• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe buýt bắt đầu chạy, Tề Diệu Tưởng cũng dần nhận ra chuyện này.

Một khi Kỷ Sầm đuổi theo, vậy cô nên chạy đi đâu đây?

Kỷ Sầm đuổi theo thật rồi.

Đầu óc nóng lên bèn làm một chuyện ngu ngốc như vậy, Tề Diệu Tưởng cảm thấy vô cùng sầu não.

Kỷ Sầm đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: "Cậu chạy làm gì? Dám nói mà không dám nhận à?"

Đúng là cô không dám nhận.

Một giây trước còn nói thích cậu ngay trước mặt bạn bè, ai biết giây tiếp theo cậu lại đột nhiên xuất hiện.

Tề Diệu Tưởng: "Không có... Ờm thì, không phải là cậu và đám Bách Trạch Văn đi xem pháo hoa sao?"

Kỷ Sầm: "Đừng nói sang chuyện khác."

"..."

Bị phát hiện rồi.

Cả hai im lặng vài phút, xe buýt sắp dừng ở trạm tiếp theo. Tề Diệu Tưởng lên nhầm xe nên muốn xuống xe vì cô cũng không biết chuyến xe này sẽ chở cô về đâu nhưng lại bị Kỷ Sầm giữ chặt cánh tay.

Kỷ Sầm nhíu mày nhìn cô: "Tề Diệu Tưởng, cậu nhất thiết tránh mặt mình như vậy à?"

Tề Diệu Tưởng a một tiếng.

"Mình vừa mới đuổi theo, cậu lại muốn xuống xe ngay lập tức. Lát nữa mình cũng xuống xe, có phải cậu định nhân lúc mình không chú ý lại lên xe tiếp đúng không?"

Cái gì cơ? CỏMayMắn

Tề Diệu Tưởng giải thích: "Không phải, mình..."

"Mình như vậy khiến cậu không thoải mái à?" Càng nói sắc mặt Kỷ Sầm càng trở nên kém đi: "Trốn mình bao nhiêu ngày rồi, cậu còn muốn trốn đến khi nào nữa?"

Vừa mới dứt lời, xe buýt đã đến trạm, cửa tự động mở ra, thông báo nhắc nhở "Đã đến trạm mời hành khách xuống xe" vang lên. Do thời gian xe dừng lại rất ngắn nên Tề Diệu Tưởng định xuống xe trước rồi nói sau.

"Xuống xe trước đã."

Kỷ Sầm không nghe, vẫn giữ chặt cánh tay cô: "Cậu nói rõ ràng trước đi rồi xuống xe."

"Xuống xe trước rồi nói không được sao?" Tề Diệu Tưởng nói.

Kỷ Sầm không cho: "Ai biết xuống xe cậu có chạy hay không."

Tề Diệu Tưởng thở dài: "Mình không chạy."

Kỷ Sầm nói: "Mình không tin."

Hai người cứ lôi kéo nhau trên xe buýt, chú ngồi bên cạnh nhịn không được thì nói: "Bạn học, các con muốn xuống xe thì xuống nhanh đi, chút nữa cửa đóng lại thì không xuống được nữa đâu."

Sau đó chú ấy lại nói với Kỷ Sầm: "Nếu con bé xuống xe mà còn muốn chạy thì cứ để con bé chạy, con đuổi theo không phải là được rồi sao. Là một chàng trai có vóc dáng cao lớn như vậy chẳng lẽ còn không đuổi kịp một cô gái?"

Hai người im lặng, đồng thời cửa xe cũng đóng lại.

Chú kia kêu tài xế giúp bọn họ: "Bác tài, ở đây còn có người muốn xuống xe."

"Muốn xuống thì xuống nhanh đi, xe còn phải chạy nữa, lề mà lề mề."

Tài xế phàn nàn một câu nhưng vẫn mở cửa cho bọn họ.

Hai người một trước một sau bước xuống xe, khuôn mặt Tề Diệu Tưởng nóng bừng, tưởng tượng lại cảnh vừa rồi mình và Kỷ Sầm ở trên xe buýt cãi nhau còn bị hành khách khác nghe được, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Không biết nên nói cái gì, Tề Diệu Tưởng muốn đi qua đường trước, qua phía đối diện bắt xe buýt trở về.

Đi được hai bước, cặp sách bị người phía sau kéo lại, Kỷ Sầm nói: "Cậu lại muốn chạy đi đâu nữa?"

Tề Diệu Tưởng không nói nên lời.

"Mình có muốn chạy đâu! Mình đi qua phía đối diện để bắt xe buýt trở về! Lúc nãy mình lên nhầm xe!"

Bị cô hét lên vài câu, Kỷ Sầm sửng sốt: "Chiếc xe buýt vừa rồi không đi ngang qua nhà cậu sao?"

Tề Diệu Tưởng tức giận: "Không đi ngang."

Vẻ mặt Kỷ Sầm đột nhiên trở nên phức tạp: "Cậu là con nít à, đến việc lên xe buýt mà cũng có thể nhầm được?"

"Còn không phải là vì cậu sao!" Tề Diệu Tưởng thở phì phò muốn đi qua đường: "Cậu đột nhiên xuất hiện làm mình sợ muốn chết."

Kỷ Sầm đi theo phía sau cô, mím môi nói: "Ai bảo cậu dám nói bậy sau lưng mình."

"Ai nói bậy về cậu cơ?"

"Cậu nói nhìn thấy mình thì cảm thấy không thoải mái, cái này còn không phải là nói bậy sao?"

Dừng một chút, Tề Diệu Tưởng cúi đầu, nhỏ giọng phủ nhận: "Đây không phải là nói bậy."

Hai người đang đi trên trường, Tề Diệu Tưởng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nói chung là thất thần nên không nhìn thấy một chiếc xe đột nhiên lao tới từ bên cạnh.

Kỷ Sầm chạy nhanh tóm lấy cô lui về phía sau hai bước, sau đó nhanh chóng kéo cô băng qua đường.

"Qua đường thì lo nhìn đường đi được không?" Kỷ Sầm không nhịn được mà nói với cô: "Cậu muốn hù chết ai vậy?"

Quả thật Tề Diệu Tưởng cũng hơi sợ hãi, nghe Kỷ Sầm nói cô như vậy cô cũng biết vừa rồi mình đang suy nghĩ chuyện khác.

Nhưng chuyện khác này chính là Kỷ Sầm, cho dù cô có sai, chẳng lẽ Kỷ Sầm không có sai sao?

Vì thế cô ngoan ngoan ngậm miệng, không chịu nhận sai cũng không nói thêm lời nào.

Hành vi không chú ý khi qua đường thật sự rất nguy hiểm, Kỷ Sầm nói cậu không thể nhượng bộ, cô cần nhận thức về điều này.

Cậu nhíu mày, hạ giọng: "Cậu đang giận dỗi chuyện gì, nói cậu không chú ý khi qua đường chẳng lẽ là nói sai sao?"

Tề Diệu Tưởng lẩm bẩm: "Vậy cậu đừng có động vào mình là được rồi."

Vừa mới nói xong cô lại bước đi, dáng vẻ nói mềm mỏng hay cứng rắn đều không nghe, lúc này Kỷ Sầm hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

Lớn chừng này, cậu không phải là chưa từng bị người khác bàn tán sau lưng, nhưng cậu vẫn không sao cả, cho dù những người đó có nói gì về cậu thì cậu vẫn không thiếu cái tay cái chân nào.

Nhưng Tề Diệu Tưởng thì không được.

Cậu tự nhận mình khá dè dặt và có chừng mực trước mặt cô, thỉnh thoảng trêu chọc cô vài câu nhưng cũng ở trong phạm vi cô chấp nhận được, song cậu không nghĩ đến cô cũng sẽ nói cậu như thế.

Dù chín chắn đến đâu nhưng vẫn mang tâm lý của thiếu niên, nản chí cũng là chuyện bình thường.

Cậu không biết cô có chuyện gì, không biết cậu đã cư xử không đúng mực ở đâu hay cậu không giữ khoảng cách tốt làm cho cô bắt đầu trốn tránh cậu, nhưng bây giờ cậu thật sự cảm thấy bực bội vì trạng thái lảng tránh của cô.

Một chuyến xe buýt mới đến, chiếc này là đúng rồi, chính là chiếc xe mà Tề Diệu Tưởng muốn đi. Xe dừng lại ven đường, cô chuẩn bị lên xe.

Lần này Kỷ Sầm thậm chí còn không cho cô cơ hội lên xe, cậu nắm lấy quai cặp của cô, kéo cô lại.

Lúc này Tề Diệu Tưởng thật sự có hơi khó chịu: "Kỷ Sầm!"

Kỷ Sầm cũng gọi tên cô, nhưng so với giọng nói tức giận của cô thì rõ ràng giọng nói của cậu thấp hơn rất nhiều.

"Tề Diệu Tưởng, nếu hôm nay cậu không nói rõ ràng với mình thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc về nhà."

Cậu làm sao vậy? Đe dọa cô sao?

"Mình nói gì cơ." Tề Diệu Tưởng nói: "Không phải mình đã nói mình không nói bậy về cậu sao? Cậu không tin thì thôi."

"Vậy thì giải thích đi." Kỷ Sầm nói: "Cậu giải thích một chút đi, tại sao cậu lại nói không thoải mái khi nhìn thấy mình, khuôn mặt của mình khiến cậu không thoải mái hay mình đã làm sai điều gì khiến cậu khó chịu? Nếu cậu ghét mình thì hãy nói ra một lí do khiến cậu cảm thấy ghét mình đi, để mình có thể chết một cách thoải mái."

Tề Diệu Tưởng hơi suy sụp.

Cậu một hai phải đẩy cô đến bờ vực như vậy ư.

"Mình nói ghét cậu khi nào? Mình chưa bao giờ ghét cậu, được chưa?"

Kỷ Sầm bỗng nhiên nheo mắt lại.

"Nếu cậu không ghét mình thì cậu có cảm giác gì với mình?"

"..."

Chủ đề lại đi vào ngõ cụt.

Mỗi khi nói đến đây, phản ứng đầu tiên của Tề Diệu Tưởng là nói sang chuyện khác.

"Muộn rồi, mình thật sự phải về nhà, mẹ mình đang đợi mình ở nhà."

Cùng lý do với ngày hôm đó nhưng hôm nay Kỷ Sầm chắc chắn sẽ không thỏa hiệp.

"Hôm nay mẹ cậu ở công ty tăng ca, không có ở nhà, cậu tưởng mình không biết sao?"

Tề Diệu Tưởng nhất thời không nói nên lời.

Làm sao cậu biết hôm nay mẹ cô tăng ca?

Đang trong lúc kinh ngạc thì điện thoại trong túi đồng phục bỗng nhiên reo lên, đúng lúc Tề Diệu Tưởng đang cần thứ gì đó để dời lực chú ý, mẹ cô gọi video đến.

Cô lập tức cúp máy, sau đó ra hiệu với Kỷ Sầm im lặng rồi gọi điện thoại lại cho mẹ.

"Sao con không nhận cuộc gọi video của mẹ? Con đang làm gì?" Tề Tư hỏi.

Tề Diệu Tưởng mở miệng nói: "À, con đang tắm."

"Tắm còn dùng điện thoại?" Tề Tư chậc một tiếng: "Nếu con nghiện điện thoại nặng như vậy thì mẹ sẽ cân nhắc đến việc tịch thu điện thoại của con."

"Không có chơi, con chỉ là bật nhạc trong lúc tắm rửa thôi."

Vừa mới dứt lời thì một tiếng còi lớn vang lên dọa không ít người qua đường.

Ngay sau đó, tài xế hạ cửa kính xuống, thò đầu ra ngoài hét lớn: "Mẹ nó! Có biết lái xe không hả! Học bài một chưa, không biết vạch kẻ liền thì không được đổi làn à! Mẹ nó đồ ngu!"

Tề Tư cười: "Con đang nghe bài hát gì vậy, ca sĩ này có hơi cục súc nha."

Tề Diệu Tưởng nghĩ mẹ đã phát hiện ra rồi.

Quả nhiên, Tề Tư thu hồi ý cười, đầu dây bên kia bắt đầu chất vấn: "Con đang ở bên ngoài đúng không? Đã gần 8 giờ rồi còn không về nhà. Con ở bên ngoài làm gì?"

Tề Diệu Tưởng đành nói là đang ở bên ngoài ăn liên hoan với lớp nên mới chưa về nhà nhưng Tề Tư lại nói là liên hoan lớp chứ không phải là đi xã giao, sao lại ăn lâu như thế.

"Nếu con nói là đi liên hoan vậy mấy đứa bạn của con chắc chắn cũng đang ở cạnh, con đưa điện thoại cho các bạn đi, để mẹ nghe các bạn con nói rốt cuộc con đang làm gì."

Hiện tại bên cạnh Tề Diệu Tưởng chỉ có một mình Kỷ Sầm.

Nhưng Kỷ Sầm là con trai, nếu cô nhờ một chàng trai giúp nghe máy vậy không phải càng mờ ám hơn sao?

Tề Diệu Tưởng nói: "Con thật sự đang ăn liên hoan mà, con thề."

Giọng Tề Tư mang theo chút cảnh cáo: "Tề Diệu Tưởng, có phải mẹ đã dạy con là không được nói dối chưa?"

Đúng lúc Tề Diệu Tưởng đang không biết nên nói gì thì điện thoại của cô đột nhiên bị lấy đi.

Kỷ Sầm liếc nhìn người gọi, mở loa ngoài rồi nói: "Dì ơi, là con, Kỷ Sầm, dì còn nhớ con không?"

Mấy phút tiếp theo, Tề Diệu Tưởng cứ trơ mắt nhìn Kỷ Sầm trò chuyện với mẹ cô, lúc Kỷ Sầm đưa lại điện thoại cho cô thì giọng điệu của mẹ cô hoàn toàn thay đổi.

"Con đưa điện thoại cho Kỷ Sầm nghe ngay từ đầu thì có sao đâu, chẳng biết con nghĩ gì nữa."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Cô dám chắc là nếu chàng trai khác nghe máy thì mẹ cô tuyệt đối sẽ không có phản ứng như thế này.

Chẳng lẽ hào quang của học sinh đứng đầu khối thật sự lớn như vậy sao?

Dưới ánh mắt phức tạp của cô, Kỷ Sầm nghiêng đầu, tiếp tục nói chuyện với Tề Tư ở đầu bên kia: "Dì ạ, mấy người tụi con định ra bờ sông xem pháo hoa, phải đợi đến 12 giờ đêm. Nhưng xem pháo hoa xong con sẽ lập tức đưa Tề Diệu Tưởng về nhà, được không ạ?"

Tề Tư không chút suy nghĩ nói: "Ồ, được. Nhưng các con đưa Tưởng Tưởng về nhà xong, vậy lúc các con tự về nhà sẽ không an toàn nhỉ?"

"Không sao đâu dì." Giọng điệu Kỷ Sầm trở nên ngoan ngoãn: "Con sẽ nhờ ba con đến đón ạ."

Tề Tư dặn dò bọn họ nhất định phải chú ý an toàn, sau đó yên tâm cúp điện thoại.

Tề Diệu Tưởng sửng sốt.

"Được rồi, bây giờ là tám giờ, còn bốn tiếng nữa mới đến mười hai giờ."

Sau đó Kỷ Sầm ngồi xuống trạm đợi xe, nhướng mày nhìn cô: "Nếu cậu không nói rõ ràng với mình vậy thì đợi đến mười hai giờ mình sẽ đưa cậu về nhà."

Lần đầu tiên Tề Diệu Tưởng phát hiện Kỷ Sầm rất có tiềm năng làm tên lưu manh.

Tề Diệu Tưởng cười gượng: "Không cần phải thế chứ."

"Rất cần." Kỷ Sầm nói: "Nếu không làm rõ lí do vì sao gần đây cậu trốn tránh mình thì tối hôm nay về nhà chắc chắn mình sẽ ngủ không ngon."

"... Nghiêm trọng đến vậy á?"

"Ừ."

Hết cách rồi, nếu đã như vậy thì cô đành căng da đầu mà nói thôi.

Tề Diệu Tưởng ngồi xuống bên cạnh cậu, nghịch cổ tay áo đồng phục nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là... hai ngày nay, nghe được vài câu nói thôi."

"Câu gì cơ?"

"Thì là... Hai chúng ta có quan hệ mờ ám gì đó." Từ mờ ám này nghe thật ngượng ngùng, cô cố tình lược bỏ một số từ, Tề Diệu Tưởng nói: "Mình cảm thấy hay là nên tránh bị hiểu lầm đi, bằng không sẽ rất xấu hổ."

Kỷ Sầm hỏi: "Vậy cậu sẽ xấu hổ à?"

"Mình không sao, chủ yếu là mình sợ cậu xấu hổ..."

"Mình thì có gì mà xấu hổ chứ?"

"Thì là... bị đồn tin xấu đó, vốn dĩ chúng ta không có gì nhưng lại bị đồn đãi, chắc chắn sẽ có người tin."

Phản ứng của Kỷ Sầm khá bình tĩnh, cậu nhìn phía bên kia đường, nói: "Mình cảm thấy điều kiện của mình cũng không tệ lắm, bị đồn tin xấu với mình, với cậu mà nói thì chắc là không có hại lắm nhỉ."

Tề Diệu Tưởng cảm thấy mình đang đàn gảy tai trâu.

"Đây không phải là vấn đề ai có hại hay không, cậu bị đồn tin xấu mà còn vui được à?"

Giọng điệu của Kỷ Sầm rất nhẹ: "Khác mà, còn phải xem là với ai, với cậu thì không sao."

Tim Tề Diệu Tưởng thắt lại.

Trực giác mách bảo với cô rằng cô không nên hỏi thêm câu nào nữa.

Nhưng lúc này cô cũng không biết vì sao mình lại tiếp lời cậu: "Tại sao?"

Kỷ Sầm không ngờ cô sẽ hỏi tiếp nên lần này cậu im lặng.

Thêm vài chiếc xe buýt nữa đi qua, bọn họ ngồi cạnh nhau trên hàng ghế nghỉ chân, nhìn dòng người đi lên đi xuống.

Kỷ Sầm luôn nghĩ chữ kia nói ra rất đơn giản, nhưng bây giờ tên đã lên dây rồi mà cậu lại hơi lúng túng.

Cậu chống cằm, đôi mắt màu nâu sáng phản chiếu vô số ánh đèn đường. Kỷ Sầm cắn môi dưới, chậm rãi nói: "Đã nói đến đây rồi mà còn không hiểu, bạn học, kỹ năng lý giải của cậu hình như không được tốt lắm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK