ tiếng anh màu vàng nhũ "Your midnight secret with him."

Dịch ra là Bí mật nửa đêm của bạn với anh ấy.

Thứ gì vậy nhỉ?

Tề Diệu Tưởng mở tấm thiệp ra.

Trong tấm thiệp là tiếng trung.

"Cảm ơn chị đã mua sản phẩm [Trà sữa phủ kem đen] của chúng tôi. Do tính chất đặc biệt của sản phẩm, sau khi mở ra sẽ không được đổi hoặc trả lại. Chúc chị và bạn trai của chị có một bữa ăn ngon miệng, chơi thật vui vẻ~"

Là đồ ăn?

Tề Diệu Tưởng dứt khoát mở hộp ra.

Hộp còn có một lớp đóng gói, ngoài ra còn có một tấm thẻ hướng dẫn sử dụng.

Tề Diệu Tưởng tò mò mở hướng dẫn sử dụng, trong đó không có giải thích cách ăn thứ này, mà là cách mặc quần áo như thế nào, còn kèm theo hình ảnh người mẫu sau khi mặc đồ.

Một chiếc váy ngủ ren đen gợi cảm với cúp ngực hình trái tim.

Toàn bộ chiếc váy được làm bằng ren xuyên thấu, phần ngực khoét sâu và được che chắn bởi hai miếng vải hình trái tim màu đen nhỏ nhắn, tôn lên đường cong quyến rũ của người mẫu.

"..."

Tề Diệu Tưởng vô tình mở "Chiếc hộp Pandora" của mẹ và hóa đá ngay tại chỗ.

Cô cứng ngắc quay đầu nhìn mẹ đang lôi thôi lếch thếch ngồi trên sô pha rồi yên lặng đóng hộp lại, giúp mẹ mang đồ vào trong phòng.

Tề Tư hỏi: "Khui xong hết rồi?"

Tề Diệu Tưởng: "... Dạ."

Vẻ mặt Tề Tư cảm động: "Vất vả cho cục cưng của mẹ rồi. Trưa nay con muốn ăn gì, mẹ đãi con. Hoặc ra ngoài ăn cũng được, lâu rồi chúng ta không ra ngoài ăn, ăn xong chúng ta sẽ đi mua sắm. Trời sắp nóng rồi, mẹ sẽ mua cho con hai bộ quần áo mới."

Vừa nghe đến ba chữ "quần áo mới", mí mắt Tề Diệu Tưởng giật giật.

"... Không cần đâu, con mặc đồng phục là được rồi. Chiều nay con không ra ngoài, con phải làm bài tập về nhà, ngày mai là sinh nhật bạn, không có thời gian làm."

"Ồ... con có hẹn à..." Tề Tư hơi thất vọng nói: "Mẹ còn định ngày mai đưa con đi chơi, thôi được rồi, ngày mai mẹ đành ở nhà cô đơn một mình vậy."

Đối mặt với lời than vãn của mẹ, Tề Diệu Tưởng cười gượng gạo.

Cho dù cô không ở nhà thì mẹ cũng sẽ không cô đơn, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng chơi cùng mẹ, chẳng hạn như chú Cố.

Vì ngày hôm sau rảnh rỗi nên Tề Tư xem chương trình tạp kỹ đến hơn ba giờ sáng.

Lúc này con gái đã đi ngủ từ sớm, bà ngáp dài, ngồi dậy khỏi ghế sô pha, vươn vai định đi ngủ.

Lúc chuẩn bị rửa mặt, bà nhớ ra cách đây không lâu hình như bà có mua một bộ sản phẩm chăm sóc da ban đêm mới, vừa khéo lấy ra dùng. Tề Tư trở về phòng, Tưởng Tưởng thích sạch sẽ đã giúp bà khui mấy đơn hàng gần đây, lại còn giúp bà xếp đồ đạc ngay ngắn vào phòng.

Đôi khi, đây chính là ưu điểm của việc sinh một cô con gái chu đáo.

Tề Tư mỉm cười vui vẻ, nhìn thấy sản phẩm chăm sóc da mới mua, đột nhiên ánh mắt bà bị thu hút bởi một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt.

Ngày thường bà mua quá nhiều thứ, đôi khi hàng chuyển phát nhanh đến, nếu không mở ra thì bà không biết mình đã mua món gì.

Tề Tư mở hộp ra giống như đang mở blind box.

Trong vòng ba giây sau khi mở nó ra, khuôn mặt bà cứng đờ, nhanh chóng đóng chiếc hộp lại.

Bà nhớ ra chính bản thân mình đã mua thứ này.

Chiếc nơ trên hộp đã bị gỡ bỏ, vậy nên chắc chắn Tưởng Tưởng đã nhìn thấy nó.

Ngày nay Internet phát triển, bọn trẻ có thể học được đủ loại kiến ​​thức kỳ lạ trên mạng. Dù gì lúc bà mười bảy tuổi đã mang thai Tưởng Tưởng, Tề Tư không thể hy vọng một cô gái sắp mười bảy tuổi lại không biết gì về chuyện đó.

Tề Tư sụp đổ lấy tay che trán.

Cái này là thứ mà bà đã mua khi bà và Cố Minh Chu còn là "bạn giường" trước đây, lúc đó bấm mua đơn này cũng là vì nhất thời xúc động.

Ngày hôm đó sau khi bà và Cố Minh Chu xong việc, Cố Minh Chu ôm bà vào lòng, hai người đều đang điều hòa nhịp thở, đột nhiên bà phì cười.

Cố Minh Chu hỏi bà cười cái gì.

Bà nói không ngờ bình thường sếp Cố làm việc là người đàn ông nghiêm túc nhưng lúc riêng tư lại không đứng đắn như vậy.

Sắc mặt Cố Minh Chu cười nhạt, ông trầm giọng nói: công việc là công việc, lúc riêng tư là riêng tư, con người có khác biệt cũng là chuyện bình thường.

Tề Tư nằm trong lòng ngực ông ngẩng đầu lên hỏi: "Sếp Cố, vậy anh cảm thấy tôi có khác gì không?"

Cố Minh Chu cụp mắt nhìn bà một cái, khoé miệng hơi cong lên.

"Không có gì khác biệt, cho dù là lúc làm việc hay lúc riêng tư thì thư ký Tề của chúng ta đều rất giỏi."

Tề Tư phản ứng một lúc mới nhận ra người đàn ông này đang nói nói bậy.

Bà đánh vào lòng ngực rắn chắc của ông: "Không, sếp Cố anh mới giỏi đó."

Cố Minh Chu nhướng mày: "Không giỏi thì làm sao phục vụ tốt cho em được?"

"Đừng nói giống như anh đang phục vụ tôi, tôi không phục vụ anh à?" – Bà khó chịu chỉ vào miệng mình, tức giận: "Bây giờ tôi mở miệng ra là cảm thấy quai hàm của mình sắp bị trật khớp luôn đó."

Cố Minh Chu thấp giọng cười, đưa tay xoa xoa cằm bà.

"Ai bảo miệng em nhỏ như vậy? Hơn nữa, em làm như thế mà cũng gọi là phục vụ sao? Em không biết dùng lưỡi, chỉ biết dùng răng cạ vào tôi. Lần sau đừng làm nữa, tôi chịu không nổi đâu."

Tề Tư bỗng nhiên trừng mắt: "Cố Minh Chu, anh đang chê kỹ năng của tôi kém đấy à?"

Người đàn ông nhướng mày một cách khẳng định.

Tề Tư cắn răng, vì bà nhìn thấy ông ấy thường xuyên dùng miệng phục vụ mình nên mới muốn đáp lễ lại, thế mà người đàn ông này còn không biết cảm kích.

Thư ký Tề không chịu thua bao giờ, dù trong công việc hay chuyện phòng the, bà đều không thể chấp nhận bất kỳ sự bắt bẻ nào từ sếp, đã làm thì phải làm giỏi nhất. Thế là, chờ khi Cố Minh Chu đã ngủ say, bà tỉ mỉ chọn lựa và đặt mua một bộ váy ngủ màu đen sữa chắc chắn sẽ câu mất hồn Cố Minh Chu.

Sau khi đặt hàng, Tề Tư đắc ý nghĩ, đến lúc đó xem trong chúng ta ai mới là người u mê không thể dứt ra được.

...

Trà sữa phủ kem đen cũng vô dụng, bởi vì hai chữ "bạn giường" đã vô tình chọc tức Cố Minh Chu, khoảng thời gian này đừng nói là hẹn, một chút hoà nhã Cố Minh Chu cũng không cho bà, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách.

Trong khoảng thời gian này Tề Tư thường xuyên nằm mơ, trong mơ đều là thời gian vui vẻ cùng Cố Minh Chu, khi tỉnh lại, xung quanh bà chẳng có gì ngoài thân thể xao động và cô độc.

Cố Minh Chu phớt lờ bà, bà không có nơi nào để bộc lộ ham muốn của mình, chỉ có thể ở nhà mặc kệ sự đời, cố gắng lấp đầy sự trống rỗng trong lòng bằng các chương trình tạp kỹ và đồ ăn vặt. Giờ thì hay rồi, bà còn bị quê xệ trước mặt con gái.

Tề Tư tuyệt vọng nhắm mắt.

Sống có ý nghĩa gì, không bằng chết còn hơn.

...

Tề Tư mất ngủ cả một đêm.

Đến gần trưa, Tề Diệu Tưởng ra khỏi cửa rồi, bà vẫn còn nằm trên giường.

Tề Diệu Tưởng cách cánh cửa nói: "Mẹ ơi, con đi đây."

Bây giờ tạm thời Tề Tư không thể đối mặt với con gái, bà vùi mình vào chăn, yếu ớt đáp: "Đi đi, trên đường chú ý an toàn."

Nhìn cánh cửa đóng kín, Tề Diệu Tưởng có thể đoán được tại sao lúc này mẹ vẫn không chịu dậy.

... Vậy nên cô đã nói mẹ là bình thường hãy chăm chỉ hơn một chút, mở hàng chuyển phát nhanh từ sớm thì không phải sẽ chẳng có chuyện gì sao.

Nếu không ổn thì cứ mua rồi gửi trực tiếp đến nhà của chú Cố cũng được mà.

... Hình như cũng không được, lỡ như Cố Dương nhìn thấy thì sao.

Tóm lại là không nên mua mấy loại này.

Hai người lớn bình thường trông rất nghiêm túc, sao lúc riêng tư lại chơi trò này vậy?

Tề Diệu Tưởng còn chưa thành niên, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, cô vỗ vỗ mặt mình, nhắc nhở bản thân không được tiếp tục suy nghĩ nữa, tư tưởng của cô sẽ bị tổn hại mất.

Bữa cơm trưa nay sẽ có rất nhiều người, lần này Kỷ Sầm không chỉ mời bọn họ ăn cơm mà còn mời những chàng trai ở lớp A29 có mối quan hệ tốt với cậu, cũng phải hơn chục người đến. Bọn họ bắt xe đến nhà hàng nơi Kỷ Sầm tổ chức tiệc, Tề Diệu Tưởng đến sớm, trước khi vào phòng, cô nhắn vào nhóm rằng mình đã tới rồi.

Nếu họ vẫn chưa đến mà người đến chỉ có mấy chàng trai lớp A29 cô không quen, bây giờ cô mới bước vào thì xấu hổ lắm.

Vậy nên cô muốn đợi bọn họ đến trước rồi mới bước vào.

Cũng may cô nhắn vào nhóm trước, đám Lư Văn Giai vẫn đang trên đường, Kỷ Sầm vẫn chưa đến, còn đám con trai Bách Trạch Văn và Đồng Bác thì đã đến rồi nhưng họ vẫn chưa vào phòng mà ra ngoài mua đồ uống.

Bách Trạch Văn: [Cậu cứ đi vào là được, Cố Dương ở bên trong]

Có Cố Dương ở đây là được rồi.

Tề Diệu Tưởng trực tiếp mở cửa phòng.

Nhưng trong phòng không có Cố Dương, chỉ có mấy chàng trai lớp A29 mà cô không quen biết và hai cô gái.

Hai cô gái cũng học lớp A29, trong đó có một người là trưởng ban văn nghệ Lâm Diệc Lâm.

Còn một cô gái khác Tề Diệu Tưởng không biết tên, nhưng cô biết cô gái này.

Hồi đêm hội Tết dương lịch, cô gái này là một trong những người ở trong nhà vệ sinh nói cô là đồ "trà xanh" thảo mai.

Mấy người họ nhìn thấy Tề Diệu Tưởng đến thì sửng sốt.

Có một chàng trai phản ứng đầu tiên, mở miệng gọi một tiếng "Chị dâu Sầm."

"Chị dâu Sầm tới sớm quá, mau tới đây ngồi."

Họ đều là những người cô không quen, lại còn gọi cái tên khiến cô hơi xấu hổ, cảm giác hoang mang từ lâu không có lại ùa về, Tề Diệu Tưởng vô thức muốn chạy trốn.

Đang lúc cô không biết lấy cớ gì để rời đi thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Cậu đứng đây làm gì?"

Tề Diệu Tưởng quay đầu, là Cố Dương.

Cuối cùng cũng tìm được người quen, cô nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng đi về phía Cố Dương.

Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói: "... Bọn họ chưa ai tới hết."

Cố Dương rủ mắt nhìn cô, tuy cô bạn cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh nhưng cậu ấy liếc mắt một cái là nhận ra cô đang bơ vơ.

Nhìn vài chỗ ghế ngồi bên trong, thấy một vài người lớp A29.

Cố Dương nhàn nhạt nói với người ở trong phòng: "Các cậu ngồi đi, tôi và Tề Diệu Tưởng mua chút đồ uống."

Nói xong đóng cửa phòng lại.

Tề Diệu Tưởng khó hiểu nói: "Nhóm Bách Trạch Văn không phải đã đi mua đồ uống rồi sao?"

"Nếu tôi không nói như vậy, sao có thể đưa cậu đi được?" Cố Dương nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài nhà hàng chờ bọn họ tới."

Tề Diệu Tưởng mím môi, đi theo Cố Dương, hai người đi ra khỏi nhà hàng, cô thì thầm cảm ơn cậu ấy.

Cô không nói tại sao cô lại nói cảm ơn, Cố Dương "ừ", cũng không hỏi cô tại sao lại nói cảm ơn, hai người cũng hiểu được lý do, không cần phải nói ra.

Tề Diệu Tưởng vốn muốn nhân cơ hội này hỏi Cố Dương về chú Cố, nhưng hai người vừa xuống lầu thì gặp đám Bách Trạch Văn đang mang đồ uống và bánh sinh nhật đến.

Nhìn thấy nhóm Bách Trạch Văn mình quen thuộc, Tề Diệu Tưởng hoàn toàn an tâm.

Trở lại phòng, Bách Trạch Văn nhìn thấy hai cô gái học lớp mình ở đây, cậu ta hơi sửng sốt, lặng lẽ hỏi Đồng Bác và Địch Gia Lương: "Kỷ Sầm mời mấy bạn nữ lớp chúng ta đến thật à?"

Đồng Bác và Địch Gia Lương lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Đồng Bác nói: "Tôi nhớ Kỷ Sầm từng nói, hình như chỉ mời mấy người Tề Diệu Tưởng thôi."

Mối quan hệ của Kỷ Sầm khá tốt, cậu rất hoà đồng với mọi người trong lớp, nhưng với các cô gái trong lớp thì chỉ ở mức xã giao, có thể chơi với bạn khác phái, nói trắng ra chỉ có bốn người lớp A28.

Nhưng dù Kỷ Sầm có mời hay không thì hai cô gái cùng lớp cũng đang ngồi ở đây, họ là bạn cùng lớp nên không thể mời họ ra ngoài được.

Đám Lư Văn Giai nhanh chóng đến nơi, khi họ nhìn thấy hai cô gái lớp A29 ở đây, hơn nữa còn hai cô gái đã nói xấu sau lưng Tề Diệu Tưởng, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.

Hôm nay là sinh nhật Kỷ Sầm, muốn mời ai ăn cơm là tự do của cậu, tuy nói như vậy nhưng trong lòng khó tránh khỏi việc không thoải mái.

Mấy cô gái đang ngồi cùng nhau, Lư Văn Giai nhẹ giọng nói với Tề Diệu Tưởng: "Nếu cậu nói với Kỷ Sầm cậu bị đám con gái trong lớp cậu ấy nói xấu sau lưng thì Kỷ Sầm nhất định sẽ không mời bọn họ đến đây."

Vương Thư Huỷ thở dài: "Cảm giác có chút khó chịu."

La Yên là người tức giận nhất vì lần đó cô ấy cũng có mặt, cô ấy nói thẳng: "Tưởng Tưởng, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì bọn mình có thể nói cho Kỷ Sầm giúp cậu."

Thấy họ muốn chiến đấu vì mình, Tề Diệu Tưởng không còn cách nào khác là phải nhanh chóng trấn an bọn họ.

"Bọn họ học chung một lớp, để mối quan hệ trở nên khó xử cũng không tốt, chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi, không sao đâu."

Hôm nay là sinh nhật Kỷ Sầm, cô không muốn vì mình mà phá hỏng niềm vui của cậu.

Kỷ Sầm là nhân vật chính bữa tiệc này, là người cuối cùng đến.

Có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật, hôm nay cậu ăn mặc rất đẹp trai còn có chút kiểu cách. Chiếc áo khoác công sở màu đen và quần âu đi kèm nhìn rõ là một bộ. Các bạn nữ có thể không để ý, nhưng Bách Trạch Văn thì ngay lập tức nhận ra đôi giày mà Kỷ Sầm đang mang là một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, bình thường chỉ được cất kỹ trong tủ giày, chưa bao giờ mang ra ngoài cả.

Nhìn thấy hai cô gái học lớp mình ở đây, cậu nhướng mày ngạc nhiên, không nói gì, chỉ giải thích với mọi người sao đến muộn như vậy.

Khi ngồi xuống, chiếc bàn tròn lớn có hơn chục người, Kỷ Sầm vô thức liếc nhìn Tề Diệu Tưởng đang ngồi cách cậu khá xa.

Bách Trạch Văn ngồi bên cạnh chú ý tới ánh mắt của cậu, lập tức nói với Lư Văn Giai ngồi cạnh Tề Diệu Tưởng: "Lư Văn Giai, lần trước cậu giới thiệu cho tôi xem "Tiểu thời đại", có mấy tình tiết tôi không hiểu, hay là cậu giải thích cho tôi chút được không?"

Lư văn giai: "?"

Cô ấy giới thiệu Bách Trạch Văn xem "Tiểu thời đại" khi nào? Không phải cậu ta nói "Tiểu thời đại" là một bộ phim não tàn sao?

Nhưng Lư Văn Giai phẩn ứng rất nhanh, bởi vì Bách Trạch Văn nói: "Tề Diệu Tưởng, chúng ta đổi chỗ ngồi đi, tôi và Lư Văn Giai muốn thảo luận về bộ phim."

Lư Văn Giai hứng khởi phụ hoạ: "Được, Tưởng Tưởng, cậu đổi chỗ với Bách Trạch Văn đi?"

Bách Trạch Văn: "Hay là Lư Văn Giai, cậu với Kỷ Sầm đổi vị trí cũng được."

Lư Văn Giai: "Ừm, vậy cũng được."

Không ai nói gì, chỉ thích thú nhìn hai người "trợ lý" sốt sắng điên cuồng tạo cơ hội cho Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng ngồi cùng nhau.

Lư Văn Giai vừa đứng dậy đã bị Tề Diệu Tưởng ở bên cạnh giữ lại.

"... Hay là các cậu đợi ăn xong rồi thảo luận về phim đi."

Ý từ chối đổi chỗ quá rõ ràng.

Rõ ràng cậu chưa làm gì nhưng lại bị từ chối như vậy làm Kỷ Sầm hơi nhíu mày, đổi lại trước đây, cậu chắc chắn sẽ kéo Tề Diệu Tưởng qua ngồi cạnh mình.

Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không muốn ngày hôm nay cậu cũng phải chủ động như vậy. Dù có thích cô ấy đến đâu thì cậu cũng phải giữ lại chút sĩ diện của anh chàng thiếu gia Kỷ, nếu không thì sẽ quá mất giá.

Vì vậy cậu không nói gì, cuối cùng Bách Trạch Văn cũng nhìn ra trạng thái của Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng hôm nay có vẻ không ổn, nhưng lại không biết tại sao.

Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh nhẹn, bữa ăn được ăn khá mau. Giữa bữa tiệc, vì bữa ăn này không thoải mái nên để chuyển hướng sự chú ý Tề Diệu Tưởng uống nước rất nhiều, lúc này cô muốn đi vệ sinh.

Cô vừa nói đi vệ sinh thì Lư Văn Giai cũng đáp: "Mình cũng đi."

Sau đó La Yên và Vương Thư Huỷ ngay lập tức cũng nói muốn đi.

Bốn cô gái cùng nhau đi ra ngoài, chỉ mấy phút trước, hai cô gái lớp A29 cũng đi vệ sinh cùng nhau.

Trong phòng chỉ còn lại đám con trai.

Bách Trạch Văn thực sự không hiểu: "Đám con gái có thói quen gì vậy, đi vệ sinh phải đi theo nhóm, không đi cùng người khác thì không đi được à?"

Làm sao họ biết được rằng, đối với con gái, việc đi vệ sinh cùng nhau không chỉ đơn thuần là đi vệ sinh mà còn là một sự ăn ý ngầm.

Vì nhà vệ sinh là nơi riêng tư, nên nhiều người thích giữ lại những câu chuyện phiếm hoặc những điều không thể nói thẳng mặt ra nói trong nhà vệ sinh.

Quả nhiên, còn chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh rồi.

Là hai cô gái lớp A29.

Nhóm Lư Văn Giai không nghe được những lời phía trước, nhưng đoạn sau nghe rất rõ ràng.

"... Nếu biết sớm thì đã không bảo Trần Dục đưa bọn mình tới góp vui sinh nhật Kỷ Sầm rồi. Bữa ăn này làm mình bực chết mất. Thật sự rất trà xanh, tất cả mọi người đều biết Kỷ Sầm đang theo đuổi cậu ta, mà cậu ta còn cố ý ra vẻ muốn giữ khoảng cách với Kỷ Sầm, giống như bị Kỷ Sầm theo đuổi rất phiền vậy. Nếu cậu ta thực sự muốn giữ khoảng cách với Kỷ Sầm thì hôm nay đừng có tới bữa ăn này. Quá giả vờ giả vịt."

"Hôm nay là sinh nhật Kỷ Sầm, đừng nói mấy chuyện này nữa."

Tự nhiên nói sau lưng chị em của mình như vậy, còn nói đến khó nghe như thế, Lư Văn Giai đang định đẩy cửa đi vào tranh cãi với họ nhưng có người lại nhanh hơn cô ấy.

Vốn tưởng là La Yên, nhưng La Yên còn chưa kịp làm gì.

Tề Diệu Tưởng là người đẩy cửa trực tiếp đi vào.

Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, hai cô gái giật mình khi nhìn thấy người bước vào là Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng nhìn thẳng vào hai cô gái vẫn luôn nói mình là trà xanh.

"Cũng gần như vậy đấy."

"Không giữ khoảng cách với Kỷ Sầm là trà, giữ khoảng cách cũng là trà, nhìn cái gì cũng là trà. Nhà cậu trồng trà à?"

Cô gái kia ngậm miệng, vì không dám nói trước mặt người khác nên chỉ nói xấu sau lưng, bây giờ bị bắt tại trận, còn bị vả mặt nên đương nhiên cảm thấy chột dạ.

Tề Diệu Tưởng vốn là người hiếm khi nói những lời giận dữ với người khác, lần đầu tiên tức giận: "Nếu cậu muốn xem trà xanh thật thì tôi sẽ khóc trước mặt Kỷ Sầm rồi bảo cậu ấy trực tiếp đuổi cậu đi rồi, cậu có tin không?"

Lư Văn Giai và Vương Thư Huỷ đang đứng ở cửa không thể nhịn cười.

Tuy rằng lực sát thương có hơi yếu nhưng ít nhất là Tưởng Tưởng không nén tức giận mà trực tiếp đối đầu với người ta.

So với sự vui mừng của hai người, La Yên tỏ ra không vui: "Tức chết mình rồi, Kỷ Sầm thích Tưởng Tưởng, liên quan cái rắm gì đến Tưởng Tưởng chứ? Con trai đẹp quá đúng là mang đến phiền phức mà."

Cô ấy nổi giận đùng đùng quay về phía phòng ăn.

"Mình phải đi nói với Kỷ Sầm, tại vì cậu ấy mà Tưởng Tưởng đã bị nói xấu mấy lần rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK