• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo định vị của mẹ gửi, Tề Diệu Tưởng dẫn các bạn đến nhà hàng.

Phòng riêng đã được đặt từ sớm, nhưng khi bọn họ đến nơi thì Tề Tư vẫn chưa đến.

Tề Diệu Tưởng mời các bạn ngồi xuống trước còn cô ra ngoài gọi điện thoại hỏi mẹ xem khi nào mẹ sẽ đến.

Cuộc gọi được kết nối, giọng Tề Tư ở phía bên kia nghe hơi gấp gáp, nói mình sẽ đến ngay.

Tề Diệu Tưởng: "Vậy mẹ nhanh lên nhé, con hơi đói bụng rồi."

"Tưởng Tưởng..." Tề Tư nói trong điện thoại: "Thì là, ừm... Lát nữa ăn cơm, mẹ có thể dẫn thêm người qua đó được không?"

Với giọng điệu do dự và thăm dò, đầu óc Tề Diệu Tưởng khựng lại, lập tức nghĩ đến điều gì đó.

"Hôm nay là mẹ đãi mà, đương nhiên mẹ muốn mời ai đến thì mời chứ."

"Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao thì hôm nay vẫn là sinh nhật của con, cho nên vẫn phải hỏi ý của con..."

"Dẫn đi ạ." Tề Diệu Tưởng hỏi: "Mà dẫn ai vậy ạ?"

Không phải là người cô đang nghĩ đó chứ.

"Chính là sếp của mẹ... không phải là chú Cố biết hôm nay là sinh nhật của con sao, cho nên muốn đến đây chúc mừng con. Hơn nữa, không phải hôm nay con còn mời Cố Dương à? Gần đây Cố Dương chẳng chịu nhận điện thoại của sếp mẹ, nhờ người khác cũng tìm không thấy, cho nên là..."

Ngoài miệng Tề Diệu Tưởng không nói gì, nhưng thực tế trong lòng cô đang nghĩ: bịa đi, bịa tiếp đi.

Không chừng mẹ nhân dịp hôm nay là sinh nhật cô nên công khai mối quan hệ của mẹ và Cố Minh Chu trước mặt cô và Cố Dương thôi.

Nếu không thì không có ông chủ nào rảnh rỗi như vậy, sinh nhật của con gái cấp dưới cũng đến xem náo nhiệt.

Tề Diệu Tưởng nhịn cười nói, chú Cố đến ăn mừng sinh nhật con, con hoan nghênh mười ngàn lần.

Trở lại phòng, Lư Văn Giai hỏi cô khi nào thì dì Tề Tư tới, Tề Diệu Tưởng nói sắp rồi, mẹ cô bảo bọn họ gọi món trước đi.

Liếc mắt nhìn Cố Dương, kể từ lần trước suýt chút nữa khiến Kỷ Sầm hiểu lầm, cô và Cố Dương rất ít khi nói chuyện riêng với nhau.

Vì vậy lần này Tề Diệu Tưởng đi đến bên tai của Kỷ Sầm, cô nói chú Cố cũng muốn tới. Kỷ Sầm đang nghịch điện thoại, phản ứng đầu tiên sau khi biết chuyện này của cậu giống hệt cô: "Cuối cùng cũng muốn thẳng thắn với cậu và Cố Dương rồi?"

"Không rõ nữa." Tề Diệu Tưởng lắc đầu: "Cậu giúp mình nói với Cố Dương một tiếng, dù sao cũng phải để cậu ấy chuẩn bị tâm lý gì đó trước."

Kỷ Sầm bật cười: "Chuyện gia đình của cậu và Cố Dương, mình không nhúng tay vào, cậu nói với cậu ta đi."

Tề Diệu Tưởng bĩu môi nói: "Vậy cậu không tức giận nhé."

"Có cái gì mà tức giận." Kỷ Sầm nói: "Dù sao thì cậu ta cũng là anh trai của cậu."

Nếu Kỷ Sầm không tức giận vậy thì cô có thể an tâm nói chuyện với Cố Dương rồi.

Bách Trạch Văn ngồi giữa Cố Dương và Kỷ Sầm, cô đứng dậy, đi vòng qua Bách Trạch Văn rồi vỗ nhẹ lên bả vai của Cố Dương.

Cố Dương quay đầu, hỏi cô có chuyện gì, Tề Diệu Tưởng nhỏ giọng nói bên tai của cậu: "Lát nữa mẹ mình muốn dẫn ba cậu đến đây ăn cơm."

Cố Dương sửng sốt.

Bách Trạch Văn ngồi bên cạnh nhìn thấy Tề Diệu Tưởng hết nhỏ giọng nói với người này tới người kia, cậu ta khó chịu lâu, bất mãn nhìn cô: "Cậu đang làm gì vậy? Hết nói nhỏ với Kỷ Sầm rồi lại nói nhỏ với Cố Dương nhưng lại không nói với tôi, định cô lập tôi à?"

"Không có." Tề Diệu Tưởng nói: "Chờ lát nữa cậu sẽ biết."

"Chờ cái gì mà chờ, tôi muốn biết ngay bây giờ."

Tề Diệu Tưởng không để ý tới cậu ta nữa, trở lại chỗ ngồi tiếp tục gọi món ăn với Lư Văn Giai. Bách Trạch Văn hỏi Kỷ Sầm, Kỷ Sầm nói đây là chuyện gia đình cô, bảo cậu ta đừng hỏi nữa. Càng không nói cho cậu ta biết cậu ta càng tò mò, Bách Trạch Văn lại đi hỏi Cố Dương.

"Anh Thang, vừa rồi Tề Diệu Tưởng nói gì với cậu vậy?"

Giọng điệu Cố Dương bình tĩnh: "Cậu ấy nói lát nữa ba tôi cũng sẽ tới."

"Ba cậu? Chú Cố?" Bách Trạch Văn sửng sốt: "Sinh nhật của cậu ấy, vì sao ba cậu lại muốn tới? Ba cậu còn là sếp, sinh nhật của con gái thư ký còn cần tới để chúc mừng sao?"

Ngay cả Bách Trạch Văn còn nhận ra được sự không hợp lý trong chuyện này, huống chi là Cố Dương.

Cố Dương nhếch môi, giọng điệu hơi châm chọc nói: "Sếp thì không, vậy còn ba dượng thì sao?"

Bách Trạch Văn trợn to mắt: "Ba dượng?! Ba cậu và mẹ của cậu ấy..."

...

Nửa tiếng sau, mẹ của Tề Diệu Tưởng đến, còn dẫn theo ba của Cố Dương. Trước kia khi họp phụ huynh cả đám đã rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài và khí chất của hai người này, lần này khi bọn họ xuất hiện cùng nhau, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bách Trạch Văn thầm nghĩ, ba của Cố Dương thật sự rất đẹp trai, là kiểu đàn ông thành thục chững chạc, mẹ của Tề Diệu Tưởng cũng rất xinh đẹp, cho dù hôm nay không ăn mặc sang trọng nhưng cũng là một người đẹp tuyệt trần, hai người đứng cạnh nhau, quả thật là trai tài gái sắc.

Bách Trạch Văn là người đầu tiên lên tiếng trước: "Chào chú và dì ạ."

Sau đó những người khác cũng nhanh chóng chào hỏi. Trước tiên Tề Tư xin lỗi mọi người, nói mình đã đến muộn, sau đó lại nói mình đưa một vị khách không mời mà đến, mong mọi người đừng bận tâm.

Rồi lại đưa mắt ra hiệu cho Cố Minh Chu. "Khách không mời mà đến" Cố Minh Chu nói xin lỗi. Thái độ của cả hai người lớn đều rất lịch sự, không hề có chút thái độ bề trên nào, cũng không cho rằng vì bữa ăn này do họ trả tiền mà chuyện đến muộn và không được mời mà đến là điều hiển nhiên.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tề Diệu Tưởng, ngay cả nhân vật chính cũng đã hoan nghênh, vậy bọn họ còn phải để tâm làm gì nữa.

Cố Minh Chu tặng cho Tề Diệu Tưởng một bó hoa bách hợp, trong ánh mắt kinh ngạc của Tề Diệu Tưởng, người đàn ông dịu dàng nói: "Mẹ con không cho chú chuẩn bị quà sinh nhật, nên trên đường đến đây chú đã mua cho con một bó hoa, sinh nhật vui vẻ nhé."

Tề Diệu Tưởng mỉm cười, nhận lấy hoa: "Cảm ơn chú ạ."

Cô bé đáng yêu đến mức Cố Minh Chu cũng không nhịn được mà cong khoé môi.

"Anh Thang, xem ra cậu sắp có thêm một em gái rồi." Bách Trạch Văn ghé đến nhỏ giọng nói bên tai Cố Dương.

Cảnh tượng trước mắt hài hoà vô cùng, Cố Dương lạnh lùng nhìn, không nói một lời.

Tặng hoa xong, Cố Minh Chu theo bản năng nhìn về phía Cố Dương, Cố Dương quay đầu đi, tránh ánh mắt của ba mình.

Khoé môi hơi cong nhanh chóng hạ xuống, Cố Minh Chu thu hồi ánh mắt.

Sau đó hai người lớn ngồi xuống. Thực ra không cần phải giải thích gì thêm. Trong thời đại internet phát triển như hiện nay, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết rất nhiều thứ, huống hồ gì là những học sinh cấp ba sắp trưởng thành. Chỉ có người lớn mới nghĩ rằng những đứa trẻ này không biết gì cả, thực ra chúng biết rất nhiều.

Nhìn thấy hai người lớn ngồi cạnh nhau, vô tình tạo ra những động tác thân mật và quen thuộc, ngay tức khắc bọn họ chợt hiểu tất cả.

Những người khác cũng có cùng suy nghĩ với Bách Trạch Văn, trai tài gái sắc, lại còn độc thân, ở bên nhau thì không có gì xấu, cho nên đối với chuyện của mẹ Tề Diệu Tưởng và ba Cố Dương, chỉ là hơi sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng tiếp nhận.

Khi đồ ăn được mang lên, bởi vì sự có mặt của hai người lớn nên bọn họ không quá thoải mái, cũng may là Tề Tư hay lên mạng nhiều nên có thể trò chuyện được với đám học sinh cấp ba.

Nhờ những buổi tiệc rèn luyện EQ, chưa kể nói chuyện với đám học sinh cấp ba chưa bước chân vào xã hội này còn khá đơn giản, Tề Tư tỏ ra vô cùng tự nhiên. Bà vừa tung hứng câu chuyện, vừa tiếp được những câu đùa, lại không hề có vẻ giáo điều, không nhắc đến chuyện học hành mà hoàn toàn trò chuyện với tư cách ngang hàng. Thật hiếm có người lớn nào lại hòa đồng đến vậy. Huống chi bà còn là một mỹ nữ, mỗi cử chỉ nụ cười đều rất đẹp mắt.

So với người nhàm chán như Cố Minh Chu thì tốt hơn nhiều, nhưng ông cũng biết mình không thể trò chuyện cùng bọn nhỏ nên vẫn luôn giữ im lặng, Tề Tư và bọn nhỏ trò chuyện khí thế nhất trời còn ông thì ở một bên yên tĩnh lắng nghe.

Không khí dần dần trở nên náo nhiệt hơn, sau đấy cuộc trò chuyện cũng rất thoải mái.

Lư Văn Giai kinh ngạc nói: "Dì, dì cũng xem được đoạn video đó ạ?"

Tề Tư nhướng mày: "Ừm."

"Vậy dì ơi dì có lướt đến video đó chưa..."

...

Ăn xong vẫn còn hứng nói chuyện, Tề Tư lại rủ mọi người cùng đi hát.

"Cơm cũng đã ăn xong rồi, dù sao thì anh cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn em được. Anh đừng làm mất hứng nữa, đi về trước đi."

Bọn trẻ đang thảo luận nên đi quán karaoke nào, Tề Tư kéo áo của Cố Minh Chu nhỏ giọng nói với ông.

Cố Minh Chu mím môi, mặc dù lời bà nói là sự thật nhưng bị chỉ ra như vậy, mặt mũi của vị sếp lớn này cũng bị tổn thương.

Xét về tuổi tác, thực ra Tề Tư chỉ kém ông sáu tuổi, nhưng khi trò chuyện ông hoàn toàn không thể hoà nhập được. Ông nghe không hiểu những đứa trẻ này nói gì, nhưng bà lại rất thời thượng, cái gì cũng hiểu, nói chuyện với đám trẻ này tràn đầy sức sống. Chẳng giống một người dì chút nào, nói là chị gái của bọn trẻ cũng không quá.

Khoảng cách 6 tuổi giữa ông và Tề Tư tạo ra một khoảng cách thế hệ lớn hơn nhiều so với khoảng cách mười mấy tuổi giữa bà và lũ trẻ. Ngoài công việc và những lúc lên giường, bất cứ khi nào ông nói chuyện với Tề Tư, bà đều chê ông quá cổ hủ, khuyên ông nên thường xuyên lên mạng để cập nhật những trào lưu mới. Nếu không thì bà sẽ không có gì để nói chuyện với ông.

Từ khi bên nhau, thái độ của Tề Tư đối với ông đã thay đổi 180 độ. Trước kia trái một câu sếp Cố phải một câu sếp Cố, đi sau lưng ông đều là một dáng vẻ cung kính nghiêm trang. Bây giờ ở bên nhau rồi, bà gọi đầy đủ tên của ông như một trò đùa, trái một câu Cố Minh Chu phải một câu lão cổ hủ, nếu không thì cũng là "người đàn ông chết tiệt".

Vốn tưởng rằng khi yêu đương với Tề Tư, hai người sẽ tôn trọng nhau như khách, nhưng không ngờ sau khi yêu đương, sự dịu dàng săn sóc của Tề Tư khi làm thư ký cũng không còn nữa, toàn là châm biếm ông, biến ông thành oan gia.

Cố Minh Chu cảm thấy rất bất lực. Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy thích thú. Mặc dù thường xuyên bị bà ấy chê bai, nhưng phải thừa nhận rằng mối tình này rất mới mẻ, ít nhất nó đã mang đến cho cuộc sống nhàm chán vô vị của ông nhiều niềm vui. Đôi khi, lúc đùa giỡn với nhau, ông cảm thấy như mình đã quay trở lại thời trẻ, khi ông còn là một chàng trai trẻ bồng bột, yêu đương mà chẳng cần nghĩ ngợi gì cả.

Dù sao mục đích của hôm nay cũng đã đạt được, lời chúc mừng sinh nhật cũng đã nói, chuyện ông và Tề Tư quen nhau không chừng đám trẻ này đều đã nhìn ra, nếu Tề Tư đã không muốn ông ngồi ngây ngốc ở nơi này vậy thì ông rời đi thôi, không làm cho bà và bọn nhỏ mất hứng.

Cố Minh Chu gật đầu, chuẩn bị rút lui.

Nhưng ông không có ý định rời đi một mình, bữa cơm kết thúc, ông và Cố Dương cũng chưa nói được mấy câu.

Trong khoảng thời gian này mẹ của Cố Dương đã trở về, Cố Dương và mẹ cậu cũng gặp nhau vài lần, sau đó thì mãi không nghe điện thoại của ông. Bây giờ đang nghỉ hè mà thằng bé cũng không về nhà, không biết nó sống ở đâu.

Cố Minh Chu biết tính tình của con trai mình, biết cậu không thích bị quản thúc, vậy nên ông cũng không cho người đi tìm hay cưỡng ép Cố Dương phải về nhà.

Trong lúc ăn cơm hai cho con đều nể mặt Tề Diệu Tưởng, dù sao cũng là sinh nhật của cô gái, cho dù có điều gì không thoải mái cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bây giờ ăn xong rồi, Cố Minh Chu cảm thấy mình và con trai nên nói chuyện một chút.

Cố Minh Chu nói: "Cố Dương, con cùng ba trở về nhà đi."

Nghe thấy ba của Cố Dương muốn dẫn Cố Dương về nhà, những người khác nhanh chóng giữ cậu lại, Tề Tư cũng nói để Cố Dương chơi thêm lúc, chờ khi hát xong bà sẽ đưa Cố Dương về nhà.

Cố Minh Chu nhìn về phía Cố Dương, tôn trọng ý kiến của cậu.

Cố Dương lạnh nhạt nói: "Về thôi."

Trước khi rời đi, Cố Dương gọi Tề Diệu Tưởng sang một bên, đưa cho cô món quà sinh nhật mà cậu đã chuẩn bị từ sáng sớm ở trong cặp sách.

Tuy đã nói duy trì khoảng cách, nhưng dù sao cũng là sinh nhật của cô, dù thế nào vẫn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cô.

Tề Diệu Tưởng không ngờ Cố Dương sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, cô hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Cô nhận quà, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

"Cố Dương, ba cậu và mẹ mình..."

"Tôi biết rồi, tôi đã nhìn ra."

"Vậy cậu..." Tề Diệu Tưởng nói: "Nghĩ như thế nào?"

Cố Dương hỏi lại: "Cậu nghĩ như thế nào?"

"Mình sao? Mình cảm thấy khá tốt." Tề Diệu Tưởng thành thật nói: "Mình cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, hơn nữa mình còn cảm thấy chú Cố thật sự rất đáng tin cậy. Còn cậu?"

Nhìn đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi của cô, đột nhiên Cố Dương nhẹ giọng nói: "Nếu tôi nói tôi phản đối việc bọn họ ở bên nhau, cậu có nghĩ tôi ích kỷ không?"

Tề Diệu Tưởng không ngờ lại là câu trả lời như này, cô "a" lên một tiếng.

Cố Dương mím môi, giấu đi cảm xúc, hơi nhếch môi nói: "Tôi đùa thôi, dù tôi có phản đối cũng không có ích lợi gì đâu."

Bọn họ chỉ là con cái, còn họ là người lớn, con cái chỉ có thể nghe lời người lớn, còn người lớn lại có thể không nghe lời con cái nói.

Cuối cùng Cố Dương nói chúc mừng sinh nhật với cô rồi về sớm cùng Cố Minh Chu.

...

Cố Minh Chu dẫn con trai rời đi sớm, Tề Tư dẫn theo bọn nhỏ đến quán karaoke.

Sau khi ăn xong bữa cơm, đám nhỏ đã có những hiểu biết nhất định về dì Tề, là người lướt mạng 5G, đại mỹ nữ hoạt bát đề tài nào cũng nói được, không có khoảng cách thế hệ với bọn họ.

Vừa bước vào quán karaoke, Tề Tư đã cảm thấy như về quê mình vậy. Bình thường bà khá dè dặt trong các cuộc xã giao, nhưng từ khi yêu Cố Minh Chu, ông già cổ hủ này lại không thích đi hát karaoke. Cố Minh Chu chỉ thoải mái khi ở trên giường, còn những khía cạnh khác, ông ấy và bà hoàn toàn khác nhau. Gần đây có một bài hát thịnh hành rất hot, mà ông lại chưa từng nghe qua. Bà nói ông không theo kịp thời đại, còn ông phản bác nói gu âm nhạc của bà không ổn, chỉ thích nghe những bài hát sáo rỗng vô tri.

Vậy nên Tề Tư không cho ông đến hát, bởi vì ông đến chỉ thêm mất hứng mà thôi.

Bây giờ không có Cố Minh Chu ở đây, bà dẫn theo một nhóm học sinh cấp ba cùng nhau đi ca hát, muốn hát cái gì cũng được.

Cùng đại mỹ nữ hát ca, không ai là không vui, cũng không ai cảm thấy không được tự nhiên. Nhất là Lư Văn Giai, biết mẹ Tề Diệu Tưởng thích xem phim truyền hình, còn xem rất nhiều tác phẩm tiêu biểu được cải biên thành phim truyền hình, không chỉ đọc ngôn tình mà còn xem qua tiểu thuyết đam mỹ cực nổi tiếng nữa. Nếu không phải vì ngại đây là mẹ của Tưởng Tưởng thì cô ấy đã nghĩ đến việc kết bái làm bạn thân ngay tại chỗ rồi.

Ngoại trừ một người.

Kỷ Sầm.

Mẹ của Tề Diệu Tưởng ở đây nên cậu không thể cứ dính lấy Tề Diệu Tưởng mãi được. Hơn nữa, có mẹ cô ở đây cậu cũng ngại hát. Cảm giác hát những bài tình ca hơi kỳ quặc. Nhưng nhạc Hoa ngữ lại chủ yếu là những bài tình ca, mười bài thì có đến tám bài là tình ca, tám bài đó lại có đến năm bài hát về chia tay thất tình.

Trong chốc lát không thể nghĩ ra bài hát nào mang năng lượng tích cực, thế là cậu dứt khoát ngồi ở một bên nghe bọn họ hát.

Những người khác cũng biết sự lo lắng của Kỷ Sầm, vậy nên chẳng ai đến làm phiền cậu.

Chỉ có tên chết tiệt Bách Trạch Văn ở đằng kia giả vờ giả vịt gợi ý cho cậu: "Hay là cậu chọn bài Hãy nghe mẹ nói?"

Kỷ Sầm trầm giọng: "Biến, đừng để tôi phải đánh cậu."

Bách Trạch Văn cười gian xảo, lúc này bài hát kia đã được hát xong, tiếp theo là bài hát của Tề Tư.

Tề Tư cầm lấy micro hỏi: "Bài 'Mái nhà' của Châu Kiệt Luân có ai biết hát không? Hát cùng dì một bài nào?"

Bài hát này là bản tình ca song ca nam nữ, nói thật là khó hát lắm, muốn hát hay thì còn khó hơn.

Tề Tư thấy không có đứa nhóc nào dám khiêu chiến nên chỉ đích danh: "Kỷ Sầm, con hát được không? Dì thấy từ khi vào đến giờ con chưa hát một bài nào, có muốn song ca với dì một bài không?"

Vẻ mặt của mọi người ở đây đột nhiên trở nên hơi kỳ quái, Bách Trạch Văn điên cuồng nhéo đùi mình, dùng sự đau đớn để nhắc nhở mình không được cười.

Kỷ Sầm: "..."

Cậu nhìn về phía Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng nhìn trần nhà, nghĩ thầm trong quán karaoke này có nhiều đèn quá ta, giống như sao trên trời vậy, một hai ba bốn ngôi sao nối thành một hàng.

Kỷ Sầm: "..."

Dường như cậu đã nghĩ đến một cảnh tượng của nhiều năm sau rồi, một khi cậu và mẹ cô có mâu thuẫn, cô chắc chắn sẽ làm như thế. Ở giữa chồng và mẹ ruột, cô sẽ giả chết, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của chồng mình. Rốt cuộc thì cậu đã trao thân cho sai người mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK