• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn có thể nghĩ tới chuyện cô đang thầm "gâu gâu" trong lòng.

Nghe được câu bảo đảm của cô, hai người họ yên tâm, nói sẽ xem xét.

"Hả, vẫn còn phải xem xét à." – Tề Diệu Tưởng phồng má, nhỏ giọng nói: "Không phải nói là chỉ cần mình nói được thì các cậu sẽ tham gia sao?"

"Cậu nghĩ gì vậy, lớp các cậu có tiết mục, chẳng lẽ lớp chúng tôi không có tiết mục sao?" – Giọng điệu Bách Trạch Văn thản nhiên: "Lịch trình của hai chúng tôi ấy à, chắn chắc phải ưu tiên lớp chúng tôi trước, nếu không thích hợp thì mới đến lớp các cậu."

Tề Diệu Tưởng lại nhìn Kỷ Sầm.

Nhưng Kỷ Sầm nhìn cô cười rồi lại gật gật đầu, có nghĩa là cậu và Bách Trạch Văn có cùng suy nghĩ.

Vẻ mặt cô trông như bị lừa, sớm biết như vậy thì cô sẽ không thề thốt gì cả.

"Tùy các cậu." Cô chán nản đẩy hai người họ: "Nhường đường chút, mình về lớp đây."

Thấy cô bực rồi, Bách Trạch Văn không nhịn cười được, kéo cô lại: "Này này này chờ chút, cậu thật lòng muốn hai chúng tôi gia nhập thì ít nhất phải có thái độ tử tế, thêm chút thành ý đi chứ."

Tề Diệu Tưởng tức giận: "Mình vừa mới thề rồi, còn không đủ thành ý sao?"

"Thề sao tính là thành ý được."

Bách Trạch Văn ngoắc ngoắc tay với Tề Diệu Tưởng, ý bảo cô lại gần.

Kỷ Sầm không biết cậu ta muốn làm cái gì nên tiến lại gần nghe thử, kết quả bị Bách Trạch Văn đẩy ra, không cho cậu nghe.

Kỷ Sầm chậc một tiếng, nhìn Bách Trạch Văn thì thầm với Tề Diệu Tưởng ngay trước mặt mình.

"Dù sao tôi cũng nghe theo Kỷ Sầm, Kỷ Sầm tham gia thì tôi tham gia. Cậu chỉ cần làm cho Kỷ Sầm gật đầu là được. Tôi nói cho cậu biết, làm cậu ta đồng ý rất đơn giản, cậu làm nũng với cậu ta là xong..."

Đôi mắt Tề Diệu Tưởng lập tức mở to ra, liếc nhìn Kỷ Sầm, sau đó vẻ mặt cô xấu hổ và tức giận đấm Bách Trạch Văn, lần đầu tiên cô mắng Bách Trạch Văn: "Cút!"

Cô bảo Bách Trạch Văn cút nhưng mình lại là người chạy trước.

Bách Trạch Văn không tức giận tí nào, nhìn Tề Diệu Tưởng hoảng hốt chạy trối chết thì nhếch miệng cười toe.

Sau khi cười xong, cậu ta phát hiện sắc mặt Kỷ Sầm không tốt.

"Sao vậy? Mặt xụ thế, Cố Dương nhập vào cậu à?"

Kỷ Sầm nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu có chừng mực đi."

Bách Trạch Văn: "Cái gì?"

"Tôi nói cậu đối với cô ấy."

Bách Trạch Văn kinh ngạc mở to đôi mắt hồ ly.

"Đại ca, không phải chứ, tôi với cậu đâu phải tình địch, cậu biết vừa nãy tôi nói gì với cô ấy không? Tôi chịu cậu thật đấy."

Bách Trạch Văn càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.

Nếu không có Kỷ Sầm, cậu ta có lẽ sẽ theo đuổi Tề Diệu Tưởng thật, nhưng cậu ta cũng biết là nếu không có Kỷ Sầm thì cậu ta sẽ chẳng chú ý đến Tề Diệu Tưởng.

Khi không ai trong số họ phát hiện ra Tề Diệu Tưởng thì chính Kỷ Sầm đã đưa cái tên Tề Diệu Tưởng, đưa con người Tề Diệu Tưởng vào tầm mắt của họ.

Khi Tề Diệu Tưởng chỉ là một người xa lạ với bọn họ, Kỷ Sầm là người đầu tiên phát hiện ra khía cạnh đáng yêu của cô và làm cho họ cũng phát hiện ra điều đó.

Cho nên mặc dù Bách Trạch Văn có chút ấn tượng tốt với Tề Diệu Tưởng nhưng trong lòng cậu ta biết Kỷ Sầm là bạn của mình, vậy nên tình cảm của cậu ta đối với Tề Diệu Tưởng chỉ giới hạn ở ấn tượng tốt đẹp mà thôi.

"Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ, ngoại trừ đi tiểu và đại tiện thì thời gian còn lại tôi đều ở bên cạnh cậu. Tôi muốn lén lút tư tình cũng không có cơ hội. Cậu lo tôi, còn không bằng đi lo Cố Dương đi? Cậu ta với bạn học Tiểu Tề của cậu vừa là bạn cùng lớp còn là bạn ngồi trước ngồi sau, thời gian hai người họ ở cạnh nhau còn nhiều hơn thời gian cậu và bạn học Tiểu Tề đấy."

Kỷ Sầm khẽ nhíu mày.

"Sao cậu còn không phân biệt được nặng nhẹ chứ." Bách Trạch Văn xùy rồi tiếp tục: "Tôi nói nếu cậu không yên tâm như vậy, ngay cả khi tôi chỉ nói với cô ấy mấy câu mà cậu cũng thấy khó chịu, vậy cậu đi tỏ tình là được rồi. Cùng lắm là bị từ chối. Đã nghe qua từ mập mờ chưa? Mập mờ khiến con người đau khổ nha bạn học Tam Cân của tôi."

Cậu ta vỗ vỗ vai Kỷ Sầm.

"Bớt quản tôi đi." Kỷ Sầm mất kiên nhẫn đẩy tay cậu ta ra: "Về lớp đây."

...

Về đêm hội Tết dương, tiết mục lớp 10A28 được quyết định vào buổi sáng. Còn lớp 10A29, sau một tiết sinh hoạt lớp vào giờ tự học buổi tối thì cũng đã thống nhất được tiết mục của mình.

Ngay giây phút quyết định tiết mục đó, Bách Trạch Văn quay đầu lại nhìn Kỷ Sầm ở bàn sau.

Không cần phải nhiều lời, giữa anh em tất nhiên có sự ăn ý này.

Mặc kệ tiết mục của lớp A28 có đặt bẫy hay không, bọn họ đều quyết định nhảy vào.

Dù sao cũng đáng tin cậy hơn tiết mục của lớp họ.

Một đám học sinh giỏi đứng đầu khối, những thí sinh hạt giống của các trường đại học trọng điểm trên cả nước, thảo luận suốt một tiết học thế mà cuối cùng lại quyết định tiết mục là nhảy kiểu ban nhạc Hàn Quốc.

Hơn nữa bọn họ cảm thấy điệu nhảy của nhóm nhạc Hàn Quốc chưa đủ sôi động, dù gì trong trường cũng có rất nhiều người theo dõi Kpop, nhiều người đã học nhảy Kpop rồi. Thế là bọn họ dự định chọn một bài nhảy đặc trưng của nhóm nhạc nam và một bài của nhóm nhạc nữ. Sau đó chọn một số bạn nữ nhảy vũ đạo mạnh mẽ của nhóm nhạc nam, còn một số bạn nam sẽ nhảy vũ đạo gợi cảm của nhóm nhạc nữ.

Cô Bùi phụ trách tổ chức buổi họp lớp này, người sẽ biểu diễn trên sân khấu là học sinh của cô chứ không phải cô, có mất mặt thì cũng là học sinh của cô mất mặt, vì vậy lúc chọn được tiết mục, cô Bùi là người đầu tiên vỗ tay nhiệt tình.

Các bạn nữ lớp A29 cũng vỗ tay hào hứng, nhất là một số bạn nữ đã học nhảy nhạc của nhóm nam. Bọn họ nghĩ quá tốt, không cần phải học từ đầu, họ có thể biểu diễn siêu ngầu trước cả toàn trường.

Chỉ có đám con trai lớp A29 là im lặng.

Không còn cách nào, ai bảo lớp họ con gái nhiều hơn con trai, bọn họ bỏ phiếu cũng không qua được.

Chuông tan học reo lên, cô Bùi nén cười rồi tổng kết: "Được rồi, quyết định như vậy đi. Lớp chúng ta nhảy nhạc Hàn Quốc. Lớp trưởng, chi phí trang phục trừ vào quỹ lớp, còn chuyện luyện tập thì giao cho em phụ trách nhé, từ giờ cách đêm hội còn một tháng nữa, mọi người chuẩn bị đi, cô đánh giá cao các em đó nha."

Nói xong, cô Bùi làm động tác tay rock rồi rời khỏi phòng học.

Cô Bùi vừa đi, lớp A29 lập tức kêu rên.

"Không muốn đâu, tôi không muốn nhảy nhạc nhóm nữ..."

"Nếu bị crush thấy thì tôi không muốn sống nữa."

"Tôi là đàn ông 99,99%, nhảy nhóm nhạc nữ hả? Mẹ nó tôi không nhảy."

Khi chuông tự học buổi tối vang lên, đám con gái vui vẻ chuẩn bị về ký túc xá để tiếp tục thảo luận, còn đám con trai thì ủ rũ chuẩn bị về ký túc xá để bàn biện pháp đối phó, xem có nên tổ chức cuộc nổi dậy để lật đổ chính quyền hay không, lật đổ sự thống trị của đám con gái này.

Kỷ Sầm đang thu dọn cặp sách, bàn của cậu bị gõ nhẹ.

Cậu ngẩng đầu, là Lâm Diệc Lâm.

Sau khi quyết định tiết mục, người đầu tiên cô ấy nghĩ tới là Kỷ Sầm.

Kỷ Sầm vốn đã nổi tiếng, nếu như cậu lên sân khấu thì tiết mục lớp bọn họ chắc chắn sẽ bùng nổ.

Hơn nữa có Kỷ Sầm gia nhập, cô ấy làm trưởng ban văn nghệ, vậy thì sau giờ học càng có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu hơn.

Chỗ ngồi của họ cách khá xa, nhiều nhất cũng chỉ là lén nhìn cậu trong giờ học, tan học cậu luôn đi cùng với Bách Trạch Văn, cô ấy đi đến bắt chuyện thì trông quá bạo dạn.

Tâm tư yêu thầm này Lâm Diệc Lâm không thể nói ra được, có điều cô ấy cũng nghĩ Kỷ Sầm có lẽ sẽ không đồng ý.

Quả nhiên ngay khi cô ấy vừa mới nói mấy câu mở bài, còn chưa kịp hỏi Kỷ Sầm có tham gia hay không thì Kỷ Sầm ngay lập tức nói xin lỗi, uyển chuyển từ chối cô ấy.

Tuy rằng đã xây dựng tâm lý nhưng vẫn có chút gượng gạo, Lâm Diệc Lâm lại nhìn về phía Bách Trạch Văn, cố gắng chuyển sự chú ý.

"Bách Trạch Văn, cậu có muốn..."

Chưa kịp nói xong, Bách Trạch Văn đã từ chối: "Cậu tới muộn một bước rồi, buổi sáng hôm nay chúng tôi đã đồng ý lời mời tham gia tiết mục của lớp bên cạnh. Vậy nên không còn lịch trống, sorry."

Lâm Diệc Lâm sửng sốt: "Lớp bên cạnh? Là lớp A28 sao?"

"Đúng vậy." Bách Trạch Văn cầm cặp sách, gõ lên bàn Kỷ Sầm: "Thu dọn xong chưa? Đi thôi."

"Xong rồi, đi."

Kỷ Sầm cầm cặp sách lên, đi lên phía trước lịch sự nói xin lỗi với Lâm Diệc Lâm.

Hai chàng trai đi rồi, để lại Lâm Diệc Lâm đứng tại chỗ ngây ngốc.

Lúc này hai cô gái chơi thân với cô ấy ở ký túc xá tới hỏi cô ấy thế nào rồi.

Lâm Diệc Lâm im lặng lắc đầu.

Hai cô bạn không hề ngạc nhiên, dù sao đấy cũng là Kỷ Sầm, là người đứng đầu cả khối, lại còn là hotboy, việc cậu ngại nhảy nhạc nhóm nữ thì rất bình thường.

"Ầy không sao, từ chối thì từ chối đi, không phải vấn đề của cậu, chủ yếu là con trai nhảy nhạc nhóm nữ thì xấu hổ quá mà."

Lâm Diệc Lâm cười khổ: "Không phải cậu ấy từ chối nhảy nhạc nhóm nữ, các cậu đoán được vì sao cậu ấy từ chối mình không?"

"Vậy thì tại sao?"

"Bởi vì cậu ấy muốn tham gia tiết mục của lớp A28."

Hai cô gái sững sờ.

Lâm Diệc Lâm cắn môi hỏi: "Các cậu nói xem, cậu ấy là vì... bạn nữ kia sao? Lần trước cô gái kia tới trả bài thi, mình cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ khá tốt, nếu không thì sao cô gái đó lại tới trả bài thi chứ."

"Hả? Là Tề Diệu Tưởng à? Lần trước chúng ta đi tìm cậu ấy, không phải cậu ấy nói không quen Kỷ Sầm sao? Tại sao bây giờ lại có quan hệ không tốt rồi?"

Lâm Diệc Lâm lắc đầu: "Không biết nữa."

"Vậy cậu ấy muốn làm gì, thừa nhận quen Kỷ Sầm thì chúng ta cũng có làm gì cậu ấy đâu."

"Trước mặt một đằng sau lưng một kiểu à?"

"Vãi, vậy là Kỷ Sầm vì cô gái đó nên không tham gia tiết mục lớp mình, chạy sang tham gia lớp khác sao?"

"Ha, tuyệt vời nhỉ."

Cho dù Kỷ Sầm có ý với cô bạn kia thì cô bạn kia cũng không thể ỷ vào chuyện Kỷ Sầm thích mình mà cướp Kỷ Sầm về tham gia tiết mục lớp họ được, làm trò gì vậy chứ.

Vẻ mặt hai cô gái trở nên hơi tức giận, một mặt cảm thấy Kỷ Sầm không có tinh thần tập thể, một mặt vì bọn họ thân với Lâm Diệc Lâm nên chuyển một ít oán giận lên đầu Tề Diệu Tưởng.

...

Ngay khi tiết mục biểu diễn lớp A29 được xác nhận, Bách Trạch Văn ngay lập tức thông báo trong nhóm iPhone nói cậu ta và Kỷ Sầm muốn gia nhập lớp A28.

Bởi vì con trai lớp A29 rất ít ai chịu nhảy nhạc nữ, vốn Đồng Bác và Địch Gia Lương đang lo bọn họ sẽ bị bắt nhảy thì ngay lập tức nắm được chiêu này, đó chính là đầu quân sang phe địch.

Nhưng bọn họ khá thận trọng, trước khi đầu quân sang địch phải hỏi trước một câu: lớp các cậu không nhảy đấy chứ?

Lư Văn Giai đạt điểm tối đa phần đọc hiểu: [Lớp các cậu định nhảy à?]

La Yên cười không thương tiếc: [Lớp các cậu cũng quê mùa quá đấy]

Ngô Trừng đổ thêm dầu vào lửa: [Xem ra sáng kiến của học sinh giỏi cũng chỉ có thế]

Đồng Bác và Địch Gia Lương bị nói đến nỗi im thin thít, rõ ràng đó là ý tưởng của đám con gái lớp họ, thế mà họ lại cảm thấy nhục nhã không thể giải thích được.

Đồng Bác hỏi: [Lớp các cậu có tiết mục gì? Nói ra nghe xem, để tôi nhìn xem ý tưởng lớp các cậu thời thượng cỡ nào]

Cả đám người nhảy vào lần lượt trả lời cậu ta: "Bí mật".

Cuối cùng Ngô Trừng nói: [Thích vào hay không cũng chẳng sao, dù sao chúng tôi cũng không thiếu người]

Khí thế vô cùng kiêu ngạo.

Làm khơi dậy sự tò mò trong lòng bọn họ đến đỉnh điểm, bọn họ nghiến răng: thôi kệ, coi như mở blind box, còn hơn nhảy nhạc nhóm nữ.

Cứ như vậy, lớp A29 có đến bốn người sang viện trợ, dù sao cũng không thiếu vai quần chúng, hiện tại thứ cần làm bây giờ là việc xin trao quyền kịch bản.

Kịch bản được sáng tác bởi một nhóm anh chị khóa 18 của trường Tứ Trung, La Yên không quen ai của trường Tứ Trung cả, nhưng cô ấy nghĩ Tề Diệu Tưởng là học sinh chuyển từ trường Tứ Trung tới nên chắc chắn Tề Diệu Tưởng có biết họ.

Để giữ bí mật với bốn học sinh lớp A29, sau khi tan trường vào trưa ngày thứ bảy, vì cố tình tránh lớp A29 mà đám bọn họ đi từ cầu thang bên kia xuống lầu rồi chạy đến quán trà sữa trong trường để tổ chức một cuộc họp nhỏ.

"Tưởng Tưởng, cậu ở Tứ Trung chắc có quen người bên đó đúng không? Hay là cậu giúp bọn mình liên hệ tí nhé?"

Tề Diệu Tưởng đang uống trà sữa, nghe vậy thì bàn tay siết chặt ly nước.

Ngô Trừng cũng nói: "Đúng ha, không phải bọn mình có sẵn mạng lưới kết nối với Tứ Trung sao?"

Một đám người đều đang mong chờ câu trả lời của cô, Tề Diệu Tưởng cũng biết lúc này cô nên gật đầu mới phải.

Tất nhiên cô cũng muốn giúp đỡ.

Nhưng tháng đầu tiên của năm lớp 10, khi cô vẫn chưa chuyển đến trường Nhất Trung, cô trải qua một tháng đó không mấy vui vẻ.

Cô học cấp hai tại trường Anh Tài ở thành phố Thanh Hà, học sinh theo học trong trường đều là những gia đình khá giả. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, có người sẽ chọn học lên cao, có người sẽ chọn xét tuyển thẳng để sau này có thể đi thẳng ra nước ngoài du học, có người sẽ chọn học ở trường cấp ba trọng điểm tốt nhất thành phố.

Vì vậy, mặc dù lúc đó cô thi đậu vào trường Tứ Trung nhưng sau khi bắt đầu năm lớp 10 thì ở trường cấp ba vẫn còn rất nhiều bạn học cấp hai cũ.

Ban đầu cô nghĩ chỉ cần mình chịu đựng thì ba năm sẽ trôi qua rất nhanh. Thế nhưng Tứ Trung không giống Anh Tài, trường Tứ Trung là nơi tập hợp hầu như toàn bộ học sinh có thứ hạng cao trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba của thành phố. Kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, Tề Diệu Tưởng thấy bản thân mình bị tụt lại phía sau, cô hiểu ra rằng nếu cứ tiếp tục chịu đựng như vậy thì kỳ thi đại học của mình cũng sẽ bị hủy hoại.

Vì vậy mẹ đã chuyển trường cho cô, rời khỏi trường Tứ Trung, rời khỏi thành phố Thanh Hà.

Đến một thành phố mới, đến một ngôi trường mới, làm quen nhiều người bạn tốt ở đó, Tề Diệu Tưởng không muốn có bất cứ dây dưa gì với trường cũ nữa.

Cô thì thầm: "Mình... mình không quen ai ở trường Tứ Trung cả."

"Bạn cùng lớp chắc phải quen chứ nhỉ, kiểu gì cũng có QQ của bọn họ chứ." Lư Văn Giai nói: "Cậu hỏi bạn ở đó đi, tiện thể cũng nhờ bọn họ hỏi xem, chắc chắn có người quen các anh chị khóa 18."

Cái gọi là "thuyết lý luận sáu người giao tiếp" chính là để chỉ việc bất kỳ hai người xa lạ nào trên thế giới cũng có thể kết nối với nhau thông qua tối đa sáu người quen. Huống hồ gì là trong cùng một trường học.

Tề Diệu Tưởng cúi đầu không biết nên nói gì.

Nói thẳng trước đây cô không có bạn ở trường cũ? Hay là nói ở trường cũ không có ai bằng lòng kết bạn QQ với cô, trong danh sách bạn bè QQ của cô thực ra chẳng có một ai học trường Tứ Trung cả.

Nếu cô nói ra, liệu các bạn ấy có nghĩ tại sao cô lại không có bạn bè? Không lẽ là cô có vấn đề gì đó?

Hướng tư duy của con người đều là như vậy. Một người không kết hôn, người khác sẽ cho rằng cơ thể hoặc tâm lí người đó có phải có bệnh gì hay không. Một người không có bạn bè, người khác sẽ nghĩ rằng có phải tính cách người kia có gì đó không tốt nên mới không kết bạn với ai được hay chăng.

Dù sao thì con người là loài động vật quần thể, người bình thường sẽ nên giao tiếp, nên kết hôn, nên có bạn bè. Trừ những điều ấy ra thì đều là người không bình thường.

Giống như ngày ấy khi Tề Tư đưa cô tới nhập học, bà đã nói với hiệu trường rằng con gái mình ở trường cũ không có bạn bè nên rất hướng nội, hi vọng thầy cô quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.

Lúc ấy hiệu trưởng hỏi rằng, có phải tính cách con gái bà hơi khép mình lại không? Đã đi bệnh viện khám tâm lí hay chưa?

Nhìn đi, nếu một người không hòa mình vào đám đông thì phản ứng đầu tiên của mọi người đa phần sẽ cho rằng người đó khép mình nên mới không hòa hợp được, chứ họ sẽ không nghĩ rằng liệu có phải do không khí của đám đông đó không phù hợp với người nọ hay không.

Tề Diệu Tưởng mãi không lên tiếng, Lư Văn Giai bèn đẩy vai cô.

"Tưởng Tưởng? Sao tự nhiên cậu không nói gì nữa?"

Tề Diệu Tưởng tỉnh lại, cô mở miệng muốn nói xin lỗi, nói rằng cô không có cách nào để liên lạc với các bạn ở trường Tứ Trung.

Lời vẫn chưa thốt ra thì Cố Dương nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: "Để tôi liên lạc cho."

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Cố Dương.

Ngô Trừng hỏi: "Cậu có người quen ở Tứ Trung à?"

Cố Dương chỉ vào điện thoại đang để trên bàn của La Yên, điện thoại đang phát vở kịch "Phú Quý và Tiểu Thúy".

"Cái người đóng vai ba của nữ chính kia là chị họ tôi, tôi đi hỏi chị ấy chuyện trao quyền kịch bản là được."

Cả đám sửng sốt, vài giây sau những tiếng cảm thán muộn màng vang lên.

"Chị họ cậu á!?"

"Cậu quen đàn chị ấy thật à!?"

"Ôi vãi chưởng, có quan hệ như vậy sao cậu không nói sớm! Hại tôi đi hỏi khắp nơi như đứa ngốc."

Vài người lập tức lên mạng tìm tin tức liên quan tới chị ấy thì phát hiện đàn chị này rất nổi tiếng ở trường Tứ Trung, năm đó chị ấy nhờ đạt thủ khoa khối Lịch Sử mà thi đỗ Học viện Quản lý Quang Hoa của Bắc Đại. Sau đấy tìm tiếp thì mới biết người này không chỉ có thành tích học tập xuất sắc mà chuyện yêu đương cũng rất tuyệt vời. Bạn trai chị ấy là thủ khoa khối Vật Lý năm đó, hiện giờ là sinh viên Viện Y học Bắc Đại. Hai người họ một Xã hội một Tự nhiên, truyền kỳ của kỳ thi đại học năm đó.

Mà đàn chị đó thực sự mang họ Cố.

Thôi được rồi, tất cả là tại họ Cố quá phổ biến nên bọn họ mới không liên hệ đàn chị ấy với Cố Dương, ai ngờ bọn họ lại là người một nhà chứ.

Có Cố Dương, chuyện trao quyền như ván đã đóng thuyền. Mọi người đều yên tâm, tiếp theo đây có thể chọn diễn viên rồi.

Tề Diệu Tưởng cũng có thể nhẹ nhõm.

Dù Cố Dương vô ý hay cố tình thì cũng đã giúp cô chuyện này, cô nên nói cảm ơn cậu ấy.

Nhưng nghĩ đến chuyện họ đang chiến tranh lạnh thì Tề Diệu Tưởng lại không dám, cô sợ bị cậu cho ăn bơ.

Cả đám đi ra khỏi quán trà sữa đến cổng trường chuẩn bị bắt xe về nhà. Tề Diệu Tưởng vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với Cố Dương, thế nhưng từ đầu tới cuối cậu ấy đều đi ở phía trước, chẳng buồn ngoảnh lại một lần.

Lư Văn Giai vỗ cô: "Tưởng Tưởng, chuyến của cậu tới rồi kìa."

Thôi bỏ đi, chờ thứ hai lại nói vậy.

Tề Diệu Tưởng vội vàng nói tạm biệt rồi chạy như bay lên xe.

Năm người nhìn Tề Diệu Tưởng rời đi, bỗng nhiên Lư Văn Giai nói: "Các cậu có cảm thấy Tưởng Tưởng ở trường cũ... ừm có phải là không quen ai không?"

La Yên nói: "Ớ? Mình tưởng chỉ có mình thấy thế thôi. Lúc cậu nhờ cậu ấy liên lạc, mình cảm nhận được cậu ấy do dự lắm."

Vương Thư Hủy cũng gật đầu tỏ vẻ cô ấy cũng nhận thấy điều đó.

Ngô Trừng không nhận ra nhưng nghe mấy cô gái nói vậy thì xen vào: "Không tới vậy đâu đúng không. Không thể nào ngay cả bạn cùng lớp cũng không quen được. Có phải bạn cùng lớp cũ của cậu ấy đều lạnh nhạt không, không nhiệt tình như tụi mình. Cậu ấy hướng nội như vậy, chắc chắn không dám chủ động bắt chuyện nên... mối quan hệ mới xa cách?"

Lư Văn Giai gật đầu: "Chắc thế rồi, haizz. Cũng may là cậu ấy chuyển tới trường mình, gặp được cả đám nhiệt tình như tụi mình."

Chỉ có Cố Dương vẫn im lặng nhìn theo hướng chiếc xe buýt rời đi.

Tề Diệu Tưởng lên xe ngồi xuống bám vào cửa sổ, xe buýt rời đi cô quay đầu nhìn thấy năm bóng hình dần dần nhỏ lại, họ cách cô càng lúc càng xa cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

May mà đây chỉ là sự chia ly tạm thời, thứ hai là có thể gặp lại rồi.

Chỉ có người từng trải qua mới hiểu rằng, trong môi trường học đường nơi mà chưa bị ảnh hưởng bởi thế giới của người trưởng thành và xã hội, việc không có bạn bè là một chuyện khó vượt qua tới cỡ nào.

Tề Diệu Tưởng không biết rằng thực ra khi nãy cảm xúc của cô trầm xuống các bạn đều đã phát hiện cả rồi.

Chỉ có điều họ không nói ra điều đó, họ không giống những gì cô tưởng, họ không cảm thấy vì cô có vấn đề nên mới không có bạn ở trường cũ.

Mọi người đều cảm thấy rằng cô rất tốt, không thể nào không kết bạn được, chắc chắn vấn đề nằm ở những người tại trường cũ của cô.

...

Tiết tự học buổi tối thứ Hai, lớp trưởng Ngô Trừng và lớp phó văn nghệ lại xin phép Đổng Vĩnh Hoa họp lớp.

Vì là tiết tự học, hơn nữa chủ nhiệm giáo vụ có thể tới kiểm tra bất cứ lúc nào nên để tránh ồn ào làm phiền những lớp khác, lần này Đổng Vĩnh Hoa đích thân ngồi canh giữ. Thầy kéo một cái ghế ngồi ở cửa lớp nhìn hai học sinh của mình chủ trì cuộc họp.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, cả khối lúc này đều đang yên tĩnh tự học, chỉ có lớp A28 là khác biệt. Trên bảng đen viết vài chữ to đùng.

Buổi thử vai vở kịch: "Phú Quý và Tiểu Thúy".

La Yên còn cất công tổ chức một buổi thử vai cho vở hài kịch này.

Ngô Trừng hắng giọng, trịnh trọng bắt đầu: "Trước khi bắt đầu thử vai, mình muốn giới thiệu với mọi người bốn người bạn mới. Tụi mình cố ý mời các bạn ấy tới giúp đỡ lớp chúng ta thực hiện vở kịch "Phú Quý và Tiểu Thúy". Nào, mọi người hãy cùng vỗ tay chào mừng."

Đổng Vĩnh Hoa sửng sốt, thầy ấy không hề hay biết còn có vụ trợ diễn. Mọi người trong lớp cũng ù ù cạc cạc vỗ tay theo.

Đổng Vĩnh Hoa mắng: "Vỗ cái gì mà vỗ! Lớp khác còn đang tự học đấy, vỗ trong lòng là được rồi!"

"..."

Thầy chủ nhiệm quả nhiên vẫn là người làm mất hứng đỉnh nhất trên đời.

Cả lớp im lặng ngay lập tức, Đổng Vĩnh Hoa hừ một tiếng. Lúc này cánh cửa sau lưng bỗng bị ai đó gõ hai tiếng dọa thầy ấy giật mình.

Thầy ấy mở cửa thắc mắc: "Kỷ Sầm?"

Ngoài Kỷ Sầm thì còn có ba chàng trai khác.

Kỷ Sầm lễ phép: "Em chào thầy, em có thể vào không ạ?"

Ngô Trừng đứng trên bục giảng nhìn thấy khách mời đã tới, lập tức nói: "Nào, trong lòng mọi người đừng ngừng vỗ tay đấy. Chúng ta cùng chào mừng bốn bạn trợ diễn đến từ lớp A29: Kỷ Sầm, Bách Trạch Văn, Địch Gia Lương và Đồng Bác."

Đổng Vĩnh Hoa nhấc ghế đứng dậy nhường đường cho bốn chàng trai.

Sau đó thầy nhìn bốn chàng trai đứng trên bục giảng của mình.

Trong số đó, gương mặt lớp A28 quen thuộc nhất chính là Kỷ Sầm – cậu bạn có danh tiếng vang dội của khối bọn họ.

"Vãi..."

"Mời Kỷ Sầm tới trợ diễn thật á hả?"

"Lúc thi mời Kỷ Sầm tới trợ giúp có phải tốt không, tới lúc đó tôi cần gì phải sợ Toán không đạt yêu cầu nữa?"

"Có khác gì mời tuyển Argentina đến trợ giúp tuyển bóng đá Trung Quốc không?"

Dưới lớp mồm năm miệng mười, lúc này bốn chàng trai đứng trên bục giảng mới biết mình đã bước lên chiếc thuyền đen tới cỡ nào.

Nhìn tên vở kịch trên bảng đen, họ cảm nhận được đây chắc chắn không phải vở kịch nghiêm túc gì.

La Yên đang lạch cạch trên máy tính định mở video trình chiếu, Ngô Trừng nói: "Các cậu tìm đại một chỗ ngồi đi. Chúng ta xem video trước để làm quen kịch bản và vai diễn."

Thế nhưng lúc này chỉ có chỗ của La Yên và Ngô Trừng để trống, thế là Đổng Vĩnh Hoa sắp xếp: "Mấy đứa các em ai đứng lên nhường chỗ cho các bạn đi."

Lư Văn Giai giơ tay: "Để em nhường cho."

Tề Diệu Tưởng thấy Lư Văn Giai giơ tay thì cũng đứng dậy nhường chỗ.

Bốn chàng trai bàn bạc giây lát, sau cùng Địch Gia Lương và Đồng Bác đi xuống chỗ của La Yên và Ngô Trừng ngồi, Bách Trạch Văn và Kỷ Sầm ngồi chỗ của Lư Văn Giai và Tề Diệu Tưởng.

Bách Trạch Văn nghĩ cũng chả thèm nghĩ, cậu ta đi thẳng đến chỗ của Lư Văn Giai đặt mông ngồi xuống.

Lư Văn Giai: "Cậu đúng là không biết khách sáo gì luôn."

"Đều là bạn bè với nhau cả, khách sáo làm gì." Bách Trạch Văn nhích mông nhường nửa ghế: "Sao tôi nỡ để cậu đứng chứ. Nè, ngồi đi."

Lư Văn Giai nhếch miệng, cô ấy chọn phương án đứng ở phía sau.

Tề Diệu Tưởng cũng định đứng ở phía sau nhưng bỗng nhiên Kỷ Sầm kéo tay áo đồng phục của cô.

Kỷ Sầm cũng nhường nửa ghế rồi vỗ ghế mỉm cười với cô: "Ngồi chung không?"

Đối mặt với lời mời của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng đơ ra.

Bởi vì cô phát hiện mình không hề có ý định từ chối ngồi chung với cậu, nếu không phải đang ở trên lớp, nếu không phải đang ở trước mặt các bạn, cô thậm chí còn muốn đồng ý với cậu.

Đã bắt đầu phát video, để hình ảnh rõ nét hơn, La Yên nhờ bạn ngồi gần công tắc bấm tắt đèn giùm.

Đèn đã tắt, phòng học chìm vào bóng tối ngay lập tức, La Yên nói: "Tưởng Tưởng đừng đứng nữa. Che người phía sau mất rồi."

Tề Diệu Tưởng ờ ờ một tiếng, cô quay người định ra sau đứng thì bị ai đó kéo lại, lần này bị kéo không phải áo đồng phục mà là cánh tay cô.

Không kịp phản ứng, đợi đến khi cô tỉnh lại thì người cô đã ngồi xuống một nửa ghế rồi.

Chỗ ngồi vốn dĩ là ghế đơn, lúc này hai người cùng ngồi nên chỉ có thể tay chạm tay, đùi chạm đùi, chen chúc nhau mới không bị ngã xuống.

Đèn tắt, hầu như cả lớp đều đang tập trung nhìn màn hình nhưng cũng có người mượn ánh sáng lập lòe mà nhìn thấy cảnh vừa rồi.

"Vãi thật..."

"Kỷ Sầm ngồi chung với Tề Diệu Tưởng kìa..."

Bách Trạch Văn bên cạnh im lặng hừ một tiếng. Cố Dương ở đằng sau mặt không cảm xúc, cậu ấy chỉ cảm thấy hai người trước mặt chắn tầm nhìn của mình, rất chi là gai mắt.

Mà Đổng Vĩnh Hoa ngồi bên cửa cũng liếc nhìn về phía bọn họ.

Chỉ có Lư Văn Giai đứng ở cuối lớp như thể bị cả thế giới cô lập.

Cái quỷ gì đây, bắt tay nhau cho cô ấy đứng một mình á hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK