• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Sầm sửng sốt, nhìn về phía trước.

Sắc đêm đã bao trùm trong trường học, tất cả đèn đều sáng, đây là con đường duy nhất để đến toà dạy học, không chỉ riêng bọn họ mà còn có rất nhiều người đang vội vã đi tự học buổi tối.

Dưới ánh đèn đường là bóng dáng nhóm bạn, mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, nhìn từ phía sau, họ chỉ khác nhau về vóc dáng cao thấp béo gầy nhưng Kỷ Sầm vẫn nhìn thấy cô trong nháy mắt.

Tề Diệu Tưởng đi ở phía trước, đang nói chuyện với nhóm Lư Văn Giai. Hôm nay cô cực kỳ vui vẻ, đi đường đều tung tăng nhảy nhót, tóc đuôi ngựa phía sau cũng hất lên giống như một đứa trẻ.

Như cảm nhận được điều gì đó, Tề Diệu Tưởng quay đầu lại, phát hiện Kỷ Sầm đang nhìn cô, chớp mắt mỉm cười với cậu, đôi mắt cười đen láy như quả nho hơi cong lên thật đáng yêu.

Trái tim bỗng chốc như bị siết chặt, yết hầu Kỷ Sầm lăn lộn, không biết vì sao lại nghĩ đến ngày cô ở nhà cậu, toàn thân lẫn mặt cô đều đỏ ửng, thậm chí đôi mắt cũng mông lung quyến rũ người khác.

Hôm đó hình như ba mẹ cậu về nhà sớm, vì tránh ba mẹ nên trong khoảng thời gian này cuối tuần cậu chỉ ở trường học chứ không về nhà. Rất nhiều lần cậu bảo cô tới ký túc xá chơi nhưng cô không chịu tới, cũng không tới gần ký túc xá nam. Vậy nên cậu vẫn chưa có cơ hội lại chiêm ngưỡng dáng vẻ kia của cô nữa.

Kể từ ngày đó, đầu óc cậu bắt đầu mất kiểm soát, có lúc đang trong lớp, nhìn thấy phía lưng cô đang chăm chú nghe giảng là cậu liền mê mẩn.

Trước đây, cậu vẫn luôn tự tin mình có thể cân bằng giữa tình yêu và việc học, nhưng bây giờ lại rất rõ ràng, kể từ ngày đó ngây ngất dưới tay cô nên tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến chỉ là loại chuyện đó.

Đôi khi nhìn cô viết bài hay ăn cơm, rõ ràng trong tay cô là cây bút và đôi đũa nhưng cậu đều có thể tưởng tượng cô đang cầm nơi đó.

Kỷ Sầm nhẹ nhàng thở dài, nếu cứ thế này thì kỳ thi cuối kỳ coi như đi tong. Tề Diệu Tưởng luôn nhìn cậu qua filter học sinh giỏi, so với khuôn mặt của cậu, điều cô ngưỡng mộ và mê đắm hơn chính là thành tích học tập tốt. Nếu không giữ được vị trí nhất khối, nhất định cô sẽ tự trách mình, nói rằng yêu đương với cô đã ảnh hưởng đến việc học của cậu. Sau đó ra lệnh cho cậu phải ở nhà học tập chăm chỉ trong kỳ nghỉ đông, thậm chí cô có thể không đến gặp cậu trong suốt kỳ nghỉ đông nữa.

Sao Bách Trạch Văn có thể biết lúc này Kỷ Sầm đang nghĩ gì, cậu ta còn tưởng cậu đang thở dài vì cảm giác nguy hiểm, sợ bạn gái mình sẽ bị người khác chú ý. Cậu ta an ủi nói: "Không sao đâu Tam Cân, tốt xấu gì cậu cũng là người đứng đầu khối, phải có lòng tin vào sức hút của bản thân, cậu ấy sẽ không yêu người khác đâu."

Kỷ Sầm mím môi, nói với ý tứ sâu xa: "Vậy nếu tôi không phải là học sinh đứng đầu khối, liệu cậu ấy có yêu người khác không?"

Bách Trạch Văn bị hỏi đến nghẹn họng.

Ai có mắt đều có thể thấy Tề Diệu Tưởng mê đắm và ngưỡng mộ Kỷ Sầm đến mức nào, cậu ta chỉ thản nhiên nói ra cảm giác nguy hiểm vậy thôi, tại sao lại có cảm giác như Kỷ Sầm thực sự tin vào điều đó vậy?

...

Sau khi chọn được người dẫn chương trình, công tác chuẩn bị cho đêm hội năm mới lần lượt bắt đầu. Các lớp bắt đầu báo các tiết mục, năm nay giống như năm ngoái, học sinh lớp 10 và lớp 11 sẽ tham gia còn lớp 12 sẽ không tham gia.

Việc học lớp 10 không quá nặng nề, năm ngoái đều là những nhóm chủ lực biểu diễn trong đêm hội. Nhưng khối 10 năm nay ít năng động hơn với các khoá trước rất nhiều, mấy chục lớp mà  cuối cùng chỉ có báo lên chưa tới mười tiết mục.

Hội học sinh và các câu lạc bộ văn nghệ đã họp chung một buổi. Cuối cùng, các cán bộ lớp 12 đã quyết định: học sinh lớp 10 không tham gia thì lớp 12 sẽ đảm nhận hết. Dù sao đây cũng là lần cuối cùng các bạn ấy tham gia đêm hội giao thừa ở trường Nhất Trung nên nhất định phải làm thật tốt.

Sau cuộc họp, mọi người trở lại lớp học của mình và bắt đầu vận động mọi người trong lớp đăng ký tham gia chương trình.

Lâm Diệc Lâm là phó chủ tịch câu lạc bộ của họ, cô ấy không những phải theo dõi tiến độ diễn tập của buổi biểu diễn mà còn là người dẫn chương trình năm nay nên thực sự không có thời gian lên biểu diễn, thế là cô ấy nghĩ tới Bách Trạch Văn.

Hôm nay cô ấy mua cho Bách Trạch Văn một cốc trà sữa, còn cất công đưa tới lớp A29 trong giờ giải lao.

Từ sau sinh nhật của Cố Dương, Bách Trạch Văn đối với Lâm Diệc Lâm quả thực rất tốt, nói cậu ta là một người bạn trai thập toàn thập mỹ thì không ngoa chút nào. Bình thường cậu ta liên tục tặng trà sữa và đồ ăn vặt, sau đó Lâm Diệc Lâm nói sợ béo thì cậu ta lại chuyển sang tặng trái cây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Diệc Lâm mang trà sữa cho Bách Trạch Văn. Lúc các bạn trong lớp A29 nhìn thấy, họ lập tức ồn ào khiến Bách Trạch Văn đỏ mặt.

Nhưng cốc trà sữa của Lâm Diệc Lâm không miễn phí, cô ấy hỏi Bách Trạch Văn liệu cậu ta có thể giúp lên biểu diễn trong đêm hội tết dương được không.

Khi bạn gái gặp khó khăn, là bạn trai tất nhiên sẽ giúp không tiếc cả mạng sống rồi. Lên biểu diễn thì không có vấn đề, mấu chốt là tiết mục gì mới được.

Lâm Diệc Lâm nói: "Cậu hát rất hay, hay là cậu đăng ký một tiết mục hát đi?"

Bách Trạch Văn bất đắc dĩ: "Một mình mình hát trên sân khấu, cảm giác rất kì cục."

Bình thường hát solo ở Karaoke thì không sao, nhưng đây là tiệc mừng năm mới, trong số khán giả còn có lãnh đạo nhà trường nên cậu ta không dám chơi lớn như vậy.

Lâm Diệc Lâm ậm ờ: "Vậy thì hát hợp xướng nhé?"

Bách Trạch Văn thậm chí còn lưỡng lự hơn, đây không phải là buổi biểu diễn văn nghệ của trường mẫu giáo, diễn hợp xướng không mới mẻ chút nào.

"Vậy thì thành lập một ban nhạc? Thế nào, ban nhạc đủ thời thượng rồi chứ." Đôi mắt của Lâm Diệc Lâm sáng lên: "Không phải trước đó cậu đã nói với mình là cậu đã học guitar với Kỷ Sầm và Cố Dương hồi học cấp 2 sao. Cậu có thể mời cánh Kỷ Sầm, nhóm các anh chàng đẹp trai các cậu có thể cùng nhau thành lập một ban nhạc, đến lúc đó sẽ bùng nổ toàn trường luôn á."

Khi nghe thấy lời đề nghị này, đôi mắt của Bách Trạch Văn sáng lên, lập một ban nhạc thì ngầu hơn hát hợp xướng nhiều.

Vì thế cậu ta lập tức tìm tới Kỷ Sầm và Cố Dương, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt hai đại ca này. Cuối cùng cậu ta phải nén đau, chịu trực nhật suốt một học kỳ và cống nạp bộ sưu tập đồ họa trò chơi không còn xuất bản nữa mới miễn cưỡng thấy được cái gật đầu đồng ý của hai đại ca.

Cả ba người đều đã học chơi nhạc cụ nên không gặp khó khăn gì trong việc phân công nhạc cụ cho ban nhạc. Cả Kỷ Sầm và Cố Dương đều không muốn mở mồm ra hát nên chọn Bách Trạch Văn là ca sĩ chính và tay guitar 1, Kỷ Sầm là tay guitar 2 và Cố Dương là người chơi keyboard.

Theo lý mà nói, ban nhạc 3 người được thành lập như thế này là ok rồi. Nhưng Bách Trạch Văn cảm thấy nếu không có tay trống điện trong ban nhạc thì luôn có cảm giác kém khí thế. Vậy là trong giờ nghỉ trưa một hôm nọ, cậu ta đã tập hợp một vài chàng trai lại với nhau, hỏi những chàng trai khác ai có thể chơi trống điện?

Thành lập ban nhạc là một chuyện siêu ngầu, làm gì có chàng trai nào nỡ lòng từ chối. Nhưng cả Đồng Bác và Địch Gia Lương đều chưa từng học đánh trống, ba mẹ của họ là người chỉ đi theo đám đông, nuôi dạy con cái theo kiểu nước chảy bèo trôi. Khi còn nhỏ, xung quanh đều cho con học piano nên cả hai đều học đàn piano, khi biết ban nhạc còn thiếu tay trống thì họ chỉ biết lắc đầu tiếc nuối.

Nhạc cụ đến lúc cần dùng mới thấy thiếu, sớm biết vậy hồi nhỏ đã không sợ khổ, học thêm vài loại nhạc cụ nữa thì tốt biết mấy. Đánh mất cơ hội thể hiện tài năng siêu ngầu lòi trước toàn trường rồi.

Đúng lúc này Ngô Trừng giơ tay.

"Vãi chưởng. Trống điện thì tôi biết chơi đấy. Hồi tiểu học tôi xem phim K-On thấy đánh trống điện ngầu lắm nên muốn đi học. Lúc đó mẹ tôi còn nói những người chơi trống điện toàn là đầu gấu, tôi nài nỉ mãi mẹ mới cho đi học."

Bách Trạch Văn lập tức chắp hai tay trước ngực: "Cảm ơn thế giới giả tưởng, cảm ơn phim K-On."

Đồng Bác với Địch Gia Lương ở bên cạnh lắc đầu tiếc nuối.

Trời ơi, biết thế hồi tiểu học bọn họ cũng xem K-On rồi. Xem cái phim chú gấu gì đó làm gì cho phí thời gian, bỏ lỡ cơ hội được ngầu như thế.

Sau khi ban nhạc bốn thành viên được tập hợp, Bách Trạch Văn ngay lập tức báo danh sách thành viên cho Lâm Diệc Lâm.

Lâm Diệc Lâm trả lời: [Tin mình đi, đến lúc đó bốn người các cậu nhất định sẽ đẹp trai trước toàn trường]

Bách Trạch Văn đột nhiên tự tin, thảo luận với các anh em nên hát bài hát nào.

Kỷ Sầm nói thẳng: "Cậu là ca sĩ chính, chúng tôi đều là phông nền của cậu, cậu quyết định là được."

Mà Cố Dương chỉ có một yêu cầu: "Đừng chọn bài quá khó, tôi không có thời gian luyện tập."

Bách Trạch Văn ngửa mặt lên trời cười hả hê, kiếp trước cậu ta làm việc thiện tích đức nên kiếp này mới được hai người kia làm phông nền cho mình.

Kỷ Sầm và Cố Dương đương nhiên phủi tay làm chủ, không quan tâm gì cả, cuối cùng chỉ có Bách Trạch Văn và Ngô Trừng thảo luận nên hát bài nào.

Sau vài ngày luyện tập, vì tội ngó lơ mà Kỷ Sầm và Cố Dương đã phải trả một cái giá cực lớn, nhìn thấy bài hát được Bách Trạch Văn chọn, ánh mắt cả hai lập tức tối sầm.

Kỷ Sầm nhếch khóe miệng lên còn Cố Dương mặt đen sì sì yêu cầu Bách Trạch Văn đổi bài hát. Bách Trạch Văn nói đã muộn rồi, cậu ta cũng đã báo cho Lâm Diệc Lâm. Lâm Diệc Lâm thấy cũng rất tốt, lập tức báo cho giáo viên phụ trách đêm hội.

Cố Dương đỡ trán, dường như không muốn đối mặt với hiện thực. Kỷ Sầm thì lạc quan hơn Cố Dương một chút, thở dài nói: "Kệ đi, dù sao cũng là cậu hát."

Bách Trạch Văn chớp mắt: "Đâu có, tôi sắp xếp bốn người chúng ta cùng nhau hát điệp khúc ở đoạn cao trào cuối cùng rồi."

Cố Dương lúc này nhắm mắt lại, im lặng còn tốt hơn nói chuyện. Cái này gọi là "sống không còn gì luyến tiếc."

Kỷ Sầm giơ cây đàn trong tay lên: "Thằng chó chết, cậu có biết đây là cái gì không?"

Bách Trạch Văn: "Guitar chứ gì."

Kỷ Sầm cười: "Không, là hung khí giết người."

Bách Trạch Văn: "..."

Không đến mức đó chứ, gánh nặng hình tượng quan trọng đến vậy sao.

...

Đêm hội mừng năm mới ngày càng đến gần, bốn người bắt đầu chạy đến lớp nhạc thường xuyên, đôi khi họ còn không thèm ăn uống. Những người khác chỉ biết bốn người họ thành lập một ban nhạc F4, sẽ biểu diễn trong tiệc tối. Còn biểu diễn bản nhạc gì, miệng bốn người giống như bị kim khâu lại, không chịu tiết lộ một lời nào.

Những người khác vô cùng tò mò, đi tới tìm Tề Diệu Tưởng hỏi.

Kết quả Tề Diệu Tưởng lắc đầu, cô cũng không biết. Cô là người dẫn chương trình, không tập luyện cùng bọn họ. Sau đó cô đi hỏi Lâm Diệc Lâm, Lâm Diệc Lâm biết nhưng cũng không chịu nói, cười thần bí nói chờ ngày diễn ra đêm hội thì cô sẽ biết.

"Thần bí như vậy sao?" Lư Văn Giai nói: "Không lẽ là một bài hát nổi tiếng nào đó?"

Tề Diệu Tưởng nhún vai: "Không biết nữa."

Càng không cho biết, bọn họ càng muốn biết, buổi diễn tập trước ngày diễn ra đêm hội, cả đám đã hẹn nhau trốn tiết tự học buổi tối và đến khán phòng để xem.

Khán phòng rất náo nhiệt, tất cả những người tham gia đêm hội đều có mặt ở đó, bọ họ đến phòng thay đồ tìm Tề Diệu Tưởng trước.

Lâm Diệc Lâm đang giúp Tề Diệu Tưởng trang điểm, nhìn thấy mấy người tới, cô ấy biết chắc chắn bọn họ đến là để xem buổi diễn tập của F4. Cô ấy cười nói: "Bọn họ đoán được các cậu nhất định sẽ đến xem, thế là bọn họ đến thử âm thanh trước rồi đi mất rồi."

Có mấy người thất vọng, Lâm Diệc Lâm an ủi nói: "Không sao đâu, dù gì ngày mai các cậu cũng sẽ biết mà."

Thật nhàm chán, cực kỳ là nhàm chán. Như vậy mà còn xem là bạn bè à. Thậm chí quyền được biết trước mà cũng chẳng có, bọn họ đã trốn tiết tự học buổi tối để đến đây cơ mà.

Đổng Vĩnh Hoa là giáo viên khét tiếng của khối, là học sinh lớp A28, Đồng Bác và Địch Gia Lương không dám mắc lỗi, nếu không có buổi diễn tập để xem vậy thì phải nhanh chóng về lớp để tự học buổi tối thôi.

Các cô gái không vội rời đi. Chủ nhiệm lớp Lư Văn Giai là giáo viên dạy Lịch sử, một ông già sáu mươi tuổi nổi tiếng là dễ tính. Thầy rất thích kể chuyện lịch sử trong tiết dạy của mình, bỏ qua tiết tự học buổi tối cũng không phải chuyện gì to tát.

Mà giáo viên chủ nhiệm lớp A29 là cô Bùi trẻ trung xinh đẹp, rất được học sinh trong khối yêu thích, vừa nghe nói La Yên và Vương Thư Huỷ muốn đi xem nhóm Bách Trạch Văn biểu diễn thì lập tức cho đi.

Mấy người cũng không rời đi, đứng trước gương nhìn Lâm Diệc Lâm trang điểm cho Tề Diệu Tưởng.

Lâm Diệc Lâm học khiêu vũ từ khi còn nhỏ, đã biểu diễn rất nhiều lần ở bên ngoài. Đôi khi số lượng người biểu diễn đông quá, các giáo viên trang điểm không kịp nên bọn họ tự học cách trang điểm, kỹ năng trang điểm cũng nhờ vậy mà nâng cao.

Cô ấy rất hiểu lớp trang điểm phải phù hợp với từng đặc điểm khác nhau của khuôn mặt mỗi người. Ví dụ, đôi mắt của  Tề Diệu Tưởng rất đẹp nên cô ấy đã dùng eyeliner và mascara để nhấn mạnh đôi mắt đó. Bạn học phụ trách trang phục cũng chọn cho  Tề Diệu Tưởng một chiếc váy dạ hội màu xanh dương chất liệu chiffon từ tiệm chụp ảnh gần trường, phù hợp với chiều cao và dáng người của cô. Để tăng thêm vẻ thần tiên cho chiếc váy, Lâm Diệc Lâm còn đính thêm mấy viên đá nhỏ màu xanh và miếng dán hình vảy cá bên cạnh mắt của  Tề Diệu Tưởng.

Lư Văn Giai và những người khác nhìn không chớp mắt, ngay cả điện thoại cũng không chơi. Tề Diệu Tưởng hỏi: "Các cậu cứ đứng đó xem mình trang điểm, không chán sao?"

"Không chán mà." La Yên nói: "Xem gái đẹp trang điểm cho gái đẹp là một chuyện rất thú vị."

Họ rất thích thú khi thấy Lâm Diệc Lâm dùng đôi bàn tay khéo léo của mình, tô điểm từng chút một cho một khuôn mặt vốn đã rất xinh đẹp trở nên còn xinh đẹp hơn. Quá trình đó rất chữa lành, cực kỳ bổ cho mắt.

Lâm Diệc Lâm rất thích trang điểm, cô ấy không chỉ thích trang điểm cho mình mà còn thích trang điểm cho những cô gái khác, cô ấy cũng rất thích quá trình làm cho mọi cô gái trở nên xinh đẹp. Cô nàng không hề giấu nghề, lấy hết công phu để trang điểm cho Tề Diệu Tưởng trở thành tiên nữ.

Sau khi trang điểm gần xong, Lâm Diệc Lâm lấy bộ tóc giả cô ấy cất công mang từ nhà ra, làm kiểu tóc công chúa dài đến thắt lưng cho Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng tưởng như vậy là đẹp rồi nhưng Lâm Diệc Lâm còn nói chưa được, lấy máy uốn tóc ra uốn cong mái tóc dài.

Cái này mới là đẹp, Tề Diệu Tưởng cầm váy đứng dậy khỏi ghế.

Lâm Diệc Lâm hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nói với các cô gái: "Thế nào, kỹ thuật trang điểm của mình ấy?"

Mấy cô gái nhìn chằm chằm, Vương Thư Huỷ giơ ngón cái lên: "Tuyệt vời."

"Cái này đẹp hơn mấy cái kiểu trang điểm lòe loẹt trong giới giải trí cả ngàn lần ấy chứ!" La Yên nói: "Thôi đừng nói nữa, cứ debut luôn đi!"

Lâm Diệc Lâm cười khúc khích, nhận được lời khen như vậy, coi như công sức của cô ấy cũng không hề vô ích.

Tề Diệu Tưởng nhìn mình trong gương không nỡ rời mắt. Cô chạm vào viền váy lấp lánh ánh bạc và chiếc vương miện nhỏ đính đá trên đầu. Khi còn nhỏ, cô cực kỳ thích xem Frozen, trong đó cô thích nhất là chiếc váy màu xanh băng giá của công chúa Elsa,  không ngờ hôm nay mình lại trở thành công chúa.

Lư Văn Giai vuốt lại mái tóc dài cho cô, cười gian xảo rồi nói: "Như này mà Kỷ Sầm không chết mê chết mệt mới lạ."

La Yên lập tức nghĩ ra: "Ừ ha, nhanh chụp ảnh gửi cho Kỷ Sầm!"

Hai mắt Lư Văn Giai sáng lên: "Mau chụp, mau chụp, mình muốn xem phản ứng của Kỷ Sầm."

La Yên lập tức lấy điện thoại, bấm mấy phát chụp Tề Diệu Tưởng.

Trên mặt Tề Diệu Tưởng xấu hổ nhưng cô cũng không ngăn cản, bởi vì cô muốn biết Kỷ Sầm sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cô trang điểm xinh đẹp như vậy.

La Yên đang định gửi ảnh vào nhóm nhưng lại do dự.

"Không được, trước đó phải hỏi cậu ấy xem tiệc tối mừng năm mới hát bài gì đã. Cậu ấy sống chết không nói, nếu đã muốn kích th.ích sự tò mò của bọn mình thì mình cũng phải kích th.ích lòng tò mò của cậu ấy thôi."

Cô ấy không gửi ảnh mà nhắn một loạt lời khen ngợi, cảm thán rằng Tề Diệu Tưởng xinh đẹp như thế nào, còn bảo Lư Văn Giai và Vương Thư Huỷ vào cùng khen với mình.

Ba người trong nhóm thay phiên nhau khen ngợi, ngay cả Bách Trạch Văn cũng không nhịn được mà nói: "Nói mà không có hình thì ai tin."

Ngó lơ Bách Trạch Văn, Lư Văn Giai tag Kỷ Sầm: [Bạn gái của cậu đẹp đến điên cuồng @powersong]

Kỷ Sầm trả lời: [Đâu, xem xem]

Ồ, học sinh đứng đầu vẫn còn hơi lạnh lùng. Lư Văn Giai tắt điện thoại, dứt khoát không trả lời.

Qua vài phút, Kỷ Sầm có động tĩnh.

Kỷ Sầm: [.....]

Kỷ Sầm: [Người đâu rồi? @Lulujia]

Kỷ Sầm: [Cho tôi xem ảnh đi chứ]

Kỷ Sầm: [@Lão Vương nhà bên @Thuốc viên Kpop]

Lư Văn Giai cầm điện thoại lên đắc ý nói: "Thấy chưa, mình nói cái thói lạnh lùng của cậu ấy không thể giữ lâu được, quả nhiên tò mò lắm rồi."

La Yên và Vương Thư Huỷ cười không nói lời nào, lúc này bạn học phụ trách điều phối chương trình đi tới nói người dẫn chương trình chuẩn bị lên sân khấu.

Thấy cô sắp lên sân khấu, Kỷ Sầm còn chưa xem ảnh, Tề Diệu Tưởng thấp giọng nói: "... Hay là gửi cho cậu ấy đi?"

Ba người nhìn cô không nói nên lời.

Lư Văn Giai hỏi hai người kia: "Đã nhìn ra cậu ấy là kiểu người như nào chưa."

Vương Thư Huỷ gật đầu: "Đã nhìn ra."

La Yên cũng gật đầu: "Là kiểu cô dâu não toàn nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau này kết hôn, các phù dâu vất vả cản cửa, giấu giày, còn cô ấy không thương các phù dâu mà lại đau lòng cho chú rể."

Tề Diệu Tưởng: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK