Kỷ Sầm bị lời nói của cô làm cho sửng sốt trong giây lát.
Cậu ngây người ra, thế là cô nghĩ quả nhiên đúng là vì lý do đó. Cô cụp mắt xuống, giọng rất nhỏ, vừa buồn bã lại vừa thành thật nói: "... Không phải là không cho cậu chạm vào, mình chỉ là, trước nay chưa có ai chạm qua... nên chưa quen thôi."
"Lúc đi tắm mình đã từng thử sờ vào người mình vài lần nhưng cảm giác hoàn toàn khác so với khi cậu chạm vào. Không biết tại sao, khi cậu chạm vào mình, mình cảm thấy rất nhột, nhưng lại rất thoải mái, còn khi tự mình chạm vào thì lại không có cảm giác này."
Kỷ Sầm hoàn toàn không nói nên lời, vào khoảnh khắc này, trong đầu cậu gần như không còn nhận ra từ "chạm" viết như thế nào nữa.
Tề Diệu Tưởng ừm một tiếng, nói: "Kỷ Sầm, tay cậu thần kỳ thật đó."
Những lời khen ngợi đơn thuần như trẻ con ấy lại như một cái móc câu khiêu khích, hung hăng kéo tâm trí cậu đi. Kỷ Sầm nhắm mắt, thở dài thật sâu, hết cách mà ngã vào người cô.
Cảm nhận được đầu cậu vùi vào xương quai xanh của mình, Tề Diệu Tưởng ngửi thấy mùi tóc của cậu, một mùi hương chanh muối biển tươi mát. Trước đây cô đã hỏi cậu dùng loại dầu gội nào, sau đó còn cố ý mua cùng loại với cậu, nhưng cô luôn cảm thấy loại dầu gội này khi dùng trên người cậu thì thơm hơn một chút.
Tóc của Kỷ Sầm hơi cứng, cọ vào mặt làm cô ngứa ngáy, khiến cô nhớ đến lần ghé vào quán cà phê chó, ôm chú chó con vào lòng, lông của chú chó cọ vào mặt cô cũng có cảm giác như vậy.
Cô cảm thấy lúc này Kỷ Sầm ngã vào người cô giống như một chú chó lớn, cô cúi đầu xuống, không nhịn được mà hôn lên đỉnh đầu cậu.
Có một cảm giác mềm mại chạm vào đỉnh đầu, Kỷ Sầm sững sờ một chút, sau đó lại bị cô hôn liên tiếp mấy cái.
"... Cậu làm gì thế."
Cậu ngẩng đầu lên, nụ hôn của cô vừa khéo rơi xuống chóp mũi cậu.
Chóp mũi cảm thấy ngứa ran một cách ấm áp, cô ở khoảng cách gần ngay trước mặt cậu, nở nụ cười ngọt ngào với cậu rồi lại hôn thêm một cái nữa.
Kỷ Sầm không động đậy, Tề Diệu Tưởng lại hôn lên trán và má cậu, cuối cùng ôm lấy đầu cậu, hôn lên môi của cậu.
Cậu có đôi môi mỏng, rất mềm mại, hình dáng rõ ràng, đường cong môi cũng rất đẹp, khi cười lên môi cong rất đẹp. Cô rất thích hôn cậu, mỗi lần hôn cậu, cô đều cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.
Lần này cô không chỉ hôn nhẹ mà còn v.uốt ve cánh môi cậu, rồi cô đưa đầu lưỡi ra, muốn cùng cậu hôn sâu.
Kỷ Sầm mở to mắt, toàn thân run lên, đây không còn là khiêu khích nữa mà là rõ ràng quyến rũ cậu.
Cậu cắn chặt răng. Đầu lưỡi cô không có nhiều sức, cạy mãi không được. Cô hơi thất vọng, lùi ra một chút, dán sát môi cậu nũng nịu nói: "Mở miệng ra đi Kỷ Sầm..."
Lại đến rồi, khi gọi tên cậu, đặc biệt là chữ "Sầm", âm cuối còn kéo dài lên một chút. Không phải đang nũng nịu thì là đang làm gì nữa.
Vậy mà cậu lại thích cô làm nũng như vậy, đúng là bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay mất rồi.
Đùng.
Đây là tiếng lý trí của Kỷ Sầm đổ rầm xuống.
Đã nói không được làm loạn, nhưng bây giờ người chủ động làm loạn lại là cô, cậu không thể trách cô được.
Kỷ Sầm mở miệng ra, giây phút này Tề Diệu Tưởng đang âm thầm vui mừng vì cuối cùng cũng có thể đưa đầu lưỡi vào, nhưng giây tiếp theo đã bị lưỡi của cậu cướp mất toàn bộ hơi thở.
Cô mở to mắt: "Ưm!"
Kỷ Sầm làm như không nghe thấy gì, nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy, vành tai và khóe mắt đều đỏ lên một cách khó tin. Cậu đè lên người cô, đẩy cô đến đầu giường, vừa vội vàng vừa mãnh liệt hôn cô, cứ như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Cậu luôn cảm thấy cô rất hợp với màu vàng. Nhưng vào đêm hội Tết dương, cậu lại thấy cô mặc màu xanh cũng rất đẹp. Nhưng hôm nay cô mặc ren trắng, Kỷ Sầm nhìn chằm chằm không chớp mắt, cú sốc trước mắt khiến cậu không thể rời mắt được, cậu phát hiện ra màu trắng cũng rất hợp với cô.
Cô mặc gì cũng đẹp, nhưng hiện giờ cậu càng muốn nhìn bộ dạng không mặc gì của cô.
Nơi thần kỳ của cậu không chỉ nằm ở bàn tay mà còn có miệng, còn nhột và thoải mái hơn. Tề Diệu Tưởng nhìn lên trần nhà, đầu óc choáng váng, cô chỉ cảm thấy đèn chùm trên trần nhà đang xoay tròn, hai chân cô khép chặt nhưng dòng nước ấm áp vẫn đang chảy ra.
Lúc cô cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên bụng dưới của mình, Kỷ Sầm đã ngã lên người cô.
Mấy phút sau, Kỷ Sầm ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu sáng lúc này đã bị d.ục vọng nhuộm thành màu nâu đậm, khóe mắt ửng hồng quyến rũ, đôi môi hơi hé mở đang thở hổn hển cũng đỏ ửng lên.
Cả hai đều đỏ mặt, hành động này đã vượt quá giới hạn rồi, cả hai đều là lần đầu, đều có chút không kìm chế được, một lúc lâu không ai lên tiếng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Kỷ Sầm hít một hơi, cầm chăn bông ở bên cạnh lên quấn người cô lại.
Cậu nhìn đồ đạc trên giường, trước tiên cầm lấy áo lót, đưa tay vào trong chăn giúp cô mặc. Nhưng cái khóa sau lưng mãi mà chẳng cài được, cái này còn khó làm hơn cả bài toán.
Tề Diệu Tưởng: "... Để mình tự làm đi."
Kỷ Sầm đành phải buông tay, cô dứt khoát đưa tay ra sau lưng, chưa đầy một giây móc khóa đã được cài vào.
"..." Kỷ Sầm chớp mắt, giọng điệu hơi ngạc nhiên: "Giỏi ghê."
"..."
Mặt Tề Diệu Tưởng như đầy máu, cô cắn môi nói: "Chuyện này con gái đều giỏi."
Kỷ Sầm làm sao biết được những thứ này, ừm một tiếng rồi tiếp tục giúp cô mặc chiếc áo tiếp theo.
Tề Diệu Tưởng rất nghe lời, cậu bảo cô giơ tay thì cô giơ tay, bảo cô đưa đầu vào thì cô đưa đầu vào, cứ như đang giúp một đứa trẻ ngoan ngoãn mặc đồ.
Mặc đồ xong, Kỷ Sầm đứng dậy bước xuống giường.
Tề Diệu Tưởng hỏi cậu: "Cậu đi đâu thế?"
Kỷ Sầm: "Đi tắm, cậu ngủ đi."
Sợ bị cô nghe thấy tiếng mình tắm, cậu không định tắm ở đây mà định qua phòng bên cạnh tắm. Tề Diệu Tưởng thấy cậu định đi thì gọi cậu lại: "Vậy lát nữa cậu sẽ quay lại đây chứ?"
Kỷ Sầm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy mong đợi của cô một lúc lâu rồi cúi đầu thở dài, giọng nói mang theo chút bất lực cầu xin: "Nhóc ma men nhà cậu, đừng giày vò mình nữa, cậu mau đi ngủ đi."
"Nhưng mà bây giờ mình không ngủ được." Tề Diệu Tưởng cắn môi: "Cậu cũng phải chịu trách nhiệm."
"..."
Hai mươi phút sau, Kỷ Sầm tắm xong quay trở lại, ngồi xuống ở mép giường.
Trong lúc đó Tề Diệu Tưởng cũng đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, cô càng tỉnh táo hơn, mở đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Kỷ Sầm nhướng mày hỏi: "Làm gì vậy, chẳng lẽ còn cần mình hát ru cho cậu à?"
Tề Diệu Tưởng cười hề hề, nói không cần, chúng ta chỉ cần nói chuyện là được.
"Vậy cậu muốn nói chuyện gì?"
Tề Diệu Tưởng liền kể cho cậu nghe ý định thi vào Đại học Truyền thông.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều về lời khuyên của cô Bùi ngày hôm đó, cô chắc chắn mình rất thích công việc dẫn chương trình. Mẹ cô rất thích xem các chương trình tạp kỹ, cũng thích theo dõi phim truyền hình, gần đây mẹ cô đang xem một bộ phim có diễn viên nữ tên là Ôn Lệ, mẹ cô rất thích cô ấy. Nếu sau này cô trở thành người dẫn chương trình rồi vào đài truyền hình làm việc, cô có thể giúp mẹ lấy được ảnh có chữ ký của Ôn Lệ. Còn La Yên nữa, bạn ấy thích theo đuổi thần tượng, sau này cô sẽ là người quen trong giới giải trí của bạn ấy.
Nghĩ như vậy, ước mơ thi vào Đại học Truyền thông của cô càng trở nên vững chắc hơn.
Cô đã bàn bạc với mẹ rồi, mẹ rất ủng hộ cô, còn giúp cô tìm kiếm thông tin trên mạng. Đại học Truyền thông có cả chuyên ngành nghệ thuật và chuyên ngành phổ thông, thi đại học chỉ cần đạt điểm tuyển sinh là được, chủ yếu xem cô muốn học chuyên ngành nào.
Tề Diệu Tưởng hỏi Kỷ Sầm có kiến nghị gì hay không.
Kỷ Sầm không có đề xuất gì, đều nói "được", chỉ cần cô thích là được hết. Cậu tin với năng lực của cô, dù chọn trường nào chắc chắn cũng thi đậu.
"Nhưng trước đây mình đã hứa với cậu là sẽ cố gắng cùng cậu thi vào Thanh Hoa Bắc Đại..." Tề Diệu Tưởng thận trọng nhìn cậu: "Cậu sẽ không trách mình vì thất hứa chứ?"
"Mình làm gì có lý do để trách cậu, cậu đã có trường muốn thi rồi, vậy không phải là rất tốt sao?" Kỷ Sầm nói, "Hơn nữa, Đại học Truyền thông Trung Quốc cũng ở Bắc Kinh, sau này mình có thể đến trường cậu tìm cậu, như vậy cũng được mà."
Tề Diệu Tưởng gật đầu, kỳ thi vào khoa Phát thanh của Đại học Truyền thông Trung Quốc mỗi năm đều có rất nhiều người tham gia, chỉ có những sinh viên với năng lực hàng đầu mới có thể trúng tuyển, rất nhiều người đã có nền tảng từ nhỏ, còn cô mới quyết định bây giờ, nói thật lòng thì không có nhiều lợi thế.
Cô không khỏi giả định: "Vậy nếu không thi đậu vào Đại học Truyền thông, mình đăng ký vào trường ở nơi khác thì sao? Vậy là sẽ không ở Bắc Kinh nữa."
Kỷ Sầm: "Không ở Bắc Kinh cũng không sao, mình có thể đi máy bay, đi tàu cao tốc để tìm cậu."
Tề Diệu Tưởng bĩu môi: "Không cần."
Cô ngồi dậy khỏi giường, giang hai tay về phía cậu như muốn ôm. Kỷ Sầm không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn ôm cô vào lòng.
Cô vùi mặt vào ngực cậu rồi mới nói: "Mình không muốn rời xa cậu để yêu xa đâu, vì vậy mình vẫn sẽ thi vào Đại học Truyền thông."
Dù phải đối mặt với cuộc cạnh tranh khốc liệt, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để vào được trường.
Không muốn gây áp lực quá lớn cho cô, Kỷ Sầm xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao, nếu cậu không muốn yêu xa thì cậu đi đâu mình cũng sẽ đi theo, mình không nhất thiết phải vào đại học ở Bắc Kinh."
Nghe cậu nói vậy, Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nghiêm túc: "Không được, cậu nhất định phải vào trường đại học tốt nhất."
Kỷ Sầm chớp mắt: "Nhưng không phải cậu không muốn yêu xa sao."
"Yêu xa thì yêu xa, chỉ cần cậu vào trường đại học tốt nhất là được, yêu xa cũng không sao." Tề Diệu Tưởng bĩu môi, đe dọa cậu: "Không có gì quan trọng hơn tương lai của cậu, nếu bởi vì mình mà làm chậm trễ cậu, vậy chẳng phải mình là tội nhân sao?"
Kỷ Sầm dở khóc dở cười: "Cậu nói như vậy, chẳng lẽ mình không đến Bắc Kinh thì sẽ không có tương lai?"
"Dù sao thì cũng có ý như thế." Tề Diệu Tưởng mím môi uy hiếp cậu: "Nếu cậu từ bỏ Bắc Kinh, mình sẽ chia tay với cậu đó."
Kỷ Sầm hơi mở to mắt.
"Tuyệt tình như vậy à?"
"Tuyệt tình như vậy đấy." Tề Diệu Tưởng gật đầu thật mạnh: "Trước đây cậu từ bỏ bắn cung, thật sự rất đáng tiếc. Bây giờ vào đại học, đây là chuyện cả đời của cậu, mình tuyệt đối không cho phép cậu gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào."
Kỷ Sầm im lặng một lúc, ánh mắt hơi xúc động nhìn cô.
Tề Diệu Tưởng: "Cậu có nghe thấy không?"
"Ừ, có nghe."
Có lời bảo đảm của Kỷ Sầm, Tề Diệu Tưởng yên tâm.
Nhưng yêu xa là điều tồi tệ nhất, kết quả tốt nhất chắc chắn là cả cô và cậu đều đỗ vào đại học ở Bắc Kinh. Sau đó hai người lại nói chuyện linh tinh, nói về ước mơ mới của cô, nói về kỳ thi, về đại học, về học kỳ 2 lớp 11 trường sẽ sắp xếp cho họ đi học tập trải nghiệm bên ngoài. Khóa trước đi Bắc Kinh, khóa này không biết có đi Bắc Kinh không.
Nói mãi nói mãi, Tề Diệu Tưởng cuối cùng cũng buồn ngủ, giọng nói dần nhỏ đi.
Kỷ Sầm nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của cô, nhớ lại lúc nãy cô nói không ngừng, nói về những kỳ vọng và tưởng tượng của cô về tương lai, cậu dịu dàng mỉm cười, trong mắt thoáng qua một tia ngưỡng mộ.
Bởi vì cậu không có giấc mơ đặc biệt nào muốn thực hiện. Hồi nhỏ cậu mơ trở thành một pháp sư, nhưng đợi bao nhiêu năm rồi, cũng không có con cú nào mang thư nhập học của trường Hogwarts đến cho cậu, cậu đành phải chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là một Muggle chính hiệu.
Sau đó cậu mơ ước trở thành một vận động viên bắn cung chuyên nghiệp, nhưng cũng bỏ cuộc giữa chừng, mọi người đều tiếc nuối thay cậu vì đã bỏ lỡ con đường này, chỉ có cậu không nghĩ vậy. Bởi vì cậu cảm thấy dù không làm vận động viên, cuộc đời của cậu cũng sẽ không vì thế mà rơi vào vực sâu.
Chính vì không quá để tâm đến bất cứ điều gì, cái gì cũng thành thạo nên khi những người xung quanh đều đang nỗ lực vì một mục tiêu thì cậu lại cảm thấy hoang mang.
Chỉ có chuyện tình cảm, trong lòng cậu chỉ có duy nhất và chắc chắn chỉ có một người, là người mà cậu luôn mong muốn. Vì vậy dù sau này cô ở đâu, cậu cũng sẽ đi tìm cô, cô không cần phải lo lắng về những điều đó.
Kỷ Sầm ghé đầu vào bên giường cô, tiến lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô rồi vuốt lại tóc mái cho cô. Cậu khẽ nói: "Vào đại học là chuyện cả đời, nhưng mình và cậu cũng là chuyện cả đời."
Nếu cô muốn cậu thực hiện, cậu sẽ cố gắng thực hiện, bao gồm cả việc vào đại học ở Bắc Kinh.
...
Lúc cả đám từ quán karaoke trở về khách sạn đi ngủ là đã hơn 3 giờ sáng.
Khi họ trở về, cả hai đã ngủ say. Tề Diệu Tưởng đắp chăn, ngủ yên trên giường, còn Kỷ Sầm thì ngủ trên sô pha, tivi vẫn bật, đang phát lại bản tin tối, nhìn vào là biết cậu đã dùng bản tin để ru mình ngủ.
Khung cảnh đơn giản và ấm áp, Lư Văn Giai khẽ thốt lên: "Tình yêu đơn thuần quá đi."
Những người khác không hề phản bác, cuối cùng quyết định để căn phòng này cho hai người họ, còn những người khác thì đi chen chúc vào hai phòng còn lại.
...
Ngày hôm sau, trong màn sương mù dày đặc, nhóm F4 lên tàu cao tốc đi Bắc Kinh.
Trước khi tàu khởi hành, Bách Trạch Văn nhắn trong nhóm: [Các đồng chí, tôi đi đây, đừng nhớ tôi quá nhé]
Đồng Bác vô tình trả lời: [Mau cút đi]
Địch Gia Lương: [Nếu không đạt giải số thì đừng quay lại gặp bọn tôi nữa. Tìm một cái cây kết thúc luôn đê]
Vào lúc này vẫn là các cô gái biết quan tâm. Bọn họ nhiệt tình cổ vũ nhóm F4, ngay cả Lư Văn Giai thường xuyên cãi nhau với Bách Trạch Văn cũng gửi nhiều meme cố lên.
Tề Diệu Tưởng gửi tin nhắn cổ vũ trong nhóm, rồi lại nhắn tin riêng cho Kỷ Sầm, bảo cậu cố lên nha.
Kỷ Sầm: [Cậu cũng vậy nhé]
Kỷ Sầm: [Không có mình ở đây cậu vẫn phải học tập chăm chỉ đó]
Kỷ Sầm: [Nhưng cũng chỉ lo học, cũng phải nhớ mình nữa]
Tề Diệu Tưởng: [Ừ nè, cậu cũng phải nhớ mình nữa đó]
Kỷ Sầm: [Đã nhớ rồi]
Kỷ Sầm: [Vừa mới lên cao tốc là đã bắt đầu nhớ cậu]
Tề Diệu Tưởng: [Hì hì]
Tàu cao tốc khởi hành, họ chính thức lên đường đến Bắc Kinh. Còn Tề Diệu Tưởng về nhà cũng nói với mẹ rằng mình chắc chắn quyết định thi vào Đại học Truyền thông Trung Quốc.
Tề Tư lập tức bắt đầu tìm giáo viên cho cô, kỳ thi nghệ thuật có tính chất đặc biệt, tìm được giáo viên giỏi rất quan trọng. Tề Tư nhờ vả mối quan hệ, lại nhờ Cố Minh Chu giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được một giáo viên dạy phát thanh có nhiều kinh nghiệm.
Cô giáo yêu cầu Tề Tư quay một đoạn video Tề Diệu Tưởng đọc bài, sau khi xem video, cô giáo bảo Tề Diệu Tưởng đến nhà cô để thử học một buổi, đánh giá điều kiện của học sinh ngay tại chỗ.
Nhưng cô giáo này hiện không ở Đồng Châu mà đang dạy tại khoa Báo chí của một trường đại học nào đó ở thành phố Thanh Hà bên cạnh. Ai đã từng trải qua kỳ thi nghệ thuật đều biết, những giáo viên chuyên nghiệp và có nhiều nguồn lực như vậy đều được học sinh nài nỉ đến học, đừng nói là qua thành phố kế bên, thậm chí đi khác tỉnh, miễn là giáo viên đồng ý dạy thì luôn có những học sinh sẵn sàng ngồi tàu cao tốc hàng giờ để đến học.
Như vậy thì đi một chuyến đến Thanh Hà cũng chẳng là gì.
Tề Tư ban đầu định đi cùng, nhưng thời gian của cô giáo có hạn, chỉ ngày hôm đó rảnh, mà đúng ngày hôm đó bà lại phải đi làm. Bà định xin Cố Minh Chu nghỉ phép nhưng Tề Diệu Tưởng không muốn làm phiền mẹ, dù sao cũng chỉ là đi học một buổi, qua Tết năm nay cô đã mười tám tuổi rồi, hoàn toàn có thể tự đi một mình.
Tề Tư vẫn không yên tâm, nói: "Mẹ lo con gặp..."
Còn lại mẹ cô không nói hết, nhưng Tề Diệu Tưởng biết mẹ muốn nói gì.
Tề Diệu Tưởng làm mẹ yên tâm: "Con chỉ đi học thôi mà, lúc nào cũng ở nhà cô giáo, học xong là về ngay, mẹ yên tâm nhé."
Tề Tư nghĩ cũng đúng, chỉ đi học một buổi thôi, hơn nữa cô giáo này cũng chẳng liên quan gì đến đám người nhà kia.
Vào sáng sớm ngày hẹn với cô giáo, Tề Diệu Tưởng lên tàu cao tốc đi đến thành phố Thanh Hà.
Trời rất lạnh, Tề Diệu Tưởng hẹn với cô giáo lúc mười giờ rưỡi sáng. Mười giờ cô đã đến dưới nhà cô giáo. Học loại lớp này trễ giờ là không được, đến sớm cũng không nên, cô định đợi đến mười giờ hai mươi lăm phút rồi mới lên lầu.
Ở dưới lầu đọc bản thảo tin tức khoảng hai mươi phút, đến giờ, Tề Diệu Tưởng chuẩn bị lên lầu. Đúng lúc thang máy từ trên lầu xuống, cửa mở ra, có người đi ra, Tề Diệu Tưởng vẫn đang cúi đầu đọc bài, nghiêng người sang một bên để nhường chỗ. Người trong thang máy đột nhiên gọi cô một tiếng: "Tề Diệu Tưởng?"
Tề Diệu Tưởng ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ người trước mặt là ai.
Cô mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, Tô Tư Nguyện còn kinh ngạc hơn cả cô.
Tô Tư Nguyện nhìn thấy bản thảo bài báo trong tay cô, bĩu môi cười, hỏi: "Chẳng lẽ mày cũng đến học lớp của cô Tăng?"
Tề Diệu Tưởng không nói gì, cố bước vào thang máy, Tô Tư Nguyện túm lấy cô kéo ra ngoài.
Tề Diệu Tưởng: "Cậu làm gì đấy!"
Tô Tư Nguyện giật lấy bản thảo tin tức trong tay cô, ném mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: "Mày đúng là âm hồn bất tán đấy, tao ở đâu mày ở đó, tao học gì mày học đó."
Tề Diệu Tưởng cố gắng bình tĩnh để giải thích: "Tôi không biết cậu cũng ở đây."
"Mày không biết? Mày lừa ai thế?" Tô Tư Nguyện cười nhạo một tiếng: "Mày có thể đến lớp của cô Tăng, lại là ba tao tìm mối cho mày đúng không? Phục luôn đấy. Hồi mày bị đuổi khỏi trường Tứ Trung, thái độ của mẹ mày chẳng phải cứng rắn lắm sao. Nói là sẽ cắt đứt quan hệ với ba tao, về sau hai mẹ con mày thế nào cũng không liên quan đến ba tao. Thế mà bây giờ mày muốn thi đại học rồi, mẹ mày lại đi nịnh bợ la liếm ba tao à?"
"Tôi đến đây học không liên quan gì đến ba cậu, là mẹ tôi tự tìm giáo viên."
"Tao đếch tin mẹ mày, mẹ mày làm sao có mối quan hệ để tìm được cô Tăng chứ?"
Dừng lại một chút, Tô Tư Nguyện làm ra vẻ bừng tỉnh, chế giễu: "Tao hiểu rồi, mẹ mày cặp kè với đại gia nào đó chứ gì, là ông đại gia đó giúp mày tìm được cô Tăng đúng không? Không cặp kè được ba tao nữa, lại đi cặp kè với người đàn ông khác, mẹ mày đúng là làm việc cả năm không có ngày nghỉ luôn đấy nhỉ."
Tề Diệu Tưởng nhíu mày, tiến lên một bước, gần đây cô cao lên một chút, thậm chí còn cao hơn cả Tô Tư Nguyện.
"Tô Tư Nguyện, tại sao cậu lại nói mẹ tôi như thế?"
Tô Tư Nguyện thấy bộ dạng không sợ của cô thì mồm miệng càng thêm thô lỗ.
"Tao chưa nói mẹ mày làm điếm là đã nể mặt mày lắm rồi đấy."
"Cậu..."
"Làm gì? Con hoang mà còn muốn ca hát à?" Tô Tư Nguyện lấy điện thoại ra xem giờ: "Còn không mau lên lầu đi, cô Tăng ghét nhất là học sinh đến lớp trễ đấy."
Thấy chỉ còn hai phút nữa, Tề Diệu Tưởng không muốn dây dưa với cô ta, vội vàng nhặt tờ báo trên sàn lên, vào thang máy đi lên lầu.
Cửa thang máy đóng lại, Tô Tư Nguyện gọi điện cho bạn mình.
"Tao gửi vị trí cho mày, mày mang vài người đến đây." Giọng điệu Tô Tư Nguyện chế giễu: "Cười chết mất, tao chưa đi đến Đồng Châu tìm nó mà cái con rơi con rớt này lại tự đưa mình đến làm chướng mắt tao rồi."